Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 8

Yến Độ cuối cùng cũng nằm xuống, trở về viện của mình, Nam Tầm vào giúp bôi thuốc.

Ban đầu Yến Độ không hợp tác, vị Thiếu tướng quân trẻ tuổi vừa mở miệng đã nói đây chỉ là “vết thương ngoài da”. Nhưng khi nghe nói thuốc ấy là do nàng đích thân điều chế, thái độ liền thay đổi, chẳng cần đại phu kiểm tra kỹ, lập tức để Nam Tầm bôi thuốc cho mình.

Tam Thất bị sự tin tưởng của hắn làm cho im lặng.

Nàng đột nhiên muốn nhắc nhở Yến Thiếu tướng quân, lòng người cách một lớp da, vẫn là không nên dễ dàng tin người khác thì hơn.

Nhưng nghĩ lại, một ‘người sống đã chết’ như nàng, một người bị chính “người thân” rút xương hút máu – dường như cũng chẳng có tư cách để đi nhắc nhở ai.

Yến Độ tuổi còn trẻ đã lập nên chiến công hiển hách, sao có thể là người không có đầu óc?

Vậy nên… rốt cuộc tại sao hắn lại tin tưởng nàng?

Đang suy nghĩ thì Nam Tầm ra ngoài mời Tam Thất vào trong, hắn ta khen không ngớt lời: “Quận chúa, thuốc của người thật thần kỳ! Mông của tướng quân nhà ta chảy máu xối xả, thuốc của người rắc lên, máu lập tức cầm lại…”

“Nam, Tầm!” Giọng nói hơi lạnh lùng của Thiếu tướng quân từ sau bình phong truyền đến, mơ hồ mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

Nam Tầm cười hì hì, ngậm miệng lại, làm một động tác mời Tam Thất.

Sau khi Tam Thất vào trong thấy Yến Độ đã mặc y phục chỉnh tề, chỉ là chuyện bị đánh trượng đã bị lộ, hắn cũng không che giấu nữa, nằm nghiêng trên giường.

Áo choàng đỏ thẫm, đai ngọc mũ vàng, như ngọc lạnh được ủ trong lửa nóng, bớt đi vẻ khó gần khi mặc áo giáp trên chiến trường. Lúc này lại khiến người ta nhớ đến thân phận khác của hắn, điệt tử của Hoàng hậu, kỳ tài của Yến thị – gia tộc có công hộ quốc, một vương tôn quý tộc đích thực.

Thiếu tướng quân quả thực mỹ mạo nhưng Tam Thất không mấy để ý đến khuôn mặt, nàng hoàn toàn không nhận ra trang phục của Yến Độ có gì khác thường.

Yến Độ không đợi được phản ứng của nàng, đôi môi mỏng mím chặt lại, một lát sau nói: “Trượng hình trong cung có rất nhiều mánh khóe, vết thương của ta chỉ trông đáng sợ thôi, thực ra chỉ hơi tổn thương da thịt, không động đến gân cốt, dưỡng vài ngày là khỏi.”

Tam Thất gật đầu nhưng không đồng tình.

Trước đây Liễu thị từng dùng roi mây đánh nàng, cũng chỉ là vết thương ngoài da nhưng rất đau, không nhẹ nhàng như Yến Độ nói.

Yến Độ vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của nàng, lại nói: “Bản thân ta đã được ân sủng quá mức, lần này đại thắng trở về, vấn đề phong thưởng cho ta, trong triều vốn đã có nhiều tranh cãi.”

“Bây giờ như vậy cũng tốt.” Hắn nhìn Tam Thất: “Ta là thuận nước đẩy thuyền thôi.”

“Ta không hiểu chuyện triều đình.” Tam Thất nói: “Nhưng Thiếu tướng quân ngài đã giúp ta, điều này không thể phủ nhận.”

Tam Thất nói xong, rất nghiêm túc gật đầu với hắn: “Cảm ơn!”

Yến Độ im lặng.

Hai người nhìn nhau trân trối.

Một lát sau lại đồng thanh mở miệng.

 

“Nàng có thể gọi ta là Yến Độ.”

“Thiếu tướng quân và ta không có giao tình, tại sao lại giúp ta?”

Tam Thất không biết mình đã nói sai câu nào, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người Thiếu tướng quân đối diện dường như đã hạ xuống hết, như đống lửa đang cháy rực rỡ bị một chậu nước lạnh dội tắt.

Tam Thất không hiểu, chỉ có thể tiếp tục nói: “Ân tình của Thiếu tướng quân ta sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp. Nhưng ta cứ ở nhờ trong Tướng quân phủ mãi cũng không tốt…”

Yến Độ đột nhiên cắt ngang lời nàng: “Nàng không thích Tướng quân phủ sao?”

Tam Thất dừng lại một chút, lắc đầu, định mở miệng.

Yến Độ: “Ta không thấy có gì không ổn.”

Tam Thất không hiểu nhìn hắn.

Yến Độ khẽ mím môi, dời tầm mắt, ra vẻ bình thản nói: “Hoàng thượng đã ban cho Quận chúa một dinh thự nhưng cần phải sửa chữa lại. Nội tạo ty thu dọn cũng cần vài ngày nữa, Quận chúa cứ ở lại Tướng quân phủ trước đi.”

“Chuyện này Hoàng thượng cũng đã gật đầu rồi.”

Tam Thất: Hoàng đế còn quản cả những chuyện nhỏ nhặt này sao?

Nàng còn muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt của Yến Độ, dường như lúc này không muốn nàng ở lại?

Không biết mình đã đắc tội với người ta ở đâu, Tam Thất cũng không ở lại làm người ta ghét, mang theo những nghi vấn chưa được giải đáp cáo từ rời đi.

Sau khi nàng đi, Yến Độ nhắm mắt hít sâu vài hơi, gọi Nam Tầm vào.

“Thay y phục cho ta.”

Nam Tầm: “A? Tướng quân bộ đồ đỏ này của ngài không phải mới thay sao? Thuộc hạ lật tung tủ mới tìm ra được…”

Yến Độ cắt ngang lời hắn ta: “Lòe loẹt!”

Nam Tầm: Rõ ràng là chính ngài nói mặc đồ đỏ trông sắc mặt tốt hơn, bây giờ lại thành lòe loẹt rồi?

“Còn một chuyện, ngươi đi làm đi.” Yến Độ nói: “Đi mua một dinh thự, phải ở cạnh phủ của chúng ta.”

Nam Tầm: “…”

Ngài đây là làm khó người ta rồi, Thiếu tướng quân của ta!

Những dinh thự xung quanh Tướng quân phủ của chúng ta đều là của các đại thần từ tam phẩm trở lên! Ngài muốn có một dinh thự gần nhà, thì nên vào hoàng cung tìm Hoàng thượng ăn vạ lăn lộn để xin chỉ tịch thu nhà người ta mới đúng!

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Tam Thất chuẩn bị ra ngoài một chuyến, mấy ngày qua thực ra nàng cũng ra ngoài không ít, nhưng ra ngoài một cách công khai thì đây là lần đầu tiên.

Yến Độ cho người mang hết phần thưởng của Hoàng thượng đến cho nàng, đều là những báu vật trị giá ngàn vàng, nhưng những thứ này đều không thể mang đi đổi lấy tiền!

Tam Thất biết những phần thưởng này đều là do Yến Độ xin giúp nàng, nàng cũng không định nhận, cầm lấy thấy nóng tay.

Hơn nữa nàng cầm lấy, ngoài việc để ngắm cho đẹp thì chẳng có tác dụng gì.

Nếu đã tạm thời ở nhờ trong Tướng quân phủ, nàng không thể ở không trong phủ của người ta còn ngửa tay xin tiền được?

Huống hồ, nàng không ra ngoài, một số người làm sao có cơ hội gặp nàng?

Nam Tầm đánh ngựa đưa nàng đến y quán lớn nhất trong thành: Bảo Xuân Đường.

Tên tiểu nhị ở cửa vừa nhìn thấy nàng mắt liền sáng lên, lớn tiếng chạy vào trong: “Chưởng quỹ! Mạnh cô nương đến rồi!!”

Nam Tầm tò mò, Mạnh? Minh Hoa Quận chúa không phải họ Ngu sao?

Tam Thất không giải thích, trước đây lúc túng thiếu nàng từng đến Bảo Xuân Đường bán thuốc, lúc đó dùng tên giả, đã dùng họ của Mạnh bà bà đã nhận nuôi nàng ở thôn Hoàng Tuyền.

Chưởng quỹ của Bảo Xuân Đường họ Chu, nghe nói Tam Thất đến, lập tức từ hậu đường chạy ra đón.

“Mạnh cô nương, cô nương khiến lão tìm muốn chết đi được!!” Chu chưởng quỹ mời nàng lên lầu, lại tự mình rót trà cho Tam Thất, sự ân cần đó khiến Nam Tầm cũng thấy lạ.

Tam Thất cũng không khách sáo với Chu chưởng quỹ, nàng lấy ra một chai thuốc, đẩy qua.

Chu chưởng quỹ nín thở, cẩn thận nhận lấy, đổ ra viên thuốc cẩn thận ngửi, lại cẩn thận cạo một ít bột, nếm thử, cả người kích động đến run lên.

Chính là thuốc này!

Lần trước chính nhờ viên Trường An này mà ông ta được thưởng lớn. Lão Thái quân trong phủ bị bệnh ho kinh niên, uống viên Trường An này, cả một tháng không ho nữa.

Chu chưởng quỹ lúc đầu mua được sáu chai từ tay Tam Thất, cũng chỉ đủ dùng nửa năm, nhưng sau đó Tam Thất không xuất hiện nữa, Chu chưởng quỹ tiếc nuối rất lâu.

“Mạnh cô nương! Viên Trường An này, lão muốn! Mười lạng vàng một chai, cô nương có bao nhiêu lão muốn bấy nhiêu!”

Nam Tầm bên cạnh nghe vậy, mắt sắp lòi ra ngoài!

Bao nhiêu?

Quận chúa bán thuốc gì vậy! Một chai mười lạng vàng?! Đợi đã, thuốc này trông quen quen, sao hắn ta nhớ, thuốc bột Thiếu tướng quân bôi mông hôm qua chính là do Quận chúa dùng viên thuốc này nghiền ra?

Chẳng phải nói, mông Thiếu tướng quân đã bôi mười lạng vàng sao? Ồ, không chỉ, ít nhất là ba mươi lạng!

Đúng thật là cái mông vàng ngọc!

Tam Thất lại lắc đầu: “Không có nhiều, lần này chỉ bán một chai.”

Chu chưởng quỹ nghe vậy liền sốt ruột, một chai sao đủ! Một chai chỉ có ba mươi viên, nhiều nhất là đủ dùng một tháng!

Ông ta chỉ nghĩ là Tam Thất không hài lòng việc ông ta ép giá lúc trước, “Lão lúc trước có mắt không thấy Thái Sơn, Mạnh cô nương đừng trách. Như vầy, lão sẽ bù lại tiền thuốc lần trước cho cô nương, thuốc này…” ông ta cắn răng: “Lão tăng gấp đôi, hai mươi lạng, cô nương thấy thế nào?”

Nam Tầm bên cạnh đã tê liệt rồi, hắn ta bẻ ngón tay tính, bổng lộc của mình là bao nhiêu nhỉ?

Ồ, không cần tính nữa, bổng lộc của hắn ta không bằng một cái nốt ruồi trên mông Thiếu tướng quân.

Tam Thất rất bình tĩnh nói: “Mười lạng là được, sau này cứ mười ngày ta sẽ đến một lần. Nếu Chu chưởng quỹ đồng ý, giao dịch này coi như đã định, nếu thấy khó xử ta sẽ không làm phiền nữa.”

Chu chưởng quỹ sao dám không đồng ý, chỉ sợ Tam Thất chạy mất.

Ông ta thở dài, không từ bỏ hy vọng cầu xin: “Mạnh cô nương, thật sự không thể thêm chút nữa sao?”

“Thuốc này làm ra rất tốn tâm sức, nếu không phải thiếu tiền ta sẽ không bán.” Tam Thất nói như vậy, Chu chưởng quỹ cũng không tiện nói gì thêm.

Ông ta dĩ nhiên biết thuốc này không tầm thường, nói một câu không biết xấu hổ, ông ta cũng đã cho người khác nghiên cứu viên thuốc này, có thể đoán ra vài vị thuốc nhưng nhiều hơn thì không được.

Nghe nói lão Thái quân trong phủ còn mời cả thái y đến xem cũng không nghiên cứu ra được.

Chu chưởng quỹ trân trọng cất thuốc đi, lại lấy ra một trăm lạng vàng, Tam Thất chỉ lấy mười lạng: “Tiền hàng sòng phẳng.”

Tiền thuốc Chu chưởng quỹ bù thêm Tam Thất không lấy, không phải là không muốn mà là giao dịch lúc trước là hai bên tự nguyện, nhân quả viên mãn, bây giờ nếu nàng lấy thêm sẽ dính thêm nhân quả.

Chu chưởng quỹ thất vọng vô cùng, ông ta không sợ đối phương lấy nhiều, chỉ sợ đối phương không lấy!

“Ồ, đúng rồi,” lúc đi Tam Thất đột nhiên dừng lại, nói với Chu chưởng quỹ: “Thuốc này Chu chưởng quỹ có thể bán cho bất kỳ ai, duy chỉ có hai nhà là không được bán.”

Chu chưởng quỹ thầm nghĩ thuốc này quý giá như vậy, lão Thái quân nhà mình còn không đủ dùng, ông ta sao có thể mang đi bán?

Nhưng ông ta vẫn hỏi:

“Xin hỏi Mạnh cô nương, là hai nhà nào?”

“Lễ bộ Lang trung Ngu gia… ồ, bây giờ nên gọi là Ngu Chủ bộ rồi, cuối cùng…” Tam Thất nhếch môi: “Bác Viễn Hầu phủ.”

Bình Luận (0)
Comment