Quan Bảng

Chương 406

Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều phóng về hướng Quan Ngư, Tô Mộc lặng lẽ xuất hiện bên cạnh, hắn cũng không lập tức đứng ra, mà im lặng đứng ở một góc nhỏ, vị trí này tuyệt đối có thể làm cho hắn quyết đoán xuất thủ khi Quan Ngư gặp nguy hiểm. Tô Mộc nhìn Doãn Thiên Hạc, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường. Thật đúng là một quan nhị đại, tiết mục như vậy không ngờ cũng xuất hiện ở đất thủ đô.

- U oa, đây không phải Quan Ngư sao? Tiểu Ngư, thế nào đây? Cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi.

Doãn Thiên Hạc nói.

- Mẹ, mẹ không sao chứ?

Quan Ngư không thèm nhìn Doãn Thiên Hạc, vội vàng chạy đến chỗ Phạm Khương Dụ quan tâm hỏi.

- Mẹ không sao!

Phạm Khương Dụ lắc đầu:

- Không phải mẹ đã nói với con đừng quay về rồi sao? Làm sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ con không biết nơi này rất nguy hiểm sao?

- Mẹ, không có chuyện gì, chuyện nên đối mặt sớm muộn cũng sẽ đối mặt, mẹ yên tâm. Có con ở đây, trời không sập xuống được đâu.

Quan Ngư trấn tĩnh nói.

Mãi mãi trốn tránh, mãi mãi không đi đối mặt với thực tế, thực tế sẽ trở nên khó có thể đối mặt. Thời gian càng lâu, nỗi thống khổ vốn chỉ bằng một cây kim, sẽ diễn biến thành toàn thân vết sẹo. Nếu như vậy, chi bằng dũng cảm đối mặt với thống khổ ban đầu.

- Doãn Thiên Hạc, nếu anh còn dám tới đây quấy rầy mẹ tôi, tôi thề sẽ đến tòa án kiện anh.

Quan Ngư lạnh lùng nói.

- Ngay cả lúc tức giận cũng xinh đẹp như vậy.

Doãn Thiên Hạc nhìn dáng vẻ hiện tại của Quan Ngư, cười đùa cợt nhả vung tay lên định chụp về hướng Quan Ngư, Quan Ngư né sang bên cạnh, tay Doãn Thiên Hạc bắt vào khôn khí, nhưng hắn không hề tức giận.

- Tiểu Ngư. Đến tòa án kiện tôi? Cô kiện tôi cái gì? Lẽ nào cô muốn kiện tôi không nên bắt đền sao? Nếu thật sự như vậy, tôi cũng không nói gì nữa, cô muốn kiện cứ kiện. Nhưng có câu này tôi muốn nói cho cô biết. Nếu cô có kiện đến tòa án tối cao, tôi cũng không sợ. Hắc hắc, Tiểu Ngư. Cuộc đời này của tôi đoán chừng ăn chắc con cá nhỏ như cô rồi.

Doãn Thiên Hạc hắc hắc nói.

- Doãn Thiên Hạc, khi mẹ tôi làm bảo mẫu ở nhà anh, anh nói bà ấy làm vỡ bình hoa cổ của nhà anh, tại sao đến cuối cùng không lấy ra mảnh vỡ của bình hoa đó? Tại sao các người muốn nói gì thì nói như thế. Mẹ tôi sinh sống ở chỗ này nhiều năm như vậy, anh hỏi những người hàng xóm xem, mẹ tôi là một người nói dối sao? Nếu mẹ tôi thật sự làm vỡ bình hoa của nhà anh, chúng tôi nguyện ý bồi thường, bao nhiêu tiền cũng trả. Nhưng nếu mẹ tôi nói không làm vỡ. Anh muốn giội nước bẩn lên người chúng tôi cũng không được.

Quan Ngư quyết đoán nói.

- Nếu lúc ấy mẹ cô không làm vỡ..., tại sao phải bồi thường cho tôi một vạn đồng? Điều này nói rõ cái gì, nói rõ là bà ta chột dạ, là trong lòng có điều xấu xa.

Doãn Thiên Hạc xem thường nói.

- Một vạn đồng đó là chúng tôi cam tâm tình nguyện bồi thường cho các người sao? Đó là vì các người muốn giam mẹ tôi, nếu không lấy ra số tiền đó, các người sẽ thả mẹ tôi ra sao?

Quan Ngư tức giận nói.

- Thật là hai mẹ con đáng thương!

- Đúng vậy, tên tiểu tử vô liêm sỉ này từ khi Quan Ngư còn nhỏ đã bắt đầu tới đây dây dưa. Không ngờ đến bây giờ còn chưa chịu không tha.

- Bình hoa cổ chó má gì chứ, nếu thật sự có một bình hoa như vậy, nhà hắn không sợ bị điều tra sao?

- Ông trời, chẳng lẽ ông không có mắt, đánh chết tên vương bát đản này, cứu gia đình Quan Ngư.

Tô Mộc đứng bên cạnh, nghe hàng xóm xung quanh nghị luận, khi nhìn về Doãn Thiên Hạc, sương lạnh trên mặt càng thêm mãnh liệt. Tên Doãn Thiên Hạc này có lẽ là một quan nhị đại tiêu chuẩn, bởi vì nếu là phú nhị đại..., hắn không dám nói ra những lời lớn lối như vậy. Hơn nữa dù hắn có tiền, cũng đừng nghĩ đến chuyện sai khiến trường học làm ra quyết định đuổi học Quan Ngư, trừ phi là phía trên có người uy hiếp. Điều này càng thêm chứng thực thân phận quan nhị đại của Doãn Thiên Hạc.

Chẳng qua không biết tên quan nhị đại này rốt cuộc là ở trình độ nào?

- Bớt sàm ngôn đi, Tiểu Ngư, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng tôi cho nhà các người, nếu cô không lấy ra hai trăm vạn, nói thật cho cô biết, tôi cũng chỉ có thể đưa cô đi.

Doãn Thiên Hạc cười đùa nói.

- Quan Ngư, cô thiệt là, Doãn thiếu rút cuộc có chỗ nào không xứng với cô?

- Đúng vậy, trong nhà Doãn thiếu là khu trưởng, nhà các người chẳng qua là bán món ăn nghèo kiết xác.

- Gạp được Doãn thiếu, là phúc phận mấy đời của nhà các người rồi.

Quan Ngư nghe mấy người chê cười, cảm giác lạnh lẽo trong lòng càng trở nên nồng nặc. Tất cả những người này đều là người hầu của Doãn Thiên Hạc. Nhưng phải biết rằng bọn họ cũng từng là bạn học của nàng. Hiện tại thì sao? Bọn họ đều vì Doãn Thiên Hạc, không kiêng sợ chà đạp lên tôn nghiêm của mình. Chẳng lẽ trong mắt những người này, chỉ có cái gọi là quyền thế, tình cảm bạn học gì đó bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra bán đứng?

Quan Ngư cắn chặt môi, nhìn Tô Mộc đứng bên cạnh, bất chợt trong đáy mắt hiện lên vẻ kiên định, trực tiếp đi về phía Tô Mộc, đứng trước mặt hắn, hai mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Vừa rồi những lời anh nói giá trị không?

- Còn, vĩnh viễn còn giá trị.

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Tốt, chỉ cần anh có thể giúp em giải quyết chuyện này, em nguyện ý trở thành nô tỳ của anh.

Quan Ngư bật thốt lên những lời này, liền đưa tới một trận xôn xao xung quanh, ánh mắt mọi người nhìn về hướng Tô Mộc đều có thêm một loại cổ quái.

Tại sao có thể như vậy?

Quan Ngư, em đang nói gì vậy?

Nô tỳ? Từ như vậy cũng chỉ có em mới dám nói ra.

Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay sờ đầu Quan Ngư, cười nói:

- Quan Ngư, em không cần làm nô tỳ của anh, con người anh cũng không cần nô tỳ. Em chỉ cần biết rằng, anh thật sự muốn giúp em là đủ rồi. Em không cần bất kỳ báo đáp nào với anh, mà anh cũng không muốn. Qua hôm nay, anh sẽ rời khỏi thủ đô, chuyện sau này để sau hãy nói.

Quan Ngư thật sự không trụ được rồi!

Cảnh tượng giống như trước mắt, nửa năm qua tựa hồ cách mấy ngày sẽ phát sinh một lần, vượt qua năng lực thừa nhận của Quan Ngư. Nàng có thể kiên trì nửa năm đã là rất giỏi rồi, nếu kêu nàng tiếp tục kiên trì, nàng thật sự sẽ sụp đổ. Nếu muốn nàng cần phải lựa chọn..., nàng tình nguyện làm người hầu của Tô Mộc, chứ không phải tên heo mập Doãn Thiên Hạc.

- Quan Ngư, con đang nói cái gì?

Phạm Khương Dụ kinh hãi kêu lên.

- Mẹ, mẹ đừng quản, trong lòng con đã có quyết định, con biết mình đang làm cái gì vậy.

Quan Ngư trầm giọng nói.

Đoạn đối thoại của Quan Ngư và Tô Mộc cũng đến tai mấy người kia, một cô gái vẫn đi theo Doãn Thiên Hạc, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mỉa mai. Ngực nàng thiếu chút nữa dính chặt vào da thịt Doãn Thiên Hạc, rúc vào bên cạnh Doãn Thiên Hạc, dịu dàng nói:

- Doãn thiếu, anh có nhìn thấy không? Đây chính là tình nhân trong mộng anh trăm phương ngàn kế muốn lấy được sao? Có nghe thấy không? Người ta đã sớm có nam nhân khác.

- Phì!

Trái tim Doãn Thiên Hạc thiếu chút nữa nổ tung, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, nữ thần mình vẫn bảo vệ lại bị người khác nhanh chân đến trước. Nhìn loại dáng vẻ cung kính vừa rồi của Quan Ngư khi nói chuyện với Tô Mộc, hắn cảm giác trên đỉnh đầu mình phảng phất mọc ra một cái mũ xanh biếc. Trong lòng Doãn Thiên Hạc đã sớm cho rằng Quan Ngư là của mình, há có thể cho phép có người đứng trên cổ mình tác oai tác quái.

- Đồ đê tiện, ngươi...

Bốp !

Doãn Thiên Hạc còn chưa nói hết lời, đã thấy hoa mắt, ngay sau đó trên mặt liền bị người ta hung hăng tát một cái. Tô Mộc đứng trước người hắn, cười lạnh nói:

- Ngươi thử mắng một câu nữa xem!

- Tiện nhân...

Bốp!

- Tiện nhân...

Bốp!

- Tiện nhân...

Bốp!

Trước sau từ trong miệng Doãn Thiên Hạc mắng ra bốn lần, khuôn mặt của hắn cũng bị Tô Mộc hung hăng tát sưng, nhất thời mặt liền phồng lên, hắn không dám mắng nữa, nếu thật sự mắng tiếp, không biết khuôn mặt còn nguyên vẹn hay không. Ánh mắt Doãn Thiên Hạc nhìn Tô Mộc lạnh như băng, trong đáy lòng liền cảm thấy một luồng lãnh khí trào lên. Đây thật sự là một ngoan nhân muốn chết!

Ngây ngẩn cả người!

Người sửng sốt không chỉ có Doãn Thiên Hạc, còn có tất cả người xem náo nhiệt ở chợ. Tất cả mọi người đứng đàng xa, nhìn cảnh tượng diễn ra trước mạt. Không người nào cho rằng Tô Mộc có thể làm gì Doãn Thiên Hạc. Tất cả mọi người cho là Tô Mộc chẳng qua là bạn trai của Quan Ngư, nếu thật sự nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh, chỉ sợ sẽ lập tức chia tay với Quan Ngư, sau đó chối bỏ ngay quan hệ với nàng.

Có ai có thể nghĩ đến, Tô Mộc không có nửa điểm chần chờ, đi lên trực tiếp tát mấy cái!

Mỗi cái tát đều vô cùng mạnh mẽ!

Mấy cái tát này trong mắt mọi người, đó là vô cùng thống khoái. Tô Mộc đã làm chuyện bọn họ muốn làm nhưng không dám làm, có thể chính mắt nhìn thấy Doãn Thiên Hạc biến thành một cái đầu heo, chuyện này quá sung sướng!

Phạm Khương Dụ cũng ngây ngẩn cả người, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Quan Ngư thật sự tìm được một ngoan nhân trở về. Nói tát là tát, chẳng lẽ hắn không biết người này là ai sao? Phải biết rằng nhà Doãn Thiên Hạc là phó khu trưởng, đây chính là người quyền cao chức trọng, là người mà đám tiểu dân chúng như bọn họ không được đắc tội.

Không sai, hắn nhất định là không biết bối cảnh của Doãn Thiên Hạc, nếu không tại sao có thể làm ra chuyện này?

Vọng động, người trẻ tuổi vẫn là quá vọng động!

Quan Ngư à Quan Ngư, con làm như vậy đâu phải giúp mà là càng thêm phiền!

Còn Quan Ngư thì sao? Nàng đồng dạng cũng kinh hãi.

Nếu như nói Quan Ngư tin tưởng Tô Mộc có cách giải quyết vấn đề, nhưng nàng không ngờ, phương pháp của Tô Mộc lại trực tiếp quyết đoán như vậy. Cái tát này, chắc chắn sẽ làm Doãn Thiên Hạc cảm thấy càng thêm khó chịu, sau này cuộc sống của nhà nàng sợ rằng sẽ càng thêm thê lương.

Nhưng Quan Ngư không có ý tứ ngăn cản!

Bởi vì cái miệng thối của Doãn Thiên Hạc rất đáng tát!

Ở một chỗ cách chợ không xa.

Trịnh Kinh Luân đứng bên cạnh Chu Phụng Tiền, những người còn lại phân tán ra, mơ hồ che Chu Phụng Tiền ở chính giữa. Sau khi mấy người nhìn thấy động tác của Tô Mộc, Trịnh Kinh Luân khẽ nhíu mày thấp giọng nói:

- Chu lão, có cần cháu qua đó hay không?

- Cậu đi qua làm gì?

Chu Phụng Tiền quả quyết nói, hai mắt nhìn Tô Mộc, lóe ra ánh sáng trước nay chưa từng có.

- Làm sao? Cậu cho là Tô Mộc làm không đúng sao? Đồng dạng loại người cặn bã nhu vậy, nếu là vào trước kia cũng có thể bắn chết, huống chi hiện tại chỉ có tát mấy cái.

- Vâng, Chu lão!

Trịnh Kinh Luân nói.

- Chuyển lời cho Tần Mông, kêu là ta nói, kêu hắn tận lực bồi dưỡng người này!

Câu nói của Chu Phụng Tiền, khiến cho ánh mắt Trịnh Kinh Luân nhìn Tô Mộc, đột nhiên lóe lên lên ánh sáng chói mắt.
Bình Luận (0)
Comment