Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 29

Nói xong, hai người cứ đứng lặng trước chiếc McLaren một lúc, tay vẫn nắm chặt lấy tay nhau. Xung quanh, vài sinh viên cười đùa đi ngang qua, có người còn tò mò ngoái lại nhìn.

"Phù..." Lâm Bắc Thạch thở phào nhẹ nhõm, run run nói, "Cái đó... chúng ta có nên... nên buông tay ra chưa nhỉ?"

"... Ừ." Lục Cảnh Văn đáp khẽ.

Hai người chậm rãi, cẩn thận buông tay nhau ra. Khi hoàn toàn tách ra, Lâm Bắc Thạch chầm chậm nắm chặt các ngón tay của mình lại. Cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tay Lục Cảnh Văn còn lưu lại trên đầu ngón tay. Nửa bàn tay như vẫn còn ấm áp.

Lâm Bắc Thạch nuốt khan, đôi mắt xám lúc sáng lúc tối.

Cửa xe mở ra, cậu chui vào ghế phụ, chờ Lục Cảnh Văn khởi động xe. Chiếc McLaren lướt đi để lại một bóng dáng đẹp mắt trên đường.

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Thạch dậy sớm cùng Lục Cảnh Văn đi ký hợp đồng tặng cho tài sản bổ sung.

Việc ký kết diễn ra rất suôn sẻ.

Chỉ mất chưa đầy hai tiếng đồng hồ, họ đã thống nhất tất cả các điều khoản và số tiền tặng cho hàng tháng, và ký tên dưới sự chứng kiến của luật sư.

Khi viết xong tên mình, Lâm Bắc Thạch vẫn còn cảm giác không thực. Dù sao toàn bộ quá trình diễn ra rất trang trọng. Họ ký hợp đồng tại phòng họp của tổng giám đốc ở tòa nhà Hồng Mậu, có ba luật sư xác nhận và giải thích từng điều khoản cho cậu, chứng minh rằng hợp đồng tặng cho tài sản này hoàn toàn hợp pháp, tuân thủ quy định, và bảo vệ tuyệt đối quyền lợi của cậu.

Lâm Bắc Thạch không hiểu những điều này, cậu ngồi bên chiếc bàn dài trong phòng họp, cố gắng lắng nghe luật sư giải thích các điều khoản. Đối diện cậu là Lục Cảnh Văn trong bộ vest, nghiêm túc và cẩn thận.

Lục Cảnh Văn xem xét từng quy định trong hợp đồng tặng cho, đôi khi còn yêu cầu luật sư sửa đổi cho phù hợp.

Trong lúc đó, có hai nhân viên của Hồng Mậu ra vào phòng họp, đưa tài liệu và báo cáo ngắn gọn cho Lục Cảnh Văn. Lâm Bắc Thạch đoán họ chắc là trợ lý của Lục Cảnh Văn.

Hai trợ lý này mặc trang phục công sở vừa người, đi vào mà không liếc mắt nhìn luật sư và Lâm Bắc Thạch trong phòng họp, cùng lắm là gật đầu chào luật sư quen biết, rồi đi thẳng vào vấn đề, báo cáo cho cấp trên của họ là Lục Cảnh Văn.

Báo cáo xong, cầm lấy tài liệu đã được phê duyệt, ghi nhớ chỉ thị của Lục Cảnh Văn, họ liền quay người vội vã ra cửa.

Lúc ký tên là mười giờ sáng, Lâm Bắc Thạch cầm lấy hợp đồng, kiểm tra lại lần cuối. Ba luật sư đứng sau cậu, nghiêm túc giải thích lại nội dung và các điều khoản quan trọng trên từng trang giấy. Đến trang cuối cùng, luật sư Mã đứng đầu lấy ra một hộp mực dấu và một cây bút ký đen.

Lâm Bắc Thạch nhận lấy bút, ngước nhìn Lục Cảnh Văn. Lục Cảnh Văn khoanh tay trước ngực, chống lên bàn họp.

"Còn gì cần sửa đổi nữa không?" Giọng Lục Cảnh Văn vang lên.

Lâm Bắc Thạch lắc đầu: "Không còn nữa ạ."

Mọi thứ đã được giải thích rõ ràng, nội dung hợp đồng này đối với Lâm Bắc Thạch mà nói, có thể coi là hoàn hảo.

Cậu mở nắp bút, nắm chặt thân bút, cẩn thận ký tên mình vào chỗ trống.

Nét bút cuối cùng hạ xuống, trong lòng Lâm Bắc Thạch dâng lên một cảm giác khó tả. Sự long trọng này khiến cậu bất chợt có cảm giác như mình đang ký giấy đăng ký kết hôn ở phòng đăng ký hộ tịch, thật là kỳ lạ.

Mặc dù nó trông không giống thứ đó, mà giống một loại khế ước bán thân hơn...

Ký xong, theo kế hoạch của Lục Cảnh Văn, đương nhiên là tìm cho Lâm Bắc Thạch một ngôi trường phù hợp. Toàn thành phố, lớn nhỏ, công lập, tư thục, có gần ba trăm trường trung học phổ thông, trong đó nổi tiếng nhất là hai trường: Trung học Nhị Trung và Trường Trung học Phổ thông trực thuộc Đại học Sư phạm. Tỷ lệ đỗ đại học của hai trường này đều gần như tuyệt đối, học sinh vào đây học, không thì vào các trường đại học top đầu trong nước, không thì đi du học ở các trường danh tiếng nước ngoài.

Ý của Lục Cảnh Văn là để Lâm Bắc Thạch chọn một trong hai trường này để học.

Nhưng Lâm Bắc Thạch lại lắc đầu: "Hai trường này quá tốt, em theo không kịp."

Đây là sự thật.

Lâm Bắc Thạch đã rời trường học hai năm, những kiến thức lớn nhỏ đều đã phai mờ, muốn nhặt lại cũng cần rất nhiều thời gian và công sức, mà nhịp độ giảng dạy của hai trường này rõ ràng không phải nhai kỹ nuốt chậm, kèm cặp Lâm Bắc Thạch ôn lại kiến thức cũ.

Lâm Bắc Thạch thậm chí còn nghĩ, bây giờ mình có thể thi đậu đại học hay không vẫn còn là một vấn đề.

"... Em... em muốn học trường Tam Trung," Lâm Bắc Thạch nói nhỏ, "Tam Trung có thể đi học về, ở đó rất gần bệnh viện Đại học Y khoa."

Chỉ cách một con phố.

Hơn nữa, Tam Trung cũng là trường trọng điểm của thành phố, mặc dù so với trường trực thuộc Sư phạm và Nhị Trung vẫn còn kém một chút, nhưng thực lực cũng không tệ.

Và cũng thực sự phù hợp với tình hình của Lâm Bắc Thạch, dù sao cậu cũng đã rời trường học quá lâu, nếu thực sự đến Nhị Trung và trường trực thuộc Sư phạm, có thể sẽ không theo kịp tiến độ giảng dạy của hai trường này.

Tuy rằng cũng có thể mời một vài gia sư giàu kinh nghiệm đến phụ đạo, cố gắng hết sức để Lâm Bắc Thạch theo kịp, nhưng...

Lục Cảnh Văn lặng lẽ nhìn Lâm Bắc Thạch, vẫn là tôn trọng ý kiến của cậu.

"Cũng được," Lục Cảnh Văn nói, "Vài ngày nữa sẽ mời một gia sư, trước khi chính thức nhập học sẽ giúp em làm quen lại với các kiến thức."

Lâm Bắc Thạch: "À... chắc cũng..."

Chữ "không cần" còn chưa nói ra, Lục Cảnh Văn đã tiếp lời: "Như vậy sau khi nhập học sẽ không quá vất vả."

Lâm Bắc Thạch nghẹn lời, cảm thấy Lục Cảnh Văn nói cũng đúng, cậu không thể nào vào trường rồi lại thi được hai trăm điểm.

Vì vậy, cậu đáp lại một tiếng "Vâng", buột miệng nói: "Cảm ơn Lục tổng, Lục tổng yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng học tập để báo đáp anh!"

Lời nói ra như bát nước hắt đi, khi Lâm Bắc Thạch nhận ra cách xưng hô và lời nói không đúng lắm thì đã không thể rút lại được nữa.

Sau khi cậu nói xong, trong phòng họp im lặng một lúc, Lục Cảnh Văn dừng tay đang xoay chiếc nhẫn, khóe mắt anh hiện lên một chút nếp nhăn, giọng nói ôn hòa: "Được, vậy em muốn báo đáp tôi như thế nào?"

Tim Lâm Bắc Thạch như ngừng đập.

Đúng vậy, báo đáp như thế nào, Lục Cảnh Văn muốn gì cũng có, mình có thể cho Lục Cảnh Văn cái gì?

Đại dương có cần một giọt nước báo đáp không?

Nhưng nếu không cần, Lâm Bắc Thạch nghĩ, mình có thể yên tâm không cần báo đáp sao?

Điều này không tốt.

Nhưng mà, rốt cuộc mình có thể cho cái gì?

Những gì Lục Cảnh Văn cho cậu vượt xa những gì quy định trong hợp đồng.

Vậy ngoài những nghĩa vụ theo yêu cầu của hợp đồng, mình còn có thể cho gì nữa?

Lâm Bắc Thạch không nghĩ ra.

Bên kia Lục Cảnh Văn cũng không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời của Lâm Bắc Thạch.

Đối với Lục Cảnh Văn, cậu làm tốt những việc có thể làm, còn lại mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Báo đáp hay không, anh không quan tâm lắm.

Nói như vậy, chỉ là muốn trêu chọc Lâm Bắc Thạch, muốn xem Lâm Bắc Thạch sẽ trả lời như thế nào.

Thấy Lâm Bắc Thạch vắt óc suy nghĩ không biết nên nói gì, nửa ngày cũng không nói được một lời, Lục Cảnh Văn cảm thấy hơi buồn cười, lòng lại mềm nhũn, ôn tồn tìm bậc thang cho Lâm Bắc Thạch: "Bây giờ không nghĩ ra cũng không sao..."

"Để sau này hãy nói."

Lâm Bắc Thạch gật đầu lia lịa, tỏ vẻ những gì Lục Cảnh Văn nói đều đúng.

Mà khi hoàn toàn xử lý xong những việc này, đã mười một giờ, bữa ăn dinh dưỡng của Lâm Bắc Thạch cũng được đưa đến.

Lục Cảnh Văn nhận được tin nhắn, nói với Lâm Bắc Thạch: "Cũng đến giờ ăn rồi, đi ăn chút gì đó đi."

Lâm Bắc Thạch vội vàng đứng dậy, bước theo sau Lục Cảnh Văn, từ phòng họp vào văn phòng tổng giám đốc cách một cánh cửa.

Bên cạnh văn phòng có một gian nhỏ, bên trong là một phòng ngủ, phòng ngủ này tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, những thứ cần có đều có, bên cạnh giường đơn, trên tủ đầu giường bằng gỗ đàn hương còn đặt một bình hoa sứ trắng, bên trong cắm vài nhành hoa loa kèn tươi.

Đồ ăn được bày trên bàn trà, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.

Thực ra Lục Cảnh Văn vẫn chưa đói, nhưng lo để Lâm Bắc Thạch ăn một mình sẽ khiến cậu không thoải mái, nên anh cũng cầm bát lên ăn lấy lệ vài miếng rồi thôi, sau đó không động đũa nữa, chuyên tâm xem Lâm Bắc Thạch ăn cơm.

Lục Cảnh Văn nhớ lúc mới đầu cùng ăn cơm với mình, Lâm Bắc Thạch thậm chí còn không dám gắp thức ăn, cứ len lén nhìn xem mình ăn xong lúc nào, thấy mình sắp ăn xong thì vội vàng nốt chỗ cơm còn lại trong bát.

Bây giờ thì khá hơn trước rồi, không còn câu nệ như vậy nữa.

Lục Cảnh Văn thoát khỏi dòng hồi tưởng, tiếp tục quan sát Lâm Bắc Thạch trước mặt. Có lẽ vì những gì đã trải qua, Lâm Bắc Thạch ăn rất nhanh, thường là nhai chưa được hai cái đã nuốt xuống bụng, lại còn thích nhét đầy một miệng cơm, khiến hai má phồng lên.

Lục Cảnh Văn thở dài trong lòng, nhẹ giọng nhắc nhở: "Ăn chậm thôi, ăn nhanh quá không tốt cho dạ dày."

Lâm Bắc Thạch ngẩng lên, miệng đầy cơm không nói được, chỉ có thể nghiêm túc gật đầu với Lục Cảnh Văn, rồi từ từ nuốt chỗ cơm rau trong miệng xuống.

Đôi mắt nâu của Lục Cảnh Văn khẽ động, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Lâm Bắc Thạch.

So với tháng trước, sắc mặt Lâm Bắc Thạch rõ ràng đã tốt hơn, không còn tái nhợt và thiếu sức sống như trước nữa, ngay cả tóc cũng không còn xơ rối.

Người cũng không còn gầy yếu như vậy, trông khỏe mạnh hơn trước.

Lục Cảnh Văn cảm thấy rất vui.

Anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt vô tình liếc sang bên mặt Lâm Bắc Thạch.

Trên tai bị tóc che khuất không có khuyên tai, cũng không có lỗ tai.

Lục Cảnh Văn sững người, anh nhớ lần đầu tiên gặp Lâm Bắc Thạch, cậu hình như đeo rất nhiều khuyên tai.

Rực rỡ và nổi bật.

"Trước đây, em không có lỗ tai sao?" Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch, "Tôi nhớ lần đầu gặp em, em đeo cả khuyên tai và đinh tán."

Lâm Bắc Thạch dừng động tác xúc cơm, nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu lên nói: "À, thực ra em không có xỏ lỗ tai."

"Xỏ lỗ tai cũng tốn tiền mà." Nói đến đây, Lâm Bắc Thạch hơi muốn cười, "Một số cái em đeo là khuyên kẹp, còn một số khác thì dùng băng dính hai mặt dán lên."

"Đây là em học được từ những người bạn ở quán bar trước đây, nhưng phải dùng loại băng dính tốt, dán chặt vào mới được," Lâm Bắc Thạch nói, "nếu không sẽ rất dễ bị rơi ra."

"Có một lần em dán không kỹ," Lâm Bắc Thạch thở dài nói, "sau khi nhảy xong thì rụng hết xuống sàn nhảy, sau khi tan ca em phải dùng đèn pin soi mới tìm lại được hai cái khuyên tai, còn lại mất hết luôn."

Lâm Bắc Thạch rất tiếc nuối: "Thế là phải mua lại."

Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thạch nói nhiều như vậy kể từ khi đến bên cạnh Lục Cảnh Văn, nhưng sau khi nghe xong, Lục Cảnh Văn lại không cười nổi, mắt khẽ động.

Anh khẽ nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa."

Dù thế nào đi nữa, sau này sẽ không còn những ngày tháng như vậy nữa.

Lâm Bắc Thạch không nghe rõ lời thì thầm của Lục Cảnh Văn, cười gượng hỏi: "À, xin lỗi, anh vừa nói gì vậy?"

"Không có gì." Lục Cảnh Văn nói.

Lâm Bắc Thạch cũng không hỏi thêm nữa, cúi đầu ăn nốt chỗ cơm còn lại trong bát.

Không chừa lại một hạt nào.
Bình Luận (0)
Comment