Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 1

Ánh đèn chớp nhá xé toạc không gian quán bar. Nam thanh nữ tú lắc lư theo điệu nhạc sôi động, tiếng hò reo, la ó ầm ĩ đến nhức đầu.

Giữa sàn nhảy, ba cây cột dựng đứng sừng sững. Một cô nàng ăn mặc thiếu vải, tay cầm mic, gào lên những nốt cao. Đến đoạn cao trào, ba cậu trai mặc váy ngắn, chân đi giày cao gót bất ngờ nhảy lên sân khấu, bám lấy ba cây cột.

"Wooo!" Tiếng hò reo vang dội khắp quán bar.

Ba chàng trai uốn éo, khiêu khích, những động tác đầy quyến rũ, phóng khoáng và táo bạo.

Chàng trai ở giữa bỗng chốc móc chân lên cột, xoay người một vòng rồi trượt dài xuống.

Mái tóc vốn được búi gọn giờ xõa tung, đôi giày cao gót buộc dây màu đỏ chạm đất, phần bụng với cơ bắp săn chắc cọ xát vào lớp thép lạnh lẽo.

Đám đông bên dưới cười rộ, hò hét, yêu cầu họ cởi bỏ lớp áo lót thể thao đang mặc.

Hai người bên cạnh nhanh chóng lột đồ, riêng chàng trai tóc đen ngang vai ở giữa vẫn bất động. Cậu chỉ hơi vén áo lên rồi nhanh chóng thả xuống.

Hành động nửa vời ấy càng kích thích đám đông cuồng nhiệt. Không biết ai quá khích, hất cả ly rượu lên sân khấu.

Lâm Bắc Thạch thấy lạnh toát, cả áo ướt sũng, làm lộ rõ từng múi cơ bắp.

Một chút rượu còn đọng lại trên môi, cậu theo bản năng liếm nó.

Tiếng hò reo lại nổi lên khi một nhóm vũ công nữ bước lên sân khấu. Màn trình diễn múa cột của các chàng trai tạm thời kết thúc.

Lâm Bắc Thạch bước xuống khỏi sân khấu trên đôi giày cao gót 8 phân. Dọc đường đi, những ánh mắt dò xét cứ dán chặt vào cậu. Có người nhét tiền, nhét đủ thứ linh tinh vào tay cậu, tranh thủ sờ soạng. Thậm chí, có kẻ còn dúi cả danh thiếp.

Lâm Bắc Thạch khéo léo né tránh những bàn tay hư hỏng, vẫn nhận hết những thứ được dúi vào tay, cúi đầu khép nép với mấy vị khách "sộp" nhưng không tiếp xúc quá nhiều, rồi nhanh chóng len vào đám đông.

Tiếng giày cao gót lách tách nhỏ bé giữa không gian ồn ào của quán bar. Những sợi dây đỏ chằng chịt từ mắt cá chân đến tận dưới đầu gối. Vì buộc quá chặt, Lâm Bắc Thạch đi được vài bước đã thấy khó chịu. Cúi xuống nhìn, đúng là đã hằn lên vài vệt đỏ.

Lâm Bắc Thạch khẽ tặc lưỡi, đi về phía cửa sau.

Cả buổi tối cậu chỉ mặc mỗi bộ đồ này, lười thay.

Tối nay cậu diễn bốn tiết mục, hai tiết mục múa cột và hai tiết mục nhảy tập thể cùng các chị gái.

Ngoài ra còn tiếp vài vị khách VIP, uống đủ loại rượu như nước lã.

Dù sao khách uống càng nhiều, tiền boa càng hậu hĩnh.

Vào đến phòng nghỉ, cậu mở tủ đồ cá nhân, thấy bộ quần áo thường ngày đã biến mất.

Chỉ còn lại chiếc điện thoại màn hình nứt như mạng nhện nằm trơ trọi.

Lâm Bắc Thạch: "......."

Cái này mà cũng mất được á?

Bộ đồ của cậu chỉ là cái áo phông rách với cái quần đùi, thêm đôi dép tổ ong bong keo, có gì mà lấy chứ?

Thà lấy cái điện thoại còn hơn, ít ra cũng là cục sắt vụn, cân lên còn bán được.

Chắc là ai đó rách đồ nên "mượn tạm" của cậu rồi.

Tiếng chuông điện thoại rộn ràng vang lên "Chúc mừng phát tài! Chúc mừng thành công! Điều tốt xin đến! Điều xấu xin đi!". Lâm Bắc Thạch vội vàng nhặt điện thoại từ trong tủ, áp vào tai, giọng nói tuỳ tiện "A lô?"

Giọng nói của Hứa Hướng Tiền vang lên từ đầu dây bên kia: "Bắc Thạch, anh vừa từ bệnh viện ra, bác sĩ nói em phải đóng tiền viện phí càng sớm càng tốt, nếu không thì không thể tiếp tục điều trị cho Gia Lâm."

Nụ cười thường trực trên mặt Lâm Bắc Thạch chợt cứng lại.

"Ờ," cậu nói, "Không sao, em sẽ nghĩ cách."

"Anh còn chút tiền," Hứa Hướng Tiền nói, "Trước tiên..."

"Thôi đi..."

Lâm Bắc Thạch rút từ túi váy ra một điếu thuốc lá dài mảnh dành cho nữ, đưa lên miệng, bật lửa châm thuốc.

Ngọn lửa đỏ rực, Lâm Bắc Thạch hít một hơi sâu, nhả ra vài vòng khói.

Sau đó, cậu mỉm cười nói: "Làm gì mà khờ thế? Tiền của anh cũng không đủ, hơn nữa đưa cho em rồi, anh và bạn gái Hiểu Lệ lấy tiền đâu đóng học phí?"

Đầu dây bên kia, Hứa Hướng Tiền rõ ràng có chút sốt ruột: "Đó cũng là tiền mà, hơn nữa em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?!?"

Lâm Bắc Thạch kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, mân mê xấp danh thiếp trong tay. Ban đầu cậu định vứt hết chúng vào thùng rác như mọi khi, nhưng nghe thấy lời của Hứa Hướng Tiền thì lại do dự.

Đúng vậy, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, viện phí, hóa trị, rồi còn thuốc điều trị... Những khoản chi phí này chồng chất lên nhau, lăn thành quả cầu tuyết khổng lồ, đè nặng lên cậu, cậu lấy đâu ra tiền để đắp vô?

Lâm Bắc Thạch dập tắt điếu thuốc, nhét xấp danh thiếp vào túi váy, nói lấp lửng: "Sẽ có cách thôi."

Nói xong, cậu lắc lư bước ra khỏi cửa sau, đôi giày cao gót gõ lóc cóc trên nền đất.

Bên ngoài là phố đi bộ Gia Thịnh, Lâm Bắc Thạch vòng qua vài con phố, định từ chợ đêm Hồng Hưng về căn hầm thuê ở khu chung cư gần đó.

Cùng lúc đó, một chiếc Bentley sang trọng, kín đáo, chậm rãi rẽ vào đường Hồng Hưng.

Âm thanh trong trẻo của GPS vang lên: "Rẽ phải, vào đường Hồng Hưng, đi thẳng ba trăm mét."

Đường Hồng Hưng nằm ở quận Hưng Nam, thành phố Dung Thành, nơi có chợ đêm Hồng Hưng nổi tiếng. Chợ đêm này nối liền với phố đi bộ Gia Thịnh sầm uất nhất Dung Thành, dù đã khuya vẫn tấp nập người qua lại.

Lý Tĩnh ngồi ở ghế phụ, nhanh chóng nhìn thấy những người trẻ tuổi đang ăn khuya trong chợ đêm, không khỏi nuốt nước miếng.

Cô lại quay sang nhìn Lục Cảnh Văn đang ngồi ở ghế lái.

Lục Cảnh Văn xoay xoay vô lăng bằng những ngón tay thon dài, mắt nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô gái nhỏ ngồi bên cạnh.

Lý Tĩnh mân mê điện thoại, vẻ mặt đầy băn khoăn. Cô chỉ là một thực tập sinh vừa mới ra trường, lại không biết cách từ chối, cả ngày bị giao rất nhiều việc, mãi đến hơn một giờ sáng mới hoàn thành. Khi ra khỏi công ty, cô tình cờ gặp Lục Cảnh Văn.

Lục Cảnh Văn tuy còn trẻ, nhưng đã là tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Mậu, trong mắt nhân viên được mệnh danh là "Chu Bát Bì" (người bóc lột sức lao động). Những câu chuyện về anh mà nhân viên truyền tai nhau có thể tập hợp lại thành một cuốn sách mười vạn chữ mang tên "Lục Tổng đáng sợ". Ảnh của anh được dán trên tường của tòa nhà Hồng Mậu, từ biểu cảm đến từng sợi tóc đều toát lên vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng, khiến người ta vừa nhìn đã khiếp sợ.

Anh nhíu mày hỏi Lý Tĩnh tại sao lại tan làm muộn như vậy, Lý Tĩnh ấp úng trả lời xong, anh lại bảo cô lên xe, nói con gái đi taxi một mình ban đêm không an toàn, anh sẽ đưa cô về nhà.

Lý Tĩnh run rẩy lên xe, ngồi suốt mười mấy phút, nhìn điện thoại đã một rưỡi sáng, bụng đói cồn cào.

Cô cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, quay sang nói với Lục Cảnh Văn với vẻ rụt rè: "Cái đó... Lục tổng, dù sao cũng sắp đến rồi, hay là anh thả tôi ở đây đi, tôi mua đồ ăn khuya xong sẽ tự về nhà."

Lục Cảnh Văn phanh xe dừng lại bên đường.

Một tấm biển lớn với dòng chữ "Chợ đêm Hồng Hưng" sáng rực ở phía xa.

"Cô cứ đi mua đi," giọng Lục Cảnh Văn nghe đặc biệt lạnh nhạt trong đêm khuya, "Tôi đợi cô ở đây."

Lý Tĩnh ngẩn người ra một lúc, sau khi hoàn hồn liền vội vàng xuống xe, chạy về phía chợ đêm.

Chưa đầy mười phút sau, Lý Tĩnh quay lại với một túi mực nướng và một phần mì xào trứng thịt.

Mùi đồ nướng và mùi mì xào ngay lập tức tràn ngập trong xe của Lục Cảnh Văn. Lý Tĩnh mặt tái mét, liên tục nói xin lỗi. Lục Cảnh Văn cúi đầu khởi động xe: "Không sao."

"Lục tổng, anh có ăn mực không?" Lý Tĩnh do dự một chút, giơ túi nhựa lên.

"Không, cảm ơn," Lục Cảnh Văn giải thích, "Tôi không ăn sau mười giờ."

Lý Tĩnh khẽ "à" một tiếng, thầm nghĩ, như vậy chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều niềm vui sao?

Cô không dám nói ra, cũng không dám lấy điện thoại ra than thở với bạn thân trong xe, chỉ có thể cầu mong xe chạy nhanh hơn, sớm về đến nhà.

Năm phút sau, xe của Lục Cảnh Văn dừng lại trước cổng một khu chung cư cũ.

"Cảm ơn Lục tổng! Cảm ơn Lục tổng!" Lý Tĩnh vừa liên tục cảm ơn Lục Cảnh Văn, vừa chạy trối chết khỏi chiếc xe sang trọng.

Lục Cảnh Văn không rời đi ngay, anh bật đèn xe, chiếu sáng con đường Lý Tĩnh đi về, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô thực tập sinh nhỏ bé này mới rời đi.

Xe lại chạy vào đường phố, rẽ một khúc cua rồi lại vào đường Hồng Hưng.

E ngại nơi đây đông người, lại có thể có người say xỉn, Lục Cảnh Văn chỉ chạy với tốc độ ba mươi km/h, thong thả lướt qua.

Đến đèn đỏ, anh buộc phải dừng lại.

Ở quầy hàng phía xa, Lâm Bắc Thạch che chắn cho một cô gái nhỏ phía sau, tay cầm chai rượu, miệng mắng chửi mấy gã đàn ông bụng phệ, đầu bóng lưỡng.

Năm phút trước, cậu đi ngang qua chợ đêm Hồng Hưng, mới đi được hai bước thì suýt chút nữa bị cô gái phía sau đụng ngã.

Người đàn ông béo ú đầu bóng lưỡng hung hăng vung nắm đấm, định đánh tiếp. Cô gái mặt mũi bầm tím, khóc nức nở.

Lâm Bắc Thạch nhận ra cô gái này, cùng khu chung cư với cậu, mấy hôm trước còn gặp em gái cậu là Gia Lâm, còn cho Gia Lâm mấy viên kẹo.

Vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng Lâm Bắc Thạch vẫn đưa tay ra đỡ cú đấm của người đàn ông.

Tiếng chửi rủa vang lên không ngớt, chồng chéo lên nhau.

............

"Mẹ mày đồ ngu! Tránh ra!!!"

"Tránh cái đéo! Mày dựa vào đâu mà đánh phụ nữ!!! Có học không!!! Tối nay tao sẽ đến mộ tổ tiên nhà mày đào mồ mả lên hỏi xem ông bà mày có bị thần kinh không mà sinh ra cái thứ như mày!!!"

"...Tao đánh vợ tao thì liên quan gì đến mày! Thằng bê đê!!!"

"Tao chửi đấy rồi sao!!! Có giỏi thì đánh nhau với tao này thằng hèn!!!" Lâm Bắc Thạch ngẩng đầu, cười lạnh.

Xung quanh càng lúc càng nhiều người hiếu kỳ đứng xem, bàn tán xôn xao. Tên vũ phu kia mặt mày tím tái, sau đó đột nhiên lật bàn, cầm ghế phang về phía đầu Lâm Bắc Thạch!

Lâm Bắc Thạch nhanh nhẹn che chắn cho cô gái, nghiêng đầu né chiếc ghế, sau đó phản đòn một cú đấm, đánh ngã gã xuống đất. Cô gái phía sau lập tức hét lên: "Chồng ơi!"

Rồi vừa chạy đến đỡ gã dậy vừa khóc lóc nói với Lâm Bắc Thạch: "Đừng đánh chồng tôi!"

Lâm Bắc Thạch: "..."

Đám đông đang xì xào bàn tán, Lâm Bắc Thạch sơ ý suýt bị ai đó đập vỡ đầu. Cậu vung chai rượu trong tay lên, "Choang" một tiếng, đập vào cánh tay của người kia.

Sau đó, cậu nhanh chóng lùi lại vài bước để tránh những cú đấm của mấy gã đàn ông, nhưng đột nhiên trong đám đông vang lên những tiếng hét kinh hoàng, tiếp theo là tiếng phanh xe chói tai!

Lâm Bắc Thạch chỉ cảm thấy chân đau nhói, xương chân phát ra tiếng "rắc" giòn tan, ngay sau đó cậu đau đến mức mặt mày tái mét, mồ hôi túa ra, cả người ngã vật xuống đất.

Khoảnh khắc bị đâm, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Bắc Thạch khiến cậu mừng như điên –

Tiền viện phí có rồi!

Lục Cảnh Văn, người đang lái xe, chỉ thấy một "cô gái" buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo lót thể thao và váy siêu ngắn, ước chừng cao gần hai mét đột nhiên xuất hiện. Anh vội vàng đạp phanh, nhưng vẫn không tránh kịp, đâm phải "cô gái" này.

Lục Cảnh Văn chùng lòng, lập tức mở cửa xuống xe: "Cô không sao chứ!"

"Cô gái" đang cúi đầu rên rỉ, nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, giọng nói như chuông đồng, vẻ mặt hớn hở, dứt khoát nói: "Đền tiền! Mười vạn!"

Đám đông đang bận rộn gọi cảnh sát, gọi cấp cứu và hóng chuyện đều hít một hơi lạnh.

Thằng này điên rồi!

Lục Cảnh Văn không bị câu nói ngắn gọn mà đầy phấn khích của "cô gái" làm cho sợ hãi, mà bị giọng nói rõ ràng là của con trai và lớp trang điểm lòe loẹt của "cô gái" làm cho giật mình.

"Cô gái" trước mắt này, không... nên nói là chàng trai này, không biết có sở thích kỳ lạ gì, mặc áo ngực thể thao và váy siêu ngắn nữ, chân đi giày cao gót tám phân màu đỏ sẫm, mặt trang điểm đậm, lông mày ngang đen sì kết hợp với phấn mắt màu đỏ, xanh lá, tím lòe loẹt, môi tô son đỏ chót bóng loáng, tai trái đeo ba chiếc khuyên tai đen, tai phải đeo ba chiếc khuyên tròn trơn...

Lục Cảnh Văn: "..............."

Cách phối đồ lộn xộn khiến người ta nhìn vào chỉ biết nín, không nói nên lời. Nếu không phải người này có ngoại hình dễ coi, trang điểm như vậy vẫn xinh đẹp không thể tin được, nếu đổi lại là người khác, e rằng có thể trực tiếp đến Hoành Điếm (khu phim trường) ứng tuyển vai yêu quái kỳ dị trong phim cổ trang.

"Cô bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?"

"Sao anh không nói gì, anh không muốn bồi thường sao?"

Hai giọng nói cùng vang lên, Lâm Bắc Thạch nheo mắt, nở một nụ cười trông như máu me be bét vì son môi quá đậm.

Lục Cảnh Văn: "............"

Tiếng còi cảnh sát vang lên phía sau, Lục Cảnh Văn chìm vào sự trầm lặng kỳ lạ giữa tiếng còi báo động.

Người này bị đâm đến ngu người rồi hả?
Bình Luận (0)
Comment