Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 10

Nam Tầm đau lòng muốn chết: “Ây da, Thiếu tướng quân ngài cẩn thận chút, thuốc còn chưa uống hết mà! Thuốc này đắt lắm! Hai mươi lạng! Ở ngoài một lọ có thể bán hai mươi lạng đó!”

“Thuốc Quận chúa đưa cho ngài tối qua đã dùng hết ba lọ, sáu mươi lạng vàng đó! Thiếu tướng quân, cái mông của ngài bây giờ thật sự thành vàng rồi…”

Yến Độ nhìn chằm chằm vào hắn ta, mặt lạnh như ngọc, giọng nói nặng nề, từng chữ rõ ràng: “Sao, thuốc này vừa có thể bôi ngoài vừa có thể uống trong?”

“Đúng vậy, Quận chúa đưa cho thuộc hạ mấy lọ, bảo thuộc hạ dùng cho ngài, đây đều là vàng đó!” Nam Tầm cảm thán rồi “ồ” một tiếng, lấy ra một thỏi vàng đưa qua.

“Đây là tiền bán thuốc của Quận chúa hôm nay, nàng ấy bảo thuộc hạ đưa cho ngài, nói là… khụ, tiền phòng.”

Môi Yến Độ mím càng chặt hơn.

Hắn cầm lấy thỏi vàng, lực rất mạnh, gần như muốn bóp méo thỏi vàng.

“Thiếu tướng quân, không có việc gì thì thuộc hạ lui xuống nhé.”

“Khoan đã.” Yến Độ mở lời: “Đến phòng thu chi trả lại tiền thuốc cho nàng, tính theo giá thị trường.”

“A?” Nam Tầm tỏ vẻ khó xử, “Quận chúa tặng thuốc cho Tướng quân là tấm lòng, Tướng quân ngài đưa tiền có phải là hơi đẩy người ta ra xa không…”

“Bảo ngươi đi thì cứ đi.”

Yến Độ biết Tam Thất muốn ‘báo đáp’ hắn, nhưng nếu thật sự muốn báo đáp cũng nên là hắn báo đáp nàng mới đúng.

Cũng là hắn suy nghĩ không chu toàn, những phần thưởng mà Hoàng cô trượng ban cho tuy lộng lẫy nhưng chỉ có thể để trưng. Nàng một mình rời khỏi nhà họ Ngu, trong tay chắc chắn eo hẹp, nếu không sao lại đi bán thuốc?

Nhưng nàng đã chọn tự lực cánh sinh ở bên ngoài, cũng không tìm hắn để kể khổ, chắc chắn là không muốn ‘gây thêm phiền phức’ cho hắn.

Hắn không muốn nàng cảm thấy như đang ăn nhờ ở đậu hay là nợ hắn.

Nếu đã vậy hắn sẽ mua thuốc từ tay nàng, theo như nàng nói, tiền hàng sòng phẳng.

Như vậy… không tính là hắn giúp đỡ chứ? Thuốc đó lợi hại như vậy, Bảo Xuân Đường còn cầu không được, tính ra là hắn còn được lợi hơn.

“Còn nữa.” Thiếu tướng quân cụp mắt xuống, ra vẻ thản nhiên nói: “Nàng đã đoạn tuyệt với nhà họ Ngu, hôn ước đó chỉ là một tờ giấy lộn, sau này không được nhắc đến nữa.”

Nam Tầm: “Chuyện này cũng không nói chắc được, lỡ như Bác Viễn Hầu thế tử muốn cưới thì sao? Quan trọng là, chuyện này Tướng quân ngài nói không có tác dụng.”

Yến Độ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Ra ngoài, chạy quanh phủ 50 vòng!”

Trời của Nam Tầm như sụp đổ, tại sao chứ!!

Người cảm thấy trời sụp không chỉ có Nam Tầm, Ngu Đường về đến nhà họ Ngu liền muốn chạy đến trước mặt đại ca, nhị ca và mẫu thân để khóc lóc kể khổ, kết quả hạ nhân báo cho nàng ta biết, Sở Nguyệt Bạch đã cử tiểu đồng đến, vẫn đang chờ nàng ta.

Ngu Đường lúc đó chỉ muốn ngất đi, đành phải thoái thác rằng thuốc mới đang được bào chế, đợi thêm vài ngày nữa là được.

 

Về đến viện của mình, Ngu Đường chỉ giữ lại Mạt Hương, vội vàng nói: “Mạt Hương, ngươi tìm một người lạ mặt chạy đến Bảo Xuân Đường một chuyến, hỏi thăm chuyện về loại thuốc đó.”

“Ngu Tam Thất chắc chắn đã đi bán thuốc rồi, nó cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi.”

Mạt Hương vâng dạ rồi lại nói: “Hôm nay tên tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng đi theo Tam tiểu thư trông giống như người của Thiếu tướng quân phủ. Tứ tiểu thư, nô tỳ thật sự thấy bất bình thay cho tiểu thư, rõ ràng tiểu thư là ân nhân cứu mạng của Yến Thiếu tướng quân, sao ngài ấy lại không phân biệt phải trái, giúp đỡ Tam tiểu thư?”

Ngu Đường cũng thắc mắc, quỷ mới biết Ngu Tam Thất và Yến Độ quen nhau như thế nào?

Nhưng bây giờ nàng ta không có sức để quan tâm nữa, trước tiên phải lấy được thuốc đã, sau này nàng ta nhất định sẽ cho Ngu Tam Thất biết tay!

Ngu Đường lo lắng chờ đợi Mạt Hương mang kết quả về.

Tin tốt, Tam Thất thật sự đã đi bán thuốc.

Tin xấu, là không bán cho nhà họ Ngu và Bác Viễn Hầu phủ.

Ngu Đường hận đến nghiến răng nhưng không mua lại không được, đành phải để Mạt Hương tìm người khác, nhất định phải mua được loại thuốc đó về.

Ngu Đường lo đến mức miệng nổi mụn nước nhưng nàng ta không để ý. Mấy ngày nay mỗi khi nàng ta mở miệng nói chuyện, hạ nhân bên cạnh đều có vẻ mặt kỳ quặc.

Đợi nàng ngậm miệng lại người xung quanh mới dám thở.

Lại hai ngày nữa trôi qua, Ngu Đường không đợi được Mạt Hương mua thuốc về mà lại đợi được Sở Nguyệt Bạch.

Sở Nguyệt Bạch sau khi gặp nàng ta, mở lời liền nói: “Đường muội muội có biết Ngu Tam Thất đang bán thuốc ở Bảo Xuân Đường không? Nàng ta bán chính là loại thuốc muội tặng cho lão phu nhân.”

Trái tim lơ lửng của Ngu Đường cuối cùng cũng chết.

Nàng cúi đầu khóc nức nở, nói: “Ta vốn không muốn nói cho Nguyệt Bạch ca ca biết, là Tam tỷ tỷ… tỷ ấy đã trộm phương thuốc của ta… Ưm…”

Lời của Ngu Đường vừa nói ra, cổ họng nàng ta đau nhói một trận như nuốt phải kim.

Nàng ta nén không kêu, đau đến mức thở hổn hển, nước mắt lã chã rơi, lần này là khóc thật.

Sở Nguyệt Bạch thấy nàng ta rơi lệ liền muốn tiến lên an ủi nhưng vừa đến gần, ôi… một mùi hôi thối xộc vào mặt, xông đến mức hắn phải vội lùi lại ba bước.

Ngu Đường bị hắn làm cho nín khóc, ngạc nhiên hỏi: “Nguyệt Bạch ca ca, huynh sao vậy?”

Nàng ta vừa mở miệng lại là một trận hôi thối.

Bụng Sở Nguyệt Bạch cuộn lên, cố nén không nôn ra, mặt đã cứng đờ.

“Không…không có gì…chỉ là đột nhiên… đột nhiên mũi không được thoải mái.” Sở Nguyệt Bạch nghiến chặt răng.

Những lời Ngu Đường nói sau đó hắn không nghe vào một chữ, nín thở quá lâu, hắn sắp ngất rồi.

“Đường…Đường muội muội, ta đi trước đây, chuyện thuốc thang phiền muội nhanh một chút.”

Sở Nguyệt Bạch không thể nói thêm được nữa, hắn quay người vội hít một hơi, đi được một đoạn nữa mới quay đầu lại, vẻ mặt kỳ quặc hỏi: “Đường muội muội hay là mời một đại phu xem thử đi.”

Ngu Đường không hiểu, nàng ta có bệnh đâu, mời đại phu làm gì?

Ngu Đường tất nhiên không biết nguyên do, mỗi lần nói dối là một lần mang khẩu nghiệp, ngoài việc phải chịu nỗi đau nuốt kim, nói dối càng nhiều, miệng càng hôi.

Mùi hôi đó là từ trong linh hồn nàng tỏa ra. Ban đầu chỉ hôi khi nói, sau đó hôi cả khi thở. Nếu vẫn không tỉnh ngộ, mùi hôi sẽ đi theo nàng ta mọi nơi – nàng ta ở đâu, hôi ở đó!

Sở Nguyệt Bạch vừa đi Liễu thị đã gọi Ngu Đường qua nói về một chuyện khác.

“Thất công chúa lại đưa thiệp cho con, mời con cùng đi dự tiệc?” Ngu Đường kinh ngạc vui mừng.

Liễu thị gật đầu, cũng hiếm khi có tinh thần: “Nếu con được Thất công chúa yêu thích, thì nhà ta mới có cơ hội xoay chuyển tình thế. Cơ hội này không thể bỏ lỡ.”

Ngu Đường vội gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo.”

Liễu thị vừa định đáp lời thì đột nhiên nhíu mày, ban đầu bà không dám tin, lại ngửi thử, sau đó vội che miệng mũi, ngạc nhiên nói: “Đường nhi? Con ăn gì vậy?”

Ngu Đường ngạc nhiên: “Nữ nhi, nữ nhi không ăn gì cả…”

“Vậy sao con, sao lại…” Liễu thị không nói ra được hai chữ ‘hôi miệng’, chỉ có thể nói một cách ẩn ý là bảo Ngu Đường đừng ăn linh tinh những thứ có mùi nặng, lại bảo nhà bếp làm cho nàng ta ít chè ngọt hạ hỏa.

Mặt Ngu Đường nóng bừng, cũng biết là trong miệng mình có mùi.

Nhưng nàng ta thật sự không ngửi thấy, cũng không ăn linh tinh gì cả…

Nghĩ đến lời “nhắc nhở” của Sở Nguyệt Bạch khi rời đi, Ngu Đường chỉ hận không thể chết quách cho xong, xấu hổ đến mức không dám gặp ai, trốn vào phòng khóc một trận.

Nàng ta khóc càng đau lòng, Tam Thất càng vui vẻ.

Ở một nơi khác Tam Thất cũng nhận được thiệp mời, là do Chu chưởng quỹ của Bảo Xuân Đường đích thân mang đến.

Người gửi thiệp là chủ nhân đằng sau ông ta: Định Bắc Hầu phủ.

Lão Thái quân của Định Bắc Hầu phủ muốn tổ chức tiệc ngắm hoa mai, mời không ít danh môn quý tộc và các tiểu thư khuê các.

Tam Thất nhận thiệp, vừa đi vừa suy nghĩ, ngẩng đầu liền thấy Yến Độ vừa luyện võ xong.

Thiếu tướng quân thân hình cao lớn, sau khi luyện võ ra mồ hôi, lớp áo trong mỏng manh ôm sát, để lộ đường nét cơ bắp cân đối mạnh mẽ. Lưng rộng eo ong, hơi nóng khi hít thở hóa thành sương trắng, sau khi sương tan là khuôn mặt lạnh như ngọc cao quý tuấn mỹ.

Như tiên nhân trên trời lạc vào cõi trần, đẹp vô cùng.

“Nàng định đi dự tiệc sao?” Yến Độ đi về phía nàng.

Nàng đứng trên hành lang, hắn đứng dưới hành lang, sự xuất hiện của hắn như mang đến hơi ấm.

Ấm áp.

Tam Thất chớp mắt, nàng dường như đã biết tại sao Định Bắc Hầu phủ lại gửi thiệp cho mình.

“Thiếu tướng quân cũng đi dự tiệc sao?” nàng nhẹ giọng hỏi.

Yến Độ “Ừm” một tiếng, “Cùng đi.”

Rồi dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, như đang che giấu nói: “Tiện đường thôi.”

Tam Thất mỉm cười nói lời cảm ơn, trước khi rời đi nàng nói: “Vàng Thiếu tướng quân bảo Nam Tầm mang đến nhiều quá, giá thành của viên Trường An đó thực ra không cao.”

Dược liệu sử dụng đều rất bình thường, chỉ là phương pháp bào chế đặc biệt, cộng thêm cần máu của nàng làm thuốc dẫn mà thôi.

Mười lọ thuốc cũng chỉ tốn của nàng một giọt máu.

Vậy mà Yến Độ lại bảo Nam Tầm mang đến một trăm lạng vàng, cho dù tính theo giá thị trường cũng đã cho nhiều hơn.

“Hoàng hậu nương nương mùa đông dễ bị ho, ta muốn đặt thêm một ít gửi vào cung.”

Tam Thất không vạch trần hắn, nhận lấy tấm lòng này của hắn, trong lòng lại nghĩ: Chỉ tặng gỗ ô mộc sét đánh cho Yến Độ làm quà đáp lễ e là không đủ, nên tặng thêm cho hắn cái gì đây?

Yến Độ đột nhiên gọi nàng lại.

“Tam Thất.”

Nàng quay đầu lại.

Thiếu tướng quân đứng dưới hành lang, chăm chú nhìn nàng: “Đừng gọi ta là Thiếu tướng quân nữa.”

“Gọi ta là Yến Độ đi.”

Bình Luận (0)
Comment