Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 36

Sau khi Triệu Bội Bội một bước nhảy vào phòng, giọng nói ngạo mạn nhất thời nâng cao gấp mấy lần, tiếng cười trong miệng tràn ra cũng càng trở nên bén nhọn, như sợ người trong phòng không nghe được, dài cổ hô to vào phòng: “Lý lão phu nhân, bà có ở nhà không? Bà muốn biết chuyện này không? Chuyện Lý Vận chết một tháng trước bà có biết không? Nhưng mà, tôi nghĩ là chắc bà không biết đâu, một tháng trước bà vẫn còn đang nằm ở bệnh viện chờ tiền cứu mạng cơ mà, làm gì có ai nói cho bà nhỉ?” Nói đến đây, Triệu Bội Bội cười càng thêm cao hứng, gần như kêu la nói: “Tôi thân là bạn tốt của Lý Vận, giờ thực không đành lòng nhìn bà lão như bà bị người khác lừa gạt, con gái cũng đã chết một tháng, cho dù thế nào thì cũng nên cho bà biết, đừng để Lý Vận chết lâu như vậy, mẹ ruột cũng không đến tế bái một lần, thế thì Lý Vận thật đúng là mệnh khổ mà! Bà không biết đâu, Lý Vận chết thảm lắm! Sau khi ly hôn tinh thần thất thường phải vào bệnh viện tâm thần, sau đó lại nhảy lầu tự sát, ngã từ tầng mười ba xuống, tan xương nát thịt, đầu óc vỡ nát!

“Mẹ kiếp ngã xuống cái rắm!” Người đàn ông vẫn ngăn ở trước người Triệu Bội Bội không thể nhịn được nữa, rống vào khuôn mặt nhỏ bé kiều mị của Triệu Bội Bội, chỉ ra ngoài đường, tức giận hét, “Cô thất đức vừa thôi, cút ngay cho lão tử (= bố mày)”

“Ôi……..”

Triệu Bội Bội hạ xuống cánh tay đang đỡ khung cửa, hai tay ngạo mạn khoanh trước ngực, giày cao gót thủy tinh dậm một cái, châm biếm nhìn người đàn ông: “Dân quê chính là dân quê, trình độ văn hóa một chút cũng không có. Mở miệng ra, lại không nói tiếng người……. Ha ha, cũng khó trách, cả đời chỉ có thể bán sức lao động.” Triệu Bội Bội nhấc mắt liếc người đàn ông trước mặt, tiếp tục nói, “Chân thành khuyên ông một câu, miệng chịu khó tích nhiều phúc đức chút, có lẽ nhà các người cũng không ra nông nỗi như vậy. Về phần tôi à…… Ông yên tâm đi, chỗ này vừa nhỏ lại vừa rách nát, ông cho rằng tôi thích ở chỗ này chắc? Tôi tới để an ủi hỏi thăm người nhà bạn tốt, còn mang cả lễ vật đến, cũng không phải là muốn ở lì không đi. Lễ vật tôi đã đặt trong nhà, cũng không phải là đồ quý giá gì, là quần áo, mỹ phẩm dưỡng da linh tinh mà khi còn sống Lý Vận đã dùng qua….. Giữ lại tôi ngại xúi quẩy, liền đem tới cho các người, cũng có thể làm vật tưởng niệm….. Dĩ nhiên, muốn hay không là việc của các người, cứ tự nhiên!”

Nói xong, Triệu Bội Bội nhàn nhạt cười, lạnh lùng nhìn cậu của Lý Vận, ngạo mạn từng bước lùi ra sau, từ nhà người đàn ông lui ra ngoài, xoay người nhấc chân rời đi.

Triệu Bội Bội vừa bước được một bước, liền nghe thấy âm thanh ngạc nhiên từ trong nhà truyền ra: “Chí Cường….. Ai vừa mới tới đấy? Chị nghe thấy có người nói Vận nhi chết ư?”

Bước chân Triệu Bội Bội lập tức dừng lại, lui về phía sau nhìn bên trong cửa.

Trong phòng, một lão phu nhân nửa đầu bạc trắng đẩy cửa phòng khách ra, bước chân tập tễnh từ phòng khách đi đến trước cửa, miệng còn hoảng hốt nói thầm: “Chí Cường à, Vận nhi trách chị sao? Sao chị xuất viện cũng không thấy Vận nhi đến thăm? Em nói nó bận rộn, nhưng bận mấy chắc sẽ không bận đến mức thời gian thăm chị cũng không có chứ? Thật ra Vận nhi xảy ra chuyện gì đúng không? Nhưng nó chớ nghĩ quẩn, ly hôn cũng không sao, một người cũng tốt…..”

“Ai chà, bà rốt cuộc cũng ra. Nhìn dáng dấp thì giải phẫu cũng không tệ lắm nhỉ, bà đã có thể đi bộ được rồi.” Triệu Bội Bội nhìn dáng vẻ mẹ Lý Vận tập tễnh đi tới, vui vẻ nhếch môi, cười hì hì nói: “Lý lão phu nhân, không cần hỏi, con gái bảo bối duy nhất của bà đã sớm chết rồi….. Mặc dù là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhưng bà cũng nên bớt đau buồn đi, coi chừng thân thể. Nếu lại tê liệt, cũng không có người chăm sóc tuổi già trước khi chết đâu!”

“Triệu Bội Bội, ông kháo! Con mẹ nó cô cút, cút nhanh lên!” Bên trong nhà, cậu của Lý Vận đã bị lời của Triệu Bội Bội làm cho tức đến nổ tung, nhặt giày bên cạnh tủ giày da lên, hung hăng ném Triệu Bội Bội, “Con mẹ nó cô đùa đủ chưa, đừng ép người quá đáng, cái loại thối nát như cô thì đắc ý cái gì, có sinh con ra thì cũng là đứa ngu đần chẳng ra gì! Đi chết đi!”

*

Triệu Bội Bội ngồi trên xe, tay phải dùng đồ chống phóng xạ, nhẹ nhẹ đặt lên bụng, tay trái lấy điện thoại di động ra, nhấn một dãy số.

Lúc cậu của Lý Vận – Lý Chí Cường cầm giày ném cô, hộ vệ bên người ra tay nhanh gọn chặn lại, cô không có việc gì, nghênh ngang bước trên cầu thang cũ kỹ rời đi.

Sau mấy tiếng tút, bên kia tiếp máy…..

“Chị, là em. Em vừa đi qua nhà Lý Vận, cái bà già đó đã bị em làm cho tức chết. Ha ha ha, chị không được tận mắt chứng kiến, cái bà già đáng chết đó mặt mày nhăn thành cái dạng gì….. Chuyện ngày hôm nay chẳng qua là làm nóng người thôi, còn chưa xong đâu, trọng tâm còn chưa diễn đến mà….. Chị chờ xem, em sẽ không để cho nhà bọn họ sống yên ổn!”
Bình Luận (0)
Comment