Hôm nay là ngày Định Bắc Hầu phủ mở yến tiệc.
Tam Thất đã bị kéo dậy trang điểm từ sớm. Nha hoàn chải tóc cho nàng tên là Vân Tương, vốn là hạ nhân hạ bên cạnh Thất công chúa.
Vân Tương không nhiều lời nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn.
Sau khi được đón từ thôn Hoàng Tuyền về Ngu gia, ăn mặc ở đi lại của Tam Thất cũng không được ưu ái gì đặc biệt, nàng cũng không thích trang điểm đầu cài trâm ngọc châu thúy như Ngu Đường, thật sự rất phiền phức.
Vân Tương trang điểm cho nàng, nàng rất hài lòng. Búi tóc đơn cài một chiếc trâm sen bằng bạc, xiêm y trông có vẻ đơn giản nhưng viền áo đều dùng tơ bạc, vạt váy thêu mây lành và tuyết mai, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông hồ ly trắng.
Người xưa có câu “muốn đẹp thì mặc đồ tang”, cả bộ đồ này của Tam Thất, kết hợp với làn da vốn đã trắng của nàng tạo cho người ta cảm giác như được tạc từ băng tuyết, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang một vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.
Ngoài cửa phủ, Yến Độ nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại, vừa nhìn đã ngẩn người trong thoáng chốc.
“Thiếu tướng quân.” Giọng nói đã đến gần Yến Độ mới hoàn hồn. Hắn cao hơn nàng một cái đầu, cúi mắt xuống là vừa vặn thấy được hàng mi dài và dày của nàng.
Âm thanh khẽ lăn qua yết hầu, Yến Độ “ừm” một tiếng, sau khi lên xe ngựa thì chìa tay về phía nàng.
Tam Thất nhìn trái nhìn phải: “Đi chung một xe sao?”
…
Yến Độ: “Chiếc xe ngựa còn lại của phủ bị hỏng rồi, hôm nay đành tạm vậy.”
Tam Thất không có ý kiến gì, nắm lấy tay hắn mượn lực bước lên xe.
Chỉ là khi tay hai người nắm lấy nhau cả hai đều sững lại.
Người trước là vì tay hắn quá ấm.
Người sau là vì tay nàng quá lạnh, lạnh đến không giống người sống.
Khoang xe không hề chật chội, hai người ngồi đối diện nhau. Trước khi xe chạy Yến Độ lại dặn dò gì đó ra ngoài, một lát sau Nam Tầm cầm một chiếc lò sưởi tay vào.
Đợi lò sưởi đến tay Tam Thất xe ngựa mới bắt đầu chuyển bánh.
“Thật ra ta không lạnh.” Tam Thất nói, cũng không phải là không lạnh, chỉ là cái lạnh mà nàng cảm nhận được khác với người thường, không phải vì mùa đông giá rét mà là vì hồn phách của nàng.
“Ta sợ lạnh.” Yến Độ nói rồi ngừng lại một chút: “Nàng cầm giúp ta trước đi.”
Tam Thất nhìn thẳng vào hắn, Yến Độ tránh ánh mắt nàng, tiện tay cầm một cuốn binh thư lên đọc. Suốt đường đi im lặng, Yến Độ đọc mà lòng không yên.
Trước khi đến Định Bắc Hầu phủ, Tam Thất hỏi hắn: “Xiêm y và trang sức cũng là Thiếu tướng quân giúp ta chuẩn bị sao?”
“Không phải.” Yến Độ chối ngay: “Nam Tầm chuẩn bị.”
Tam Thất “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Thiếu tướng quân muốn vào cùng ta sao?”
“Nàng vào trước đi, ta phải đợi một người.”
Tam Thất nói “được” rồi xuống xe ngựa trước. Sau khi xuống xe nàng nói với Nam Tầm: “Cảm ơn nhé, Nam Tầm.”
Nam Tầm: Hả?
Cảm ơn mình cái gì?
Yến Độ nhìn theo Tam Thất được người nghênh đón vào phủ, mím chặt môi rồi nhìn sang Nam Tầm, mày lại nhíu chặt: “Tại sao nàng ấy lại chịu gọi ngươi là Nam Tầm?”
“Hả? Quận chúa không gọi thuộc hạ là Nam Tầm thì gọi là gì ạ?” Nam Tầm ngơ ngác không hiểu gì: “Mà vừa rồi Quận chúa cảm ơn thuộc hạ chuyện gì vậy?”
Yến Độ không muốn để ý đến hắn. Không lâu sau, một thiếu niên mặc gấm vóc chạy ra, Nam Tầm vội hành lễ: “Trường Lưu Thế tử.”
Hứa Trường Lưu xua tay, chui tọt vào xe: “Tiểu biểu thúc đại tướng quân của ta ơi, cuối cùng thúc cũng đến rồi! Ủa, sao chỉ có mình thúc? Vị Minh Hoa Quận chúa kia đâu?”
Yến Độ liếc hắn một cái: “Người ta bảo ngươi mời đã mời được chưa?”
“Mời rồi, mời rồi! Sở Nguyệt Bạch kia đã đến khu rừng mai rồi,” Hứa Trường Lưu bĩu môi: “Tiểu biểu thúc, thúc bảo ta mời hắn làm gì? Đâu phải thúc không biết thù oán giữa hai nhà chúng ta.”
“Ta đã hỏi lão Thái quân, bà cũng không chịu nói rõ, chỉ bảo ta nghe theo lời thúc.”
“Còn nữa, Thất công chúa có phải cũng là do thúc mời đến không?”
“Tiểu biểu thúc, thúc không biết hai năm thúc xuất chinh nàng ta đã bắt nạt chúng ta thế nào đâu…”
Khi Hứa Trường Lưu lải nhải không ngừng, Yến Độ đã xuống xe ngựa, hắn đành phải đuổi theo.
Tiệc ngắm hoa được tổ chức trong rừng mai. Xung quanh rừng mai có hành lang bao quanh, bên trái hành lang là khách nam, bên phải là nữ quyến.
Bên phải, tất cả nữ quyến đều vây quanh hoặc chú ý đến một người.
Thiếu nữ đó đeo mạng che mặt, trông rất uất ức, xung quanh thỉnh thoảng có người an ủi nàng ta vài câu.
Lúc Tam Thất đến liền nghe thấy đối phương khóc thút thít nói: “Có lẽ vì tam tỷ tỷ lớn lên ở chốn thôn dã, bị người ta dạy cho nhiều thói xấu, chuyện này không thể trách tỷ ấy được.”
“Chỉ là phương thuốc đó là do tổ mẫu để lại cho ta, tỷ ấy thật sự không nên học trộm rồi đem đi đổi lấy vàng bạc phàm tục …”
“Ta còn đang thắc mắc sao có mùi hôi thối nồng nặc thế, hóa ra là ngươi đang mở miệng nói chuyện à?”
Khoảnh khắc giọng nói của Tam Thất vang lên, Ngu Đường cứng đờ người, nàng ta kinh ngạc quay đầu lại, thất thanh nói: “Sao tỷ lại đến đây?”
Mọi người đều nhìn về phía Tam Thất, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến thành khinh bỉ.
Nhiều người là lần đầu tiên gặp Tam Thất, quả thật bất ngờ trước dung mạo của nàng. Không phải là một thôn nữ quê mùa như trong tưởng tượng, ngược lại còn có một vẻ đẹp thanh lãnh, đơn độc, không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Chỉ là vẻ ngoài có đẹp đến đâu thì có tác dụng gì chứ?
“Tiệc tùng của Định Bắc Hầu phủ sao lại mời nàng ta đến?”
“Một kẻ trộm bất hiếu đoạn tuyệt tình thân, ở cùng nàng ta ta còn thấy bẩn!”
“Rốt cuộc là ai đã cho nàng ta vào vậy?”
Xung quanh không ngớt những lời khinh bỉ và chế nhạo, Tam Thất coi như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngu Đường: “Vừa rồi không phải nói hay lắm sao? Tiếp tục đi, ta cũng muốn nghe xem phương thuốc của ta sao lại thành của ngươi.”
Trong lòng Ngu Đường sớm đã hoảng loạn, cúi đầu không ngừng rơi nước mắt, bộ dạng sợ hãi đó cứ như thể Tam Thất là một tỷ tỷ độc ác, trước đây không ít lần bắt nạt nàng ta vậy.
Mọi người xung quanh càng thêm phẫn nộ, lần lượt đứng ra giúp Ngu Đường chỉ trích Tam Thất.
Đúng lúc này, một vị quý nữ áo đỏ yêu kiều bước tới, chính là Thất công chúa.
“Ngu Tứ tiểu thư đừng sợ! Đây là yến tiệc của Hầu phủ, có bản công chúa ở đây, không ai dám làm càn.”
Thất công chúa nhìn Tam Thất từ trên xuống dưới, hừ một tiếng: “Minh Hoa Quận chúa đến thật đúng lúc, nghe nói ngươi đã trộm phương thuốc của lão phu nhân Ngu gia để lại cho Tứ tiểu thư, có chuyện này không?”
Ngu Đường thấy Thất công chúa, trong lòng yên tâm hẳn, hôm nay chính là Thất công chúa mời nàng ta đến.
Ngu Đường tự nhiên cho rằng Thất công chúa xuất hiện là để chống lưng cho mình, nàng ta lập tức khóc nức nở: “Công chúa điện hạ, thần nữ không muốn gây khó dễ cho tam tỷ tỷ. Tỷ muội một nhà, hà cớ gì đến nông nỗi này…”
Những người bên cạnh đều cảm thán: “Ngu Tứ tiểu thư thật quá lương thiện.”
“Đúng vậy, thật xui xẻo, sao lại vớ phải một người tỷ tỷ như vậy? Ngu gia thật sự là gia môn bất hạnh.”
Tam Thất lướt qua đám nữ quyến đang hùa theo, đôi mắt nàng có thể nhìn thấu lòng người, có thể thấy trong đó có người đang đổ thêm dầu vào lửa muốn xem náo nhiệt, cũng có người thật lòng cảm thấy bất bình thay cho Ngu Đường.
Còn Thất công chúa ư…
Tam Thất bỗng nhiên cười: “Ngu Đường, nói miệng không bằng chứng, ngươi có dám đối chất với ta không?”
Tiếng khóc của Ngu Đường ngừng lại, lòng nàng ta lập tức hoảng loạn.
Hôm nay nàng ta dám ở trước mặt đông đảo nữ quyến bôi nhọ Tam Thất chính là muốn ra tay trước để chiếm thế thượng phong. Nàng ta nghĩ rằng loại yến tiệc này không thể nào mời Tam Thất, nào ngờ Tam Thất lại xuất hiện!
Đối chất?
Ngu Tam Thất dám chứ nàng ta thì không dám!
“Tam tỷ tỷ, tỷ hà tất phải làm vậy, muội thật sự không muốn gây khó dễ cho tỷ.” Ngu Đường vừa nói vừa khóc to hơn.
“Ồn chết đi được!” Thất công chúa lại mất kiên nhẫn: “Không phải ngươi uất ức sao? Bản công chúa thay ngươi làm chủ, ngươi còn khóc lóc cái gì?”
“Đúng vậy, tứ muội muội, muội khóc cái gì?” Tam Thất cười nhìn nàng ta: “Có Thất công chúa ở đây, muội phải nắm lấy cơ hội để đòi lại công đạo cho mình chứ?”
“Ta là người từ thôn dã đến, không giống tứ muội muội lớn lên ở kinh thành, có kiến thức, hiểu đại thể. Trước đây chưa từng có cơ hội tham gia yến tiệc như thế này, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp Thất công chúa.”
“Thất công chúa tất nhiên sẽ không thiên vị một người xa lạ như ta. Có người ở đây muội còn sợ không có ai chủ trì công đạo cho muội sao?”
“Hay là…muội không dám đối chất với ta?” Lời nói của Tam Thất từng bước dồn ép.
Sắc mặt Ngu Đường tái nhợt, môi gần như sắp cắn nát, ánh mắt của những người xung quanh nhìn nàng ta cũng dần trở nên nghi ngờ.
Nàng ta đột nhiên ôm lấy ngực, vừa định trợn mắt ngất đi thì một chén trà nóng từ phía đối diện tạt tới.
Ngu Đường hét lên một tiếng, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Tam Thất.
Tam Thất mân mê chén trà: “Thấy muội sắp ngất nên ta giúp muội tỉnh táo lại thôi, không cần cảm ơn.”
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng nhìn thẳng vào Ngu Đường: “Không dám đối chất sao? Tứ… muội… muội!”
Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên từ phía đối diện: “Ngu Tam Thất! Ngươi đang làm gì vậy!”
Người lên tiếng là Sở Nguyệt Bạch, hắn ở khu khách nam đã thấy động tĩnh bên phía nữ quyến. Thấy Ngu Đường bị tạt trà lập tức không ngồi yên được nữa, nổi giận vì hồng nhan, thậm chí không còn để ý đến quy củ, vội vàng bước tới.
Yến Độ và Hứa Trường Lưu vừa vào hành lang, Sở Nguyệt Bạch đã hùng hổ đi lướt qua họ.
Hắn đã đi được vài bước, Yến Độ cúi mắt lẩm bẩm điều gì đó, Hứa Trường Lưu không nghe rõ: “Tiểu biểu thúc, thúc nói gì thế…Hả! Trời đất quỷ thần ơi!!”
Trường Lưu Thế tử chỉ thấy tiểu biểu thúc Đại tướng quân của mình đột nhiên quay người một cách đột ngột, ba bước thành hai đã đến sau lưng Sở Nguyệt Bạch, áo choàng tung bay, một cú đá dài thẳng vào thắt lưng Sở Nguyệt Bạch.
“Á ——”
Bịch! Rầm!
Sở Nguyệt Bạch ngã sấp về phía trước, một cú ngã dập mặt còn trượt đi một đoạn, trượt đến quỳ gối ngay dưới chân Tam Thất.
Tiếng hít khí lạnh không ngớt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Yến Độ.
Vị thiếu niên Tướng quân mày mắt lạnh như sương, nhàn nhạt nói: “Tật cũ khi ở từ chiến trường, nghe thấy tiếng la hét là tưởng địch tập kích, theo phản xạ liền ra tay tự vệ.”
“Xin lỗi nhé, Sở Thế tử.”
Mọi người: “…”
Hứa Trường Lưu: Tiểu biểu thúc, nếu thúc không có động tác quay người chạy lại mấy bước kia thì ta đã tin thật rồi…
Quan trọng là…thúc nói gì? Thúc tự vệ?? Thúc á? Yến Độ?