Sau một nụ hôn dài, mặt Lâm Bắc Thạch đỏ bừng vì thiếu oxy.
Cậu vẫn chưa quen với việc thở khi hôn.
Lục Cảnh Văn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giúp cậu lấy lại hơi thở.
"Cuối tuần này," Lục Cảnh Văn xoa xoa gáy Lâm Bắc Thạch, "về nhà với anh nhé."
Về nhà?
Lâm Bắc Thạch ngẩn người ra một lúc, rồi mới hiểu ra "nhà" mà Lục Cảnh Văn nói không phải là căn hộ ở Lư Nam.
"Về gặp ông và ba anh sao?"
"Ừ," Lục Cảnh Văn nói, "Em là người yêu của anh, họ là gia đình anh, nên anh sẽ làm cho xong những việc cần làm. Còn ý kiến của họ thế nào thì kệ."
Mặc dù Lục Cảnh Văn có nhiều mâu thuẫn với gia đình, nhưng tình máu mủ lại khó có thể cắt đứt. Dù từng bị ông nội và ba làm tổn thương sâu sắc, nhưng anh không thể phủ nhận mình đã lớn lên dưới sự che chở của họ.
Vì trách nhiệm, vì sự tôn trọng, hoặc cũng vì chút mong muốn được chúc phúc, anh vẫn muốn mọi người thẳng thắn gặp mặt nhau.
Lâm Bắc Thạch nắm lấy tay Lục Cảnh Văn.
"Dạ, chúng ta cùng về."
Đến ngày về nhà cũ họ Lục, Lâm Bắc Thạch bắt đầu lo lắng.
Dù biết gặp mặt cũng chẳng ảnh hưởng gì, ông cụ có lẽ cũng chẳng ưa mình, nhưng Lâm Bắc Thạch vẫn hơi hoang mang, lục tung tủ quần áo tìm bộ đồ phù hợp, cố gắng tạo ấn tượng tốt với Lục lão gia.
Chuẩn bị ra cửa, cậu lại lo lắng không có gì để biếu, cảm thấy đến nhà tay không rất bất lịch sự.
"Không sao, anh mua rồi," Lục Cảnh Văn kéo cậu ra cửa, "Em cứ cầm vào, nói là mình mua là được."
Đi cùng còn có Lâm Gia Lâm.
Là do Lục Cảnh Nhiên rủ cô bé, cậu nhóc không muốn một mình đối mặt với cả đám người lớn, có thêm bạn cùng trang lứa còn đỡ hơn chút.
Gần mười hai giờ trưa, cuối cùng họ cũng đến nhà họ Lục.
Biệt thự này rất rộng, Lâm Bắc Thạch đoán chừng khoảng vài nghìn mét vuông.
Cậu cảm thấy mình giống như Lưu lão lão* lạc vào Đại Quan Viên.
(*nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, lần đầu vào phủ Kim Lăng Vương).Người ra đón họ là Lục Cảnh Nhiên và quản gia.
Lục lão gia ngồi ở chính sảnh, mặc bộ sườn xám thẳng thớm, cây gậy chống đặt bên cạnh. Lục Quảng Diên hôm nay không có nhà, gần đây ông ta lại để ý một người mới, đang đưa cô ta đi "hưởng tuần trăng mật" ở nước ngoài.
Việc Lục Cảnh Văn muốn đưa người về nhà, Lục lão gia đã được báo trước.
Nhưng ông cụ không ngăn cản hay mắng Lục Cảnh Văn nữa.
Ông đã già rồi, chuyện con trai tính kế cháu trai, bắt cháu trai "đổ vỏ" cách đây không lâu khiến ông mệt mỏi. Lục Quảng Diên sống hơn nửa đời người, nhưng vẫn như đứa trẻ không hiểu chuyện, gây sự với ông cụ, thậm chí sau khi Lục Cảnh Văn đưa cô gái kia ra nước ngoài, ông ta còn đến công ty làm ầm ĩ mấy ngày liền.
Còn Lục Cảnh Văn sau chuyện đó thì không về nhà họ Lục nữa, cũng không nghe điện thoại của ông cụ.
Tiền thì vẫn đều đặn chuyển vào tài khoản của ông, công ty của Lục Cảnh Văn làm ăn rất tốt, quy mô của Hồng Mậu đã lớn gấp ba bốn lần so với thời Lục lão gia quản lý.
Lục Quảng Diên lại bắt đầu ăn chơi trác táng.
Thời trẻ, Lục lão gia chỉ có Lục Quảng Diên là con trai, nên nuông chiều hết mực, kết quả nuôi ra một thằng vô dụng. Đến khi nuôi Lục Cảnh Văn, ông quyết tâm không lặp lại sai lầm, nghiêm khắc với Lục Cảnh Văn mọi mặt, yêu cầu Lục Cảnh Văn phải phát triển theo hướng ông mong muốn, không cho phép anh "mọc" ra những nhánh cây khác.
Ông luôn cho rằng phương pháp của mình là đúng, nên cũng áp dụng lên Lục Cảnh Nhiên.
Không ngờ cuối cùng Lục Quảng Diên không dạy dỗ được, Lục Cảnh Văn thì sinh bệnh, còn Lục Cảnh Nhiên thì sợ hãi ông đến chết khiếp.
Dì Lưu khuyên ông nên buông xuôi, ban đầu ông Lục vẫn cứng đầu, tình máu mủ khó dứt, chẳng lẽ Lục Cảnh Văn có thể bỏ mặc ông sao?
Dì Lưu thở dài: "Cảnh Văn tất nhiên sẽ không bỏ mặc ông, nó là đứa trẻ có trách nhiệm, nhưng lòng người đều là thịt, dù ông là trưởng bối, cũng không thể cứ làm tổn thương nó, con cái mà lạnh lòng rồi, e là sẽ không muốn gặp ông nữa."
"Chuyện của con trai ông, lúc đầu ông cũng không đứng về phía Cảnh Văn, nếu không phải nó đưa ra giấy xét nghiệm ADN... Lão gia, con cái có phúc của con cái, không phải ai cũng hợp với việc kết hôn sinh con..."
Sau một hồi khuyên nhủ, Lục lão gia cuối cùng cũng quyết định hạ mình.
Ông đã già rồi, đôi khi cũng khao khát sự bầu bạn của người thân, Lục Quảng Diên thì không trông cậy được, chỉ có thể trông vào Lục Cảnh Văn. Đôi cánh của đứa trẻ đã cứng rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, e là nó sẽ bay đi mất, không quay về nữa.
Tuy nhiên, ông cụ vẫn còn chút sĩ diện cuối cùng, ông nghĩ nếu cậu cháu dâu này không vừa mắt, dù có chết cũng không thể đồng ý.
Chuông cửa vang lên, Lục lão gia quay đầu lại, thấy cháu trai mình dẫn theo hai người bước vào.
Lục lão gia nhìn kỹ, người đi cạnh Lục Cảnh Văn là một thanh niên tóc dài, gương mặt thanh tú, xinh đẹp nhưng không kém phần anh khí.
Lục lão gia đã xem ảnh rồi, lúc này gặp người thật, phản ứng đầu tiên vẫn là "đứa nhỏ này có ngoại hình sáng sủa."
Đằng sau còn có một bé gái.
Ông nội Lục vẫn giữ nguyên nét mặt, dù sao thì ông vẫn không hài lòng việc cháu trai mình tìm một người đàn ông.
Lâm Bắc Thạch xách lỉnh kỉnh túi quà lớn nhỏ, thấy ông cục có vẻ không vui, liền có chút lo lắng, theo sau Lục Cảnh Văn gọi một tiếng: "Cháu chào ông ạ."
Cậu căng thẳng giải thích thân phận của mình: "Cháu tên là Lâm Bắc Thạch, là... bạn trai của Cảnh Văn, ông cứ gọi cháu là Tiểu Lâm."
Rồi cậu chỉ vào Lâm Gia Lâm: "Đây là em gái cháu, Gia Lâm."
Lâm Gia Lâm cũng vội vàng chào ông.
Ông nội Lục lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, bảo mấy người họ lại ngồi.
Thấy thái độ của ông cụ, Lâm Bắc Thạch ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ, cậu và Lâm Gia Lâm ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, cúi đầu im thin thít.
Lục Cảnh Văn ngồi bên cạnh cậu, lòng bàn tay bao lấy mu bàn tay Lâm Bắc Thạch, an ủi xoa nhẹ.
Dì Lưu bưng ra một đĩa hoa quả và bánh kẹo, đặt lên bàn nhiệt tình mời mọi người ăn.
Lục Cảnh Nhiên ngồi bên cạnh Lâm Gia Lâm nghe cô bé liên tục gọi mình là anh ba, vui vẻ ra mặt, cầm máy tính bảng rủ Lâm Gia Lâm chơi game điện tử.
Cả bàn ăn im lặng, dì Lưu liếc nhìn ông cụ Lục, mở miệng cười nói: "Tiểu Lâm năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâm Bắc Thạch thẳng lưng, vội vàng trả lời: "Cháu 20 tuổi rồi ạ."
"Học ở đâu vậy?"
"Vẫn đang học lớp 12..." Lâm Bắc Thạch nói xong hai chữ lớp 12, đột nhiên có chút ngại ngùng, cảm thấy mình giống như học sinh đang yêu sớm bị bắt quả tang, cậu lúng túng nói, "Hai năm trước, cháu... tạm nghỉ học."
Nghe vậy, ông cụ Lục liếc nhìn Lâm Bắc Thạch.
Những điều này ông cụ Lục đã điều tra rõ ràng từ trước.
Hoàn cảnh của đứa trẻ này cũng thật đáng thương.
Mọi người nói chuyện rải rác một lúc, dì Lưu liền nói phải đi chuẩn bị bữa tối, Lâm Bắc Thạch lập tức đứng dậy, nói mình có thể phụ giúp.
Ngồi đây thật sự quá không thoải mái.
"Con là khách," dì Lưu trách yêu, "làm sao có thể để con làm được."
Lục Cảnh Văn đứng dậy nắm tay Lâm Bắc Thạch: "Không sao đâu, sau này đều là người một nhà, không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy, tụi con đi với dì, vừa hay để ông nội cũng nếm thử tay nghề của tụi con."
Nói như vậy, dì Lưu cũng không ngăn cản nữa.
Trong bếp, Lục Cảnh Văn cho rau vào bồn rửa.
Lâm Bắc Thạch mặc tạp dề hình mèo con màu nâu đến gần hỏi: "Vậy em làm gì ạ?"
"............" Lục Cảnh Văn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói, "Nếm thử, xem mùi vị có được không."
"Hả?" Lâm Bắc Thạch lắc đầu, "Không được không được, em không thể chỉ biết ăn, phải làm gì đó chứ."
Lục Cảnh Văn rửa sạch rau để sang một bên, sau đó đột nhiên giơ tay lên búng nước.
Nước bắn tung tóe vào mặt Lâm Bắc Thạch.
"Anh làm gì vậy!"
Lâm Bắc Thạch giơ tay lau mặt, nghe thấy tiếng cười của Lục Cảnh Văn bên tai.
Lâm Bắc Thạch: "............"
Lâm Bắc Thạch tức giận, cũng lấy tay chấm nước định bắn Lục Cảnh Văn, Lục Cảnh Văn né tránh hai lần thấy Lâm Bắc Thạch sắp nổi giận thì không trêu nữa, cười để Lâm Bắc Thạch bắn nước vào mặt mình.
Cửa bếp không đóng, dì Lưu dìu ông cụ Lục đứng xem ở gần đó một lúc.
Cuối cùng, Lâm Bắc Thạch và Lục Cảnh Văn hai người đùa giỡn, mất gần ba tiếng đồng hồ mới làm xong một bàn đồ ăn.
Năm món mặn hai món canh, còn có hoa quả và bánh ngọt.
Bánh ngọt là do Lâm Bắc Thạch làm, cậu chưa từng làm món tráng miệng, nghĩ thử xem sao, dưới sự hướng dẫn của Lục Cảnh Văn và các bước trong video hướng dẫn, làm một lần là thành công.
Lục Cảnh Văn khen cậu có năng khiếu, nếu thích, có thể mở cửa hàng bán chơi.
Lâm Bắc Thạch lắc đầu: "Thôi bỏ đi, chắc chắn sẽ lỗ."
Đến tối sau khi ăn cơm xong, ông nội Lục cuối cùng cũng lên tiếng, gọi một tiếng: "Tiểu Lâm."
Lâm Bắc Thạch đột nhiên bị gọi tên, giật mình nhiều hơn là vui mừng, lập tức như học sinh bị giáo viên chủ nhiệm gọi tên, đứng phắt dậy.
"............" Ông nội Lục vốn nghiêm nghị không khỏi dịu nét mặt.
"Đừng sợ, ta không phản đối hai đứa." Lục lão gia nói.
Lâm Bắc Thạch có chút ngạc nhiên ngẩng mắt, theo bản năng quay đầu lại, chạm phải ánh mắt cũng hơi bất ngờ của Lục Cảnh Văn.
Sau đó, ông ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch nhất thời không biết có nên nhận hay không.
"Dù sao thì," thấy Lâm Bắc Thạch không nhúc nhích, Lục lão gia lại nói, "lễ gặp mặt vẫn phải cho, cháu cứ nhận đi."
Lâm Bắc Thạch hai tay nhận lấy chiếc hộp, nói một tiếng "Cảm ơn ông ạ".
Chuẩn bị rời khỏi nhà cũ họ Lục, Lục lão gia cuối cùng vẫn không nhịn được gọi Lục Cảnh Văn lại.
Ông vẫn còn chút không cam lòng: "Cháu thật sự quyết định như vậy, cùng một người đàn ông... cùng cậu ấy sống cả đời? Thật sự không suy nghĩ lại nữa à?"
Lục Cảnh Văn đứng yên trước mặt ông nội, thời gian trôi qua, người ông nội năm xưa cao lớn hơn anh giờ đây đã thấp hơn anh cả một cái đầu.
"Vâng," Lục Cảnh Văn nói ngắn gọn, "ngoài em ấy, cháu không cân nhắc bất kỳ ai."
Lục lão gia không nói gì, ông im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Vậy thì thôi, ta già rồi, phải nghỉ ngơi sớm."
"Vâng," Lục Cảnh Văn nói, "vậy cháu đi đây, ông nội, tạm biệt."
Xe rời khỏi nhà cũ họ Lục, Lâm Bắc Thạch ngồi ghế phụ làm bài tập, Lục Cảnh Nhiên và Lâm Gia Lâm ngồi ở hàng ghế sau, Lâm Gia Lâm vì quá mệt nên đã dựa vào Lục Cảnh Nhiên ngủ thiếp đi.
Lục Cảnh Nhiên vui mừng như điên, đang muốn khoe khoang với bạn bè rằng mình có em gái rồi.
Kết quả mới đi được nửa đường, Lục Cảnh Nhiên cũng nghiêng đầu, ngủ quên mất.
Đến khi về đến nhà đã gần mười giờ, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ đang ngủ, Lâm Bắc Thạch và Lục Cảnh Văn cùng nhau vào phòng tắm.
Tắm một lần mất gần một tiếng rưỡi.
Lâm Bắc Thạch mệt rã rời.
Cậu trách Lục Cảnh Văn không tôn trọng người già và trẻ nhỏ.
Lục Cảnh Văn tỏ vẻ vô tội: "Nói đến tôn trọng người già và trẻ nhỏ, em thanh niên trai tráng, tuổi trẻ phơi phới, người già chẳng phải là anh sao?"
"Vừa nãy là ai gọi
"chú Lục" vậy?"
Mặt Lâm Bắc Thạch lập tức đỏ bừng.
Hai người vừa đùa giỡn vừa vào phòng ngủ, nằm trên giường cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
"Buồn ngủ không?"
"Một chút." Lâm Bắc Thạch nói.
"Vậy ngủ đi, nghỉ cho khỏe."
Lâm Bắc Thạch gật đầu, theo bản năng rúc vào người Lục Cảnh Văn.
Lục Cảnh Văn đưa tay vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cậu.
Mái tóc này là do Lục Cảnh Văn vừa làm tình vừa sấy khô cho Lâm Bắc Thạch.
Lục Cảnh Văn vuốt từ đầu đến đuôi vài lần, làm Lâm Bắc Thạch buồn ngủ díp mắt, mơ mơ màng màng.
"Bắc Thạch... Tiểu Lâm?"
"Hửm?" Lâm Bắc Thạch phát ra một tiếng ậm ừ nghi vấn.
"Chờ em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn, được không?"
Lâm Bắc Thạch mơ màng hí mắt, sau đó mỉm cười đáp: "Dạ được, chờ em tốt nghiệp sẽ kết hôn."
Vừa dứt lời, Lâm Bắc Thạch thấy má mình được chạm nhẹ.
Đó là nụ hôn chúc ngủ ngon.
(Hoàn chính văn)