Lâm Bắc Thạch cắn xong một cái, cảm thấy uất ức tích tụ trong lồng ngực tan biến đi phần nào.
Cậu tựa trán vào vai Lục Cảnh Văn, trên mặt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt ấm nóng.
Vết thương của Lục Cảnh Văn vẫn chưa lành hẳn, tuy có thể đi lại được vài bước nhưng không thể đứng quá lâu. Anh vỗ nhẹ lưng Lâm Bắc Thạch, dìu cậu ngồi xuống ghế. Lâm Bắc Thạch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Cảnh Văn kéo ngồi lên đùi mình.
Tay Lâm Bắc Thạch chống lên vai Lục Cảnh Văn, người trước mặt vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
Mặc dù Lâm Bắc Thạch khá gầy, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, trọng lượng cũng không nhẹ đến mức nào. Lâm Bắc Thạch cúi đầu nhìn bụng Lục Cảnh Văn, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em lấy ghế ngồi nhé."
Vừa nói, cậu vừa định đứng dậy.
Lục Cảnh Văn nắm lấy tay Lâm Bắc Thạch.
"Không sao, cứ như vậy đi."
Lục Cảnh Văn nói: "Bây giờ như vậy rất tốt."
Lâm Bắc Thạch vừa rồi khóc quá lâu, tuy đã ngừng lại nhưng đầu vẫn còn hơi choáng váng. Cậu lắc lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ngồi như vậy anh có khó chịu không?"
"Không."
"Thật sao?"
"Thật sự không, chỉ cần không đè lên vết thương là được."
"Vậy còn những chỗ khác thì sao?"
"Cũng không."
Lục Cảnh Văn trả lời: "Cho dù có, thì đó cũng là chuyện anh phải vượt qua."
"Đã ở bên nhau rồi, thì anh luôn phải đối mặt với việc tiếp xúc cơ thể, không thể cả đời sống Plato được."
(柏拉圖- Plato: chỉ tình yêu tinh thần thuần khiết, không có yếu tố thể xác)
Lúc lái xe trong đêm tối đi tìm Lâm Bắc Thạch, Lục Cảnh Văn đã nghĩ thông suốt chuyện này. Đây là chuyện anh cần phải giải quyết, anh phải có trách nhiệm cho bản thân, chứ không phải áp đặt ý chí của mình lên Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch nhìn chằm chằm Lục Cảnh Văn nửa phút, khóe mắt Lục Cảnh Văn hơi cong lên. Anh đưa tay, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má Lâm Bắc Thạch, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
"Coi như anh cầu xin em, cứ ở bên anh một lát như vậy, được không?"
Lâm Bắc Thạch không trả lời, cậu hơi cúi người, tựa trán vào vai Lục Cảnh Văn.
Hơi thở của Lục Cảnh Văn như ngừng lại một nhịp, nhịp tim hơi nhanh hơn một chút. Anh hít sâu một hơi, các khớp ngón tay đặt lên lưng Lâm Bắc Thạch.
Anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ ngủ, nhẹ nhàng vỗ về lưng Lâm Bắc Thạch, nhưng hơi thở của anh lại không được đều đặn, như vậy, không biết là anh đang an ủi Lâm Bắc Thạch, hay là đang tự trấn an bản thân.
Lâm Bắc Thạch lúc này đã không còn khóc nữa, cảm giác khó chịu do khóc đến tê cả da đầu cũng dần dần tan biến. Cậu dựa vào vai Lục Cảnh Văn, hai tay khoanh lại đặt sau lưng anh.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, Lâm Bắc Thạch cảm thấy mí mắt mình như đeo chì, không sao mở ra được.
Không biết qua bao lâu, cảm nhận được cơ thể Lâm Bắc Thạch dường như đã thả lỏng, Lục Cảnh Văn khẽ gọi: "Bắc Thạch?"
Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng thở đều đều vang lên.
Lâm Bắc Thạch đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lục Cảnh Văn dậy rất sớm.
Lâm Bắc Thạch ngủ bên cạnh anh.
Phòng bệnh của họ nằm trên tầng cao nhất của khu nội trú bệnh viện Hòa Tâm, là phòng được dành riêng cho ban lãnh đạo cấp cao của Hồng Mậu, phòng bệnh rất rộng rãi, giường cũng đủ lớn, hai người nằm thoải mái không vấn đề gì.
Lâm Bắc Thạch cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra một phần nhỏ đỉnh đầu.
Bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh định lên tiếng, nhưng vừa nhìn thấy Lục Cảnh Văn đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, rồi lại chỉ chỉ Lâm Bắc Thạch, ý bảo bác sĩ nhỏ tiếng lại một chút.
Bác sĩ kiểm tra phòng bệnh lập tức hiểu ý.
Sau khi kiểm tra xong, Lâm Bắc Thạch vẫn chưa tỉnh.
Có lẽ vì rèm cửa đã được y tá kéo ra, ánh sáng rực rỡ chiếu vào, Lâm Bắc Thạch vô thức rúc xuống dưới chăn.
Bác sĩ ghi vài dòng chữ lên bệnh án, cau mày nói: "Vết mổ bị kéo căng, hơi bị viêm, phải xử lý cẩn thận."
Lục Cảnh Văn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Y tá dùng xe lăn đẩy Lục Cảnh Văn ra khỏi phòng bệnh đến phòng thay băng để thay băng cho vết mổ.
Không lâu sau khi Lục Cảnh Văn được đẩy ra ngoài, Lâm Bắc Thạch tỉnh dậy.
Cậu dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, cậu ngẩn người ra hai giây, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Cậu nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Lục Cảnh Văn đâu, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, vội vàng xuống giường, luống cuống tay chân mặc chiếc áo phao màu trắng vào người.
Đang vội vã, ánh mắt Lâm Bắc Thạch chạm đến tủ đầu giường, trên đó bày ngay ngắn bài kiểm tra, giấy nháp và tài liệu tham khảo mà cậu đã viết hôm qua. Bên cạnh còn dán một tờ giấy ghi chú, trên đó là nét chữ cứng cáp mạnh mẽ của Lục Cảnh Văn.
"Anh đi thay băng."Lâm Bắc Thạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa đánh răng vừa dùng điện thoại nhắn tin cho Lâm Gia Lâm.
Lâm Gia Lâm đã được chuyển sang phòng bệnh thường, hai ngày nữa là có thể xuất viện.
Trên màn hình, cô bé gửi một bức ảnh, trong đó có cô bé và Lục Cảnh Nhiên, cùng hai bé gái và bé trai khác mà cậu không quen biết, bọn họ vây quanh giường bệnh của Lâm Gia Lâm.
Cô bé vui vẻ giơ tay ra hiệu chữ V ở giữa.
Lâm Bắc Thạch vô thức cong khóe mắt.
Đánh răng xong, cậu ngồi xuống ghế ăn vài miếng cháo nóng không biết được mang đến từ lúc nào, rồi làm bài tập chờ Lục Cảnh Văn quay lại.
Có tiếng gõ cửa hai tiếng, Lâm Bắc Thạch theo bản năng đứng dậy, cửa phòng bệnh liền được đẩy ra.
Một người phụ nữ mặc váy dài, trông chỉ ngoài ba mươi tuổi bước vào.
"Cảnh Văn, mẹ đến thăm con đây."
Lâm Bắc Thạch lập tức cứng đờ người.
Tống Nhã Đồng cũng sững người nửa phút, bà đến Dung Thành tối hôm qua, Lục Cảnh Văn thấy mẹ mình đường sá xa xôi, liền kiên quyết để bà nghỉ ngơi một đêm.
Vì vậy, Tống Nhã Đồng sáng sớm đã vội vàng đến đây, nhưng vừa mở cửa phòng bệnh, lại không thấy con trai mình đâu.
Bà nhìn số phòng một lượt, sau đó nhanh chóng hiểu ra, mỉm cười hỏi: "Con là Lâm Bắc Thạch phải không?"
Lâm Bắc Thạch cứng đờ gật đầu, môi mấp máy không rõ ràng: "Dạ... ạ..."
Cậu nhất thời không biết nên gọi Tống Nhã Đồng là cô hay là chị, bởi vì Tống Nhã Đồng trông thật sự rất trẻ.
Do dự một hồi, Lâm Bắc Thạch suýt cắn vào lưỡi, cậu dừng lại một chút, lắp bắp nói: "Con... chào cô, con là Lâm Bắc Thạch... cái đó Cảnh... Lục Cảnh Văn anh ấy đi... đi thay băng rồi..."
Cậu luống cuống lấy ghế cho người lớn. Tống Nhã Đồng tự nhiên nhận lấy chiếc ghế trong tay cậu, rồi ngồi xuống.
"Đứng làm gì," Tống Nhã Đồng chỉ vào chiếc ghế khác, "Mau ngồi đi."
Lâm Bắc Thạch bồn chồn ngồi xuống, những ngón tay đan vào nhau.
Tống Nhã Đồng mỉm cười nhìn Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch gần như không dám ngẩng đầu lên, giống như học sinh nhút nhát gặp giáo viên, cúi gằm mặt, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
"Cô có nghe Cảnh Văn nhắc đến con," Tống Nhã Đồng nói, "Bé ngoan, ngẩng đầu lên cho cô xem nào."
Tay Lâm Bắc Thạch đan chặt hơn, đầu từ từ ngẩng lên.
Cậu chạm phải ánh mắt trìu mến của Tống Nhã Đồng.
Mặt Lâm Bắc Thạch hơi nóng lên. Cậu cảm thấy hình ảnh của mình lúc này rất tệ.
Tóc chưa chải, buộc bừa thành một búi nhỏ, vài sợi tóc lòa xòa ra, quần áo cũng mặc tuềnh toàng, chân còn đi dép lê.........
Thật ra bình thường thì cũng không sao, nhưng bây giờ đối diện là người lớn!
Lâm Bắc Thạch hơi sụp đổ, ngượng ngùng đến mức co rúm cả chân.
Cậu liên tục nhìn ra cửa, cầu mong Lục Cảnh Văn mau chóng quay lại.
Tống Nhã Đồng lại tiếp tục hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi..."
"Hai mươi à," Tống Nhã Đồng nói, "Nhỏ hơn Cảnh Văn tám tuổi."
Lâm Bắc Thạch gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.
"Cô nhớ Cảnh Văn nói, con còn có một em gái, bây giờ đỡ hơn chưa?"
"Đỡ nhiều rồi ạ," có lẽ vì giọng nói của Tống Nhã Đồng ôn hòa dịu dàng, Lâm Bắc Thạch thả lỏng hơn một chút, "... Hai ngày nữa là xuất viện rồi."
"Vậy thì tốt," Tống Nhã Đồng nói, "Hai ngày nữa, chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa."
Lâm Bắc Thạch lại theo bản năng gật đầu, giống như gà con mổ thóc.
"Cô đến vội quá, cũng không biết con ở đây, nên không chuẩn bị gì cả," Tống Nhã Đồng vừa nói, vừa tháo chiếc vòng ngọc trong suốt màu xanh lục, nhìn qua đã thấy giá trị không nhỏ, trên cổ tay mình xuống, "Cái này con cầm lấy, coi như quà gặp mặt của cô Tống."
Lâm Bắc Thạch vội vàng đứng bật dậy, miệng lắp bắp: "Không không không... cô ơi... cái này... cái này quá... quá quý giá..."
"Không sao, chỉ là một chiếc vòng thôi mà, con cứ cầm lấy." Tống Nhã Đồng nói rồi đeo chiếc vòng ngọc vào tay Lâm Bắc Thạch.
Ngay sau đó, bà nắm lấy cổ tay Lâm Bắc Thạch, mắt hơi mở to: "Ui cha, con cao vậy mà người sao gầy thế, phải ăn nhiều cơm vào nhé."
Lâm Bắc Thạch vẫn đang luống cuống từ chối chiếc vòng ngọc mà Tống Nhã Đồng đưa cho. Tống Nhã Đồng giả vờ không vui, nghiêm mặt nói: "Con không lấy, cô giận đấy."
Lâm Bắc Thạch cứng đờ người, không dám động đậy.
Ngay lúc đó, giọng nói của Lục Cảnh Văn vang lên từ cửa.
"Mẹ, mẹ đừng dọa em ấy."