Quan Bảng

Chương 1387

Từ trước tới nay chưa từng ai sỉ nhục Chử Lượng như ngày hôm nay!

Phải biết rằng Chử Lượng và Trịnh Châu Sam khác nhau. Nói như thế nào nền tảng của Trịnh Châu Sam cũng không có ở kinh thành, mà một phú nhị đại từ bên ngoài tới. Chử Lượng sở dĩ đối xử với hắn nhiệt tình như vậy, hoàn toàn bởi vì hai bên là quan hệ thân thích.

Nói chính xác, mẹ của Chử Lượng là cô của Trịnh Châu Sam. Hơn nữa, không nói mỗi lần Trịnh Châu Sam đến kinh thành, đều sẽ mang đến lợi ích cho Chử Lượng, chỉ riêng cổ phần trong công ty của Trịnh Châu Sam, đã đủ khiến Chử Lượng hàng năm thu được lợi nhuận khá phong phú.

Mà bây giờ thì sao?

Ở trên đất kinh thành, chính anh họ thần tài của vừa tới nơi này, còn chưa ra khỏi sân bay, liền bị hung hăng đánh một trận. Hơn nữa, còn có cả mình cũng bị đánh tới mặt mũi bầm dập. Chuyện như vậy từ trước đến nay chưa từng có. Đây quả thực là một sỉ nhục trắng trợn. Nói như thế nào Chử Lượng cũng là một nha nội nhỏ, làm sao có thể chịu được nỗi sỉ nhục như vậy.

- Anh họ, người kia rốt cuộc là ai? Anh nói ra đi. Em không tìm người trừng trị hắn cũng không được!

Chử Lượng phẫn nộ quát.

- Không biết. Anh thật sự không biết người này là ai. Nhưng anh biết người này và một tiếp viên hàng không tên là Tiêu Tiêu có quen biết.

Trên mặt Trịnh Châu Sam lộ vẻ phẫn nộ khó có thể kìm chế được, nói.

- Tiêu Tiêu? Được, chỉ cần biết người này là được. Em thật sự không tin không tìm được tên hỗn đản này. Ngay bây giờ em sẽ đi lấy băng ghi hình của sân bay. Ở cục giao thông thành phố em cũng có quen người. Anh cứ yên tâm đi. Em là người báo thù không cách đêm. Gia hỏa này dám đối xử với chúng ta như vậy, đêm nay dù thế nào em cũng phải trừng trị hắn. Anh họ, chúng ta phải hành động nhanh lên! Em đi tìm người.

Chử Lượng lớn tiếng nói.

- Tiểu Lượng, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?

Trịnh Châu Sam nhỏ giọng nói. Hắn biết, gần đây cha của Chử Lượng đang giành một vị trí cao hơn. Nếu như lúc này truyền ra chuyện gây bất lợi cho hắn, vậy hậu quả sẽ nghiêm trọng.

- Anh họ, yên tâm đi. Em biết chừng mực. Người như hắn, cho dù thật sự đâm chết, chẳng qua là bồi thường chút tiền là xong. Phải nhanh chóng tìm được hắn!

Chử Lượng vội vàng nói.

- Đi thôi!

Trịnh Châu Sam không do dự nữa.

Nơi này là kinh thành. Nói như thế nào Chử Lượng cũng tính là một nhân vật không tầm thường. Cho dù nhân vật này không tính là lớn lắm nhưng chỉ cần có thể xưng là nhân vật, thu thập người ở bên ngoài tới như Tô Mộc, vẫn không có bất cứ vấn đề gì. Huống gì trong lòng Trịnh Châu Sam cũng cho rằng, Tô Mộc thật sự là một kẻ tầm thường ở bên ngoài tới. Hắn và Tiêu Tiêu có thể thật sự có quan hệ thân mật nhưng tuyệt đối không thể nào là vợ chồng sắp cưới.

Tô Mộc không biết bởi vì mình ra tay một lần, không ngờ sau đó không lâu lại nhấc lên một trận phong ba. Lúc này hắn ngồi yên ở vị trí lái phụ, nhìn Trịnh Kinh Luân mở miệng cười.

- Sư huynh, đãi ngộ của em như vậy có phải quá cao hay không? Em tin tưởng vẫn không có bao nhiêu người, có thể làm cho đại sở trưởng như anh làm tài xế? Ha ha, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, giá trị con người của em nhất định sẽ tăng lên gấp trăm lần.

Tô Mộc cười nói.

- Được rồi. Đừng ở chỗ này nói vớ vẩn đùa anh nữa. Thật ra anh muốn để cậu lái xe cho anh. Nhưng anh sợ nếu như thật sự để cậu lái xe, chúng ta chạy tới sáng mai cũng đừng mong có thể tới nơi.

Trịnh Kinh Luân cười nói.

- Ha ha!" Tô Mộc cười to nói

Hai người bởi vì đồng môn, vừa có quan hệ chặt chẽ với phía bên Ngô Thanh Nguyên, cho nên lúc bình thường thật ra quan hệ rất tùy ý. Trịnh Kinh Luân và Tô Mộc đều thích như vậy. Ở trong lòng Trịnh Kinh Luân biết, Tô Mộc hiện tại và hắn đều được xem là trọng điểm bồi dưỡng trong đoàn hệ. Nói chính xác, mình xem như là đội thứ nhất, Tô Mộc là đội thứ hai.

Không quan tâm là từ góc độ nào, duy trì quan hệ hữu hảo với Tô Mộc chung quy sẽ không sai.

- Sư huynh, không phải anh vẫn lo lắng không yên muốn em cuối tuần đến kinh thành một chuyến sao? Phải biết rằng em không nói với ai, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.

Tô Mộc nói.

- Coi trọng anh như vậy sao?

Trịnh Kinh Luân nói

- Anh cho rằng sao? Thật sự rất coi trọng.

Tô Mộc cười nói.

- Vậy được rồi. Anh sẽ nói cho cậu biết vài chuyện, cũng sẽ khiến cậu lập tức thật sự coi trọng đi? Nhân lúc còn có chút thời gian, bên kia có một túi hồ sơ, tự mình lấy ra xem đi.

Trịnh Kinh Luân tùy ý nói.

- Được!

Tô Mộc gật đầu nói.

Khi Tô Mộc lấy từ trong túi hồ sơ ra một phần văn kiện, vừa nhìn đến tiêu đề thời gian, chân mày không khỏi rướn lên, trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng.

Tiêu đề rất đơn giản. Đó chính là luận tiền đồ sản phẩm ô tô trong nước!

Phải biết rằng ở xã hội hiện nay, sản phẩm chế tạo trong nước vẫn là một đề tài rất lớn. Ở trên thị trường của Thiên Triều lớn như vậy, với nhiều loại sản phẩm như vậy, không thể nghi ngờ sản phẩm chế tạo trong nước vẫn có quyền quyết định lớn nhất.

Ngành ô tô là một ngành kỹ thuật. Cho dù Tô Mộc cũng không hiểu về kỹ thuật cụ thể, nhưng muốn nói đến tầng quản lý, hắn thật sự hiểu rõ không ít. Cho nên rất nhanh hắn đã tập trung tinh thần vào nghiên cứu tập tài liệu.

Trịnh Kinh Luân tự mình lái xe!

Lúc này đã hơn mười giờ tối. Khi đến nơi, vừa đúng mười một giờ đêm. Lái xe hết tròn một tiếng. Thật ra nơi này khiến Tô Mộc có chút bất ngờ. Ở đây cũng không phải là quán ăn nhà hàng gì. Không ngờ lại là hội quán quần vợt.

Khi xe dừng lại, Tô Mộc cũng vừa vặn xem xong tập tài liệu dày đó.

- Sư huynh, anh tới đây là chuẩn bị chơi tenit sao? Không mang theo đồ. Hơn nữa, em từ xa tới, bây giờ đã mệt mỏi. Anh ngay cả một bữa cơm cũng không để ý, đã muốn để em trực tiếp chơi tennit sao?

Tô Mộc vẻ mặt đưa đám nói.

- Được rồi. Nhìn bộ dáng của cậu kìa. Đâu giống như là một huyện trưởng. Anh làm sao lại không để ý tới bữa cơm của cậu chứ? Anh tới đây không phải là muốn để cậu vận động với anh. Anh nghe lão sư từng nói, thân thủ của tiểu tử cậu mạnh mẽ không tầm thường, cho nên, cậu cũng không cần che giấu làm gì. Cùng anh luyện một chút đi.

Trịnh Kinh Luân cười nói.

- Vậy ăn cơm trước sao?

Tô Mộc nói

- Đương nhiên là ăn cơm trước. Trong lúc ăn uống chút rượu. Còn không thì lát nữa sợ rằng một bát mì cũng không được!

Trịnh Kinh Luân hào phóng nói.

- Được rồi!

Tô Mộc thật sự sờ không trúng mạch của Trịnh Kinh Luân. Có cần khoa trương hay không như vậy? Vừa cơm nước xong liền chuẩn bị vận động sao? Còn là vận động kịch liệt như vậy?

Chỉ có điều nếu Trịnh Kinh Luân muốn hắn vận đồng cùng, Tô Mộc cũng chỉ có thể gật đầu.

Lúc ăn cơm, Tô Mộc mới nhìn về phía Trịnh Kinh Luân, nghiêm túc hỏi:

- Sư huynh, anh để em xem phần tư liệu chế tạo ô tô này, còn nói em nhất định phải đến kinh thành. Chẳng lẽ chuyện anh nói với em có liên quan tới việc chế tạo ô tô hay sao? Chỉ có điều em thật sự không nghĩ ra, cái đó và công việc của em bây giờ có quan hệ thế nào vậy?

- Cậu đã đoán đúng rồi!

Trịnh Kinh Luân gật đầu nói:

- Anh bảo cậu qua đây, là muốn nói với cậu một chút về cái này. Nó không có liên quan tới cậu sao? Biết anh phải phí bao nhiêu công sức, mới tranh thủ được hạng mục này cho huyện Hoa Hải các cậu không? Không ngờ cậu lại nói anh, nó không có liên quan gì tới cậu. Nếu như cậu thật sự cảm thấy không có liên quan gì, được lắm. Bao nhiêu tỉnh chờ mong giành lấy xí nghiệm cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô này. Anh không nên thấy có chuyện tốt, tặng cho huyện Hoa Hải các cậu như vậy làm gì.

Ầm!

Một hòn đá kích thích nghìn lớp sóng!

Đây mới là suy đoán thật sự trong lòng Tô Mộc. Lời nói vừa rồi chẳng qua là muốn tìm hiểu trước khi hành động mà thôi. Thật không ngờ, thật sự để cho mình đoán được! Trịnh Kinh Luân không ra tay thì thôi, vừa ra tay lại điên cuồng như vậy.

Phải biết rằng nếu như ở huyện Hoa Hải thật sự thành lập được cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước được quốc gia xem là trọng điểm nâng đỡ, đối với tất cả sản nghiệp của huyện Hoa Hải hiện tại, đều sẽ có sự tăng vọt một lần với quy mô lớn.

Tô Mộc thậm chí có thể tưởng tượng được, theo cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô này được thành lập, tất cả các sản nghiệp phụ thuộc có liên quan, trong thời gian rất ngắn sẽ nhận được sự phát triển nhiều hơn nữa. Phải biết rằng, phát triển như vậy còn không có bất kỳ lo lắng về sau nào. Những xí nghiệp sản xuất linh kiện ô tô, chế tạo săm lốp xe, chỉ cần là sản nghiệp có liên quan tới ô tô, đều sẽ theo đó phát triển.

- Sư huynh, lời anh nói là sự thật sao? Cái cơ sở thử nghiệm ô tô sản xuất trong nước này thật sự sẽ được đặt ở huyện Hoa Hải chúng em sao?

Tô Mộc kích động hỏi.

- Cậu nói xem?

Trịnh Kinh Luân cười híp mắt nói.

- Sư huynh, chuyện này có phải là do anh vận động ở bên trong hay không?

Tô Mộc nghiêm túc hỏi.

- Đúng vậy. Tiểu sư đệ của anh hiện tại đã trở thành một huyện trưởng, anh sao có thể không giúp chuyện này! Chỉ có điều anh cũng không cần cảm ơn anh. Bởi vì vị trí địa lý huyện Hoa Hải các cậu thật sự không tệ. Hơn nữa có người nói giúp cậu, cho nên địa điểm này được quyết định sơ bộ, chính là huyện Hoa Hải các cậu. Đến lúc đó trung ương sẽ có tổ công tác trực tiếp đến chỗ cậu. Cậu chịu trách nhiệm tiếp đón là được. Chỉ có điều bây giờ chuyện này còn đang trong giai đoạn luận chứng, còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.

Trịnh Kinh Luân nói.

Tô Mộc biết chuyện như vậy không có khả năng chỉ một lần là xong. Mặc dù nói là chưa có quyết định cuối cùng, nhưng có thể từ trong miệng Trịnh Kinh Luân nói ra, trên cơ bản tám chín phần mười đã được ai đó nói cho. Tô Mộc bây giờ còn đoán không được vấn đề này, đành để một lát nói sau. Hiện tại hắn muốn tiêu hóa xong tin tức này đã.

Thật sự vì tin tức này có khả năng phát sinh ra giá trị quá mức to lớn!

Nếu như cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước này thật sự có thể xây dựng ở huyện Hoa Hải, như vậy thành tích trên người Tưởng Hoài Bắc sẽ sáng ngời trước đó chưa từng có. Hắn có thể thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí thị trưởng. Khi đó chẳng những ánh mắt của huyện Hoa Hải, mà toàn bộ thành phố Tây Phẩm, thậm chí là toàn bộ tỉnh Giang Nam đều sẽ tập trung ở đó.

Huyện Hoa Hải thật sự nổi danh!

Tuy rằng mới vừa rồi Trịnh Kinh Luân nói không cho Tô Mộc cảm ơn hắn, nhưng Tô Mộc biết, chuyện này nếu như thật sự không nhờ có Trịnh Kinh Luân, không thể nào thành công được. Làm người có năng lực được đoàn hệ trọng điểm bồi dưỡng ở trong ủy ban phát triển và cải cách, Trịnh Kinh Luân tuổi còn trẻ đã trở thành cán bộ cấp chính sở có thực quyền, trở thành một sở trưởng.

Người như vậy, ai muốn đắc tội?

Tô Mộc ghi nhớ phần ân tình này ở trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment