Sau khi kiểm tra xong, Lâm Bắc Thạch và Lục Cảnh Văn cùng nhau đến Bệnh viện Đại học Y Dung Thành.
Tình trạng tâm lý của Lục Cảnh Văn đã được cải thiện một chút, nhưng nhiều việc không thể giải quyết một sớm một chiều, việc chữa bệnh cũng vậy, anh vẫn cần phải tiếp tục điều trị bằng thuốc trong thời gian dài và tái khám thường xuyên. Nhưng nhìn chung, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Đến Bệnh viện Đại học Y đã gần hai giờ chiều, các nhân viên y tế đang trực đi qua đi lại.
Thủ tục xuất viện được hoàn tất rất nhanh, chỉ mười mấy phút là xong, Lâm Gia Lâm thay bộ đồ bệnh nhân đã mặc rất lâu bằng quần áo thường ngày.
Cô bé mặc một chiếc áo khoác phao dày màu xanh nhạt có mũ trùm đầu, kết hợp với một chiếc quần màu đen.
Tóc của cô bé vẫn chưa mọc lại, bác sĩ nói ước chừng phải hơn một tháng nữa mới thấy tóc mọc.
Lúc này Lục Cảnh Văn đi đóng viện phí, hai anh em ngồi đợi anh ở sảnh của khoa nội trú.
Lâm Bắc Thạch ngồi xổm trước mặt Lâm Gia Lâm, xoa đầu cô bé, rồi vỗ nhẹ vào vai đứa em gái.
Vì bệnh tật, Lâm Gia Lâm gần như không lớn lên được chút nào, vóc dáng thậm chí còn nhỏ hơn cả hai năm trước.
Cô bé đưa tay lau nước mắt cho Lâm Bắc Thạch.
"Anh, đừng khóc, đừng khóc," Lâm Gia Lâm nói, "Em không sao rồi."
Lâm Bắc Thạch hít hít mũi, hốc mắt đỏ hoe, cậu cười toe toét: "Không có--"
Cậu chối đây đẩy: "Anh không khóc, anh chỉ là vui thôi."
Trên đường về, Lục Cảnh Văn lái xe, hai anh em Lâm Bắc Thạch và Lâm Gia Lâm ngồi ở ghế sau trò chuyện.
Đã lâu lắm rồi hai người mới có những giây phút thư thái và yên bình như thế này, ngồi phía sau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Lúc thì kể chuyện hồi nhỏ đi công viên trong huyện chơi, lúc thì kể chuyện đi thư viện xem truyện tranh, lúc lại nói đến chuyện đi bán bóng bay hình con ếch nhỏ...
Sau đó lại nói đến chuyện học hành, Lâm Bắc Thạch rất hào hứng: "Nói đến chuyện này! Gia Lâm, Lục..."
Cậu đột nhiên khựng lại, nhất thời không biết nên xưng hô với Lục Cảnh Văn như thế nào.
Cậu vốn định gọi là "chú Lục" với cô bé, nhưng nghĩ lại thấy không đúng lắm.
Như vậy lệch xưng hô rồi!
Gọi là anh Lục hình như cũng không ổn lắm... nghe kỳ kỳ.
Miệng Lâm Bắc Thạch mấp máy một hồi, cuối cùng lắp bắp nói: "Là Lục, Lục tiên sinh, ngài ấy đã làm xong thủ tục nhập học cho em rồi..."
"Đợi đến mùa xuân năm sau khai giảng, em có thể đi học rồi."
Mắt Lâm Gia Lâm sáng lên: "Cảm ơn ngài Lục."
"Không có gì," Lục Cảnh Văn vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng, "Sau này là người một nhà rồi."
Lâm Bắc Thạch theo bản năng liếc nhìn Lâm Gia Lâm.
Mặc dù trước đó cậu đã nói với Lâm Gia Lâm rằng mình và Lục Cảnh Văn là người yêu, Lâm Gia Lâm cũng chấp nhận rồi, nhưng bây giờ cậu vẫn có chút căng thẳng.
Cậu thấy Lâm Gia Lâm ngẩn người một lúc, sau đó quay sang hỏi nhỏ: "Anh... vậy em nên gọi ngài Lục là gì ạ?"
Không gian hẹp, Lục Cảnh Văn có thể nghe thấy.
Lâm Bắc Thạch: "............"
Cậu liếc nhìn Lục Cảnh Văn, rồi lại nhìn cô em gái đang hỏi nghiêm túc.
Cậu không ngờ Lâm Gia Lâm lại phản ứng như vậy, càng không biết Lâm Gia Lâm sẽ xưng hô với Lục Cảnh Văn thế nào, gọi là chú thì không được, gọi là anh rể... tuy đúng là như vậy, nhưng... kỳ lạ quá...
Lục Cảnh Văn nhìn thấy qua gương chiếu hậu Lâm Bắc Thạch đang lo lắng đến mức đầu sắp mọc cỏ, khóe mắt hơi cong lên.
"Gia Lâm, em cứ gọi sao cho thuận miệng là được," Lục Cảnh Văn vừa xoay vô lăng, xe rẽ ngoặt, "Nếu không chê, em cũng có thể gọi anh là anh cả, dù sao anh trai em..."
Lục Cảnh Văn nói đầy ẩn ý: "Cũng gọi anh là
anh trai."
(*Ca ca)Vừa dứt lời, mặt Lâm Bắc Thạch đỏ bừng.
Không biết cậu nghĩ đến điều gì, có chút chột dạ cạy móng tay, một lúc sau mới chợt phản ứng lại: "Nếu em ấy gọi anh là anh cả, vậy chẳng phải em là
anh hai sao?"
(*anh hai ở đây là anh thứ, không phải anh hai theo cách gọi khu vực Trung - Nam Việt Nam)Lâm Bắc Thạch bỗng dưng bị hạ cấp bậc, vẻ mặt ngơ ngác, sau đó lại đỏ mặt: "Hơn nữa, hơn nữa... nếu gọi như vậy... giống như anh em ruột, cũng quá... quá..."
Cậu "quá" nửa ngày, không nói ra được cái gì, em gái vẫn đang ngồi bên cạnh, cậu cân nhắc từ ngữ một hồi, vẫn không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp để hình dung.
"Gọi như vậy cũng tốt mà, em cũng có thể gọi Tiểu Nhiên là anh ba," Lục Cảnh Văn lại lên tiếng, "Tiểu Nhiên sẽ rất vui khi có thêm một đứa em gái."
Chưa đợi Lâm Bắc Thạch lên tiếng, Lâm Gia Lâm bên kia thấy cũng có lý, hơn nữa cách xưng hô cũng coi như phù hợp, đã ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Anh cả."
"Ừ," Lục Cảnh Văn đáp, "Em gái nhỏ."
Lâm Bắc Thạch: "?"
Cứ như vậy mà bị sắp xếp rồi à???
Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc, rồi chọc vào vai Lâm Gia Lâm: "Sao em lại gọi anh ấy là anh cả?"
Lâm Gia Lâm ghé sát tai Lâm Bắc Thạch, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
"Anh, trước đây anh từng nói với em, anh trai phải bảo vệ em gái, em gọi anh ấy là anh cả, gọi anh là anh hai, như vậy sẽ có người bảo vệ anh rồi."
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ xe, Lâm Bắc Thạch bỗng cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.
Cậu hít hít mũi, véo nhẹ má Lâm Gia Lâm.
"Khá thông minh đấy," Lâm Bắc Thạch nói, "Vậy là có tới ba anh trai bảo vệ em rồi."
Lâm Gia Lâm cười khúc khích.
Chiếc xe lao về phía trước, những bóng cây khô héo bên ngoài cửa sổ và những tòa nhà cao tầng san sát nhau như đang lùi dần về phía sau.
Mặt trời ở phía trước họ, dịu dàng bao phủ vạn vật.
Tháng giêng cứ thế đến.
Lục Cảnh Văn thuê một người giúp việc chăm sóc ăn uống, sinh hoạt hàng ngày cho Lâm Gia Lâm, lại thuê thêm một gia sư ở nhà để kèm cặp Lâm Gia Lâm, để khi quay lại trường, em có thể theo kịp chương trình học.
Cuối tuần, Lục Cảnh Nhiên thường dẫn bạn bè đến chơi với Lâm Gia Lâm, mấy đứa trẻ chơi game trong phòng đa năng, cười đến mức má sưng cả lên.
Tống Nhã Đồng cũng đến thăm vài lần, tặng cho Lâm Gia Lâm cả một giỏ quần áo đẹp, lại mua cho cô bé một chiếc vòng ngọc vàng, nói là đeo vào tốt cho sức khỏe, khiến Lâm Gia Lâm giật mình thon thót, phải sau một hồi Tống Nhã Đồng năn nỉ ỉ ôi, cô bé mới dám nhận.
Tống Nhã Đồng rất yêu quý Lâm Gia Lâm, sau vài lần gặp mặt, bà luôn nung nấu ý định đưa Lâm Gia Lâm ra nước ngoài học, nhưng tiếc là Lâm Gia Lâm không nỡ xa anh trai, nên không có ý định ra nước ngoài.
Còn Lâm Bắc Thạch thì bắt đầu lao vào học ngày học đêm.
Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi đại học, muốn thi đỗ vào trường đại học lý tưởng, cậu cần phải nỗ lực và dành nhiều thời gian hơn nữa.
Vì vậy, Lâm Bắc Thạch đã không tham dự phiên tòa xét xử Lâm Hiếu Xương – ngày diễn ra phiên tòa trùng đúng vào ngày thi thử vòng một của học sinh lớp 12 toàn thành phố.
Đối với Lâm Bắc Thạch, cậu đã không còn chút tình cảm nào với người cha này nữa, nhìn thấy gã ta chỉ cảm thấy chán ghét, cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian để tự chuốc lấy phiền muộn.
Lục Cảnh Văn đã thay mặt Lâm Bắc Thạch tham dự phiên tòa.
Lâm Hiếu Xương bị kết án 5 năm tù giam với tội danh cố ý gây thương tích và tống tiền.
Trong xe, Lâm Bắc Thạch mượn ánh đèn đọc đi đọc lại bản án nhiều lần, rồi cẩn thận cất nó vào trong túi đựng tài liệu.
Đến đây, cơn ác mộng của cậu cuối cùng cũng đã nhìn thấy điểm kết thúc.
"Cảm ơn anh." Lâm Bắc Thạch nói.
Câu trả lời của Lục Cảnh Văn là một nụ hôn nhẹ – chỉ là một cái chạm môi lên má.
"Không cần cảm ơn."
Mặt Lâm Bắc Thạch đỏ bừng, cậu cảm thấy trong xe hơi nóng.
Chẳng bao lâu, xe đã chạy vào bãi đậu xe.
Ngay khi tắt máy, Lâm Bắc Thạch hôn Lục Cảnh Văn một cái.
Lục Cảnh Văn sững người, hơi thở và nhịp tim nhanh hơn một chút.
Lâm Bắc Thạch rất ít khi chủ động hôn người khác, một hai lần hiếm hoi cũng là bị ép trên giường – mà đó cũng không tính là hôn, đó là cắn.
"Bây giờ hôn một cái, không thì lát nữa lên nhà không hôn được nữa...ưm!"
Lục Cảnh Văn giữ chặt đầu Lâm Bắc Thạch và hôn xuống.
Lâm Bắc Thạch vừa thở hổn hển vừa vội vàng gõ cửa sổ xe.
"Không sao...hơ..." Lục Cảnh Văn tranh thủ trả lời, những khớp ngón tay rõ ràng lún vào mái tóc mềm mại của Lâm Bắc Thạch.
"Kính...chống nhìn trộm..."