Phương Pháp Xử Lý Sự Kiện Siêu Nhiên

Chương 67

Hạ Mê dẫn theo ba người Liêu Thiên Hoa, Mễ Hướng Nghiên và Thu Hải Lam đến phòng lưu trữ tài liệu mật, theo tiến trình của trò chơi, đã kịp thời cứu được Tiêu Hành Kiện.

Do đã có sự chuẩn bị trước, lần này Hạ Mê đã kịp thời ngăn cản gấu Tiểu Thu định tiêu diệt quái vật đục hóa, không bị gãy xương do đá bay gấu Tiểu Thu.

Có lẽ vì Liêu Thiên Hoa đã trở thành bạn trai của Hạ Mê, lại được Hạ Mê hôn chữa trị nhiều lần, anh đã phần nào thoát khỏi sự kiểm soát của Tiểu Phong. Khi thấy trong tầng hầm còn một Tiêu Hành Kiện nữa, anh không hò hét đòi lên tầng 17 để đối chất với lão Tiêu giả, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Hành Kiện một lúc rồi lạnh lùng nói: “Vừa già, vừa nhăn, vừa xấu.”

Tiêu Hành Kiện vừa mới khôi phục hình người: “…”

Ông thấy ba cấp dưới đắc lực của mình, ban đầu còn vui mừng, không ngờ Thu Hải Lam vừa gặp mặt đã muốn giết ông bị đục hóa, còn Mễ Hướng Nghiên thì nghi ngờ danh tính của ông. Hai người này có suy nghĩ như vậy là do ông bị đục hóa, Tiêu Hành Kiện còn hiểu được, nhưng Liêu Thiên Hoa!

Tại sao vừa gặp mặt đã công kích ngoại hình của ông chứ? 

Những năm qua Tiêu Hành Kiện quả thật đã già đi không ít, nhưng mọi người gặp ông, ít nhất cũng lịch sự nói một câu “Trông không giống người 50 tuổi, chỉ như mới ngoài 40” “Già mà khỏe mạnh” “Phó Giám đốc Tiêu thật có khí chất” đại loại vậy, chưa từng có ai nói thẳng với ông như thế!

Ngay cả Hạ Mê cũng âu yếm vỗ đầu Liêu Thiên Hoa, trách móc: “Nói gì mà toàn nói sự thật vậy, sau này không muốn đi con đường thăng tiến nữa à?”

Nói xong cô còn thay Liêu Thiên Hoa xin lỗi Tiêu Hành Kiện: “Lão Tiêu, xin lỗi nhé, Tiểu Liêu bị quái vật của Tổ chức Bất Tử kiểm soát, coi ông là lão Tiêu giả, không phải anh ấy nói ông đâu.”

Hạ Mê cứ một câu “sự thật” một câu “Lão Tiêu”, Tiêu Hành Kiện nghe đến mức nhức đầu.

Tiêu Hành Kiện buột miệng thốt lên: “… Cô nói chuyện cũng chẳng khá hơn là bao!”

Mễ Hướng Nghiên có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Hành Kiện, theo cô ấy thấy, Tiêu Hành Kiện là một lãnh đạo rất khéo léo.

Ông còn hai ba năm nữa là về hưu, không còn nhiều cơ hội thăng tiến, chỉ mong về hưu một cách bình an.

Vì vậy Tiêu Hành Kiện làm việc không đắc tội cấp trên, không áp bức cấp dưới, đối xử với ai cũng hòa nhã, rất ít khi thể hiện cảm xúc.

Lịch sự, ôn hòa, nhưng lại xa cách, trong đơn vị không có cấp dưới là cánh tay phải, cũng không có ai thân thiết.

Nhưng vừa rồi thái độ nói chuyện của ông với Hạ Mê, lại giống như đang nói chuyện với người thân trong nhà.

Tuy giọng điệu không tốt, nhưng rõ ràng là đã coi Hạ Mê như người nhà.

Thái độ còn có chút giống ông cụ non.

Hạ Mê đối xử tốt với người khác theo cách của mình, không làm khổ bản thân, cũng không bắt nạt người khác, vẫn cứ theo ý mình, nhưng luôn có thể khiến người khác chân thành giao tiếp bình đẳng với cô.

Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn từ trong con người Hạ Mê.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bốn người, Hạ Mê dặn dò: “Mọi người tạm thời đừng rời khỏi đây, tôi đi xử lý kẻ địch. Tổ trưởng Mễ, Phó Đội trưởng Thu, hai người đừng nghi ngờ Tiểu Liêu nữa, không phải anh ấy quyến rũ tôi, mà là tôi thấy anh ấy hiền lành, muốn anh ấy làm bạn trai tôi, hiểu chưa?”

Mễ Hướng Nghiên: “…”

Thu Hải Lam: “…”

Họ bị ảnh hưởng từ sự khống chế tinh thần của Tiểu Phong, vẫn nhìn Liêu Thiên Hoa không vừa mắt, nhưng vì Hạ Mê đã can thiệp vào toàn bộ mạng lưới giao tiếp, ý thức lại vượt trên Tiểu Phong, khi Tiểu Phong không dùng hết sức, họ sẵn sàng tin lời Hạ Mê hơn.

Thấy hai người đồng ý, Hạ Mê lại nắm tay Liêu Thiên Hoa, dặn dò: “Lần này em không trói anh đâu, anh nhớ phải thích em, nghĩ về em. Nếu còn thích lão Tiêu giả, anh cứ nhìn khuôn mặt quýt khô của lão Tiêu thật, dùng cái đó để kìm nén tình cảm.”

Tiêu Hành Kiện: “Tôi còn ở đây này, nghe được lời cô nói đấy!”

Liêu Thiên Hoa thấy Hạ Mê sắp đi, trong lòng có chút thất vọng, anh nhìn Hạ Mê nói: “Nghe ý trong lời nói của mọi người, em không phải cảnh sát mới, trước đây anh đã quen biết em, thích em, nhưng anh không nhớ được em, anh còn có thể nhớ lại em không?”

Hạ Mê thấy trong sắc mặt anh có chút mơ hồ về quá khứ, an ủi: “Mất trí nhớ không phải chuyện gì ghê gớm đâu, trước đây em cũng không nhớ anh là bạn trai em. So với ký ức, cảm xúc hiện tại và trải nghiệm tương lai mới quan trọng hơn.

Tất nhiên, em sẽ cố gắng tìm lại ký ức cho anh, nhưng nếu không có cách nào tìm lại, anh cũng đừng buồn. Nhìn về phía trước, tạo thêm nhiều ký ức mới là được.”

Nghe lời Hạ Mê, trái tim Liêu Thiên Hoa mới dần dần ổn định lại.

Trong đầu anh vẫn còn vô số ký ức “ngọt ngào” với lão Tiêu giả, anh không biết mình có thể yêu Hạ Mê tử tế không.

May mắn là Hạ Mê thẳng thắn không tự dằn vặt, không buồn phiền vì những thứ đã mất. Hạ Mê sống động trước mắt đã chiến thắng ký ức trong đầu Liêu Thiên Hoa, dù vẫn còn bị khống chế tinh thần, anh cũng đã “chuyển đối tượng” sang Hạ Mê.

Trong chớp mắt, tổ xuất hiện chấn động, sau đó trở lại bình thường.

Nhưng lần này, Hạ Mê lại lờ mờ cảm thấy có điều gì đó khác biệt.

Cô đột nhiên có cảm giác tổ này thuộc về cô.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô lập tức xuất hiện hình ảnh của mọi ngóc ngách trong tổ.

Cô thậm chí có thể mở một khe hở, đưa những người bên cạnh rời đi.

Là Liêu Thiên Hoa.

Liêu Thiên Hoa mới là chủ nhân của tổ, tình cảm của anh đã hoàn toàn hướng về Hạ Mê, vì vậy dường như Hạ Mê đã trở thành chủ nhân của không gian này.

Nếu Hạ Mê muốn, bây giờ cô có thể phá giải tổ này.

Trở thành chủ nhân tổ có một vài lợi ích.

Thứ nhất là có thể khiến ba người Tiêu Hành Kiện, Mễ Hướng Nghiên, Thu Hải Lam rời khỏi tổ, trở về nơi an toàn.

Như vậy, dù kết cục cuối cùng của trận chiến giữa Hạ Mê và Tiểu Phong là hai bên đều chịu thua thiệt, cũng sẽ không ảnh hưởng đến những người khác, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.

Tuy nhiên Liêu Thiên Hoa không thể đi, anh mới là trung tâm của tổ, nếu anh đi, tổ sẽ biến mất.

Thứ hai là có thể giam giữ Tiểu Phong.

Nếu tổ bị Tiểu Phong chi phối, một khi thấy tình thế không ổn, cậu ta có thể rời khỏi tổ. Nhưng giờ đây tổ đã do Hạ Mê chi phối, trừ khi gi.ết ch.ết Hạ Mê và Liêu Thiên Hoa, nếu không, chắc chắn Tiểu Phong sẽ không thể trốn thoát.

Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, ăn mòn, tức là quyền chi phối.

“Đục” có thể chi phối tinh thần mọi người trong tổ thông qua việc đục hóa họ, k.ích th.ích d.ục v.ọng trong đầu họ, giải phóng năng lượng tình cảm.

Hạ Mê đã chi phối tổ này, cô có thể ăn mòn ý thức của Tiểu Phong. Thông qua đường dây ý thức, kí.ch thí.ch tình cảm của Tiểu Phong, hỏi được nhiều thông tin tình báo về Tổ chức Bất Tử từ miệng cậu ta.

Nhưng tất cả những điều này đều cần một lượng năng lượng lớn.

Trước đây năng lượng duy trì tổ là do Tiểu Phong cung cấp, bây giờ đã chuyển thành Hạ Mê.

Hạ Mê cảm thấy được rất rõ ràng, 5525 đồng đục hóa trên người cô đang mất đi với tốc độ 10 đồng đục hóa mỗi phút.

Hoặc là phải nhanh chóng giải quyết, hoặc là phải cướp năng lượng từ Tiểu Phong, nếu không cô sẽ sớm bị rút cạn.

Hạ Mê vội vàng nói: “Tôi phải đưa ba người các chị ra ngoài.”

“Có thể mở tổ rồi sao?” Mễ Hướng Nghiên hỏi.

Hạ Mê nói: “Không kịp giải thích nhiều, tóm lại đã xảy ra chuyện gì đó, khiến tôi có thể chi phối tổ này. Sau khi ba người ra ngoài, nếu cuối cùng tôi và Tiểu Liêu không thể ra được, nhớ giúp chúng tôi xin công trạng hạng Nhất, sau khi chết thăng chức Phó Cục trưởng nhé!”

“Sao ngay cả việc nói lời trăn trối mà cô cũng khiến người ta tức giận vậy? Không thể nói vài câu cảm động, bi tráng được sao?” Tiêu Hành Kiện vừa giận vừa xót xa, giận Hạ Mê thực dụng, xót xa vì lần nào cô cũng dễ dàng quyết định hy sinh như vậy.

Hạ Mê nói: “Lời cảm động không đáng giá, nói thực tế một chút thì tốt hơn. Lão Tiêu, ông là Phó Giám đốc, lời nói chắc có trọng lượng hơn Tiểu Liêu, ông đã hứa, tôi sẽ tin tưởng.

À phải rồi, nếu hai chúng tôi không ra được, nhớ giúp chúng tôi bổ sung một đám cưới nhé!”

Ba người đều không biết nói gì với Hạ Mê.

Lão Tiêu còn muốn nói gì đó, Hạ Mê thấy mới nói có vài câu mà đã mất 30 đồng đục hóa, không còn tâm trạng từ biệt ba người, đành vung tay lên, đưa họ ra ngoài.

Cô nắm tay Liêu Thiên Hoa, nhanh chóng hôn môi anh một cái, sau đó nói: “Anh ở đây ngoan ngoãn đợi em, em đi giúp anh tiêu diệt tình địch của anh và em, sau khi rời khỏi tổ chúng ta sẽ kết hôn.”

Liêu Thiên Hoa: “…”

Anh muốn nói sắp đến trận quyết chiến rồi, đừng nói những lời lập flag kiểu này.

Anh còn muốn nói, nếu ba người Tiêu Hành Kiện đã rời đi, nếu Hạ Mê chết thì anh cũng sẽ chết, chi bằng anh đi chiến đấu cùng Hạ Mê, không cần phải ở lại đây.

Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Hạ Mê lại giống như đang chạy đua với số mệnh vậy, nói xong đã vội vàng chạy đi thật nhanh.

Hạ Mê đi thang máy lên tầng 17 với tốc độ nhanh nhất, vừa ra khỏi thang máy, đã thấy lão Tiêu giả đứng trong hành lang với vẻ mặt âm trầm, rõ ràng đã phát hiện ra tổ đổi chủ rồi.

“Thời gian qua cô đã làm những gì?” Lão Tiêu giả hỏi.

Hạ Mê nói: “Tiểu Phong, đừng dùng khuôn mặt này nữa, tôi không thích.”

Tiểu Phong ngẩn người một chút, đưa tay vuốt mặt một cái, trở lại dáng vẻ nam người mẫu Tiểu Phong.

Cậu ta không trang điểm đậm, diện mạo trẻ đến không ngờ. lão Tiêu trung niên hơi béo, đồng phục cảnh sát của ông hơi rộng, lỏng lẻo treo trên người Tiểu Phong, khiến người này trông càng trẻ hơn.

Hạ Mê thở dài: “Rốt cuộc năm nay cậu mới bao nhiêu tuổi, có thật là 18 tuổi không?”

Tiểu Phong nói: “Em 17 tuổi.”

Hạ Mê nói: “Vậy bốn năm trước khi tôi quen cậu, cậu mới 13 tuổi?”

Tiểu Phong nói: “Đã là chuyện cách đây bốn năm rưỡi rồi, lúc đó em 12 tuổi rưỡi, chưa đủ 13 tuổi. Chị còn nhớ chuyện lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Hạ Mê nói: “Vừa mới nhớ ra. Cậu nhập cảnh bằng cách nào?”

Tiểu Phong nói: “Gia đình của thân phận này là người Vân Nam.”

Hạ Mê nói: “Vượt biên lậu từ biên giới? Cậu làm vậy khiến các chiến sĩ biên phòng rất khó xử đấy.”

Tiểu Phong nói: “Em có cách biến thành một trong số họ để trà trộn vào, họ không phát hiện ra được.”

Hạ Mê nói: “Vậy chủ nhân thật của thân phận này thì sao? Bị cậu giết rồi sao?”

Tiểu Phong nói: “Chị nói An Mộ Phong à? Cậu ta chạy trốn từ lâu rồi. Ba suốt ngày uống rượu đánh con, còn có em gái bị bệnh, cậu ta 16 tuổi đã bỏ trốn đi theo băng nhóm lừa đảo, không biết bây giờ sống chết thế nào.

Em đến gia đình đó, còn có thể đánh ba cậu ta một trận, cho em gái cậu ta một ít tiền chữa bệnh, dù có thật sự giết cậu ta, cũng còn tốt hơn những gì cậu ta đã làm.”

Nghe thấy không có người vô tội nào chết vì việc Tiểu Phong mạo danh, trái tim Hạ Mê mới hơi thả lỏng.

Cô nhìn thời gian, đã qua 10 phút rồi, 100 đồng đục hóa đã bay mất như vậy.

Hạ Mê biết không thể lãng phí thời gian nữa, bèn nói thẳng: “Tiểu Phong, cậu có thể giơ tay chịu trói, hợp tác với chúng tôi khai báo thông tin tình báo về Tổ chức Bất Tử, sẵn sàng trở thành thành viên của Cục Xử lý Siêu nhiên dưới sự giám sát của chúng tôi, lập công chuộc tội, giúp chúng tôi tiêu diệt Tổ chức Bất Tử không?”

Tiểu Phong lạnh lùng nhìn Hạ Mê, hỏi ngược lại: “Chị nghĩ sao?”

“Vậy không còn cách nào khác.” Hạ Mê nói: “Đã vậy thì, đánh thôi, tôi sẽ ép cậu nói ra thông tin tình báo.”

Tiểu Phong nói: “Chị tưởng hấp thụ năng lượng của những người đục hóa giả trong tòa nhà là vô địch rồi sao? Sai lầm lớn, chị đã rơi vào bẫy của em rồi!”

Cậu ta hành động giống như trong trò chơi, giăng lưới ra, cố gắng kích hoạt điểm neo trong cơ thể Hạ Mê, bắt giữ Hạ Mê.

Ai ngờ năng lực của cậu ta đã như đá chìm đáy biển.

Trong cơ thể Hạ Mê không có một điểm neo nào.

“Sao chị lại có thể… Rõ ràng chị đã hấp thụ mồi nhử em thả ra mà!” Tiểu Phong có chút hoảng sợ nói.

Hạ Mê siết tay thành nắm đấm, nói: “Cậu hết chiêu rồi phải không? Vậy đến lượt tôi.”

Cô nhẹ nhàng giơ tay lên, khẽ vẽ ký hiệu “8” trong không trung.

Vô số “Tằm” phóng ra từ cơ thể Hạ Mê, khóa chặt lấy Tiểu Phong.

Bình Luận (0)
Comment