Quan Bảng

Chương 691

Tô Mộc thật sự không biết loại tín nhiệm của Viên Thiết đối với Triệu Vô Cực tới từ đâu, nhưng theo sự xuất hiện của Triệu Vô Cực, chuyện tiếp theo liền trở nên rất đơn giản. Sau khi Triệu Vô Cực nói mấy câu với Viên Thiết, địch ý trên mặt Viên Thiết đã hoàn toàn biến mất. Chẳng những không có địch ý, Viên Thiết còn cung kính khom lưng bái Tô Mộc một cái. Điều này làm cho Tô Mộc có chút bất ngờ.

- Cậu làm gì vậy?

Tô Mộc hỏi.

- Sĩ quan nói anh đáng giá tín nhiệm, vậy anh tuyệt đối đáng giá tín nhiệm, mặc dù tôi không biết tại sao anh dám nói ra như vậy, nhưng tôi tin tưởng anh nhất định có thể làm được. Chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho tỷ tỷ của tôi, như vậy tính mạng của Viên Thiết này bắt đầu từ bây giờ sẽ là của anh.

Viên Thiết trầm giọng nói.

- Tôi lấy mạng của cậu làm cái gì?

Tô Mộc bất đắc dĩ nhăn mặt.

- Vậy hiện tại chúng ta có thể đi được chưa? Anh rể của cậu đang chờ bên ngoài, cậu cũng nên biết, trong lòng anh rể của cậu gánh chịu áp lực không hề nhỏ. Nếu cứ để cho anh rể của cậu tiếp tục như vậy, không chừng hắn sẽ sụp đổ mất.

- Chúng ta đi thôi!

Viên Thiết gật đầu nói.

Ngay sau đó chuyện xuất hiện mặc dù có chút khúc chiết, nhưng bởi vì có Trần Hồng Đỉnh ra mặt, cho nên đều thuận lợi được giải quyết. Dĩ nhiên Tô Mộc cũng biết trong đó nhất định có rất nhiều khúc chiết, dù sao chuyển ra năm tỉ tiền mặt, kèm theo Viên Thiết rời đi lúc này, bất kể là chuyện gì tuyệt đối cũng rất khó. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ không thể nghĩ đến chuyện có thể rời đi lúc này.

Nhưng Trần Hồng Đỉnh lại làm được!

Chuyện này Tô Mộc xem như nhớ trong lòng, bất kể Trần Hồng Đỉnh vì nguyên nhân gì mà giúp hắn. Giúp chính là giúp. Người như vậy, đáng giá để Tô Mộc kết thâm giao. Phần ân tình này, Tô Mộc cũng kêu Diệp Tích để ý, nếu sau này Trần Hồng Đỉnh gặp phiền toái gì, có thể giúp được thì giúp. Trần Hồng Đỉnh đã từng làm vô số chuyện rất có tính khiêu chiến và kích thích, nhưng lần này thật sự mang đến cho hắn thu hoạch tương đối khá. Bởi vì tương lai chuyện này thật sự mang tới cho tập đoàn Trần thị của hắn một cuộc tung mình mấu chốt.

Bọn Tô Mộc cũng không định ở lại trên đảo tối nay, phải biết rằng loại chuyện này, càng sớm rời đi càng tốt. Bớt cho đối phương thay đổi thái độ. Nếu không, đối với Tô Mộc chỉ sợ sẽ là chuyện phiền toái.

Chẳng qua khi bọn hắn sắp rời đi, vừa bước lên du thuyền, ánh mắt Tô Mộc đột nhiên nhíu lại, thật sự là oan gia tụ đầu. Vốn còn tưởng rằng hôm nay không có cơ hội nhìn thấy Lương Liệt, nhưng bây giờ thật sự đã gặp được.

Lương Liệt hiện tại cũng đủ xui xẻo, vừa bị mất nhiều tiền như vậy, vừa không thể thu thập Tô Mộc, còn bị Trần Hồng Đỉnh uy hiếp, trong lòng ôm đầy uất ức. Dưới tâm tình buồn bực này, hoàn toàn không muốn ở lại chỗ này. Cộng thêm không biết tại sao, cha hắn thường ngày rất ít can thiệp vào chuyện của hắn, bất chợt gọi điện thoại cho hắn, kêu hắn lập tức về nhà, cho nên lúc này Lương Liệt mới vội vàng xuất hiện tại bến tàu.

Ai ngờ lại đụng phải Tô Mộc cũng đang muốn rời đi.

Có câu nói rất hay, cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, nhưng hiện tại Lương Liệt vẫn chưa đến mức ngu xuẩn như vậy, bởi vì bên cạnh Tô Mộc không chỉ có Trần Hồng Đỉnh, mà còn có Viên Thiết. Viên Thiết là ai? Đây chính là Sát Lục Chi Vương, vừa rồi hắn chính là người mạnh mẽ giết chết năm tên, loại tràng diện máu tanh này, vẫn cứ quanh quẩn trong đầu Lương Liệt, gây chuyện với Viên Thiết, Lương Liệt không muốn tìm cái chết.

Chẳng qua Lương Liệt cũng rất kỳ quái. Tô Mộc làm thế nào có thể khiến Viên Thiết cam tâm tình nguyện đi theo hắn rời đi như vậy? Phải biết rằng cho dù là Trần Hồng Đỉnh, cũng không làm được chuyện này.

Tô Mộc, rốt cuộc là có địa vị như thế nào?

- Lương Liệt, tới đây đi!

Nhưng khi Lương Liệt không có ý tứ tiến lên chào hỏi, xoay người đi về phía du thuyền của mình, đúng lúc này, Trần Hồng Đỉnh đột nhiên mở miệng kêu. Hắn kêu như vậy khiến Lương Liệt thật sự không thể rời đi. Trước mặt Trần Hồng Đỉnh, Lương Liệt không dám không nể mặt. Nếu thật sự chọc giận Trần Hồng Đỉnh, Lương Liệt biết, lão gia tử nhà mình cũng sẽ không đứng bên cạnh mình.

Hối hận, sớm biết như vậy một lát nữa hãy đi ra. Không sớm không muộn lại đụng phải lúc này, đây không phải là tự đòi không vui hay sao.

- Trần thiếu gia, ngài gọi tôi.

Lương Liệt thu tất cả tâm tình phức tạp vào trong lòng, vội vàng bước lên phía trước, cười nói với Trần Hồng Đỉnh.

- Không gọi cậu thì gọi ai.

Trần Hồng Đỉnh toát ra một loại dáng vẻ đại thiếu gia quần áo lụa là, đối mặt với Lương Liệt hoàn toàn không có ý tứ nể mặt:

- Con người tôi lười nói nhiều, trước khi tôi đến đây, đã bị người ta đánh lén. Chuyện này, cậu cho tôi một giải thích, nhớ, sáng ngày mai tôi phải có được giải thích. Đến lúc đó nếu như cậu không cho tôi một giải thích, tôi sẽ cho cậu một giải thích.

- Trần thiếu gia, chuyện này, tôi...

Lương Liệt vội vàng nói.

- Cậu làm sao? Chẳng lẽ cậu dám nói cậu không biết sao?

Trần Hồng Đỉnh kìm nén luồng hỏa khí như muốn bộc phát ra:

- Cậu bớt giả bộ đi cho tôi, con người tôi ghét nhất là giả bộ trước mặt người khác, ai dám làm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ quất mặt hắn ngay tại chỗ. Lương Liệt, tôi biết cậu muốn đối phó Tô ca, bây giờ tôi cũng nói luôn, nếu như cậu dám động đếnTô ca, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cậu! Có nghe thấy không?

- Nghe thấy rồi!

Lương Liệt vội vàng nói, lúc này đối nghịch với Trần Hồng Đỉnh, tuyệt đối là tìm chết.

- Nếu nghe thấy rồi thì xéo ngay cho tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy cậu nữa, bây giờ tôi nhìn cậu thêm một cái cũng cảm thấy khó chịu.

Trần Hồng Đỉnh phất tay nói, giống như đang đuổi một con ruồi.

- Đúng, đúng!

Lương Liệt xoay người rời đi, khi hắn mới vừa bước ra bước đầu tiên, thanh âm lạnh như băng của Tô Mộc, lặng lẽ vang lên bên tai hắn.

- Diệp Tích là nữ nhân của ta, nếu ngươi còn dám có chủ ý với nàng, còn dám khuynh động tâm tư không đứng đắn, đừng trách ta không lưu tình.

Lương Liệt không nhịn được bất giác dừng lại, nhưng không xoay người, gật đầu nói:

- Ta biết rồi!

Nói xong câu đó, Lương Liệt cùng Tiêu Huân bước lên du thuyền của mình, vội vàng rời khỏi nơi này. Đại não Lương Liệt đã có chút hỗn loạn, hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ tắm nước nóng, sau đó vui thích ngủ một giấc, đợi hôm sau tỉnh lại, sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, Lương Liệt thật sự nhức đầu!

- Đi thôi!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Đi!

Trần Hồng Đỉnh vung tay lên, khí thế như cầu vồng. Bộ dạng giống như tướng quân đại thắng trở về, muốn bảnh bao có bảnh bao, làm gì còn loại bộ dạng lạnh lùng như vừa rồi.

Đợi sau khi Tô Mộc lên bờ, Triệu Thiên Hoa liền cùng Viên Thiết rời đi. Dù sao đã để lại phương thức liên lạc, đợi sau khi trở về liên lạc là được. Thật ra cho dù là Triệu Thiên Hoa, hiện tại cũng không biết, mình đã được lên chức rất nhanh. Hơn nữa nơi lên chức còn là thành phố Cổ Lan.

Reng reng!

Khi Tô Mộc đang tạm biệt Diệp Tích và Trần Hồng Đỉnh, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.

- Tôi là Tô Mộc!

- Lãnh đạo, anh mau trở về đi, khu Cao Khai xảy ra chuyện đại sự rồi.

Trương Quan Trung gấp giọng hét lên. Trương Quan Trung là người có tính cách luôn luôn trầm ổn, rất ít khi giống như vậy, trực giác nói cho Tô Mộc biết, thật sự đã xảy ra đại sự rồi.

- Chuyện gì? Đừng có gấp, từ từ nói!

Tô Mộc khống chế tâm tình hỏi.

- Là như vậy...

Sau khi Trương Quan Trung báo cáo lại sự việc, Tô Mộc không chần chờ, nói thẳng:

- Hiện tại tôi sẽ chuẩn bị trở về, cậu nói với Từ Viêm, ổn định tràng diện cho tôi, tuyệt đối không thể phát sinh bất kỳ sơ suất gì. Nói với Từ Viêm, thời điểm mấu chốt có thể trực tiếp báo cáo cho Đỗ cục hoặc là Lý bí thư. Có bất kỳ tình huống gì đều phải báo cho tôi biết.

- Vâng, lãnh đạo!

Trương Quan Trung nói.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc nói với Diệp Tích:

- Anh sợ rằng anh không có cách nào giúp em, khu Cao Khai đột nhiên xảy ra chút việc gấp, anh phải lập tức trở về xử lý mới được.

- Được rồi, em không phải là tiểu cô nương không biết làm gì cả, em biết công việc của anh bận rộn, anh mau đi đi.

Diệp Tích nói.

- Vậy được!

Tô Mộc gật đầu.

- Tô ca, sao anh có thể đi như vậy? Tôi còn chưa cùng anh đi chơi? Hoạt động giống như tối hôm nay, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có nữa. Thế nào? Có muốn đi xem chút ấm áp lãng mạn hay không?

Trần Hồng Đỉnh cười tủm tỉm nói.

- Tiểu Ngoan, tôi thật sự có việc phải trở về, chuyện lần này tôi đã ghi nhớ trong lòng. Tôi biết cậu quen thuộc với nơi này, lập tức đặt giúp tôi hai vé máy bay.

Tô Mộc không chút khách khí nói.

- Được, để tôi an bài!

Trần Hồng Đỉnh cũng rất dứt khoát.

Theo an bài của Trần Hồng Đỉnh, đoàn xe liền bắt đầu chạy về phía phi trường. Chờ sau khi đến đó, vừa vặn có một chuyến phi cơ sắp cất cánh, Tô Mộc và Triệu Vô Cực vội vàng lên máy bay, cuối cùng không bỏ lỡ thời gian trở về.

Ngoài phi trường.

Sau khi chiếc máy bay bay vụt qua đỉnh đầu, trên mặt Trần Hồng Đỉnh lộ ra một nụ cười buông lỏng:

- Tô ca, thật sự là cường hãn, tối nay không dọa gục được tôi. Diệp tỷ, mặc dù Tô ca đi rồi, nhưng chuyện của chị tôi vẫn nhớ trong lòng. Yên tâm đi, tên khốn Lương Liệt kia không dám tới tìm chị gây chuyện nữa đâu. Nếu thật sự còn dám như vậy, tôi chắc chắn sẽ phế bỏ hắn.

- Tôi tin tưởng cậu, Tiểu Ngoan, chuyện này làm phiền cậu rồi.

Diệp Tích nói.

- Diệp tỷ, chị cũng gọi tôi là Tiểu Ngoan rồi, tôi còn có thể nói gì.

Trần Hồng Đỉnh cười tủm tỉm nói, sau khi tùy ý hàn huyên thêm mấy câu, Trần Hồng Đỉnh liền trực tiếp lựa chọn rời đi. Dù sao Tô Mộc không ở đây, hắn cũng không muốn chung đụng quá nhiều với Diệp Tích.

Diệp Tích nhìn Trần Hồng Đỉnh rời đi, mới chậm rãi đi về phía xe. Hiện tại trong lòng nàng chỉ nghĩ tới một vấn đề, đó chính là Tô Mộc rốt cuộc gặp phải chuyện gì, có thể làm cho hắn thất thố như vậy.

Thật sự rất nghiêm trọng sao?

Hiện tại có cần gọi điện thoại cho Lý Hưng Hoa không?

Được rồi, tin tưởng Tô Mộc có thể giải quyết được, tin tưởng có Tô Mộc ở đấy, chuyện đại sự cũng sẽ không làm khó hắn.

Chẳng qua Diệp Tích làm sao cũng không nghĩ tới, lần này Tô Mộc gặp phải chuyện thật sự vô cùng khó giải quyết.
Bình Luận (0)
Comment