Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 35

Trên đường về, xe của Lục Cảnh Văn mới đi được nửa đường thì trời đổ mưa như trút nước, kèm theo tiếng sấm ầm ầm.

Chiếc McLaren xé toạc màn mưa, lao về phía trước.

Lái xe hơn nửa tiếng, Lục Cảnh Văn từ nhà cũ trở về Lư Nam.

Mở cửa xe, cơn đau ở lưng lan đến tận vai trái khiến anh nhịn không được nhíu mày.

Cú đánh của ông nội Lục đúng là không nương tay, đầu gậy chống giáng xuống với lực rất mạnh.

Lục Cảnh Văn đoán chắc giờ chỗ đó đã bầm tím rồi.

Vừa đi vừa bật sáng màn hình điện thoại, lúc này đã gần mười một giờ.

Ra khỏi thang máy, anh mở cửa nhà. Phòng khách vẫn sáng đèn, cửa sổ kính sát đất ở ban công ngăn cách cơn mưa gió bão bùng, nhưng không ngăn được tiếng mưa rơi rào rạt hỗn loạn.

Trên ghế sofa có một cái đầu đen nhô lên.

Lục Cảnh Văn di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, anh cúi xuống thay giày, lặng lẽ đi vòng ra phía sau ghế sofa.

Trên bàn trà bày vài tờ đề thi và sách bài tập, trên đó chi chít những ghi chú được viết bằng bút đỏ và đen.

Một cuốn "Thiên Lợi 38 đề thi thử môn Toán kỳ thi tuyển sinh đại học" nằm giữa ghế sofa và bàn trà.

Trên ghế sofa, Lâm Bắc Thạch nhắm mắt, đầu gục lên thành ghế, tóc mềm mại rũ xuống hai bên cổ, ôm một chiếc gối tựa trong lòng, tay nắm chặt một cây bút.

Cậu ngủ thiếp đi rồi.

Lòng Lục Cảnh Văn chợt mềm nhũn, anh khẽ ngồi xuống, cẩn thận đặt đầu Lâm Bắc Thạch lên cánh tay mình, sau đó đưa tay luồn ra sau đầu gối cậu.

Mặc dù lưng vẫn còn đau, cử động rất khó chịu, hơn nữa Lâm Bắc Thạch là một nam sinh trưởng thành, dù nhẹ cũng không nhẹ được bao nhiêu. Nhưng Lục Cảnh Văn vẫn bế cậu lên.

Lâm Bắc Thạch chắc đã ngủ say, bị bế lên cũng không tỉnh, chỉ hơi động mí mắt, đầu nghiêng sang tựa vào ngực Lục Cảnh Văn.

Lục Cảnh Văn sững người, nhịp tim bỗng chốc đập nhanh, cảm thấy hơi khó thở.

Anh tăng tốc độ vừa phải, đi về phía phòng Lâm Bắc Thạch. Sau đó mở cửa phòng, nhẹ nhàng đặt Lâm Bắc Thạch lên giường, rồi trải chăn mỏng đắp lên người cậu.

Đắp chăn xong, Lục Cảnh Văn đi đến bên cửa sổ, chuẩn bị kéo rèm.

Đúng lúc đó, một tia chớp xé ngang bầu trời đêm, chiếu sáng nửa khung trời.

"Ầm ầm——!"

Tiếng sấm đột ngột nổ vang, chấn động màng nhĩ.

Tiếng sấm này khiến Lâm Bắc Thạch giật mình ngồi bật dậy trên giường.

Lục Cảnh Văn nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, thấy Lâm Bắc Thạch ngồi trên giường, toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch như máu bị rút hết ra ngoài.

"Bắc Thạch?"

Lục Cảnh Văn gọi Lâm Bắc Thạch một tiếng, nhưng cậu không có phản ứng gì, dường như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn ác mộng, môi vẫn run lên bần bật.

"Lâm Bắc Thạch!"

Lục Cảnh Văn bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng xoay vai Lâm Bắc Thạch về phía mình, buộc cậu phải nhìn mình.

Lâm Bắc Thạch lúc này mới hơi hoàn hồn.

Cậu hơi khom lưng, vai vẫn còn run, ngẩng đầu lên gượng cười với Lục Cảnh Văn: "Em không sao, chỉ là hơi..."

Lời còn chưa dứt, bên ngoài gió rít mưa gào, một tiếng sấm sét kinh hoàng lại vang lên.

Tiếng sấm nổ vang, sắc mặt Lâm Bắc Thạch trong chớp mắt có thể dùng từ "mặt không còn chút máu" để hình dung. Ngay sau đó, Lục Cảnh Văn không nói một lời ôm chặt lấy lưng cậu, ấn cậu vào lòng mình, giữ chặt lấy đầu cậu.

Những ngón tay của Lục Cảnh Văn lùa vào mái tóc đen mềm mại của Lâm Bắc Thạch.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng sấm rền vang không dứt.

Lâm Bắc Thạch thở hổn hển, trán tựa vào người Lục Cảnh Văn.

Những tiếng sấm đáng sợ kia nhờ có Lục Cảnh Văn che chắn mà trở nên xa vời.

Cậu có thể nghe thấy rõ ràng, chỉ có tiếng tim Lục Cảnh Văn đập.

Từng nhịp, từng nhịp. Nhanh và mạnh mẽ.

Một tia chớp nữa xé toạc màn mưa dày đặc, tiếng động kèm theo vang lên ngay trên đầu họ, có thể nói là kinh thiên động địa, đèn trần nhấp nháy hai cái, rồi tắt ngúm.

Mất điện.

Xung quanh lập tức chìm vào bóng tối, rèm cửa được kéo một nửa, những tòa nhà cao tầng ở xa không bị ảnh hưởng bởi sấm sét, vẫn còn sáng đèn, hắt ánh sáng lờ mờ vào trong phòng.

Tiếng sấm dần xa, Lâm Bắc Thạch cảm thấy Lục Cảnh Văn hơi động.

Hơi thở Lâm Bắc Thạch như nghẹn lại, theo bản năng nắm chặt lấy áo ở eo Lục Cảnh Văn. Bộ vest đen bị những ngón tay thon dài của cậu nắm chặt đến nhăn nhúm.

Lục Cảnh Văn rõ ràng khựng lại.

Anh siết chặt cánh tay đang ôm lấy vai Lâm Bắc Thạch, cả người bất động, tay kia cuốn lấy những sợi tóc rải trên vai cậu.

Mái tóc đen ấy quấn quanh ngón tay anh.

"Sợ sấm sét lắm à?"

"............" Lâm Bắc Thạch im lặng một lúc, đôi môi hơi khô nứt khẽ động đậy trong bóng tối, "Dạ... rất sợ..."

Cơ thể dưới bàn tay Lục Cảnh Văn vẫn còn run nhẹ, anh không khỏi nhíu mày.

Sợ sấm sét không phải chuyện lạ, rất nhiều người đều sợ, nhưng Lâm Bắc Thạch sợ đến mức có chút bất thường. Cậu không giống như đơn thuần sợ tiếng sấm, mà giống như phản ứng căng thẳng sau chấn thương tâm lý hơn.

Anh hạ thấp giọng, cực kỳ nhẹ nhàng và dịu dàng hỏi.

"Vì sao lại sợ như vậy?"

Một lúc lâu sau, Lục Cảnh Văn mới nghe thấy câu trả lời của Lâm Bắc Thạch.

"Vì ba em..." Giọng Lâm Bắc Thạch rất nhỏ, gần như bị chìm nghỉm trong tiếng mưa ồn ào, "Ông ấy đánh người vào những ngày mưa sấm sét..."

Lâm Bắc Thạch nhớ lại rất nhiều ngày mưa sấm sét khó khăn.

Dao phay bổ xuống bàn ghế, gậy gỗ bị đánh gãy, gậy sắt bị đánh cong.

Mẹ đầy mặt máu, bản thân cậu cũng đầy mặt máu.

"Tiếng sấm to, tiếng mưa cũng to..." Cậu lẩm bẩm, "Có thể che đậy... rất nhiều âm thanh..."

Tiếng khóc lóc cầu xin bị nhấn chìm trong cơn mưa như trút nước, tiếng gậy gộc đánh vào người không át nổi tiếng sấm ầm ầm.

Mọi sự giãy giụa đều vô ích, cây gậy dính máu theo tiếng sấm giáng xuống, mỗi một lần đều đủ để khiến người ta không thể bò dậy nổi.

Rất đau, Lâm Bắc Thạch nghĩ, rất đau, rất đau.

Nhưng Lâm Bắc Thạch không nói ra, cậu chỉ nói: "Mưa to, nước xối xuống, máu sẽ không thấy nữa."

Lục Cảnh Văn nghe vậy, lông mi khẽ run.

Chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng không khó để ghép lại những gì Lâm Bắc Thạch đã phải trải qua, mới sợ hãi đến vậy.

Ngay sau đó, anh cúi người ôm lấy Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch ngẩn người.

Cảm nhận được những cái vỗ về rất nhẹ nhàng trên lưng.

Là sự an ủi im lặng và dịu dàng.s

Lâm Bắc Thạch hít sâu một hơi, trong lòng giằng xé một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, cẩn thận và chậm rãi đặt cằm lên vai Lục Cảnh Văn.

Dựa một chút thôi, Lâm Bắc Thạch nghĩ.

Mái tóc đen mềm mại cọ vào cổ Lục Cảnh Văn, mang đến cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Cùng với một cảm giác ấm áp.

Hơi thở nhẹ nhàng của Lâm Bắc Thạch cũng phả vào bên tai.

Cảm giác ấy như thể đang thì thầm bên tai.

Đôi mắt nâu của Lục Cảnh Văn lóe lên, hơi thở vô thức trở nên dồn dập, trong bóng tối, các giác quan của con người bị phóng đại, sự tiếp xúc thân mật thế này khiến anh hơi không quen.

Hoàn cảnh và sự tiếp xúc như vậy, luôn khiến cơ thể anh phản xạ có điều kiện nhớ lại những ngày tháng ở trại cai nghiện đồng tính.

Trong môi trường tối tăm, anh và những chàng trai khác bị ép xem những người đàn ông quấn lấy nhau trên màn hình, những người đàn ông mặc áo blouse trắng cầm dùi cui điện đi lại xung quanh, chỉ cần họ có phản ứng gì, sẽ bị điện giật, sau đó bị cắt nước cắt cơm.

Hoặc là bắt những chàng trai như họ nắm tay, ôm nhau, đồng thời bị điện giật trong khi thực hiện những hành động này.

Cuối cùng khiến họ sợ hãi khi xuất hiện những hành động và phản ứng này.

Trong một khoảng thời gian dài sau đó, Lục Cảnh Văn chán ghét và sợ hãi tiếp xúc cơ thể với người khác, sau khi trải qua quá trình tư vấn tâm lý dài hạn mới có sự cải thiện.

Dù vậy, đôi khi anh vẫn không quen với những tiếp xúc cơ thể quá gần gũi.

Ví dụ như lúc này.

Nhưng giữa nhịp tim và hơi thở gấp gáp, giữa cơn đau do phản xạ có điều kiện của cơ thể, Lục Cảnh Văn không buông tay. Một tay anh vỗ về lưng Lâm Bắc Thạch, tay kia nhẹ nhàng ôm lấy gáy cậu. Những phản ứng khó chịu của cơ thể bị anh cố gắng kìm nén.

So với những phản ứng khó chịu và nỗi sợ hãi ăn sâu vào tận xương tủy ấy, việc ôm lấy người trước mặt quan trọng hơn nhiều.

Anh cụp mắt, cố gắng điều hòa nhịp thở, dịu dàng nói bên tai Lâm Bắc Thạch: "Không sao rồi, đừng sợ nữa."

"Đừng sợ nữa..."

Đèn trên trần nhà lúc này chớp nháy yếu ớt hai cái, rồi bỗng sáng lên.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống hai người.

Tiếng mưa bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt. Nhận thấy Lâm Bắc Thạch dần dần bình tĩnh lại, Lục Cảnh Văn mới từ từ buông tay đang ôm lấy cậu.

Tay Lâm Bắc Thạch trượt xuống theo lớp vải vest.

Tóc mai cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, lưng cũng lạnh toát.

Lục Cảnh Văn rút một tờ khăn giấy đặt trên tủ đầu giường, đưa cho cậu.

"Đi tắm lại nhé," Lục Cảnh Văn nhẹ giọng nói, "Ngủ như vậy dễ bị ốm."

Lâm Bắc Thạch chậm rãi gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng tắm.

Vòi nước nóng xối sạch mồ hôi lạnh trên người cậu. Tắm xong đi ra, Lâm Bắc Thạch thấy Lục Cảnh Văn mặc bộ đồ ngủ ngồi trên ghế trong phòng.

"A... Ngài... Anh..." Lâm Bắc Thạch lắp bắp, có chút kinh ngạc, "Không... không nghỉ ngơi sao?"

"Dự báo thời tiết nói, trong ba giờ tới, khu vực thành phố có cảnh báo giông bão cấp độ cam."

(*Cấp độ cam: bão cấp 3 rủi ro lớn)

"Vì vậy," Lục Cảnh Văn nói, "Tôi muốn ở đây với em."

Sau đó, dường như lo lắng Lâm Bắc Thạch không thoải mái, anh lại nghiêm túc bổ sung: "Tất nhiên, tôi chỉ ngồi đây thôi, nếu em không quen, cũng không sao, tôi có thể ra phòng khách, nếu em cần gì, có thể ra tìm tôi bất cứ lúc nào."

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng chìm vào im lặng.

Lục Cảnh Văn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Lâm Bắc Thạch.

"Thật ra," một lúc lâu sau, Lâm Bắc Thạch lên tiếng, trên mặt cậu theo thói quen nở nụ cười, "... Anh không cần phải như vậy, em một mình cũng không sao."

"Anh cũng cần nghỉ ngơi, ngồi đây với em, hoặc ở phòng khách với em, đều rất mệt."

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm ầm ầm.

Mặt Lâm Bắc Thạch bỗng trắng bệch.

Phản ứng của cơ thể không thể lừa dối.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng, bất lực vang lên trước mặt cậu.

"Tôi không mệt."

"Bắc Thạch, sợ thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ."

"Tôi muốn ở bên em, cũng sẽ ở bên em."

Đôi mắt xám của Lâm Bắc Thạch mông lung như phủ một lớp nước mỏng.

Lục Cảnh Văn thở dài: "Vậy khi nào em ngủ rồi, tôi sẽ về phòng mình, được không?"

Lâm Bắc Thạch do dự một lúc, tiếng sấm chớp bên ngoài vẫn tiếp tục, cậu giằng co một hồi, trước tiên nhìn ra cửa sổ, rồi quay đầu lại nói: "Được... Cảm ơn... Cảm ơn anh đã ở bên em..."

"Không có gì," Lục Cảnh Văn dịu dàng nói, "Nằm xuống, ngủ đi."

Công tắc được nhấn xuống, đèn trên trần nhà từ từ tắt.

Lâm Bắc Thạch nằm trên giường, cậu nhìn về phía mép giường, Lục Cảnh Văn ngồi trên ghế, trong bóng tối trông như một cái bóng mờ ảo.

Có lẽ vì có người bầu bạn, Lâm Bắc Thạch cảm thấy tiếng mưa và tiếng sấm bên ngoài không còn đáng sợ nữa.

Tiếng gió rít gào, đập vào cửa kính.

"Lục... Lục Cảnh Văn," một lúc sau, Lâm Bắc Thạch đột nhiên lên tiếng, "Anh có lạnh không?"

Giọng nói của Lục Cảnh Văn vang lên trong bóng tối: "Không lạnh."

Lâm Bắc Thạch cuộn mình trong chăn, giọng nói vọng ra từ trong chăn nghe có chút không rõ: "Vậy, anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon," Lục Cảnh Văn nói, "Ngủ đi."

Không biết qua bao lâu, trên giường cuối cùng cũng vang lên tiếng thở đều đều, nhẹ nhàng.

Lục Cảnh Văn ngồi dựa vào ghế quá lâu, lưng càng đau hơn, anh cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến mép giường, đắp lại chăn cho Lâm Bắc Thạch.

Dưới ánh sáng mờ ảo le lói qua rèm cửa, anh chăm chú nhìn Lâm Bắc Thạch, đưa tay nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc vương trên mặt cậu.

Lúc ngủ, trông cậu rất ngoan. Lục Cảnh Văn không khỏi nghĩ.

Người dưới tay bỗng nhiên cử động, làn da hơi lạnh và hàng mi đen nhánh lướt qua đầu ngón tay Lục Cảnh Văn, anh rụt tay lại, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cảm giác chóng mặt như bị điện giật lan từ thái dương xuống tận lòng bàn chân, trái tim vốn khỏe mạnh lúc này lại đau nhói như không chịu nổi.

Lục Cảnh Văn chậm rãi lùi lại vài bước.

Phản ứng sinh lý dữ dội khiến anh phải vịn vào tay ghế.

Rồi anh ngồi phịch xuống như mất hết sức lực.
Bình Luận (0)
Comment