*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, tỉ số dừng lại ở 73:80.
Khán giả ở phía đông khán đài òa lên reo hò, gậy tiếp ứng đỏ chót rực rỡ vung khắp một mảng.
Len qua khoảng trống của những cây gậy cổ vũ, Lâm Triều Tịch nhìn thấy các cầu thủ lớp cô đang đứng thành vòng ôm nhau, cuối cùng họ cũng được đấu một trận không ai có thể bắt bẻ, thắng lợi một cách đường đường chính chính. Có lẽ do chiến thắng này không dễ gì dành được, Trịnh Mã Đặc thậm chí cứ ôm mặt, không chịu để người khác thấy biểu cảm của mình, cũng không biết có đang khóc không nữa.
Bên phía lớp 9-1, bởi tính sai điểm và thái độ của đội trưởng khiến người ta vô cùng thất vọng, thành viên đội bóng sớm đã không có tâm trạng thi đấu. Nhưng dưới sự dẫn dắt của Hoa Quyển, đội bọn họ vẫn chiến đấu đến cùng, giữ được tỉ số trong khoảng cách 10 điểm cũng không dễ dàng gì.
Nhưng họ vẫn là học sinh, cũng mới chỉ mười mấy tuổi đầu. Sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên, các thiếu niên như bị rút cạn sức lực, ai nấy đều ủ rũ tiu nghỉu.
Chỉ riếng Hoa Quyển vẫn vô cùng bình tĩnh, cậu vỗ vai từng thành viên cổ vũ họ, dù vẻ ngoài non nớt, nhưng lúc nghiêm lúc lên vẫn toát ra khí chất của người thủ lĩnh.
Hoa Quyển an ủi thành viên thi đấu lớp mình xong, chuẩn bị cùng họ đi tắm rửa thay đồ thì trọng tài bỗng gọi lại. Thầy giáo trọng tài không biết nói gì, đám cầu thủ nổ ra tranh luận với ông, Trần Sở muốn nói gì đó lại bị Hoa Quyển ngăn lại.
Lâm Triều Tịch đang rời khỏi sân bóng, bắt gặp một màn này, cô không tự chủ đứng dậy, đứng từ xa giơ một động tác tay với Hoa Quyển. Hoa Quyển lắc đầu, ý bảo cậu vẫn ổn, mọi người cứ đi trước.
Lâm Triều Tịch đành cùng Bùi Chi và Lục Chí Hạo lặng lẽ xuống khán đài. Nhưng bởi bạn học Bùi Chi quá thu hút sự chú ý, hai chữ “lặng lẽ” chỉ kéo dài mười mấy giây là chấm dứt.
Trịnh Mã Đặc chạy vụt lên khán đài vồ lấy Bùi Chi: “Học sinh chuyển trường, à không anh Bùi… anh Bùi, ban nãy anh vờ vịt giỏi thật đấy, trưa nay em mời anh ăn xiên nướng nhé!”
Cậu ta vừa chơi bóng xong, người ngợm đầy mồ hôi, Bùi Chi bị ôm nên hơi lơ mơ, Lâm Triều Tịch vội lùi hai bước.
“Cục cưng Triều Tịch cũng đi cùng luôn.” Trịnh Mã Đặc quay đầu nhìn cô.
Nghe vậy, Bùi Chi cũng nhìn cô, ánh mắt có ý dò hỏi, chỉ là Lâm Triều Tịch không biết, cậu muốn hỏi “bữa trưa” hay là “cục cưng”.
Bùi Chi: “Buổi trưa được ra khỏi trường à?”
Lâm Triều Tịch thở phào, vừa định đáp “được chứ”, Trịnh Mã Đặc đã lanh chanh: “Đương nhiên là được, trước kia cục cưng Triều Tịch hay chạy ra ngoài mua trà sữa cho tớ lắm!”
Lâm Triều Tịch nhìn bạn học nhím gai phấn khích kể lể, cô rất hối hận, rất tuyệt vọng. Biết thế ban nãy để Trần Sở dí chết cậu ta trên sân bóng.
Bùi Chi nghĩ ngợi một lát mới nói: “Mình đi ăn hoành thánh nhé?”
Ý cậu là tiệm mì hoành thánh hồi nhỏ họ thường tới ăn, Lâm Triều Tịch vội vàng gật đầu: “Được được, đợi Lão Lục đi gọi Hoa Quyển cái đã?”
“Không thành vấn đề.” Lục Chí Hạo nói.
Thế là Bùi Chi từ chối Trịnh Thiên Minh: “Xin lỗi, bọn tớ không đi ăn đồ nướng được rồi.”
“Vợ ơi, thực sự không thể mang tui đi cùng à?” Trịnh Thiên Minh tội nghiệp nhìn cô.
Lâm Triều Tịch sởn hết cả gai ốc, đâu ra cái “vợ ơi” này thế, học sinh cấp hai bây giờ đáng sợ quá.
Lâm Triều Tịch vội ngắt lời: “Cậu đi thay quần áo trước được không, cảm lạnh đấy.”
“Cục cưng Triều Tịch quan tâm tui à?” Hai mắt Trịnh Mã Đặc phát sáng: “Tui đi ngay đây!”
Trịnh Thiên Minh gửi cô một nụ hôn gió rồi bay nhảy xuống khán đài, cậu ta lao vào vòng thay đồ, phấn khích như một tên bi3n thái.
Bùi Chi vẫn đội mũ áo, cậu hơi quay mặt, nhìn cô chăm chú.
“Có lẽ cậu ta nhất thời kích động nên mắc chứng rối loạn xưng hô đấy.” Cô trịnh trọng giải thích.
Ánh mắt sáng ngời của Bùi Chi lộ vẻ không hiểu lắm.
“Cẩn thận cậu ta gọi cậu là chồng đấy!” Lâm Triều Tịch tốt bụng nhắc nhở Bùi Chi, biểu cảm nghiêm túc.
Bùi Chi: …
——
Tiệm mì hoành thánh Tây Lâm nằm sâu trong một con ngõ gần trường THCS Thực nghiệm thành phố An Ninh. Giờ cơm trưa, quán ăn tỏa khói lượn lờ, dòng người như dệt, mặt bàn bày những bát nước dùng hoành thánh. Nước lèo dùng nước hầm xương đun qua đêm, vỏ hoành thánh láng mịn sáng long lanh, nhân thịt tươi ngon đẫy nước.
Năm đó sau khi kết thúc cuộc thi cúp Tấn Giang, Lão Lâm lần đầu dẫn họ tới đây.
Bùi Chi rất thích ăn hoành thánh, tuy lúc ăn không để lộ biểu cảm gì, nhưng thời gian đó, trưa nào họ cũng tới đây điểm danh.
Bọn họ vừa đủ bốn người, sẽ gọi bốn loại nhân thịt khác nhau, mọi người đổi nhau để được ăn đủ vị. Chỉ là sau đó không lâu, Bùi Chi phải rời đi, bọn họ gần như không đến đây ăn nữa.
Khoảng thời gian sau khi Bùi Chi đi, Lâm Triều Tịch thật ra không được trải nghiệm, nhưng bây giờ, một lần nữa cô được ngồi với đám bạn của mình, mặt ai nấy từ trẻ con biến thành trẻ trung tươi sáng, cô cảm thấy rất xúc động
“Thịt tôm, tể thái, tôm nõn, thịt.”
Nhân viên phục vụ đến gọi món, Bùi Chi liệt kê bốn loại nhân hoành thánh. Thứ gọi là hình thức, vẫn tương đối quan trọng.
Nhưng…
“Mỗi loại hai suất.” Bùi Chi bổ sung.
Hoa Quyển kinh ngạc: “Nước ngoài không có đồ ăn à, gọi thế này có nhiều quá không???”
“Không có hoành thành.” Bùi Chi hơi ngừng lại: “Hơn nữa, một bát hoành thánh có đủ cậu ăn không?”
Hoa Quyển mới chợt nhận ra, bọn họ đều lớn cả rồi, lại còn đang trong tuổi dậy thì, không còn là học sinh tiểu học chỉ ăn được một bát hoành thánh nữa.
Lục Chí Hạo dè dặt giơ tay: “Thật ra hai bát cũng chỉ có 20 viên, tớ có lẽ không đủ…”
“Tớ cho cậu, tớ ăn không hết.” Lâm Triều Tịch nói trong vô thức.
Lúc này, ba thiếu niên đồng loạt nhìn cô.
Lâm Triều Tịch: “Gì… gì thế?”
“Tớ nghĩ là cậu có thể?” Hoa Quyển nghi hoặc.
Lục Chí Hạo: “Cậu đừng nhịn đói, lần trước ăn sủi cảo với bọn tớ, mình cậu xử ba đ ĩa cơ mà.”
Bùi Chi hơi bất ngờ, nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Có cần gọi thêm cho cậu một bát không?”
“Không… không cần đâu…” Lâm Triều Tịch khóc không ra nước mắt.
——
Cũng không biết vì sao, sau khi gọi món, đùa giỡn vài câu, khoảng cách giữa mọi người lại rút ngắn không ít.
Quan hệ giữa Hoa Quyển và Bùi Chi càng thân hơn chút, cậu bắt đầu câu trước câu sau hỏi về cuộc sống bên nước ngoài của Bùi Chi, hơn nữa còn chuyên hỏi những câu bi thảm.
Bùi Chi trước sau như một trả lời bình tĩnh, cậu nói thật ra việc học không khó khăn, sống với ông ngoại nên rất an yên, nhưng người già không ăn được những món cay, mà đầu bếp cũng không biết làm, vậy nên cậu không được ăn hoành thánh và lẩu, đây là điều rất lấy làm tiếc.
“Thế thì tối nay ăn lẩu.” Hoa Quyển đề nghị.
“Sư phụ nấu lẩu ngon bá cháy.” Lục Chí Hạo nói: “Tối nay mình đến nhà sư phụ sao?”
Bùi Chi gật đầu: “Trở về đúng là nên tới chào sư phụ trước.”
Họ nói xong, cùng quay sang nhìn cô.
Nhìn bà đứa nhóc ham ăn, Lâm Triều Tịch không nỡ vạch trần rằng, Lão Lâm nấu lẩu ngon bá cháy, là vì ông biết hiệu nào bán n ước lẩu ngon nhất mà thôi.
Không nhẫn tâm phá vỡ hình tượng của Lão Lâm, Lâm Triều Tịch lặng lẽ quay đầu nhìn ra cửa sổ sát đất, sau đó giật mình nhảy dựng lên.
Khuôn mặt tuấn tú dán lên cửa, giương cái miệng đỏ lòm rộng hoác cười với cô, người đó cắm đầy tăm trên tai, ngoài Trịnh Thiên Minh ra thì còn ai vào đây.
“Các cậu thì sao, vẫn ổn chứ?” đúng lúc Bùi Chi hỏi đến câu này.
“Bọn tớ vẫn ổn lắm.” Lục Chí Hạo nhìn Trịnh Mã Đặc ngoài cửa, độc ác tố cáo: “Nhưng cậu biết không Bùi Chi, lúc cậu không ở đây, Lâm Triều Tịch say đắm cái tên dở hơi kia!”
Lâm Triều Tịch trừng mắt nhìn Lục Chí Hạo, cô không ngờ Lục Chí Hạo lại bán đứng mình đến là không chút vướng bận.
“Cậu ấy thực sự đi mua trà sữa cho cái tên đó!” Hoa Quyển cũng nói.
“Còn chạy đi chạy lại, chép bài tập cho tên dở hơi!” Đây là Lục Chí Hạo.
“Bọn tớ khuyên nhủ, cậu ấy còn bảo tên dở hới đó đẹp trai, siêu giống Oguri Shun!” Hoa Quyển tiếp tục
Hai con người này tố cáo sạch sành sanh với Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch hết hơi phản kháng, cô chôn mặt dưới cánh tay, giọng nói yếu ớt: “Đừng… đừng nói nữa… tớ bây giờ… tớ khỏi bệnh rồi…”
Giọng nói dịu dàng của Bùi Chi phảng phất bên tai: “Sao khỏi được nhanh vậy.”
Lỗ tai Lâm Triều Tịch không khỏi đỏ bừng, cô càng vùi đầu sâu hơn: “Trước kia không có đối thủ cạnh tranh, rất cô đơn, nên… học qua loa cho xong cấp hai… bây giờ, bạn học Bùi Chi trở về, tớ phải cố gắng học hành.”
“Ừm.” Bùi Chi đáp.
“Bước đầu tiên là gì?” Hoa Quyển hơi hó tin.
“Chốc nữa… trước tiên phải tìm cô Mã giành lấy tư cách tham gia thi Toán học liên trường đã…” Lâm Triều Tịch dứt khoát trả lời.
“Nhỡ cô ấy không cho thì sao?” Hoa Quyển nói: “Cô Mã thực sự rất… rất bất công đấy.”
“Không cho?” Lâm Triều Tịch bỗng ngẩng đầu: “Cậu quên hiệu phó Trương rồi à?”(*) Oguri Shun – Trịnh Mã Đặc trong mắt Lâm Triều Tịch nhỡ ~~