Quận Chúa Sủng Thê

Chương 58

Trên sân khấu của Tâm Nguyệt phường, tấm lụa màu đã được kéo vào, sân khấu rộng lớn sạch sẽ không chút vật trang trí dư thừa nào.

Vừa đến giờ thìn, bên trong Tâm Nguyệt phường không còn chỗ ngồi. Nhạc Như Tâm đã lâu không lên sân khấu biểu diễn, đàn tranh của nàng đối với người am hiêu âm luật mà nói là âm thanh tuyệt diệu hiếm có.

Giờ thình một khắc, Nhạc Như Tâm với mái tóc mây vấn lên cao bước lên sân khấu:

“Chư vị, hôm nay Nhạc Như Tâm ta lên đài là vì tế người tỷ muội tốt của ta-Diêu Sơ Tuyết. Mặc dù Sơ Tuyết đã không còn nhưng đã có nữ nhi của nàng thừa kế y bát*. Đêm nay ta sẽ cùng nữ nhi của Sơ Tuyết một lần nữa hợp tấu "Lưu Ly dạ". Đa tạ chi vị đã ủng hộ.”

* Y bát (áo cà sa và cái bát của thầy tu): vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau

Mọi người vỗ tay không ngớt vì kinh ngạc trước gương mặt xinh đẹp của Cố Ly. Trước đây có khoảng thời gian Cố Ly ở Tâm Nguyệt phường biểu diễn nhưng đều có tấm lụa mỏng che lại, khách khứa cũng không nhìn thấy diện mạo thật của nàng. Lúc này được nhìn thấy nàng ôm tỳ bà ngồi trên sân khấu dưới ánh đèn sáng trưng, cúi đầu thu liễm ánh mắt. Trên dung nhan như sương tuyết không hề trang điểm, trong trẻo thuần khiết, dưới ánh đèn xinh đẹp như tiên hoặc ma mị không càng không chân thật.

Tiếng hít thở bốn về vang lên, Tần Tê nhìn xung quanh, nàng kiêu ngạo hất cằm, Ly tỷ tỷ của nàng xinh đẹp nhất!

Dây đàn tranh chuyển động, tiếng tỳ bà nối gót vang lên. Khúc thứ nhất "Lưu ly dạ" mở đầu "Đêm Sơ Tuyết". Khúc này được tạo nên từ bầu không khí đêm yên tĩnh an bình. Tiếng tỳ bà cùng đàn tranh hợp tấu, sôi nổi nhưng không loạn, nhanh nhưng không vội, một khúc lên-xuống, một khúc chậm-nhanh, lại một khúc nhanh-chậm, một mạch làm người ta cảm thấy bóng đêm như nước, an tĩnh thanh tịnh.

Tiếng đàn tranh cùng khoái bản* bất chợt lên xuống, trực tiếp tiến vào khúc thứ hai "Mộng bình sinh". Tiếng tỳ bà du dương thánh thót, tiếng đàn tranh uyển chuyển êm tai. Người trong mộng trải qua đại hỉ đại bi, lúc tỉnh ngộ liền quý trọng tất cả trước mắt, không hề theo đuổi những hoang tưởng vô căn cứ.

*Khoái bản (快板): loại phách 6 lá. Những thanh phách được buộc lỏng vào nhau bằng dây xen kẽ những đồng xu kim loại. Nó được sử dụng trong khoái bản thư - một hình thức kể chuyện truyền miệng phổ biến ở miền bắc Trung Quốc. Nó là loại hình thức hát nói tương tự vè của Việt Nam.

Lúc tiếng đàn tranh ngừng lại, khúc thứ ba "Tâm như nước" là khúc độc tấu của tỳ bà. Nhạc Như Tâm đặt hai tay lên đàn tranh, quay đầu nhìn Cố Ly một mình diễn tấu ở bên cạnh. "Tâm như nước" thể hiện nghệ thuật đêm dài đằng đẵng, cõi lòng bình thản. Từ khúc này lấy trường âm* của tiếng tỳ bà luân phiên kết hợp thủ pháp điều âm để thể hiện điều đó. Dáng vẻ ôn hòa điềm tĩnh, ngón tay linh hoạt khuẩy dây đàn, không hề có chút cảm giác mệt mỏi chậm chạp. Từ góc độ của Nhạc Như Tâm quan sát thì cả người Cố Ly dường như phát sáng.

*Trường âm: độ dài ngắn của âm thanh.

Ba khúc kết, bốn khúc mở. Đàn tranh độc tấu Ức niên hoa (nhớ năm xưa). Nhạc Như Tâm ấn, tay phải khảy dây đàn, động tác cực kỳ lưu loát. Thủ khúc này lúc rảnh rỗi nàng đều thường khảy. Mỗi lần tiếng đàn khảy lên hồi ức năm ấy cũng sẽ cùng năm tháng tốt đẹp với Diêu Sơ Tuyết hòa vào nhau. Khi đó hai người đều còn nhỏ, luôn cảm thấy có năm tháng còn dài, không ngờ chỉ mấy năm tất cả đều thay đổi.

Bốn khúc hoàn tất, toàn cảnh yên tĩnh, Cố Ly chờ Nhạc Như Tâm hành động. Nhạc Như Tâm khẽ gật đầu, những ngón tay của cả hai đồng thời rơi xuống dây đàn, khúc thứ năm "Lưu ly thịnh cảnh" bắt đầu.

Khúc này dụng tâm tạo nên phố xá phồn hoa ban đêm, có người phê bình thủ khúc từng nói khúc này chính là nét chấm hỏng trong tổ khúc Lưu ly dạ. Bởi vì phố xá ban đêm tiếng người huyên náo, sự yên tĩnh thanh tịnh trước đó đã gần như không còn nhưng cũng có người phê bình cho rằng thủ khúc này chính là điểm tinh* bên trong Lưu ly dạ. Quả thật chính khúc náo nhiệt phồn hoa ở giữa này đã đưa toàn bộ từ khúc vào cao trào. Nói chung khen chê khác nhau nhưng có vài điều mọi người đều đồng ý là "Lưu ly thịnh cảnh" cực kỳ náo nhiệt dù sang hèn đều cùng nhau thưởng thức.

*Điểm tinh (Họa long điểm tinh: vẽ mắt cho rồng) xuất phát từ một câu truyện ngụ ngôn, ngày nay nó thường được dùng để ẩn dụ trong việc viết lách, kể chuyện. Một hoặc hai câu hàm ý được sử dụng ở những vị trí quan trọng để chỉ ra ý nghĩa và làm cho nội dung trở nên sinh động và có sức hút hơn

Dưới sân khấu khách xem chỉ nhìn thấy ngón tay hai người liên tục lả lướt trên nhạc cụ, có lúc gần như không nhìn thấy. Đặc biệt trong đoạn khoái bản, tốc độ của hai người đều gần như tiếp cận cực hạn, cũng không xuất hiện một âm phù* lỗi. Sau khoái bản tiếng vỗ tay như sấm động, cũng không ít người đứng lên vỗ tay.

*Âm phù: nốt nhạc

Khúc còn lại "Nguyệt Như Tâm", động tác của hai người đều chậm lại. Trăng lên giữa trời, phồn hoa qua đi trở về bình yên. Một khúc du dương uyển chuyển, tiết tấu của hai người đã vượt qua cảnh giới chuẩn xác, đến mức hòa nhập bằng cảm xúc. Có lẽ tiết tấu của các nàng không phải là chuẩn xác nhất nhưng quan trọng nhất vẫn là cảm xúc. Có lúc chỉ một biến hóa tiết tấu nho nhỏ của Nhạc Như Tâm, Cố Ly đã lập tức cảm nhận được đồng thời theo kịp. Có được người hợp tấu như vậy Nhạc Như Tâm càng đàn càng cao hứng. Cuối cùng có đoạn đàn rất tùy ý phấn khởi bởi vì không cần lo lắng Cố Ly theo không theo kịp hay không tiếp nổi. Cố Ly cảm nhận được Nhạc Như Tâm vui vẻ cũng theo nàng điều chỉnh toàn bộ tiết tấu từ khúc. Một khúc tiếp theo, không thấy ánh trăng thê lương, ngược lại chỉ làm cho người ta cảm nhận được ánh trăng sáng người, đêm dài say lòng người.

"Lưu ly dạ" kết thúc. Dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sơn hô hải khiếu*. Nhạc Như Tâm dắt tay Cố Ly cúi chào thể hiện lòng biết ơn. Lúc hai người xuống sân khấu, không ít khách xem yêu cầu tiếp tục diễn thêm, cảnh tượng thậm chí có chút hỗn loạn. Cảnh tượng này trước đây vẫn có, Nhạc Như Tâm hoàn toàn không để ý, nàng là lão bản, ở đây nàng nói mới tính.

* 山呼海啸: tiếng kêu của núi, tiếng gào của biển. Miêu tả khí thế hùng tráng

“Tâm di! Ly tỷ tỷ! Hai người rất tuyệt!” Tần Tê đã sớm chạy tới dưới sân khấu chờ hai người xuống. Ngay khi nhìn thấy hai người xuống liền nhào vào lòng Cố Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn nên ửng đỏ lên.

Cố Ly giang tay ôm lấy Tần Tê, quay đầu nhìn Nhạc Như Tâm: “Tâm di, con đã lâu không được đàn thoải mái cực kỳ vui vẻ như vậy.” Nàng không để tâm mọi sự nhưng lần này cũng cảm thấy rất nghiện.

Nhạc Như Tâm cười nói: “Con lại đoạt lời của ta. Tiêu rồi, sau này không có con, ta không muốn lên đài nữa.” Dưới sân khấu tiếng la hét đòi diễn thêm truyền tới, nàng đã sớm sắp xếp những người khác lên sân khấu biểu diễn. Nàng ngoắc quản sự đến:

“Người nào ồn ào nữa thì kêu người ném hắn ra ngoài cho ta. Nơi này là nơi để nghe khúc, không muốn nghe thì cút đi!”

Quản sự gật đầu rời đi. Nhạc Như Tâm quay quay, nhìn thấy Tần Tê mở to mắt nhìn nàng:

“Tâm di rất bá đạo!”

Nhạc Như Tâm nhéo mặt Tần Tê:

“Nơi này tập hợp đủ hạng người, không bá đạo sẽ bị ức hiếp đến chết!”

Sau khi lui về sau, Tần Tê cùng Cố Ly nghỉ ngơi chốc lát rồi rời đi. Lúc ở trên xe ngựa, Tần Tê quấn lấy Cố Ly đòi Cố Ly dạy nàng "Lưu ly dạ". Đương nhiên Cố Ly không từ chối, chỉ có điều vẫn phải đòi hỏi chút ít.

“Muội cảm ơn ta thế nào đây?”

Tần Tê tự nhiên nói:

“Tỷ nói cảm tạ thế nào đây?”

“Ừm... hôn ta.” Cố Ly chỉ lên môi mình.

Ây da, chỉ đơn giản vậy sao? Tần Tê không chút do dự, tiến tới hôn nàng. Hôn xong còn chưa rồi khỏi, trực tiếp duỗi đầu lưỡi đi vào.

Lúc này trong xe ngựa chỉ có hai người các nàng, hôm nay ba Mễ không cùng ra ngoài. Cố Ly cũng không cố kỵ nhiều, nàng ôm lấy Tần Tê vào lòng để nụ hôn sâu hơn.

Đến lúc xuống xe, mặt hai người đều đỏ, trưởng công chúa nghe nói hai người trở về, chỉ là dặn dò vài tiếng rồi để hai người đi nghỉ ngơi.

Hai người mới động tình tắm rửa xong liền ở trên giường mây mưa, giằng co không lâu thì Tần Tê nắm lấy cánh tay Cố Ly cầu xin tha thứ:

“Ly tỷ tỷ, Tê Tê chịu không nổi nữa, tỷ tha cho người ta đi.”

Giọng của Cố Ly có chút không yên: “Muội nghe lời đi, tay không được tùy tiện lộn xộn, bằng không ta không để yên đâu.” Con thỏ nhỏ càng ngày càng làm càn. Vừa cầu xin tha thứ lại vừa đụng tay đụng chân sờ loạn xung quanh. Chỉ biết phóng hỏa lại mặc kệ người ta tự dập lửa, làm vậy được sao? Không cho chút sắc mặt thì không biết ngoan ngoãn.

“Người ta biết rồi.” Tần Tê ấm ức. Có một đại mỹ nhân bên cạnh, ai mà khống chế được chứ?

Nói tới nói lui, Cố Ly vẫn đặt tay lên eo và bụng Tần Tê, giúp nàng xoa bóp. Tần Tê mỏi nhừ lúc này rất thoải mái, nàng lẩm bẩm chút rồi ngủ quên.

Ngày mai phải dậy sớm, dù sao cũng là ngày Thụy Vương cưới Trắc phi, người trong phủ trưởng công chúa đều là dòng họ hoàng thất tất nhiên phải tham gia. Cố Ly không đến Cố gia, nàng trực tiếp theo trưởng công chúa đến Thụy Vương phủ.

Mức độ được sủng ái của Trưởng công chúa và Tần Tê ở Minh Tịch ai cũng biết, nhất là các hoàng tử công chúa, từ nhỏ đều nhìn riết quen. Bởi vậy chẳng ai dám xem thường trưởng công chúa. Thụy Vương nhìn thấy đoàn người trưởng công chúa đến, vội vàng tự mình ra đón tiếp.

“Điệt tử* thỉnh an cô cô.” Thụy Vương hành lễ.

*Điệt tử: cháu trai.

“Miễn lễ, hôm nay là ngày trọng đại của ngươi, không cần để ý ta, cứ đi làm việc của người, có cần ta giúp gì cứ nói.” Trưởng công chúa đều đối xử bình đẳng với các vị hoàng tử này. Hoàng tử tranh giành quyền thừa kế là điều tối kỵ, nàng là người đã nhìn thấy mưa gió ở hậu cung, tuyệt đối không ngốc để kéo vào trong đó.

Hôm nay Thụy Vương mặc hỉ phục đỏ thẫm, trên đầu mũ ngọc dây đeo đều đổi thành sắc đỏ. Hắn vốn tướng mạo anh tuấn, trong lúc này càng thêm tiêu sái lỗi lạc.

“Dạ.” Thụy Vương lui ra sau một bước, có nha hoàn dẫn đoàn người trưởng công chúa đi đến hậu viện. Lúc lướt qua người Thụy Vương, ánh mắt của Thụy Vương dừng ở trên người Cố Ly, chỉ chốc lát sau đó hắn quay đầu đi, tiếp tục cùng những người khác trò chuyện.

Hôm nay, Cố Ly mặc cung y màu xanh da trời, hoàn toàn không nhận ra là người trong gian hồ, giơ tay nhấc chân đều đoan chính. Nàng cũng không muốn làm mất mặt quận chúa, mặc dù mặc y phục này vào đi lại bất tiện nhưng nàng vẫn cố.

Tần Tê đã cập kê, không còn mặc trang phục tiểu cô nương như trước đây. Nhưng cho dù thay đổi y phục hay trang điểm búi tóc trở thành dịu dàng nghiêm túc thì đôi mắt linh hoạt to tròn của nàng vẫn toát ra vẻ nghịch ngợm.

“Mẫu thân, hôm nay Thụy Vương biểu ca rất đẹp!” Tần Tê luôn là một người nịnh nọt.

“Hôm nay hắn là tân lang, tất nhiên đẹp rồi.” Nói đến đây, trưởng công chúa nhìn Cố Ly đầy thâm ý, khẽ nói: “Ly Nhi nếu như thành thân, không biết đẹp đến mức nào?” nàng rất hiếu kỳ.

Tần Tê vô thức kéo tay Cố Ly, rất khí khái tuyên bố: “Con cũng vậy.”

“Mẫu thân.” Cố Ly kéo dài âm thanh, nàng luôn có cảm giác gần đây trưởng công chúa càng ngày càng không xem mình như nữ nhi mà hoàn toàn thành con rể.

Trong hậu viện đều là nữ quyến. Thụy Vương phi Lương Cầm Trăn không hỗ danh là tiểu thư khuê các, hôm nay đã như vậy nàng vẫn như trước tươi cười như hoa bắt chuyện với tân khách, không hề nhìn ra trượng phu của nàng là tân lang.

“Cô cô, điệt tức* thỉnh an người.” Lương Cầm Trăn nhìn thấy trưởng công chúa đi vào liền tới thỉnh an.

Điệt tức: cháu dâu

Trưởng công chúa có ấn tượng tốt với Lương Cầm Trăn. Nàng thấy thê tử hoàng gia nên biết nhìn đại cục. Nàng đỡ Lương Cầm Trăn dậy:

“Đứng lên đi, hôm nay Trắc phi vào cửa, Chính phi như người có lẽ sẽ bận rộn.”

Lương Cầm Trăn cười cười:

“Hoàng thượng tứ hôn, đây là chuyện vui trọng đại, điệt tức đương nhiên phải tận tâm tận lực làm cho Vương gia hài lòng.”

“Ngươi là người hiểu chuyện.” Trưởng công chúa vỗ vỗ tay nàng: “Ngươi cứ làm việc của mình đi, ta và các vị phu nhân kia nói chuyện. Hai đứa nhỏ nhà ta ham chơi, ngươi không cần quan tâm các nàng, các nàng sẽ tự chăm sóc bản thân.” Ngụ ý là không cần bắt chuyện với ba mẫu nhi các nàng.

“Dạ. Cô cô có việc cứ gọi điệt tức.” Lương Cầm Trăn lui ra, vội vàng lo chuyện khác.

“Hai đứa con đi chơi đi, đừng gây chuyện. Ly Nhi, con trông chừng Tê Tê, đừng để nàng hồ đồ.” Trưởng công chúa đi đến chỗ các vị hoàng thất trong dòng họ, nhanh chóng cùng các nàng trò chuyện.

“Người ta không có hồ đồ.” Tần Tê cảm nhận sâu sắc cái cảm giác từ sau khi Cố Ly đến nàng dường như luôn bị mẫu thân chê, đi đến đâu mẫu thân cũng giao Cố Ly nhòm ngó mình.

“Đi thôi.” Cố Ly không nói nhiều, kéo theo Tần Tê đi vào góc phòng. Khẽ huýt sáo, rất nhanh một thân ảnh màu tím nhanh như chớp chạy lên đầu vai của nàng.

“Đậu Tím, sao ngươi biết đường?” Tần Tê luôn muốn ôm Đậu Tím, Đậu Tím vẫy đuôi, trốn sau người Cố Ly.

Cố Ly ôm Đậu Tím vào lòng, nhiệt độ cơ thể của nàng luôn thấp hơn người thường, Đậu Tím cực kỳ thích bám trên người nàng, được nàng ôm thì thoải mái đến không muốn nhúc nhích.

Tần Tê hâm mộ nhưng chỉ đưa tay ra sờ, Đậu Tím cũng quen với nàng không trốn nữa, ngược lại vươn móng vuốt chơi đùa với nàng.

Nhận thấy lần trước ở yến hội lễ cập kê xảy ra chuyện, trong lòng Tần Tê vẫn sợ hãi cho nên nay nàng len lén mang theo Đậu Tím. Đậu Tím có thể nhận ra độc tính, mang theo nó ít nhiều cũng làm Tần Tê yên tâm hơn. Hơn nữa Tần Tê cho rằng nuôi vật nhỏ này đã lâu không thể để nó ăn không ngồi không.

Để chứng minh Đậu Tím có nhận ra độc hay không, mấy hôm trước Tần Tê đã sai người chuẩn bị vào loại độc thường gặp cho Đậu Tím ngửi. Quả nhiên Đậu Tím ngửi một cái liền nhảy lên nhảy xuống kêu la, cực kỳ nóng nảy. Đậu Tím đều có thể nhận ra các loại độc bao gồm cả bột phát quả toái tâm.

“Chỉ cần ngươi có thể đảm bảo hôm nay Ly tỷ tỷ bình an, trở về ta sẽ cho ngươi ăn ngon.” Tần Tê vuốt ve bộ lông như gấm trên người Đậu Tím.

“Tự ta sẽ cẩn thận.” Cố Ly cảm giác mình cần một con chồn bảo vệ, nói ra khá mất mặt.

“Dù sao có nó muội cũng yên tâm.” Tần Tê nhìn người trong hậu viện càng lúc càng nhiều, lo lắng nói: “Để nó ở đâu đây?” Cố Ly cảm thấy ôm con chồn không biết nói sao. Tần Tê ôm nó cũng không có gì nhưng đáng tiếc Đậu Tím này vốn không để nàng ôm.

Cố Ly buông tay để Đậu Tím tự mình chạy đi: “Cứ để nó tự chơi, một hồi đến lúc dùng bữa sẽ kêu nó trở về.” Mấy ngày nay Cố Ly rảnh rỗi nên huấn luyện Đậu Tím, bây giờ chỉ cần huýt sáo một cái Đậu Tím sẽ nhanh chóng chạy tới, nó rất nghe lời.

“Sư tỷ.” Tiếng của Trình Yên truyền đến. Cố Ly và Tần Tê cùng quay đầu lại, nhìn thấy Trì Yên đi đến, còn có hai người: “Sư tỷ mặc y phục này rất thanh lệ thoát tục.”

Thời gian dường như quay trở lại lúc ở Phi Diệp Tân, Cố Ly luôn mặc y phục màu sắc thuần sắc như vậy. Nàng đã từng bởi vì Cố Ly mà yêu thích thuần sắc. Nhưng y phục của Cố Ly đều do Giang Phong Mẫn chuẩn bị, tại sao một bộ màu sắc tươi sáng sặc sỡ cũng không có? Mãi cho đến khi Cố Ly đến Minh Tịch, đổi thành xiêm y màu đậm, Trình Yên mới biết được Giang Phong Mẫn vẫn luôn dùng màu sắc để áp chế sự kinh diễm của Cố Ly. Một khi khoác lên người màu đậm, sự xinh đẹp cũng như nhan sắc của Cố Ly nhân lên gấp bội làm cho người ta giật mình.

Tiện tằn dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra tiện tằn*.

*Ý là từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn

Một khi được chứng kiến một Cố Ly xinh đẹp chói lóa thì nhìn y phục này đã không áp chế được gương mặt xinh đẹp của người này.

“Ngọc Thiến biểu tỷ, tỷ vừa nghĩ gì vậy?” Tần Tê là người mang thù, nàng chắn trước mặt Cố Ly, dáng vẻ bảo vệ rất rõ ràng.

Trình Yên cười nói: “Phụng An à, ta đã bị sư tỷ cảnh cáo, bản lĩnh của Ly tỷ tỷ của ngươi ra sao không lẽ ngươi không biết? Ta cũng không dám ra tay bừa bãi.” Nàng giả vờ đáng thương kéo ống tay áo Tần Tê: “Ngươi chưa tha thứ cho ta sao?”

Tần Tê nhíu mày, quan hệ giữa nàng và Trình Yên vốn không tệ, trước đó vì Cố Ly mà tạo thành mâu thuẫn nhưng bây giờ vì Trình Yên làm nũng mà có xu hướng sụp đổ.

“Được rồi.” Cố Ly đưa tay kéo Tần Tê qua bảo vệ: “Chuyện quá khứ không cần nhắc lại. Tê Tê còn nhỏ, sư muội đừng ăn hiếp nàng.”

Trình Yên thở dài:

“Người có thể để cho sư tỷ bảo vệ thật là hạnh phúc. Phụng An, ta rất ghe tỵ với muội.”

“Vậy sao!?” Tần Tê cười tít cả mắt, hất hất cằm. Đương nhiên rồi, Ly tỷ tỷ của nàng phải đối xử tốt với nàng chứ!

“Diệu Song quận chúa sao rồi?”

Cố Ly không muốn cứ quanh quẩn ở đề tài không được tự nhiên này, nàng vội chuyển đề tài.

“Đã được trở về. Nhưng nàng chen vào cuộc chiến giữa các hoàng tử sẽ không có kết quả tốt.” Trình Yên thở dài: “Nàng quá khờ.”

“Diệu Song, nàng...” Trong lòng Tần Tê rất hận Trình Vân nhưng khi nghe Trình Vân có thể sẽ bị phạt, nàng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. Nàng quay sang nhìn Cố Ly, dường như muốn tìm chút gì đó trong mắt Cố Ly.

Cố Ly xoa đầu nàng:

“Ngoan, không liên quan đến muội, là bản thân nàng không tốt.”

Trình Yên nhíu mày: “Ta phải đi đây, bị hai người ân ái, nước chua trong lòng sắp ói ra luôn.” Trước khi đi nàng còn xoa mặt Tần Tê: “Phụng An à, trông chừng kỹ Ly tỷ tỷ của ngươi, có lẽ ta sẽ cướp đi đó.”

“Khụ!” Cố Ly nhíu mày, nàng không vui, ho khan một tiếng.

Trình Yên "xì" bật cười, nói: “Sư tỷ, ngươi cũng có một ngày như vậy, đúng là... vỏ quýt dày có móng tay nhọn!” Nàng nói xong không chờ hai người này có phản ứng liền rời đi.

“Ngọc Thiến biểu tỷ có ý gì? Nàng muốn cướp tỷ sao?” Tần Tê cảm nhận được nguy cơ rất mãnh liệt.

“Nàng chọc muội thôi.” Cố Ly vội an ủi Tần Tê: “Nếu nàng muốn cướp thật thì không có nói ra.” Ví dụ như Trình Yên của trước đây không ở trước mặt Tần Tê thể hiện ra ngoài.

Các vị tiểu thư của Phủ Vệ Quốc công cũng tới. Nhị tiểu thư Vệ Hàm Anh và tam tiểu thư Vệ Hàm Giác đã tới cũng chào hỏi hai người. Mặc dù đại tiểu thư Vệ Hàm Kỳ không ở đây nhưng quan hệ giữa Tần Tê và mấy tỷ muội Vệ gia cũng không tệ.

“Toại An quận chúa không đến Cố gia sao?” Vệ Hàm Anh ngạc nhiên hỏi.

Cố Ly khẽ giật mình:

“Ta theo trưởng công chúa và Tê Tê đến. Cố gia có chuyện gì?”

Vệ Hàm Anh nhìn xung quanh sau đó bèn nói: “Trên đường chúng ta tới đây gặp được nữ quyến của Trần đại nhân. Các nàng đã đến Cố gia trước, nghe nói đại phu nhân Cố gia bệnh điên tái phát, làm ầm ĩ hỉ đường, ngay cả hỉ phục của tân nương tử cũng xé rách. Bây giờ Cố gia đang lộn xộn, không biết khi nào mới xong.” Nàng nói đến đây lại quay đầu nhìn, nhìn thấy không ai chú ý các nàng bèn nói tiếp: “Nghe nói lúc này Thụy Vương nên đi đón tân nương nhưng bên kia như vậy phải trì hoãn một khoảng thời gian, phải chờ giờ lành tiếp theo.”

Tần Tê nghe xong, vô thức nhìn Cố Ly, nàng biết chứng điên của Võ Tư Nhiên là do Cố Ly hạ độc. Võ Tư Nhiên có thể tỉnh táo là do Cố Ly cho uống thuốc giải, nhưng lần này... lẽ nào cũng do Cố Ly sắp xếp?

“Vậy sao, ta thật sự không biết.” Cố Ly cười cười. Nói thật thì nàng cho Võ Tư Nhiên thuốc giải cũng chỉ chống đỡ được mấy ngày, về việc chính xác khi nào tái phát, nàng không phải Huyết Tằm nên không biết chính xác được. Vốn dĩ nàng cho rằng ít nhất Võ Tư Nhiên có thể chống đỡ được đến lúc Cố Nhân thành thân, không ngờ lại sớm tái phát, sớm không tái phát, hết lần này tới lần khác lúc này lại tái phát. Đây không phải nàng mưu tính, nhưng kết quả như vậy nàng cũng không có gì không hài lòng.

Sau khi tỷ muội Vệ gia rời đi, Tần Tê liền hỏi:

“Ly tỷ tỷ, có phải tỷ làm không?”

Cố Ly nhìn nàng:

“Ta không ngờ lúc này nàng lại tái phát nhưng dù sao cũng là do ta hạ độc nên bản chất vẫn là do ta làm.”

“Ly tỷ tỷ...” Tần Tê ôm lấy Cố Ly: “Muội không muốn tỷ nhìn muội như vậy, không cần biết tỷ là dạng người gì, Tê Tê vẫn sẽ ở bên cạnh tỷ.” Sự lạnh lùng chợt lóe lên trong mắt của Cố Ly, điều đó làm Tần Tê sợ. Nàng sợ không phải vì mình không tín nhiệm, Cố Ly sẽ rời khỏi nàng.

Cố Ly cười nói: “Muội cho rằng muội có thể chạy thoát?” Con thỏ nhỏ đã bị nàng ăn sạch sẽ rồi, còn nghĩ gì thế?

Tần Tê rất nghiêm túc nói:

“Tê Tê sẽ không chạy trốn, cả đời đều ở bên Ly tỷ tỷ.”

May mà hai người ở góc tường nói chuyện, nếu không đã sớm dọa người khác.

Đại sảnh Cố gia, hỉ đường đã được bố trí lúc này lộn xộn. Cố Hạo Chi đang chỉ huy gia đinh và nha hoàn nhanh chóng quét tước dọn dẹp. Võ Tư Nhiên một lần nữa bị nhốt vào phòng của bà ta. Trên mặt Cố Nhân đều là nước mắt, hỉ phục đỏ thẫm với hai lỗ hổng rõ ràng đã được thay thế, mấy tú mẫu đang vội vá lại.

“Đại tỷ, tỷ đừng khóc. Mắt sưng làm sao trang điểm được. Tỷ cũng đừng trách mẫu thân, người cũng không muốn vậy.” Cố Huyên vừa an ủi tỷ tỷ vừa thúc giục nha hòa nhanh tay lẹ chân giúp Cố Nhân rửa mặt trang điểm lại.

Cố Nhân biết hôm nay là ngày quan trọng của mình, lại là hoàng thượng tứ hôn, cho dù hôm nay xảy ra chuyện lớn gì cũng phải chịu đựng. Nàng âm thầm cắn răng, lau khô nước mắt, nặn ra nụ cười. Rửa mặt, trang điểm, mặc vào hỉ phục đã được vá xong, vẫn như tân nương vui vẻ e thẹn. Phần năng lực tự khống chế này làm cho các phu nhân tham dự buổi lễ ở Cố gia âm thầm bội phục.

Giờ lành đã đến, Thụy Vương cưỡi tuấn mã, trên ngươi mang chùm hoa đỏ. Sau một loạt nghi thức trôi chảy, Cố Nhân thuận lợi ngồi trên kiệu hỉ. Cả đường nào nhiệt, phía đội đón tân nương là của hồi môn của tân nương trùng diệp mấy dặm đường, bá tánh xem náo nhiệt ven đường đều bàn tán Cố gia quả là danh gia vọng tộc, của hồi môn xa hoa đến vậy.

Đội ngũ đón tân nương trước hết vào cung tham kiến hoàng thượng hoàng hậu, cả thân mẫu của Thụy Vương Võ Hiền phi. Nghe nói trong cung ban thưởng lễ vật chúc mừng mang theo xuất cung, trở về Thụy Vương phủ bái đường thành thân.

Thời gian không ngắn, cũng may trong Thụy Vương phủ náo nhiệt, mọi người cũng buồn chán. Trong lúc trò chuyện, ngoài cửa Thụy Vương phủ pháo hoa chợt vang lên, mọi người biết đội đón tân nương đã trở về cho nên đi đến tiền viện tham dự buổi lễ.
Bình Luận (0)
Comment