Phương Pháp Xử Lý Sự Kiện Siêu Nhiên

Chương 66

Hạ Mê đặt điện thoại xuống, thở ra một hơi thật dài.

Hơn 5000 đồng đục hóa mà không thể sử dụng, điều này thật sự khiến cô khó chịu.

Nếu không hấp thụ tiền đục hóa, một mình chiến đấu với Tiểu Phong không biết có thắng nổi không.

Theo cốt truyện trò chơi đưa ra, Hạ Mê cho rằng, Tiểu Phong đã phân tán phần lớn năng lượng trong cơ thể lên người những người đục hóa giả, bản thân không còn nhiều sức mạnh, có lẽ không phải đối thủ của cô, chỉ cần một hai đấm là có thể hạ gục.

Nhưng vấn đề là, Tiểu Phong đang khống chế tinh thần của ba người Mễ, Thu và Liêu.

Theo kết thúc lần đầu của trò chơi, chỉ có mình Mễ Hướng Nghiên chết vì vụ nổ, lúc đó cô ấy ở tầng 16, gần địa điểm nổ nhất, hơn nữa thể trạng của Mễ Hướng Nghiên cũng như người bình thường, chết vì vụ nổ là hợp lý.

Nhưng Liêu Thiên Hoa và Thu Hải Lam đều ở tầng 3, vậy mà một người thành người thực vật, một người mất trí nhớ, cả hai đều bị tổn thương não bộ, có lẽ là do Tiểu Phong khống chế tinh thần.

Hạ Mê có thể cho mọi người trốn trong phòng lưu trữ tài liệu mật để tránh vụ nổ, nhưng không thể ngăn cản tinh thần của ba người bị tổn thương.

Hiện tại cô đối mặt với hai kết cục, một là hi sinh đồng đội để bản thân sống sót, nhưng sẽ bị giáng chức xuống cảnh sát cấp hai.

Hai là cô chết đồng đội sống, sau khi chết được truy phong Phó Cục trưởng, được tặng công trạng hạng Nhất.

Kết cục nào cũng không tốt.

Hạ Mê suy nghĩ nghiêm túc, cảm thấy có lẽ có thể thử chen vào kênh kết nối giữa Tiểu Phong và ba người họ, sớm cắt đứt việc khống chế tinh thần của bọn họ.

Nhưng trước đây cô đã thử trong trò chơi, cảm giác bị chặn rất mạnh, giống như đang thiếu năng lượng vậy.

Lúc đó cô nghĩ là do sức mạnh kiểm soát của BOSS quá mạnh, hơn 6000 đồng đục hóa của cô vẫn chưa đủ dùng, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì số tiền đục hóa cô hấp thụ vốn không thuộc về cô, nên mới không thể lay chuyển được sự khống chế tinh thần của Tiểu Phong.

Giá như có cách làm cho những đồng đục hóa này trở nên vô hại thì tốt biết mấy.

Hạ Mê muốn thử cách khác, nhưng cô không còn cơ hội mở trò chơi lần thứ ba nữa.

Nghĩ đến đây, Hạ Mê lại thở dài một hơi.

Cô chơi game ở văn phòng của Liêu Thiên Hoa, trong văn phòng chỉ có hai người, Hạ Mê chơi game bên cạnh với biểu cảm phong phú, từ lâu đã thu hút sự chú ý của Liêu Thiên Hoa, khi làm kế hoạch viết sai mấy lần.

Giờ cô cứ thở dài liên tục, khiến Liêu Thiên Hoa hoàn toàn không thể làm việc được, hiệu suất làm việc chưa bao giờ thấp như vậy, anh chỉ có thể đặt chuột và bàn phím xuống, tắt máy tính, nhìn chăm chú vào Hạ Mê.

Cảm nhận được ánh mắt của Liêu Thiên Hoa, Hạ Mê nhớ ra đây là bạn trai mới của mình, cô cũng quay đầu nhìn chăm chú Liêu Thiên Hoa, nói: “Sao thế, nhớ em à?”

Liêu Thiên Hoa bị sự tự tin của Hạ Mê đánh bại.

Anh thở dài nói: “Cảm giác tồn tại của em quá mạnh, anh không thể tập trung làm việc được.”

Hạ Mê ghé sát vào Liêu Thiên Hoa, vui vẻ nói: “Anh thích em đến thế sao?”

Liêu Thiên Hoa: “Là em không phải giậm chân thì cũng thở dài, thỉnh thoảng còn đá ghế, ồn ào quá.”

Hạ Mê nhìn qua, chân ghế dành cho khách trong văn phòng Liêu Thiên Hoa đã bị cô đá méo.

“Em đang gặp khó khăn mà!” Hạ Mê thở dài.

“Trò chơi em chơi khó đến thế sao?” Liêu Thiên Hoa không muốn thấy cô cảnh sát mới này không vui, bèn tự đề nghị: “Hay để anh chơi thử?”

“Anh giúp kiểu gì, anh chỉ biết cướp tiền từ em thôi… Ủa?!” Hạ Mê đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Liêu Thiên Hoa, như thể phát hiện ra kho báu.

Liêu Thiên Hoa bị cô nhìn đến đỏ mặt, cơ thể không nhịn được ngả ra sau, nhưng lại bị tựa ghế chặn lại, trông có vẻ hơi bất lực.

Nhưng Hạ Mê lại hệt như đã phát hiện ra châu Mỹ vậy, quan sát kỹ Liêu Thiên Hoa, mừng rỡ nói: “Em suýt quên mất tài năng của anh!”

Liêu Thiên Hoa có khả năng gì? Anh có thể cướp đi số tiền đục hóa mà Hạ Mê đã vất vả hấp thụ, và chuyển tiền đục hóa cho người khác, dùng để chữa trị thương tích cho người khác, bù đắp tổn thất sinh lực của họ.

Vì vậy Hạ Mê luôn xem Liêu Thiên Hoa như hộp y tế, có Liêu Thiên Hoa ở đó, cô có thể xông pha đánh quái phía trước không cần lo lắng, đánh nhầm thì có Liêu Thiên Hoa phía sau chữa trị.

Giờ cô mở rộng tư duy, bỗng phát hiện ra khả năng của Liêu Thiên Hoa dường như có thể dùng để rửa tiền đục hóa!

Cô trước tiên hấp thụ người đục hóa giả trong tòa nhà này, chuyển phần tiền đục hóa này sang người Liêu Thiên Hoa, rồi để Liêu Thiên Hoa truyền lại vào cơ thể cô dưới dạng sinh lực.

Nhìn có vẻ như năng lượng chỉ quay vòng trong cơ thể Liêu Thiên Hoa, nhưng thực tế những năng lượng này đã được Liêu Thiên Hoa thanh tẩy.

Có thể thử xem!

Hạ Mê lập tức hào hứng nắm tay Liêu Thiên Hoa, nhìn anh đầy tình cảm, hỏi: “Anh có thể giúp em một việc không?”

“Việc gì?” Liêu Thiên Hoa muốn thoát ra, anh cảm thấy thân mật với Hạ Mê như vậy sẽ có lỗi với người anh yêu trong lòng, nhưng khi trong đầu anh hiện lên khuôn mặt như vỏ quýt phơi khô của lão Tiêu, lại thấy không thể yêu nổi.

Có gì đáng để kiên trì chứ, Phó Giám đốc Tiêu đã có gia đình rồi, liệu anh có nên tìm kiếm bến đỗ của riêng mình không?

Nghĩ đến đây, Liêu Thiên Hoa từ bỏ kháng cự, đáp lại ánh mắt của Hạ Mê, nhìn đôi mắt màu hổ phách đang bừng cháy ngọn lửa hy vọng này, anh bỗng cảm thấy hình như yêu Hạ Mê cũng không phải chuyện khó.

Hạ Mê nói: “Là thế này, em sẽ hấp thụ một chút năng lượng, nhưng những năng lượng này tạm thời không thể dùng được. Anh có thể hút năng lượng từ em đi, rồi truyền lại cho em được không?”

Liêu Thiên Hoa không hỏi tại sao lại phiền phức như vậy, công việc thường ngày của anh vốn phải xử lý những việc rất phiền phức và rườm rà, anh hiểu rõ một số thủ tục là rất cần thiết.

Anh chỉ hỏi một câu: “Anh hút năng lượng của em, có làm tổn thương em không?”

Hạ Mê nói: “Không đâu, nhưng những năng lượng này có thể làm tổn thương anh.”

Trong những năng lượng này có dấu hiệu của Tiểu Phong, Tiểu Phong lại có một mức độ khống chế tinh thần đối với Liêu Thiên Hoa, Hạ Mê không thể đảm bảo khi những năng lượng này đi vào trong cơ thể bộ chuyển đổi là Liêu Thiên Hoa, liệu có gây tổn thương cho anh không.

“Anh không sao.” Liêu Thiên Hoa bình tĩnh nói: “Anh làm công việc này, đã có quyết tâm gánh chịu rủi ro.”

Khi anh nói những lời này, khuôn mặt vốn đã đẹp trai càng thêm phần anh dũng hi sinh, trông càng mê người hơn.

Hạ Mê từ lâu đã tẩy não mình rằng Liêu Thiên Hoa là bạn trai cô, đến giờ đã tẩy não rất thành công, thấy dáng vẻ này của Liêu Thiên Hoa, không nhịn được hôn lên trán anh một cái.

Hạ Mê di chuyển rất nhanh, chạm xong là chạy, Liêu Thiên Hoa thậm chí còn chưa kịp né tránh thì đã bị cô hôn trộm thành công.

“Em…” Liêu Thiên Hoa sờ trán, vừa ngượng ngùng vừa có chút vui vẻ.

Đồng thời, anh cảm thấy trong đầu như có gì đó xuất hiện vết nứt.

Từ trước đến nay, Liêu Thiên Hoa luôn cảm thấy dường như não anh bị một lớp kính chụp lại, anh có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài lớp kính trong suốt, chỉ là cách một lớp, không rõ ràng lắm.

Anh có cảm giác mọi thứ xung quanh đều vô cùng giả tạo, nhưng anh không tìm được bằng chứng.

Cho đến khi Hạ Mê xuất hiện, anh mới lờ mờ có cảm giác chân thực.

Mà ngay sau nụ hôn của Hạ Mê vừa rồi, Liêu Thiên Hoa cảm thấy lớp kính nứt ra một khe hở, ánh sáng chiếu qua khe hở vào trong, anh mới thấy thế giới dường như không còn giả tạo như vậy nữa.

Hạ Mê biết ý tưởng của cô rất nguy hiểm, không khéo cô vẫn sẽ bị Tiểu Phong kiểm soát, còn có thể lấy thêm mạng của Liêu Thiên Hoa, thậm chí trong quá trình thực hiện, có khả năng sẽ bị Tiểu Phong phát hiện, phá hủy tinh thần của mấy người Liêu Thiên Hoa.

Dù vậy, Hạ Mê vẫn muốn thử một lần.

Thử thì còn có khả năng phá giải, không thử thì chỉ có kết cục bi thảm.

Cô chậm rãi đi thành hình số “8” trong văn phòng, chẳng mấy chốc, sau ba lần liên tiếp, trước mắt cô đã xuất hiện vô số sợi tơ nhỏ, đan xen dày đặc vào nhau.

Hạ Mê không vội hấp thụ năng lượng của người đục hóa giả, mà tìm những sợi tơ màu hồng của ba người Liêu Thiên Hoa và sợi tơ màu vàng nhạt của Tiểu Phong trước.

Vừa rồi khi vẽ số “8” bằng ngón tay, cô đã vô tình đọc được ký ức của Tiểu Phong. Điều này cho thấy cấp độ ý thức của cô cao hơn Tiểu Phong, chỉ là sau khi hấp thụ người đục hóa giả, cô đã rơi vào bẫy của Tiểu Phong, cái bẫy mà cậu ta dệt sẵn để giam cầm năng lực của cô.

Bây giờ cô không hấp thụ bất kỳ người đục hóa giả nào, không có gánh nặng, liệu có thể chen vào kênh kết nối của bốn người này không?

Hoặc là, trực tiếp thông qua kết nối này để khống chế tinh thần của Tiểu Phong, ra lệnh từ vị trí cao nhất?

Hạ Mê nhìn về phía Liêu Thiên Hoa, lần này cô thấy rõ ràng giữa hai lông mày của anh có một sợi chỉ kéo, đây chính là lực lượng đang kiểm soát anh.

Cô đưa tay ra, lòng bàn tay phóng ra “Tằm”, nhẹ nhàng đặt lên đường ý thức đang kiểm soát Liêu Thiên Hoa.

Chỉ cần chạm nhẹ một cái, cô đã cảm nhận được tình yêu sâu đậm.

Tình yêu này vốn phải chảy về phía Tiểu Phong, nhưng đã bị Hạ Mê chặn lại giữa đường, chảy vào ý thức của cô.

Hạ Mê không kìm được nhìn về phía Liêu Thiên Hoa, và Liêu Thiên Hoa cũng đang nhìn cô.

Liêu Thiên Hoa chỉ cảm thấy ngay khoảnh khắc ấy, tấm mạng che mắt đã tan biến, tình yêu của anh cuối cùng đã chảy về đúng nơi.

Anh nhìn Hạ Mê chăm chú, trái tim “thình thịch” “thình thịch” đập mạnh.

Hạ Mê đang kết nối với đường ý thức nghe thấy tiếng tim đập của anh.

Trong một khoảnh khắc, tim cô cũng đập cùng tần số.

Hạ Mê vội vàng thu hồi “Tằm” đặt trên đường ý thức, để tránh cảm xúc của mình bị Liêu Thiên Hoa lôi kéo.

Mắt Liêu Thiên Hoa lại một lần nữa bị tấm mạng che phủ, cảm giác rung động với Hạ Mê biến mất, khi nghĩ đến người trong lòng, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt vỏ quýt khô của Tiêu Hành Kiện.

Anh vô cùng hoang mang.

“Có phải mình nên uống chút thuốc Đông y để điều chỉnh không nhỉ?” Liêu Thiên Hoa thầm nghĩ.

Đây là lần đầu tiên anh nghi ngờ tình cảm của mình.

Thử nghiệm vừa rồi khiến Hạ Mê nhận ra, chỉ cần cô muốn và có đủ năng lượng, cô hoàn toàn có thể cắt đứt sự kiểm soát của Tiểu Phong đối với ba người, điều này đem lại cho cô có niềm tin rất lớn.

Xét đến việc một lần Liêu Thiên Hoa có thể chứa tối đa 300 đồng đục hóa, Hạ Mê chỉ nhẹ nhàng hấp thụ ba người đục hóa giả.

Cô đến trước mặt Liêu Thiên Hoa, chủ động nắm tay anh, nói: “Lần này em hứa sẽ không đánh anh.”

300 đồng đục hóa dễ dàng chảy vào cơ thể Liêu Thiên Hoa, anh chuyển đổi lực lượng này, rồi lại đưa vào cơ thể Hạ Mê.

Hạ Mê lập tức cảm thấy nguồn năng lượng này đã khác đi!

Năng lượng trước đây có cảm giác đục ngầu, sau khi được Liêu Thiên Hoa thanh tẩy, có cảm giác sạch sẽ và tươi mới.

Hạ Mê thấy Liêu Thiên Hoa có vẻ mệt mỏi, hỏi: “Cơ thể anh thế nào?”

“Hơi mệt.” Liêu Thiên Hoa thành thật nói.

Trước đây khi hấp thụ tiền đục hóa của Hạ Mê, anh không giống như vậy, xem ra việc thanh lọc tiền đục hóa cũng sẽ tiêu hao năng lượng của anh.

Hạ Mê lại nắm tay Liêu Thiên Hoa, nói: “Anh hấp thụ thêm một ít năng lượng nữa, thấy cơ thể hồi phục thì dừng lại.”

Liêu Thiên Hoa nghe theo lời Hạ Mê, hấp thụ khoảng 30 đồng đục hóa để hồi phục thể lực.

Thanh lọc 300 đồng đục hóa cần tiêu hao năng lượng của 30 đồng đục hóa, tỷ lệ chuyển đổi là 90%, Hạ Mê thấy khá tốt.

Khi thử hấp thụ người đục hóa giả lần nữa, Hạ Mê còn lén đặt “Tằm” lên đường ý thức màu vàng nhạt của Tiểu Phong, cố gắng đọc suy nghĩ của cậu ta, xem Tiểu Phong có phát hiện ra hành vi lén lút của cô không.

Cô cảm nhận được một cảm xúc đắc ý.

Hạ Mê như nghe thấy Tiểu Phong đang nói: “Chị gái đang từng bước đi vào cái bẫy mà mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho chị ta, thật tuyệt vời.”

Xem ra Tiểu Phong có thể cảm nhận được việc cô hấp thụ người đục hóa giả, vô cùng vui mừng.

Chỉ là Tiểu Phong không phát hiện ra, Liêu Thiên Hoa đang vất vả chuyển đổi nguồn năng lượng này cho cô.

Hạ Mê thu hồi “Tằm”, phát hiện 270 đồng đục hóa vừa hấp thụ đã biến thành 220, ngay lập tức đã tiêu hao mất 50 đồng đục hóa.

Xem ra việc cô muốn lặng lẽ đọc ý thức của Tiểu Phong, vẫn cần rất nhiều năng lượng.

Sau khi xác định kế hoạch khả thi, Hạ Mê nói với Liêu Thiên Hoa: “Tiếp tục, lấy tình trạng cơ thể của anh làm chuẩn, thấy không chịu nổi thì dừng lại ngay.”

Liêu Thiên Hoa mím môi, nói có vẻ thiếu tự tin: “Anh có thể đưa ra một yêu cầu không?”

“Anh cứ nói.” Hạ Mê nói: “Miễn là không phải đòi em nộp lương, còn lại đều có thể thương lượng.”

Mặt Liêu Thiên Hoa hơi đỏ, nói: “Sau mỗi lần chuyển hóa năng lượng, em có thể hôn lên trán anh không?”

Anh chỉ vào vị trí đường ý thức giữa hai lông mày.

Hạ Mê định nói Tiểu Liêu cuối cùng cũng thông minh ra, hôn một cái đương nhiên không vấn đề gì.

Nhưng nhìn vào vị trí Liêu Thiên Hoa chỉ, Hạ Mê cảm thấy vấn đề không đơn giản như vậy.

“Tại sao?” Hạ Mê hỏi.

Liêu Thiên Hoa hơi ngượng ngùng nói: “Không phải anh muốn lợi dụng chiếm hời của em, mà là làm như vậy sẽ giảm bớt cảm giác phản bội của anh.

Khi anh chuyển hóa năng lượng cho em, trong lòng dâng lên một cảm giác phản bội rất mạnh, cảm thấy mình đã phản bội người quan trọng nhất, nếu không phải em đứng trước mặt anh ảnh hưởng đến tinh thần của anh, anh thậm chí còn muốn rút súng tự sát.

Em hôn anh ở đây một cái, cảm giác tội lỗi của anh sẽ giảm đi nhiều.”

Rất rõ ràng, khi Liêu Thiên Hoa hỗ trợ Hạ Mê, anh cũng đang cố gắng chống lại sự khống chế tinh thần, phải chịu tiêu hao không nhỏ.

“Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.” Hạ Mê thuận theo hôn Liêu Thiên Hoa một cái.

Nụ hôn của cô giống như chìa khóa phá giải lời nguyền, ý thức của Liêu Thiên Hoa trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Anh nói với Hạ Mê: “Tiếp tục.”

Cứ như vậy, Hạ Mê hấp thụ 300, Liêu Thiên Hoa trả lại cô 270, Hạ Mê lại tặng một nụ hôn lên trán, hai người phối hợp ăn ý, nhanh chóng chuyển đổi 6250 đồng đục hóa thành 5625 đồng đục hóa, trừ đi 50 đồng đục hóa đọc ý thức của Tiểu Phong, Hạ Mê hiện có 5575 đồng đục hóa sạch sẽ.

Cô tiêu hao 50 đồng đục hóa để đọc ý thức của Tiểu Phong một lần nữa, lần này ý thức của Tiểu Phong đã trở thành nắm chắc phần thắng.

Tiểu Phong còn có chút mong đợi, sốt ruột chờ đợi Hạ Mê đến tìm cậu ta.

Hạ Mê muốn chơi game thêm một lần nữa, chuẩn bị trước, nhưng lần này khi mở trò chơi, lại nhận được thông báo của trò chơi: [Năng lượng bạn hấp thụ chỉ vừa đủ 5000 đồng đục hóa, để dung nạp “Ong chúa”, không biết “Ong đực” đã âm thầm hấp thụ năng lượng của bao nhiêu người, bạn có chắc muốn lãng phí số tiền đục hóa vốn đã không nhiều vào lúc này không?]

Đúng là trò chơi vẫn đưa ra lựa chọn có thể chơi lại một lần nữa, nhưng Hạ Mê biết không phải trò chơi vô cớ nhắc nhở cô việc này.

Lời nhắc này cho thấy, để đánh bại “Ong đực” ít nhất cần 5000 đồng đục hóa, hiện tại cô chỉ có 5525 đồng đục hóa, nếu tiêu hao 1000 đồng đục hóa để chơi lại một lần nữa, tổng số tiền đục hóa sẽ thấp hơn 5000, có lẽ sẽ không thể đánh bại “Ong đực” được nữa.

Đã có cảnh báo từ trò chơi, Hạ Mê quyết định không dựa vào trò chơi nữa, mà sẽ liều một phen.

Đúng lúc cô định đi lên tầng 17, đột nhiên cảm thấy mình hình như đã quên một việc rất quan trọng.

Hạ Mê nói với Liêu Thiên Hoa: “Em có quên việc gì không?”

Liêu Thiên Hoa chuyển hóa nhiều tiền đục hóa như vậy liền trong một lần, mặt tái nhợt, đầu đau như vỡ ra, đã không còn sức chiến đấu nữa.

Anh rất khó có thể suy nghĩ việc gì, lắc đầu nói: “Em đã nhắc anh phải xuống hầm trú ẩn, em còn nói sẽ báo cho Mễ Hướng Nghiên và Thu Hải Lam.”

“Đúng.” Hạ Mê nói: “Để em dùng điện thoại bàn trong văn phòng của anh gọi cho họ.”

Vừa cầm ống nghe lên, Hạ Mê nhớ ra Mễ Hướng Nghiên và Thu Hải Lam đang nghi ngờ thân phận của Liêu Thiên Hoa, dùng điện thoại bàn của anh để gọi có vẻ không ổn lắm.

Vì vậy cô lấy điện thoại di động của mình ra, định dùng điện thoại di động để gọi.

Khi cô trốn trong phòng họp nhỏ, để tránh sự truy tìm của Tiểu Phong, cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó chỉ tập trung chơi game, bật chế độ không làm phiền, có điện thoại gọi đến cũng không thể kết nối được.

May mắn là điện thoại của cô có chức năng ghi chép lịch sử, cuộc gọi nhỡ sẽ có tin nhắn thông báo.

Hạ Mê vừa mở màn hình điện thoại, đã thấy có hơn chục tin nhắn chưa đọc.

Hạ Mê không chịu được dấu chấm đỏ của phần mềm điện thoại, có tin nhắn chưa đọc đều sẽ mở ra từng cái một, tin nhắn của cô bình thường không có tin nhắn chưa đọc.

Lúc này cô đang ở trong tổ, lại đột nhiên có hơn chục tin nhắn chưa đọc, rõ ràng là không bình thường.

Trước khi gọi điện, Hạ Mê mở giao diện tin nhắn.

Ngoại trừ hai tin đầu tiên là do Tiểu Phong gọi, phía sau toàn là số điện thoại bàn của phòng lưu trữ tài liệu mật và số điện thoại di động mà lão Tiêu mượn của cảnh sát đồn công an.

Hạ Mê: “!!!”

Cô đã quên mất lão Tiêu, trong trò chơi, lão Tiêu đang bị đục hóa trong phòng lưu trữ tài liệu mật!

Bình Luận (0)
Comment