Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 37

Xế chiều, gió nổi lên.

Bầu trời xanh thẳm không biết từ lúc nào đã bắt đầu trở nên xám xịt, như bị phủ lên một tầng băng gạc màu xám. Phía chân trời xa xa, có một đám mây đen lớn như được nhuộm mực nước từ từ bay tới.

Phỏng chừng, không bao lâu nữa, sẽ có một trận mưa to đây.

Giản Trang đi đến chỗ mấy ngôi nhà dân cư cũ kỹ, đứng yên dưới tầng một của nhà Lý Chí Cường, không dám bước ra một bước.

Cô rất muốn đi lên gõ cửa nhà cậu, muốn nhìn một chút xem thân thể mẹ phục hồi thế nào, thời gian qua có tốt hơn không?

Nhưng mà, càng đến gần càng e sợ. Lúc ở quảng trường cái gì cũng không nghĩ đến, đầu óc nóng lên ngồi taxi tới đây. Hiện tại đứng dưới nhà cậu, ngược lại mất đi dũng khí lúc ban đầu.

Bây giờ cô không phải là Lý Vận, mà là Giản Trang. Là một người xa lạ cậu hoàn toàn không quen.

Cô lúc này, có thể sử dụng thân phận gì để lên gõ cửa nhà cậu đây? Cứ cho là cậu mở cửa, lại lấy lý do gì vào thăm mẹ bây giờ? Cô có lý do gì để vào nhà chứ?

Ai sẽ đồng ý cho một người xa lạ vào nhà mình chứ, còn để người lạ nói chuyện dông dài với người nhà của mình hay sao?

Cô cũng không thể xông vào nói “Con là Lý Vận, con không có chết!”, như vậy sẽ bị coi là bệnh thần kinh, cửa nhà cậu còn chưa vào được, ngược lại có thể đến thăm bệnh viện tâm thần lần nữa rồi.

Ở dưới tầng một do dự một lúc, do dự hết lần này đến lần khác, Giản Trang quyết định đi lên.

Nếu đã đến, không đi lên xem một chút, cũng không nói trước được gì. Lấy cớ gõ nhầm cửa, cho dù không nhìn thấy mẹ, có thể gặp cậu cũng tốt.

Sau đó, đến khi Giản Trang đứng trước cửa chống trộm, gõ cửa vô số lần cũng không thấy ai trả lời, một chút tưởng niệm còn sót lại trong lòng cũng tan vỡ.

Trong nhà cậu, một người cũng không có.

Chẳng lẽ mọi người ra ngoài đi dạo tản bộ rồi?

Đáy mắt Giản Trang xẹt qua vẻ thất vọng, lưu luyến nhìn cánh cửa một chút, sau đó xoay người, lẳng lặng rời đi.

*

Tâm niệm một người, lại không được như nguyện nhìn thấy, trong lòng khó tránh khỏi mất mác.

Rời khu dân cư cũ kỹ, Giản Trang đi dạo ở khu náo nhiệt nhất quảng trường, nhìn xe tới xe lui trên đường phố, nhìn biển người mênh mông mờ mịt trước mặt.

Cô vì bị tính kế mà chết thảm, lại ngoài ý muốn mà sống lại. Sau khi sống lại, may mắn có được một cuộc sống hoàn toàn mới, trở thành thiên kim tiểu thư có tiền, chỉ cần dựa vào thế lực của gia đình, sau này cuộc sống có thể thuận buồm xuôi gió, lên như diều gặp gió, đây là cuộc sống và cơ hội mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ nhỉ?

Mặc dù có cơ hội tốt như vậy, cuộc sống cũng không thể không buồn không lo.

Sau khi trở thành Giản Trang, ý nghĩa là trở thành một người khác. Đối với người nhà họ Lý mà nói, cô chính là người ngoài. Không có bất kỳ thân phận gì để tiếp xúc người nhà họ Lý, lại càng không có bấy kỳ lập trường gì dung nhập vào cuộc sống trước nữa.

Chỉ có thể như lời một bài hát, từ quen thuộc nhất thành người xa lạ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giản Trang không khỏi cảm thấy đau xót…….

“Ầm____”

Bầu trời càng ngày càng u ám phát ra tiếng gầm gừ vang dội, kèm theo tiếng sấm nổ vang trên trời, một đạo tia chớp trắng như thanh kiếm sắc bén, xé rách tầng mây, đâm rách đám mây trên nền trời đen kịt, chỉ một thoáng, ánh sáng tia chớp khiến bầu trời một mảnh sáng rực.

Giản Trang một bụng đầy tâm sự bị tiếng sấm đinh tai nhức óc dọa sợ hết hồn, dưới chân lệch một cái, thân thể liền nghiêng ngả lảo đảo……

Sau đó, một tiếng phanh xe khẩn cấp vang lên, tiếng bánh xe ma sát mặt đất kịch liệt so với tiếng sấm càng chói tai hơn!

Giản Trang ngã lăn trên đất, cùng lúc, chiếc xe hơi phanh gấp kia cũng kịp thời dừng lại, cách người cô rất gần…..

Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là bị đâm rồi!

Trong nháy mắt lúc Giản Trang ngã xuống đường, sau lưng cô có một chiếc xe hơi màu đen đang đi tới, nếu không phải là lái xe có kỹ thuật vượt trội, kịp thời dừng xe lại, sợ rằng giờ này Giản Trang đã bị đánh bay hơn mười mét rồi.

Giản Trang ngã xuống đường nhựa, đầu gối trực tiếp va chạm với mặt đường cứng rắn, nhất thời đau như bị dao cắt, đau đến nỗi mặt cô cũng đều đỏ.

Bên trong xe.

Người đàn ông ngồi bên cạnh ghế lái vốn là đang cầm một ly cafe nóng muốn uống, nhưng trải qua việc xe vừa phanh gấp như vậy, ly café nóng trong tay quả nhiên bay ra hơn nửa, dội lên phía dưới cổ áo.

“Tiên sinh, chuyện này…..”

Người lái xe đầu tiên là ngẩn ngơ, giây kế tiếp lập tức cúi thấp đầu nói: “Thật xin lỗi tiên sinh, đây là…..”

“Không có gì.” Người đàn ông vẫn cầm ly cafe trong tay, ngồi vững vàng bên cạnh ghế lái, khẽ vuốt cằm nhìn đường vân áo sơ mi màu lam nhạt bị ướt, sau khi thản nhiên nhìn lướt qua, giơ cánh tay lên, lưu loát đem ly cafe để lại bên trong chiếc ly trong xe.

“Tiên sinh.” Người lái xe nhanh tay lẹ mắt lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, đưa tới trước mặt người đàn ông.

Không khí bên trong xe hết sức đè nén, mặc dù người đàn ông không có bất kì biểu hiện tức giận nào, nhưng người ngồi ở vị trí lái xe vẫn cẩn thận cúi đầu, dùng khóe mắt vụng trộm quan sát động tĩnh của người đàn ông.

Mà đối mặt với mọi chuyện phát sinh trước mắt, biểu hiện của người đàn ông rất thong dong dịu dàng, không nhanh không chậm nhận lấy khăn tay, khéo léo điều chỉnh, kiên nhẫn xếp lại, hai ngón tay kẹp một mặt khăn tay, lau đi chất lỏng chưa khô.

Lúc lau đến cổ áo, gò má người đàn ông từ từ buông lỏng, bộ dạng tựa như rất vui vẻ, đường cong gương mặt trở nên nhu hòa, môi nhếch lên, khóe miệng chứa đựng nụ cười dịu dàng, mắt ưng dưới mày kiếm (= lông mày lưỡi mác) lại bén nhọn chuyển một cái, nhìn Giản Trang đã đứng lên ngoài xe, nhẹ giọng nói, “Hôm nay là mùng mấy? Thế nào lại liên tiếp gặp phải chuyện làm người ta không vui đây. Thí Chủ, cậu nói xem cái này gọi là ‘năm hạn xui xẻo’ có đúng không? Chuyện vừa rồi thì thôi đi, giờ lại có người phá hủy bộ quần áo của tôi ….. Ừ, không khéo là lần này tính tình của tôi lại không tốt.” Người đàn ông dừng lời, tầm mắt dời một cái, nhìn thuộc hạ bên cạnh, tiếp tục nói, “Thí Chủ, cậu nói, chuyện này nên xử lý thế nào? Nên bán hay là giết cô ta?”
Bình Luận (0)
Comment