Trong xe ngựa nhất thời im lặng.
Yến Độ thấy nàng không nói gì, tưởng mình đã dọa nàng, ngón tay bất giác cuộn chặt lại.
“Xin lỗi, dọa nàng rồi.”
Tam Thất: “Ta biết rồi, chỉ cần ngài không sợ ta là được.”
Hai người gần như nói cùng lúc, lời vừa thốt ra cả hai đều sững sờ.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết ai là người cười trước.
Tam Thất có chút vui vẻ. Kể từ khi rời khỏi thôn Hoàng Tuyền đến kinh thành, lần đầu tiên có người không màng tất cả đứng về phía nàng, không hỏi lý do mà tin tưởng nàng, thậm chí biết rõ nàng có ‘vấn đề’.
Thế nhưng, lựa chọn của hắn không phải là đào sâu đến cùng để moi bằng được ‘bí mật’ của nàng….
Mà là tin tưởng nàng, đứng về phía nàng.
…
Bên kia, Ngu Đường bị đưa về Ngu gia. Người nhà Ngu gia còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra đã bị mùi hôi trên người Ngu Đường hun cho suýt ngất đi. Ngu Đường tỉnh lại liền điên cuồng tắm rửa, gần như chà đến tróc cả da nhưng mùi đó như đã thấm vào tận xương tủy, làm sao cũng không rửa sạch được!
“Hu hu hu! Đều là tại Ngu Tam Thất! Là nó hại con! Chính là nó hại con!”
Liễu thị và mấy huynh đệ Ngu gia đi đi lại lại ngoài cửa phòng, sắc mặt cũng không tốt. Người của Định Bắc Hầu phủ vứt Ngu Đường ở cửa rồi chạy mất như vứt thứ gì bẩn thỉu vậy, hạ nhân Ngu gia không kịp hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.
“Tứ muội, muội đừng chỉ biết khóc nữa! Ngu Tam Thất sao lại xuất hiện ở yến tiệc? Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, hạ nhân vội vàng đến truyền lời: “Phu nhân! Đại công tử! Sở Thế tử… Sở Thế tử đến rồi…”
Ngu Mẫn Văn và mấy người giật mình, lời của hạ nhân vừa truyền đến đã thấy Sở Nguyệt Bạch mắt đỏ hoe sải bước đi vào. Hành động này của hắn rất vô lễ nhưng Ngu gia ai dám nói, ai dám cản hắn chứ!
Ngu Mẫn Văn thầm kêu không ổn, tứ muội muội bây giờ hôi thối nồng nặc, nếu để Sở Nguyệt Bạch ngửi thấy thì phải làm sao?
“Ta có chuyện muốn hỏi Đường muội muội, Ngu đại công tử đừng cản ta!”
Ngu Mẫn Văn nghe thấy cách xưng hô của Sở Nguyệt Bạch với mình, chân liền khựng lại.
Sở Nguyệt Bạch lách qua hắn đi vào trong phòng, chân chưa kịp bước vào đã bị mùi hôi xộc ra làm cho lảo đảo ngã ngửa ra, loạng choạng vịn vào cột: “Ọe ——”
Người nhà Ngu gia: “…”
Sở Nguyệt Bạch vội vàng lùi xuống bậc thềm, hít sâu mấy hơi, kinh ngạc nhìn vào trong phòng. Trước đó hắn ở bên khách nam không ngửi thấy mùi hôi, bây giờ bị mùi hôi đó tấn công thẳng vào mặt hắn mới biết lợi hại thế nào!
Trong chốc lát, Sở Nguyệt Bạch nảy sinh ý định rút lui.
Tiếng khóc của Ngu Đường lại từ trong phòng truyền ra: “Hu hu hu, Nguyệt Bạch ca ca, là huynh phải không?”
Nghe Ngu Đường khóc, lòng Sở Nguyệt Bạch lại mềm nhũn, hắn cố nén cơn buồn nôn, hỏi: “Đường muội muội, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì?”
“Những loại thuốc trước đây muội đưa cho ta thật sự đều là do Ngu Tam Thất làm ra sao?”
Sở Nguyệt Bạch vừa nói ra câu này, Ngu Mẫn Văn và Ngu Mẫn Võ đều ngơ ngác, hai người không biết chuyện về thuốc. Ngu Mẫn Võ vừa định mở miệng đã bị Liễu thị kéo lại.
Liễu thị cố gắng trấn tĩnh nói: “Thế tử nói có phải là những loại thuốc cho lão phu nhân không? Phương thuốc đó là do tổ mẫu của Đường Đường để lại, tự dưng sao lại thành của Tam Thất được?”
Sở Nguyệt Bạch sững người, trong lòng nghi ngờ: “Nhưng nếu vậy, tại sao hôm nay Đường muội muội và Ngu Tam Thất đối chất trước mặt mọi người, nàng ấy lại không viết ra được phương thuốc đó?”
Lòng Liễu thị thắt lại, coi như đã biết út nữ của mình thất bại như thế nào.
Chuyện Ngu Đường mạo danh phương thuốc của Tam Thất để lấy lòng lão phu nhân của Bác Viễn Hầu phủ, Liễu thị có biết. Chỉ là lúc đó Ngu Đường khổ sở cầu xin, Liễu thị nghĩ chỉ là một phương thuốc thôi, tỷ muội ruột thịt cũng không cần tính toán nhiều như vậy.
Cùng lắm thì, bà là mẫu thân sau này sẽ bù đắp thêm cho Ngu Tam Thất một chút.
Bây giờ sự thật bị phơi bày, Liễu thị nghĩ rằng phải bảo vệ danh tiếng của Ngu Đường, còn Ngu Tam Thất, nữ nhi bất hiếu này đã khiến bà thất vọng tột cùng!
Tỷ muội ruột thịt sao có thể tuyệt tình độc ác như vậy, nó muốn tự tay hủy hoại tương lai của muội muội mình sao?!
Ngu Đường nghe thấy mẫu thân đang nói giúp mình, lòng liền ổn định lại. Nàng ta biết, bây giờ mình phải sống chết không nhận, nếu không sẽ hoàn toàn xong đời!
Dù cổ họng đau như kim châm nhưng nàng ta vẫn cố chịu đựng nói: “Lúc đó ta quá sợ hãi, hơn nữa không biết tại sao cứ đến gần tam tỷ tỷ là cả người ta lại không ổn, tỷ ấy không biết đã làm gì trên người ta, hại ta thành ra thế này… hu hu hu…”
“Nguyệt Bạch ca ca, hu hu hu, ta thật sự, thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa…”
“Ta thà chết đi cho xong!”
“Nghiệt chướng! Đều là nghiệt chướng cả!” Liễu thị lấy khăn lau nước mắt, khóc lóc: “Nha đầu Tam Thất đó trước đây ở thôn Hoàng Tuyền đã học được mấy thủ đoạn hạ cấp, không ngờ nó lại dùng lên người muội muội ruột của mình!”
Trái tim vốn đang dao động của Sở Nguyệt Bạch lập tức ổn định lại. Chẳng lẽ Liễu thị cũng đang nói dối sao! Ngu Tam Thất cũng là con của bà, làm mẫu thân chẳng lẽ còn hại con mình sao?
“Hành vi thật không thể tha thứ!”
“Đường muội muội, bá mẫu, hai người yên tâm, chuyện này ta sẽ không bỏ qua đâu!”
Sở Nguyệt Bạch nghiến răng nói: “Đường muội muội cứ dưỡng bệnh cho tốt, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta!”
“Ta nhất định sẽ bắt Ngu Tam Thất đích thân đến đây dập đầu tạ tội với hai người!”
Sở Nguyệt Bạch nói xong liền rời đi, mọi người nhà Ngu gia thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Đường nằm úp mặt trên giường lau nước mắt, móng tay cắm sâu vào da thịt, giọng nói đầy oán độc: “Ngu Tam Thất, ta nhất định sẽ khiến ngươi không được chết tử tế!”
…
Đêm đó, Bác Viễn Hầu phủ.
Sở Nguyệt Bạch sau khi về phủ liền đi tìm mẫu thân, như một hài tử chưa cai sữa, khóc lóc kể lể một hồi.
Bác Viễn Hầu phu nhân nghe nhi tử bị người ta đánh liền khóc gọi “tâm can bảo bối” loạn cả lên. Đợi đến khi thấy vết bầm tím trên thắt lưng của Sở Nguyệt Bạch bà ta đau lòng đến rơi nước mắt.
“Yến Thiếu tướng quân đó cũng quá ngang ngược rồi, Hầu phủ chúng ta với hắn không thù không oán, sao hắn lại ra tay nặng như vậy với con!”
Sở Nguyệt Bạch căm hận nói: “Còn không phải tại Ngu Tam Thất, mẫu thân nghe con nói…”
Sở Nguyệt Bạch kể chi tiết chuyện hôm nay, Bác Viễn Hầu phu nhân nghe mà nhíu mày liên tục. Chuyện ở yến tiệc hôm nay thực ra đã lan truyền khắp các nhà quyền quý ở kinh thành, bà ta đương nhiên biết rõ.
Nhưng rõ ràng bà ta có đầu óc hơn Sở Nguyệt Bạch, những lời của Liễu thị, Bác Viễn Hầu phu nhân không hoàn toàn tin.
“Con nói muốn giúp Ngu gia xử lý Ngu Tam Thất, vậy người nhà Ngu gia có đưa phương thuốc cho con không?”
Sở Nguyệt Bạch nghẹn lời, lí nhí nói: “Lúc đó tình hình như vậy, con đi đòi phương thuốc chẳng phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”
Bác Viễn Hầu phu nhân trách mắng: “Hồ đồ!”
“Mẫu thân! Mẫu thân cũng là người nhìn Đường muội muội lớn lên, muội ấy bị bắt nạt như vậy, mẫu thân có thể nhẫn tâm sao?”
Bác Viễn Hầu phu nhân bị hắn quấn lấy đến đau đầu. Trong lòng bà ta thực ra không coi trọng Ngu gia, hôn ước đó vốn là do Hầu gia lúc thế yếu đã định với Ngu gia, ban đầu chỉ định là Ngu Tam tiểu thư.
Kết quả Tam tiểu thư đó sớm đã bị bọn bắt cóc bắt đi. Hai năm trước tuy đã tìm về nhưng dù sao cũng là lớn lên ở chốn thôn dã, một thân thói xấu, làm sao có thể xứng với nhi tử nhà mình?
Vốn dĩ Ngu Đường kia miễn cưỡng cũng có thể lọt vào mắt, nhưng bây giờ danh tiếng thối nát như vậy, Bác Viễn Hầu phu nhân tuyệt đối sẽ không chấp nhận nàng ta vào cửa!
Cùng lắm là cho nha đầu đó vào cửa làm thiếp!
“Được rồi! Ngu Tam Thất đó liên lụy đến con, mẫu thân tất nhiên sẽ không tha cho nó.” Bác Viễn Hầu phu nhân nói: “Nó bây giờ chẳng qua là dựa vào Yến Độ chống lưng mới dám ngang ngược như vậy.”
“Ngày mai mẫu thân sẽ vào cung diện kiến Hoàng hậu nương nương, chắc rằng Hoàng hậu nương nương cũng không muốn bên cạnh điệt tử của mình có một thứ hạ tiện như vậy!”
“Đợi nó bị đuổi ra khỏi Tướng quân phủ, chẳng phải là tùy con xử lý sao?”
“Còn Yến Độ, hừ! Hắn vừa bị Hoàng thượng trách phạt, bây giờ lại phạm thêm một chuyện, tự khắc sẽ phải chịu thiệt!”
Sở Nguyệt Bạch vui mừng khôn xiết: “Biết ngay mẫu thân thương con nhất!”
Bác Viễn Hầu phu nhân vỗ vỗ tay nhi tử, trong lòng cũng có tính toán.
Khiến Ngu Tam Thất trở nên cô lập không nơi nương tựa cũng có lợi cho bà ta. Phương thuốc An Trường hoàn đó chắc chắn là của Ngu Tam Thất.
Nếu có thể lấy được phương thuốc đó, một là bà cũng có thể nắm được lão phu nhân, hai là, phương thuốc đó rõ ràng là một con gà mái đẻ trứng vàng!
Hai mẫu tử này bàn bạc sôi nổi, không hề biết rằng có một bóng hình lặng lẽ đứng trong góc tối.
Tam Thất cười mỉm, nàng vốn đến Bác Viễn Hầu phủ để tìm vị trí của vị Hứa tam nương tử kia, không ngờ lại xem được một “vở kịch hay” trước.
Muốn ra tay với nàng và Yến Độ sao?
Hừ, vậy thì xem ai bị xử lý trước!