Quan Bảng

Chương 1388

Bất kỳ ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác. Nếu như từ trên người anh không có cách nào nhận được hồi báo đủ phong phú, vậy xác suất xuất hiện loại giúp đỡ xuất phát từ lòng tốt này thật sự nhỏ đến mức đáng thương. Trừ phi đầu người này thật sự có bệnh, nếu không chắc chắn sẽ không có khả năng.

Đầu năm nay cho dù là ăn xin ở trên đường cũng có thể chức nghiệp hóa. Cho nên anh cũng đừng nghĩ trách người khác thiếu lòng tốt.

Trịnh Kinh Luân muốn lấy được cái gì từ trên người mình, Tô Mộc bây giờ không biết. Nhưng Tô Mộc thật sự ghi nhớ ân tình này ở trong lòng. Sau này chỉ cần Trịnh Kinh Luân có việc nhờ tới hắn, Tô Mộc đều sẽ thực hiện.

Trong quan trường thiếu cái gì cũng được, không thể thiếu cái gọi là nhân tình.

Thiếu nợ nhân tình, có thể hoàn trả mà không hoàn trả lại, cũng có nghĩa là từ thời khắc đó, anh sẽ mất đi con đường đi lên trong quan trường. Cho dù là ai cũng không thể phải là kẻ ngu ngốc. Người mà ngay cả ân tình cũng không muốn hoàn trả lại, ai sẽ muốn trọng dụng?

- Sư huynh, anh nói cho em nghe một chút về cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước này đi?

Tô Mộc hỏi.

- Cái này rất đơn giản. Cậu cũng biết hiện ở thị trường ô tô trong nước phần lớn đều là ô tô nước ngoài. So sánh với ô tô nước ngoài, ô tô sản xuất ở trong nước chiếm giữ thị trường với tỉ lệ thật sự rất nhỏ. Một miếng bánh lớn như vậy, nếu như không thể để dân tộc quốc gia mình tới nhấm nháp, như vậy thật sự là một khuyết điểm. Bất cứ lúc nào, cũng phải nhớ kỹ cần yêu nước, nước mới có thể yêu mình. Cho nên sau khi trải qua nghiên cứu, quốc gia chuẩn bị thành lập một loạt trung tâm nghiên cứu gọi là cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước. Mục đích rất đơn giản. Chính là muốn nghiên cứu ra ô tô sản xuất ra với phẩm chất đảm bảo. Phải biết rằng ở trong xã hội hiện nay, nói đến kỹ thuật của ngành sản xuất ô tô trong nước chúng ta, cậu không thể không thừa nhận là thấp hơn các cơ sở thử nghiệm do xí nghiệp nước ngoài thiết lập. Chính là muốn bù đắp cho sự chênh lệch như vậy.

Trịnh Kinh Luân chậm rãi nói.

Nghe Trịnh Kinh Luân bắt đầu giới thiệu, Tô Mộc thật sự bắt đầu hiểu biết về cơ sở thử nghiệm như vậy. Thật ra ở trên vấn đề xí nghiệp trong nước, Tô Mộc sớm đã từng có luận chứng. Cho nên hắn đối với chuyện như vậy, năng lực tiếp nhận rất mạnh mẽ.

- Mà hiện nay, chuyện cơ sở xí nghiệp thử nghiệm sản phẩm trong nước vẫn còn trong giai đoạn giữ bí mật, cho nên cậu sau khi trở lại huyện Hoa Hải, có thể mượn chuyện này sớm bày bố cục. Tô Mộc cậu phải biết rằng, bản thân là một chính khách, thời điểm nên quyết đoán, không được phép có bất kỳ do dự nào. Chỉ cần là ai dám ngăn cản con đường của cậu, cậu nhất định phải đối phó với hắn, nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc. Cần phải bảo đảm đối phương không còn cơ hội xoay người nào nữa.

Trịnh Kinh Luân lời nặng, tình thâm nói.

- Sư huynh em biết trước đây tính tình và cách làm việc của em có chút nhân từ. Nhưng bây giờ sẽ không có nữa. Trong khoảng thời gian ngắn, chức vụ của em sẽ không có bất kỳ biến động nào. Nếu muốn cắm chặt ở vị trí huyện trưởng này, em cũng không tin có người nào có thể làm khó dễ được em? Đầu năm nay, không sợ anh làm việc, chỉ sợ anh không làm chuyện. Em không quan tâm những người bên trên suy nghĩ như thế nào, nhưng em tuyệt đối sẽ sải bước đi tới.

Tô Mộc nói.

- Vậy là được rồi!

Trịnh Kinh Luân cười nói.

- Sư huynh, bây giờ anh cũng đã lên làm cấp chính sở, lúc nào mới được thả ra ngoài đây?

Tô Mộc tò mò hỏi. Hắn biết người như Trịnh Kinh Luân không có khả năng ở mãi trong ủy ban phát triển và cải cách mạ vàng. Nếu thật sự muốn tiếp tục tiến bước, thả ra ngoài, tới địa phương tích lũy kinh nghiệm chính trị là điều tất yếu phải có.

Theo năng lực của đoàn hệ hiện nay, muốn làm được điểm ấy, cũng rất dễ dàng.

- Tới lúc nào anh được thả ra ngoài, vẫn không biết. Chỉ có điều cũng sẽ không quá nhanh. Dù sao anh cũng mới vừa được đề bạt lên chức chính sở không bao lâu. Chỉ có điều Tô Mộc, nếu như thật sự có một ngày như vậy, thế nào? Qua giúp anh một chút chứ?

Trịnh Kinh Luân cười nói.

- Sư huynh nói một câu, sư đệ tuyệt đối sẽ ra ngựa làm tiên phong.

Tô Mộc lớn tiếng nói.

- Được, anh chờ chính là lời này của cậu.

Trịnh Kinh Luân vui vẻ lớn tiếng cười rộ lên.

- Đi thôi, đừng ăn quá no. Chúng ta vận động một chút. Đã lâu không có tới đây, tay nghề của anh cũng sắp lụi bại rồi.

- Vậy em theo hầu sư huynh luyện một chút. Chỉ có điều sư huynh anh phải nhường em đấy. Cái vận động tennis này thật ra em chỉ biết quy định, nhưng cũng không mấy am hiểu!

Tô Mộc cười nói

- Sao có thể như vậy được!

Trịnh Kinh Luân cười lớn đứng dậy.

Ngay thời điểm Tô Mộc và Trịnh Kinh Luân đi về phía sân tennis, ở bên ngoài hội quán tennis Tinh Nhã bất chợt có ba chiếc xe nhanh như một làn khói lao tới. Đi đầu chính là Chử Lượng và Trịnh Châu Sam.

Sau lưng bọn họ lại là một đám người trẻ tuổi, đều cỡ tuổi của Chử Lượng. Rất hiển nhiên một đám người như vậy chính là các thiếu gia đi theo Chử Lượng lăn lộn.

Chử Lượng mặc dù ở kinh thành không tính là đại thiếu gì, nhưng phải biết rằng thiếu gia nhỏ đi nữa, bên cạnh cũng sẽ có người muốn chui vào vòng tròn như vậy. Chử Lượng chính là lão đại. Cho nên chỉ cần Chử Lượng gọi điện thoại nói một tiếng, những người này liền chen chúc tới.

Ngay trong những người này, còn có một người mặc y phục cảnh sát giao thông, ở trong kinh thành xem như là một khoa trưởng nhỏ. Chử Lượng chính vì tìm hắn, trong thời gian rất ngắn mới thông qua camera trên đường, điều tra được chiếc xe Trịnh Kinh Luân lái tới chỗ nào trong kinh thành. Khắp nơi đều có camera. Chỉ cần cục giao thông muốn, ở trong kinh thành chắc chắn sẽ không tồn tại cái gọi là điểm mù thị giác.

Nói thật khoa trưởng này còn là một chi nhánh của Chử gia, tên là Chử Phượng Vũ. Chỉ có điều Chử Phượng Vũ ở trong Chử gia là một chi nhánh không được xem trọng lắm, không có địa vị gì.

- Tìm được rồi. Chính là ở chỗ này!

Ánh mắt Chử Lượng liền sáng ngời, rất nhanh liền tìm được chiếc Audi do Trịnh Kinh Luân lái tới đây.

Chiếc Audi này rất bình thường, ngay cả biển số xe cũng không có gì đặc biệt. Điều này càng làm cho Chử Lượng thêm kiên định với quyết tâm thu thập Tô Mộc này. Không có bất kỳ điểm nào có thể chứng minh, Tô Mộc là người có hậu trường. Chỉ có điều hội sở Tinh Nhã này ngược lại có chút danh tiếng. Không biết Tô Mộc làm sao lại tới nơi này. Nhưng không sao. Dù tới nơi này cũng phải trừng trị hắn.

- Anh họ, nhìn thấy không? Thật sự bị chúng ta tìm được. Em đã nói ở trong kinh thành này, bọn họ đừng mong có thể chạy thoát! Mẹ nó, dám đối địch với chúng ta. Không trừng trị hắn cũng không được.

Chử Lượng ngạo nghễ nói.

- Nếu như hắn ở trong tỉnh của chúng ta, anh nhất định sẽ đập nát xe của hắn.

Trịnh Châu Sam lớn tiếng nói.

- Anh họ, ở trong kinh thành này, chúng ta cũng có thể phá nát chiếc xe này. Không phải chỉ là một chiếc xe nát sao? Có gì khó chứ! Các huynh đệ, nghe tôi nói, đập nó!

Chử Lượng vung tay lên rất có khí thế nói.

- Được rồi!

Thời điểm đám người ở đây chuẩn bị động thủ, Chử Phượng Vũ cũng nhướng mày, đi lên trước nhỏ giọng nói:

- Chử Lượng, cậu thật sự muốn làm như vậy sao? Nếu tìm được xe, chứng tỏ người ở bên trong. Cậu có nên đi vào trong xem thử đối phương là người có lai lịch thế nào trước hay không? Tôi luôn cảm giác có gì đó không thích hợp. Nếu thật sự chọc phải người không nên chọc, sẽ liên lụy đến Chử gia. Cậu phải cẩn thận một chút mới được. Nếu như đối phương không có bối cảnh gì lớn, cậu quay lại đập xe cũng không muộn.

- Nói vậy là có ý gì?

Chử Lượng nhíu mày.

- Anh Phượng Vũ, tôi biết anh có ý gì. Chỉ có điều anh cứ yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu. Phải biết rằng năm đó tôi đã đốt chiếc xe cao cấp hơn thế này nhiều? Anh Phượng Vũ, anh yên tâm. Chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến anh. Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự mình gánh chịu.

Tự mình gánh chịu? Cậu nói thật ra êm tai!

Trong lòng Chử Phượng Vũ thầm cười nhạt xem thường. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, cậu thật sự sẽ một mình gánh chịu sao? Dù thế nào tôi cũng không tin vào điều này đâu.

Chỉ có điều Chử Phượng Vũ cũng biết lúc này tính tình Chử Lượng đã nổi nóng. Nhìn hắn bộ dạng sưng mặt sưng mũi, Chử Phượng Vũ không khuyên nữa. Nói thế nào, chuyện này mình muốn quản cũng không có cách nào quản được. Nên đành im lặng.

Chử Lượng là dòng chính của Chử gia, mình chẳng qua là một chi bên. Cho dù Chử Lượng thật sự gây ra phiền toái, tin tưởng dựa vào nhân mạch của Chử gia ở trong kinh thành, muốn giải quyết, cũng không có gì khó.

- Đập!

Chử Lượng nhìn thấy Chử Phượng Vũ không nói nữa, thái độ trên mặt càng lộ vẻ dữ tợn.

- Đập nát nó cho tôi. Sau khi đập nát chúng ta đi vào tìm người trả thù. Nếu như tôi không báo thù, sau này tôi làm sao có thể tiếp tục lăn lộn ở trong kinh thành được. Tôi nhất định phải để cho tên hỗn đản đó thấy được, Chử Lượng tôi không phải là người ai cũng có thể khi dễ được. Mẹ nó, dám đối nghịch với tôi, thật sự là ăn tim hùm gan báo rồi.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Thật sự phải nói rằng ở trong kinh thành này có người thật sự cuồng vọng không biên giới. Chỉ cần tập trung ở trong một phạm vi, chỉ cần chuyện này không bị truyền đi, bọn họ thật sự dám muốn làm gì thì làm. Hơn nữa đám người trước mắt này động thủ vẫn thật sự nghiêm túc. Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là mỗi lần động thủ, cầm gậy bóng chày đập xuống đều là nơi trọng điểm.

Trong chớp mắt, một chiếc xe Audi như vậy phát còi báo hỏng.

Khi Chử Lượng nghe được chiếc xe này phát ra còi báo động chói tai, trên mặt cười lạnh miệt thị.

- Cho dù mày có còi báo động thì có thể làm được gì? Còn có thể khiến chủ nhân của này ra cứu mày sao? Quả thực chính là nực cười. Cứ kêu đi! Chúng ta đi. Vào trong đó tìm người!

- Vâng!

Thật ra thời điểm chiếc xe bị đập, bảo vệ của hội sở tennis Tinh Nhã đã thấy được. Nhìn thấy đám người Chử Lượng bên này người đông thế mạnh, bọn họ thật sự không dám đi ra. Dù sao người dám làm ra loại chuyện như vậy, sao có thể là người không có bối cảnh được.

Nhưng thân là bảo vệ, bọn họ vẫn nhanh chóng thông báo chuyện này tới bên trong hội sở. Dù sao ở trên địa bàn Tinh Nhã, khách tới nơi này giải trí. Xe bị đập, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Tinh Nhã

Chúng tôi đến chỗ anh chơi bóng tiêu khiển, các anh ngay cả an toàn cơ bản nhất cũng không bảo đảm được. Sau này còn ai sẽ tới nơi này nữa?

Cho nên ngay khi đám người Chử Lượng xuất hiện ở cửa, đụng tới bảo vệ, trong nháy mắt, tin tức đã truyền đến trong tai Tiêu Viễn Chinh tổng giám đốc hội sở tennis Tinh Nhã. Khi Tiêu Viễn Chinh nghe được tin tức này, ngay lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, trên mặt lộ vẻ không thể tin được.

- Ai? Dám ở Tinh Nhã gây chuyện?
Bình Luận (0)
Comment