Những ngày đến trường, Lâm Bắc Thạch cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Lớp 12 là khoảng thời gian bận rộn, lại thêm việc cậu còn nhiều bài học phải theo kịp, khi làm bài tập và đề kiểm tra luôn gặp những vấn đề không hiểu. Vì vậy, cứ hết giờ học là cậu lại chạy đến văn phòng giáo viên.
Cậu trân trọng cơ hội đến trường khó khăn lắm mới có được này, nên dốc hết sức học hành cho tốt.
Mãi đến khi bạn cùng bàn vỗ vai nói tan học, cậu mới nhận ra đã 5 giờ rưỡi chiều.
Ánh hoàng hôn trải dài trên bầu trời, một lớp ánh vàng phủ lên hàng cây ngô đồng phía sau tòa nhà dạy học.
Lâm Bắc Thạch thu dọn bài tập của mình, bước ra khỏi cửa lớp.
Lớp 12 bắt đầu học buổi tối lúc 6 giờ 40, cậu còn một tiếng mười phút rảnh rỗi.
Trường Tam Trung có cả học sinh nội trú và bán trú, học sinh nội trú hơi đông hơn một chút, học sinh bán trú đa phần ăn cơm ở ngoài trường, cũng có người vì tiện lợi mà ăn luôn ở căn tin.
Đi xuống dưới tòa nhà dạy học, Lâm Bắc Thạch nhìn thấy một đám đông đang hướng về phía căn tin trường.
Cậu cũng đi về phía đó.
Lục Cảnh Văn đã nuôi cậu gần hai tháng, cuối cùng cũng nuôi cho cậu khỏe mạnh hơn một chút, lần kiểm tra sức khỏe trước, các chỉ số của cậu cơ bản đã trở lại bình thường.
Thêm vào đó, sau này phải học ở trường, ăn ở căn tin vẫn tiện hơn, Lâm Bắc Thạch giờ đã có giấy khám chứng nhận khoẻ mạnh và lý do chính đáng, cuối cùng cũng không để Lục Cảnh Văn tốn tiền thuê người nấu cơm cho mình nữa.
Ăn xong lại quay về học, học thêm ba tiết tự học buổi tối, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng tan học.
Tan học đã là 9 giờ 20 phút, Lâm Bắc Thạch theo dòng người xuống cầu thang.
Trường Tam Trung quản lý không quá nghiêm, cũng cho phép mang điện thoại vào trường, nhưng sau khi mang vào thì phải đặt trên kệ nhỏ bên cạnh bục giảng.
Lâm Bắc Thạch ấn vào chiếc điện thoại xa xỉ trong mắt cậu, màn hình sáng lên một chút, hiện ra vài tin nhắn trên WeChat.
Thời gian là một tiếng trước, người gửi là Lục Cảnh Văn.
Lục: Bắc Thạch, tối nay tôi có việc phải về nhà cũ, không đến đón em được.
Lục: Tôi đã gọi xe ôm đến đón em.
Lục: Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.
Sau đó còn gửi thêm biển số xe.
Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Lâm Bắc Thạch, bước chân cậu khựng lại một chút.
Cậu nhìn về phía cổng trường, có rất nhiều học sinh đạp xe ra khỏi cổng trường, cũng có một số lên xe riêng.
Lâm Bắc Thạch đi đến cổng trường, nhìn một lúc mới nhận ra biển số xe.
Đó là một chiếc SUV đã được độ lại.
Lâm Bắc Thạch mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau, trên ghế lái là một người trẻ tuổi, sau khi hai người xác nhận lẫn nhau, chiếc xe từ từ chạy ra khỏi con đường trước cổng trường.
Những ngày đi học, Lâm Bắc Thạch đều được Lục Cảnh Văn đưa đón.
Mặc dù Lâm Bắc Thạch đã từng nói rằng không cần đưa đón, Lục Cảnh Văn cả ngày đã đủ bận rồi... không cần phải vất vả đến đón cậu. Lúc đó Lâm Bắc Thạch nghĩ, bản thân mình đâu phải không có chân, đi hai chuyến xe buýt rồi đi bộ thêm một chút, cũng không quá phiền phức.
Nhưng Lục Cảnh Văn nói rằng, việc đưa đón chỉ là tiện đường, anh cũng phải đi làm và tan làm.
Hơn nữa, đi xe buýt rồi đi bộ cũng không tiện, mất thời gian, chi bằng anh lái xe đến đón cho nhanh.
Chuyện này cứ thế mà được Lục Cảnh Văn quyết định.
Cứ như vậy... lại thành quen rồi... lúc này người đến đón không phải Lục Cảnh Văn, Lâm Bắc Thạch lại cảm thấy hơi không được tự nhiên, không quen.
Nếu là Lục Cảnh Văn, lúc này họ hẳn đang nói chuyện với nhau.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài bắt đầu nổi gió lớn, gió thổi vù vù khắp các hàng cây trên phố, lá cây xào xạc rơi đầy đất.
Lâm Bắc Thạch nhớ dự báo thời tiết nói mấy hôm nay lại có bão.
Bão sau tháng 9 gặp không khí lạnh tràn xuống từ phía Bắc, đó chính là gió rét mưa phùn, sấm chớp đùng đùng.
Về đến Lư Nam, Lâm Bắc Thạch mở cửa lớn.
Trong nhà tối om, ánh đèn neon kỳ quái hắt vào từ ban công, bên trong không có bóng người. Lâm Bắc Thạch rùng mình, bật đèn, đặt cặp sách vào phòng ngủ, rồi dùng điện thoại nhắn tin báo bình an cho Lục Cảnh Văn.
Khi hai người ở cùng nhau thì cảm thấy căn nhà này rất rộng, một mình ở đây thì lại càng thấy trống trải vắng vẻ.
Lâm Bắc Thạch rửa mặt xong, dùng máy sấy tóc sấy khô tóc, rồi giặt quần áo bẩn và phơi lên.
Làm xong tất cả những việc này, cậu thò đầu ra nhìn phòng khách, vẫn trống không, Lục Cảnh Văn vẫn chưa về.
Buổi tối trước đây đều là hai người ở nhà.
Lâm Bắc Thạch mím môi, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa mềm mại trong phòng khách.
Cậu nhìn xung quanh, rồi lại đứng dậy đi một vòng quanh nhà, trong bếp là những dụng cụ nhà bếp được sắp xếp gọn gàng nhưng đã có dấu hiệu được sử dụng, tủ lạnh từng trống không giờ đã chứa đầy rau củ quả, thịt, trứng, sữa và đồ ăn vặt, trên ban công là một loạt cây cối xanh tươi từ khi cậu đến...
Lâm Bắc Thạch lững thững quay về phòng mình, đi vào phòng thay đồ. Cậu nhìn những bộ quần áo Lục Cảnh Văn mua. Ban đầu, Lâm Bắc Thạch không dám mặc chúng, sợ làm bẩn, làm hỏng.
Sau đó, Lục Cảnh Văn phát hiện cậu không mặc, tưởng cậu không thích nữa, lại định kéo cậu ra trung tâm thương mại mua thêm. Lâm Bắc Thạch phải hết lời giải thích, nói rằng mình rất thích, sau này nhất định sẽ mặc, Lục Cảnh Văn mới thôi.
Lâm Bắc Thạch nhìn những bộ quần áo, ánh mắt bỗng ngẩn ra.
Cậu đứng dậy, đếm số lượng móc áo.
Đếm xong, cậu vẫn chưa yên tâm, lại đếm thêm lần nữa, phát hiện đúng là thừa ra hai cái.
Cậu cẩn thận xem xét từng bộ quần áo một, rất nhanh đã tìm thấy hai chiếc áo mới.
Một chiếc áo sơ mi trắng, bị kẹp giữa áo polo và chiếc áo phông ngắn tay cậu mua trên
Pinduoduo trước đây, trông rất kín đáo.
(拼多多 - một sàn thương mại điện tử của Trung Quốc, nổi tiếng với các sản phẩm giá rẻ)
Còn một chiếc quần đùi thể thao, bị tủi thân nhét ở cuối cùng.
Lục Cảnh Văn mua cho cậu khi nào vậy?
Mình vậy mà... hoàn toàn không phát hiện ra...
Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc, đưa tay kéo ngăn kéo và hộc tủ dưới tủ quần áo.
Với sự hiểu biết của cậu về Lục Cảnh Văn, mua hai món đồ về chắc chắn không phải phong cách của anh.
Mấy ngăn tủ này, Lâm Bắc Thạch không kéo thì không biết, vừa kéo đã giật mình. Bên trong quần áo từ đầu đến chân đều có đủ, kiểu dáng phong phú, đa dạng phong cách, được sắp xếp theo mùa, gấp gọn gàng, chất đầy các ngăn tủ.
Hai món đồ treo bên ngoài, chắc là do Lục Cảnh Văn phát hiện không còn chỗ để nhét nữa, đành phải tìm móc áo kẹp vào giữa hai bộ quần áo và nhét vào cuối cùng.
Lâm Bắc Thạch nghẹn ngào, không biết phải nói gì.
Cậu lại đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn mọi thứ xung quanh.
Lục Cảnh Văn không có ở đây, căn nhà vốn đã yên tĩnh càng thêm tĩnh lặng, đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Lâm Bắc Thạch cầm cốc nước lên uống một ngụm, nhớ lại mình và Lục Cảnh Văn gần như mỗi ngày đều ngồi ở đây, có lúc họ trò chuyện, có lúc lại làm việc riêng của mình, cậu đọc sách, Lục Cảnh Văn thì xem báo cáo và tài liệu dự án.
Ti vi thường được bật, âm lượng rất nhỏ, lúc thì chiếu phim, lúc thì tin tức, có khi là những bộ phim truyền hình dài tập sướt mướt.
Nhưng bây giờ...
Thật yên tĩnh.
Lâm Bắc Thạch nghĩ, thật sự rất yên tĩnh.
Một cảm giác lạc lõng và không quen ngày càng mãnh liệt.
Giây phút này, cậu nhận ra một điều, Lục Cảnh Văn đang nghiêm túc thực hiện bản hợp đồng yêu đương ngớ ngẩn kia với mình.
Còn mình, vậy mà đã bị anh chiều quen rồi.
Quen với sự tồn tại của anh, sự cho đi của anh, quen với mọi thứ xung quanh anh.
Mà thói quen là một thứ đáng sợ.
Thực tế, cách làm của Lục Cảnh Văn không có gì cao siêu. Anh không có kinh nghiệm yêu đương, khi ở bên Lâm Bắc Thạch còn cần người khác chỉ bảo, mọi việc làm gần như đều dựa vào bản năng. So với những cách làm lãng mạn, cầu kỳ, những việc anh làm thậm chí có phần vụng về.
Nhưng là một người lớn tuổi hơn, anh có sự kiên nhẫn rất cao, khả năng tự chủ rất mạnh, sự bao dung rất lớn, anh rất kiên trì, cũng rất dịu dàng.
Cũng coi như ứng với câu nói của Phương Diên Đình
"Người lớn tuổi biết chiều chuộng người khác".Cái gọi là
nước ấm nấu ếch xanh, đại khái cũng là như vậy.
(*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ.Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân.)Nhận ra điều này, Lâm Bắc Thạch co người lại trên ghế sofa, ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào tin nhắn Lục Cảnh Văn gửi cho mình trong điện thoại.
Cậu lướt lên trên, phát hiện gần như mỗi lần trò chuyện đều là Lục Cảnh Văn nhắn trước.
Ý thức được điều này, đôi mắt xám của Lâm Bắc Thạch khẽ run lên.
Theo như những gì đã nói trong hợp đồng, với tư cách là một người yêu, hình như mình hơi kém cỏi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Bắc Thạch dâng lên một cảm giác khó tả.
Không nói rõ được, cứ quẩn quanh trong lòng.
Cậu chậm rãi lướt lên trên, đến khi hết tin nhắn, lại từ từ kéo xuống.
Ngón tay Lâm Bắc Thạch khẽ động, như ma xui quỷ khiến gửi đi một tin nhắn.
Ở nhà cũ, điện thoại của Lục Cảnh Văn rung lên.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, hơi bất ngờ.
Là Lâm Bắc Thạch gửi tới.
"Hôm nay anh về nhà không?"
Vừa gửi tin nhắn đi, Lâm Bắc Thạch đã hối hận, vội vàng muốn thu hồi, không ngờ đối phương đã trả lời ngay lập tức.
"Về nhà."
"Có thể hơi muộn, em nghỉ ngơi sớm nhé."
Sau khi trả lời tin nhắn, Lục Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn Lục lão gia đang ngồi đối diện mình.
Lục lão gia trừng mắt nhìn anh, lửa giận bừng bừng.
Một giờ trước, Lục Cảnh Văn đến nhà Lục lão gia tử.
Vừa bước vào cửa ngồi xuống, Lục lão gia đã ném ra mấy tấm ảnh.
"Giải thích rõ ràng!" Lục lão gia tử vừa gõ gậy vừa quát, "Tại sao mày lại đưa một thằng đàn ông về nhà!!!"
"Còn là học sinh trung học nữa!"
Lục Cảnh Văn nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh, đó là hình anh đưa Lâm Bắc Thạch đi học.
Chụp cũng khá nghệ, dưới tán cây ngô đồng, Lâm Bắc Thạch mặc đồng phục học sinh, mái tóc chưa buộc gọn xõa trên vai, cậu đưa cặp sách cho anh – người đang mặc một bộ vest, rồi cúi xuống buộc dây giày bị tuột.
Lục Cảnh Văn thưởng thức xong, ngẩng đầu nhìn ông nội mình, giọng điệu không chút gợn sóng: "Ông cho người theo dõi cháu."
Sự giáo dục vẫn khiến anh dùng kính ngữ với bậc trưởng bối.
Lục lão gia nghẹn lời, sau đó nói: "Mày là con cháu nhà họ Lục, là cháu trai của ta, cho dù có theo dõi thì đã sao? Ông quản cháu mình thì có gì sai!"
"........." Lục Cảnh Văn cười lạnh, "Cháu hai mươi tám tuổi rồi, không phải tám tuổi."
"Ông không quản được cháu, cũng không cần quản cháu."
"Mày!"
"Mày làm mất mặt cả nhà họ Lục rồi!"
"Bảo mày kết hôn sinh con cứ như là muốn mạng mày vậy phải không?!"
Lục lão gia tức giận đứng dậy định dùng gậy đánh vào lưng Lục Cảnh Văn, nhưng bị dì Lưu ngăn lại.
"Giận quá hại thân đấy ạ!" Dì Lưu khuyên nhủ, "Ngài Cảnh Văn, ngài không thể làm ông giận như vậy được!"
Lục Cảnh Văn không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn những bức ảnh trên bàn, dùng kẹp giấy kẹp lại.
Lục lão gia tử suýt ngất xỉu vì hành động của anh, dám lấy ảnh của ông như thể đang lấy ảnh kỉ niệm hai đứa!
"Ông không quan tâm mày yêu đương với ai, nhưng đàn ông thì không được!" Lục lão gia nói, "Huống hồ đó còn là học sinh! Người ta chưa thành niên, mày là súc sinh hay sao!"
Sắc mặt Lục Cảnh Văn thoáng chốc trắng bệch, sau đó anh nắm chặt những bức ảnh: "Em ấy thành niên rồi, hai mươi tuổi rồi."
Lục lão gia lúc này mới bớt giận một chút, Lục Cảnh Văn xưa nay không nói dối, nói đã thành niên thì chắc chắn là đã thành niên.
Nhưng những lời tiếp theo của Lục Cảnh Văn lại khiến ông nổi trận lôi đình.
"Dù ông có đồng ý hay không," Lục Cảnh Văn nói, "em ấy bây giờ là người yêu của cháu."
"Ông có thể theo dõi cháu, nhưng ông cũng nên hiểu, cháu là người trưởng thành, không phải trẻ con, sẽ không ngồi chờ chết."
"Những người ông phái đến, cháu sẽ xử lý."
"Còn những gì ông muốn, xin lỗi," Lục Cảnh Văn tiếp tục, "dù là cháu dâu hay con cái, đều không có. Cả đời này cháu chỉ có hai lựa chọn."
"Một, tìm một người đồng tính yêu thương nhau cả đời; hai, sống một mình."
"Ông rất rõ phải không?"
"Cháu không thể thay đổi."
"Cho dù nhốt cháu trong trại cai nghiện đồng tính luyến ái cả đời, cháu cũng không thay đổi được."
Lục lão gia giơ gậy lên, lần này dì Lưu không ngăn lại.
Và không ai ngờ rằng, Lục Cảnh Văn cũng giống như lần trước, không né tránh.
Anh chịu một gậy, không hề kêu lên một tiếng.
Lục lão gia không ngờ anh không né, đánh trúng rồi lại hối hận, tức giận ngồi xuống.
Hai người giằng co rất lâu, không ai chịu nhượng bộ.
Đối với Lục lão gia, nam nữ kết hôn sinh con là lẽ đương nhiên, ông không thể chấp nhận cháu trai mình trở thành một kẻ dị biệt, ông tìm mọi cách để giúp cháu trai "sửa chữa", cho rằng đó là vì muốn tốt cho cháu, nhưng không sửa được, lại còn cãi nhau với cháu như thế này, ông rất tức giận, cảm thấy Lục Cảnh Văn hoàn toàn không hiểu mình.
"Nếu không còn việc gì nữa..."
Lục Cảnh Văn lại mở điện thoại, liếc nhìn tin nhắn Lâm Bắc Thạch gửi.
Lục lão gia tử trừng mắt nhìn anh.
"Cháu xin phép đi trước," Lục Cảnh Văn cầm lấy mấy tấm ảnh, "Tạm biệt."
Anh quay lưng bước ra khỏi cửa.