Hai người im lặng nhìn nhau khoảng nửa phút.
Lâm Bắc Thạch đứng dậy: "Em đi gọi bác sĩ."
Gọi bác sĩ chỉ cần ấn chuông là được, vậy mà Lâm Bắc Thạch lại quay người đi ra cửa. Lục Cảnh Văn định gọi cậu lại, nhưng chưa kịp lấy hơi lên tiếng thì Lâm Bắc Thạch đã ra khỏi phòng bệnh.
Chưa đầy năm phút sau, một nhóm bác sĩ và y tá đã đến, theo sau không phải Lâm Bắc Thạch mà là Lục Cảnh Nhiên đang ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt thâm quầng như gấu trúc.
Cậu nhóc vừa mới ngủ được hai tiếng, ăn sáng xong lại chạy đến đây.
Lục Cảnh Văn không thấy người mình muốn tìm trong đám đông, nét mặt thoáng ngẩn ra.
Bác sĩ và y tá cẩn thận kiểm tra vết thương, thay băng và điều chỉnh phương án điều trị cho Lục Cảnh Văn.
Suốt quá trình, Lục Cảnh Văn đều rất hợp tác.
"Hồi phục rất tốt," bác sĩ cười nói, "Khoảng 5 đến 7 ngày nữa, nếu vết thương không có vấn đề gì thì có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng."
Đợi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Lục Cảnh Văn tựa vào giường bệnh được nâng lên, nhìn đăm đăm vào quyển bài tập của Lâm Bắc Thạch để trên bàn.
Lục Cảnh Nhiên ngáp, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh... bị sao vậy?"
"Khụ khụ... ẩu đả... ẩu đả với người ta," Lục Cảnh Văn hoàn hồn, khàn giọng đáp, "vô tình... bị thương."
"Không sao." Lục Cảnh Văn nói.
Lúc này anh đã tỉnh được gần một tiếng, tinh thần khá hơn nhiều.
Anh cố gắng chuyển sự chú ý sang chỗ khác, không để ý đến mấy tờ bài tập của Lâm Bắc Thạch trên bàn, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
"Em... em có thấy anh trai của Gia Lâm không?"
Lục Cảnh Nhiên nằm úp sấp bên giường, cằm đặt lên mu bàn tay, gật gù: "Thấy rồi, lúc em đến thấy anh ấy chuẩn bị xuống lầu, anh ấy bảo em là anh đã tỉnh."
"Anh, anh với anh trai Gia Lâm giận nhau à?" Có lẽ vì hồi nhỏ chứng kiến bố mẹ bất hòa nên Lục Cảnh Nhiên khá nhạy cảm với những chuyện này, cậu bé tiếp tục hỏi: "Sao anh vừa tỉnh dậy là anh ấy đi ngay?"
"..." Lục Cảnh Văn không biết phải giải thích chuyện này với đứa trẻ mới lớn như thế nào.
Anh im lặng một lúc, rồi đáp gọn lỏn: "Ừm, là anh có chút chuyện... làm không đúng, khiến em ấy buồn."
"Hơ... em đi nghỉ đi," Lục Cảnh Văn cử động người, hơi nhăn mặt vì đau, anh đưa tay gõ nhẹ lên đầu Lục Cảnh Nhiên, "Buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở nổi rồi kìa."
Lục Cảnh Nhiên lắc đầu lia lịa, nói: "Vậy... vậy để em gọi bác quản gia đến chăm sóc anh..."
"Không cần, có điều dưỡng rồi." Lục Cảnh Văn chỉ vào điện thoại trên bàn, "Em... khụ, em đưa điện thoại cho anh là được."
Lục Cảnh Nhiên ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi cầm được điện thoại, Lục Cảnh Văn liên lạc với Andrew Mond và Tôn Nam Đào để nắm sơ qua tình hình phía cảnh sát, sau đó nhờ Tôn Nam Đào liên hệ với một luật sư.
Tiếp đó, anh gọi cho Tưởng Vân, nhờ cô ấy điều chỉnh lại lịch trình và các cuộc họp của mình trong mấy ngày tới, đồng thời chuyển tất cả các cuộc họp quan trọng và gấp sang hình thức trực tuyến.
Xử lý xong sơ bộ công việc của công ty và vụ án, cũng đã gần mười hai giờ.
Lục Cảnh Văn vẫn chưa thể ăn uống, chỉ có thể truyền dịch.
Anh nhìn về phía những tờ bài tập trên bàn.
Vẫn chưa làm xong, có lẽ Lâm Bắc Thạch sẽ quay lại lấy.
Nhưng Lục Cảnh Văn đợi đến tối, Lâm Bắc Thạch vẫn không xuất hiện.
Andrew Mond và Phương Diên Đình đã đến, hai người nhìn những tờ bài tập trên bàn rồi lại nhìn Lục Cảnh Văn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Xem ra là vẫn chưa làm lành.
Hai người cũng không tiện nói gì, đến nước này rồi thì mọi chuyện đều phải do họ tự giải quyết, người ngoài khó mà giúp được gì.
Đến chín giờ tối, Andrew Mond và Phương Diên Đình ra về, để Lục Cảnh Văn nghỉ ngơi.
Lục Cảnh Văn đeo bịt mắt, nằm yên lặng trên giường.
Thực ra, anh không ngủ được.
Những suy nghĩ phức tạp rối bời chất chứa trong lòng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Tiếng lách cách nhẹ của ổ khóa vang lên khe khẽ trong đêm khuya.
Lâm Bắc Thạch bước vào.
Cậu không phải quay lại lấy bài tập, mà chỉ muốn đến xem Lục Cảnh Văn.
Cậu cố tình chọn ban đêm, nghĩ rằng nếu Lục Cảnh Văn đã ngủ thì hai người sẽ không phải chạm mặt nhau.
Lâm Bắc Thạch hiện tại vẫn chưa biết phải đối diện với Lục Cảnh Văn như thế nào.
Lúc Lục Cảnh Văn ngủ thì không sao, nhưng nếu anh tỉnh, ngoài việc nói vài câu cảm ơn khô khan ra thì cậu thực sự không biết phải nói gì với anh.
Vì vậy, cuối cùng cậu đã không quay lại phòng bệnh đó.
Nhưng cả ngày hôm nay, ngoài việc cùng luật sư do Lục Cảnh Văn sắp xếp đến đồn cảnh sát, Lâm Bắc Thạch thực tế không hề bước chân ra khỏi khuôn viên bệnh viện.
Cậu một mình, lặng lẽ ngồi ở một góc khuất, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nghĩ về trước kia, nghĩ về hiện tại, cũng nghĩ về tương lai. Nghĩ về mối quan hệ hiện tại khó nói rõ ràng giữa cậu và Lục Cảnh Văn.
Mối quan hệ dây dưa không dứt như bây giờ của họ, rốt cuộc là coi như đã xóa bỏ hiềm khích trước đây, hay vẫn còn chênh vênh nguy hiểm, Lâm Bắc Thạch không rõ – cậu không giỏi suy đoán tâm tư người khác.
Nhưng, chuyện giữa bọn họ, cũng cần phải có một kết thúc. Cứ tiếp tục mập mờ thế này, đối với ai cũng không tốt. Bất luận kết quả ra sao, cậu đều sẽ chấp nhận.
Vì vậy, hiện tại cậu lại quay trở lại phòng bệnh này.
Cửa mở ra, cậu thấy Lục Cảnh Văn đang nằm trên giường ngủ.
Ngày thường, Lục Cảnh Văn sẽ không ngủ sớm như vậy, Lâm Bắc Thạch nghĩ, có lẽ là do trên người có vết thương, cần nghỉ ngơi, nên mệt nhanh hơn.
Cậu rón rén đi đến bên giường, người trên giường bỗng động đậy.
Lục Cảnh Văn mở miếng che mắt ra.
Lâm Bắc Thạch khựng chân lại, có chút lúng túng đứng tại chỗ.
Có lẽ là ở bên ngoài lâu quá, giọng cậu nghe còn khàn hơn cả buổi sáng: "... Anh chưa ngủ à?"
Lục Cảnh Văn lắc đầu: "Vẫn chưa buồn ngủ."
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Lâm Bắc Thạch bỗng hơi hối hận, biết vậy sáng mai hẳn tới.
Cậu tìm một chiếc ghế, lặng lẽ ngồi xuống.
Lục Cảnh Văn chống người dậy, tựa vào đầu giường.
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người. Ngón tay Lâm Bắc Thạch cuộn lại, vải ở đầu gối nhăn nhúm.
"Lục..."
"Bắc..."
Hai người đồng thời lên tiếng.
Lâm Bắc Thạch ngẩn người, bên tai truyền đến giọng nói của Lục Cảnh Văn: "Em nói trước đi."
Những ngón tay cuộn lại của Lâm Bắc Thạch hơi thả lỏng, cậu thẳng lưng, nhẹ giọng nói: "Lần này cảm ơn anh."
"Đưa em chạy thoát, lại còn mời luật sư giúp em."
"Cảm ơn anh."
Lục Cảnh Văn nghe vậy lắc đầu: "Không sao, không cần cảm ơn."
"Bắc Thạch... chuyện trước kia," Lục Cảnh Văn tiếp tục nói, "là lỗi của anh."
"Anh đã không suy xét kỹ suy nghĩ, cảm nhận của em, tự ý đề cập chuyện này với em."
Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc, nhất thời chưa nghĩ ra "chuyện trước kia" mà Lục Cảnh Văn nói đến là chuyện gì.
Mãi đến khi Lục Cảnh Văn nói tiếp, cậu mới phản ứng lại Lục Cảnh Văn đang nói đến chuyện chia tay.
"Anh từng mắc bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, cụ thể là chứng lo âu và rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng, kèm theo trầm cảm và chứng sợ quan hệ tình dục, lúc nặng nhất, anh vì công kích quá mạnh, bị đưa vào viện điều dưỡng sống hơn nửa năm," Lục Cảnh Văn nói, "sống trong căn phòng bọc đệm xốp hơn ba tháng."
"Sau hôm đó, anh biết mình có thể sẽ có nguy cơ tái phát," Lục Cảnh Văn có chút khó khăn nói tiếp, "vì vậy, anh đã đề nghị chia tay với em, anh lo rằng nếu cuối cùng anh vẫn không thể hồi phục bình thường, anh sẽ gây tổn thương cho em, làm em bị thương."
"Thực tế, kết quả kiểm tra tâm lý của anh rất tệ, anh chỉ là một người bên ngoài nhìn bình thường, nhưng hiện tại còn đang uống thuốc, miễn cưỡng có thể kiểm soát được."
Ngón tay Lâm Bắc Thạch đột nhiên siết chặt.
"... Anh lo sợ khi em ở bên anh, sẽ sống không tốt," Lục Cảnh Văn nói, "nhưng lại bỏ qua em... người yêu nên cùng nhau giải quyết vấn đề, đối mặt với khó khăn. Em cũng là một người mới biết yêu, vậy mà anh lại tự ý làm như vậy, gây tổn thương lớn cho em, đều là lỗi của anh."
"Anh nên nói chuyện rõ ràng với em, cùng nhau xử lý tốt những chuyện này."
"Hơn nữa, khoảng thời gian này, vì chuyện này, anh không kịp thời nhận ra..." Lục Cảnh Văn nói được một nửa, lời nói đột ngột dừng lại.
Khóe mắt Lâm Bắc Thạch đỏ hoe, nước mắt làm mờ đi đôi mắt xám của cậu.
"... Anh không tin em sao?" Lâm Bắc Thạch đột nhiên thốt ra câu này.
Lục Cảnh Văn ngẩn người.
Lâm Bắc Thạch hung hăng dụi mắt, cố gắng gạt đi những giọt nước mắt đáng ghét, nhưng cuối cùng càng dụi lại càng nhiều nước mắt hơn.
Từ lúc Lục Cảnh Văn bắt đầu nói, cậu đã cảm thấy có chút tủi thân và tức giận.
Lâm Bắc Thạch đã đoán được lý do Lục Cảnh Văn đề nghị chia tay là vì chuyện này, nhưng khi nghe chính miệng Lục Cảnh Văn nói ra, cậu vẫn cảm thấy đau lòng.
"Em không giỏi giang như anh, em chẳng có gì cả, cũng có rất nhiều thứ không biết," Lâm Bắc Thạch nói, "Nhưng em vẫn có thể ở bên anh mà, giống như anh đã ở bên em vậy, em cũng có thể dùng hết khả năng của mình để bảo vệ anh, giúp đỡ anh."
"Sức lực của em đúng là không lớn bằng anh, nhưng em cũng đâu phải cái bánh quy que, bóp một cái là vỡ vụn, em cũng không vì anh bị bệnh mà sợ anh, sẽ không thích anh nữa."
"Rất nhiều chuyện, em cũng có thể cùng anh gánh vác mà," Lâm Bắc Thạch tiếp tục nói, "Anh lo lắng em bị tổn thương, sợ em cuối cùng không thể chấp nhận được việc anh là một người bệnh, anh nghĩ làm như vậy là tốt cho em. Nhưng thứ em muốn đâu phải như vậy, anh chưa từng hỏi em có muốn hay không... Anh chưa từng hỏi em, em cảm thấy như vậy có tốt hay không."
"Em cảm thấy không tốt chút nào... không tốt chút nào hết..."
"Chính anh cũng đã nói, người yêu phải cùng nhau đối mặt với khó khăn, cùng nhau giải quyết vấn đề, vậy tại sao anh lại bỏ em lại một mình giữa đường mà đi..."
"Hơn nữa, chuyện tương lai là chuyện của tương lai, làm sao anh biết được em và anh sẽ sống không tốt..."
"Nếu không tốt, thì cùng nhau làm cho nó tốt lên!"
Cậu vừa nói, vừa rơi nước mắt.
"Xin lỗi em... xin lỗi..." Lục Cảnh Văn hoảng hốt, anh vội vàng xuống giường, luống cuống tay chân muốn lau nước mắt cho Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch
"bốp" một tiếng hất tay Lục Cảnh Văn ra.
"Không muốn để ý đến anh nữa." Cậu nghẹn ngào nói, "Một chút cũng không muốn để ý đến anh."
Nói xong, Lâm Bắc Thạch lại dụi mắt. Cậu đã rất lâu rồi không khóc thảm thiết như vậy, khóc đến nỗi mặt mũi lem luốc như mèo mướp, cả đầu đều tê dại.
Cậu cảm thấy mình khóc như vậy thật mất mặt, nhưng lại không thể ngăn được nước mắt.
Cậu vừa đứng dậy, người đã bị Lục Cảnh Văn nhẹ nhàng ôm lấy.
"Xin lỗi, xin lỗi em," Lục Cảnh Văn khẽ ôm lấy vai cậu, qua lớp áo phao màu trắng, vỗ nhẹ vào lưng cậu, "Là lỗi của anh, làm em buồn rồi, sau này anh sẽ không như vậy nữa..."
Lâm Bắc Thạch càng cảm thấy tủi thân hơn. Cậu rất muốn đấm cho Lục Cảnh Văn một cái, nhưng lại ngại lúc này Lục Cảnh Văn vẫn đang nằm viện, đành phải từ bỏ ý định này.
Nhưng cơn giận bùng lên trong lòng, cậu cúi đầu, cắn mạnh vào vai Lục Cảnh Văn một cái.
Lục Cảnh Văn khựng người, mặc cho Lâm Bắc Thạch cắn trên vai anh một dấu răng đầy máu.