Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 48

Toàn bộ quá trình ghép tủy xương phức tạp và kéo dài, toàn bộ quy trình mất khoảng một tháng.

Trong toàn bộ quá trình này, việc thu thập và truyền tế bào gốc chỉ mất khoảng năm sáu tiếng. Trước đó, "bệnh nhân cần được điều trị dự phòng ghép tế bào gốc tạo máu trong môi trường bảo vệ toàn diện. Điều này có nghĩa là bệnh nhân sẽ được điều trị bằng xạ trị toàn thân và/hoặc thuốc độc tế bào kết hợp với thuốc ức chế miễn dịch trước khi truyền tế bào gốc tạo máu. Mục đích của điều trị dự phòng, thứ nhất là để loại bỏ thêm các tế bào ác tính trong cơ thể hoặc các nhóm tế bào bất thường trong tủy xương, tạo không gian cho việc ghép; thứ hai là ức chế hoặc phá hủy hệ thống miễn dịch của người nhận, tạo điều kiện cho tế bào gốc được cấy ghép thành công."[1]

Các chuyên gia khoa Ung bướu của Bệnh viện Đại học Y đã tổ chức một số cuộc họp khẩn cấp để xác định phác đồ điều trị dự phòng cho Lâm Gia Lâm.

Trong quá trình điều trị dự phòng, do được thực hiện trong môi trường bảo vệ toàn diện, bệnh nhân rất yếu ớt vì hệ thống miễn dịch bị ức chế hoặc phá hủy, nên về nguyên tắc, Bệnh viện Đại học Y Dung Thành không cho phép người nhà đến thăm bệnh nhân trong giai đoạn điều trị dự phòng ghép tủy.

Cùng lắm là quan sát bệnh nhân thông qua hệ thống giám sát trong phòng bệnh.

Vì vậy, một ngày trước khi điều trị dự phòng, Lâm Bắc Thạch đã không đến trường mà xin nghỉ phép ở lại bệnh viện.

Lâm Gia Lâm đã được chuyển đến phòng bệnh đơn vào ngày hôm đó.

Cậu ngồi bên giường Lâm Gia Lâm, hai anh em trò chuyện rất lâu.

Họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện hồi nhỏ đến những dự định xa xôi trong tương lai.

Kể từ khi bị bệnh, đây là lần đầu tiên Lâm Gia Lâm nói chuyện với Lâm Bắc Thạch về những điều này.

Trước đây, việc sống sót đã rất khó khăn, nên không có thời gian để nhìn lại quá khứ hay hướng về tương lai. Giờ đây, cuối cùng cũng có hy vọng, có thể thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có sức lực để nói về những điều thực tế hoặc những dự định trong tương lai.

Lâm Bắc Thạch nói muốn đưa Lâm Gia Lâm đi công viên giải trí, muốn chọn cho Lâm Gia Lâm một ngôi trường tốt để học... Lâm Gia Lâm nói muốn cùng anh trai về nhà, cắt tóc cho anh trai...

Tóc của Lâm Bắc Thạch đã rất dài, lúc này đã dài đến ngực, nếu dài thêm nữa sẽ đến eo, nếu cắt đi sẽ được một nắm tóc dài.

Lâm Gia Lâm nắm lấy đuôi tóc của cậu, cuối cùng nói: "Dài thật, cắt đi thì hơi tiếc, nếu anh thích, để dài cũng được."

"Ừm," Lâm Bắc Thạch khẽ nhếch mép, "Chuyện tóc tai tính sau."

Khi nói về thời thơ ấu, cả hai đều ngầm không nhắc đến ba. Lâm Gia Lâm chớp mắt nhìn trần nhà một lúc rồi nói rằng mình đã mơ thấy bà và mẹ.

"Anh, anh còn nhớ không, con phố lớn nhất ở huyện mình, bà và mẹ làm bánh bao và trứng ngâm trà, rồi đẩy xe nhỏ ra đầu phố bán, thơm lắm, thơm lắm luôn. Trong mơ em nói với bà là em muốn ăn, bà nói để anh làm cho em."

Lâm Bắc Thạch im lặng một lúc, xoa đầu Lâm Gia Lâm: "Khi em khỏi bệnh, anh sẽ làm cho em."

Họ trò chuyện rất tự nhiên, bệnh tật dường như rời xa họ vào lúc này. Họ chỉ là một cặp anh em bình thường trong số rất nhiều người, trò chuyện bình dị, như thể ngày mai Lâm Gia Lâm không phải đi phẫu thuật mà là đi học.

Nói chuyện đến khi Lâm Gia Lâm buồn ngủ, Lâm Bắc Thạch không nói nữa, chỉ vỗ nhẹ tay em gái.

Đợi Lâm Gia Lâm ngủ say, Lâm Bắc Thạch ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn em gái.

Cách một bức tường, Lục Cảnh Văn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài ở hành lang.

Anh ở đây để bầu bạn với Lâm Bắc Thạch.

Ngày hôm sau, ca phẫu thuật ghép tủy chính thức bắt đầu, Lâm Gia Lâm được chuyển vào phòng bệnh đặc biệt.

Cô bé vẫn mỉm cười trước khi vào phòng bệnh, mắt cong cong nói với Lâm Bắc Thạch: "Anh, em sẽ cố gắng!"

Lâm Bắc Thạch nghe vậy liền cong mắt: "Ừ, Gia Lâm, anh tin em."

Dứt lời, cửa phòng bệnh từ từ khép lại.

Lâm Bắc Thạch dần dần không nhìn thấy bóng dáng Lâm Gia Lâm nữa. Đợi đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, sống lưng thẳng tắp của cậu gục xuống, Lục Cảnh Văn nhanh tay lẹ mắt kéo vai cậu, đưa cậu vào lòng mình.

Đầu Lâm Bắc Thạch dựa vào vai anh, Lục Cảnh Văn cảm thấy phần áo ở vai lại ướt.

Lục Cảnh Văn khựng tay, hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, chạm vào gáy và chiếc cổ trắng ngần, trông có vẻ yếu ớt của Lâm Bắc Thạch.

Vai cậu run lên bần bật.

Đang khóc.

Nhận ra điều này, Lục Cảnh Văn có chút luống cuống. Anh không biết nói những lời hoa mỹ, cũng không học được những thuật ngữ an ủi người khác, chỉ có thể như trước, dùng ngôn ngữ cơ thể thay cho lời nói, vỗ nhẹ lưng Lâm Bắc Thạch.

"Không sao rồi," Lục Cảnh Văn dịu dàng nói, "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Bên ngoài bệnh viện nắng đẹp, cuối tháng mười, cây cối ven đường đã khô héo úa vàng, gió thổi, lá vàng rơi xào xạc.

Mùa thu này chắc chắn sẽ dài.

Nhưng rồi thu qua xuân tới, sức sống của vạn vật sẽ lại được hồi sinh.

Sau khi đưa Lâm Gia Lâm vào phòng điều trị, Lâm Bắc Thạch không đến bệnh viện nữa, cậu gặp gỡ và trò chuyện với Lâm Gia Lâm qua màn hình giám sát mỗi ngày, cuộc sống ba điểm một đường cũng vì thế mà biến thành hai điểm một đường, chạy đi chạy lại giữa trường học và Lư Nam.

Đầu tháng mười một, Lục Cảnh Văn nhận được một bức thư mời.

Dự án hỗ trợ giáo dục và công nghiệp trọng điểm của năm thành phố dự kiến chính thức khởi công vào ngày 18 tháng 11, và lễ khởi công sẽ được tổ chức vào ngày hôm đó. Là một trong những đối tác chính của dự án, tập đoàn Hồng Mậu tất nhiên cũng nhận được thiệp mời.

Thiệp mời được chuyển đến bộ phận đối ngoại của Hồng Mậu, rồi đến tay Lục Cảnh Văn.

Hội nghị động viên khởi công dự án được tổ chức tại thành phố Dung Thành, đồng thời cũng có các hội trường nhỏ hơn đặt tại các huyện được hỗ trợ.

Lục Cảnh Văn lướt qua danh sách địa điểm tổ chức hội nghị và phát hiện ra rằng Đường Khê, một huyện nhỏ, cũng có một hội trường nhỏ.

Đường Khê... đó là quê hương của Lâm Bắc Thạch.

Lục Cảnh Văn nhớ đến huyện nhỏ xám xịt, lạc hậu đó, hàng mi khẽ rũ xuống, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Đường Khê" đầy suy tư.

Lâm Bắc Thạch đã ở Dung Thành nhiều năm mà chưa từng về quê. Một là vì không có thời gian và tiền bạc, hai là vì sợ gặp người quen.

Không biết bây giờ cậu có muốn về không...

Đing ling ling...

Chuông báo thức đột ngột vang lên, Lục Cảnh Văn cầm lên xem, đã chín giờ tối.

Anh nhìn quanh văn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, đặt thiệp mời lên bàn, thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.

Hai mươi phút nữa, Lâm Bắc Thạch sẽ tan học buổi tối.

Một lát sau, một chiếc Bentley chạy ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Hồng Mậu, hướng về trường Tam Trung Dung Thành.

Khi đón được người đã là chín giờ rưỡi. Hôm nay trời đột ngột chuyển lạnh, nhiệt độ buổi tối giảm nhanh chóng, Lâm Bắc Thạch đã đánh giá sai tình hình, lúc này chỉ mặc một bộ đồng phục mùa hè, gió thu thổi qua khiến cậu lạnh đến mức ho sặc sụa.

Lục Cảnh Văn cởi áo khoác ngoài choàng lên người cậu, sau đó đẩy Lâm Bắc Thạch vào ghế phụ.

Chiếc áo khoác còn vương hơi ấm khiến Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc, đầu óc trống rỗng, một lúc sau mới phản ứng lại, lắp bắp nói với Lục Cảnh Văn đang ngồi ở ghế lái: "Cảm ơn."

Lục Cảnh Văn khẽ lắc đầu: "Không có gì."

Xe từ từ lăn bánh.

Lâm Bắc Thạch lấy bình giữ nhiệt từ trong cặp ra, uống một ngụm nước nóng, rồi nắm chặt bình nước không buông.

Cậu ngửi thấy mùi nước xả vải thoang thoảng trên chiếc áo khoác đang choàng trên người mình, giống hệt mùi trên bộ đồng phục của cậu, một mùi hương oải hương rất nhẹ.

Lâm Bắc Thạch sững người một lúc, nhớ ra mấy hôm trước quần áo của hai người được giặt chung, áo khoác của Lục Cảnh Văn và đồng phục của cậu đã bị xoắn vào nhau, mùi hương tự nhiên cũng giống nhau.

Thực ra chuyện này cũng chẳng có gì, họ sống cùng nhau, dùng chung máy giặt, cùng loại nước xả vải, mùi hương trên quần áo giống nhau là điều đương nhiên, không phải là chuyện gì kỳ lạ đáng để người ta chú ý.

Trước đây, Lâm Bắc Thạch sẽ không có cảm giác gì đặc biệt với những chuyện như thế này.

Nhưng bây giờ, Lâm Bắc Thạch lại cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Cảm giác này, giống như lúc nhìn thấy cả phòng khách đầy hoa hồng.

Cậu hơi lúng túng, đưa tay định cởi áo khoác ra cho bớt nóng, tay vừa chạm vào cổ áo thì nghe thấy giọng nói của Lục Cảnh Văn: "Sao mặt đỏ vậy, có phải bị ốm không?"

Lâm Bắc Thạch lắc đầu: "Không... không bị ốm."

Vừa dứt lời, mu bàn tay mát lạnh của Lục Cảnh Văn đã áp lên trán cậu.

Lâm Bắc Thạch rụt lại, theo bản năng muốn trốn, nhưng đáng tiếc xe chỉ có chừng ấy, bên phải là cửa xe, phía sau là lưng ghế, muốn trốn cũng không được.

Đến khi lưng chạm vào ghế, cậu mới sực nhớ ra hiện tại Lục Cảnh Văn là bạn trai chính thức của mình, vì vậy cậu ngồi yên bất động.

Trán cậu không nóng, nhiệt độ bình thường.

Lục Cảnh Văn lúc này mới rút tay về.

Cả hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao là tốt rồi." Lục Cảnh Văn yên tâm.

Xe tiếp tục chạy, tay Lục Cảnh Văn cầm vô lăng rất vững vàng, xe chạy bon bon, Lâm Bắc Thạch vẫn nắm chặt bình nước, sắc đỏ trên mặt đang dần dần biến mất.

Sau đêm hôm đó, mối quan hệ của họ đã thay đổi về chất, từ quan hệ hợp đồng trở thành quan hệ yêu đương thực sự. Nhưng đối với việc "yêu đương", cả hai vẫn còn mù mờ, dò dẫm từng bước.

Thích là thích thật, bối rối cũng là thật.

Lâm Bắc Thạch đợi đến khi hơi nóng trên mặt tan hết mới từ từ thả lỏng tay đang nắm chặt bình giữ nhiệt.

Lúc này, xe của Lục Cảnh Văn rẽ vào một khúc cua, giọng anh cũng vang lên theo: "Bắc Thạch, em có muốn về Đường Khê thăm nhà không?"

Lâm Bắc Thạch ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Lục Cảnh Văn.

"Anh nhớ nhà em ở huyện Đường Khê," Lục Cảnh Văn nói với giọng ôn hòa, "Nếu muốn về thăm, chúng ta có thể đi vào ngày mai, thứ Bảy, vừa hay có thời gian."

"Em..."

Lâm Bắc Thạch nhất thời nghẹn lời.

Muốn về thăm sao? Hình như cũng không hẳn là muốn về, nơi đó chất chứa quá nhiều khổ đau của cậu, chỉ cần hồi tưởng thôi cũng đủ khiến cậu đau đớn như bị cắt xẻo, cái tính nhút nhát dường như ăn sâu vào máu cậu chính là được nuôi dưỡng ở nơi đó. Ở nơi đó, ông trời đã lặng lẽ giam cầm cậu trong một chiếc lồng vô hình.

Nhưng nói không muốn về thăm, dường như cũng không đúng. Suốt mười mấy năm dài đằng đẵng sống ở Đường Khê, không phải mọi chuyện đều nhuốm màu đau khổ, cũng có những kỷ niệm chan chứa tình cảm quý giá.

Nơi đó từng có những người yêu thương cậu.

Hơn nữa, quả thực có một việc cậu cần phải về Đường Khê mới làm được.

"...Dạ đi ạ," Lâm Bắc Thạch ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên tia ấm áp, "Em cũng muốn về đó xem sao."



【Tác giả có lời muốn nói】

[1] Hoàng Hiểu Quân, *Thực dụng tạo huyết can tế bào di thực (tái bản lần hai)*, NXB Nhân dân.

Các miêu tả liên quan khác tham khảo từ Baidu.

Lily: Đoạn phương pháp cấy ghép phẫu thuật hầu như tra Google chứ tui edit xong thấy lú lú quá. 
Bình Luận (0)
Comment