Tháng tám trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nửa cuối tháng.
Buổi sáng, Lâm Bắc Thạch theo học gia sư riêng do Lục Cảnh Văn thuê để bổ túc lại kiến thức phổ thông trung học, buổi chiều thì đến bệnh viện Đại học Y khoa để chăm sóc Lâm Gia Lâm.
Có những hôm cậu còn ngủ lại bệnh viện, trên chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân ngay bên ngoài phòng bệnh.
Lâm Gia Lâm tinh ý nhận ra thời gian anh trai ở bên mình ngày càng nhiều.
Công việc nào tốt đến thế, vừa có nhiều thời gian ở bên cạnh mình, lại vừa có thể chi trả viện phí và tiền thuê hộ lý?
Hỏi Lâm Bắc Thạch thì tất nhiên chẳng nhận được câu trả lời nào.
Anh trai cô bé khi đối diện với người thân thì không thể nói dối được mấy câu, nhưng miệng lại rất cứng, dù có hỏi thế nào cũng chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất, rằng cậu đã tìm được một công việc rất tốt.
Lâm Gia Lâm đành phải dò hỏi hộ lý đang chăm sóc mình, nhưng đáng tiếc, miệng dì hộ lý rất kín, lại giỏi quan sát sắc mặt, nói chưa được hai ba câu đã nhận ra ý đồ của cô bé mười hai tuổi này. Mỗi lần bị hỏi, bà đều cười hiền lắc đầu nói không biết, bảo cô bé đừng lo lắng chuyện tiền nong, rồi lại lái sang chuyện khác.
Không hỏi được gì từ dì hộ lý, Lâm Gia Lâm lại lén hỏi cô y tá phụ trách giường bệnh của mình, nhưng tiếc là cũng chẳng moi được thông tin gì, chỉ biết được toàn bộ viện phí của mình đã được thanh toán hết, không còn nợ một đồng nào.
Vì vậy, Lâm Gia Lâm càng thêm lo lắng, không biết anh trai lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Cô bé lo anh trai đã làm điều gì không tốt, lại càng lo anh trai làm hại bản thân. Nhưng may mắn là suy đoán anh trai làm hại bản thân nhanh chóng bị Lâm Gia Lâm bác bỏ, bởi vì sắc mặt của Lâm Bắc Thạch rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều.
Trong mắt cô bé, trước đây Lâm Bắc Thạch rất gầy yếu xanh xao, vì thức khuya dài ngày nên quầng thâm dưới mắt rất rõ, bây giờ sắc mặt đã tốt hơn nhiều, xương cổ tay cũng không còn nhô lên rõ rệt như trước, đôi môi lâu ngày không có huyết sắc cũng đã hồng hào hơn một chút. Móng tay và đầu ngón tay trước đây dù xuân hạ thu đông đều trắng bệch lạnh lẽo cũng đã có chuyển biến tốt, trở nên hồng hào ấm áp.
Lâm Gia Lâm nhờ vậy mà phần nào yên tâm.
Ít nhất thì trạng thái của Lâm Bắc Thạch đang tốt.
Lúc này, Lâm Bắc Thạch đang cầm một quả táo căng mọng, lớp vỏ đỏ được cậu dùng dao gọt thành một dải dài.
Gọt xong vỏ, cậu cắt táo thành từng miếng nhỏ, dùng tăm xiên lại rồi đưa đến bên miệng Lâm Gia Lâm.
Lâm Gia Lâm chậm rãi cắn một miếng. Vì bị bệnh, cô bé thực ra không cắn được nhiều, chỉ có thể từ từ nhai, cảm nhận kỹ càng hương vị của quả táo.
Vừa ăn, cô bé vừa nhìn Lâm Bắc Thạch, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi... anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Lóng mi Lâm Bắc Thạch khẽ run.
Cậu vẫn chưa biết phải giải thích chuyện này với Lâm Gia Lâm như thế nào. Lâm Gia Lâm rất thông minh, lại hiểu rõ cậu, có thể phát hiện ra sơ hở của cậu từ những chi tiết nhỏ nhặt, vì vậy Lâm Bắc Thạch không định lừa Lâm Gia Lâm, huống hồ sớm muộn gì Lâm Gia Lâm cũng sẽ biết. Nhưng bảo Lâm Bắc Thạch nói thật ngay bây giờ, cậu cũng do dự.
Lâm Gia Lâm sẽ nghĩ như thế nào?
"Là..." Lâm Bắc Thạch mở miệng, "Là anh, anh..."
Trong đầu lóe lên ký ức về việc bản thân vứt bỏ tự tôn, quỳ xuống trước mặt Vương Phụng Lai cầu xin, rồi nhảy xuống hồ nước, tự mình bò lên, cuối cùng bất chấp tất cả muốn bán thân cho Lục Cảnh Văn.
Lâm Bắc Thạch mím môi, tuy cuối cùng Lục Cảnh Văn không bắt cậu bán thân, mà muốn cậu hẹn hò với anh, nhưng về bản chất cũng chẳng khác nhau là mấy.
Làm sao có thể nói với Lâm Gia Lâm được đây? Nói rằng Lâm Bắc Thạch anh đã đau khổ, nói rằng mình đang yêu đương với Lục Cảnh Văn, nên Lục Cảnh Văn mỗi tháng cho mình một khoản tiền lớn?
Lời này nói ra, chẳng khác nào nói mình bị bao nuôi.
Nói ra như vậy, Lâm Gia Lâm sẽ nghĩ thế nào?
Lâm Gia Lâm thông minh như vậy, chẳng lẽ cô bé không hiểu được hiện thực tàn khốc đằng sau câu nói này sao?
Chắc chắn con bé sẽ đoán ra, sau khi đoán ra, nó sẽ không nghĩ anh trai mình không tốt, mà sẽ nghĩ rằng mình đã liên lụy đến anh trai.
Con bé sẽ rất buồn.
Vì vậy, Lâm Bắc Thạch ấp úng nửa ngày, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
Hai anh em họ quá hiểu nhau, ngược lại khiến cho có đôi khi không thể thẳng thắn.
Bên kia, Lâm Gia Lâm nhìn bộ dạng khó nói nên lời của Lâm Bắc Thạch, trong lòng cảm thấy áy náy, mình đã làm khó anh trai rồi. Sau đó, cô bé đột nhiên nghiêng người, cánh tay gầy guộc chi chít vết kim tiêm vòng qua cổ Lâm Bắc Thạch, cái đầu đội tóc giả tựa vào vai cậu.
"Anh," giọng nói non nớt của Lâm Gia Lâm vang lên bên tai Lâm Bắc Thạch, "Em không hỏi nữa."
Lâm Bắc Thạch cẩn thận ôm lấy tấm lưng mỏng manh của em gái: "Đợi em khỏe lại anh sẽ nói cho em biết nhé."
Lâm Gia Lâm hít hít mũi, "Ừm" một tiếng thật to rồi nói: "Dạ."
Lâm Bắc Thạch giơ tay xoa nhẹ đầu cô bé, rồi cẩn thận buông tay đang ôm em gái ra.
Bệnh tình của Lâm Gia Lâm đã đến giai đoạn cuối, bệnh viện vẫn luôn theo dõi các chỉ số tủy xương, cũng liên tục điều chỉnh phương án điều trị, hy vọng có thể duy trì sự sống cho cô bé cho đến khi tìm được tủy phù hợp và tiến hành phẫu thuật trong trạng thái tốt nhất.
Nhưng cho đến nay, họ vẫn chưa tìm được tủy phù hợp.
Sự chờ đợi dài đằng đẵng khiến Lâm Bắc Thạch nóng ruột, nhưng cậu hoàn toàn không thể hiện ra trước mặt Lâm Gia Lâm.
Cậu là anh trai, là người lớn, là người thân duy nhất của Lâm Gia Lâm, dù thế nào cậu cũng không thể tỏ ra yếu đuối.
Lâm Bắc Thạch mân mê bộ tóc giả của Lâm Gia Lâm, nói: "Để anh tết tóc cho em nhé."
Lâm Gia Lâm cong mắt cười: "Dạ."
Trong ngăn kéo tủ đầu giường có một chiếc hộp nhỏ, bên trong là những chiếc dây buộc tóc lấp lánh và một ống dây chun nhựa dùng một lần, là Lâm Bắc Thạch mua ở siêu thị gần đó mấy hôm trước.
Lâm Bắc Thạch tết tóc rất thành thạo, chẳng mấy chốc đã tết xong một bím tóc đuôi sam.
Trước đây, khi Lâm Gia Lâm chưa bị bệnh, hai anh em sống trong một căn hộ cũ ở huyện. Khi đó Lâm Gia Lâm mới học tiểu học, Lâm Bắc Thạch học cấp ba. Trường cấp ba của cậu là trường nội trú, hầu hết học sinh đều ở lại trường. Cậu không yên tâm để Lâm Gia Lâm ở cùng người cha suốt ngày say xỉn, cờ bạc, nên đã xin thầy cô cho cậu được đi học về mỗi ngày. Sáng nào trời chưa sáng, cậu đã dậy, vệ sinh cá nhân xong thì làm bữa sáng, rồi nấu cơm trưa. Đợi Lâm Gia Lâm tỉnh dậy, cậu lại lấy lược chải đầu và tết tóc cho em gái.
Lúc mới bắt đầu tết, tay nghề của Lâm Bắc Thạch còn vụng về, Lâm Gia Lâm dụi mắt nói: "Anh ơi, nhẹ thôi, đau."
Bây giờ thì không còn đau nữa, tết kiểu gì cũng không đau.
Lâm Bắc Thạch dùng dây buộc tóc có hình quả anh đào nhỏ buộc đuôi tóc giả: "Ở trong bệnh viện ngột ngạt quá, lát nữa anh hỏi bác sĩ xem có thể đưa em ra ngoài tắm nắng được không."
Lâm Gia Lâm gật đầu.
"À, đúng rồi, anh không có ở đây, em ở một mình cũng chán," Lâm Bắc Thạch véo nhẹ má Lâm Gia Lâm, "Ngày mai anh mang mấy quyển sách đến cho em nhé."
Mắt Lâm Gia Lâm sáng lên.
"Em muốn đọc gì nào?"
"Hoàng Tử Bé," Lâm Gia Lâm nói, "còn muốn đọc truyện cổ Grimm nữa."
"Còn gì nữa không?"
"Không rồi ạ, chỉ hai quyển này thôi, em sợ đọc không hết."
Tay Lâm Bắc Thạch đang tết tóc khựng lại.
"Cũng đúng, em phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt." Lâm Bắc Thạch nói.
Tết tóc xong thì vừa lúc bác sĩ đến khám phòng, Lâm Bắc Thạch hỏi bác sĩ, rồi lấy xe lăn đẩy Lâm Gia Lâm ra khỏi phòng bệnh.
Họ cũng không đi xa, chỉ loanh quanh ở quảng trường nhỏ dưới tòa nhà nội trú.
Ánh nắng chiếu lên người Lâm Gia Lâm, cô bé đeo khẩu trang, nhìn đứa trẻ chừng mười một, mười hai tháng tuổi đang tập đi ở đằng xa.
Đứa nhỏ bi bô lẫm chẫm rồi ngã phịch xuống đất, sau đó vịn tay mẹ đứng dậy, vừa xoa mông vừa khóc nức nở.
Xa xa có một đài phun nước nhỏ, Lâm Bắc Thạch đang ngồi xổm bên cạnh Lâm Gia Lâm, khóe mắt liếc thấy bên cạnh đài phun nước dường như có một bóng người quen thuộc.
Cậu giật mình, vội vàng nhìn về phía đó, thấy Lục Cảnh Văn ăn mặc giản dị, phía sau dẫn theo một đứa trẻ đầu băng bó.
Lục Cảnh Văn rõ ràng cũng nhìn thấy cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung một khoảnh khắc, sau đó Lục Cảnh Văn bước một bước về phía Lâm Bắc Thạch, tim Lâm Bắc Thạch như ngừng đập, lo lắng nhìn Lục Cảnh Văn, theo bản năng lắc đầu.
Lục Cảnh Văn nhìn thấy. Anh lập tức dừng bước, dắt em trai Lục Cảnh Nhiên đi về phía chiếc ghế dài bên kia.
Đợi đến khi Lục Cảnh Văn ngồi xuống ghế dài, Lâm Bắc Thạch chợt nghĩ, mình không cần phải che giấu như vậy.
Trong ấn tượng của Lâm Gia Lâm, Lục Cảnh Văn chẳng phải là bạn của mình sao?
Không cần thiết... phải để người ta tránh mặt.
Lâm Bắc Thạch nuốt nước bọt, mồ hôi trên tay càng túa ra nhiều hơn.
Lục Cảnh Văn độ lượng, Lâm Bắc Thạch tự an ủi mình,
sẽ không tức giận hay buồn phiền đâu.Bên kia Lục Cảnh Văn ung dung ngồi trên ghế dài, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Bắc Thạch. Lục Cảnh Nhiên ngồi bên cạnh anh, ôm đầu nhăn nhó vì đau.
"Anh, sao chúng ta còn ở bệnh viện nữa?" Lục Cảnh Nhiên nhỏ giọng hỏi.
Đã băng bó xong rồi, Lục Cảnh Nhiên sờ sờ đầu mình, cũng nên về thôi chứ.
"Đợi thêm chút nữa," Lục Cảnh Văn nói ngắn gọn, "sắp xong rồi."
Lục Cảnh Nhiên lặng lẽ đáp một tiếng "dạ", rồi dịch người ra xa Lục Cảnh Văn một chút. Cậu nhóc nhớ anh trai mình không thích người khác ngồi quá gần.
Cậu nhóc buồn chán, nhìn quanh quẩn, một lúc sau bỗng phát hiện ánh mắt Lục Cảnh Văn dường như cứ nhìn chằm chằm về một hướng.
Lục Cảnh Nhiên nhìn theo hướng đó, thấy một cô bé ngồi xe lăn, bên cạnh còn có một anh trai trẻ trông rất đẹp trai đang ngồi xổm.
Phía sau họ còn có một cây đa cổ thụ.
Lục Cảnh Nhiên: "..."
Anh trai mình nhìn cây đa làm gì?
Lục Cảnh Nhiên trăm mối suy nghĩ, đành tiếp tục nhìn về phía đó một lúc, anh trai trẻ kia trông rất quen mắt, Lục Cảnh Nhiên nghĩ một hồi, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cũng chưa chắc là nhìn họ, Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Anh, anh đang nhìn cây đa kia à?"
Nghe vậy, Lục Cảnh Văn dời mắt về phía cậu nhóc.
Hôm nay anh đeo một cặp kính gọng nửa viền không độ, trông vừa nho nhã vừa lạnh lùng.
Bị anh nhìn, Lục Cảnh Nhiên rùng mình một cái, co người lại trên ghế.
"Nhìn người," Lục Cảnh Văn bình tĩnh đáp, "Thấy chưa, chính là người đó."
Lục Cảnh Nhiên nhìn Lâm Bắc Thạch, nghiêm túc gật đầu: "Thấy rồi."
"Anh đang tìm hiểu em ấy," Lục Cảnh Văn nói rất nghiêm túc, "Nhưng tiến triển chậm."
"Ừm... ừm?" Lục Cảnh Nhiên trợn tròn mắt, "Hả?!"
Cái gì cơ?!
"Bây giờ em ấy có thể cảm thấy không thoải mái nếu anh trực tiếp đến, cho nên Cảnh Nhiên, em qua đó," Lục Cảnh Văn tiếp tục nói, "Tìm cách chào hỏi em ấy."
Lục Cảnh Nhiên còn chưa hết kinh ngạc thì đã bị Lục Cảnh Văn kéo xuống khỏi ghế.
Cậu bé ngoái đầu nhìn lại, Lục Cảnh Văn nhìn cậu, khẽ gật đầu.
Ý là mau đi đi.
Lục Cảnh Nhiên run rẩy, nước mắt lưng tròng quay đầu lại, bước chân loạng choạng đi về phía đó.
- --