Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 711

Mùng 8 tháng 11 là đông chí, qua đông chí liền nhập cửu, cũng chính là tục ngữ nói 'sổ cửu hàn đông', phải qua chín chín tám mốt ngày mới có thể vượt qua được mùa đông này.

(Vào đông 9 ngày đầu là nhất cửu, 9 ngày nữa là nhị cửu, qua chín cửu này là hết mùa đông)

Nhưng năm nay mùa đông lạnh đến kỳ lạ, đã định trước sẽ gian nan hơn năm trước rất nhiều. . . Vừa mới nhị cửu mà khí trời đã rất lạnh, sau hai ngày hai đêm tuyết rơi xuống, kinh thành tuyết đọng ba thước, nước đóng thành băng, mọi nhà cửa nẻo kín mít, trên phố đường đứt người ít. Buổi sáng mỗi ngày, binh lính của Thuận Thiên phủ đều phải kéo xe đi một vòng quanh phố lớn ngõ nhỏ, có thể tìm được tám đến mười ăn mày bị chết rét, rồi đưa ra ngoài thành hỏa táng.

Dân chúng thì đang lo lắng cho ngày đông khó mà vượt qua, nhưng không ít văn nhân nhã sĩ, thậm chí Hàn Lâm từ thần, thấy cảnh tuyết nhiều năm chưa gặp này thì đều vui vô cùng, họ tổ chức tiệc tùng chè chén, quay về hồng mai trắng xóa là tuyết mà ngâm thơ làm phú. Bỗng cảm giác cảnh giới nhân sinh đề cao không ít, hình như có thể sánh vai với 'Ngụy Tấn phong độ'. . .

- Đây thật là 'cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết!'

Đối mặt với thiệp mời đầy bàn, Lâm Nhuận mệt mỏi với gió bụi, một mặt duỗi thẳng cánh tay, để cho hạ nhân quét bụi trên áo choàng, một mặt xem thường nói:
- Đám sâu mọt.

- Vậy để tiểu nhân ném hết mấy thứ này đi.

Tùy tùng là hai người lúc trước đi cùng hắn 'đơn đao phó hội', khi nói chuyện cũng tự nhiên tùy ý.

- Ném làm gì. - Lâm Nhuận đi tới bên châu nước, nhúng ướt chiếc khăn trắng tinh rồi rửa mặt: - Tờ giấy cứng như vậy, đưa cho phu nhân lót đế giày, cô ấy nhất định sẽ thích.

Tùy tùng toát mồ hôi, thiệp mời người ta đưa tới mà ngài lại dùng để lót đế giày, cái này cũng quá. . . quá coi thường người ta rồi. Tuy nhiên hắn cũng biết tính tình của lão gia, hai lời chưa nói, liền bắt đầu thu dọn thiệp mời, gom lại toàn bộ, nhưng để lại một cái có bìa màu lam nhạt, hỏi Lâm Nhuận:
- Vị quý đồng niên của ngài cũng phải lót giày hả?

- Của ai?
Lâm Nhuận đi tới cạnh bàn nhìn, thì ra là Thẩm Mặc phái người đưa tới thiệp mời, hắn liền cười nói:
- Lần này tạm tha hắn vậy.
Rồi mở ra nhìn:
- Hôm nay giờ Thân, Nhất Phẩm cư.

Hắn lại nhìn sắc trời, đã gần tối rồi, vội vàng phân phó tùy tùng đã đi đến cửa:
- Thuận tiện nói cho phu nhân, lão gia ta có việc, buổi tối bảo cô ấy ăn một mình.

Nhìn thời gian không còn sớm, Lâm Nhuận sai người chuẩn bị kiệu, nhanh chóng đổi lại y phục, phủ thêm áo khoác, đội nón, đeo bao tay, choàng khăn cổ, vũ trang hạng nặng ra cửa, ngồi lên cái kiệu thông gió thoáng mát của hắn, đi về hướng Nhất Phẩm cư ngoài cửa phía tây.

~~

Đến mùa đông, người phương bắc đều rất thích ăn lẩu, căn Nhất Phẩm cư này tọa lạc trên đường cái ngoài Tây Trực môn, nó chuyên doanh mặt hàng này. Lẩu(hỏa oa tử) người Giang Nam gọi là 'noãn oa' thực tế không thỏa đáng bằng cách gọi của người phương bắc bởi vì nó không đơn thuần là ấm áp, mà thực thực tại tại sinh ra hỏa.

Dụng cụ nam bắc dùng cũng không giống nhau, phía nam dùng nhiều là nồi đất, mà nồi lầu của phương bắc là dùng đồng chế ra, chính giữa là miệng lò, bốn phía là rãnh bỏ rau, nước nóng, phía trên có một cái nắp hình tròn bao vừa khít lấy 'miệng lò'. Sau khi đổ nước dùng vào nồi lẩu rồi mới bỏ than vào từ 'miệng lò', lại quạt cho than cháy vượng, than cháy tí tách mà ngọn lửa thoát ra khỏi miệng lò, trong nồi liền vang lên 'bụp bụp'. Nấu cho đến khi dở nắp lên, khi tỏa ra bốn phía thì có thể ăn được, không chỉ mùi vị hết sức thơm ngon, còn có lạc thú động thủ.

Khi Lâm Nhuận đến đó thì trời đã tối hẳn, trong đại đường khách đến rất đông, hơi nóng nghi ngút, mỗi nồi lầu đều đang cháy rừng rực. Lực chú ý của mọi người đều đặt ở trong nồi, say sưa ăn uống, nên không ai chú ý đến vị khách nhân tới muộn này.

Đương nhiên, tiểu nhị thì sẽ không có nhãn lực kém như vậy, hắn tiến lên chào đón, vẻ mặt áy náy nói:
- Tiểu điếm đã chật khách rồi, nếu khách quan có hẹn thì mời vào bên trong. . .

Lâm Nhuận còn chưa nói gì thì một giọng nói vang lên:
- Ngài đây có hẹn rồi.

Tiểu nhị quay đầu lại thì thấy là một vị khách đã vào từ trước, hắn liền cười lui qua một bên:
- Tiểu nhân lắm miệng rồi.

Người nọ hành lễ với Lâm Nhuận, Lâm Nhuận vừa nhìn thì thấy là thị vệ trưởng của Thẩm Mặc. Hắn liền cười gật đầu rồi đi cùng hắn qua đại đường, lên một nhã gian trên lầu.

Vừa lên lầu, tiếng huyên náo dưới lầu liền giống như đang ở một nơi rất xa xôi, lập tức an tĩnh rất nhiều. Khi đi theo vệ sĩ kia đến cuối hành lang, nơi đó đã đứng sẵn vài tùy tùng với trang phục khác nhau, hiển nhiên là của tân khách khác nhau mang đến.

Thị vệ kia đi qua, vừa vén rèm lên thì mặt đối mặt:
- Lâm gia tới rồi.

- Ha ha ha, Nhược Vũ huynh đến chậm rồi.

Bên trong truyền đến mấy tiếng cười sang sảng. Lâm Nhuận bước nhanh vào, thấy bên trong ngoại trừ Thẩm Mặc, còn có mấy người Trương Cư Chính, Từ Vị, Ân Sĩ Chiêm, Chư Đại Thụ, đều là nhân vật hắn tương đối để mắt, không khỏi ôm quyền cười nói:
- Đến chậm, đến chậm, ta chịu phạt là được chứ gì.

- Ta đã nói mà. - Thẩm Mặc vừa bắt chuyện hắn ngồi xuống bên người, vừa cười nói: - Người này là chơi rất đẹp.

Lâm Nhuận cũng vui vẻ, không nói hai lời, uống cạn liền ba ly, dẫn tới mọi người ủng hộ không ngớt, lúc này mới cởi xuống mũ áo khoác, thư giãn thân thể một chút rồi nói:
- Ta cũng vừa mới trở về, lão bà chưa gặp thì đã chạy tới đây rồi, lão huynh ngươi cũng giỏi thật, không sợ ta sẽ không đến sao?

Thẩm Mặc đắc ý cười nói:
- Điều đó thì ngươi không cần lo, dù sao thì ta có nắm chắc mới mời hết mọi người tới đây.
Rồi nói với bên ngoài:
- Đưa lẩu lên được rồi.

Rất nhanh liền có ba tiểu nhị bưng đến ba cái lẩu mới vừa đun sổi. . .Lẩu ở nhã gian trên lầu là không giống như dưới lầu. Dưới lầu là cho một nồi nước dùng, sau đó ngươi chọn mấy đĩa thịt, rau, đậu hũ, tự mình trút vào, trông có vẻ thoải mái, nhưng bừa bãi quá, không cao quý.

Mà lẩu ở trên lầu là nhà bếp đã phối hợp sẵn nguyên liệu, chỉnh tề cho vào nồi lẩu, vừa bưng lên là có thể ăn ngay, tiết kiệm được khâu thao tác, nên có vẻ nhã nhặn hơn nhiều, nhưng cũng thiếu rất nhiều lạc thú. Cho nên thường thì sau khi ăn hết những gì trong nồi, còn có thể nhúng thêm một vài thứ, tạm làm chút bồi thường.

Ba tiểu nhị giở vung lên, tức thì hơi nóng tỏa đầy phòng, đợi khí tan đi rồi, tiểu nhị đầu lĩnh dõng dạc nói:
- Lẩu tam bạch, lẩu tam tiên, lẩu thập cẩm, mời các vị đại gia từ từ dùng.

Trong ba nồi đều dùng thịt viên, bột Long Khẩu, cải trắng chua lót đáy, khác nhau ở chỗ những thứ trên mặt. Lẩu tam bạch mặt trên là bạch kê, bạch đỗ phiến, bạch nhục, lẩu thập cẩm thì bỏ thanh tương nhục, huân ngư, trư yêu hoa, tới mười thứ, về phần 'lẩu tam tiên' thì bỏ hải sâm, thịt kho, trứng gà, phong vị khác hẳn, nhưng đều ngon vô cùng, lại phối hợp thêm rượu Thiêu Đao Tử mà Nhất Phẩm cư tự ủ, thực sự là thần tiên cũng có thể bị dụ hạ phàm.

Mỹ thực trước mặt, mọi người không lòng dạ nào nói chuyện nữa, cắm cổ ăn lấy ăn để, trong phòng vố đã nóng, ăn lẩu vào lại càng nóng hơn, cả đám ăn đến mức mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi đầm đìa, cũng không để ý đến hình tượng, cứ thỏa thích đánh chén, cầm khăn mặt vừa ăn vừa lau mồ hôi.

Trong sáu người, ăn mạnh nhất phải tính đến Lâm Nhuận, một mình mà gần như tiêu diệt hết cả cái lẩu tam bạch, còn không ngừng gắp thịt dê thái lát nhúng vào. Việc này đã trọc Từ Vị ăn cùng một nồi với hắn, rốt cuộc nhịn không được nói:
- Lão đệ, ngươi mấy ngày chưa ăn cơm rồi hả?

Lâm Nhuận vừa nhai nuốt vừa vươn ba ngón tay, thoáng suy nghĩ lại đổi thành hai ngón:
- Hai ngày. Sáng hôm kia ăn có một chén cháo cải trắng phải cầm cự đến bây giờ, một hạt gạo cũng chưa được ăn. . .

Dáng vẻ của hắn có chút buồn cười, nhưng mọi người cười không nổi, Ân Sĩ Chiêm nhẹ giọng hỏi:
- Tình hình chẩn tai rất nghiêm trọng sao?

- Ừm,
Lâm Nhuận cuối cùng cũng hơi no rồi, hắn lau miệng nói:
- Rất nghiêm trọng, trước kia phỏng chừng chỉ có mấy vạn nạn dân, nhưng hiện tại xem ra, ít nhất phải có hơn 10 vạn.
Rồi thở dài nói:
- Ông trời bị mù hay sao, lại còn gặp phải cái tiết Đại hàn nhiều năm không thấy, làm cho việc cứu tế nạn dân đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.

Vốn năm nay phương bắc hạn lụt không đều, rất nhiều nơi mùa màng không có thu hoạch, dân chúng không nộp nổi thuế, ở nhà cũng bị quan phủ đến bắt, rất nhiều người vì trốn nộp thuế nên xa rời quê hương, trở thành lưu dân. Khi đến mùa đông thì không thể trốn nữa, họ liền tụ tập đến vùng kinh sư, chờ đợi quan phủ cứu tế.

Ở đây dù sao cũng là dưới chân thiên tử, hoàng đế không thể trơ mắt nhìn con dân bị lạnh chịu đói, cho nên cắt cử đại quan chẩn tai -- nhiệm vụ quang vinh mà lại gian khổ này liền rơi vào tân nhiệm tả phó Đô ngự sử Lâm Nhuận, hoàng đế lệnh hắn nhất thiết phải dàn xếp các nạn dân, không thể để xuất hiện tử vong với quy mô lớn. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, con số nạn dân lại vượt quá dự liệu, hơn nữa năm nay trời rét mấy năm không gặp, vật tư cứu tế trước kia chuẩn bị căn bản không đủ, bọn Lâm Nhuận vắt hết óc, tiết kiệm hết sức cũng không có cách nào bảo đảm nạn dân bình yên qua mùa đông, đành phải hồi kinh cầu viện, thỉnh cầu thêm lương thực và chăn bông.

Mọi người bấy giờ mới phát hiện, hai mắt Lâm Nhuận đầy tơ máu, hiển nhiên đã nhiều ngày rồi chưa có chợp mắt.

Nghe xong Lâm Nhuận nói, ánh mắt mọi người đều chuyển sang Ân Sĩ Chiêm. . . Hắn đã rời khỏi vương phủ, đến Hộ bộ đảm nhiệm tả thị lang nửa năm rồi. Thân là Hộ bộ nhị đương gia, Ân Sĩ Chiêm tự nhiên vô cùng rõ ràng về quốc khố, đối mặt với ánh mắt mong chờ của Lâm Nhuận, hắn khẽ than một tiếng nói:
- Nhược Vũ huynh, không nói gạt huynh làm gì, khoản tiền chuẩn tai lúc trước là tiền dắt lưng quần của Hộ bộ, cố lắm mới tiết kiệm ra được. Hiện tại trong khố tuy có tiền, nhưng một bộ bộ phận nhỏ là bổng lộc năm tới của bách quan, đại bộ phận là lương gạo của các tôn thất, đâu vào đấy hết rồi, không có bạc dư thừa đâu.

- Dù sao không thể thấy chết không cứu mà. - Lâm Nhuận đã hơi phát bực: - Ân đại nhân biết không? Cái khí trời chết tiệt hiện tại, mỗi ngày cũng có thể lạnh chết vài trăm người, vài trăm người đó biết không?

Thẩm Mặc vội vàng đứng ra hoà giải:
- Chúng ta còn phải nghĩ biện pháp, để xem có thể gom góp vật tư, giúp các nạn dân ngoài thành qua mùa đông hay không.

- Đây là mục đích huynh bảo chúng tôi tới đây?

Từ Vị liếc y một cái, hai người này cấu kết với nhau đã quen, thấy đề tài được Lâm Nhuận đưa ra ngoài thành rồi, Từ Vị liền kéo trở lại quỹ đạo của Thẩm Mặc.

- Không phải là đến rồi sao, ban đầu ta cũng không biết việc nạn dân.
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu nói:
- Mời mọi người tới đây, thật ra là muốn cùng mọi người trao đổi một chút cái nhìn về việc cải cách tông lộc(bổng lộc của tôn thất).
Y lại khẽ nói:
- Án theo lệ mỗi tháng chạp hàng năm sẽ ban cho tông phiên lương bạc, nhưng năm nay nói là muốn cải cách, Tông Nhân Phủ đành phải trước tiên không mở danh sách, tất cả chờ có kết quả rồi mới tính.

- Ta cũng biết loại thảo luận này sẽ không ngừng nghỉ, không một một năm nửa năm thì đừng nghĩ luận ra cái đinh gì. Nhưng tính tình của đám lão gia tôn thất đó các ngươi cũng có thể tưởng tượng được đấy, ngày nào cũng đến chỗ ta tranh cãi, thậm chí còn động thủ đánh người, khiến nha môn rất rối loạn. Ta tốn bao nhiêu công sức mới trấn an được họ -- ta nói cho họ, năm tới sẽ có kết quả, hiện tại cách năm tới còn có hơn nữa tháng. . .
Thẩm Mặc nói rồi cười khổ:
- Không thể kéo dài nữa, tốt xấu gì cũng phải có một đối sách, vượt qua cửa ải cuối năm này trước đã. Bằng không thì cái đám lưu manh trời không sợ, đất không sợ này còn không biết sẽ làm ra việc gì nữa đâu.

Thấy Thẩm Mặc lo lắng đến vậy, Lâm Nhuận có hơi ngại ngùng:
- Lúc trước khi thượng sớ chỉ nghĩ để cho bách quan tiếp thu ý kiến hữu ích, đưa ra một con đường giải quyết, nhưng không nghĩ lại kiếm bực tức cho ngươi.

Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Người nhà hại lẫn nhau rồi, ai nghĩ đến vớ vẩn thế nào lại để ta vở phải chứ.
Dẫn tới mọi người cất tiếng cười khẽ.

Sau khi cười xong, Ân Sĩ Chiêm khẽ nói:
- Chuyết Ngôn lão đệ, thật sự không được, trước hết cứ dựa theo thông lệ của năm ngoái phát ra lương bạc của năm nay đi, dù sao thì trong Thái Thương đã chuẩn bị phần bạc này rồi.

Thẩm Mặc còn chưa nói thì Trương Cư Chính đã lên tiếng:
- Chuyện này đã đình nghị qua hai lần rồi, các triều thần mặc dù xảy ra tranh chấp lớn, nhưng có một điểm là hoàn toàn tương đồng, đó chính là nhất định phải tiết giảm tông lộc, chỉ là ở trên trên cách thức thì có phần khác nhau mà thôi.
Rồi nhìn Thẩm Mặc nói:
- Đây cũng là nguyên nhân Chuyết Ngôn không thể theo lệ cũ được.

Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Đúng vậy đấy, phàm là người có kiến thức thì đều cảm nhận được vấn đề tông phiên, thế thành cố tật, đã nguy hiểm cho căn cơ của Đại Minh ta rồi. Cho nên bản tấu chương của Nhược Vũ huynh vừa đưa lên, thì bách quan mới có thể nhao nhao thượng sớ phụ họa, đề xuất kiến nghị xử lý vấn đề tông phiên.
Rồi vươn hai tay nói:
- Ta đã tập hợp lại kiến nghị của bách quan rồi, không dưới mười điều -- như hạn chế số lượng con cái của thân, quận vương thụ phong, người vượt mức không cấp tước lộc, cho phép tôn thất đảm nhiệm quan hoặc là tham gia các nghề sĩ nông công thương, huỷ bỏ lệnh cấm tông nhân không được ra khỏi thành, vượt khỏi quan, triển khai tra xét trong phạm vi toàn quốc, cắt giảm những kẻ liều mĩnh nhận quá bổng lộc, tỏ ý cho thân vương đi đầu tấu giảm một bộ phận bổng lộc.v..v

- Biện pháp không ít nhỉ. ..
Từ Vị uống một ngụm Thiêu Đao Tử, mỉm cười nói:
- Cũng không biết hữu dụng hay không.

Thẩm Mặc không để ý tới hắn, nói tiếp:
- Chính bởi vì biện pháp nhiều, mỗi người đều kiên trì với quan điểm của mình, nên mới thành hỗn loạn. Ý của ta là, trước tiên chúng ta đạt thành chung nhận thức trong phạm vi nhỏ, sau đó trở lại sẽ phân công nhau làm công tác, nhằm thúc đẩy về một phương hướng.

Nghe xong Thẩm Mặc nói, Trương Cư Chính trong lòng mấp máy, không khỏi cười nói:
- Quả nhiên là ý kiến hay.

Lúc này hắn mới phát hiện, hiện tại trong triều bất cứ một phương thế lực nào cũng có thể ở trên cái bàn này tìm được đại biểu. . .Bản thân hắn tạm thời xem như là đại biểu của phía Từ các lão, Ân Sĩ Chiêm là đại biểu có thâm niên của Hàn Lâm, Chư Đại Thụ là đại biểu của tân Hàn Lâm, Lâm Nhuận là đại biểu của Khoa đạo Ngôn quan, Thẩm Mặc là đại biểu của Lễ bộ có quyền lên tiếng tuyệt đối ở đây, thậm chí ngay cả Từ Vị cũng có thể ảnh hưởng đến một nhóm người tự xưng là danh sĩ.

Trên cơ bản chỉ cần người trên bàn này đạt thành chung nhận thức thì rất có khả năng thúc đẩy triều chính, đi theo phương hướng mà họ muốn nhìn thấy.

~~

- Vẫn là người khởi xướng là ta. Thả con tép, bắt con tôm chứ gì.

Lâm Nhuận hắng giọng nói:
- Giải quyết vấn đề tôn thất, ta cho rằng có thượng trung hạ tam sách. Thượng sách là phá vỡ hàng rào giữa tôn thất và dân gian, làm cho tôn thất cũng có thể tự do mưu sinh, xuất sĩ, tòng quân, kinh thương, làm nông. . .. Đương nhiên đồng thời cũng không thể hưởng thụ quốc gia phụng dưỡng nữa. Cái này có thể bắt đầu từ tông nhân ở tầng thấp nhất, rồi từ từ thẩm thấu lên trên. Ta đã làm một tính toán, theo nhân số tông phiên của năm Gia Tĩnh thứ 45 là 25000 người, trong đó vương tước không quá 200 người, còn lại đều là phụng quốc, trấn quốc, phụ quốc tướng quân, trung úy sáu cấp này. . .Án theo tiêu chuẩn bổng lộc của tôn thất, thân vương lương gạo 1 vạn thạch, quận vương 2000 thạch, trấn quốc tướng quân 1000 thạch, phụ quốc tướng quân 800 thạch, phụng quốc tướng quân 600 thạch, trấn quốc trung úy 400 thạch, phụ quốc trung úy 300 thạch, phụng quốc trung úy 200 thạch. Trên chín thành không phải vương tước tông nhân mà tổng cộng chiếm bảy thành tông lộc. Ta cho rằng, tránh đi thân vương cùng quận vương, hạ thủ từ những người này, ảnh hưởng tạo thành nhỏ, nhưng hiệu quả lại tốt, ta cho là thượng sách.

Đám người Thẩm Mặc nghe xong gật đầu nói:
- Vậy trung sách và hạ sách thì sao?

- Trung sách là nghiêm ngặt hạn chế kế thừa tước vị, vững vàng khống chế số lượng vương tước, cũng chọn dùng biện pháp giống như thôi ân lệnh của Hán triều, làm cho mỗi lần kế thừa thì đất phong liền giảm đi phân nửa, làm như vậy ổn thỏa nhất, nhưng hiệu quả lại chậm, trong thời gian ngắn triều đình không bỏ được cái gánh nặng 'tông lộc'.
Lâm Nhuận nói:
- Về phần hạ sách thì, cũng không thuần túy. . .

- Không có ngoại nhân, cứ nói đi không sao. - Thẩm Mặc cười nói.

- Chính là chiết sắc(lấy cái này đền thay cái kia).
Lâm Nhuận gật đầu, hạ giọng nói:
- Đem một bộ phận tiền lương tông lộc đổi thành tiền giấy, hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Bị vây đến một giới hạn nào đó, khôn khéo như Lâm Nhuận cũng cho rằng tiền giấy là quốc gia có thể không gánh trách nhiệm mà tùy tiện in ấn.

- Thượng trung hạ tam sách đã nói xong rồi, mời chư vị chỉ giáo. - Lâm Nhuận trầm giọng nói.

Mấy người liền bắt đầu thảo luận, đều cảm thấy biện pháp của Lâm Nhuận quả thật cũng được, tam sách đều có thể thi hành, thậm chí có thể đồng thời sử dụng cả ba. Ban đầu Lâm Nhuận rất cao hứng, nhưng qua một hồi mới phát hiện, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính chậm chạp không tỏ thái độ, liền hỏi:
- Hai người thấy thế nào.

Thẩm Mặc và Trương Cư Chính trao đổi ánh mắt một cái, người sau liền mỉm cười nói:
- Ý của tại hạ là, vấn đề tông phiên quan hệ đến xã tắc ổn định, phải giải quyết là điều nhất định, nhưng càng quan trọng hơn là, tại thời cơ thích hợp, làm việc thích hợp.
Rồi hướng về Lâm Nhuận cười nói:
- Lâm đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, thời cơ ngài thượng sớ cũng không thích hợp, cũng rất có thể sẽ làm nhiều công ít.
Bình Luận (0)
Comment