Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 673

Tiếng vỗ tay vang mãi không ngớt, lời phát biểu của Thẩm Mặc liên tục bị cắt ngang, y đành đứng đó mỉm cười, đợi tiếng vỗ tay dứt hẳn mới tiếp tục:
- Đương nhiên, vì sao trước kia thương nhân mang lại ấn tượng không tốt cho người ta? Đó là vì quá hám lợi, thánh nhân có nói "đức là gốc lợi là ngọn", theo lý giải của ta đức là gốc rễ, lợi là cành lá. Quốc vô đức tất vong, nhân vô đức chết không tử tế, cho nên đức là quan trọng nhất. Nhưng quốc vô tài, nhân vô lợi là cũng không được. Quốc gia đánh trận cần tiền, nuôi binh cần tiền, cứu tai cần tiền, duy trì hoạt động bình thường cần tiền. Không lúc nào thiếu được chữ tiền, hãy nhìn thành Thượng Hải, hãy nghĩ vì sao thị bạc ti được gây dựng lại, sự thực hơn tất cả lời hùng biện.

- Quốc gia không thể một ngày vô đức, cũng không thể một ngày vô tài.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Cho nên thương nhân kiếm lợi là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng không thể chỉ biết có lợi, phải theo đuổi đức tài kiêm toàn, hơn nữa đức phải đặt trước tài, là muốn nhắc nhở mọi người, bất kể lúc nào cũng đừng để lợi mê muội đầu óc, không được quên đạo đức.

Y đưa hai ngón tay ra:
- Điều này có thể chia làm hai mặt, thứ nhất, trong quá trình kinh doanh buôn bán, phải có đạo đức thương nghiệp, phải chú trọng tín nghĩa, coi trọng lời hứa, không làm việc trái lương tâm, không tham tiền tài bất pháp! Phàm có kẻ đi ngược lại đạo đức thương nghiệp, mọi người cùng phỉ nhổ. Mặt khác, sau khi giàu có rồi, phải nhớ kỹ mỗi phần tiền tài là một phần trách nhiệm xã hội, ngươi kiếm càng nhiều tài phú, trách nhiệm trên người càng nặng, nếu như chỉ biết vơ vét tiền tài, không biết thực hiện trách nhiệm, đó là tiền tài bất nghĩa, ắt khiến dân oán quốc nộ, cách ngày tan nhà nát cửa không xa nữa. Cho nên trong quá trình tích lũy tài phú, phải có nghĩa cử cống hiến cho xã hội , báo đáp quê hương, như thế ai dám nói thương nhân hám lợi quên nghĩa?

- Hóa giải thành kiến, vĩnh viễn không thể chỉ mong dựa vào người khác, mà tự mình phải nỗ lực, nếu muốn một ngày, mọi người vinh quang vì là thương chứ không phải là hỗ thẹn, phải làm thế nào, chư vị quyết định cho sáng suốt ...

Những lời này nói xong tiếng vỗ tay không nhiệt liệt, không tình nguyện như ban đầu, nhưng mang lại nhiều suy nghĩ hơn.

Kỳ thực Thẩm Mặc cổ vũ cho những thương nhân này chỉ là bề ngoài, cho bát nước lạnh mới là chính, nếu như ý thức con người không theo kịp tài phú, sẽ xảy ra rât nhiều vấn đề, thậm chí gây đại loạn. Biện pháp tốt nhất vẫn là khi vấn đề chưa xuất hiện, để bọn họ tự giải quyết.

Nhưng y lo Đại Minh dù sao chỉ còn bảy tám chục năm nữa, khả năng chẳng còn nhiều cơ hội để phạm sai lầm, nên phải giúp bọn họ tận lực bớt đi vào ngã rẽ, tránh phạm sai lầm. Vì thế có gây rắc rối cho bản thân cũng không ngại ...

Những lời này tất nhiên xác lập nên địa vị lãnh tụ tinh thần thương nhân của y, nhưng ở thời đại này, danh hiệu đó chẳng đáng khoe khoang, vì khiến càng nhiều người coi y là kẻ thù.

Nhưng chỉ cần một chậu nước lạnh này có thể khiến những thương nhân bị lợi ích làm mê muội bình tĩnh lại, suy nghĩ cho tương lai của mình thì Thẩm Mặc cảm thấy thỏa mãn rồi.

Ở lại Thượng Hải vài ngày, nhưng không đợi được Trường Tử, có điều đây là chuyện bình thường, chuyện ở trên biển ai nói rõ được, y không đời được nữa, vì mấy ngày sau là sinh nhật của cha y. Thẩm Mặc phải quay về Thiệu Hưng.

Lần này Thẩm Mặc ngồi thuyền biển nam hạ, như thế nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa không cần phải qua Hàng Châu. Ở đó Hồ Tôn Hiến đang cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng đón tiếp Gia Tĩnh đế, Thẩm Mặc không muốn tham gia.

Trước lúc chia tay, Thẩm Kinh sợ y trên đường cô đơn, tặng cho sáu nữ tử yểu điệu, nhưng bị Thẩm Mặc đuổi hết xuống, điều này làm Thẩm Kinh hết sức kinh ngạc:
- Chuyết Ngôn, không phải ngươi sợ vợ chứ hả? Nơi này cách kinh thành mấy nghìn dặm, hơn nữa biển khơi mênh mông, ai mà biết ngươi làm gì?

Thẩm Mặc bực bội nhướng mắt lên:
- Ta không thích món đó.

- Chẳng lẽ ngươi thích .. nam nhân .. Sao không nói sớm, ta không chuẩn bị.

- Ngươi chết đi.
Thẩm Mặc hùng hổ nói:
- Ta muốn đi gặp một người, không thể mang ai theo hết.

Thẩm Kinh lúc này mới thu lại nụ cười, nắm chặt tay y:
- Lần này từ biệt, không biết năm nào mới gặp lại.
Nói tới đó mắt đỏ hoe.

Thẩm Mặc nắm tay hắn, nói:
- Chúng ta là huynh đệ, bao năm không gặp tình cảm cũng vĩnh viễn không thay đổi.

- Huynh đệ, bảo trọng.

- Bảo trọng, huynh đệ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trời xanh xanh, nước xanh xanh, từng bầy hải âu bay theo con thuyền, gió biển thổi qua mang theo vị mằn mặt, làm người ta khoan khoái.

Đứng ở mũi thuyền, nhìn về phương xa, nơi biền trời nối liền một dài, làm người ta cảm nhận được sự mênh mông của thế giới, nhỏ bé của con người, trong lòng không khỏi nổi lên nhiều cảm khái.

Vì rời khỏi đại lục, thoát khỏi quy củ, Thẩm Mặc đi chân trần, mặc áo bào rộng, không bó tóc, mái tóc dài cứ để tung bay theo gió. Thần thái dửng dưng cõi đời của y, làm người ta cảm thấy nếu tay cầm thêm một cây sáo, quạt gì đó, là có thể thành thần tiên rồi.

Sa Vật Lược đứng sau lưng y, nhìn vị đại nhân trẻ tuổi này, mặc dù thời gian tiếp xúc chưa nhiều, nhưng đủ làm vị cha cố đi nhiều thấy rộng này khâm phục không thôi. Mặc dù ông ta tiếp xúc với rất nhiều nhân vật ưu tú, nhưng chưa có ai có khí độ đo như còn trẻ.

Thẩm Mặc không quay đầu lại, y chìm trong suy nghĩ của mình, nhân loại từ mông muội đi tới văn minh, trải qua hàng vạn vạn năm, trong quá trình đó bao nhiêu nền văn minh thay nhau hưng suy, hóa thành bụi mờ lịch sử.

Văn minh Hoa Hạ trải qua nhiều vinh nhục thăng trầm, nhưng gần hai nghìn năm qua vẫn đứng trên đỉnh cao, được thế giới ngưỡng mộ.

Nhưng hiện giờ lịch sử nhân loại tới bước ngoặt, thời đại hải dương đã tới, nó sẽ thay đổi tất cả, mạnh yếu hơn kém sẽ bị xào bài, định nghĩa lại. Trong quá trình ấy, quốc gia nhỏ yếu thừa thế vọt lên xưng bá thế giới, quốc gia từng hùng mạnh có thể luân lạc thành thân phận bị giết mổ.

Thật đáng tiếc, trong lịch sử kiếp trước của Thẩm Mặc, Trung Quốc không có sự chuẩn bị cho bước ngoạt này, mặc dù sau khi Long Khánh mở biển, Đại Minh tham gia mậu dịch trên biển, kiếm được tài phủ khổng lồ, nhưng số tài phú này không được chính phủ TW sử dụng, khiến quốc gia thiếu hứng thú với mậu dịch trên biển, thậm chí tăng cường hạn chế.
Tới triều Thanh, dị tộc không chế, mang suy nghĩ không cùng tộc với ta ắt có dị tâm, cho nên coi thuyền ra khơi là người Hán bỏ chạy khỏi sự thống trị của mình, cấm biển càng thêm nghiêm khắc, bị thế giới vứt bỏ hoàn toàn ở phía sau.
Cuối cùng tạo nên giai đoạn lịch sử nhục nhã chưa từng có của Hoa Hạ...

Chuyện thực sự đã hết thuốc chữa rồi sao?

Thẩm Mặc không tin, ít nhất ở triều Gia Tĩnh vẫn còn hi vọng vô hạn, Đại Minh vẫn cởi mở. Đó là cột đỡ tâm lý cho Thẩm Mặc phấn đấu. Giống như sư thúc Đường Thuận Chi nói :" Biết rõ không thể mà vẫn làm không phải là hành vi một chính trị gia thành thục nên làm, điều cần phải làm là phải có khả năng thực hiện!"

Có khả năng thực hiện không! Có.

Kiên định ý chí của mình, vẻ mặt Thẩm Mặc trở nên cứng cỏi hơn, y cẩn thận hỏi thăm Sa Vật Lược trình độ thủy quân của các nước Châu Âu, tình hình thực dân.

Thời đại hàng hải đã mở ra, vương tử Ân Lý Khắc đã chết tròn một trăm năm, Đạt Già Mã khai sáng con đường trực tiếp thông thương từ Châu Âu tới Ấn Độ, Colombo phát hiện ra châu lục mới, Magellan hoàn thành chuyến đi vòng quanh thế giới, những cái tên vĩ đại đó đã thành người thiên cổ.
Đổi lại là người Phật Lãng Cơ đang ra sức cướp bóc ở Phi Châu, Ấn Độ, người Tây Ban Nha đang xâm lược thực dân ở Nam Mỹ.

Cho nên hiện giờ hải dương vẫn là của người Tây Ban Nha và Phật Lãng Cơ, nữ vương Elizabeth mới vừa lên ngôi, còn chưa rõ tương lai nơi nào, thậm chí còn hết sức căm ghét đám hải tặc dơ bẩn độc ác, còn hoàng đế nước pháp Henry đệ IX vừa mới lên ngai, sự mạnh mẽ và dã tâm bừng bừng của mẹ ông ta Katherine đem cả quốc gia chìm vào nội loạn 20 năm, tổng thể mà nói Anh Pháp vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, khởi điểm không cao hơn Đại Minh bao nhiêu.

Làm rõ tình hình rồi Thẩm Mặc càng thêm quyết tâm, y phải thúc giục Đại Minh tiên lên, nhất định không thể bỏ lỡ đợt sóng thứ hai này.

Hành trình trên biển ngày thứ hai, Thẩm Mặc đang cùng ăn bữa tối với Sa Vật Lược thì Tam Xích ngoài cửa nháy mắt với , Thẩm Mặc hiểu ý nói:
- Hôm nay nhạt miệng quá, đem rượu ngon ta cất giữ ra đây.

Tam Xích liền mang bình rượu lên, mở núi tỏa ra mùi hương thơm ngát, làm Sa Vật Lương thầm hít hít, Thẩm Mặc nhận lấy bình rượu, đột nhiên nhớ ra điều gì:
- Quên không hỏi, truyền giáo sĩ có được uống rượu không?

Sa Lược Vật cười:
- Chỉ cần không ảnh hưởng tới hình tượng nhân viên thần chức , không say rượu nát rượu là được.
Ông ta chỉ vào mình:
- Kỳ thực ban đầu tôi không uống rượu, nhưng quanh năm trên biển mà không uống rượu thì ..

- Uống chút rượu có lợi cho các khớp xương.
Thẩm Mặc hiểu điều đó, rót đầy chén cho Sa Vật Lược:
- Rượu này năm xưa tổng đốc đông nam tặng ta đó, chỉ còn một bình thôi.

Sa Vật Lược cao hứng:
- Vậy tôi không khách khí nữa.
Hai người uống hết chén này tới chén khác, được một lúc mắt Sa Vật Lược đã lờ đờ, chép miệng hỏi:
- Tửu lượng của tôi vì sao trở nên kém như thế?

Thẩm Mặc mỉm cười đáp:
- Vì rượu quá ngon mà.

- Ồ...
Sa Vật Lược gục gặc đầu, rồi lăn quay ra bàn, ngáy khò khò.

Thẩm Mặc gọi ông ta mấy tiếng, thấy không có phản ứng gì, liền gật đầu với Tam Xích, Tam Xích sai người đỡ Sa Vật Lược lên, đưa ông ta xuống khoang thuyền.

Thẩm Mặc hỏi:
- Không vấn đề gì chứ?

- Đại nhân yên tâm, đó là Thiên nhật túy do Lý tiên sinh để lại.
Tam Xích vỗ ngực đảm bảo:
- Mặc dù nhỏ hơi ít, nhưng ngủ hai ba ngày là không có vấn đề gì.

- Ta hỏi ông ta không sao chứ?

- Không sao , ngài quên rồi à? Năm xưa ngài cũng đã uống, Lý Thái Y lần đó hạ thủ ác hơn lần này nhiều.

- Vậy thì được, bọn họ đã tới chưa?

- Đã liên lạc với thuyền nhỏ của bọn họ rồi, đám gia hỏ đó xuất quỷ nhập thần, chẳng biết khi nào thì xuất hiện.

- Ha ha phải tới thì thế nào cũng sẽ tới.

- Có điều bọn họ yêu cầu lên thuyền bọn họ nói chuyện, bảo thuyền của chúng ta quá nhỏ, không thoải mái bằng thuyền bọn họ..
Tam Xích hơi ngần ngại.

- Thuyền nào chả được.
Thẩm Mặc chẳng hề bận tâm:
- Đại dương mênh mông đều là thiên địa của ông, muốn đối phó với ta thì chỗ nào cũng như nhau, giúp ta thay y phục nào.

- Vâng.
Tam Xích giúp Thẩm Mặc chải đầu, thay áo, khi cái mũ ô sa đội lên đầu:
- Cảm giác mọi áp lực lại quay về rồi.

Tam Xích cười:
- Đại nhân, áp lực phải là phía hắn chứ, cho dù đám phán không thành, chúng ta cũng chẳng tổn thất gì.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ngươi không hiểu đâu.

Lên mũi thuyền đợi rất lâu mới nhìn thấy một chiếc thuyền cực lớn xuất hiện chỗ trời biển nối liền một dải, chiếc thuyền đó càng ngày càng lớn, tới gần con thuyền hai tầng của Thẩm Mặc cứ như một tòa núi lớn áp tới, phải ngẩng đầu lên mới thấy được mấy tầng dưới của boong thuyền bọn họ, còn mấy tầng trên căn bản nhìn không thấy, e rằng nhỏ hơn bảo thuyền của Trịnh Hòa một chút, gây áp lực vô cùng. Trên mỗi tầng đều có tráng hán tay cầm vũ khí, mũ giáp sáng choang, ít nhất cũng phải hai nghìn người.

Thẩm Mặc lắc đầu, thuyền mình cả thuyền phu và vệ sĩ chưa tới ba mươi người, chẳng biết đối phương làm thế để làm gì.

Đang suy nghĩ thì trên thuyền lớn ba tiếng pháo nổ lên, sau đó là tiếng tù và ù ù, rồi đám tráng hán trên thuyền đồng loạt hò hét, làm tai y bùng nhùng, nghĩ :" Làm gì thế? Thị uy với ta à?"

Lại hồi chiêng trống vang lên mới nghe có người hô lớn:
- Mời quý khách lên thuyền.
Tiếp đó là thang giây hạ xuống.

Nhìn thấy mạn thuyền cao ba trượng, Tam Xích mặc kẹt, thứ này cứ lắc lư chòng chành, sao để đại nhân leo lên được, lỡ chẳng may trượt chân, hoặc đối phương giở trò giữa chừng thì sao?

Đang do dự thì bên trên lại hô lớn.

- Lên đi.
Thẩm Mặc thản nhiên:
- Cái thang thôi mà, ta chưa già tới mức không leo lên được.

- Nhưng bọn chúng giở trò thì sao?
Tam Xích khó xử.

- Bọn chúng dám à?
Thẩm Mặc hừ một tiếng:
- Bọn chúng sợ ta mới đúng, nếu không sợ ta, sớm lên thuyền ta nói chuyện rồi.

- Ồ, được ...
Thấy đại nhân kiên quyết như thế, Tam Xích liền trèo lên thang trước.

Thấy hắn thuận lợi lên thuyền lớn, Thẩm Mặc cầm lấy thang, hít sâm một hơi, than :" Ta có chứng sợ độ cao .." Y cắn chặt răng bò lên, không dám nhìn xuống một cái nào, vì nên nhìn xuống, chân tay sẽ nhũn ra, ngã xuống dưới.

May là y phán đoán không sai, không ai dám giở trò với y, Thẩm Mặc thuận lợi lên thuyền, khi hai chân chạm sàn, thấy người chao đảo, thiếu chút nữa ngã ra đất.

Tam Xích vội tới đỡ, nhưng bị y từ chối, Thẩm Mặc vịn lan can đứng một lúc mới đi lại được bình thường, nói với mấy kẻ dáng vẻ đầu lĩnh ra nghênh tiếp:
- Làm các vị chê cười rồi.

Mấy tên đó dù thầm cười chảy nước mắt, nhưng bên ngoài vẫn hết sức cung kính :
- Mời quý khách lên lầu, cha nuôi đã bày yến tiệc hoan nghênh ngài tới.

- Được, phiền các vị dẫn đường.

Bọn họ lên tới tầng trên cùng, dọc đường đi đám vệ sĩ nhìn trừng trừng, không ngừng cọ đao, phát ra tiếng động rợn người, thầm nghĩ :" Cái kẻ leo thang cũng sợ nhũn chân ra, làm thế này chẳng phải sợ mất luôn cả vìa?"

Nhưng sợ độ cao và lá gan chẳng liên quan gì tới nhau, Thẩm Mặc chẳng buồn quan tâm tới hành động đó, cười nói vui vẻ với những người ra đón tiếp, khi lên tầng đỉnh, thấy nơi ngày phòng bị nghiêm ngặt, người không liên quan miễn vào, những tiếng động kia liền biến mất.

Sau khi y vào, mấy người kia cũng cáo lui, trước khi đi còn bảo Tam Xích:
- Vị đại ca này, chúng ta xuống uống rượu thôi.

Tam Xích không lên tiếng, Thẩm Mặc nói:
- Không cần lo cho ta, đi đi.
Hắn mới gật đầu đi xuống.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Mặc, y nhìn xung quanh, bình phong san hô, đồng hồ Tây Dương, thảm Ba Tư, tượng gỗ Nam Mỹ ...

Y đang ngắm nghía thì một tiếng cười sang sảng vang lên từ sau bình phong, một lão giả lùn mặc nho bào xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc, nếu không phải là đã xem tranh, y còn hoài nghi lão già râu hoa râm tướng mạo xấu xí này không phải là lão thuyền chủ tung hoành bốn biển, uy chấn đông nam.

Vương Trực cũng nhìn Thẩm Mặc, trong lòng vô cùng kinh ngạc, mặc dù sớm biết tuổi của y, nhưng khi gặp người rồi vẫn vô cùng kinh ngạc, không ngờ lập thị bạc ti, mở cấm biển, xây Thượng Hải, thu Từ Hải ... Đại nhân vật làm một loạt chuyện lớn ảnh hưởng sâu sắc lại còn trẻ như thế.

Trong lòng cảm khái, không ảnh hưởng động tác hai người, Thẩm Mặc lễ độ chắp tay:
- Ngài là lão thuyền chủ?

- Chính tại hạ.
Vương Trực đáp lễ, khẩu âm rất giống Hồ Tôn Hiến.

- Ngưỡng mộ đại danh lão thuyền chủ đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt, đúng là nghe tên chẳng bằng gặp mặt.

Vương Trực mời Thẩm Mặc ngồi xuống:
- Lão hủ càng ngưỡng mộ uy danh Thẩm đại nhân, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, trường giang sóng sau xô sóng trước.

Thấy ông ta làm ra vẻ tiền bối, Thẩm Mặc biết ông ta chê mình quá trẻ, liền mỉm cười:
- Lão thuyền chủ, chúng ta thông qua Hải Phong huynh, qua lại nhiều lần rồi, hẳn phải có hiểu biết về nhau, ngài không cho rằng ta là hậu sinh vãn bối mà có thành kiến chứ?
Bình Luận (0)
Comment