Quận Chúa Sủng Thê

Chương 59

Trong tiếng pháo nổ, một đôi tân nhân bước vào hỉ đường. Lễ nghi quy tắc phức tạp chặt chẽ, hôn lễ của hoàng thất không được phép sai sót.

Chờ đến khi lạy thiên địa, sau khi đưa Cố Nhân vào động phòng, đám nữ quyến đều đi theo đến hậu viện. Thụy Vương lưu lại chào hỏi khách khứa.

Cố Ly và Tần Tê không có ấn tượng tốt với Cố Nhân nên lúc này cũng không có hứng thú vào động phòng góp vui, hai người tìm chỗ ngồi trong sân rồi ngồi xuống.

“Ly tỷ tỷ, lát nữa dùng tiệc xong chúng ta nhanh chóng trở về phủ nha, muội không thích ở đây.” Tần Tê nhăn mặt nhíu mũi, ở đây luôn khiến cho nàng nhớ lại chuyện Cố Ly bị bỏng.

“Theo ý muội.” Cố Ly nhìn thấy trong viện không có người liền huýt sáo, Đậu Tím chẳng biết từ đâu chui ra, nhanh chóng leo lên đầu vai của Cố Ly.

Tần Tê chơi đùa với Đậu Tím, tìm kiếm đồ ăn khắp xung quanh chuẩn bị đút cho nó.

“Bên kia có nho.” Tần Tê đi lấy một chùm nho mang về dut81 cho Đậu Tím từng quả từng quả một. Con chồn nhỏ này cũng không từ chối ai, nó ăn đến móng vuốt toàn là nước.

Cố Ly không muốn bị Đậu Tím làm dơ y phục, rất thất lễ. Nàng lắc người, Đậu Tím liền nhảy xuống đất, tiếp tục ăn nho.

“Sao hai vị quận chúa không vào xem tân nương?” Người tới là đại tiểu thư trung thư lệnh Phương Y Thư.

Cố Ly cũng không có ấn tượng tốt với người này. Nhìn thấy nàng ta đến liền nghiêm túc đưa chân đá đá Đậu Tím, Đậu Tím cũng xem như thông minh, nó ngay lập tức rúc vào gầm bàn.

“Bên trong nhiều người, chúng ta không tham gia náo nhiệt.” Cố Ly nhớ mang máng Tần Tê từng nói Phương Y Thư đã đính ước. Nhưng nhìn y phục của nàng ta lúc này, rõ ràng vẫn chưa gả.

“Toại An quận chúa là tỷ tỷ Trắc phi, lẽ nào không muốn vào xem?” Phương Y Thư luôn không có cảm tình với người của Cố gia. Nàng không thích Nhân, cũng đồng dạng không thích Cố Ly.

Cố Ly không rõ Phương Y Thư hết lần này tới lần khác soi mói nàng là vì cái gì:

“Bởi vì ta là tỷ tỷ của Trắc phi nên đã sớm xem qua. Chuyện thêu hoa trên gấm vẫn nên giao cho người khác làm.”

Phương Y Thư khoa trương thở dài:

“Cố gia dòng dõi cao quý quả nhiên tốt, sinh ra một quận chúa, một Trắc phi, không biết bao nhiêu thiếu nữ ao ước chết đi được.”

Tần Tê tủm tỉm cười bước đến gần:

“Phương tiểu thư hâm mộ lắm sao?”

Phương Y Thư rõ ràng không dám chọc Tần Tê, chỉ cười nói:

“Quận chúa nói đùa, ta không phải người ham vinh hoa. Mỗi người có một cuộc sống riêng, có gì đáng hâm mộ?”

“Vậy sao?” Tần Tê vẫn mỉm cười: “Nếu người không hâm mộ vậy ngươi chạy tới đây lải nhải làm gì? Ly tỷ tỷ được phong làm quận chúa mắc mớ gì tới ngươi? Hôm nay là ngày vui của Thụy Vương, ngươi nói với chúng ta những chuyện này là có ý gì.”

Mọi người ở đây bao gồm cả Cố Ly cũng đều không ngờ Tần Tê bỗng dưng trở mặt. Phương Y Thư cực kỳ xấu hổ, ở trước mặt Tần Tê lại không dám nói thêm điều gì, sau khi hành lễ liền vội vàng rời đi.

“Muội sao vậy? Cơn tức lớn đến vậy?” Cố Ly tò mò.

“Nho người ta ăn hết rồi, nàng ta còn không đi, Đậu Tím còn chưa ăn nữa.” Tần Tê bất mãn nói.

Cố Ly lắc đầu, họ cảm thấy oan thay cho Phương Y Thư.

Bữa tiệc ở hậu việc nhanh chóng bắt đầu. Cố Ly và Tần Tê không ngồi cùng trưởng công chúa mà qua bên kia ngồi cùng một bàn với chúng tiểu thư.

Các tiểu thư nhìn thấy hai vị quận chúa đến liền vội vàng chào hỏi, hai người cũng không tránh được việc đáp lại. Rượu và thức ăn đã lên bàn, Tần Tê lén lúc gắp một ít ném xuống dưới bàn cho Đậu Tím. Đậu Tím cả nửa ngày không có động tịnh, hai người nhìn nhau, cảm thấy bất thường, cúi đầu nhìn xuống dưới bàn, Đậu Tím phải nói là ăn rất ngon lành.

“Muội xem, quả nhiên muội quá cẩn thận rồi.” Cố Ly nói bên tai Tần Tê.

“Không sao là tốt. Cẩn thật một chút sẽ không sai.” Tần Tê nhún nhún vai.

Trong bữa tiệc nghe mấy vị tiểu thư nói đêm qua lão bản Tâm Nguyệt phường tự mình lên đài diễn tấu "Lưu Ly dạ", chấn động toàn bộ kinh thành.

“Ly tỷ tỷ, Tâm di rất nổi tiếng.” Trước đó nàng cũng từng đến Tâm Nguyệt phường nghe khúc, nhưng chưa từng thấy lão bản. Giờ đây nghe họ nói, quả nhiên, Tâm Nguyệt phường có thể có được danh tiếng như ngày hôm nay phần lớn là bởi vì lão bản Nhạc Như Tâm.

“Đúng vậy. Năm ấy ngài ấy và mẹ ta tự xưng là Song mỹ nhân, biết bao người vung tiền như rác.” Nói đến đây nàng lại nghĩ tới Cố Hạo Chi. Nếu không vì gã nam nhân này, mẫu thân nàng có lẽ cũng sẽ giống như Nhạc Như Tâm bây giờ, cũng sống rất tốt, ít nhất cũng sống một cuộc đời tự do theo ý.

Nhất thời cuồng dại giao phó sai người, trở thành nỗi hận khó phôi phai.

Lúc nàng đang cảm khái, Tần Tê nắm tay nàng lắc lắc:

“Ly tỷ tỷ, tỷ đừng thương tâm nữa. Sơ Tuyết mẫu thân biết được sẽ đau lòng.”

Hũm? Sơ Tuyết mẫu thân? Cách gọi gì đây?

Cố Ly cảm thấy khó hiểu, nhìn nàng. Tần Tê đỏ mặt:

“Muội... muội cảm thấy muội nên gọi là mẫu thân.”

Quả nhiên làm người của nàng liền trở thành dáng vẻ tiểu tức phụ* sao? Trong lòng Cố Ly rất cảm, chỉ là đang trong bữa tiệc không tiện thể hiện ra ngoài.

*Tiểu tức phụ: cô vợ nhỏ

“Gọi hay lắm.” Nàng nói bên tai Tần Tê.

Hai người trò chuyện đều thì kề tai nói nhỏ. Tuy các tiểu thư ngồi cùng bàn luôn bàn chuyện Tâm Nguyệt phường hôm qua nhưng cũng rất lưu ý hai vị quận chúa. Thỉnh thoảng sẽ dời ánh mắt qua bên này, nhìn thấy hai người hành động thân mật, ngay cả đều là nữ tử, hành động như vậy cũng vượt mức bình thường. Họ lại liên tưởng đến tin đồn lưu truyền lén lút trong kinh thành, ánh mắt của cả đám người đều trở nên quái dị.

Cố Ly đã sớm phát hiện nhưng vậy thì sao? Nàng chẳng quan tâm, Tần Tê cũng chẳng để ý. Hai người cứ tiếp tục vừa trò chuyện vừa ăn, trái lại người cảm thấy xấu hổ là các vị tiểu thư cùng bàn.

Lúc đang ăn, Tú Như- cung nữ thân cận của trưởng công chúa-đến nói với hai người, trưởng công chúa muốn lưu lại đến khuya, các nàng nếu cảm thấy trễ có thể hồi phủ trước.

Hai người đang cảm thấy nhàm chán, Tần Tê đứng lên đi nói với trưởng công chúa một tiếng, Cố Ly cũng đứng lên, nàng gật đầu chào các vị tiểu thư cùng bàn, rời khỏi bàn tiệc đến đường đi bên cạnh chờ Tần Tê.

“Toại An quận chúa, Trắc phi nhà nô tỳ cho mời.” một nha hoàn đến bên cạnh nàng cúi người nói.

Cố Ly nhận ra đây là Mạt Ly nha hoàn thân cận của Cố Nhân: “Trắc phi tìm ta?” Nàng xác nhận lại.

“Đúng vậy.” Mạt Ly không dám hối thúc, chỉ cúi người chờ.

Cố Ly nhìn về phía bên kia, Tần Tê dường như bị vài người trong dòng họ lưu lại nói chuyện, cũng không biết khi nào xong liền tìm một nha hoàn, để người này đi thông báo cho Tần Tê biết mình qua chỗ Trắc phi.

Cố Ly theo theo Mạt Ly đến tân phòng, sau đó Mạt Ly nhanh chóng rời khỏi. Tân phòng khắp nơi đều là màu đỏ, vui mừng thì vui mừng nhưng có chút chói mắt.

Khăn che mặt của Cố Nhân đã được lấy xuống, trên đầu còn đội mũ phượng, nhìn rất mệt.

“Trắc phi gọi ta đến là có chuyện gì?” Cố Ly vào cửa liền hỏi.

Cố Nhân cười mời Cố Ly ngồi xuống:

“Ly tỷ vừa rồi vẫn chưa vào đây, có lẽ ngại nhiều người. Bây giờ mọi người đi rồi, làm muội muội cũng muốn nói với Ly tỷ mấy câu.”

“Có lời gì ngươi nói đi.” Cố Ly ngồi xuống đối diện Cố Nhân, nhìn nữ tử trước mặt mũ phượng khăn quàng vai, không thể không nói Cố Nhân rất đẹp. Thụy Vương cưới được Trắc phi như vậy cũng xem là có phúc phần.

“Ly tỷ, ta có thể gả vào Vương phủ vẫn nên cảm tạ ngươi. Trước đây nếu không có sự uy hiếp của ngươi, ta cũng sẽ không đập nồi dìm thuyền*, bất chấp nguy cơ mất hết danh tiếng vẫn thử chiêu hiểm này. Bất luận trước đây có nguyên nhân gì để có kết quả hôm nay, ta vẫn hài lòng.” Cố Nhân ngước mắt, chậm rãi đứng lên: “Cho nên ta phải đa tạ Ly tỷ.” Nàng hơi cúi người hành lễ.

* Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng. Ý ở đây là quyết làm đến cùng, không lùi bước

Cố Ly giơ tay giả vờ đỡ lấy: “Ta không cần ngươi cảm tạ ta. Trước đây ta ta vì tự bảo vệ mình không quan tâm ngươi. Ta và ngươi không thân nhưng dù sao cũng là cốt nhục thân tình. Ta và ngươi không thù không oán, nhìn thấy ngươi được đền bù thỏa đáng, ta cũng vui mừng thay người.” Nàng nói xong liền muốn đứng lên, chợt nghe thấy tiếng con vật thét chói tai. Một thân ảnh mày tím từ khe hở của cửa sổ chui vào, leo lên đầu vai Cố Ly kêu la.

Cố Ly híp mắt:

“Ngươi hạ độc?”

Cố Nhân bày vẻ mặt ngạc nhiên:

“Ly tỷ, ngươi nói gì vậy?”

Cố Ly lắc đầu vai, Đậu Tím lập tức chui ra khỏi phòng, chẳng biết chạy đi đâu. Nàng đứng lên bước ra ngoài, còn chưa đi tới cửa đã cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, bước chân phiêu phiêu. Nàng đưa tay đỡ vách mới không khỏi ngã sấp xuống. Nàng xoay người tựa lưng lên vách, lạnh giọng hỏi:

“Cố Nhân, ngươi đang nghĩ cái gì?”

Cố Nhân ngồi trên giường không nhúc nhích: “Ly tỷ, ngươi có biết vì để ngươi trúng độc ta đã phải trả giá thế nào không?” Nàng ta vén tay áo lên, trên cánh tay là từng vết từng vết thương: “Độc này là dùng máu của ta tạo thành cho nên ta sẽ không trúng độc. Trong phòng này khắp nơi đều là loại độc này, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát?”

“Mục đích là gì?” Cố Ly nhíu mày, đầu óc của nàng đã bắt đầu không tỉnh táo.

“Ngươi hại mẫu thân ta phát điên, làm hại ta đánh mất danh tiếng, ngươi còn chiếm lấy trái tim vương gia, ngươi hỏi mục đích của ta là gì? Mục đích của ta là muốn cái mạng của ngươi!” Nét mặt Cố Nhân trở nên dữ tợn, nàng đã nghe Võ Tư Nhiên kể, cũng biết được tại sao mẫu thân phát điên. Đồng thời Võ Tư Nhiên cũng nói cho nàng biết từ trước tới nay người Thụy Vương muốn cưới làm Trắc phi chính là Cố Ly, cưới nàng chẳng qua là bị ép mà thôi. Hai điều này chẳng có gì có thể có thể so sánh được, càng làm người ta không thể chịu đựng được. Cố Nhân quyết định trừ khử Cố Ly, cho dù tự chuốc họa vào thân hay cả hôn lễ nàng xem trọng nhất cũng không tiếc!

“Ha!” Cố Ly cười, nàng dựa vào vách vật lộn đứng lên ngay ngắn: “Cố Nhân, vốn dĩ ngươi có thể đàng hoàng làm Trắc phi của ngươi nhưng ngươi không chịu, vậy thì đừng trách ta không niệm tình tỷ muội.” trong tay nàng là một chiếc lá cây cũng chính là lá cây của chậu hoa ở bên cạnh nàng.

“Ngươi... ngươi còn có thể làm gì?” Cố Nhân sợ hãi, không phải nói trúng loại độc này sẽ làm cho người ta hôn mê sao? Nhưng tại sao đến lúc này Cố Ly vẫn duy trì tỉnh táo?

Lá cây trong tay Cố Ly nhắm thẳng đến chỗ Cố Nhân. Cố Nhân đương nhiên không có bản lĩnh né tránh nên bị điểm trúng huyệt ngủ, ngã xuống giường. Cố Ly không chịu đựng được nữa, trượt ngồi xuống đất. Nàng biết rõ bản thân duy trì được tỉnh táo đến bây giờ là nhờ vào nội công của nàng mới tiến vào cảnh giới mới. Nếu trình độ trước đây, lúc này đã sớm té bất tỉnh.

Nàng khoanh chân ngồi dưới đất, vận công tu luyện. Hàn băng chân khí tràn ra khắp nơi, nhiệt độ trong hỉ phòng đều giảm xuống. Chậu hoa tươi bên cạnh nàng đã xuất hiện một lớp băng.

Rất nhanh, trong phòng toàn khói trắng. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy bên trong sương mù trắng có xen lẫn một chút khí đỏ. Chỉ là lúc này bị sương trắng bao phủ, gặp lạnh ngưng tụ rơi xuống đất, những thứ đó chính là độc do Cố Nhân hạ. Khí độc khuếch tán trong không khi, vốn khí độc có màu đỏ nhạt, nhìn kỹ có thể phân biệt được nhưng lúc này cả phòng đều là màu đỏ, hoàn toàn không có cách nào phân biệt.

Cố Ly cảm giác lúc mình vận công thì đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều. Nàng đứng lên, muốn đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, rồi dừng lại ở cửa, dường như đang lắng nghe động tĩnh ở bên trong. Cố Ly dựa vào sau cửa, không hề nhúc nhích.

Cửa bị đẩy ra, người đi vào đồng dạng trên người là hỉ phục đỏ thẫm, chính là Thụy Vương Trình Kiệt.

Cố Ly đứng ở sau cửa, không hề nhúc nhích. Trình Kiệt đi vào đập vào mắt trước tiên là Cố Nhân ở trên giường hôn mê: “Nhân Nhi!” Hắn cũng là người tập võ, ngay lập tức cảm giác được có người ở phía sau, hắn chợt quay đầu lại, lúc này cửa phòng đã đóng, Thanh Y kiếm trong tay Cố Ly đã kề trên cổ hắn.

“Ly biểu muội, ngươi... ngươi làm gì vậy?” Thụy Vương ngạc nhiên hỏi.

“Tại sao Thụy Vương không trúng độc?” Giọng Cố Ly mỉa mai, chuyện tới nước này vẫn còn diễn.

Thụy Vương liền ý thức được kẽ hở lớn:

“Độc gì? Ta không biết.”

Cố Ly nhíu mày, vung tay áo lên, khí đỏ trên mặt đất bốc lên, bao quanh hai người, nhưng Thụy Vương hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc. Cố Ly nhíu mày, sự thật đã rõ ràng.

“Ly biểu muội, ngươi đừng trách Nhân Nhi, nàng cũng vì mẫu thân mà nóng lòng. Ở đây, ta bồi tội với ngươi, ngươi tha cho nàng lần này, ngày khác bổn vương sẽ tự mình dẫn nàng ấy đến phủ trưởng công chúa bồi tội.” Thụy Vương đã biết kế hoạch hạ độc của Cố Nhân đã thất bại, lúc này quan trọng nhất là đè chuyện này xuống.

Cố Ly cười, nói: “Thụy Vương bồi hay không, ta quan tâm sao?” Nàng trở tay, rút Thanh Y kiếm còn trong vỏ ra. Thụy Vương thở dài một hơi, ngón tay thon dài của Cố Ly giơ lên, một luồng hàn băng chân khí bắn vào xương sườn của Thụy Vương. Thụy Vương cảm thấy xương sườn lạnh đến thấu xương, ngay cảm hàm răng cũng không nhịn được đánh lập cập.

“Ly biểu muội, ngươi...”

“Ai là biểu muội của ngươi? Đừng gọi như thân thiết như vậy, ta ghê tởm!” Cố Ly lui về sau: “Vương gia phong lưu phóng khoáng, tuấn tú nho nhã. Sau này nên chuyên cần với chính sự, ít sa vào nữ nhi tình trường, đó mới là phúc của bá tánh.”

Thụy Vương không rõ vì sao Cố Ly chợt nói đến đề tài này, hắn chỉ cảm thấy Cố Ly quay đầu nhìn thoáng qua Cố Nhân ở trên giường: “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của muội muội ta, phần đại lễ nàng tặng ta, ta tất nhiên phải tặng lại.” Nói xong, nàng đẩy cửa ra ngoài.

Thụy Vương vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời của Cố Ly, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh như băng, cảm giác giống như ở đó có một khối băng, sưởi ấm cỡ nào cũng không thay đổi được.

Cố Ly mới vừa ra khỏi viện của Trắc phi đã nhìn thấy Tần Tê chạy tới, vừa nhìn thấy Cố Ly Tần Tê đã vội vàng vừa kiểm tra vừa hỏi:

“Ly tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

“Không sao.” Cố Ly cười cười, lại lui ra sau hai bước: “Trên người ta dính độc, muội hãy giữ khoảng cách với ta.”

“Ly tỷ tỷ! Đã xảy ra chuyện gì?” Tần Tê nổi giận, hôm nay họ hàng hoàng thất đều ở đây, nếu nàng không quậy đến trời long đất lở, nàng sẽ không gọi là Tần Tê.

“Trở về rồi nói.” Cố Ly xoay người rời đi. Tần Tê chỉ đành đuổi theo.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tỷ nói cho muội biết, muội nhờ mẫu thân làm chủ cho tỷ.” Lên xe ngựa, Tần Tê vẫn hỏi.

Cố Ly vẫn giữ khoảng cách với Tần Tê:

“Có chút chuyện đâu cần mẫu thân làm chủ, ta tự mình xử lý được rồi.”

“Dạ?” Tần Tê ngạc nhiên nói: “Haiz, Ly tỷ tỷ nói với muội đi.”

“Hồi phủ, chờ ta khử độc xong sẽ nói.” Cố Ly vừa nói xong câu này, Tần Tê cũng không dám hỏi nhiều nữa.

Trở về phủ trưởng công chúa, Cố Ly thay y phục ra sau đó sai người trực tiếp đem đốt. Nàng ngâm mình một canh giờ, lúc đi ra nước đều biến thành màu hồng nhạt.

Loại độc tính này rất mạnh, rất ghê gớm. Đầu tiên Cố Ly dùng nội lực áp chế độc vào một vị trí trong cơ thể sau đó bức nó ra ngoài, liên tục trong nửa ngày, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi. Cho nên nàng nằm trên giường ôm Tần Tê thuật lại cho Tần Tê nghe chuyện đã xảy ra.

“Không ngờ Thụy Vương biểu ca là loại người đó!” Tần Tê không cảm thấy bất ngờ việc Cố Nhân tính kế Cố Ly nhưng nàng không ngờ Thụy Vương lại tham gia: “Tỷ định xử lý thế nào?”

“Chuyện đó...” Cố Ly hơi đỏ mặt.

“Hữm?” Tần Tê càng thêm hiếu kỳ.

“Ờm... ta... ta dùng hàn băng chân khí điểm mấy kinh mạch của Thụy Vương... Hắn... ít nhất... trong vòng nửa năm không có cách nào... ờm... không có cách nào làm chuyện phu thê.” Cố Ly gãi đầu. Nàng rất tức giận, kìm chế lắm mới dùng biện pháp tần nhẫn đó. Nàng nghiêm khắc trừng trị Thụy Vương, cũng là trừng trị Cố Nhân.

Tần Tê cũng đỏ mặt: “Ly tỷ tỷ rất xấu xa.” nàng dùng ngón tay nhỏ bé vẽ vòng tròn trước ngực Cố Ly: “Bất quá, muội thích cách xử lý này.”

Bàn tay nhỏ bé làm loạn này muốn làm gì nàng đều biết, nàng cười, ngửa đầu thả lỏng cơ thể, nói với Tần Tê:

“Tê Tê, hôm nay muội làm đi.”

“Dạ?” Tần Tê rất ngạc nhiên sau đó mừng như điên, Ly tỷ tỷ để nàng "ăn"! Quá tuyệt vời!

Áo trong mỏng manh bị mở ra, làn da trắng như sứ mịn màng ở bên trong lộ ra, trên da thịt vẫn còn ươn ướt, sờ vào rất thoải mái.

Cố Ly nhắm mắt lại, để Tần Tê tùy ý vừa sờ vừa bóp người mình. Nhiệt độ cơ thể của Tần Tê luôn cao hơn người bình thường, lúc này động tình, ngón tay như mang theo lửa chạm vào da thịt của Cố Ly, khiến cho cơ thể Cố Ly khẽ run rẩy.

“Ly tỷ tỷ rất mẫn cảm nha.” Tần Tê sát đến bên tai Cố Ly nói.

Cố Ly không nói lời nào, ngón tay của Tần Tê càng thêm càn rỡ: trước ngực, bụng dưới, nơi không thể nói. Cuối cùng, Cố Ly cũng không nhịn được phát ra tiếng thở dốc, điều này là sự cổ vũ lớn nhất với Tần Tê, tay nàng càng thêm linh hoạt hơn, nàng muốn nghe giọng của Cố Ly.

“Tê Tê!” Giọng của Cố Ly đầy khát vọng.

Tần Tê cười si dại, Cố Ly mãi mãi không ý thức được bản thân khi động tình đẹp đến mức nào. Da thịt trắng nõn ửng đỏ mê người, đôi môi hé mở như đang gọi mời người ta thưởng thức. Đương nhiên, Tần Tê không phụ lòng, cúi đầu hôn lên môi Cố Ly, dây dưa yêu thương, mãi đến khi đôi môi đó hơi sưng đỏ, từ bên trong phát ra tiếng vụn vặt.

Đêm này, Cố Ly tuân theo lời của mình giao bản thân cho Tần Tê, nhìn thấy Tần Tê gối đầu lên khuỷu tay của mình ngủ nhưng vẫn chảy nước miếng ròng ròng, nàng lắc đầu đầy cưng chìu. Tay kia xoa xoa eo, nhẹ nhàng xoa bóp. Con thỏ nhỏ quá hưng phấn, hoàn toàn không biết khống chế.

“Ly tỷ tỷ.” Trong lúc mơ ngủ Tần Tê dựa vào cổ Cố Ly, cọ cọ, sau đó hài lòng nở nụ cười.

“Ta ở đây, ta luôn ở bên cạnh muội.” Cố Ly dịu dàng nói.

Thụy Vương phủ, tân phòng.

Thụy Vương thấy Cố Ly đi rồi liền vội vàng kiểm tra tình huống của Cố Nhân. Cố Nhân chỉ bị lá cây điểm huyệt, lực không lớn, bị Thụy Vương lắc lắc liền tỉnh lại. Nàng ta nhìn Thụy Vương, lại nhìn khắp phòng:

“Cố Ly đâu?”

“Nàng ấy đi rồi.” Thụy Vương thấy Cố Nhân không sao nên buông nàng ra, ngồi ở mép giường: “Độc này không làm gì được nàng ấy. Hơn nữa nàng ấy cũng biết chuyện này là ta và nàng hợp mưu.”

“Vương gia, là thiếp vô dụng.” Cố Nhân chuyển "vai" rất nhanh.

“Mà thôi, ta cũng không ngờ nàng ấy lợi hại đến vậy. Độc này lấy máu làm chất dẫn, cực kỳ hiểm độc cũng không làm gì được nàng ấy, sau này không cần nghĩ đến chuyện hạ độc nữa.” Thụy Vương giơ tay xoa xoa lồng ngực, nơi đó vẫn lạnh như băng, rất khó chịu.

“Ta đến tiền viện chào hỏi khách, ở đây nàng xử lý đi, đừng để người khác phát hiện.” Thụy Vương đứng lên muốn đi.

“Vương gia, Cố Ly... Cố Ly sẽ tiết lộ chuyện này không?” Cố Nhân cảm thấy Cố Ly không có lý do gì phải thay bọn họ giấu diếm.

Thụy Vương lắc đầu:

“Ta không biết, đi bước nào tính bước đó, nàng cũng đừng lạc bước là được rồi.”

“Dạ.” Cố Nhân ổn định tinh thần, chuyện xử lý độc nàng ta không dám mượn tay người khác, chỉ đành gọi nha hoàn thân cận Mạt Ly, hai chủ tớ ra tay dọn dẹp.

Đêm khuya, Thụy Vương trở về phòng, lúc này đã ngà ngà say. Hắn bước chân lảo đảo đi vào tân phòng. Cố Nhân một lần nữa đội khăn, hắn vén khăn lên nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng có chút e dè xinh đẹp của Cố Nhân. Dưới ánh nến, dung nhan đó cực kỳ đẹp, Thụy Vương ngay cả vốn không thích Cố Nhân cũng khó tránh khỏi động lòng.

“Nhân Nhi, hôm nay nàng đẹp lắm.” Thụy Vương đưa tay nâng cằm Cố Nhân, làm cho Cố Nhân ngẩng đầu.

“Vương gia, ngài say rồi.” Cố Nhân dịu dàng nói, nàng đứng lên đi đến trước bàn, mang hai ly rượu đã sớm chuẩn bị đưa cho Thụy Vương một ly. Lễ hợp cẩn giao bôi, trăm năm hảo hợp.

Uống xong rượu giao bôi, Cố Nhân hầu hạ Thụy Vương thay y phục thường ngày, rửa mặt, bản thân cũng cởi mũ phượng xuống, cơi khăn quàng vai, chỉ còn áo trong.

Thụy Vương đưa tay kéo Cố Nhân vào lòng, cười nói:

“Nhân Nhi, sau này bổn vương sẽ đối xử thật tốt với nàng.”

“Tạ vương gia.” Cố Nhân biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, mặt đỏ đến muốn rỉ máu.

Thụy Vương kéo màn che xuống, màn trong uyên ương giao cảnh*, lật mây trở mưa nhưng... Thụy Vương thử vài lần đều lực bất tòng tâm, hắn rất xấu hổ. Cố Nhân không tiện nói thêm gì, chỉ có thể an ủi Thụy Vương. Đêm tân hôn gặp phải chuyện này, trong lòng hai người đều không biết là tư vị gì, đành qua loa rồi ngủ.

* 鸳鸯交颈 /Uyên ương giao cảnh/: uyên ương cổ dựa cổ ý chỉ sự ân ái thân mật của vợ chồng.

Sáng sớm hôm sau, có ma ma đến nghiệm, liếc nhìn vệt đỏ tươi trên khăn hỉ lĩnh* trắng liền hớn hở lấy đi.

*Lĩnh: một loại vải

Cố Nhân nhìn vết thương trên cánh tay mình, trong lòng càng thêm khó chịu. Nhưng hôm nay phải vào cung gặp hoàng thượng hoàng hậu, nàng ta miễn cưỡng vui cười.

Ba ngày sau lại mặt*. Cố phủ đã sớm chuẩn bị xong xuôi để đón cô nãi nãi**. Nhưng lão phu nhân, đại phu nhân của Cố gia đều không có cách nào gặp khách, là nhị phu nhân tiếp đãi. Không phải thân sinh của mình nên Cố Nhân của chỉ làm qua loa ngoài mặt mà thôi.

*Lại mặt: Vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới

**Cô nãi nãi: nhà gái gọi con gái đã lấy chồng.

Cố Chi Hạo và Thụy Vương đã đi thư phòng, không còn người ngoài, nhị phu nhân cũng trở về viện của mình. Bên cạnh Cố Nhân cũng chỉ có Cố Huyên quấn quýt.

“Đại tỷ, sao ta thấy tỷ tiều tụy hơn lúc trước khi gả vậy? Thụy Vương đối xử tệ bạc với tỷ sao?” Dù sao cũng là thân tỷ muội, người quan tâm Cố Nhân cũng chỉ có Cố Huyên.

Cố Nhân miễn cưỡng cười cười:

“Vương gia đối đãi ta rất tốt, chỉ là mấy ngày gần đây nhiều chuyện không được nghỉ ngơi. Không sao, muội đừng lo lắng.”

Cố Huyên nửa tin nửa ngờ. Hai người đi thăm đại phu nhân Võ Tư Nhiên. Chứng điên của Võ Tư Nhiên ngày càng ghê gớm, bây giờ hoàn toàn bị nhốt trong phòng không thể ra ngoài. Chính vì vậy hai tỷ muội họ đến thăm bà ta cũng chỉ có thể cách cửa phòng nhìn vài lần.
Bình Luận (0)
Comment