Ta chuẩn bị mang hết của cải trong phủ Quận chúa cùng một kẻ không xu dính túi chạy trốn theo tiếng gọi của tình yêu.
Lại không ngờ, vào đêm Cung yến một ngày trước khi tẩu hôn, khi diện kiến thế tử của Trường Ninh Hầu, ta lại trợn mắt khi thấy hắn giống hệt tình lang “ nghèo kiết xác” của mình...
Hắn nghi hoặc : "Quả phụ gánh phân ở phố Đông?"
Ta trợn trắng mắt hỏi lại: "Gã quét đường ở phố Tây?"
1
Sau khi bị từ hôn, ta trở thành trò cười trong giới khuê nữ Kinh thành.
Thế là ta lấy lý do tâm trạng không tốt, nài nỉ A nương cho phép ta ra ngoài giải khuây.
Trong miếu Nguyệt Lão, ta quỳ gối hồi lâu không dậy.
"Thì ra Nguyệt Lão tiên sinh ngài ngoài se tơ hồng, còn có thể cắt đứt duyên nợ đấy à?"
Chẳng qua ta chỉ tình cờ nhắc tới không muốn gả cho vị Thế tử lăng nhăng của Phủ Trường Ninh Hầu thôi, vậy mà ông làm thế nào để người ta thật sự từ hôn rồi!?
Cái chiếu từ hôn này rõ ràng là do hắn dùng quân công cầu về, đã định như đóng cọc trên ván, ngay cả Hoàng Tổ mẫu cũng chẳng còn cách nào khác.
Mặc dù cảm thấy người này đầu óc có vấn đề ít nhiều có chút không biết tốt xấu, nhưng hiện giờ ta nào còn rảnh lo cho hắn?
Nhân chuyến đi lần này, ta tự mình tới hốc cây ở miếu, nơi được dùng để nhận thư, lấy tín.
Đây vốn là mẹo nhỏ của miếu Nguyệt Lão để tác hợp lương duyên trần thế, để các thiện nam tín nữ trao đổi thư từ trong hốc cây trước, sau khi thấy hợp ý mới tính chuyện nam cưới nữ gả.
Ban đầu ta chỉ thấy thú vị, trong vô số phong thư tìm một người có duyên để hồi âm.
Không ngờ qua lại vài lần, hai người đã thư từ được một năm ba tháng.
Kiểu giao lưu không gặp mặt cũng không lộ thân phận này, là cách tốt nhất để giảm bớt lo lắng trong lòng.
Sau đó, đối phương hẹn ta gặp mặt.
Ta sợ chuyện thân phận Hoàng tộc của mình sẽ bị vị bút hữu nhạy cảm và mong manh này phát hiện.
Đành phải từ chối:
【Thiếp nhà sa sút, vong phu chếc sớm, bản thân giờ đây phải dựa vào việc gánh phân thuê kiếm sống.
【Trong nhà còn có một bà mẹ chồng si ngốc cần chăm sóc, sợ làm liên lụy lang quân, thật sự không có mặt mũi nào tới gặp chàng!】
Kết quả phong thư vốn dĩ hai ngày sẽ có hồi âm, nha hoàn của ta đi liền bốn ngày cũng không lấy về được.
Lòng ta ủ dột, dẫu biết là vậy, nhưng khi biết đối phương dễ dàng từ bỏ ý định gặp mặt như thế, sao có thể không cảm khái một câu "Rốt cuộc vẫn là đặt nhầm tình cảm rồi" chứ?
Ngày thứ năm, ta đang chuẩn bị viết thư hỏi thăm, nha hoàn vậy mà đã lấy thư hồi âm về.
Mở phong thư, nét chữ đoan chính mạnh mẽ lọt vào mắt:
【A Thanh lo xa rồi, nói thật không giấu gì, ta cũng chỉ là khi nhỏ theo ca ca nhà bên học viết vài ngày chữ, ở trước mặt A Thanh giả làm văn nhân nhã sĩ vài hôm thôi, thực ra ta chỉ là kẻ quét đường, ta còn lo mình không xứng với A Thanh cơ đấy!】
2
Buông bỏ phòng bị, hai ta liền hẹn gặp ở bãi tha ma ngoại thành.
Ờm, tại sao lại là bãi tha mà à, chủ yếu là để tránh người quen thôi .
Ta mặc y phục rách vá đầy những miếng vá, đôi hài thêu dính đầy bùn đất, rồi sai xe ngựa Phủ Quận chúa đi tới.
Sau khi tự mình kéo loạn búi tóc, ta an tâm chờ đợi.
Trầm Nghị cuối cùng cũng tới.
Trường sam của hắn có những nếp gấp rõ ràng, vạt áo còn sót lại những vết bẩn không thể lau sạch.
Đầu tóc lộn xộn bẩn thỉu, người trông như mấy tháng chưa tắm, mặt cũng như ta, chẳng sạch sẽ chút nào.
Ta tiếp xúc với vô số người, liếc mắt đã nhìn ra dưới lớp bẩn trên mặt hắn ẩn giấu ngũ quan đoan chính, quả là một tuấn tú lang quân mi mục như họa.
Khi ánh mắt giao nhau, ta không nhịn được toàn thân run lên.
Trong lòng thầm mắng mình thật không tranh khí.
Hắn thấy ta, chạy bước nhỏ tới dừng trước mặt ta, đột nhiên mỉm cười e lệ, như thể chưa từng gặp nữ tử bao giờ.
Thư từ qua lại đã lâu, ta phát hiện người đàn ông này bút pháp trầm ổn, giống như một tay lão luyện.
Ai ngờ thực tế hắn vậy mà gãi đầu gãi tai hồi lâu mới nặn ra được một câu:
"… Xin lỗi, A Thanh, xe ngựa đi nhầm đường, đi một vòng rồi, nàng không đợi lâu chứ?"
Ta hiểu ý gật đầu: "Không sao, khu này người thưa thớt, cũng không có đường sá rõ ràng, nhất định phải là phu xe có kinh nghiệm mới tìm được!"
Nếu không sao gọi là bãi tha ma không người lui tới chứ?
Khoan đã!
Ta hồ nghi nhìn hắn một cái: "Chàng nói, chàng cũng… đi xe ngựa tới?"
Trầm Nghị bị hỏi đến ngơ ngác, biểu cảm đột nhiên cứng lại.
"À… là thế này, ta bình thường ngoài quét quét đường, thỉnh thoảng cũng làm phu xe thuê cho người khác, nghĩ đằng nào cũng phải ra khỏi thành rồi… tiện thể nhận thêm một chút việc vặt…"
"Thì ra là thế."
Ta bày tỏ sự rất khâm phục với tính chịu thương chịu khó của hắn.
Hắn đột nhiên lại nghĩ đến điều gì: "Khoan đã, cũng?"
Ta nghe vậy, nụ cười hơi gượng gạo: "A ha ha, lỡ lời lỡ lời."