Cú đá “thần sầu” này của Yến Độ khiến cho tất cả mọi người ngẩn cả người.
Mãi đến khi tiếng hét của Ngu Đường kéo lý trí của mọi người trở về, nàng ta vừa khóc thút thít vừa gọi “Nguyệt Bạch ca ca” rồi định tiến lên đỡ Sở Nguyệt Bạch.
Nhưng có người còn nhanh hơn nàng ta một bước.
Yến Độ túm cổ Sở Nguyệt Bạch nhấc bổng lên, khí thế áp bức quanh người hắn quá mạnh, Sở Nguyệt Bạch trong tay hắn yếu ớt như một con chó con.
“Yến mỗ l* m*ng rồi, giờ sẽ đưa Sở Thế tử xuống chữa thương.”
Yến Độ xách người đi, Sở Nguyệt Bạch đừng nói là giãy giụa, đến đầu óc còn chưa kịp tỉnh.
‘Đường lui’ của Ngu Đường cứ thế mà mất.
Khi rời đi, Yến Độ liếc cảnh cáo Thất công chúa một cái, đến khi ánh mắt dừng lại ở Tam Thất, vẻ sắc bén trong mắt hắn đã biến mất, chỉ như vô tình liếc qua rồi dời đi.
Tam Thất nhìn bóng lưng Yến Độ, bàn tay phải đặt sau lưng từ từ buông xuống, đầu ngón tay khẽ vỗ về những xúc tu do quỷ khí hóa thành, xúc tu mất hứng rụt về trong bóng.
Tam Thất cúi mắt, khóe môi khẽ cong lên.
Lại nhiệt tình giúp người rồi, Thiếu tướng quân.
Thất công chúa bị Yến Độ lườm một cái cũng không dám xem náo nhiệt nữa, nàng ta hắng giọng nói to: “Bản công chúa ghét nhất là thấy có người chịu uất ức! Ngu Tứ tiểu thư, công đạo này hôm nay bản công chúa nhất định sẽ đòi lại giúp ngươi!”
Tam Thất sớm đã đoán được Thất công chúa là ‘viện binh’ do ai mời đến.
Nàng lập tức phối hợp: “Công chúa điện hạ, thần nữ nguyện đối chất với Ngu Tứ tiểu thư.”
“Nàng ta đã nói phương thuốc đó là do lão phu nhân của Ngu gia để lại cho nàng ta, vậy thì dù không biết bào chế thuốc, cũng nên biết trong phương thuốc đó có những vị thuốc nào.”
“Hay là ta và nàng ta mỗi người viết ra rồi so sánh một phen.”
Mặt Ngu Đường trắng bệch, chân cũng run rẩy, nàng ta run giọng nói: “Phương thuốc đó quý giá vô cùng, sao có thể tùy tiện viết ra…”
Tam Thất ngắt lời nàng ta: “Phương thuốc đó có tổng cộng mười ba vị thuốc, ngươi có thể viết ra được năm vị cũng coi như phương thuốc đó là của ngươi.”
“Hứa lão Thái quân có trong tay An Trường hoàn mà ta bán cho Bảo Xuân Đường. Chỉ cần tìm một đại phu đến ngửi mùi viên thuốc đó, không nói là đoán ra được tất cả các vị thuốc cũng có thể nói được bảy tám phần.”
“Dù ta có muốn lừa gạt gian dối cũng không thể lừa được.”
“Ngu Tứ tiểu thư miệng mồm cứ nói phương thuốc đó là của mình, chẳng lẽ chưa từng thấy qua phương thuốc, đến một vị thuốc cũng không viết ra được sao?”
Thất công chúa lập tức cho người mang bút, mực, giấy, nghiên đến. Tam Thất hạ bút như thần, tay viết liên tục, còn Ngu Đường ngay cả bút cũng cầm không vững, tay run liên tục.
Thấy vậy, mọi người còn không hiểu sao?
Thất công chúa nổi giận: “Hay cho một Ngu Đường! Ngay trước mặt bản công chúa mà ngươi cũng dám đổi trắng thay đen!”
“Còn nói phương thuốc đó là của ngươi, là của ngươi thế sao một chữ cũng không viết ra được?”
Tam Thất dừng bút, trêu chọc nói: “Chắc là trong mơ là của nàng ta thôi, dù sao Ngu lão phu nhân cũng đã qua đời nhiều năm rồi, muốn đưa phương thuốc của ta cho nàng ta cũng chỉ có thể báo mộng thôi.”
Các quý nữ xung quanh xôn xao cả lên.
Ngu Đường khóc lóc còn muốn biện minh: “Không phải… ta không có, ta thật sự không nói dối… A! Oẳng ——”
Nàng ta đột nhiên sủa lên một tiếng như chó, Ngu Đường sợ hãi bịt chặt cổ họng, vừa rồi cổ họng nàng ta lại như bị kim châm.
Ngón tay Tam Thất khẽ động, một cơn gió thổi đến, chiếc khăn che mặt của Ngu Đường liền bị thổi bay.
Trước đó nàng ta dùng khăn che mũi miệng, chỉ nói là sợ gió, người khác cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy phấn son trên người Ngu Tứ tiểu thư này quá nồng, cách xa đã ngửi thấy mùi phấn sáp đậm đặc của nàng ta.
Kết quả khăn che mặt vừa rơi ra, mùi hôi trong hơi thở của Ngu Đường không còn che giấu được nữa.
Trong đám nữ quyến có người “ọe” một tiếng, mọi người lần lượt che mũi lùi lại.
Thất công chúa nôn khan một tiếng, mắt gần như trợn trắng, nàng ta thấy Tam Thất còn đứng yên tại chỗ liền kéo Tam Thất lại lùi về sau: “Mũi ngươi hỏng rồi sao? Nàng ta hôi như vậy mà ngươi còn không tránh xa ra!”
Tam Thất chớp mắt, Thất công chúa này…ừm.
Trông có vẻ khá thú vị.
Ngu Đường chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Nàng ta hoảng hốt che miệng, còn muốn giải thích, nhưng ai sẽ nghe nàng ta chứ? Mọi người nhìn nàng ta như nhìn một thứ bẩn thỉu.
Cách đám đông, Ngu Đường còn thấy được Sở Nguyệt Bạch bên phía khách nam.
Sở Nguyệt Bạch đang nhìn nàng ta bằng một ánh mắt không thể tin nổi.
Trước mắt Ngu Đường tối sầm, trước khi ngất đi nàng ta cuối cùng nhìn về phía Tam Thất, chỉ thấy môi Tam Thất mấp máy, thản nhiên và giễu cợt phán cho nàng ta một câu:
—— Ngu Đường, ngươi xong đời rồi.
Sau ngày hôm nay, danh tiếng của Ngu Đường ở kinh thành sẽ hoàn toàn thối nát.
Nhưng chuyện được lan truyền rộng rãi hơn cả việc nàng ta đổi trắng thay đen chiếm đoạt phương thuốc của tỷ tỷ ruột chính là… mùi hôi miệng kinh hoàng của nàng ta.
“Thứ xui xẻo!” Thất công chúa vỗ ngực, mặt đầy ghê tởm: “Mau khiêng thứ này đi!”
Đám hạ nhân vội vàng đến, bảy tay tám chân khiêng Ngu Đường ra ngoài để không làm vướng mắt các quý nhân.
Tam Thất cũng không định ở lại lâu, mục đích nàng đến hôm nay đã đạt được. Thấy nàng định đi Thất công chúa lại nói: “Đi ngay sao? Không ở lại chơi thêm chút nữa à?”
“Ngu Đường nói dối không chớp mắt, nhưng có một câu nàng ta lại không nói dối.” Tam Thất cười nhẹ: “Thần nữ đến từ chốn thôn dã, không hiểu quy củ gì, thần nữ ở lại cũng vô vị, cũng không muốn làm trò cười cho người khác.”
Thất công chúa nhìn nàng, cười phá lên: “Ngươi đúng là người thú vị, nói đoạn tuyệt tình thân là đoạn tuyệt, sao trước đây lại bị nha đầu miệng thối kia bắt nạt đến tận đầu?”
Tam Thất thành thật nói: “Trước đây đầu óc thần nữ có vấn đề.”
Thất công chúa sững người rồi bật cười ha hả.
“Thú vị, thú vị! Ngươi thật quá thú vị!”
“Đi đi đi! Chúng ta đi chơi riêng, không ở cùng đám người vô vị này nữa.”
Thất công chúa kéo Tam Thất đi, Tam Thất có chút bất đắc dĩ, nàng thật sự muốn rời đi.
Nhưng vở kịch lớn hôm nay, ngoài việc Định Bắc Hầu phủ cho mượn sân khấu cũng có vị công chúa điện hạ này thêm gạch ngói, nếu không Ngu Đường chưa chắc đã đến.
Đợi đến khi xung quanh không còn ai, Tam Thất dừng lại, Thất công chúa khó hiểu nhìn nàng.
Tam Thất lấy ra một hộp gấm đưa lên: “Bên trong là cao dưỡng dung, có thể làm mờ sẹo, dưỡng da, coi như là quà cảm ơn, hy vọng điện hạ không chê.”
Thất công chúa nhận lấy, rất phóng khoáng mở thẳng hộp gấm ra lấy một ít cao bôi lên tay.
Thị nữ bên cạnh định nhắc nhở lại bị nàng ta lườm một cái.
“Quả nhiên không tệ, món quà cảm ơn này ta rất thích.” Thất công chúa cười nhận: “Sẽ không phải lại là phương thuốc bí truyền chứ?”
Tam Thất gật đầu: “Đúng là phương thuốc bí truyền, chỉ có một mình thần nữ có.”
“Ngươi đúng là người sảng khoái, nhưng, sao ngươi biết ta giúp ngươi? Cả kinh thành này tiểu cô nương nào mà không biết ta tính tình không tốt, thích bắt nạt người khác nhất~ Ngươi không sợ ta bắt nạt ngươi sao?”
Tam Thất “ồ” một tiếng: “Thần nữ lần đầu ra ngoài giao thiệp, trước đây không biết nhưng bây giờ biết rồi.”
Thất công chúa nghẹn lời, dậm chân: “Ngươi đúng là khó bắt nạt, cần gì người khác giúp đỡ chứ! Ta thấy chỉ cần một mình ngươi ra tay cũng có thể khiến Ngu Đường kia khốn đốn!”
“Để ta nói cho mà nghe, Yến Độ hắn chính là…”
Một tiếng ho khan ngắt lời còn lại của Thất công chúa.
Áo choàng bay phần phật, Yến Độ sải bước đi tới.
Thất công chúa lập tức trốn sau lưng Tam Thất: “Đại ma đầu đến rồi! Tam Thất, ngươi bảo vệ ta!”
Tam Thất quay đầu nhìn Yến Độ, đại ma đầu?
Nàng nói với Thất công chúa: “Tính tình Thiếu tướng quân rất tốt mà.”
Thất công chúa: ??? Ai tính tình tốt? Cái gì đã làm mờ mắt ngươi vậy, tỷ muội của ta ơi!
Yến Độ nghe thấy câu này khóe môi liền cong lên.
Thất công chúa thấy thế, lông tơ dựng đứng cả lên. Ánh mắt Yến Độ lia tới, lại lạnh thêm mấy phần.
“Tam Thất ngươi thấy chưa, ngươi xem ánh mắt của hắn kìa, có giống đại ma đầu ăn tươi nuốt sống không!”
Tam Thất và Yến Độ nhìn nhau.
Nàng nghiêm túc nhìn một lúc rồi nói: “Không có đâu, ánh mắt của Thiếu tướng quân trông không có vẻ gì là đói bụng cả.”
Thất công chúa: “…” Không phải chứ, tỷ muội, ngươi bách độc bất xâm à?
“Còn muốn ở lại ngắm mai không?” Yến Độ hỏi Tam Thất.
Tam Thất lắc đầu.
Yến Độ “ừm” một tiếng: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Nhà.
Tam Thất ngẩn người một lúc.
Ở kinh thành này nàng còn có nhà sao?
Yến Độ đi được vài bước thì dừng lại quay người đợi nàng, tuyết nhỏ bỗng nhiên lất phất rơi, hắn đứng trong tuyết nhẹ giọng thúc giục:
“Tam Thất.”
“Đi thôi.”
“Về nhà thôi.”