Ngày khai giảng đúng vào mùng ba tháng Chín, lại nhằm ngày Chủ nhật. Lâm Bắc Thạch rón rén bước theo sau Lục Cảnh Văn vào trường Tam Trung Dung Thành.
Hai năm sau mới lại bước vào trường học, có lẽ do tuổi tác và tâm lý đều đã thay đổi, Lâm Bắc Thạch rõ ràng cảm thấy không quen. Cậu nép mình đi sát mép đường, nhìn những học sinh đang cười đùa ồn ào ra vào cổng trường.
Họ non nớt, ngây thơ, trên người toát ra sức sống thanh xuân đặc trưng, tràn đầy nhựa sống.
Lâm Bắc Thạch không dám đến gần họ, cậu cảm thấy mình có chút lạc lõng.
Khuôn viên trường Tam Trung rất rộng, lớn gấp ba bốn lần so với trường cấp ba ở huyện mà Lâm Bắc Thạch từng học. Cổng trường nguy nga, tráng lệ, hai bên có lắp màn hình lớn, cơ sở vật chất trong trường cũng rất đầy đủ. Tường của tòa nhà dạy học được sơn màu đỏ vàng xen kẽ, mang phong cách cổ điển. Con đường nối liền nhà ăn, ký túc xá, tòa nhà dạy học và các công trình khác có không ít những đình, đài, hành lang mang đậm nét cổ kính, với những họa tiết tinh xảo, đẹp mắt. Bãi cỏ, bồn hoa và bồn cây được bố trí xen kẽ, hợp lý. Thư viện năm tầng nằm độc lập ngay cạnh tòa nhà dạy học.
Lục Cảnh Văn dẫn Lâm Bắc Thạch đến văn phòng khối 12.
Vừa mới quyết định cho Lâm Bắc Thạch học ở trường Tam Trung, Lục Cảnh Văn đã cho trợ lý liên hệ với hiệu trưởng.
Quá trình tất nhiên là vô cùng thuận lợi, phía trường Tam Trung cũng rất vui lòng nhận Lâm Bắc Thạch vào học.
Vì vậy, ngày khai giảng, Lục Cảnh Văn trực tiếp dẫn Lâm Bắc Thạch đến khối 12.
Nhà trường cũng đã sắp xếp lớp học cho cậu, lớp 12/896.
(Lớp để số vậy á mn chứ hong phải tui bịa)Sau khi đăng ký thông tin xong, chủ nhiệm khối mỉm cười bảo giáo viên chủ nhiệm lớp 12/896 dẫn Lâm Bắc Thạch đi nhận sách giáo khoa, đồng phục và làm quen với lớp học.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 12/896 họ Hoàng, là một phụ nữ trung niên mặc sườn xám, trông vô cùng hòa nhã, giọng nói cũng dịu dàng mà kiên định, thoạt nhìn là một giáo viên có trách nhiệm, quan tâm học sinh và cũng rất nghiêm khắc.
Cô Hoàng dẫn Lâm Bắc Thạch đi qua hành lang để nhận sách giáo khoa và tài liệu tham khảo.
Việc ôn tập lần một của học sinh lớp 12 đã bắt đầu từ học kỳ hai lớp 11, nhiều tài liệu tham khảo học sinh lớp 12 đã có, nên khi khai giảng sẽ không phát lại, vì vậy cô Hoàng dẫn riêng Lâm Bắc Thạch đi lấy sách.
Khi ôm một chồng sách bước vào lớp học, Lâm Bắc Thạch rõ ràng rất căng thẳng.
Cậu đã quá lâu rồi không đến trường.
Tối qua, vì chuyện phải đi học lại mà cậu lo lắng, trằn trọc mãi không ngủ được. Sau đó, cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ được một lúc, nhưng lại mơ thấy mọi thứ đều là giả, tất cả chỉ là bong bóng xà phòng, một giấc mơ đẹp không thực tế, khiến cậu giật mình lăn xuống giường, đầu gối bị bầm tím một mảng.
Lúc này, khi thực sự đến trường, cậu càng thêm căng thẳng.
Cậu ôm sách như ôm lấy mạng sống, đầu óc quay cuồng, cứ nghĩ đi nghĩ lại mấy vấn đề.
Mình có thể hòa đồng với các bạn trong lớp không...
Mình có thể thích nghi với nhịp độ ở đây không...
Mình có thực sự học tốt được không... Nếu học không được... sẽ phụ lòng mong đợi của Lục Cảnh Văn...
Cũng phụ lòng bản thân mình, mình cuối cùng cũng được quay lại trường học mà...
Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Thạch chớp chớp đôi mắt khô khốc, cảm thấy bước chân có chút cứng đờ. Càng đến gần cửa lớp, cậu càng không thể khống chế được đôi chân của mình.
Cảm giác này cũng giống như lúc đi gặp Vương Phụng Lai, cầu xin ở nhà Lục Cảnh Văn, đều khiến Lâm Bắc Thạch cảm thấy căng thẳng và bối rối.
Chỉ là lúc đó, cậu đối mặt với đường cùng, còn bây giờ, đối mặt với con đường dài phía trước.
Lục Cảnh Văn đi phía sau cậu, nghĩ muốn để cho cậu và cô giáo có không gian trò chuyện, nhưng anh nhanh chóng nhận ra vai Lâm Bắc Thạch đang run lên, nhíu mày bước nhanh về phía trước.
Vừa đến bên cạnh, Lục Cảnh Văn liền phát hiện trán cậu lấm tấm mồ hôi, tay cũng run lên, bàn tay ôm sách siết chặt đến mức các khớp xương trắng bệch.
Lục Cảnh Văn đưa tay, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, giống như đang vuốt ve một chú mèo.
Dưới sự an ủi âm thầm này, Lâm Bắc Thạch nuốt nước bọt, hàng mi run run, cố gắng trấn tĩnh lại một chút. Cậu quay đầu nhìn Lục Cảnh Văn, nhỏ giọng nói: "Em... ừm, em hơi căng thẳng một chút..."
Đôi mắt xám ươn ướt khiến Lục Cảnh Văn sững người, tim như ngừng đập một nhịp, sau đó lại đập nhanh dữ dội.
Lục Cảnh Văn bỗng chốc có chút lúng túng, anh lặng lẽ dời mắt, khẽ ho một tiếng.
"Không sao, tôi ở đây với em."
Đi thêm một đoạn nữa thì đến cửa lớp học, Lâm Bắc Thạch đứng lại ở cửa. Cậu nhìn khung cảnh quen thuộc mà xa lạ trong lớp học, những chiếc bàn chất đầy sách vở, thùng đựng đồ dựa vào chân bàn, bên trong nhét đầy bài kiểm tra và tài liệu.
Đã bước vào rồi thì không còn đường lui nữa.
"Vào đi," Giọng nói của Lục Cảnh Văn vang lên bên cạnh, "Tôi đợi em."
Nghe vậy, Lâm Bắc Thạch khẽ co các ngón tay lại.
Cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, bước chân vào lớp học.
Phảng phất trong không khí là mùi mực in của sách vở, gió thu thổi vào từ ngoài cửa sổ, mang theo một tia sáng xuyên qua lớp kính, chiếu lên người Lâm Bắc Thạch.
Vì chiều cao vượt trội, cậu được sắp xếp ngồi bàn cuối cùng của dãy giữa.
Khi bước vào lớp, đã có lác đác vài học sinh đang lôi bài kiểm tra cũ ra xem, miệng lẩm bẩm về bài kiểm tra sắp tới trong vài ngày nữa.
Nghe thấy tiếng động phía sau, họ đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Một nam sinh dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi kẻ caro, tóc búi củ tỏi đang đặt sách lên bàn.
Bên cạnh cậu là cô giáo chủ nhiệm Hoàng Dư Xuân, còn ở cửa đứng một người đàn ông mặc đồ thường, rõ ràng không phải học sinh.
Người đàn ông trông có vẻ khó gần này, ánh mắt cứ dán vào nam sinh trong lớp. Vài học sinh xì xì bàn tán, đoán hai người đẹp trai như vậy chắc là người nhà, có thể là anh em.
"Chào buổi sáng cô," một nam sinh thẳng thắn ngẩng đầu lên nói, "Đây là bạn học mới ạ?"
Cô Hoàng Dư Xuân gật đầu: "Đây là bạn học mới chuyển đến, còn bỡ ngỡ, các em giúp đỡ bạn ấy nhé."
Lâm Bắc Thạch cười gượng hai tiếng: "Chào các bạn, tớ là Lâm Bắc Thạch."
"Chào bạn học Lâm!"
Vài học sinh cười tươi chào hỏi cậu. Có lẽ thấy cậu rụt rè, hơi lúng túng, họ liền nhiệt tình lại gần tự giới thiệu, nói cho cậu biết tiến độ học tập của lớp.
"Cô giáo chủ nhiệm của lớp chúng ta, chính là cô giáo vừa dẫn cậu đến, cô ấy dạy Sinh học, và chúng ta đã ôn tập bài Sinh đến..."
Thấy họ trò chuyện vui vẻ, cô Hoàng mới lặng lẽ ra khỏi cửa lớp, chào hỏi Lục Cảnh Văn. Họ đi đến lan can hành lang, cô Hoàng Dư Xuân nói: "Tiểu Lâm trông khá dè dặt, có vẻ nhút nhát."
"... Ừm."
Lục Cảnh Văn nhớ lại lần đầu gặp Lâm Bắc Thạch, rồi lại nhớ đến lúc Lâm Bắc Thạch mới đến nhà, thở dài: "Đúng là đôi khi có hơi nhút nhát."
"Vì một số chuyện bất khả kháng," Lục Cảnh Văn nói, "Em ấy đã hai năm không đến trường, cũng còn lạ lẫm với trường lớp, mong cô quan tâm giúp đỡ."
"Đó là trách nhiệm của tôi," Cô Hoàng nói, "Anh Lục cứ yên tâm."
Trong lớp, sau khi trò chuyện với Lâm Bắc Thạch xong, mấy học sinh quay về chỗ ngồi tiếp tục ôn bài. Lâm Bắc Thạch dán tờ giấy ghi chú lên bàn, rồi ngẩng đầu lên. Cậu theo bản năng nhìn về phía cửa, nhưng không thấy bóng dáng Lục Cảnh Văn đâu, trong lòng bỗng dưng thấy hoảng hốt.
Cậu nhìn quanh một lượt, vội vàng bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa lớp, Lâm Bắc Thạch liền thấy Lục Cảnh Văn đang ngồi trên ghế ở hành lang, nghịch một bức tượng mèo nhỏ trên bàn.
Anh vẫn còn ở đây, chưa đi, trong đầu Lâm Bắc Thạch chợt lóe lên ý nghĩ này,
mình không bị bỏ rơi.Lục Cảnh Văn hơi bất ngờ khi thấy Lâm Bắc Thạch vội vàng chạy ra, đứng dậy hỏi: "Em định đi đâu?"
"Không... không có gì, em chỉ ra ngoài xem thôi," Lâm Bắc Thạch lúc này mới nhớ ra Lục Cảnh Văn vừa nói sẽ đợi mình, lập tức cảm thấy mình hơi làm quá, bèn giả vờ ngắm cảnh, "Hôm nay thời tiết đẹp thật, anh thấy đúng không, Lục... ừm, Cảnh Văn."
Lục Cảnh Văn nhướn mày, anh hiểu ra, rồi mỉm cười, giọng nói ôn hòa: "Ừ, thời tiết đẹp."
Nếu nhân viên của Hồng Mậu ở đây, nhất định sẽ nhận ra tâm trạng ông chủ của họ lúc này rất vui vẻ, chẳng khác nào tiết trời thu cao khí sảng tháng Chín này.
Lục Cảnh Văn xoay xoay chiếc nhẫn trơn trên tay: "Sách vở để xong rồi chứ?"
Lâm Bắc Thạch đáp: "Xong rồi ạ."
"Vậy đi lấy đồng phục đi, mai thứ Hai, phải mặc đồng phục chào cờ."
Lâm Bắc Thạch gật đầu lia lịa: "Dạ."
Hai người giữ khoảng cách một bờ vai, xuống lầu lấy đồng phục.
Tổng cộng có sáu bộ đồng phục, hai bộ mùa hè, hai bộ mùa thu xuân, hai bộ mùa đông. Lâm Bắc Thạch ôm đống quần áo này, hơi xót tiền, sao mà nhiều thế!
Ở trường huyện, cậu chỉ có hai bộ đồng phục, một bộ hè, một bộ thu, cũng đủ mặc rồi. Còn mùa đông thì cứ cắn răng chịu đựng là qua.
Nhưng mà có những bộ này rồi thì không cần mua thêm quần áo nữa. Lâm Bắc Thạch vuốt ve túi đựng quần áo, nghĩ, đồng phục vừa dễ mặc lại bền, lên rừng xuống biển đều được, so với quần áo bán ngoài chợ cũng không đắt lắm, nhiều bộ thế này chắc mặc được lâu!
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Thạch mặc đồng phục ngồi đối diện Lục Cảnh Văn.
Đồng phục trường Tam Trung màu đen trắng, trông cực kỳ gọn gàng sạch sẽ. Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc.
Lâm Bắc Thạch mặc đồng phục trông ra dáng ra hình, đúng chuẩn một học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi.
Có một khoảnh khắc, Lục Cảnh Văn cảm thấy mình như đang nuôi một học sinh cấp ba vị thành niên.
Điên mất thôi!
Lòng Lục Cảnh Văn dấy lên một cảm giác tội lỗi.
Anh thầm niệm trong lòng Lâm Bắc Thạch đã hai mươi tuổi rồi, cũng đã đi làm, không phải học sinh cấp ba thật sự, nhưng vẫn không thể nào xua tan được cảm giác tội lỗi khi bỏ tiền ra để một học sinh yêu đương với mình.
Quá lửa rồi. Lục Cảnh Văn hơi đau đầu, bóp bóp ngón tay.
Hai người ăn sáng xong, Lục Cảnh Văn lái xe đưa Lâm Bắc Thạch đến trường.
Trường Tam Trung bắt đầu học lúc bảy giờ sáng, giờ giấc sinh hoạt của Lục Cảnh Văn cũng tương tự, nên việc đưa Lâm Bắc Thạch đến trường cũng coi như thuận tiện.
Trên đường đi, Lâm Bắc Thạch ngồi ghế phụ đọc sách, lẩm nhẩm gì đó, đầu càng lúc càng ghé sát vào quyển sách. Đến đèn đỏ, Lục Cảnh Văn không nhịn được gõ nhẹ vào sách của cậu.
"Đừng nhìn gần như vậy, sẽ hỏng mắt đấy."
Lâm Bắc Thạch theo bản năng ngồi thẳng dậy, gáy dựa vào lưng ghế.
"Thế này không gần... thế này được chưa ạ?"
Lâm Bắc Thạch quay đầu hỏi.
Lục Cảnh Văn bị cậu chọc cười, đôi mắt nâu ánh lên tia sáng: "Ừ, được rồi."
- --
【Tác giả】
Lục tổng: Cảm giác tội lỗi tăng vọt.