Lục Cảnh Nhiên lê bước nhấp nhổm đi được nửa đường, đầu óc cứ nghĩ mãi xem nên chào hỏi họ thế nào cho phải.
Cậu bé có quen biết gì họ đâu... Lục Cảnh Nhiên muốn khóc mà không ra nước mắt, giá mà bạn bè cậu cũng ở đây thì tốt rồi... Ít ra còn có thể khoác vai bá cổ nhau lại mời cô bé kia chơi cùng.
Một mình cậu bé thế này, lại gần bắt chuyện kỳ quá! Lục Cảnh Nhiên có chút sụp đổ.
Nhưng mệnh lệnh của anh trai khó mà cãi được, Lục Cảnh Nhiên vẫn bóp mũi mà đi tới, cậu lục lọi trong túi áo, móc ra cái kèn harmonica mới mua còn chưa dùng đến.
Tặng cái này chắc là được nhỉ. Lục Cảnh Nhiên nhăn mặt, chậm chạp tiến về phía Lâm Bắc Thạch và Lâm Gia Lâm.
Lâm Bắc Thạch gần như vừa thấy Lục Cảnh Nhiên nhấc chân là đã nhận ra cậu bé đang đi về phía này.
Cậu nhìn qua Lục Cảnh Nhiên về phía Lục Cảnh Văn đang ngồi ở đằng sau, không hiểu rõ Lục Cảnh Văn muốn làm gì.
Lòng bàn tay cậu lại ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, đôi mắt xám xinh đẹp đảo điên cuồng, tâm trạng bồn chồn lo lắng sắp không kìm nén nổi.
Mà đến khi Lục Cảnh Nhiên đứng trước mặt cậu, cảm giác căng thẳng càng rõ ràng hơn, Lâm Bắc Thạch vô thức đứng dậy, tay đặt lên lưng ghế, cố gắng tỏ ra bình tĩnh thản nhiên.
Lâm Gia Lâm lại có chút ngưỡng mộ nhìn Lục Cảnh Nhiên.
Ở bệnh viện lâu ngày, cô bé hiếm khi thấy được bạn bè cùng trang lứa khỏe mạnh, tuy rằng lúc này Lục Cảnh Nhiên cũng đang bị thương, đầu còn quấn băng gạc, nhưng nhìn vẫn rất tràn đầy sức sống.
Chỉ là không biết cậu bạn trạc tuổi mình này làm sao, đứng trước mặt họ hồi lâu mà không nói được câu nào.
Lục Cảnh Nhiên quả thực không biết nên nói gì, cậu nhóc siết chặt cây kèn harmonica trong tay.
"Bạn học," Lâm Gia Lâm chọn một cách xưng hô thích hợp, "Cậu... muốn làm gì vậy?"
"Cái đó... tớ..." Lục Cảnh Nhiên đánh liều, nhắm mắt, quay đầu chỉ về phía Lục Cảnh Văn đang ngồi trên ghế dài, "Là ảnh kêu tớ lại đây!"
Lục Cảnh Văn đang chứng kiến tất cả ở phía sau: "........."
Thằng nhóc này, bán đứng anh nhanh thật.
"Anh ấy... tớ... cái đó." Lục Cảnh Nhiên lắp bắp, nhét cây kèn harmonica vào tay Lâm Gia Lâm.
"Em gái nhỏ," Lục Cảnh Nhiên ra hiệu, "Kèn harmonica."
"Tặng em."
Lâm Gia Lâm cầm cây kèn harmonica, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lục Cảnh Nhiên, lại nhìn Lục Cảnh Văn đang ngồi trên ghế dài, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Thạch.
"Anh, hình như đó là bạn của anh."
"À..." Lâm Bắc Thạch giả vờ như mới nhìn thấy Lục Cảnh Văn, "Hình như vậy."
"Tụi mình..." Lâm Bắc Thạch nói, "Tụi mình qua chào hỏi anh ấy đi."
Lâm Gia Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, cô bé lại nhét cây kèn harmonica vào tay Lục Cảnh Nhiên.
Cô bé rất thích món đồ chơi nhỏ này, nhưng cô bé không biết chơi.
Lâm Gia Lâm: "Cảm ơn anh, em rất thích, nhưng em không biết chơi."
"Anh giữ lại đi ạ."
Lục Cảnh Nhiên nghe vậy liền gật đầu, cất cây kèn harmonica lại vào túi, thở phào nhẹ nhõm. Cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Văn, thấy anh trai mình lúc này đã đứng dậy.
Anh ra hiệu bảo họ đừng nhúc nhích, rồi bước về phía họ.
Lâm Bắc Thạch cũng nhìn thấy.
Cậu lập tức dừng bước, không dám động đậy nữa, các khớp ngón tay nắm chặt tay vịn.
Cậu không dám ngẩng đầu, người tí hon trong lòng cậu đang toát mồ hôi hột.
Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giày da, Lục Cảnh Văn dừng lại trước mặt cậu và Lâm Gia Lâm.
"Xin chào." Ánh mắt anh chuyển từ Lâm Bắc Thạch sang Lâm Gia Lâm, "Bé con, lâu rồi không gặp."
Lâm Gia Lâm ngẩng đầu nhìn anh: "Lục..."
Cô bé nhớ người trước mặt này họ Lục tên Cảnh Văn, nhưng nhất thời không biết nên xưng hô thế nào, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: "Chú Lục, xin chào ạ."
Vừa dứt lời, Lâm Bắc Thạch vốn đang căng thẳng bỗng cúi đầu, vai khẽ run lên, Lục Cảnh Nhiên ở phía sau thì ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, sau khi hoàn hồn cũng suýt nữa không nhịn được cười.
Chú...
Câu này khiến xưng hô của mấy người họ đều lệch bối phận.
Lục Cảnh Văn: "........."
Trong nháy mắt, chính anh cũng thấy dở khóc dở cười.
Cuối cùng, anh "Ừ" một tiếng, chấp nhận cách xưng hô này.
Mấy người trò chuyện dưới gốc đa, Lục Cảnh Nhiên hào hứng dạy Lâm Gia Lâm thổi kèn harmonica.
Lúc này, khi gặp được thứ mình yêu thích, Lục Cảnh Nhiên cũng không còn rụt rè nữa, hào hứng hướng dẫn Lâm Gia Lâm cách thổi cho đúng.
"Lần sau anh mang bản nhạc đến," Lục Cảnh Nhiên nói, "Em có thể học những bản nhạc mình thích rồi."
Lâm Gia Lâm gật đầu lia lịa.
Lục Cảnh Văn thì ngồi cùng Lâm Bắc Thạch ở cách đó không xa, bàn về bệnh tình của Lâm Gia Lâm. Khi nhắc đến việc vẫn chưa tìm được tủy phù hợp, lông mày Lục Cảnh Văn nhíu lại.
"Thật ra em đã làm xét nghiệm phối ghép rồi," Lâm Bắc Thạch dựa vào bồn cây, giọng nói trầm xuống, "Nhưng em không phù hợp."
"Vậy trong gia đình em, còn liên lạc được với ai nữa không?" Lục Cảnh Văn hỏi.
Anh nhớ tỷ lệ thành công của việc phối ghép tủy trong gia đình sẽ cao hơn nhiều.
"Bác sĩ cũng nói có thể để ba mẹ đến thử xem."
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thạch nhắc đến ba mẹ mình, Lục Cảnh Văn bất giác thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.
"Nhưng mà, ba mẹ em..." Lâm Bắc Thạch nói, "Mẹ em..."
"Ba em nghiện rượu, bạo hành gia đình," Lâm Bắc Thạch nói với vẻ mặt bình tĩnh, "Vì vậy, năm em mười hai tuổi, mẹ em đã bỏ đi."
"Em cũng không biết bà ấy đi đâu, sống có tốt không, còn sống hay không." Lâm Bắc Thạch cười gượng gạo, "Em hoàn toàn không liên lạc được với bà."
"Cho nên, mới đầu em định tìm ba, hồi hai năm trước."
"Lúc đó, tụi em vẫn chưa đến Dung Thành, còn đang điều trị ở bệnh viện huyện, bệnh viện yêu cầu tụi em nhanh chóng tìm người giám hộ rồi chuyển đến bệnh viện lớn."
"Nhưng em không liên lạc được với ông ấy, lúc đó ông ấy suốt ngày trốn nợ, chẳng thấy bóng dáng đâu, em nghĩ ông ấy chắc chưa đi xa, nên đến những nơi ông ấy có thể đến để tìm. Nhưng trên đường lại gặp phải bọn đòi nợ," Lâm Bắc Thạch hít sâu một hơi, "Bị họ cầm dao đuổi theo hai con phố."
"Không phải có câu "cha nợ con trả" sao, họ không tìm được ba em, liền đến bệnh viện huyện gây rối, họ đòi em, bắt em trả nợ thay ông ta."
"Em báo cảnh sát mới yên ổn được một lúc."
Lục Cảnh Văn nghe vậy, hàng mi run lên.
"Em cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa em gái đến bệnh viện thành phố trước, đó là bệnh viện lớn, bác sĩ và thiết bị đều tốt hơn, cũng vừa hay có thể trốn một thời gian."
"Em làm việc ở đó, vừa kiếm tiền vừa lén lút quay lại tìm người, nhưng đều không tìm thấy được."
"Ở thành phố có nhiều người cùng quê, không biết ai đã chụp ảnh em đăng lên mạng xã hội, em lại bị tìm thấy, bọn đòi nợ chạy đến tìm em, đuổi theo em mấy ngày liền, nói nếu em không trả thì sẽ đến bệnh viện gây rối, không cho em gái chữa bệnh..."
"Nhưng em thực sự không có tiền, ba em nợ mấy chục vạn... Em hoàn toàn không trả nổi." Có lẽ vì Lục Cảnh Văn im lặng và chăm chú lắng nghe, Lâm Bắc Thạch vô thức nói nhiều hơn.
Lục Cảnh Văn nhìn cậu, tiếp tục lắng nghe.
"Em chỉ đành đưa hết toàn bộ tài sản cho họ trước, lừa họ rằng sau này mỗi tháng đều sẽ trả, rồi tìm cơ hội đưa em gái đến Dung Thành."
"Dung Thành là tỉnh lỵ, rộng lớn như vậy, hơn hai mươi quận, với lại em đã đổi hết tất cả phương thức liên lạc, họ không tìm được em và em gái nữa."
"Sau đó, em cũng lén lút quay lại vài lần, cảnh sát ở đó đã đăng ký báo ba em là dân mất tích."
"Còn những người thân khác... rất nhiều người đã cắt đứt liên lạc, không liên lạc được, một hai người có thể liên lạc được, sau khi biết ý định của em, cũng không đồng ý phối ghép, còn muốn đưa em cho bọn đòi nợ..."
"Em và ba em..." Lâm Bắc Thạch thậm chí còn cười, "Bọn đòi nợ treo thưởng mười nghìn tệ."
"Em cũng không biết mình lại đáng giá như vậy."
Nói đến đây, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng nhận ra mình đã nói quá nhiều. Cậu có chút bất an mân mê quần áo, lo lắng Lục Cảnh Văn sẽ nghĩ mình đang than khổ.
Cậu cười gượng gạo: "Xin lỗi, em vô tình nói nhiều quá."
Những năm qua, cậu không có ai để tâm sự hết mọi chuyện, Lâm Gia Lâm bị bệnh, Hứa Hướng Tiền là bạn tốt, nhưng hắn cũng xuất thân từ gia đình khó khăn, cũng có cuộc sống riêng, Lâm Bắc Thạch không muốn làm phiền hắn nhiều.
Vì vậy, rất nhiều chuyện, cậu chỉ có thể tự mình giữ kín trong lòng, tự mình từ từ nhấm nháp.
Vậy nên khi có người chịu lắng nghe mình một cách nghiêm túc, cậu sẽ không kìm được mà trút hết những tâm sự chất chứa bấy lâu.
"Tóm lại là vậy," Lâm Bắc Thạch nhìn về phía xa, ánh mắt vô định, lơ đãng nhìn dòng người qua lại, "Em và Gia Lâm, ngoài nhau ra, không còn người thân nào khác."
Cho nên cậu không thể cầu cứu ai, chỉ có thể nghiến răng tự mình tìm đường tiến lên.
Cậu vừa dứt lời, Lục Cảnh Văn liền đưa tay về phía cậu.
Bỗng nhiên eo lưng bị người ta ôm lấy kéo về phía trước, ngay sau đó, cằm Lâm Bắc Thạch tựa lên vai Lục Cảnh Văn.
Khoảnh khắc bị ôm, Lâm Bắc Thạch thoáng chút hoảng hốt, cậu nhìn về phía Lâm Gia Lâm, cô bé đang quay lưng về phía họ, học thổi harmonica với Lục Cảnh Nhiên.
Không nhìn thấy.
Lâm Bắc Thạch thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cả người cậu cứng đờ.
Lục Cảnh Văn đang vỗ về lưng cậu.
Từng cái, từng cái một, yên lặng mà dịu dàng.
Trái tim đang bồn chồn, bất an của Lâm Bắc Thạch dần dần bình tĩnh lại, cậu theo bản năng cẩn thận tựa đầu vào hõm vai Lục Cảnh Văn.
Giây phút ấy, cậu bỗng muốn khóc.
Lục Cảnh Văn cảm nhận được người trong lòng cẩn thận tựa vào hõm vai mình, mái tóc mềm mại cọ vào cổ, mang đến một cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Anh không khỏi siết chặt vòng tay.
Ở phía bên kia, Lục Cảnh Nhiên đã phát hiện ra hai người đang ôm nhau.
Cậu bé liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng dời mắt, giả vờ như không thấy, lặng lẽ đẩy xe lăn của Lâm Gia Lâm ra xa một chút, sau đó mở ảnh chụp trong điện thoại lúc đi học hướng nghiệp, thu hút sự chú ý của Lâm Gia Lâm, không để cô bé nhìn về phía sau.
Cô bé này chắc hẳn vẫn chưa biết chuyện này, Lục Cảnh Nhiên nghĩ, vậy thì cứ giúp anh trai giấu đi đã.
Khoảng mười mấy phút sau, Lâm Bắc Thạch và Lục Cảnh Văn cùng nhau đi tới, Lục Cảnh Nhiên đứng dậy, đẩy Lâm Gia Lâm về phía họ.
"Cảnh Nhiên, chuẩn bị về nhà thôi."
Lục Cảnh Văn nói với Lục Cảnh Nhiên một câu, rồi nhìn về phía Lâm Gia Lâm, "Gia Lâm và Cảnh Nhiên chơi vui không?"
"Vui ạ!" Lâm Gia Lâm cười đáp, "Đã lâu rồi con không được chơi với bạn bè cùng tuổi."
"Vậy sau này anh thường xuyên dẫn nhóc ấy đến chơi, được không?"
Lâm Bắc Thạch đột nhiên nhìn Lục Cảnh Văn. Lục Cảnh Văn vẫn giữ nguyên nét mặt, không hề nhíu mày.
"Được không ạ?" Mắt Lâm Gia Lâm sáng lên.
"Đương nhiên rồi," Lục Cảnh Văn mỉm cười, giọng nói ôn hòa, "Cảnh Nhiên cũng rất vui khi được làm quen với bạn mới, đúng không?"
Lục Cảnh Nhiên lập tức gật đầu phụ họa, anh trai nói gì cũng đúng.
Hơn nữa, đi ra ngoài với anh trai còn tốt hơn là ở nhà hay tự mình ra ngoài nhiều.
Nghĩ đến việc ở nhà phải đối mặt với ông nội, còn tự mình ra ngoài thì lại bị quản gia và vệ sĩ bám theo, Lục Cảnh Nhiên âm thầm thở dài trong lòng.
Bên kia, Lâm Gia Lâm nhận được câu trả lời chắc chắn, mỉm cười cảm ơn Lục Cảnh Văn: "Cảm ơn chú Lục ạ!"
Vừa dứt lời, Lục Cảnh Nhiên lại suýt nữa không nhịn được cười.
Chú Lục đúng là một cách gọi mới mẻ đối với anh trai nhóc.
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Lâm Gia Lâm và Lục Cảnh Nhiên không có tuyến tình cảm.
Lily: Hai bạn còn nhỏ tuổi, không ship nhen.