Quan Bảng

Chương 692

Sau khi phi cơ bắt đầu cất cánh, tâm tình Tô Mộc chẳng những không hề buông lỏng, ngược lại cảm giác càng trầm trọng và bất an. Trực giác nói cho hắn biết, chuyện Trương Quan Trung báo cáo, nếu không có biện pháp giải quyết xong trong thời gian ngắn nhất, thật sự rất có thể tạo thành hậu quả xấu khó có thể tưởng tượng. Mà một khi hậu quả xấu xuất hiện, Tô Mộc cũng không phải sợ phải gánh vác trách nhiệm, mà hắn chính là lo lắng cho cuộc sống và an nguy của những thôn dân kia.

Phải biết rằng vừa rồi chuyện theo lời Trương Quan Trung là như vậy.

Trong phạm vi hành chính của khu Cao Khai, có mấy thôn, trong đó có một thôn tên là thôn Thượng Hà tọa lạc tại giải đất dọc theo khu Cao Khai, dựa vào một huyện của thành phố Cổ Lan, tên là huyện Hoa Cổ. Chuyện xuất phát từ một xí nghiệp tư nhân trong huyện, xí nghiệp này là một xí nghiệp hóa chất, rất có phân lượng ở huyện Hoa Cổ, nhưng vị trí địa lý cũng nương tựa vào khu Cao Khai.

Trước kia bất kể như thế nào, xí nghiệp tư nhân tên là Húc Thịnh này và thôn Thượng Hà cũng không có mâu thuẫn gì. Nhưng không biết tại sao, trong thời gian gần đây, giữa hai bên đột nhiên bắt đầu bạo phát. Truy cứu nguyên nhân là bởi vì bên ngoài thôn Thượng Hà có một con sông, bị Húc Thịnh làm cho ô nhiễm. Rất nhiều người của thôn Thượng Hà, cũng vì vậy mà mắc bệnh, cho nên lúc này mới đi tìm Húc Thịnh đòi hỏi kiến giải.

Nhưng ai ngờ Húc Thịnh hoàn toàn không có ý tứ phản ứng với những thôn dân này, chẳng những không để ý, thái độ ngược lại còn rất cậy mạnh. Nói rằng, chúng tôi là xí nghiệp của huyện Hoa Cổ, e ngại gì thôn Thượng Hà các người. Chuyện này khiến người của thôn Thượng Hà tức giận, hôm qua bọn họ đã ngăn chặn cánh cửa của Húc Thịnh. Kết quả sau đó bởi vì quản sự của Húc Thịnh ra ngoài nói chuyện, mới khiến cho người của thôn Thượng Hà trở về.

Tưởng rằng Húc Thịnh phát hiện vấn đề sẽ thay đổi. Kết quả thế nào? Ai ngờ người của Húc Thịnh lại nói một đằng làm một nẻo. Tối hôm qua bọn họ liền cho mấy chiếc xe tải lớn, chở đầy rác công nghiệp trực tiếp đổ lên ruộng đất của thôn Thượng Hà, khi đang dỡ hàng, một chiếc xe bị người của thôn Thượng Hà phát hiện, toàn thể người của thôn Thượng Hà xuất động, giữ lại chiếc xe này, chỉ có điều tất cả số xe còn lại đều lái đi.

Giữ lại chiếc xe này, người của thôn Thượng Hà nghĩ tới hôm nay làm sao cũng phải đến Húc Thịnh đòi một câu trả lời chắc chắn. Nhưng ai ngờ, còn chưa đợi bọn họ đến, người của Húc Thịnh liền thừa dịp trời còn chưa sáng, liền vọt vào thôn Thượng Hà, đả thương người trông chừng xe, sau đó lái xe đi. Hơn nữa tuyên bố, lúc này mới chỉ là bắt đầu. Nếu người của thôn Thượng Hà còn không biết điều, bọn họ sẽ tiếp tục đến đây. Đến lúc đó cũng không phải là đơn giản đoạt xe, bọn họ còn có thể đánh người.

Người của thôn Thượng Hà, vừa lo lắng vừa sợ, bọn họ không dám chính diện đối kháng với người của Húc Thịnh, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ. Sau đó tới xế chiều, mới nghĩ tới đi báo cảnh sát. Ai ngờ ở bên này người của thôn Thượng Hà mới vừa báo cảnh sát, bọn Từ Viêm vừa nhận được tin tức, ở bên kia người của Húc Thịnh đã biết rồi, người của Húc Thịnh lại càng nổi đóa.

- Người của Húc Thịnh nói đợi hết tối nay, đến sáng ngày mai, bọn họ sẽ lại đến thôn Thượng Hà. Đến lúc đó không dọn dẹp đám dân đen của thôn Thượng Hà là không được! Nói người của thôn Thượng Hà là ngứa xương, cần phải dạy dỗ bọn họ một trận.

Đây cũng là câu nói cuối cùng của Trương Quan Trung, chính là câu nói này khiến cho sắc mặt Tô Mộc âm trầm đáng sợ.

Chuyện này là thế nào? Húc Thịnh các người làm ra chuyện như vậy, lẽ nào có đạo lý? Nhà máy hóa chất vốn không nên xây ở đó, các người làm ô nhiễm nguồn nước của thôn Thượng Hà, còn đổ rác công nghiệp lên ruộng đất của người ta, chuyện này là thế nào? Trắng trợn khi dễ sao? Nghe người ta báo cảnh sát, các người chẳng những không hối cải, còn dám thả ra cuồng ngôn như vậy. Thật sự là vô cùng vô pháp vô thiên.

Mặc dù nói vị trí địa lý của thôn Thượng Hà hơi xa một chút, không ở trung tâm khu Cao Khai. Nhưng phải biết rằng cho dù nơi đó có xa xôi vắng vẻ, đó cũng là khu vực trực thuộc phạm vi của khu Cao Khai. Xảy ra chuyện như vậy, Tô Mộc nhất định phải ra mặt giải quyết.

Chẳng qua điều khiến cho Tô Mộc cau mày chính là thái độ của huyện Hoa Cổ, chẳng lẽ Húc Thịnh gây ra chuyện như vậy, huyện Hoa Cổ hoàn toàn không biết gì sao? Hay là nói huyện Hoa Cổ các người giấu diếm chuyện gì đó không thể cho ai biết.

Nghĩ tới trong chuyện này có thể có tình tiết mờ ám, Tô Mộc liền cảm giác một trận nhức đầu.

- Vừa rồi khi ở Hồng Kông tôi không nói gì, hiện tại tôi muốn nói, số tiền thắng được trong quyền tràng, tôi không muốn cầm, cũng không thể cầm.

Đúng lúc này Triệu Vô Cực bất chợt thấp giọng nói.

- Không thể cầm? Tại sao không thể cầm?

Tô Mộc cũng không kịp phản ứng liền thuận thế hỏi.

- Số tiền đó không phải do tôi lấy được, tôi không muốn cầm, cầm vào sẽ phỏng tay. Số tiền của Viên Thiết tôi đã thay hắn thanh toán, số còn lại, tôi muốn cho cậu.

Triệu Vô Cực bình tĩnh nói.

- Triệu ca, anh không thể cầm tôi có thể cầm sao? Anh phải biết rằng số tiền đó tôi càng không thể động vào. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ động đến khoản tiền đó, nhưng nếu anh đã nói, vậy tôi cũng nói rõ với anh. Khoản tiền kia ngoài phần Diệp Tích lấy đi, số còn lại sợ rằng cũng sẽ quay tới chỗ tôi. Tôi muốn dùng số tiền đó thành lập một quỹ, đặc biệt làm một số chuyện mang tính chất giúp đỡ.

Giống như lập nghiệp, ủng hộ nghiên cứu khoa học nào đó. Sau này nếu quỹ có thể càng phát triển rộng lớn thì càng tốt, như vậy tối thiểu có thể giúp được càng nhiều người hơn. Nếu anh thật sự không muốn cầm lấy số tiền đó..., không ngại giao cho tôi, tôi cũng sẽ đầu tư vào đó. Nhưng số tiền thuộc về anh vẫn thuộc về anh, đây là chuyện phải phân chia rõ ràng.

Tô Mộc nói.

Cách giải quyết như vậy, thật ra khiến Triệu Vô Cực không khỏi sửng sốt. Vốn hắn cho rằng Tô Mộc đối mặt với nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ có cử động thất thố, hơn nữa số tiền này, Tô Mộc có được cũng rất hợp lý. Nhưng ai ngờ Tô Mộc lại không muốn cầm số tiền này, mà dùng để thành lập một cái quỹ, sau đó giao cho một người yên tâm xử lý, đây cũng là một lựa chọn tốt.

Triệu Vô Cực cũng chưa từng nghĩ, Tô Mộc lại đóng góp số tiền kia như vậy. Không phải là không thể, mà là Triệu Vô Cực không tin số tiền kia sau khi đóng góp, có thể chân chính chứng thực. Nếu đóng góp như vậy mà không có cách nào bảo đảm tính chân thật, vậy cũng không bằng tự mình cầm số tiền này, sau đó đi làm những chuyện hiện thực.

Ý nghĩ của Tô Mộc rất tốt!

- Nếu như cậu nguyện ý, số tiền kia tôi sẽ đề cử một người quản lí không tệ cho cậu, nàng rất có kinh nghiệm trong phương diện này. Nhưng bây giờ đang nhàn rỗi ở nhà, bởi vì lúc trước từng có một lần sai lầm.

Triệu Vô Cực nói.

- Được rồi, vậy lúc nào rảnh rỗi..., Triệu ca cứ dẫn người đó tới đây cho tôi gặp mặt.

Tô Mộc tùy ý nói, hoàn toàn không đặt chuyện này ở trong lòng. Vốn Tô Mộc còn đang suy nghĩ, có phải nên thông qua quan hệ với Diệp Tích, tìm một người như vậy. Bây giờ xem ra không cần thiết nữa, người Triệu Vô Cực đề cử, làm sao có thể kém cỏi?

- Cậu không định khảo sát sao?

Triệu Vô Cực có chút tò mò hỏi.

- Có cần thiết không?

Tô Mộc hỏi ngược lại.

- Được, tôi biết phải làm sao rồi.

Triệu Vô Cực gật đầu, không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa.

Hiện giờ có loại công cụ giao thông như máy bay, thật sự là vô cùng thuận tiện. Nếu dựa vào mấy phương tiện giao thông còn lại, Tô Mộc có chạy mệt chết cũng không có khả năng trở về trong thời gian ngắn như vậy. Đợi đến khi hắn trằn trọc trở lại phi trường thành phố lân cận thành phố Cổ Lan, đã là sáu giờ sáng. Lúc này nếu lái xe nhanh một chút, có thể trở về trong vòng hai canh giờ.

Cho đến lúc này tâm tình của Tô Mộc mới xem như buông lỏng không ít, nhưng vẫn duy trì đề phòng cao nhất. Dù gì trong thời gian này Trương Quan Trung cũng không gọi điện thoại tới, hắn biết sự tình vẫn ở trong khống chế, còn chưa bạo phát.

Sau khi máy bay hạ cánh, Tô Mộc và Triệu Vô Cực không hề nghỉ ngơi, thuê một chiếc xe taxi bắt đầu chạy về khu Cao Khai thành phố Cổ Lan. Bởi vì lúc trước đi có chút quá vội vàng, cộng thêm ở trên phi cơ lại không thể gọi điện thoại, Tô Mộc không có an bài xe tới đây. Nếu không cũng không phải thuê xe ở đây, nhưng không sao cả, hiện tại chủ yếu nhất chính là lên đường, những chi tiết rườm rà đều không đáng để lo.

Khi ở bên này Tô Mộc đang điên cuồng trở về, thời gian đã từng giây từng phút trôi qua.

Lúc này đã là hơn bảy rưỡi sáng.

Bảy rưỡi sáng tháng sáu, trời đã sáng choang không nói, mặt trời lại càng chiếu sáng khắp nơi. Nếu là trước kia, vào lúc này người của thôn Thượng Hà đã vô cùng bận rộn, khắp nơi đều có thể thấy bóng người. Nhưng hôm nay lại bất đồng, yên lặng vô cùng.

Trong cảnh tượng yên tĩnh như vậy, từ đàng xa đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe, ở giữa chính là một chiếc Mercesdes-Benz rất sang trọng, trước sau có sáu chiếc xe cũng không kém phần xa hoa, sau khi xe dừng lại, từ trên xe bước xuống một nhóm người, dõi mắt nhìn lại thậm chí có tới sáu bảy mươi người. Hơn nữa những người này đều là thanh niên cường tráng, thân hình cao lớn, mặc đồng phục của hóa chất Húc Thịnh, trong tay cầm thiết côn, sắc mặt bất thiện quét về phía thôn Thượng Hà.

Lúc này trong thôn Thượng Hà có rất nhiều người còn chưa tỉnh giấc, những người đã dậy, đều có chút phát mộng nhìn cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trước mặt, cho đến khi nhìn thấy một nam tử lòe loẹt đỏm dáng từ trên chiếc Mercedes bước xuống, mới có người khủng hoảng hét ầm lên.

- Nhanh ra ngoài đi, người của Húc Thịnh tới rồi, bọn họ mang theo người, đây là muốn đánh nhau với thôn Thượng Hà chúng ta!

Theo tiếng thét chói tai vang lên, cả thôn Thượng Hà bỗng chốc trở nên náo loạn, nhà nào cũng có người bắt đầu chạy ra. Khi bọn hắn vừa tới cửa thôn, nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện đám người kia, tất cả đều sửng sốt.

Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, đám người Húc Thịnh, trong tay giơ thiết côn uy hiếp. Hơn nữa mặt mũi người nào cũng đầy lãnh khốc, khiến dân chúng đều cảm thấy lo lắng trong lòng.

- Thật sự là thanh âm rất êm tai!

Nam tử từ trên chiếc Mercesdes-Benz bước xuống, vừa nghe thấy tiếng thét chói tai của người thôn Thượng Hà, trên mặt lộ ra một loại say mê, sau khi say mê hưởng thụ, hắn liền cất bước đi tới phía trước, khinh thường cười lạnh, quét qua toàn trường.

- Mọi người ở thôn Thượng Hà nghe đây...
Bình Luận (0)
Comment