Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 2

Lục Cảnh Văn lần đầu tiên thức trắng đêm ở đồn cảnh sát.

Sau khi hoàn tất việc lấy lời khai, đã là ba giờ rưỡi sáng. Anh xem giờ một chút, rồi lái xe đến Bệnh viện Nhân dân thành phố.

Bệnh viện Nhân dân thành phố cách đồn cảnh sát không xa, Lục Cảnh Văn lái xe mười phút đã đến. Anh đến quầy lễ tân hỏi phòng bệnh của Lâm Bắc Thạch, sau đó thanh toán viện phí rồi đi thang máy lên. Khi ra khỏi thang máy, anh tình cờ gặp hai cảnh sát vừa ra khỏi phòng bệnh.

Anh lịch sự chào hỏi cảnh sát, biết được người xui xẻo bị đâm bên trong vẫn chưa ngủ.

"Chúng tôi cũng đã điều tra camera giám sát ở đó," viên cảnh sát đeo kính gọng nói giọng địa phương, cứ hai từ lại có một âm "nhi", "Vụ tai nạn hoàn toàn là ngoài ý muốn, anh và người đi đường bên trong đều không có lỗi, việc bồi thường thì hai bên tự thương lượng, nếu có bất đồng, hãy liên hệ với chúng tôi để hòa giải."

Lục Cảnh Văn gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh đã vất vả đến một chuyến."

Viên cảnh sát đeo kính gọng xua tay nói không sao, rồi kéo đồng nghiệp của mình quay về đồn cảnh sát.

Lục Cảnh Văn nghe thấy họ vừa đi vừa nói chuyện, viên cảnh sát đeo kính gọng nói với giọng điệu kỳ lạ: "Chậc... Tôi là lần đầu tiên thấy có đàn ông giả gái..."

Lục Cảnh Văn không nghe rõ những lời phía sau. Anh đứng trước cửa phòng bệnh một lúc, giơ tay gõ cửa ba tiếng.

"Cốc, cốc, cốc."

Trong phòng bệnh truyền ra một giọng nói yếu ớt, điệu đà: "Mời vào."

Khóe mắt Lục Cảnh Văn giật giật, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh.

Phòng bệnh không phải phòng đơn, ngoài người xui xẻo tên Lâm Bắc Thạch ra, còn có một bà cụ đang truyền dịch, người phụ nữ ngồi bên cạnh có lẽ là con gái bà, đang chỉnh lại chăn cho bà.

Lục Cảnh Văn dừng bước, lặng lẽ quan sát chàng trai trước mặt.

Người này đang dựa vào đầu giường một cách uể oải, chân bị thương đã được bó bột. Khuôn mặt sạch sẽ - lớp trang điểm đậm đến mức không nỡ nhìn thẳng đã được tẩy trang. Bộ đồ lót thể thao nóng bỏng và váy siêu ngắn trên người cậu đã được thay bằng bộ đồ bệnh nhân, trông cậu khá gầy. Đôi giày cao gót tám phân màu đỏ sẫm được đặt bên cạnh giường, trông có vẻ hơi kỳ quái trong căn phòng bệnh trắng tinh.

Cậu có ngoại hình rất đẹp, ngũ quan sắc nét, vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt phượng rất đẹp, màu mắt cũng không phổ biến, là màu xám nhạt, khóe mắt cong cong như luôn mang theo ý cười.

Lục Cảnh Văn nhất thời bị đôi mắt đẹp này làm cho ngây người.

Điều càng khiến Lục Cảnh Văn bất ngờ hơn là, mái tóc của người này không phải tóc giả, mà là tóc thật.

Mái tóc khá dài, đen nhánh xõa xuống vai và lưng, có vài sợi không được gọn gàng, vắt vẻo trên cổ và cằm trắng nõn, che khuất xương quai xanh thẳng tắp.

Điểm trừ duy nhất là, vẻ mặt của cậu trông không có cảm tình, thoạt nhìn sẽ khiến người ta nghĩ đến một tên côn đồ bất hảo.

Nhưng nói gì thì nói, người trước mặt rất đẹp, mang một vẻ đẹp rất trực quan và ấn tượng.

Rất phù hợp với gu thẩm mỹ khắt khe của Lục Cảnh Văn.

Anh không khỏi nhìn Lâm Bắc Thạch thêm vài lần.

Bên kia, Lâm Bắc Thạch ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Văn, mắt sáng lên, sau đó có lẽ cảm thấy nhìn người ta như vậy cũng không tốt, lại thấy tóc mình vướng víu, liền đưa tay hất tóc ra sau một cách hào sảng, mở miệng nói: "Ngài Lục."

Lục Cảnh Văn thu hồi ánh mắt, gật đầu: "Anh Lâm."

(*Thụ gọi theo phép lịch sự, sau này sẽ đổi xưng hô sau)

Vừa đáp lời, anh vừa nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống ghế bên cạnh giường Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch mặt mày tái nhợt nhìn Lục Cảnh Văn một lúc, nheo mắt cười.

Người đàn ông trước mặt có lông mày và đôi mắt tuấn tú, sâu sắc, đôi mắt nâu sẫm trông rất sâu. Anh mặc một bộ vest vừa vặn, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ trông rất đắt tiền, vẻ mặt bình tĩnh, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, toàn thân toát lên vẻ nghiêm túc của một người thành đạt.

Thêm vào đó là logo của chiếc xe đã đâm mình...

Lâm Bắc Thạch như ngửi thấy mùi tiền.

Người này nhất định lắm tiền!

"......Anh Lâm, thật sự ngại quá, vụ tai nạn xe cộ lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn."

Thấy vẻ mặt Lâm Bắc Thạch càng lúc càng vênh váo và không hề che giấu, lại liên hệ với hành động của Lâm Bắc Thạch sau khi bị đụng không phải là kêu đau tìm bác sĩ mà là đòi tiền ngay lập tức, Lục Cảnh Văn lập tức hiểu ý, rất lịch sự đi thẳng vào vấn đề: "Về việc bồi thường, anh có ý kiến gì không?"

"Khụ khụ..." Lâm Bắc Thạch cảm thấy anh chàng tinh anh này cũng khá lịch sự, bỗng nhiên cảm thấy hơi chột dạ, cậu đưa tay sờ mũi, "Ngài Lục, tôi nghĩ thế này, mười vạn tệ chúng ta tự giải quyết, dù sao chân tôi cũng bị thương, tiền mất việc, tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần, tiền ăn uống, tiền dinh dưỡng, tiền chăm sóc và các chi phí điều trị tiếp theo đều cần tiền cả!"

"Tôi là người rất đỏng đảnh," Lâm Bắc Thạch nói không chút ngượng ngùng, hoàn toàn quên mất việc mình vừa nãy còn cầm chai rượu đánh người, "Những thứ này chắc chắn phải là tốt nhất, đòi anh mười vạn tệ cũng không quá đáng chứ!"

Lục Cảnh Văn nhướn mày.

Hét giá trên trời à.

Khi anh đi đóng phí đã hỏi tình hình của Lâm Bắc Thạch, cậu bị gãy xương nhẹ, không cần phẫu thuật, chỉ cần bó bột, và bột ở chân cậu có thể tháo ra sau hai tuần để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, khoảng hai tháng sau vết thương sẽ lành, sau khi tập luyện phục hồi chức năng, cậu sẽ có thể đi lại bình thường.

Toàn bộ quá trình, cộng với những khoản bồi thường lặt vặt mà Lâm Bắc Thạch tính toán, nhiều nhất cũng chỉ hai ba vạn.

Hơn nữa, vụ tai nạn này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, Lục Cảnh Văn xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ, theo quy định của pháp luật, bản thân anh bồi thường tiền thuốc men đã là hết lòng hết dạ rồi.

Vậy mà người trước mắt này lại muốn anh bồi thường mười vạn tệ...

Lục Cảnh Văn dừng động tác trên tay, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ mình trông giống người dễ gạt sao?

Mặc dù mười vạn tệ đối với anh chỉ là một con số rất nhỏ, dễ như trở bàn tay - tiền tiêu vặt hàng tháng của em trai anh ở nhà còn hơn mười vạn tệ.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh là người sẽ bỏ tiền ra chỉ vì một câu nói...

Ánh mắt Lục Cảnh Văn đột nhiên dừng lại, nam yêu tinh đối diện cong mắt nở một nụ cười rạng rỡ với anh: "Ngài Lục."

Suy nghĩ của Lục Cảnh Văn lập tức bị nụ cười này xua tan.

Tuy nhiên, điện thoại của anh vang lên một tiếng "ding dong" giòn giã, Lục Cảnh Văn đành phải cúi đầu mở màn hình.

Anh liếc nhìn, cau mày.

"Ngài Lục, ngài sắp về chưa ạ? Hôm nay Lục lão gia lại đánh cậu nhỏ rồi, cậu nhỏ bị nhốt trên gác xép cả đêm, cứ khóc mãi thôi."

Lông mày Lục Cảnh Văn nhíu lại.

Lại nữa rồi.

Anh ngẩng mắt lên, ánh mắt chạm vào Lâm Bắc Thạch, trên mặt người sau vẫn còn treo nụ cười rạng rỡ, đôi mắt màu xám nhạt phản chiếu ánh sáng.

Lục Cảnh Văn lại bị khuôn mặt xinh đẹp này làm cho ngây người.

Anh ổn định tâm trạng, cố gắng kéo suy nghĩ của mình từ "Người này đẹp trai thật đấy" trở lại "Giải quyết xong việc ở đây trước, lập tức về nhà giải quyết việc nhà".

Bên kia, Lâm Bắc Thạch thấy Lục Cảnh Văn không nói gì, tặc lưỡi, nói: "Không được sao? Vậy tôi sẽ cân nhắc..."

Không được cũng không sao, dù sao cũng không hy vọng thật sự được mười vạn, Lâm Bắc Thạch nghĩ, chỉ có kẻ ngốc mới bồi thường nhiều tiền như vậy.

Việc này giống như chủ cửa hàng ở phố mua sắm bán quần áo, trước tiên hét giá cao, gặp người dễ bị lừa thì bán được là tốt nhất, không gặp thì giảm dần, nắm bắt tâm lý người tiêu dùng, thuận thế đạt được một mức giá tốt.

Còn anh chàng tinh anh trước mặt này, Lâm Bắc Thạch nghĩ, rõ ràng không giống người dễ bị...

"Được."

... lừa.

Lâm Bắc Thạch không thể tin được trợn to mắt, suýt nữa cắn phải lưỡi mình.

Vãi! Thật sự có người dễ bị lừa này!

"Cho tôi số tài khoản ngân hàng của anh," Lục Cảnh Văn chuyển ánh mắt sang màn hình, nhìn tin nhắn mà dì Trương tiếp tục gửi đến, nói, "Bây giờ tôi chuyển khoản cho anh."

Cứ coi như là trả tiền cho việc được ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ này, Lục Cảnh Văn nghĩ.

Lâm Bắc Thạch há hốc mồm, rõ ràng không ngờ người giàu có này trông thì khôn ngoan mà thực ra lại dễ bị gạt.

Cậu ngồi trên giường bệnh nhanh nhẹn đọc số tài khoản ngân hàng của mình, chưa đầy một phút màn hình điện thoại đã sáng lên, tin nhắn của ngân hàng gửi đến: [Thu nhập thanh toán trực tuyến 100000.00 tệ, số dư sau giao dịch là 100257.83 tệ.]

Lục Cảnh Văn lập tức đứng dậy, gật đầu lịch sự với Lâm Bắc Thạch: "Tiền đã bồi thường rồi, nhà tôi còn có việc phải xử lý, không làm phiền anh Lâm dưỡng bệnh nữa."

Lâm Bắc Thạch ngơ ngác gật đầu, nhìn "thần tài" cứu mạng mình ra khỏi cửa.

"Thần tài" đi được một lúc, Lâm Bắc Thạch nhảy lò cò xuống giường, định ra quầy lễ tân đóng tiền thuốc men rồi chuồn.

Cô y tá tốt bụng nói với cậu: "À, người vừa đến thăm anh đã đóng tiền rồi."

Lâm Bắc Thạch vui muốn chết.

Người dễ lừa này cũng tốt thật đấy.

Lại tiết kiệm được một khoản tiền.

Bất chấp sự phản đối của bác sĩ, Lâm Bắc Thạch vội vàng làm thủ tục xuất viện. Cậu mua tạm một chiếc áo phông, một cái quần đùi và đôi dép lê rẻ tiền sáu tệ, nhét đôi giày cao gót và chiếc váy ngắn cũ vào túi ni lông đen rồi lò cò ra khỏi cổng bệnh viện. Nhảy nhót được mười lăm phút, cậu nhặt một ống thép bỏ đi bên thùng rác làm gậy, tập tễnh bước về căn phòng trọ.

Cậu thuê một căn phòng dưới tầng hầm của khu chung cư cũ trên đường Hồng Hưng. Căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn mười lăm mét vuông, tối om, không có lấy một cái cửa sổ. Lâm Bắc Thạch bật công tắc đèn bên cạnh cửa, ánh sáng lờ mờ hắt xuống, vừa đủ soi rõ đống đồ lỉnh kỉnh trong phòng.

Trong căn phòng nhỏ bé này có một chiếc giường đơn chín mươi phân và một chiếc ghế nhựa gấp mua trên mạng.

Chân giường và chiếc ghế nhỏ chất chồng hơn chục cuốn sách giáo khoa cấp hai và một vài quyển sách tham khảo. Đầu giường có một chiếc hộp sắt đựng mỹ phẩm rẻ tiền không rõ mua từ đâu.

Trên bếp đặt một cái nồi điện nhỏ mua trên mạng, một nắm mì và vài cọng rau xanh héo úa.

Ở góc gần cửa, chất đống gọn gàng một đống hộp giấy đã được tháo ra gấp lại và sắt vụn, đó là thành quả Lâm Bắc Thạch thức khuya dậy sớm tranh giành với các cụ ông cụ bà ở những thùng rác.

Ngoài những thứ đó ra, không còn gì khác nữa.

Lâm Bắc Thạch vốc nước rửa mặt rồi nằm vật ra giường.

Cơn đau ở chân đúng là không thể xem thường, mặt cậu tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.

Lâm Bắc Thạch hít một hơi thật sâu, khóe mắt hơi đỏ.

Cậu lấy điện thoại ra, nhìn số dư tài khoản ngân hàng trong tin nhắn, đếm đi đếm lại vài lần.

Hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn...

Mãi đến khi mỏi mắt, cậu mới dừng lại, rồi hôn chụt một cái vào màn hình.

Sau đó, cậu ôm chiếc điện thoại như ôm người yêu, ngủ thiếp đi trong sự mãn nguyện.

Bình Luận (0)
Comment