Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác

Chương 2

Vừa nói, ta cố ý khoe vết bùn trên giày mình ra, như vậy mới thấy chuyến này của ta là lặn lội đường xa tới!

Hắn khẽ nhíu mày, lập tức từ trong lòng lấy ra khăn tay, không nói hai lời liền ngồi xổm thân xuống lau cho ta.

Giọng nói mang theo một tia áy náy: "Là ta không tốt, để nàng, một cô nương đi xa như vậy, chân có đau không?"

Người này tuy luộm thuộm, nhưng cũng thật tâm lý.

Mặt đỏ lên, ta rụt chân về: "Không đau đâu, hai ta làm việc nặng nhọc đâu có giống mấy thiên kim tiểu thư kia, đi đâu cũng kiệu với xe ngựa…"

Sau đó ta lại quan tâm hỏi ngược lại: "Chàng cũng vậy đó, bạc kiếm bao giờ mới hết chứ? Đừng nhận nhiều việc quá một lúc, mệt mỏi chẳng đáng đâu!"

Ta có thừa bạc để nuôi hắn, không cần hắn bôn ba vất vả như thế.

Nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói ra, ta sợ làm hắn sợ chạy mất.

Dù sao ở Hạ Quốc, dân thường không được phép có ý đồ với Hoàng tộc, chỉ cần dính líu chút thôi là hắn sẽ mang tội khi quân mất rồi.

3

Phụ thân của ta là Cựu Hoàng Thái tử, đã qua đời.

Hoàng Tổ mẫu thương ta còn nhỏ mất cha, bèn thỉnh cầu Hoàng gia gia phá cách sắc phong ta làm Gia Hòa Quận chúa.

Câu nói quan tâm này của ta vừa thốt ra, ánh mắt Trầm Nghị nhìn ta lập tức thay đổi, lóe lên thứ ánh sáng cảm động.

"Cảm ơn nàng," hắn nói khẽ, giọng nói đầy chân thành, "Trên đời này, không có mấy người thật lòng quan tâm đến ta, những lời nàng nói, ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!"

Ta ngây người nhìn hắn, trong lòng dâng lên một nỗi cảm động khó tả.

Tiểu tử này… cũng quá dễ dàng thỏa mãn rồi đi?

"Nàng cũng không dễ dàng gì, một nữ nhân làm việc nặng nhọc như vậy, nhìn nàng chẳng có được cân lạng thịt nào trên người, chắc chắn ngày nào cũng tảo tần…"

"Ài da, quen rồi cũng không khó chịu tới vậy…"

Trầm Nghị khẽ nhíu mày, nhìn ta, vẻ mặt có chút đau lòng.

Ta ngượng ngùng cúi đầu, vô ý nhìn thấy chiếc khăn tay hắn nắm trong lòng bàn tay.

Hiếu kỳ hỏi: "Ơ? Chiếc khăn tay này tinh xảo vậy, chắc là dệt từ tơ lụa Giang Nam nhỉ? Cho ta xem thử!"

Ta đưa tay nhận lấy, cảm giác mềm mại tinh tế xác nhận suy đoán của ta.

Một góc chiếc khăn tay có thêu chỉ vàng hoa lệ, khéo léo kết hợp hoa văn và họa tiết tinh xảo.

Ta: "Không đúng, khăn tay chỉ vàng? Ngươi một kẻ quét đường sao lại có thứ này?"

Hắn vẻ mặt bừng tỉnh: "Ôi chết, đây là đồ vị quý khách kia vừa rồi đánh rơi, ta thấy giày nàng bẩn, nhất thời luống cuống nên lấy ra dùng luôn…"

Vẻ mặt lo lắng của hắn khiến ta trong lòng không đành lòng.

Ta vội vàng chữa lời: "Không sao không sao, ta cầm về giặt là được rồi!"

Khăn tay của nhà quyền quý, kiêng kỵ nhất việc bị người khác nhặt được, sợ người ta dùng ở nơi không nên dùng.

Đến lúc đó ta lại lấy bạc mua cho hắn một chiếc mới, bảo hắn đi tạ tội là xong.

"Ừm, vậy… cảm ơn nàng! A Thanh, lớn đến chừng này, chưa có cô nương nào… chủ động giặt đồ cho ta bao giờ!"

Ta rõ ràng đã nói mình là một quả phụ trẻ tuổi, không ngờ Trầm Nghị vẫn gọi ta là "cô nương", lại còn tỏ vẻ ngạc nhiên và cảm kích như thế khi ta đề nghị giặt đồ cho hắn.

…Tiếp tục cảm động đi!

"Đừng đứng nữa, hai ta sang bên kia ngồi đi! Chỗ đó bia mộ không quá dày đặc!"

Ta chỉ tay về một gò đất nhỏ không cao lắm.

"Được thôi!" Hắn hiểu ý đáp lời.

Đang đi, Trầm Nghị đột nhiên lại hỏi: "À này, sao nàng vừa nhìn đã nhận ra đó là khăn tay chỉ vàng? Lại còn tơ lụa Giang Nam?"

Ta vốn đang đắm chìm trong không khí mập mờ đan dệt nên, bị hỏi một câu như vậy, làn sương mờ tan biến hết.

Bước chân cứng lại, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Sắp lộ tẩy rồi!

Đầu óc quay cuồng nhanh chóng, cuối cùng ta chột dạ giải thích: "Trước kia người nhà của ta còn sống, cũng từng dẫn ta đi cửa hàng tơ lụa mà, ta thấy qua vài lần nên nhớ thôi!"

"Vậy nàng trí nhớ thật tốt, chiếc khăn tay này không phải là đồ mà cửa hàng tơ lụa bình thường nào cũng có đâu!"

Trầm Nghị cười ngốc nghếch, để lộ hàm răng trắng bóng, như ánh mặt trời mùa xuân rọi trên muôn hoa, ấm áp mà rạng rỡ.

Nhưng thấy sắc mặt ta không tốt lắm, hắn tưởng là do ta nhắc đến vong phu.

Vội vàng thu lại nụ cười, an ủi: "Là ta lỗ mãng rồi, A Thanh, chuyện quá khứ hai ta đừng nghĩ nữa, sau này nàng theo ta, ta sẽ kiếm thật nhiều bạc mua khăn tay cho nàng, nàng muốn loại chỉ vàng cũng được, lụa Tô Châu cũng được, đồ cống phẩm của nước Ba Tư cũng…"

"Nước Ba Tư?"

"Ồ… ý ta là, đồ cống phẩm của nước Ba Tư dân thường bọn ta tuy không dám mơ tưởng, nhưng con người vẫn có thể có ước mơ, nàng nói có đúng không?"

Ta bày tỏ sự tán thành: "Đúng vậy, có ước mơ thì ai cũng phi thường cả!"

Hóa ra hắn thích cái thứ đồ cống phẩm của nước Ba Tư kia sao?

Đợi ta về, bảo Hoàng Tổ mẫu ban cho ta ít món chơi chơi mới được.

Bình Luận (0)
Comment