Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 7

Vào thời điểm nhạy cảm này, Sở Nguyệt Bạch còn dám đến cửa khiến nhà họ Ngu cảm động vô cùng.

Ngu Kính không dậy nổi, Liễu thị cũng không còn sức lực, nên huynh muội nhà họ Ngu đã tiếp đãi Sở Nguyệt Bạch.

Sau vài câu khách sáo cảm kích, huynh đệ nhà họ Ngu rất biết ý tìm cớ rời đi, để lại không gian riêng cho Sở Nguyệt Bạch và Ngu Đường. Thấy vậy, Ngu Đường mặt xinh hơi ửng hồng, Sở Nguyệt Bạch cũng đỏ cả mang tai.

“Nguyệt Bạch ca ca.” Giọng Ngu Đường mềm mại, nàng ta nhìn hắn, vành mắt nói đỏ là đỏ ngay: “Hôm nay đa tạ huynh, vào lúc này cũng chỉ có huynh còn bằng lòng đến cửa.”

Sở Nguyệt Bạch dùng lời lẽ mềm mỏng an ủi: “Đường Đường muội yên tâm, hai nhà Ngu, Sở giao hảo nhiều năm, nhà họ Ngu gặp nạn, sao Sở gia có thể ngồi yên không quan tâm.”

“Huống hồ…” Mang tai hắn đỏ lên: “Sao ta có thể mặc kệ muội.”

Mặt Ngu Đường cũng đỏ lên, thoáng chốc lại trở nên buồn bã: “Vốn dĩ hai nhà chúng ta đã không môn đăng hộ đối, bây giờ lại bị Tam tỷ tỷ gây chuyện như vậy, sau này e rằng…”

Sở Nguyệt Bạch nghe nàng nhắc đến ‘Tam Thất’, khuôn mặt tuấn lãng của chàng trai trẻ không hề che giấu sự chán ghét.

“Chẳng phải nàng ta đã nói trước mặt mọi người là muốn đoạn tuyệt tình thân với Ngu gia sao? Như vậy cũng tốt, nàng ta không phải nữ nhi nhà họ Ngu, vậy hôn ước của ta với nàng ta tất nhiên sẽ bị hủy bỏ! Đến lúc đó ta sẽ đi cầu xin mẫu thân…”

Giọng Sở Nguyệt Bạch ngưng lại, mặt lập tức đỏ bừng. Ngu Đường cũng “A” một tiếng, lấy khăn che mặt, rồi lại len lén nhìn hắn, không khí giữa hai người vô cùng ám muội.

Tam Thất dựa vào lan can, từ trên cao nhìn xuống hai người họ, cười nhạo bĩu môi.

Sở Nguyệt Bạch không ưa nàng, chẳng lẽ nàng lại ưa Sở Nguyệt Bạch sao?

Nàng và Sở Nguyệt Bạch sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Lúc định hôn sự này, Bác Viễn Hầu hiện tại chỉ là thứ tử của nhị phòng không được coi trọng trong Hầu phủ. Là sau khi đích tử của đại phòng chết đi họ mới có cơ hội vươn lên.

Tam Thất không có bất kỳ tình cảm nào với Sở Nguyệt Bạch, cũng chưa từng nghĩ sẽ chen vào giữa hai người họ.

Rõ ràng là lão phu nhân của Hầu phủ và mẫu thân của Sở Nguyệt Bạch coi thường gia thế nhà họ Ngu, cố tình lấy hôn ước ra làm cớ, không đồng ý đổi người thành thân.

Vậy mà Ngu Đường lại đổ hết tội lên đầu nàng.

Sau khi hai người lằng nhằng một hồi Sở Nguyệt Bạch mới vào vấn đề chính.

“Tứ muội muội, hôm nay ta đến thực ra còn có một chuyện.” Hắn có chút khó mở lời, cảm thấy lúc này nói ra chuyện này sẽ khiến chuyến viếng thăm của mình có vẻ như có mục đích khác.

Nhưng hắn không thể không nói, phụ thân tuy đã thừa kế tước vị, mẫu thân cũng đã trở thành chủ mẫu, nhưng người nắm quyền trong nhà vẫn là lão phu nhân, một chữ ‘hiếu’ đã đè nặng lên mẫu thân hắn đến không thở nổi.

Lão phu nhân bị bệnh suyễn, tìm khắp danh y cũng không có kết quả. Ngược lại thuốc mà Ngu Đường tặng cho hắn, lão phu nhân uống vào hiệu quả rất tốt, những năm nay cuộc sống của mẫu thân mới khá hơn một chút.

Ngu Đường cũng đoán ra Sở Nguyệt Bạch đến vì chuyện gì, cơ thể cứng đờ, sắc mặt thoáng chốc không tự nhiên.

Sở Nguyệt Bạch chỉ nghĩ rằng nàng ta hiểu lầm mình có mục đích mới đến thăm, xấu hổ và lo lắng muốn biện minh cho mình: “Tứ muội muội muội đừng hiểu lầm, ta đến thăm là thật, ta cũng biết Ngu gia bây giờ đang trong hoàn cảnh khó khăn…”

“Nguyệt Bạch ca ca huynh đừng nói nữa, sao muội có thể nghi ngờ huynh.” Ngu Đường nhanh chóng che giấu cảm xúc rồi nói: “Thuốc đó trong tay muội cũng không còn nhiều, muội đi lấy cho huynh trước.”

 

Sau khi Ngu Đường quay lưng đi, sắc mặt liền thay đổi.

Vừa rời khỏi tầm mắt của Sở Nguyệt Bạch, nàng ta vội vàng chạy về phòng mình, lật tung tủ tìm chai thuốc đó ra.

“Một, hai, ba… Sao chỉ có ba viên!” Ngu Đường cắn môi.

“Thì ra ta còn để lại cho ngươi ba viên à.” Tam Thất như bóng ma đứng bên cạnh nàng ta nhưng Ngu Đường không nhìn thấy.

“Đúng là có thuốc trong tay ngươi, nên lần này không tính là ngươi nói dối…”

Miệng Tam Thất nói “Sơ suất rồi” nhưng nụ cười trên mặt không giảm, ngón trỏ khẽ nhấc lên, quỷ khí hóa thành xúc tu chui vào trong chai, nuốt chửng tinh huyết và dược lực trong ba viên thuốc đó.

Thuốc cho lão phu nhân Hầu phủ vốn là do Tam Thất chế tạo, trong đó vị thuốc dẫn quan trọng nhất chính là máu của nàng.

Không có máu của nàng, thuốc đó chẳng có tác dụng gì, nàng muốn xem thử Ngu Đường làm thế nào để lấp l**m ‘lời nói dối’ này!

Sau khi tiễn Sở Nguyệt Bạch đi lòng Ngu Đường bất an, chỉ có ba viên thuốc, chỉ đủ dùng ba ngày! Ba ngày sau, nếu Sở Nguyệt Bạch lại đến cửa cầu xin thuốc nàng ta phải tìm cớ gì đây?

Lòng Ngu Đường như lửa đốt, càng lúc càng không ngồi yên được.

Nàng lại cho hạ nhân đi dò hỏi: “Bên ngoài có tin tức gì không? Hoàng thượng đã thu hồi vị trí Quận chúa của Ngu Tam Thất chưa?”

Đám hạ nhân lắc đầu, chỉ nói không nghe thấy tin tức gì.

Không chỉ Ngu Đường đang chờ tin, những người khác trong nhà họ Ngu cũng đang chờ. Họ chờ rồi chờ, từ sáng đến hoàng hôn vẫn không đợi được tin Ngu Tam Thất bị thu hồi vị trí Quận chúa!

“Có tin rồi! Có tin rồi!” Một hạ nhân chạy vào.

Ngu Mẫn Võ là người đầu tiên xông ra, Ngu Đường và Liễu thị cũng ra theo, Ngu Mẫn Văn đang hầu hạ thuốc thang cho Ngu Kính nhưng cũng dỏng tai lên nghe.

Vẻ mặt hạ nhân đó khó xử, lắp bắp nói: “Nghe…nghe nói Hoàng thượng ra lệnh đánh trượng Yến Thiếu tướng quân, nhưng…nhưng lại để Yến Thiếu tướng quân mang hết phần thưởng vốn ban cho phủ chúng ta đi…”

“Mang đi? Yến Độ dựa vào đâu mà mang đi!” Ngu Mẫn Võ nghiêm giọng nói: “Thánh chỉ thì sao? Hoàng thượng không thu hồi lại mệnh lệnh sao?”

Hạ nhân lắc đầu.

Liễu thị thét lên một tiếng rồi lại ngất đi.

Tay đang đút thuốc của Ngu Mẫn Văn rõ ràng run lên, Ngu Kính tức giận hất đổ bát thuốc trên tay hắn.

Ngu Mẫn Võ đang gầm thét, Ngu Đường cắn môi đến sắp rách, tại sao Hoàng thượng không thu hồi mệnh lệnh?! Con nha đầu quê mùa Ngu Tam Thất sao xứng làm Quận chúa!!

Nếu Ngu Tam Thất làm Quận chúa, vậy nó còn trở về Ngu gia không? Thuốc cho Bác Viễn Hầu phủ thì sao…

Ngu Đường giật mình, không được, mình phải lấy được thuốc!

Đúng rồi, phòng của Ngu Tam Thất, trong phòng của nó có lẽ còn giấu thuốc!

Ngu Đường viện cớ rời đi, chạy đến tiểu viện rách nát mà Tam Thất từng ở, nhưng lúc nàng ta đến thì đã muộn, Tam Thất đã sớm mang hết đồ đi rồi.

Đồ đạc của Tam Thất ở nhà họ Ngu không nhiều, nhà họ Ngu cũng không cho nàng bao nhiêu đồ dùng quý giá.

Thứ nàng mang đi đều là những thứ mà lúc được đón từ thôn Hoàng Tuyền về Ngu gia, Mạnh bà bà và các thúc, bá, tỷ, muội…trong thôn đã cho, cùng với những gì nàng đã tích cóp được trong những năm qua.

Có thuốc mà Ngu Đường ngày đêm mong nhớ, nửa cuối cuốn cổ thư đại nho chưa kịp tặng cho Ngu Mẫn Văn, cao dưỡng nhan được điều chế cẩn thận cho Liễu thị, và cả khối gỗ ô mộc ngàn năm bị sét đánh tìm cho Ngu Mẫn Võ.

Để có được khối gỗ ô mộc ngàn năm bị sét đánh này Tam Thất đã tốn không ít công sức.

Gỗ ô mộc ngàn năm vốn đã quý giá, huống hồ còn là gỗ bị sét đánh, dùng để làm vỏ dao vỏ kiếm không chỉ chắc chắn mà còn có thể trừ tà trấn quỷ.

Nhưng có một điều Tam Thất vẫn chưa hiểu rõ.

Tình cảm của nàng đối với nhà họ Ngu, theo lý mà nói không nên sâu đậm đến vậy. Tại sao sau khi về Ngu gia nàng lại trở thành một quả mướp đắng moi tim móc gan, hận không thể vắt kiệt mình để cống hiến cho nhà họ Ngu?

Rõ ràng cả nhà họ Ngu cộng lại cũng không có một chút lương tâm, hai năm qua nàng bị trúng tà hay là đầu óc có vấn đề? Ngược lại sau khi chết một lần, người tỉnh táo ra, như thể đã xả hết nước trong đầu, lại như thể đã thoát khỏi một loại xiềng xích nào đó.

Tam Thất trăm bề không giải thích được.

Nàng lặng lẽ trở về Tướng quân phủ, Tam Thất thu lại con rối rơm trên giường, cảm thấy có thể tặng khối gỗ bị sét đánh cho Yến Độ.

Tạm không bàn đến tại sao Yến Độ lại giúp nàng như vậy, chỉ riêng việc Yến Độ đứng ra bênh vực, nàng cũng nên đáp lại Yến Độ một chút. Tuy nhiên, khối gỗ bị sét đánh bây giờ chưa phải lúc để lấy ra.

Hôm qua nàng đến Tướng quân phủ tay không, khối gỗ này không thể tự dưng xuất hiện được?

Tam Thất nghĩ vậy, cất chai thuốc vào người rồi mở cửa phòng, Nam Tầm ở cửa vừa nhìn thấy nàng liền vui mừng khôn xiết:

“Quận chúa người cuối cùng cũng tỉnh rồi, nếu không phải đại phu nói người chỉ đang ngủ, chúng ta còn tưởng người lại xảy ra chuyện…”

“Tướng quân nhà ta đã đến mấy lần rồi…”

Nam Tầm nói không ngớt, Tam Thất nghĩ đến vết thương của Yến Độ, buột miệng: “Mông ngài ấy nát bét rồi mà còn xuống giường được sao?”

Khung cảnh đột nhiên im lặng.

Tiếng ho bất ngờ vang lên, Tam Thất ngước mắt lên nhìn thấy dáng vẻ ho sặc sụa thảm hại của vị Thiếu tướng quân, đôi đồng tử màu nâu nhạt trên khuôn mặt lạnh như ngọc khẽ mở to, như thể đã nghe thấy điều gì kinh thiên động địa, hai tai đỏ như sắp nhỏ máu.

Bốn mắt nhìn nhau, mũi Tam Thất khịt khịt, ngửi thấy mùi máu, nàng nghiêm túc nói: “Mau nằm xuống!”

“Thiếu tướng quân, mông ngài đang chảy máu!”

Yến Độ: “…”

Bình Luận (0)
Comment