Quan Bảng

Chương 405

Cho dù khiếp sợ hay là nghi ngờ, biểu hiện trên mặt Tô Mộc vẫn vô cùng trấn định. Loại công phu dưỡng khí này, từ thời khắc hắn có quan bảng nhất định đã trở thành kiến thức cơ bản, nếu không mỗi lần thất thố chẳng phải sẽ hỏng việc?

- Tô Mộc, đây là lần đầu tiên Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta mang người khác tới công viên này, xem ra địa vị của cậu trong lòng cô bé cũng không thấp.

Chu Phụng Tiền cười nói.

- Chu gia gia.

Quan Ngư nhất thời hờn dỗi.

Có lẽ chỉ có trước mặt Chu Phụng Tiền, Quan Ngư mới có thể toát ra loại tâm thái như tiểu nữ sinh này. Thật ra thì Quan Ngư và Chu Phụng Tiền cũng không phải người thân, mà là cùng quen biết mấy con mèo lang thang trước mặt này. Nhà Quan Ngư ở gần đây, cho nên đều bình thường đồ ăn không hết, nàng đều sẽ mang đến cho đám mèo lang thang. Ở trong mắt Quan Ngư, những con mèo này cũng giống như mình, đều cô độc.

Còn Chu Phụng Tiền là Quan Ngư quen biết trong một lần tình cờ, Chu Phụng Tiền cũng đến đây cho đám mèo lang thang ăn. Sau mấy lần nói chuyện, hai người liền coi như quen thuộc. Những chú mèo lang thang này đối với hai người đều rất thân thuộc, nhìn thấy bất cứ ai trong hai người cũng có vẻ thiện ý rất lớn.

Chu Phụng Tiền thật lòng thương yêu Quan Ngư như cháu gái, điểm này Quan Ngư có thể cảm nhận được.

Nhưng cho tới nay, Chu Phụng Tiền chưa bao giờ chủ động hỏi thăm vấn đề riêng của Quan Ngư, bởi vì trong lòng hắn, bối cảnh của Quan Ngư căn bản không tạo thành trở ngại giữa mình và cô bé. Chu Phụng Tiền thích cảm giác cùng Quan Ngư nói chuyện phiếm, nếu trộn lẫn nhân tố gia đình vào trong ngược lại không hay.

Chu Phụng Tiền không hỏi, Quan Ngư chưa bao giờ nói.

Một già một trẻ cứ như vậy, ở góc công viên vắng vẻ này thường xuyên cho lũ mèo ăn.

- Được rồi, được rồi, cháu không cho ta hỏi ta cũng không hỏi.

Chu Phụng Tiền cười nói.

- Chu lão, ngài hiểu lầm rồi. Cháu và Quan Ngư quen biết còn chưa tới hai ngày, đây cũng là lần thứ hai gặp mặt. Cháu đưa em ấy trở về, là muốn để em ấy làm hướng dẫn viên du lịch cho cháu thôi.

Tô Mộc cũng không nói ra chuyện phiền toái của Quan Ngư.

- Vậy sao?

Chu Phụng Tiền thú vị nói.

Không thể nói tại sao, ở trước mặt loại lão hồ ly nhu Chu Phụng Tiền Tô Mộc luôn có cảm giác phía sau lưng lạnh ngắt, giống như bị nhìn thấu ruột gan. Nếu như không phải có Thương Đình dạy dỗ, có kinh nghiệm nói chuyện với Từ Trung Nguyên. Tô Mộc tuyệt đối tin tưởng, biểu hiện của mình còn có thể không chịu nổi.

- Reng reng!

Đúng lúc đang lúng túng này, điện thoại của Quan Ngư đột nhiên vang lên. Lúc trước mặc dù nàng đưa điện thoại cho Lý Mộng, nhưng Lý Mộng hiện tại đã trở thành thư ký của Lý Nhạc Thiên, dĩ nhiên sẽ không cần nữa.

- Là mẹ em, xảy ra chuyện gì sao?

Quan Ngư nghi ngờ mở máy, vẫn chưa nói gì, bên kia đã truyền đến một thanh âm lớn lối:

- Quan Ngư, bây giờ lập tức tới chợ cho tôi, nếu cô không tới, tôi sẽ hung hăng thu thập mẹ cô.

- Quan Ngư, đừng tới đây, mẹ không sao.

- Xú bà nương. Ai cho bà nói, câm miệng cho ta.

- A!

...

Thanh âm truyền đến bên kia điện thoại cũng không có bất kỳ che dấu nào, trong nháy mắt vang lên bên tai mọi người, loại động tĩnh hỗn loạn này làm cho người ta vừa nghe liền cảm giác rất không thoải mái. Sau khi Quan Ngư nghe thấy thanh âm của đối phương, thân thể mềm mại không nhịn được bắt đầu run rẩy.

- Chu gia gia, Tô đại ca, nhà cháu có việc, cháu về trước.

Quan Ngư nói xong liền kìm nén đau khổ trong lòng, xoay người chạy về hướng chợ. Chỉ có điều hiện tại bím tóc đuôi ngựa ở trong mắt Tô Mộc lại có thêm một loại bi thương.

- Chu lão, cháu qua đó xem thế nào.

Tô Mộc nói xong liền xoay người đuổi theo Quan Ngư.

Meo meo!

Mấy con mèo hoang nhìn thấy Quan Ngư chạy đi, không nhịn được kêu lên. Chu Phụng Tiền đứng tại chỗ sắc mặt âm trầm, mặc dù hắn chưa bao giờ hỏi quá thăm chuyện nhà của Quan Ngư, nhưng vừa rồi thanh âm điện thoại vang dội như vậy. Nếu hắn không nghe thấy vậy thì thành người điếc thật rồi.

Tô Mộc là người mới chỉ gặp mặt Quan Ngư hai lần, cũng có thể vì nàng động thân. Huống chi mình đã sớm quen biết Quan Ngư, hơn nữa từ trong sâu thẳm thật sự xem Quan Ngư là cháu gái của mình.

- Chu lão!

Khi thân ảnh của Tô Mộc và Quan Ngư biến mất trong công viên, bên cạnh Chu Phụng Tiền đột nhiên xuất hiện một người, nếu Tô Mộc còn ở đây, chắc chắn không khỏi sửng sốt. Bởi vì người này hắn biết, là sư huynh của hắn, hiện giờ là ngôi sao sáng chói nhất ở phát cải ủy, Trịnh Kinh Luân.

Trịnh Kinh Luân đứng trước người Chu Phụng Tiền, vẻ mặt một mực cung kính.

- Người sư đệ này của cậu quả thật không tệ, nhưng thật ra ta cứ suy nghĩ, nếu lão Ngô thu nhận đệ tử đơn giản như vậy..., làm thế nào có thể lọt vào pháp nhãn của hăn. Chỉ là ta không ngờ, lại gặp trong tình huống như thế nào. Chuyện này thật sự có chút thú vị!

Chu Phụng Tiền thản nhiên nói, nếu lời này để cho Tô Mộc nghe thấy, lập tức có thể hiểu được, tại sao độ thân mật của Chu lão đối với hắn lại cao như vậy.

Thì ra là Chu Phụng Tiền đã sớm biết Tô Mộc!

Thật ra chuyện hôm nay thật sự trùng hợp, khi Trịnh Kinh Luân tới đây báo cáo công việc với Chu Phụng Tiền, không ngờ Tô Mộc cũng xuất hiện ở chỗ này. Mà thân phận của Tô Mộc, Trịnh Kinh Luân lúc trước từng đề cập với Chu Phụng Tiền, hắn cũng không nghĩ tới, Chu Phụng Tiền thật sự để ý đến Tô Mộc.

Thật ra mặc dù Chu Phụng Tiền biết Tô Mộc thông qua Trịnh Kinh Luân, nhưng hiểu biết đối với Tô Mộc thậm chí còn nhiều hơn Trịnh Kinh Luân. Tô Mộc có thể trở thành đệ tử của Ngô Thanh Nguyên, có thể được Từ Trung Nguyên nhận là cháu trai, những chuyện này đều được Chu Phụng Tiền điều tra được. Thậm chí ngay cả mục đích Tô Mộc tới thủ đô lần này, Chu Phụng Tiền cũng rất rõ ràng. Tô Mộc thành công chữa khỏi bệnh cho Phương Thạc, càng làm cho Chu Phụng Tiền mở rộng tầm mắt.

Mà nhũng điều này Chu Phụng Tiền sở dĩ biết được, bởi vì địa vị của hắn.

Chu Phụng Tiền là ai? Đó là người cầm lái lực lượng đoàn hệ hiện tại. Trong sức mạnh đoàn hệ này, Chu Phụng Tiền có tiếng nói tuyệt đối. Hắn muốn biết chuyện gì, thật sự không gặp phải bất cứ vấn đề gì.

- Chu lão, Tô Mộc làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, cháu thật sự có chút bất ngờ. Hiện tại hắn nên ở huyện Hình Đường thành phố Thanh Lâm công tác, hơn nữa Chu lão có lẽ cũng biết, Tần Mông hiện giờ chính là thị trưởng thành phố Thanh Lâm.

Trịnh Kinh Luân nói.

- Ta biết!

Chu Phụng Tiền thản nhiên nói.

Trịnh Kinh Luân và Tần Mông đều là lực lượng bồi dưỡng trọng điểm của đoàn hệ. Mặc dù hiện tại địa vị của hai người còn chưa bước vào cấp tỉnh bộ. Nhưng là bậc thang lực lượng, vẫn ở trong suy nghĩ của Chu Phụng Tiền, nếu không Trịnh Kinh Luân không thể có tư cách đến đây báo cáo công việc.

- Chu lão, vậy bây giờ chúng ta trở về hay là?

Trịnh Kinh Luân hỏi.

- Không trở về, qua bên chợ xem thế nào.

Chu Phụng Tiền phân phó nói.

- Vâng!

Trịnh Kinh Luân vội vàng phất tay, mấy người nãy giờ vẫn canh phòng xung quanh liền đi tới, theo Chu Phụng Tiền đi tới chợ đối diện. Thật ra trong lòng Chu Phụng Tiền còn có một câu không nói ra, đó chính là Tô Mộc rốt cuộc có đáng được kéo vào đoàn hệ hay không, còn phải xem biểu hiện tiếp theo của hắn.

Một người có thể ra tay vì Quan Ngư, đó chính là người có tình có nghĩa!

Một người có thể đòi công bằng cho người gặp bất công lại càng phù hợp với tư tưởng của đảng!

Người như vậy nếu không phát hiện kịp thời lôi kéo, đó tuyệt đối là sai lầm của Chu Phụng Tiền!

Nếu tất cả mọi thứ thật sự giống như mình suy đoán, Chu Phụng Tiền quả quyết sẽ không do dự. Giống như Tô Mộc, mặc dù xuất thân rễ cỏ. Nhưng chỉ cần bồi dưỡng trọng điểm, tuyệt đối có thể trở thành trụ cột vững vàng.

Chợ Kim Mã.

Khu chợ này là khu chợ duy nhất gần mấy khu dân cư, nếu muốn mua thức ăn chỉ có thể tới nơi này. Cho nên tuy nói tiền thuê quầy hàng ở đây hơi đắt, nhưng chỉ cần chịu khó một chút, vẫn có thể kiếm được tiền. Vì mấy khu dân cư ở đây đều là tiểu khu cũ, khu chợ cũng lâu đời cho nên hoàn cảnh ở đây cũng không tốt lắm, bất kể là bố trí quầy hàng, hay là độ sạch sẽ, cũng không thể so sánh với những khu chợ khác.

Lúc bình thường, các chủ quán đều chuẩn bị, đợi xế chiều khách hàng đến đây mua thức ăn. Nhưng bây giờ phía trước một quán nhỏ, đang vây tụ một nhóm người.

Trong đó một nam tử vênh váo tự đắc, mặc quần áo đắt tiền, vóc người mập mạp giống như một con heo đang ở bên trong diễu võ dương oai, bên cạnh hắn có mấy tùy tùng, nữ có nam có. Mấy người này rõ ràng không hợp với không khí ở nơi này. Trên mặt người nào cũng lộ ra nụ cười khinh thường, giống như bọn họ đứng ở chỗ này chính là làm rạng rỡ vinh dự thêm cho nơi này, vô cùng cao ngạo.

- Doãn Thiên Hạc, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tôi nói rồi bình hoa cổ ở nhà cậu không phải do tôi đánh vỡ, nhưng tôi cũng đã bồi thường cho cậu một vạn đồng, tại sao cậu cứ cách mấy ngày lại kéo người đến quấy rầy cuộc sống của tôi, còn muốn quấy rầy Tiểu Ngư.

Bên trong quán nhỏ có một phụ nữ trung niên quần áo giản dị, dung mạo mặc dù có chút tái nhợt, nhưng nhìn qua có thể phân biệt được, khi còn trẻ khẳng định cũng là một mỹ nữ.

Nàng chính là mẹ của Quan Ngư, Phạm Khương Dụ.

- Bác gái, bác nói như vậy là khách khí rồi, cháu tới đây sao có thể là quấy rầy hai người được? Mà ngược lại, cháu tới đây chính là muốn giúp đỡ hai người. Chỉ cần bác chịu gật đầu, để cho Quan Ngư làm bạn gái của cháu, chẳng những chuyện bình hoa cổ chúng ta coi như xong, hơn nữa sau này cháu còn hiếu kính với bác, xem bác như lão Phật gia.

Nam tử mập mạp này chính là Doãn Thiên Hạc.

Nghe được lời nói của Phạm Khương Dụ..., Doãn Thiên Hạc cười hắc hắc nói.

Doãn Thiên Hạc vốn rất thích Quan Ngư, vì Quan Ngư không tiếc bỏ ra bao nhiêu công sức, chế tạo ra chuyện này. Hơn nữa trong đáy lòng Doãn Thiên Hạc còn có một loại tâm lý biến thái, đó chính là hắn muốn tận tay kéo Quan Ngư cao ngạo xuống, chính mắt nhìn nàng quỳ rạp xuống trước mặt thần phục. Để thỏa mãn tâm lý này, hắn thậm chí không tiếc hao tốn nửa năm, không có hành động gì với Quan Ngư.

Sự thật chứng minh, kế đánh lâu dài của Doãn Thiên Hạc đã nổi lên tác dụng. Hắn tin tưởng, chỉ cần mình thêm một nắm lửa, tuyệt đối có thể bắt giữ Quan Ngư!

- Doãn Thiên Hạc, cậu từ bỏ ý nghĩ đó đi!

Phạm Khương Dụ tức giận nói.

- Từ bỏ ý định? Cháu nói này bác gái, vậy chúng ta phải tính toán rõ ràng. Cái bình hoa cổ bác làm vỡ, trị giá thị trường là một trăm vạn, bây giờ đã qua nửa năm, nếu tính cả lợi tức..., bác phải đưa cho cháu hai trăm vạn. Nếu bác có thể lấy ra hai trăm vạn, cháu lập tức phủi đít rời đi.

Doãn Thiên Hạc hắc hắc nói.

- Cậu... vô sỉ!

Phạm Khương Dụ tức giận nói.

- Cháu vô sỉ? Bác dám mắng chau vô sỉ! Được rồi, để ta cho vị đại thẩm này xem cái gì gọi là vô sỉ, phá tan quán hàng này cho ta!

Doãn Thiên Hạc càn rỡ nói.

Mấy người đi theo bên cạnh Doãn Thiên Hạc, cười nói đi tới trước quầy hàng đập đồ, đúng lúc này thân ảnh của Quan Ngư xuất hiện tại chợ, nhìn cảnh tượng sắp phát sinh trước mắt, không nhịn được lớn tiếng hét lên.

- Dừng tay!
Bình Luận (0)
Comment