"Ở... ở chỗ ngài ạ?" Lâm Bắc Thạch suýt cắn phải lưỡi.
Lục Cảnh Văn "ừm" một tiếng.
"Yên tâm, chúng ta ở riêng," Lục Cảnh Văn nói, "Nhà tôi có phòng trống, không cần phải ngủ chung."
Lâm Bắc Thạch bị mấy chữ "ngủ chung" làm sặc, ho khan hai tiếng.
"Nếu em đồng ý, bây giờ tôi sẽ cho người liên hệ với công ty chuyển nhà," Lục Cảnh Văn nói, "Rồi đến chỗ em dọn dẹp, chắc khoảng hai ba tiếng là xong."
Lâm Bắc Thạch ho đến mức mặt mày tái nhợt, cậu run rẩy cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, kéo khẩu trang xuống uống một ngụm, chậm rãi nói: "Em không có ý kiến."
Hợp đồng đã ký rồi, ở chung cũng chẳng sao, Lâm Bắc Thạch nghĩ, hơn nữa Lục Cảnh Văn lại cho nhiều tiền như vậy, hợp đồng lại ký theo tháng, mình cũng nên biết điều một chút, chiều theo ý anh.
Huống hồ, bây giờ cậu đúng là không có chỗ ở, chi bằng đến chỗ Lục Cảnh Văn.
"Nhưng mà... không cần công ty chuyển nhà đâu," Lâm Bắc Thạch gượng gạo nhếch mép, "Đồ đạc của em không nhiều, dọn qua loa một chút là được rồi."
Nghe vậy, Lục Cảnh Văn cũng không ép buộc.
Lâm Bắc Thạch hít hít mũi, báo địa chỉ cho Lục Cảnh Văn, Lục Cảnh Văn quay đầu xe chạy về hướng đó.
Khu chung cư tên là Gia Phúc, trông rất quen mắt, Lục Cảnh Văn nghĩ một lúc mới nhớ ra, thực tập sinh ở Hồng Mậu được Tưởng Vân khen năng lực làm việc tốt hình như cũng ở đó.
Chung cư Gia Phúc cách vị trí của họ một đoạn khá xa, Lục Cảnh Văn lái xe mười mấy phút mới tới, anh dừng xe ở bãi đỗ xe bên ngoài, rồi đi theo Lâm Bắc Thạch vào trong khu chung cư.
Đây là một khu chung cư cũ, cơ sở vật chất không được đầy đủ, so với Lư Nam thì một trời một vực. Vài cụ ông cụ bà ngồi ở chòi nghỉ dưới lầu vừa ăn hạt dưa vừa tán gẫu, bên cạnh nằm sõng soài một con chó cỏ xù xì bị say nắng.
Lục Cảnh Văn liếc nhìn con chó, rồi dời mắt đi chỗ khác.
Anh bám sát Lâm Bắc Thạch, bước vào tòa nhà.
Lâm Bắc Thạch mở một cánh cửa ở tầng một, bên trong là một cầu thang bộ, vì không có ánh sáng lọt vào nên tối đen như mực, cậu bật đèn flash của điện thoại, soi sáng đường đi.
Lông mày Lục Cảnh Văn vô thức nhíu lại.
Cả hai nối đuôi nhau xuống cầu thang, Lâm Bắc Thạch theo bản năng sờ túi quần định lấy chìa khóa, rồi chợt nhớ ra chìa khóa đã bị Vương Phụng Lai lấy mất tối qua. Cậu đành mặt mày tái mét ho khan hai tiếng, rồi kiễng chân lên, mò mẫm lấy chùm chìa khóa dự phòng để ở khe thông gió trên cửa.
Lâm Bắc Thạch mò mẫm năm sáu phút, tay dính đầy bụi bặm, mới lấy được chùm chìa khóa xuống, cậu mở cửa, bên trong mù mịt, ban ngày ban mặt mà chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào.
Công tắc đèn được bật lên, ánh sáng lờ mờ tỏa ra - bóng đèn chắc đã lâu không được thay rồi.
Căn phòng rất nhỏ, bên trong đúng như Lâm Bắc Thạch nói, chẳng có gì cả.
Chiếc giường vốn dành cho Lâm Gia Lâm ngủ đã bị bán đi, đống thùng giấy và sắt vụn cũng bị bán nốt, ngay cả cái nồi cơm điện nhỏ cũng không thấy đâu, giá treo quần áo cũng biến mất, cả căn phòng chỉ còn lại một chiếc giường ván cứng trải chiếu trúc.
Lục Cảnh Văn ngực phập phồng: "Em sống ở đây sao?"
"Ừm, không có tiền ạ," Lâm Bắc Thạch thản nhiên nói, "Không thuê được chỗ nào tốt hơn."
Vừa nói, cậu vừa ngồi xổm xuống, kéo một chiếc thùng giấy và hai chiếc túi vải từ gầm giường ra, cậu lục lọi một hồi, lôi ra một cuốn sổ, là bằng tốt nghiệp cấp ba của cậu, tiếp đó, cậu lại lấy ra một tập hồ sơ dày cộp, mặt trước tập hồ sơ ghi mấy chữ Bệnh viện Đại học Y khoa Dung Thành.
Đó là một túi đựng bệnh án đầy ắp.
"..." Lục Cảnh Văn im lặng một lúc, đoán được lý do vì sao Lâm Bắc Thạch lại thiếu tiền đến vậy.
Cậu có một người thân đang mắc bệnh nặng.
Lâm Bắc Thạch bỏ hai thứ này vào túi vải trắng, đây là những thứ cậu muốn giữ lại.
Sau đó, Lục Cảnh Văn lại thấy Lâm Bắc Thạch lấy ra một tập tài liệu của bưu điện, trên bìa thư viết mấy chữ rồng bay phượng múa "Trường Đại học Y khoa Dung Thành".
Lâm Bắc Thạch khựng lại, không ngờ lại lấy thứ này ra, cậu thở dài một hơi, tay hơi run.
Lục Cảnh Văn cũng sững sờ.
Đây là... giấy báo nhập học của Lâm Bắc Thạch sao?!
Nhưng anh còn chưa kịp hỏi thì Lâm Bắc Thạch đã cúi đầu bỏ tập tài liệu đó vào túi vải màu vàng, tiện thể nhét thêm vài bản sơ yếu lý lịch mà cậu đã viết trước đó.
Đây là những thứ cậu muốn vứt bỏ.
Trong thùng giấy còn chất đống son môi, bảng phấn mắt các loại, là những thứ Lâm Bắc Thạch dùng khi còn ở Sky.
Lục Cảnh Văn không hiểu về mỹ phẩm, nhưng anh biết những thứ Lâm Bắc Thạch có đều rất rẻ tiền, phấn mắt hay son môi trông chất lượng không tốt lắm, đặc biệt là thỏi son có vỏ trong suốt, phần son bóng nhẫy dầu mỡ, vì trời nóng nên đã chảy gần một nửa.
Lục Cảnh Văn nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Bắc Thạch, có lẽ không phải cậu không biết trang điểm, mà là do những thứ này chất lượng kém, trang điểm lên nhìn thảm hại không nỡ nhìn.
Thực tế, những mỹ phẩm này đúng là không tốt, phần lớn là Lâm Bắc Thạch mua ở cửa hàng hai tệ, một ít mua online theo thứ tự giá tăng dần.
Đều rất rẻ, son chẳng bám được, phấn mắt màu mè như bút chì màu, chất lượng như phấn viết bảng, chỉ cần động vào là bay tứ tung.
Lâm Bắc Thạch cũng nhét tất cả những thứ này vào túi vải màu vàng.
Lục Cảnh Văn ngồi xổm xuống, cũng bắt đầu giúp Lâm Bắc Thạch dọn dẹp, thùng giấy nhanh chóng trống rỗng, Lâm Bắc Thạch quay sang kéo một thùng giấy khác, Lục Cảnh Văn nhét hai cuốn sách cũ cuối cùng vào túi vải màu vàng, nhìn thấy trong thùng giấy rơi ra một tấm ảnh thẻ màu xanh.
Đó có lẽ là ảnh Lâm Bắc Thạch chụp lúc mười tám tuổi, cũng chưa để tóc dài, gần giống với tấm ảnh thẻ ở trường Trung học Phổ thông Đường Khê, chỉ khác là thay bộ đồng phục bằng một chiếc áo phông trắng, khóe mắt lông mày còn mang nét ngây ngô.
Lục Cảnh Văn lặng lẽ đưa tay ra, trước khi Lâm Bắc Thạch quay lại, anh đã cầm lấy tấm ảnh thẻ, nhét vào túi áo.
Một thùng lớn khác là quần áo, Lâm Bắc Thạch chỉ giữ lại vài bộ còn mặc được, còn lại, bao gồm cả hai bộ đồ nữ đều bị nhét vào túi vải màu vàng, không cần nữa.
Lục Cảnh Văn lôi từ gầm giường ra một đôi giày cao gót buộc dây màu đỏ đưa đến trước mặt Lâm Bắc Thạch.
Anh hỏi rất nghiêm túc: "Cái này em còn cần không?"
Lâm Bắc Thạch: "..."
Cứu!
"Cái, cái này à, cái này chắc là, không, không cần nữa." Lâm Bắc Thạch vội vàng giật lấy đôi giày cao gót từ tay Lục Cảnh Văn, đầu chỉ muốn chui xuống đất.
Hai người dọn dẹp hơn nửa tiếng đồng hồ thì đồ đạc của Lâm Bắc Thạch cũng sạch sẽ. Còn đồ dùng và quần áo của Lâm Gia Lâm thì đơn giản hơn nhiều, từ khi Lâm Gia Lâm nhập viện, chúng vẫn được cất giữ cẩn thận trong một chiếc rương gỗ nhỏ khác, chỉ cần bê đi là được.
Lục Cảnh Văn bê hai túi vải lên xe trước.
Lâm Bắc Thạch thì gọi điện cho chủ nhà theo số điện thoại trên cửa, báo rằng mình đã dọn đi rồi.
Lục Cảnh Văn đặt túi vải trắng vào cốp xe, túi vải vàng thì để bên cạnh thùng rác. Sau đó anh quay lại định tìm Lâm Bắc Thạch, nhưng đi được hai bước lại dừng lại, quay người đi đến bên cạnh túi vải màu vàng.
Bất chấp ánh mắt tò mò và ngạc nhiên của mọi người, anh thò tay vào túi vải lục lọi một lúc, rồi lôi ra tập tài liệu đựng giấy báo nhập học.
Giấy báo nhập học mạ vàng của Đại học Y khoa Dung Thành được mở ra.
Trên đó viết:
"Học sinh Lâm Bắc Thạch:Nay nhà trường chính thức thông báo kết quả trúng tuyển của em vào ngành Y học Lâm sàng của trường. Vui lòng mang theo giấy báo này đến trường làm thủ tục nhập học."Giấy báo nhập học đóng dấu đỏ của trường, ngày tháng là hai năm trước.
Đôi mắt nâu sẫm của Lục Cảnh Văn khẽ run lên.
Anh gấp giấy báo nhập học lại, bỏ vào túi xách, rồi cất vào góc ghế lái, đảm bảo người ngồi ghế phụ không nhìn thấy, sau đó mới quay người đi tìm Lâm Bắc Thạch.
Đến cầu thang, Lục Cảnh Văn thấy Lâm Bắc Thạch đang bê chiếc rương gỗ nhỏ lên lầu, anh vội bước xuống, định tiếp lấy chiếc rương.
Lâm Bắc Thạch lắc đầu: "Không cần đâu, em tự làm được."
Lục Cảnh Văn không đồng ý: "Em vẫn chưa khỏi bệnh."
"Cũng chỉ vài bước thôi mà," Lâm Bắc Thạch kiên trì, "Cứ coi như tập thể dục, như vậy mới nhanh khỏi."
Thấy cậu kiên quyết, Lục Cảnh Văn cũng không giúp nữa.
Chiếc rương nhỏ cũng nhanh chóng được đặt vào cốp xe.
Hai người lên xe, Lục Cảnh Văn lái xe đưa Lâm Bắc Thạch về khu chung cư Lư Nam. Trên đường về, anh liếc thấy Lâm Bắc Thạch dựa vào ghế, ngủ gà ngủ gật.
Đợi đèn đỏ, Lục Cảnh Văn không nhịn được đưa tay sờ lên trán Lâm Bắc Thạch.
Hơi nóng.
Có lẽ vì tay Lục Cảnh Văn lạnh, Lâm Bắc Thạch nghiêng đầu, còn cọ cọ vào tay anh.
Lục Cảnh Văn lập tức như bị bỏng tay, vội vàng rút tay về.
Anh tăng tốc đưa Lâm Bắc Thạch về Lư Nam. Đến nơi, sau khi dặn dò bảo vệ giúp mang hành lý trong cốp xe lên nhà, anh dìu Lâm Bắc Thạch từ ghế phụ xuống xe rồi đưa về phòng.
Về đến nhà đo nhiệt độ xong, Lục Cảnh Văn nhìn nhiệt kế thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ hơi sốt nhẹ.
Bác sĩ đã dặn trước là có thể sẽ bị sốt lại, chỉ cần không sốt nặng hoặc sốt nhẹ kéo dài thì uống thuốc nghỉ ngơi là được.
Anh pha thuốc cho Lâm Bắc Thạch, cậu ngoan ngoãn uống hết, rồi đeo khẩu trang nói giọng ồm ồm: "Lục tổng, em muốn ra ngoài một lát."
Lục Cảnh Văn hơi nhíu mày: "Bây giờ em cần nghỉ ngơi."
"A, Lục tổng... sẽ không lâu đâu," Lâm Bắc Thạch ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Văn, "Em chỉ muốn đến bệnh viện thăm em gái."
Nói xong, hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Tóc Lâm Bắc Thạch rủ xuống trán, lại đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Lục Cảnh Văn.
Đôi mắt cậu vì sốt mà ươn ướt, đuôi mắt đỏ hoe, như sắp khóc đến nơi.
Lục Cảnh Văn im lặng nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung.
Chỉ mười mấy giây sau, Lục Cảnh Văn vốn sắt đá cũng bị ánh mắt của Lâm Bắc Thạch đánh bại: "Được, đi thôi, mình cùng đi."
"Hả?" Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc, vội vàng xua tay nói giọng khàn khàn: "Không, không! Lục tổng, em tự đi được! Không cần ngài đi cùng đâu!"
"Hôm nay ngài đã dành nhiều thời gian cho em rồi..." Lâm Bắc Thạch sợ hãi nói, "Ngài còn có công việc, em không thể làm lỡ việc của ngài..."
"Không sao, chỉ một ngày thôi mà," Lục Cảnh Văn bình tĩnh nói, "Sẽ không lỡ việc, công ty nuôi bao nhiêu nhân viên, nếu tôi vắng mặt một ngày mà họ sụp đổ thì Hồng Mậu cũng không cần tồn tại nữa."
Lâm Bắc Thạch: "..."
Cậu không biết nói gì, chỉ đành gật đầu: "Vậy, vậy làm phiền ngài rồi."
Cùng lúc đó, Tôn Nam Đào đang vừa ăn bữa xế chiều vừa xử lý tài liệu.
Đang làm dở thì có người gõ bàn anh ta: "Nam Đào, Lục tổng nhà cậu hôm nay đi đâu mất tích rồi???"
Tôn Nam Đào ngẩng lên nhìn, chính là Phương Diên Đình, bạn tốt của Lục tổng.
Tôn Nam Đào nuốt miếng bánh mì nướng trong miệng, nói giọng vô hồn: "À... Anh Phương, nói ra anh có thể không tin..."
"Lục tổng nhà chúng ta, cây vạn tuế nở hoa rồi," Tôn Nam Đào vẻ mặt đau khổ, "Bỏ mặc chúng tôi đi yêu đương rồi!"
Phương Diên Đình vốn điềm tĩnh nghe vậy lập tức loạng choạng, suýt ngã.
Lục Cảnh Văn bỏ bê công việc đi yêu đương???
Chuyện ma quỷ gì đây trời?!!!