Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 15

Mười lăm phút sau, hai bản hợp đồng được đặt trước mặt Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch nhìn chằm chằm vào hai bản hợp đồng, hoàn toàn không ngờ Lục Cảnh Văn lại làm việc nhanh lẹ đến vậy, vừa quay đi đã soạn thảo xong các điều khoản.

Lâm Bắc Thạch cầm một bản lên xem.

Các điều khoản của "Hợp đồng tình yêu" này không hề phức tạp, rất xúc tích, dễ hiểu. Hợp đồng quy định quyền lợi và nghĩa vụ của hai người trong thời gian yêu đương, hai người phải tôn trọng và quan tâm nhau trong thời hạn hợp đồng, mang lại giá trị tinh thần cho nhau, phải thành thật với nhau, không được lừa dối, che giấu đối phương, đồng thời quy định Lục Cảnh Văn phải trả cho Lâm Bắc Thạch hai mươi vạn "phí yêu đương" mỗi tháng trong thời hạn hợp đồng.

Tất nhiên, trong hợp đồng, mối quan hệ của hai người là bình đẳng, không có điều khoản mang tính áp bức, Lâm Bắc Thạch thấy trên đó viết, hai người có thể quan hệ tình dục, nhưng chỉ được phép khi cả hai đều tỉnh táo, bình đẳng và tự nguyện.

Hợp đồng này còn quy định thời hạn hợp đồng là một tháng, nghĩa là, nếu họ muốn duy trì "mối quan hệ yêu đương" này lâu dài, thì cần phải gia hạn hợp đồng mỗi tháng, nếu không muốn duy trì nữa, có thể trực tiếp không gia hạn sau khi hết hạn hợp đồng.

Đây là điều khoản mà Lục Cảnh Văn đặc biệt thêm vào, anh không chắc lần thử nghiệm này của mình có thể duy trì được bao lâu, cũng không chắc Lâm Bắc Thạch có bằng lòng ở bên mình bao lâu, vì vậy anh đã rút ngắn thời hạn hợp đồng xuống còn một tháng, để họ có thể dễ dàng hủy bỏ hợp đồng bất cứ lúc nào.

"Nếu có vấn đề gì," Lục Cảnh Văn nói, "Tôi có thể sửa đổi bất cứ lúc nào."

Lâm Bắc Thạch nhìn chằm chằm vào dòng chữ "trả hai mươi vạn nhân dân tệ mỗi tháng", lắp bắp nói: "Không, không có."

Hai mươi vạn một tháng! Còn cần gì xe đạp nữa!

Một tháng bằng ba bốn năm đi làm của mình, Lâm Bắc Thạch nghĩ, cho dù có thật sự phải bán thân, mình cũng đồng ý.

"Nhưng mà, những gì viết trên này," Giọng Lâm Bắc Thạch rất nhỏ, ngữ khí do dự, "Có, có thật không ạ?"

Những người giàu có này, tính tình thế nào Lâm Bắc Thạch đều không nắm rõ, cũng không hiểu sao lại có người mỗi tháng cho mình hai mươi vạn, chỉ cần mình ở nhà, bầu bạn với anh như đang yêu đương.

Đây chẳng phải là coi tiền như rác sao?

Thêm vào đó, khi Lâm Bắc Thạch mới ra ngoài xã hội, đã bị những kẻ được gọi là "tinh anh", "người tốt bụng" lừa gạt rất nhiều lần, những người đó cũng vậy, đưa ra một "chiếc bánh" trông có vẻ hoàn hảo, sau đó câu người ta lên, rồi lại không chút lưu tình lấy "chiếc bánh" đi. Cậu đã từng bị nợ lương ba bốn tháng vì những trò lừa đảo như vậy.

Sau đó cầu cứu vô vọng, có làm gì cũng không thể giải quyết được.

Cậu đương nhiên không tin trên trời sẽ rơi xuống cái bánh này.

Hơn nữa, Lục Cảnh Văn giàu có và quyền lực như vậy, nếu anh chỉ là người tốt bề ngoài, thực chất là một tên khốn nạn, thì không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Bắc Thạch nghĩ, mình sẽ bị ăn đến mức không còn mẩu xương.

Nhưng bây giờ Lâm Bắc Thạch chẳng còn lựa chọn nào khác, bệnh của Lâm Gia Lân không chờ được.

Cậu chỉ có thể đánh cược vào lương tâm của Lục Cảnh Văn.

Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch: "Đương nhiên là thật, bây giờ tôi có thể trả cho cậu phí một tháng."

Anh nói rất nghiêm túc, nghiêm chỉnh, như đang bàn bạc với Lâm Bắc Thạch về một dự án lớn nào đó, chứ không phải đang thảo luận về hợp đồng tình yêu có vẻ hơi lố bịch này.

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại ra và ra hiệu cho Lâm Bắc Thạch cho mình số tài khoản ngân hàng.

Mắt Lâm Bắc Thạch sáng lên.

Cậu nhỏ giọng đọc số tài khoản, Lục Cảnh Văn nhanh chóng chuyển khoản, rồi lại hỏi: "Số điện thoại của cậu là bao nhiêu, tôi thêm vào, sau này tiện liên lạc."

"Số điện thoại của tôi là..."

Lâm Bắc Thạch vừa định trả lời, thì nhớ ra điện thoại của mình đã bị Vương Phụng Lai lấy mất.

Chiếc điện thoại đã đồng hành cùng cậu suốt hai năm, giờ chắc đã hỏng rồi, bị vứt vào thùng rác rồi cũng nên.

Cả thẻ ngân hàng của cậu nữa, có lẽ cũng đã bị bẻ gãy rồi.

Lâm Bắc Thạch mân mê ngón tay, dò hỏi: "Cái đó... Lục tổng... Ngài có thể... mua giúp tôi một cái điện thoại được không..."

"Tôi... điện thoại cũ của tôi..."

Cậu nói rồi theo thói quen cong mắt, nhìn về phía Lục Cảnh Văn, dường như sợ Lục Cảnh Văn từ chối, giọng điệu gần như mang theo chút nịnh nọt, cậu giải thích: "Nó... hỏng rồi, không dùng được nữa."

Những ngón tay của Lục Cảnh Văn vô thức nắm chặt, anh nhìn Lâm Bắc Thạch, giọng điệu như thường: "Đương nhiên là được."

Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh vang lên vài tiếng gõ, nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đến kiểm tra phòng, y tá đo nhiệt độ cho Lâm Bắc Thạch. 36.8°C, đã hạ sốt rồi.

"Có thể xuất viện rồi," y tá nói, "nhớ lấy thuốc."

Lâm Bắc Thạch vội vàng gật đầu, vén chăn xuống giường. Cậu vừa mới hạ sốt, cả người vẫn còn yếu ớt, vừa xuống giường đã loạng choạng một chút, Lục Cảnh Văn theo bản năng đưa tay đỡ lấy cánh tay Lâm Bắc Thạch, rồi nhanh chóng rụt tay lại.

Hai người thu dọn một lúc rồi xuất viện, Lục Cảnh Văn xách một túi thuốc, đưa Lâm Bắc Thạch đến cửa hàng điện thoại đối diện bệnh viện để mua điện thoại.

Lâm Bắc Thạch đeo khẩu trang, mái tóc đen được buộc nửa bằng dây chun vừa mua, phần còn lại xõa xuống vai. Ban đầu cậu mặc áo sơ mi của Lục Cảnh Văn, nhưng vì cậu vẫn chưa khỏi bệnh, Lục Cảnh Văn sợ cậu lại bị cảm lạnh nên đã mua cho cậu một chiếc áo khoác cardigan ở gần đó để mặc.

Cậu che miệng ho, ánh mắt nhìn vào trong quầy, nhân viên nhiệt tình giới thiệu với cậu những mẫu điện thoại mới nhất, cố gắng thuyết phục cậu mua.

Lâm Bắc Thạch lắc đầu, ra hiệu không cần.

Cuối cùng cậu chỉ vào một chiếc điện thoại khoảng hơn chín trăm tệ trong quầy, quay đầu nói với Lục Cảnh Văn: "Lấy cái này đi."

Lục Cảnh Văn liếc nhìn chiếc điện thoại đó: "Chắc chắn chứ?"

"Ôi chao vị tiên sinh này, cái đó lỗi thời lắm rồi," nhân viên rất tinh ý, biết người cuối cùng thanh toán là Lục Cảnh Văn, liền quay sang nói với Lục Cảnh Văn, "Hệ điều hành không tốt bằng mẫu mới nhất, bộ nhớ cũng nhỏ, chụp ảnh cũng không đẹp, vẫn nên mua mẫu mới này đi."

Lâm Bắc Thạch nhìn thấy giá 9998 của mẫu mới nhất thì nhíu mày, vừa định nói không cần, chỉ lấy cái cũ, thì Lục Cảnh Văn bên cạnh đã lên tiếng trước cậu: "Vậy thì lấy cái cô nói đi."

Lâm Bắc Thạch: "..."

Cô nhân viên bán hàng lập tức tươi cười rạng rỡ: "Vâng ạ!"

Cô ta rất nhanh nhẹn, thoắt cái đã lắp đặt xong máy mới và thẻ điện thoại mới đưa cho Lâm Bắc Thạch, còn tặng kèm một chiếc tai nghe bluetooth.

Lâm Bắc Thạch run run nhận lấy túi, sợ lỡ tay làm rơi chiếc điện thoại đắt tiền này.

Cậu chưa từng dùng đồ vật nào đắt như vậy, làm rơi một cái chắc cậu xót chết mất.

Ra khỏi cửa hàng điện thoại, họ lại đến ngân hàng và đồn cảnh sát để làm lại chứng minh thư và thẻ ngân hàng. Trong lúc đó, Lâm Bắc Thạch còn đăng nhập vào ứng dụng ngân hàng di động để kiểm tra số dư, Lục Cảnh Văn nói được làm được, trong thẻ của cậu quả thực đã có thêm hai mươi vạn.

Sau một hồi chạy ngược chạy xuôi, Lâm Bắc Thạch hơi mệt, dựa vào lưng ghế, gật gà gật gù, thỉnh thoảng lại ho khan.

Đến ngã tư, đúng lúc gặp đèn đỏ, Lục Cảnh Văn dừng xe.

"Vì bây giờ chúng ta coi như đang "yêu đương"," Lục Cảnh Văn nói, "trong hợp đồng cũng ghi rõ chúng ta phải ở bên nhau."

"Cho nên, sau này, em chuyển đến chỗ tôi ở đi."

Vừa dứt lời, Lâm Bắc Thạch đang gật gà gật gù bỗng giật mình, ngẩng phắt đầu dậy.

- --

Lily: Lục tổng ôn nhu tinh tế quá, làm hợp đồng mà giúp cho em bé nhiều lắm luôn hic
Bình Luận (0)
Comment