Tam Thất và Yến Độ chưa ra khỏi Định Bắc Hầu phủ đã bị giữ lại.
“Khoan đã! Khoan đã! Đợi ta với!”
“Minh Hoa Quận chúa! Tiểu biểu thúc!!” Hứa Trường Lưu dẫn theo tiểu đồng hớt hải đuổi theo, miệng thì phàn nàn với Yến Độ:
“Hầu phủ của chúng ta có ăn thịt người đâu, tiểu biểu thúc, thúc vội vàng đưa Minh Hoa Quận chúa đi làm gì?”
Nói xong, hắn lại cười hì hì chắp tay với Tam Thất: “Tại hạ Hứa Trường Lưu, đa tạ An Trường hoàn của Quận chúa đã giúp tổ mẫu của tại hạ thoát khỏi nỗi khổ vì bệnh ho.”
“Lão Thái quân nhà tại hạ rất cảm kích Quận chúa, muốn mời Quận chúa qua gặp một lần.”
Một lúc sau, Tam Thất theo Hứa Trường Lưu đi gặp Hứa lão Thái quân.
Lão Thái quân là một bà lão cực kỳ sảng khoái, không câu nệ quy củ, thấy Tam Thất liền kéo tay nàng, vỗ không ngừng: “Đúng là một nha đầu xinh đẹp, chuyện ở vườn mai lão bà đây đều nghe cả rồi, nha đầu này hợp ý ta lắm!”
“Vẫn phải đa tạ lão Thái quân đã giúp đỡ.” Tam Thất có thể cảm nhận được thiện ý mà bà lão tỏa ra với mình, ngoài ra, trên người bà lão còn có một vòng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Là kim quang công đức, trong ánh sáng còn ẩn chứa một luồng sát khí.
Nhưng kỳ lạ là, một bà lão khỏe mạnh như vậy, Tam Thất lại ‘thấy’ được trên tim bà có một vết nứt, một luồng khí bi thương nhàn nhạt lan tỏa.
Ánh mắt Tam Thất khẽ động, nhẹ giọng nói: “Lão Thái quân lúc trẻ chắc chắn đã làm rất nhiều việc thiện, có công đức phúc báo trên người.”
Hứa lão Thái quân nghe vậy cười ha hả: “Lão bà ta việc thiện không làm được bao nhiêu, nhưng lúc trẻ quả thật đã theo phu quân ra trận, giết không ít man di Nam Cảnh!”
“Còn phúc báo, nếu thật sự có phúc báo thì tốt quá rồi…”
“Chắc chắn có chứ! Lão Thái quân nhà ta là số một!” Hứa Trường Lưu thấy vậy, đoán là tổ mẫu lại nhớ đến chuyện buồn, vội vàng chuyển chủ đề.
Tam Thất không phải là người khéo miệng nhưng nàng nói sự thật, nói ra những gì mình ‘thấy’, ngược lại lại đúng ý bà lão.
Sau một hồi trò chuyện, Hứa lão Thái quân càng nhìn nàng càng thích, nhắc đến đám người Ngu gia, lão Thái quân mở miệng là một tiếng “phỉ”.
“Đám người Ngu gia đúng là không có mắt, đoạn tuyệt tình thân với chúng là đúng! Nha đầu Tam Thất nhà ta có bản lĩnh, không có con là Ngu gia bọn họ không có phúc khí!”
Miệng của lão Thái quân này thật lợi hại, mắng người không vấp một tiếng.
Nhưng bà lão dù sao cũng đã cao tuổi, nói chuyện với Tam Thất một lúc lâu cũng mệt, lúc cáo từ bà lão lại tặng Tam Thất rất nhiều quà.
Không nói đến gấm vóc và trang sức quý giá, quý giá nhất là một túi kim qua tử lớn.
(Kim qua tử: là những hạt vàng được đúc thành hình dạng giống hạt dưa (qua tử), thường nhỏ, mỏng và nhẹ, dễ mang theo. Đây là một loại tiền tệ hoặc vật phẩm quý giá, được dùng làm quà tặng, thưởng hoặc trao đổi trong các gia đình quyền quý, quan lại hoặc hoàng tộc. Kim qua tử không chỉ có giá trị vật chất mà còn mang ý nghĩa tượng trưng cho sự giàu sang, may mắn và thịnh vượng.)
Tam Thất từ chối không được, lúc Hứa Trường Lưu tiễn nàng ra cửa, cũng lên tiếng: “Đừng từ chối nữa, hiếm khi thấy tổ mẫu nói chuyện hợp ý với ai như vậy, Quận chúa đừng thấy lạ nhé, tổ mẫu của ta lúc còn chưa xuất giá cũng bị người nhà đối xử hà khắc.”
“Lần này giúp người, một là vì tiểu biểu thúc đã lên tiếng, hai là vì An Trường hoàn của người, ba là cũng có tư tâm của tổ mẫu. Lão nhân gia nhà ta chính là không ưa mấy nhà ở kinh thành đối xử hà khắc với nữ nhi nhà mình.”
“Chắc là còn có lý do thứ tư nữa nhỉ.” Tam Thất đột nhiên nói, ánh mắt lại hướng về một cây hạnh trong sân.
Mùa đông cây cối khô héo nhưng cây hạnh đó lại vẫn xanh tươi.
Dưới gốc cây có một phụ nhân đứng đó, thần sắc đờ đẫn, bóng hình phiêu diêu hư ảo nhưng mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào phòng của Hứa lão Thái quân.
Hứa Trường Lưu thấy nàng cứ nhìn cây hạnh đó cũng nhìn theo, hắn tất nhiên không thấy được phụ nhân dưới gốc cây nhưng nhìn cây đó, trong mắt hắn lóe lên một tia ảm đạm.
Tam Thất thu hồi ánh mắt, nói: “Định Bắc Hầu phủ và Bác Viễn Hầu phủ có thù oán cũ phải không?”
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Hứa Trường Lưu lộ ra vẻ căm hận: “Phải, chuyện này ở kinh thành cũng không phải bí mật.”
“Hứa gia và Sở gia của ta trước đây cũng là thông gia, tiểu cô cô của ta gả cho đích tử của đại phòng Sở gia làm thê tử, sau đó vị đích tử đó bệnh chết, không lâu sau tiểu cô cô của ta cũng mất tích…”
Tam Thất nhìn phụ nhân dưới cây hạnh, ánh mắt khẽ động: “Mất tích?”
“Phải! Sở gia nói như vậy,” Hứa Trường Lưu nghiến răng nghiến lợi, thực ra nói ‘mất tích’ còn là nói giảm nói tránh, bên Sở gia tuyên bố ra ngoài là Hứa tam nương tử – Hứa Như Hoa đã bỏ trốn cùng người khác!
“Mấy năm nay, trong phủ vẫn luôn cử người đi tìm tung tích của tiểu cô cô, bệnh ho của tổ mẫu cũng là sau khi tiểu cô cô mất tích vì quá lo lắng mà mắc phải.”
Chính vì vậy hai nhà Sở – Hứa trở mặt thành thù.
Tam Thất sờ túi kim qua tử căng phồng trong tay áo, nghĩ đến luồng khí bi thương tỏa ra từ tim của vị Hứa lão Thái quân kia.
Tam Thất không nói gì mà nhìn về phía Hứa Trường Lưu, nhìn đến mức người sau có chút không tự nhiên, mặt càng ngày càng đỏ.
“Quận chúa nhìn ta như vậy làm gì?”
Hứa Trường Lưu có chút ngại ngùng, liếc trộm Tam Thất. Nói thật, Hứa Trường Lưu cảm thấy vị Minh Hoa Quận chúa này thật sự rất đẹp.
Không phải là vẻ đẹp kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng giống như tuyết mùa đông, tĩnh lặng, lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt kia, đen trắng rõ ràng, như có thể hút hồn người khác.
Một tiếng ho nhẹ cắt ngang ánh nhìn ngẩn ngơ của Hứa Trường Lưu đang.
Yến Độ đứng dưới hành lang, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Hứa Trường Lưu rùng mình một cái, cười gượng: “Tiểu biểu thúc, sao thúc thần không biết quỷ không hay thế? Vừa rồi bảo thúc cùng đi gặp tổ mẫu thúc không đi! Giờ lại xuất hiện rồi!”
“Sao? Sợ tổ mẫu đánh thúc à?”
Yến Độ vẫn không để ý đến hắn mà đi thẳng đến bên cạnh Tam Thất, hắn đưa qua một chiếc áo choàng: “Nàng quên cái này.”
Tam Thất nhận lấy, nàng nhìn Yến Độ, đột nhiên hạ quyết tâm gì đó, nghiêng đầu nói với Hứa Trường Lưu:
“Lão Thái quân tìm nữ nhi nhiều năm, có từng đến Bác Viễn Hầu phủ tìm người chưa?”
Hứa Trường Lưu sững người: “Cô cô mất tích sao lại…”
Giọng hắn ngừng lại, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Tiểu cô cô mất tích nhiều năm, họ gần như đã lật tung cả Đại Càn lên nhưng vẫn không có tin tức gì.
Mà Bác Viễn Hầu phủ họ thật sự đã bỏ sót.
Ra khỏi Hầu phủ, vừa ngồi lên xe ngựa Yến Độ đi thẳng vào vấn đề: “Như Hoa biểu tỷ bị giấu ở Bác Viễn Hầu phủ?”
Tam Thất có chút bất ngờ nhìn hắn: “Ta chỉ tiện miệng nói một câu, ngài đã tin rồi?”
Yến Độ nhìn thẳng vào nàng: “Ừ, ta tin.”
Tam Thất có một khoảnh khắc ngẩn ngơ, hai năm trở lại kinh thành, lần đầu tiên có người vô điều kiện, vô lý do nói với nàng hai chữ ‘tin tưởng’.
“Thiếu tướng quân, ngài thật kỳ lạ.”
Tam Thất nhìn kỹ hắn: “Vô duyên vô cớ giúp ta, lại vô cớ tin tưởng ta.”
Nàng hơi nghiêng người về phía trước, muốn nhìn hắn kỹ hơn. Đôi mắt nàng đen sâu thẳm, sau khi không còn bị tình thân che mắt nàng có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người.
“Ngài không sợ sao?”
“Sợ gì?” Yến Độ đối diện với ánh mắt dò xét của nàng, có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người nàng, lạnh buốt, thấm vào tận xương tủy.
Người khác có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi nhưng khoảnh khắc này Yến Độ nghĩ đến lại là khoảnh khắc hắn ôm ‘thi thể’ của nàng ở ngoài cổng lớn Ngu gia.
Ở Ngu gia nàng đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?
Tam Thất nghiêm túc hỏi: “Chuyện ta chết đi sống lại ngài không sợ sao? Vượt ngoài lẽ thường, có thể là yêu tà.”
Mắt Yến Độ gợn lên một tia sóng nhỏ, hắn cũng nghiêng người về phía trước, hai tay chống hai bên người nàng, Tam Thất buộc phải ngả người về sau, lưng dựa vào thành xe, có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Khoảng cách giữa hai người…gần trong gang tấc.
Thần sắc Yến Độ vô cùng trịnh trọng, trầm giọng nói với nàng: “Ngày đó ở ngoài Ngu phủ nàng chưa hề tắt thở, ta đưa nàng về Tướng quân phủ, cho nàng ăn Tục mệnh kim đan mà Hoàng cô trượng ban cho nàng mới tỉnh lại.”
“Không có chuyện chết đi sống lại, sau này bất kể ai hỏi đều là câu trả lời này.”
Giọng hắn dần dần dịu đi, tên của nàng nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi hắn: “Nhớ kỹ chưa?”
“Tam Thất.”