Rạng sáng ngày mùng một tháng tám năm Long Khánh thứ sáu.
Trời vừa hửng sáng, trên các đường lớn vào hoàng thành lũ lượt kiệu khiêng, mỗi quan một kiệu nối tiếp nhau tiến vào. Bách tính kinh thành bị tỉnh giấc, nhớ ra hôm nay là ngày bách quan lên triều.
Quan kiệu của Thẩm Mặc vừa đặt xuống, đã có mấy trăm quan viên bước tới. Hôm nay là ngày bách quan lên triều sau khi vua đăng cơ, theo lệ ở kinh thành, tất cả các quan viên ở mỗi nha môn bất kể phẩm cấp lớn nhỏ đều phải tới tham dự, đương nhiên, phần lớn chỉ có thể dập đầu từ ngoài ngọ môn mà không được vào Tử Cấm thành.
Vừa thấy Thẩm lão tới, đám đông ồn ào bỗng yên tĩnh hẳn xuống. Đối với hầu hết các quan viên mà nói, vị đương triều thái bảo chiến công hiển hách này thật sự là cao quá tầm với, hơn nữa mấy năm nay y cũng không còn tham gia nhiều vào triều chính, cho nên khó tránh khỏi khiến cho mọi người thấy xa lạ. Không có ai dám tới hỏi chuyện, ngoài mấy người quen Đường Nhữ Tập, Chử Đại Thụ và Từ Vị.
- Ta còn tưởng hôm nay ngươi sẽ không tới chứ.
Từ Vị đối với Thẩm Mặc một bụng bực bội, mấy năm nay, hắn vì đại kế giáo dục của mình mà sống chết với quốc giám. Nào ngờ đến lúc chuyện sắp thành thì Thẩm Mặc lại làm con rùa rụt cổ. Y như thế sao không khiến những người đem hi vọng gửi lên y thất vọng chứ?
Thẩm Mặc vuốt mũi, cười khổ nói:
- Các ngươi đều tới cả, ta có thể không tới sao?
- Ta tới đễ xem náo nhiệt, ngươi cũng vậy à?
Từ Vị nhìn hơn năm mươi người trước mặt, vẫn nói với giọng chua ngoa như vậy.
Đường Nhữ Tập ở bên giải vây cho Thẩm Mặc:
- Hôm nay quả thật hơi lạ. Cũng vì hôm qua, trong ngoài hoàng thành đều nháo nhào cả lên, Phùng Bảo mới nhậm chức bốn ngày đã bị giáng tội, Ngôn quan các nơi hợp sức với nhau, muốn liên hợp bách quan gây áp lực, muốn xử tội Phùng Bảo, quan viên các nha môn đều muốn tham gia.
Thẩm Mặc gật đầu, đang định nói thì đám người xao động, quan kiệu của phụ đại nhân đã đến, Cao lão mang vẻ mặt vừa hưng phấn vừa lo lắng xuất hiện trước mặt mọi người. Hưng phấn bởi vì đây là thời cơ không thể tốt hơn để hạ bệ Phùng Bảo. Còn lo lắng chính là tấu chương định tội sau khi đưa vào cung thì không có bất cứ tin tức gì. Nhiều năm trên cao vị, Cao Củng đương nhiên cũng biết mấy người trong đại nội, nhưng sau khi dâng tấu chương thì cửa cung đóng lại, không cho ai ra vào, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không truyền được ra, cho nên ông đành phải đợi.
Vì thế cả đêm Cao Củng không chợp được mắt, nhưng ông lại không thể lộ lo lắng này cho các tướng sĩ chuẩn bị ra trận, nên đành miễn cưỡng nói chuyện với người khác. Thực ra mà nói, trong mắt bách quan, uy tín của Cao Củng so với Thẩm Mặc, Dương Bác quả thật nhiều hơn, nên các quan viên xung quanh đều nhìn vị nội phụ sáu mươi tuổi này với ánh mắt kính trọng.
Những người này nếu không phải môn sinh thì cũng là thuộc hạ của Cao Củng, người đông thì thế mạnh, điều này làm ông có cảm giác tất thắng trong lòng, khẽ gật đầu với Thẩm Mặc, sau đó liền bị các thân tín vây quanh.
- oOo-
Trương Cư Chính rẽ mọi người bước tới, hôm nay hắn thấy thật sự xấu hổ, mặc dù người mà các Ngôn quan buộc tội chính là Phùng Bảo, nhưng trong ngoài triều ai chẳng biết, hai người bọn hắn có quan hệ mật thiết?
Ở thời điểm then chốt thế này sao hắn có thể vắng mặt. Mặc dù trong cung đã truyền ra tin tức, nói đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng sự thể chưa tới cuối cùng, ai dám nói mình thắng chứ? Nhất là tối hôm qua Thẩm Mặc lại đột nhiên hồi kinh, khiến hắn cảm thấy hết sức bất an. Đúng ra nếu như Thẩm lão thật muốn tránh khỏi thị phi, thì nên đợi sau khi tan triều rồi mới tới, lúc đó dù bên nào thắng thì y cũng có thể ung dung đối phó. Nhưng nếu y đến sớm thế này, thì bất kể ai thắng ai thua đối với danh tiếng của y cũng bất lợi.
- Lẽ nào hắn định ra tay?
Cả đêm qua, Trương Cư Chính cũng không ngủ được, lo lắng đến tận hừng đông. Nhưng bản thân hắn từ đầu tới giờ, vẫn chọn cách đứng sau màn chỉ đạo, để nếu có chuyện gì thì cũng tránh được trách nhiệm, nhưng như thế cũng có chỗ không tốt, đó là hắn không thể hoàn toàn khống chế được tình thế.
Hiện giờ giông bão đã nổi lên, tình thế biến chuyển ai cũng không khống chế nổi, cho nên hắn đành phải đứng mũi chịu sào...
Trương Cư Chính vừa đến, Tả An môn liền mở. Dưới sự giám sát của Ngự sử, hơn một nghìn quan viên tiến vào Trường An nhai rộng mênh mông, nhắm thẳng ngọ môn mà tới.
Đối với những quan viên cao cấp như Thẩm Mặc thì có thể tự do ra vào ngọ môn, nhưng y không muốn phá quy củ, muốn xếp hàng cùng mọi người đi vào, chợt có người gọi:
- Giang Nam, đỡ lão phu một chút.
Thẩm Mặc nhìn lại, thấy Dương Bác xanh xao đang khó khăn bước. Nhân sinh thất thập cổ lai hy, Dương Bác thật sự già rồi, tấm lưng trước thẳng nay đã còng, trên mặt cũng đầy dấu vết thời gian. May mà có Trương Tứ Duy đỡ một bên, nếu không lão đã không thể đứng nổi.
- Tử Duy huynh?
Thẩm Mặc vội vàng bước tới, đỡ lấy cánh tay Dương Bác.
- Để ta đỡ huynh.
Được Thẩm Mặc đỡ, Dương Bác cảm giác dễ chịu hơn nhiều, thở ra nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút.
Thẩm Mặc gật đầu, liền đỡ Dương Bác tách khỏi mọi người, chầm chậm đi trên Trường An nhai. Cao Củng từ xa liếc mắt nhìn hai người, hơi chần chừ một chút nhưng cũng không bước tới.
- Hắn định tới.
Nhìn bóng lưng Cao Củng, Dương Bác lo lắng:
- Ngươi sẽ không nói với hắn cái gì chứ?
- Sẽ không.
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu.
- Ta cũng sẽ không.
Dương Bác nghe vậy nhẹ nhõm, nói:
- Xem ra ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
- Ta không chắc là sẽ làm gì.
Thẩm Mặc nói nhỏ.
- Đừng lo, chỉ cần ngươi làm, thì tính cho ta một phần.
Dương Bác thản nhiên nói:
- Mặc dù ta không đoán được ngươi làm cách nào để thắng, nhưng ta vẫn cá là ngươi thắng.
- Có khi lại là Trương Thái Nhạc.
Thẩm Mặc mỉm cười.
- Không có ngươi thì hắn sẽ thắng.
Dương Bác nói:
- Thế nhưng ngươi đã trở về, đương nhiên mọi chuyện sẽ khác.
Hai người chợt im lặng, đợi tới khi gần ngọ môn, đột nhiên Thẩm Mặc nói một câu không đầu không đuôi:
- Nghìn quan với thứ phụ?
- Thành giao.
Dương Bác hơi hiểu, trên khuôn mặt không lộ ra chút sắc thái nào.
(Thành giao chỗ này ý là Dương Bác cá Thẩm Mặc sẽ thắng)
Lúc này Trương Tứ Duy tiến tới, đỡ Dương Bác thay Thẩm Mặc, sau khi rời khỏi liền hỏi nhỏ:
- Hai người đã nói chuyện gì vậy?
- Không có gì.
Dương Bác thấy Trương Tứ Duy lo âu thì vỗ nhẹ tay hắn:
- Chuyện lần này chưa tới lượt ngươi lo lắng, để ý học hỏi bọn họ cho tốt, xem bọn họ ứng biến thế nào, làm sao có thể đặt mình ra khỏi vũng nước đục. Nếu như ngươi có thể vừa nhìn đã hiểu, ta đây cũng chẳng phải lo lắng gì.
- Vâng.
Trương Tứ Duy gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút không phục. Bề ngoài hắn là người hiền hậu, nhưng con người lại có tính háo thắng, hắn thấy bản thân không hề kém so với bất cứ ai, kể cả Thẩm Mặc. Sở dĩ bây giờ địa vị khác biệt, chẳng qua là kỳ ngộ và lai lịch không bằng mà thôi.
Giờ mão vừa đến, trên hoàng thượng liền vang lên tiếng chuông du dương, ngọ môn chầm chậm mở ra.
Ngự lâm quân hoành tráng uy vũ, y giáp sáng ngời, cầm thương dài đi ra, yên lặng đứng hai bên đường. Các quan viên Hồng lư tự xếp thành hàng, cùng Ngự sử cầm trong tay sổ vàng ghi danh sách quan viên được vào.
Quan viên đủ phẩm cấp chờ được tuyên để diện thánh, còn không đủ phẩm cấp chỉ có thể lạy ở ngoài ngọ môn.
Một lát sau liền có thái giám đứng trên ngọ môn hô:
- Hoàng thượng có chỉ, tất cả quan viên ngũ phủ, lục bộ đều vào.
Toàn bộ quan viên nghe xong đều giật mình, không ngờ lại triệu kiến tất cả. Nhưng nghi thức tảo triều đã bắt đầu, không ai dám nói này nói nọ, bằng không sẽ bị Ngự sử định tội. Cho nên bách quan mang theo thắc mắc mà nối đuôi nhau vào Tử Cấm thành.
Vì quan viên vào chầu rất nhiều, cho nên chỉ có thể đứng trước điện, các công khanh đương nhiên đứng đầu. Bên trái là thủ phụ Cao Củng, theo sau là thứ phụ Thẩm Mặc; bên phải là mấy vị quốc công, còn các quan phân biệt đứng sau hai bên trái phải. Cao Củng đứng cách long ỷ chỉ trong gang tấc, lúc này long ỷ để trống, các quan theo hầu cũng như các cẩm y lực sĩ cũng không xuất hiện, trong lòng ông thấy thấp thỏm bất an, nói với Thẩm Mặc:
- Hôm nay chắc sẽ thương nghị những chuyện đã nói trong tấu chương trình lên trong hai hôm vừa rồi. Nếu hoàng thượng và lưỡng cung chất vấn điều gì sẽ đều do ta ứng phó. Ta đương nhiên theo lý mà làm, có thể lời nói sẽ đắc tội với hoàng gia. Nhưng chỉ cần còn ngươi, ta dù có bị đuổi cũng không vấn đề gì.
Thẩm Mặc vốn không muốn tới, nhưng đại kế đã định, y cũng không cách nào thay đổi, chỉ đành than một tiếng:
- Nguyên ông, ngài nói đi là đi đâu. Thị phi đúng sai, trong lòng mỗi người đều có một chuẩn mực. Ngài muốn khi ấu chúa mới đăng cơ, mưu cầu thay đổi kỷ cương, khai sáng thiện trị, điều này văn võ cả triều, ngoại trừ một số người mưu đồ đen tối, thì có ai lại không ủng hộ ngài?
Cao Củng nghe Thẩm Mặc nói thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, đang định nói thêm với Thẩm Mặc, chợt nghe trước cửa điện ba tiếng "phạch, phạch, phạch" vang lên, sau đó là một tiếng thái giám đặc trưng:
- Thánh chỉ đến
Giọng nói của thái giám truyền chỉ quả thật đã được rèn luyện, ba chữ này có thể truyền khắp toàn trường, ngay cả các quan viên ở xa cũng nghe thấy. Vì vậy ngay lập tức, toàn bộ khoảng sân trước Hoàng Cực điện, hơn nghìn quan văn võ nhất tề quỳ xuống ào ào. Mặt trời cũng vừa lúc lên, chiếu ánh sáng xuống lớp ngói của Hoàng Cực điện, đại diện cho hoàng quyền chí cao, phản xạ lại khiến tất cả quan viên chói mắt, không còn nhìn rõ cái gì, chỉ nghe thấy từng tiếng bước chân, trên thềm son xuất hiện một bóng người.
Mọi người cố gắng nheo mắt lại, liền thấy một người mặc mãng bào đỏ thẫm đang tới, chính là một hoạn quan cao cấp. Cũng không có mấy người biết được đây là thủ tịch cầm bút ti Lễ giám Triệu Thành, nhưng tất cả mọi người đều thấy, trong tay hắn cầm một quyển trục màu vàng, chính là chỉ dụ của Đại Minh triều.
- Hôm nay hoàng thượng không tảo triều, lệnh cho nô tài tới truyền chỉ.
Triệu Thành nhìn chúng quan viên đang quỳ dưới đất, mặt trơ ra nói.
- Triệu công công, vì sao hoàng thượng không ngự triều?
Cao Củng lòng đầy thắc mắc.
Triệu Thành vẻ mặt kỳ lạ nhìn Cao Củng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Chớ có nhiều lời, ta phải tuyên chỉ.
Cao Củng không để ý tới sự bất kính của hắn, cao giọng nói theo thói quen:
- Chúng thần tiếp chỉ...
- Không phải cho ngươi!
Khóe miệng Triệu Thành cười mỉa mai, ánh mắt lướt qua ông, nhìn sang Thẩm Mặc:
- Mời Thẩm lão tiếp chỉ.
Cao Củng xấu hổ mặt đỏ bừng lui lại đằng sau, lòng rất ngạc nhiên, đây là trò đùa gì vậy? Không phải làm mình mất mặt trước đông người sao? Trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an, bách quan cũng ngạc nhiên không kém, đạo ý chỉ đầu tiên sau khi vua đăng cơ, không ngờ không phải cho thủ phụ, mà là cho thứ phụ, chuyện này là thế nào?
- Yên lặng!
Triệu Thành cất giọng nói the thé của mình lên, chỉ tay vào Thẩm Mặc:
- Thẩm lão tiên sinh, mời tiến lên tiếp chỉ.
Thẩm Mặc đành phải tiến lên, miệng nói:
- Thần Thẩm Mặc tiếp chỉ.
Trên khoảng sân rộng lập tức yên tĩnh lại, các quan viên chỉ sợ bỏ sót một chữ nào.
Triệu Thành mở thánh chỉ, cao giọng đọc:
- Hoàng hậu ý chỉ, hoàng quý phi lệnh chỉ: trước hôm hoàng đế về trời một ngày, đã triệu kiến chư thần bên trong ngũ phủ lục bộ, trước giường tuyên đọc di chiếu: Ấu chúa còn nhỏ, còn phải dựa vào các ngươi, nay Đại học sĩ Cao Củng chuyên quyền, đoạt triều uy, ấu chúa không thể quản, ngày đêm sợ hãi. Nay lệnh Cao Củng cáo lão về quê, không được trì hoãn. Đại thần các ngưoi đều chịu ơn quốc gia, sao không dốc hết tâm tư tận trung báo quốc, lại học theo quyền thần, miệt thị ấu chủ? Từ nay về sau chỉnh đốn lại tư tưởng, chuyên tâm làm việc, nếu còn có tâm tư khác, tất chịu tội chết. Khâm thử.
Bách quan vốn cho rằng đây là thánh chỉ trục xuất Phùng Bảo, ai ngờ càng nghe càng thấy không phải, không những không đuổi kẻ giả mạo chỉ dụ Phùng Bảo, mà còn lệnh cho cố mệnh đại thần, nội phụ, hai đời sư Cao Củng về quê, hơn nữa còn không cho đường thoát, không chút lưu tình, bắt phải đi ngay, không cho trì hoãn.
Bầu không khí trước sân toàn bộ ngưng lại, tất cả các quan viên đều cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng dồn dập. Mà người bị trục xuất là Cao Củng, sắc mặt đã như tro tàn, mồ hôi chảy ra như mưa, quỳ dưới đất không thể đứng dậy nổi, nhất đại quyền thần, cứ như vậy mà thua trong tay hoạn quan.
Triệu Thành đọc xong thánh chỉ, liền cuộn lại, đi xuống thềm son đưa vào tay Thẩm Mặc. Các quan viên thấy chuyện này quá đột nhiên, Cao lão hai đời đế sư, quyền khuynh triều dã, chỉ trong khoảnh khắc đã từ chỗ dưới một người, trên vạn người, quyền lực tột đỉnh mà trắng tay, các quan viên cứ thế đờ ra, không biết làm gì nữa. Triệu Thành đã xong việc chuẩn bị đi, nhưng trong ngoài Hoàng Cực môn, vẫn là một khoảng im lặng.
Tất cả mọi người đều biết, Cao Củng rõ ràng bị oan, đạo thánh chỉ này quả thật hồ đồ, nhưng ở nơi thần thánh như Hoàng Cực môn, nơi hoàng quyền không thể xâm phạm, cộng với thủ đoạn sét đánh của hậu cung, tất cả mọi người đều bị kinh sợ, đều bị dọa cho cứng đờ, không có ai dám mở miệng nói một lời.
Nhưng với cái người vốn không thuộc thời đại nà chẳng có gì mà sợ hãi. Triệu Thành vừa định quay đi thì thấy có người kéo áo, hắn sửng sốt quay lại nhìn, không ngờ lại là Thẩm lão vẫn còn cầm thánh chỉ trong tay.
Người trung nghĩa sẽ được trời giúp, nếu trời không giúp thì ta giúp!
- oOo-
Trước kim điện, một đại chính biến hiếm thấy trong lịch sử đang xảy ra. Cao Củng thảm hại, các quan viên thì khiếp sợ vô cùng, vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ thất bại. Bại chẳng qua vì bọn họ nhất định phải thất bại, nhưng không một ai có ý nghĩ chuyển bại thành thắng, tất cả như còn đang trong mộng, mơ mơ hồ hồ.
Nhưng có một người vẫn luôn tỉnh táo. Y tiến lên một bước, trước mặt bao người mà kéo thái giám truyền chỉ lại.
- Thẩm lão. Ngài làm gì vậy?...
Triệu Thành hoảng hốt.
- Ta muốn diện thánh. Mời Triệu công công thay ta bẩm báo.
Thẩm Mặc trầm giọng nói.
- Diện thánh?
Triệu Thành đầu tiên là sợ hãi, chợt ý thức được điều gì:
- Ngươi... ngươi muốn kháng chỉ sao?
- Bản quan đương nhiên không dám...
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nhưng việc đi hay ở của thủ phụ, chính là chuyện lớn của quốc gia. Hiện tại bách quan không buộc tội, cũng không có sớ tự bào chữa, sao có thể khiến người trong thiên hạ tâm phục khẩu phục. Nếu cứ bãi miễn như vậy, khó tránh khỏi thị phi nổi lên, nhân tâm hoảng sợ. Cứ để ta đại diện bách quan đi gặp hoàng thượng, hỏi thánh ý cho rõ ràng, tới lúc đó lĩnh chỉ cũng không muộn...
Giọng nói Thẩm Mặc không lớn, nhưng lại như tiếng chuông vang lên trong tai mọi người. Điên rồi, điên rồi. Thủ phụ bị hạ bệ tại chỗ, thứ phụ lại ngang nhiên kháng chỉ trước mặt mọi người, thiên hạ còn có chuyện thế này sao?
- Thẩm lão tiên sinh. Chẳng lẽ ngài hồ đồ rồi ư?
Triệu Thành lắp bắp nói:
- Đây là thánh chỉ, thánh chỉ đương nhiên chính là thánh ý!
- Vấn đề ở chỗ nội dung của đạo thánh chỉ này rất mâu thuẫn, khiến ta thấy khó hiểu.
Thẩm Mặc bình thản, giơ thánh chỉ trong tay lên như tự nói với mình:
- Khi tiên đế lâm chung đã nắm tay Cao lão, giao lại thiên hạ cho Cao lão trông nom, đủ để thấy sự trung thành của Cao lão. Thánh nhân nói: ba năm nghe lời cha, đương kim hoàng thượng mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng nhân hiếu đã truyền khắp thiên hạ, sao có thể vừa mới đăng cơ sáu ngày, tiên cốt của tiên đế còn chưa lạnh, đã cho rằng người tiên đế tin tưởng là bất trung? Có khác nào nói tiên đế không có mắt nhìn người sao? Cho nên nếu nói đạo ý chỉ này do hoàng thượng hạ xuống thì ta không tin được.
- Hoàng thượng còn nhỏ, mọi chuyện tự có lưỡng cung làm chủ...
Mồ hôi Triệu Thành đã vã ra như tắm, chuyện xảy ra khác dự liệu rất nhiều, khiến cho nhân vật nhỏ bé như hắn không biết phải làm sao.
- Câm miệng! Ai cho phép ngươi nói xấu lưỡng cung?
Thẩm Mặc còn chưa kịp nói thì từ phía sau một người bước lên. Không ngờ lại là Tế tửu quốc giám Từ Vị. Từ Vị râu tóc dựng đứng, vẻ mặt tức giận, kích động nói:
- Hai trăm năm quốc triều, kiêng kị nhất là để hậu cung tham gia vào chính sự. Nhị vị nương nương luôn tuân theo quy củ, chưa bao giờ hỏi đến chính sự, làm sao có thể ngang nhiên làm trái tổ tông gia pháp, bắt tay với ngoại đình? Hơn nữa còn mượn cớ trục xuất người tiên đế đã ủy thác? Đại Minh ta chưa từng có tiền lệ như vậy. Việc này trắng đen thế nào, không hỏi rõ ràng không được.
- Vậy các người chờ một chút. Nô tài đi xin chỉ thị.
Thấy đại cửu khanh cũng phẫn nộ làm khó, Triệu Thành biết không thể cản được, đành phải quay về nội cung.
Sau khi Triệu Thành rời đi, bách quan trước sân cũng bớt áp lực, bắt đầu thì thầm nói chuyện với nhau... Vừa rồi bọn họ bị hoàng quyền chấn nhiếp mà sợ hãi, tất cả đều câm như hến, không dám hé răng. Nhưng thứ phụ đại nhân tự mình đứng ra, giữ vững lập trường, nhất định phải theo quy củ làm mới lĩnh chỉ, khiến bọn họ cũng biết chuyện bây giờ đã như cốc nước hắt đi, không thể đừng được... Mặc dù xem qua việc này giống như "biết rõ không được mà vẫn cố", khiến tất cả không nhìn thấy hi vọng chiến thắng, nhưng vào lúc này, hoàn cảnh này, hoàng quyền cũng không còn áp lực được họ nữa, tảng đá đè nặng trong lòng bọn họ cũng được bỏ xuống, bọn họ bắt đầu sáng suốt trở lại, suy nghĩ về việc đối phương đột nhiên nhượng bộ.
Không nói thì không sao, đến khi nói thì bàn luận sôi nổi. Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Trong thánh chỉ có nói trục xuất tể tướng đương triều, không lưu chút tình nào đuổi về quê làm ruộng. Nhưng đạo thánh chỉ này có thật là ý của hoàng thượng không? Đương nhiên không phải. Hoàng thượng còn chưa tới mười tuổi, như vậy đó là ý của lưỡng cung? Cái này không tiện bàn, nhưng như Tế tửu quốc giám Từ Vị nói, lưỡng cung nương nương ở sâu trong cấm cung, đối với việc bên ngoài thì biết được bao nhiêu? Chẳng phải tất cả đều nghe Phùng Bảo sao?
Đúng, chính là Phùng Bảo. Đạo ý chỉ này chính là ý của Phùng Bảo. Từ khi tiên đế băng hà đến nay, sự việc xảy ra đã được mười mấy ngày, Kinh quan các chắc chắn đã nghe nhiều đến thuộc chứ không cần nói tới hai ngày này, Ngôn quan các vì để buộc tội Phùng Bảo đã thông báo khắp nơi, thu thập chứng cứ, sớm đã mang tội các của Phùng Bảo nói cho mọi người, trong đó có tội giả mạo chỉ dụ của vua.
Khi nhận định rằng việc này đều là do tên thái giám chết bầm kia gây ra, mọi người vô cùng phẫn nộ, cũng vô cùng sợ hãi. Đường đường nội phụ, tịch cố mệnh đệ nhất đại thần, công lao to lớn, liêm khiết nghiêm minh, không kết bè kéo đảng, có một không hai là Cao lão, lại không vì phạm một lỗi lầm gì mà bị thái giám giả chỉ dụ bãi miễn. Chuyện này có ai mà nghĩ tới, hoang đường vô cùng, ngay cả Vương Chấn cùng Lưu Cẩn xú danh vang xa năm đó cũng không dám làm. Nếu như chuyện này hắn làm được trót lọt, thì sau này còn quan lại nào trong triều mà hắn không thể bãi miễn chứ?
Lẽ nào so với thời Lưu Cẩn còn đen tối hơn sao? Rất có thể là như vậy. Phải biết rằng năm xưa khi Võ Tông đăng cơ, dù gì cũng đã mười lăm tuổi. Mà nay hoàng thượng mới có mười tuổi, kém Võ Tông năm tuổi, chẳng phải nói lên rằng Phùng Bảo còn năm năm làm việc ác nữa sao? Tất cả mọi người ở đây, ai có thể chống được? Sự chán ghét cùng kháng cự nảy sinh trong lòng bọn họ, làm hô hấp bọn họ dồn dập, tim đập mạnh, tức giận sinh ra khiến bọn họ quên cả sợ hãi.
- oOo-
Từ trước đến giờ Thẩm Mặc vẫn ẩn giấu lực lượng của mình, chịu mang tiếng rùa đen rụt cổ, chính là để chờ thời khắc này đây. Vì thời khắc này mà y đã chờ đợi mười năm, nhưng mười năm này vẫn sớm hơn y dự đoán.
Binh pháp có nói, muốn thành đại sự phải có thiên thời địa lợi nhân hoà, ba yếu tố không thể thiếu một. Nếu muốn khai sáng thời đại mới, chí ít phải có cơ hội ngàn năm có một, mọi thứ đều phải chuẩn bị chu đáo, mà các yếu tố cản trở phải ở thời kì yếu nhất, như vậy mới có khả năng xoay chuyển bánh xe lịch sử khỏi quỹ tích vốn có của nó.
Khẩu hiệu: Quân cùng sĩ phu chung thiên hạ đã hô được nghìn năm, nhưng hoàng quyền, cùng với thứ sinh ra từ nó là hoạn quan, vẫn thường ức hiếp thần quyền, mà thực ra chưa lúc nào ngừng nghỉ. Do đó đương nhiên sự đấu tranh của thần quyền với hoàng quyền cũng chưa bao giờ chấm dứt.
Sau thời Vĩnh Lạc, dưới sự đè nén của thần quyền, hoàng đế dần dần rời bỏ triều đình, không còn hỏi tới chính sự nữa, mà chỉ nắm quyền phê duyệt, phủ quyết, đấu tranh với đại thần chính là hoạn quan. Sau đó hơn trăm năm, thần quyền lớn mạnh, khiến cho hoàng quyền giảm mạnh, mãi tới thời Gia Tĩnh mới khôi phục lại được.
Các hoàng đế trước Gia Tĩnh, từ Nhân Tông, Tuyên Tông, Anh Tông đến Hiến Tông, đều chủ động hoặc bị động thừa nhận thần quyền. Nhưng lịch sử chưa bao giờ là một đường thẳng, mà là đường trôn ốc. Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng, đối với hoàng đế cũng như vậy, cho nên mới xuất hiện một quân vương phản kháng thần quyền mãnh liệt như Gia Tĩnh. Kết quả sau khi trả giá không nhỏ, Gia Tĩnh cũng đã đè nén được thần quyền, từ đó bắt đầu thời kì độc tài kéo dài mấy chục năm.
Nhưng trong thời kì thống trị, Gia Tĩnh lại mê đắm luyện đan, không có lòng trị quốc, hơn nữa vì hắn cũng thẳng tay với hoạn quan, nên địa vị văn quan cũng dần được khôi phục, nhất là tới khi con hắn - Long Khánh hoàng đế lên kế vị. Vị này cũng không chuyên tâm trị quốc, đem quyền bính quốc gia giao hết cho các vị thầy của mình.
Trong gần sáu năm, biên cảnh yên bình, quốc khố tràn đầy, bách tính cũng an cư lạc nghiệp. Việc này khiến mọi người cũng quên đi vai trò của Long Khánh. Thậm chí ở nơi có tư tưởng tiến bộ như vùng Giang Nam, đã ngang nhiên thảo luận chuyện đại thần lấn quyền của vua.
Thí dụ rõ ràng nhất chính là [Trần ngũ sự sơ] của Cao Củng, trong đó rõ ràng là cương lĩnh nói tới hạn chế thần quyền. Cao Củng không phải là người xuyên việt tới, ông xuất thân là môn đệ thư hương, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục truyền thống. Sau đó năm 30 tuổi thì vào triều làm quan, có thể nói đã nhận được không ít hoàng ân. Nhưng nếu chỉ từ đó mà muốn thực hiện cương lĩnh thì Cao Củng cũng không đủ khả năng, đương nhiên nếu làm được thì sẽ có không ít người ủng hộ.
Nhưng bây giờ chính là cơ hội tuyệt hảo hai nghìn năm có một, vua còn nhỏ, lòng người còn chưa yên... hoàng đế mới mười tuổi, biết trị quốc thế nào? Những lời này không phải chỉ có Cao Củng nói, mà là suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người. Mà thái hậu Đại Minh xuất thân hèn mọn, không đủ tri thức cùng suy nghĩ chính trị, không có kỉ cương phép tắc gì giống thái hậu Tống triều vậy. Các đại thần vốn với tiên đế còn chưa hoàn toàn kính trọng, nói gì tới cô nhi quả phụ bây giờ.
Cho nên sức mạnh của hoàng quyền lúc này đang ở vào lúc yếu nhất.
Thần quyền đang lúc đỉnh cao, cùng với hoàng quyền đang lúc yếu nhất, lúc này nếu bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Mặc có cảm giác rất mạnh mẽ, rằng sự tồn tại của mình chính là vì chuyện này, tất cả nỗ lực của bản thân đều là vì khoảnh khắc này.
Các quan viên thì không nghĩ sâu xa như Thẩm Mặc, bọn họ chỉ nghĩ tới việc trước mắt, mà việc này cũng đủ khiến họ phải dốc hết tâm sức rồi. Nhất là các môn sinh của Cao Củng, họ chính là những người buộc tội Phùng Bảo, bọn họ ý thức được, nếu như Cao Củng rơi vào tình thế không thể cứu vãn, thì vận mệnh bọn họ sẽ ra sao? Làm gì có chuyện xong rồi thôi dễ dàng thế. Phùng Bảo khi đó sẽ nắm uy quyền rất lớn, chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù. Đừng quên Phùng Bảo còn có Đông Xưởng, đó là một nơi luôn biết cách làm ra án oan, vấn tội, tù đày, thậm chí mất đầu, liên lụy cả nhà sung quân, thê nhi bị bán... tất cả đều có thể chờ đợi họ.
Hàn Chùy, Phong Tuân, Trình Văn, Lục Thụ Đức, Tống Chi hỏi những người này, tất cả đều đang sợ hãi, bọn họ là Ngôn quan của Lục khoa lang, vốn ở cùng một chỗ, thường ngày vênh váo tự đắc, mà giờ hoảng sợ không biết làm sao. Chỉ biết quay sang hỏi nhau làm sao bây giờ, làm thế nào bây giờ...
Đang trong lúc trâm trạng rối bời, chợt bên cạnh họ có tiếng cười nhạt, làm cho bọn Hàn Chùy trợn mắt mà hỏi:
- Làm sao, có cái gì vui mà cười?
Nhưng khi nhìn thấy ngơời, bọn họ liền tiêu ngay cơn tức, bởi vì người nọ là công khoa Cấp sự trung Trần Ngô Đức. Những vật liệu Phùng Bảo lén lấy từ trong cung xây dựng phủ riêng của hắn đều được Trần Ngô Đức ghi lại, cho nên mọi người đều là người cùng thuyền.
- Lão Trần, ngươi cười cái quái gì?
Tống Chi nóng tính mắng:
- Giờ là lúc nào mà ngươi còn cười được?
- Ta cười các ngươi đang cưỡi lừa mà còn đi tìm lừa.
Trần Ngô Đức vẫn cười nhạt, nói:
- Thái tổ hoàng đế thiết lập Lục khoa lang, không phải đã đặt ra điều đó sao?
Hắn nói một lời làm mọi người tỉnh mộng, các vị khoa trưởng kích động:
- Đúng thế, trong tay chúng ta có quyền phong bác, có thể sửa đổi chiếu lệnh không thỏa đáng của hoàng đế. Trong thiên hạ còn có thể có người danh chính ngôn thuận hơn chúng ta để bác bỏ đạo loạn chỉ này sao?
Phong bác chính là quyền sửa đổi các đạo chiếu lệnh không thỏa đáng của hoàng thượng. Thái tổ hoàng đế đặt ra điều này cũng chính là vì lo ngại mình công việc bận rộn đến không thở nổi, nhỡ may ra nhầm một đạo mệnh lệnh không thỏa đáng sẽ tự chôn vùi giang sơn, cho nên mới đặt ra quyền phong bác, có thể bác bỏ loạn mệnh của hoàng đế. Nhưng lại lo lắng loại quyền này sẽ bị lạm dụng, uy hiếp đến bản thân, nên mới đặt ra chức quan lục khoa hèn mọn, cho bọn họ nắm giữ loại quyền này.
Chỉ là làm việc này không chỉ cần quyền hạn, mà còn phải cần lòng can đảm mới được. Ngươi không được sợ hoàng đế thù ghét, dám đem tiền đồ bản thân ra đặt cược.
Cho nên loại quyền này trong hai trăm năm nay cũng mới chỉ dùng có mấy lần, chẳng trách mọi người không thể nhớ nổi.
- oOo-
Phùng Bảo đứng trước Hoàng Cực điện, vốn hắn muốn thấy cừu nhân thất bại thảm hại để phát tiết mối hận trong lòng. Ai ngờ biến cố xảy ra, Thẩm Mặc không ngờ không chịu tiếp chỉ, trái lại còn muốn gặp mặt hoàng đế để hỏi thánh ý! Phùng công công lúc này rất hối hận, hối hận vì sao không để cho Trương Cư Chính tiếp chỉ.
Trước đó hắn đã đắn đo rất nhiều, lúc đầu hắn định cho Trương Cư Chính tiếp chỉ, nhưng như thế khác nào đắc tội với thứ phụ đại nhân... Phùng Bảo biết vị Thẩm Mặc luôn lấy im lặng là vàng này còn đáng sợ hơn Cao Củng nhiều. Đối phó với Cao Củng đã khiến hắn tốn hết sức chín trâu hai hổ, sức cùng lực kiệt, nào còn dũng khí để đối phó thêm với đại địch này?
Hơn nữa Trương Cư Chính từng lợi dụng hắn, khiến hắn phải gánh toàn bộ tội danh, do đó hắn rất bất mãn Trương Cư Chính, muốn nhân cơ hội này dằn mặt một phen, cho Trương Cư Chính biết không có sự ủng hộ của hắn thì Trương Cư Chính chẳng làm nên cơ sự gì.
Trong ba người, Thẩm Mặc và Cao Củng không có thù hằn gì với hắn, trước sau hai lần đến thăm đều được hắn nhiệt tình tiếp đãi. Nhất là ngày hôm qua, Phùng Bảo mang bộ mặt đáng thương tới cầu Thẩm Mặc cứu mệnh, nói bị Cao Củng ép tới chết. Thật ra hắn nói như vậy là để thử thái độ của Thẩm Mặc với hắn, không ngờ Thẩm Mặc lại đồng ý giúp hắn, còn nói: "Có ta ở đây, Cao lão không làm khó được ngươi", khiến cho Phùng Bảo cảm động suýt rớt nước mắt. Vì thế cuối cùng vẫn quyết định truyền chỉ cho Thẩm Mặc, biểu thị hoàng đế cùng lưỡng cung cho phép y kế nhiệm làm thủ phụ, và tin rằng Thẩm Mặc sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Sau này Thẩm Mặc làm chính, Trương Cư Chính làm thứ, hai người đều phải nịnh hót Phùng Bảo hắn, nghĩ tới viễn cảnh hạnh phúc đó, trong mơ Phùng Bảo cũng cười.
Nhưng mà giấc mơ càng đẹp, hiện thực lại càng tàn khốc. Thẩm Mặc không những không ngoan ngoãn tiếp chỉ, mà còn lớn tiếng đòi đi hỏi ý hoàng thượng, có khác nào dọa chết hắn? Cái gì mà hỏi rõ thánh ý? Chẳng phải nói rõ Phùng Bảo hắn giả mạo chỉ dụ của vua sao? Đây là tội chu di cửu tộc chứ chẳng chơi.
Phùng Bảo cho dù đần đến đâu đi nữa, thì giờ cũng đã hiểu rõ lập trường của Thẩm Mặc, đừng thấy y khách khí với mình mà lầm, tới thời khắc quyết định y vẫn sẽ đứng về phía Cao Củng, trở mặt đâm đao với Phừng Bảo hắn.
Không nghĩ tới Thẩm Mặc lấy oán trả ơn nữa, Phùng Bảo ngay cả kiệu cũng không cần mà dẫn người chạy tới Càn Thanh cung. Hai vị nương nương đang lo lắng chờ đợi tin tức, thấy hắn tới với cái đầu đầy mồ hôi thì Lý quý phi trong lòng giật thót, vội hỏi:
- Thế nào rồi, chuyện thành rồi sao?
- Thẩm lão nói ý chỉ này không rõ ràng.
Phùng Bảo vẻ mặt cầu xin:
- Muốn diện thánh xác nhận.
- Vì sao lại thế?
Lý quý phi sợ hãi:
- Chẳng lẽ lão ta không muốn làm thủ phụ sao?
- Muội muội, giờ còn nghĩ chuyện đó làm gì...
Trần hoàng hậu mở miệng:
-... tốt nhất là hãy mau nghĩ cách đối phó.
- Đúng thế, làm thế nào bây giờ?
Lý quý phi nhìn về phía Phùng Bảo, oán giận nói:
- Đều là tại tên nô tài ngươi, còn không mau nghĩ cách.
- Nương nương đừng nóng vội.
Phùng Bảo đành phải nói:
- Hiện giờ có ba cách, một là cho gọi lão vào rồi nói rõ mọi chuyện, hai là nhất quyết nói đó là thánh chỉ, tránh cho lão nhiều chuyện, ba là không cần để ý đến lão, trực tiếp hạ chỉ xuống cho Trương Cư Chính.
Lý quý phi cùng Trần hoàng hậu nhìn nhau, nhỏ giọng nói:
- Cứ theo ý ngươi mà làm là được.
Hai vị nương nương ngày thường luôn tỏ vẻ ta đây trước mặt thái giám cung nữ, nhưng liên quan tới chuyện mưu mô đâu trí này thì cũng không dám tùy tiện.
- oOo-
Các vị đại thần trước quảng trường đã đợi bằng thời gian uống một chén trà nhỏ. Trong lúc chờ đợi, có một số biến hóa đã xảy ra, ví như các quan viên không còn vẻ mặt sợ hãi nữa, mà thay vào đó là sự phẫn nộ, thậm chí là quyết liệt.
Tới lúc bách quan gần như không chịu nổi nữa thì thái giám truyền chỉ lại xuất hiện lần nữa, vẫn là tên Triệu Thành kia. Lén nhìn qua bộ mặt phẫn nộ của các quan viên, sau đó hắn lướt qua Thẩm Mặc, nhìn vào Trương Cư Chính nói:
- Trương lão tiên sinh tiếp chỉ.
- Thần tiếp chỉ.
Trương Cư Chính quỳ một chân, cúi người tiếp chỉ.
- Hoàng hậu ý chỉ, hoàng quý phi lệnh chỉ: nói cho Thẩm lão tiên sinh cùng bách quan biết, trục xuất Cao Củng là ý của mẫu hậu, đều vì hắn lạm quyền, trong mắt không có vua, làm mẹ con ta ngày đêm sợ hãi. Ngươi thân là thứ phụ, chịu ơn nước sâu dày, không hết lòng báo quốc thì thôi, sao còn hùa theo quyền thần miệt thị ấu chủ? Từ nay về sau chỉnh đốn tư tưởng, trung tâm vì chủ, nếu như còn tái phạm thêm lần nữa sẽ phải chịu tội. Khâm thử ----
Nội dung so với chỉ dụ lần trước chẳng khác nhau nhiều, chỉ là tăng thêm ý cảnh cáo và uy hiếp.
Đọc xong, Triệu Thành liền đưa ý chỉ tới trước mặt Trương Cư Chính, nói:
- Trương lão tiên sinh, ngài không tiếp chỉ sao?
-...
Sắc mặt Trương Cư Chính đỏ lên, trong lòng thầm hận tên Phùng Bảo chết tiệt, đạo ý chỉ này vốn là ý của Trương Cư Chính, hắn muốn Cao Củng phải đi ngay không được trì hoãn, chính là để tránh họa sau này. Bởi vì Trương Cư Chính biết chuyện này sẽ gây căm phẫn thế nào, cho nên phải thừa dịp mọi người còn đang tranh cãi mà làm dứt khoát. Về phần có bị nghi ngờ hay không cũng không quan trọng, đợi chuyện này qua đi sẽ xử lý cũng không muộn.
Nhưng Phùng Bảo tự cho là đúng, muốn hai chân giẫm lên hai thuyền, đem ý chỉ truyền cho Thẩm Mặc, kết quả là bị Thẩm Mặc dồn cho khổ sở. Đến giờ vẫn còn tưởng mình thông minh, nhưng mất bò mới lo làm chuồng, tình thế hiện giờ đã khác xa lúc trước. Lúc trước còn có thể nhân lúc mọi người còn đang hoang mang bối rối để tiếp chỉ, mọi người sẽ ậm ừ mà cho qua. Nhưng hiện tại bách quan đã bình tĩnh lại, đối với chỉ dụ không thỏa đáng thế này rất căm tức, nếu Trương Cư Chính hắn mà tiếp chỉ thì có khác nào đoạn tuyệt với đồng liêu? Cho dù thuận lợi lên làm thủ phụ, cũng không thể nào xóa được vết nhơ này, vết nhơ này sẽ theo hắn cả cuộc đời, thậm chí đến chết cũng không rửa được.
Nhưng thông minh trí tuệ cũng chính là nguồn gốc của đau khổ. Trương Cư Chính biết rõ nếu tiếp đạo thánh chỉ này sẽ bị nghìn người chỉ trích, nhưng hắn lại không thể từ bỏ được ham muốn bản thân, chí ít trong mười năm làm thủ phụ sẽ có được quyền bính vô thượng, mặc sức thực hiện hoài bão của hắn. Hắn không còn phải ăn nói khép nép, nịnh hót, hạ thấp mình với người khác nữa. Đại trượng phu phải biết chịu đựng để tận hưởng cuộc sống sung sướng, như vậy mới có thể không uổng kiếp này, cho dù sau này chết đi có bị ngàn đời phỉ nhổ cũng không quan tâm.
Sau khi quyết định, Trương Cư Chính dấn lên một bước, giơ hai tay lên, nói dõng dạc:
- Thần, phụng chiếu...
Triệu Thành như trút được gánh nặng nghìn cân, vội đem thánh chỉ trao vào tay Trương Cư Chính.
Nhưng trong lúc Trương Cư Chính còn chưa dứt lời, Triệu Thành còn chưa kịp trao thánh chỉ, thì có tiếng mọi người gào to:
- Chậm đã!
Triệu Thành giật mình làm rơi thánh chỉ, Trương Cư Chính cũng không tiếp được, thánh chỉ cứ thế rơi thẳng xuống đất.
Triệu Thành cuống quít nhặt thánh chỉ lên, căm tức nhìn mấy tên quan thất phẩm nói:
- Trương lão, những thuộc hạ của ngươi đều là người đọc sách thánh hiền, sao còn không biết quy củ?
Nói rồi nhìn ra quảng trường, thấy Cẩm y vệ âm thầm tăng lên, thì lớn mật nói:
- Nếu như ngươi không quản, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ bọn chúng.
- Các ngươi lui ra.
Trương Cư Chính quay đầu lại, trừng mắt nhìn mấy Ngôn quan lục khoa lang vừa nói.
- Chúng ta là Cấp sự trung lục khoa lang, ngươi không quản được.
Cấp sự trung Hàn Tiếp khinh miệt liếc qua Trương Cư Chính, chuyển sang nhìn Triệu Thành, chỉnh đốn trang phục nói:
- Dựa theo luật Đại Minh, lục khoa chúng ta có quyền phong bác, chúng ta nhất trí cho rằng, không cần biết đạo thánh chỉ này có phải là do lưỡng cung ban ra hay không, cũng trái với thành hiến, bởi vậy lục khoa chúng ta muốn sử dụng quyền được tiên đế ban cho, bác bỏ đạo ý chỉ này!
- Quả thật đại nghịch bất đạo!
Triệu Thành đớ người, trong lòng hắn, lời của hoàng đế có lời nào không phải là kim khoa ngọc luật, sao có thể bác bỏ được chứ? Hắn chỉ vào đám người Hàn Tiếp nói:
- Người đâu, đem mấy tên khi quân phạm thượng này bắt lại!
Tiếng nói vừa dứt, hai cửa bên của Hoàng Cực điện cùng mở, hai đội quân của Đông Xưởng cầm trong tay xích sắt ào ra. Không khí trước quảng trường thoáng chốc như ngừng lại.
- oOo-
Đám người Đông Xưởng ào ạt lao tới, nhưng khi đến trước mặt bách quan thì khựng lại.
Không phải vì bọn họ đột nhiên có lương tâm, mà vì trước mặt các Cấp sự trung lục khoa này xuất hiện một bức tường người: bên trong là thứ phụ Thẩm Mặ, thái thái bảo Dương Bác, cẩn thân điện Đại học sĩ Cao Nghi, đông Đại học sĩ Trương Tứ Duy, tả Đô ngự sử Cát Thủ Lễ, Binh bộ thượng thư Đường Nhữ Tập, Hình bộ thượng thư Mao Khải, Công bộ thượng thư Chu Hành... Những người này đều là đại quan đức cao vọng trọng, lại đứng chắn ở trước mặt thuộc hạ bọn họ! !!
- Các ngươi muốn làm gì?
Thế cục thay đổi trong nháy mắt, hoàn toàn không khống chế được, Triệu Thành nào dám hành động thiếu suy nghĩ, liền kêu đám người Đông Xưởng dừng lại, yếu ớt nói:
- Bọn họ khi quân, các ngài cũng muốn khi quân sao?
- Bọn họ khi quân thế nào?
Cát Thủ Lễ phẫn nộ quát.
- Bọn họ dám bác bỏ chiếu thư của hoàng thượng!
Triệu Thành cũng nóng nảy:
- Lẽ nào cái này còn không phải là khi quân?
- Đây cũng gọi là chiếu thư của hoàng thượng sao?
Lạc Tuân phẫn nộ:
- Thiên hạ đều biết, đối với chiếu lệnh của hoàng đế, lục khoa có thể có quyền phong bác! Đây là quyền lực được Thái tổ giao cho lục khoa, làm sao có thể coi là khi quân phạm thượng?
- Đúng, làm sao có thể là khi quân phạm thượng?
Các quan viên cùng nhau lớn tiếng chất vấn, khiến Triệu Thành run rẩy không biết làm sao, liền ôm lấy cọng rơm cứu mệnh Trương Cư Chính nói:
- Trương lão, ngài hãy phân xử công bằng, việc này có tính là khi quân không?
Trương Cư Chính trong lòng tiếc nuối, Thẩm Giang Nam nói không sai, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ chiến hữu ngu như lợn. Ta làm sao có thể giúp được lũ thái giám chết tiệt các ngươi chứ. Vì vậy làm bộ không nghe thấy, cúi đầu đứng một bên.
Thấy không có người nào giúp, Triệu Thành đành phải nhìn sang Thẩm Mặc nói:
- Thẩm lão, ngài xem thế nào...
- Trước tiên bảo bọn người Đông Xưởng lui xuống.
Thẩm Mặc lạnh lùng nói.
Triệu Thành biết tình hình lúc này bọn chúng đứng cũng chỉ để làm cảnh, bèn phất tay bảo bọn chúng rời đi.
- Ngươi là công công nên không biết, Hàn khoa trưởng nói, bọn họ là lục khoa Cấp sự trung, chúng ta không xen vào, ngươi cũng không nên xen vào.
Thẩm Mặc chậm rãi nói:
- Nếu bọn họ phong bác chiếu thư, ngươi hãy mang chiếu thư về, còn về sau thế nào không cần ngươi phải bận tâm.
- A.. a...
Triệu Thành chú tâm lắng nghe, lúc đầu còn không ngừng gật đầu, nhưng khi nghe xong thì mặt nhăn nhó nói:
- Ngài nói vậy có khác nào chưa nói?
- Ý tốt ta đã nói rồi.
Thẩm Mặc thản nhiên:
- Chỉ cần để bản quan tiến cung diện thánh thì ta sẽ thu xếp việc này, không cần lưỡng cung cùng hoàng thượng, Phùng công công nhọc sức.
- Ôi...
Không ngờ Triệu Thành lại cảm thấy Thẩm Mặc nói rất có đạo lý, liền để cho bách quan đứng đợi, còn hắn chạy như bay về bẩm báo.
- oOo-
Trong Càn Thanh cung ấm áp, hai vị nương nương sau khi nghe xong Phùng Bảo bẩm báo, không khỏi lo sợ:
- Quan văn còn có phong bác quyền? Thái tổ hoàng đế hồ đồ rồi sao?
Phùng Bảo vẻ mặt đau khổ nói:
- Nhưng quả thật là họ có quyền như thế, có điều từ trước tới giờ nô tài vẫn chưa thấy có ai dùng tới.
- Rõ ràng là chúng muốn ức hiếp cô nhi quả phụ chúng ta.
Lý quý phi oán hận nói.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Trần hoàng hậu nói:
- Tình thế hiện giờ có ban ý chỉ lần nữa chắc chắn sẽ bị bọn chúng phong bác tiếp.
- Đúng thế.
Lý quý phi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hay là cứ cho mình Thẩm lão tiếp kiến, nghe xem lão nói thế nào?
- Không được!
Phùng Bảo kiên quyết:
- Nương nương, người quên hôm qua vì sao chúng ta hạ quyết tâm mạo hiểm tới cùng rồi sao? Cao Củng nhiều năm nắm quyền, đã tạo thành vây cánh đông đảo, hô phong hoán vũ. Hôm nay chúng ta dùng thủ đoạn sấm sét để cách chức quan của hắn, thì không thể để cho hắn có cơ hội xoay chuyển... Tên Thẩm Mặc này mồm miệng khéo léo, nếu để hắn ba hoa một hồi chắc chắn nương nương sẽ mềm lòng mà cho họ Cao kia một con đường thoát. Để hắn ta qua được khó khăn lần này, lần sau người chịu khổ sở sẽ chính là chúng ta.
Nói rồi chỉ tay ra ngoài:
- Hiện tại học sinh lục khoa lang của hắn dám mạo hiểm, dùng quyền để phong bác thánh chỉ của hoàng thượng. Nếu bọn họ trì hoãn lại được, khẳng định sẽ làm tới cùng, nghênh đón Chu vương về kinh thành khắc chế chúng ta.
-...
Lý quý phi bị dọa cho sợ, ngây ra một lát mới hỏi:
- Vậy phải làm thế nào bây giờ?
Thật ra nàng đã trúng phải kế của Phùng Bảo. Phùng Bảo đoán không sai, một người là nương nương chốn thâm cung, lại xuất thân hèn mọn, mặc dù tỏ vẻ thông minh nhưng căn bản không muốn mất mặt với đại thần, cho nên nàng sẽ không tùy tiện cho gọi đại thần tới hỏi. Thà rằng tin tưởng tiểu nhân, cũng không muốn tin đại thần, đây là sai lầm chết người của bọn họ.
Chương 881: Hỏa trung thủ lật (1 - 4)(Hỏa trung thủ lật: lấy hạt dẻ trong lò lửa, thành ngữ nói việc giúp người làm việc mà không được gì, còn gây hại vào thân)
Càn Thanh cung, Tây Noãn các.
- Nương nương chớ vội.
Phùng Bảo vội nói với hai vị nương nương:
- Lúc đầu khi Trương lão bàn chuyện đã từng nói qua, chúng ta đang đứng ở thế bất bại, bởi vì hoàng thượng là chí cao của Đại Minh triều, thần tử có thể làm khó, có thể làm phản hay sao?
- Lời này của ngươi đâu có đúng, nếu đúng như vậy thì hôm nay chúng ta sao phải khổ sở thế này?
Trần hoàng hậu không khỏi oán giận nói:
- Nói Chu vương muốn vào kinh chính là ngươi, nói không dám phản cũng chính là ngươi, rốt cục là ý ngươi thế nào?
-...
Phùng Bảo thầm kêu không tốt, không ngờ bản thân khi cuống lên đã lộ chuyện không hay, bèn cố gắng bổ cứu:
- Hoàng hậu nương nương có điều không biết, Trương lão nói lời này cũng có nguyên do, bởi vì dùng cách này về sau sẽ rất khó thu thập tàn cục, còn có thể tổn hại đến uy nghiêm của hoàng gia, cho nên không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng.
- Hậu quả với không hậu quả cái gì, cứ lo hiện tại trước đã.
Lý quý phi tựa trên ghế nhỏ, dùng ngón tay day thái dương nói:
- Qua hôm nay hẵng hay, ngươi mau dùng cách của Trương lão, đừng nói gì thêm nữa.
Sự tình đến mức này, Lý quý phi đã bắt đầu bất mãn.
- Ôi...
Phùng Bảo ảo não, đành cố vớt vát:
- Chúng ta có hai biện pháp, một là kiên trì tới cùng, hai là dùng vũ lực. Với cách thứ nhất, mặc dù văn quan có phong bác quyền trong tay, nhưng chúng ta không cần lo, chúng ta có thể hạ chỉ lần nữa, bọn chúng phong bác bao nhiêu lần, chúng ta hạ xuống bấy nhiêu chỉ, xem ai chịu ai. Chúng ta chẳng tốn sức gì, còn đối với bọn chúng mà nói, loại chuyện phong bác chiếu thư mà làm càng nhiều, chính là khi quân phạm thượng, vô pháp vô thiên, có lý cũng biến thành vô lý. Tình cảnh của bọn họ trở nên vô cùng bị động, nội bộ cũng sẽ lục đục. Nếu cứ ngoan cố tới cùng, sẽ bị người trong thiên hạ khinh bỉ. Cho nên kiên trì tới cùng chính là thắng lợi, nương nương.
- Lẽ nào cứ ngươi tới ta lui như vậy?
Lý quý phi nói:
- Nếu như bọn họ ngoan cố hơn, thì thể diện hoàng gia để đi đâu?
- Nương nương nói rất đúng, cho nên còn phải dùng đến vũ lực.
Phùng Bảo mắt lộ hung quang nói:
- Chúng ta từ chiếu thư lần sau sẽ bắt đầu cảnh cáo bọn chúng, nếu như chúng còn làm loạn sẽ dùng đình trượng giáo huấn. Đây coi như là tiên lễ hậu binh, nếu cảnh cáo không có hiệu quả chúng ta động thủ cũng là hợp tình hợp lí. Đến lúc đó muốn đánh thì đánh, muốn bắt thì bắt, còn phải sợ bọn chúng nữa sao?
- Ừm...
Thấy sự tình càng ngày càng lớn, hai vị nương nương đều thay đổi sắc mặt, quay sang nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương sự do dự sợ hãi. Lý quý phi nhíu mày nói:
- Làm như vậy không phải là đắc tội với toàn bộ bách quan sao?
Trần hoàng hậu cũng tái mặt:
- Thế nhân sẽ coi hai chúng ta ra gì?
- Năm đó Gia Tĩnh hoàng đế đánh một trận đình trượng mà có được bốn mươi năm thái bình.
Phùng Bảo cắn răng, hung dữ nói:
- Bốn mươi năm trôi qua, đám văn quan này liền sẹo thì quên đau rồi, lão nô nguyện vì hoàng thượng cùng nhị vị nương nương, dù phải trả bất cứ giá nào cũng sẽ đánh ra vài chục năm an bình.
Giọng của hắn đằng đằng sát khí, làm hai vị nương nương sợ hãi, Trần hoàng hậu líu ríu:
- Không đến mức thế chứ...
- Đương nhiên không ai muốn chuyện này xảy ra.
Phùng Bảo thở dài:
- Nhưng nếu như bọn chúng ngoan cố tới cùng, lẽ nào nhị vị nương nương muốn cúi đầu trước bọn chúng?
- Chuyện này nên nghĩ kĩ một chút...
Trần hoàng hậu đã bị dọa cho sợ mất mật rồi.
- Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có nhiều lần sau nữa.
Phùng Bảo cố gắng nói:
- Nương nương, lúc này chúng ta không thể nhượng bộ được. Vì sao Thẩm Mặc không tiếp chỉ, chẳng lẽ hắn vì tên Cao Củng kia? Không phải, hắn không muốn tiếp chỉ, bởi vì hắn biết hôm nay chúng ta có thể bãi miễn Cao Củng như vậy, thì ngày sau cũng có thể bãi miễn hắn. Hắn không muốn làm loại tể tướng như vậy, hắn muốn thừa dịp hoàng thượng còn nhỏ để nhiếp chính, chứ không phải để bị nhị vị nương nương thao túng.
Nói rồi nuốt nước bọt:
- Cho nên lần này không phải chỉ là chuyện của Cao Củng, mà lần này là xem xem ai mới có quyền quyết định. Nếu như chúng ta chịu thua, thì sau này tất phải nghe theo bọn họ, cái này gọi là cầm dao đằng lưỡi đó nương nương.
- Câm miệng...
Hai vị nương nương tức thì biến sắc, cùng đồng thanh quát. Lý quý phi vung tay nói:
- Ngươi lui ra đi, ta muốn thương lượng cùng hoàng hậu một chút.
Chuyện gì mà phải giấu hắn? Phùng Bảo nghĩ thầm trong bụng, không cam lòng nhưng vẫn phải lui ra.
- oOo-
Đợi Phùng Bảo lui ra ngoài, hai vị nương nương mặt buồn rầu nhìn nhau, Trần hoàng hậu thở dài nói:
- Sớm biết chuyện sẽ thế này thì không nên lỗ mãng... Ngẫm lại cũng phải, đường đường là thủ phụ, há có thể một lời mà bãi miễn sao?
- Tỉ tỉ giờ nói chuyện này còn có ích gì.
Lý quý phi cũng buồn rầu, nặng nề nói:
- Trên đời đâu có hai chữ giá như, chúng ta đâm lao thì phải theo lao thôi.
- Muội muội đừng hiểu lầm.
Trần hoàng hậu hạ giọng nói:
- Ta chỉ muốn nói, từ đầu tới giờ chúng ta đều nghe theo tên nô tài Phùng Bảo. Tỉ tỉ thiếu học, cũng biết đạo lí sự thật không thể chỉ nghe một phía...
- Vâng...
Lý quý phi gật đầu:
- Chúng ta hai người trong thâm cung, tin tức không biết, cái gì cũng đều nghe hắn nói, đương nhiên là hắn sẽ nói có lợi cho hắn.
Nói rồi có hơi hờn dỗi:
- Sao tỉ tỉ không nhắc muội sớm?
- Ta cũng chỉ mới nghĩ ra thôi.
Trần hoàng hậu nói nhỏ:
- Bộ dạng đằng đằng sát khí của tên Phùng Bảo kia làm cho ta bỗng nhiên nghĩ lại lúc tiên đế băng hà...
Giọng nàng đột nhiên nhỏ lại:
- Lúc đó hỗn loạn, chúng ta đều sợ hãi, nhưng hắn lại rất bình tĩnh, rất nhanh đã khống chế được toàn bộ cục diện, sau đó nghĩ di chiếu thay tiên đế... Lúc đó chúng ta đều cho rằng chiếu thư kia là hắn vừa mới nghĩ ra, nhưng Ngôn quan lại nói hắn đã có chuẩn bị từ trước. Nghĩ lại hắn có liên hệ chặt chẽ với Trương Cư Chính, hình như chuyện này đã có âm mưu, muốn lợi dụng chúng ta để đạt được mục đích của hắn...
Lý quý phi nghe xong khuôn mặt trắng bệch, thật ra nàng cũng sớm có cảm giác bị Phùng Bảo lợi dụng, bằng không hôm qua cũng sẽ không mượn cơ hội dạy dỗ Phùng Bảo. Chỉ là lòng kiêu ngạo không muốn cho nàng thừa nhận, nhưng bây giờ Trần hoàng hậu cũng đã nói ra, nàng rốt cuộc cũng phải chấp nhận nó. Suy tư một lúc rồi thở dài nói:
- Mặc dù Phùng Bảo có lòng riêng, nhưng là người theo quân nhi từ nhỏ, lại là nô tài trong hoàng gia đã lâu, cùng hưởng vinh nhục với chúng ta. Cho nên có thể hắn lợi dụng chúng ta để đạt mục đích của hắn, nhưng chắc sẽ không đẩy chúng ta vào chỗ chết.
- Cũng phải.
Trần hoàng hậu gật đầu nói:
- Nhưng giang sơn tiên đế để lại, hai người chúng ta không quản được, quân nhi cũng còn nhỏ, bây giờ chỉ có thể dựa vào đám văn quan gánh vác, trở mặt bây giờ không thể được. Ta thấy vẫn nên mời Thẩm lão đến để thương lượng...
Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe tiếng trống như sấm rền truyền đến, tiếng trống càng lúc càng dồn dập, nhất thời đánh tan sự trang nghiêm yên tĩnh của Tử Cấm thành, khiến Lý quý phi sợ hãi cắn đứt cả môi, máu bắn lên tận miệng hoàng hậu...
- Có chuyện gì thế?
Lý quý phi đứng bật dậy, vừa nói mà miệng lại đau.
Phùng Bảo ở bên ngoài vội vàng chạy vào, thấy miệng quý phi nương nương đầy máu thì sợ hãi nói:
- Thái y, cho gọi thái y.
Lúc này tiểu hoàng đế đang ở thư phòng tập viết cũng nghe tiếng chạy tới, thấy nàng như vậy vội vàng ôm lấy mẫu thân, khóc nức nở nói:
- Mẹ, con đã không còn cha, mẹ đừng bỏ con mà đi...
- Hoảng cái gì?
Lý quý phi dựng lông mày, lấy khăn tay áp lên môi, nói:
- Ta không chết được, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?
- Hình như là tiếng trống Đăng Văn.
Phùng Bảo cũng không chắc chắn nói:
- Lão nô đã cho người đi thăm dò rồi, sẽ sớm có hồi báo.
Đang nói thì tiếng trống chấn động tim gan kia lại đều đặn truyền tới, Chu Dực Quân lấy tay bịt tai lại hỏi:
- Tiếng trống Đăng Văn là cái gì?
- Đăng Văn là một cái trống lớn bằng da, trước kia dùng để cho bách tính kêu oan.
Phùng Bảo giải thích cho tiểu hoàng đế:
- Nhưng sau khi dời đô tới Bắc Kinh, Hồng Vũ hoàng đế liền đem nó đặt ở trên đường Trường An ngoài Ngọ môn, vì bình thường dân chúng không vào được, nên cũng chỉ có quan viên mới có thể gõ.
- Quan viên vì sao lại gõ chứ?
Tiểu hoàng đế vẫn không hiểu hói:
- Nghe khó chịu quá.
- Thành tổ hoàng đế lo lắng có kẻ bịt miệng người dưới, không báo cáo lên trên, cho nên đặt trống ở đó cho bách quan ai bị oan thì đánh. Chỉ cần trống đánh lên, không chỉ trong Tử Cấm thành, mà ở tận ngoài hoàng thành cũng nghe thấy. Hoàng thượng khi nghe thấy tiếng trống sẽ tiếp kiến người đánh trống, hỏi rõ xem có sự tình gì.
- Vậy sao trước kia ta chưa từng nghe qua chứ?
Chu Dực Quân hiếu kì.
- Hoàng thượng...
Phùng Bảo căm giận nói:
- Tiên đế tại vị sáu năm, nhưng chưa từng có người nào đánh trống, nhưng giờ hoàng thượng mới đăng cơ có sáu ngày, trống đã bị người ta đánh rung trời, chẳng phải là ức hiếp người sao?
Phùng Bảo biết Lý quý phi sợ điều gì nhất, chính là người khác coi mẹ con nàng là cô nhi quả phụ. Quả nhiên khi hắn nói xong lời này thì trên mặt nàng như phủ một tầng sương, lạnh lùng nói:
- Tiếng trống Đăng Văn ai gia cũng đã nghe qua, năm đó Hải Thụy thượng sớ mắng Gia Tĩnh chính là đánh trống này, tiếng trống giống nhau như đúc.
- Nương nương trí nhớ thật tốt.
Phùng Bảo đổ thêm dầu vào lửa:
- Lúc đó Gia Tĩnh hoàng đế tức giận thế nào, người chắc chắn vẫn còn nhớ rõ chứ.
- Ai gia làm sao có thể quên.
Lý quý phi cắn răng nói:
- Nếu bọn chúng đã không biết điều, ai gia đành phải phụng bồi chúng vậy.
Nói rồi như được tiếp thêm chí khí, nàng vỗ bàn nói:
- Truyền chỉ, hoàng thượng thăng tọa Hoàng Cực điện, ai gia phải xem bọn chúng có phải muốn bức hoàng thượng thoái vị không.
Nàng vừa xoa tay đau vừa nói giọng ác độc:
- Hôm nay Cao Củng ta còn đuổi được, nếu như bọn chúng còn không nghe lời, ta sẽ khiến bọn chúng không được nguyên lành ra khỏi Hoàng Cực môn.
Ngoài Ngọ môn, các Ngôn quan quả thật đang đánh trống Đăng Văn.
Tình thế này đã không khống chế được. Chính như Phùng Bảo nói, đây là xã hội mà hoàng quyền là cao nhất, không phải người nào cũng có dũng cảm chống lại thánh chỉ, cho dù hoàng quyền đang ở thời kì yếu nhất, cho dù trong lòng mọi người đều dâng trào căm phẫn, nhưng máu nóng không thể chảy lâu, qua một thời gian mọi người bình tĩnh lại, lo lắng cùng sợ hãi khiến bọn họ phải đi đánh trống.
Trên quảng trường, mọi chuyện lại xảy ra biến hóa. Nơi đây hầu hết là các quan nhỏ, khoảng cách giữa bọn họ và các quan viên cao tầng quá xa xôi, đối với bọn họ mà nói, đấu đá trong cung khác nào thần tiên đánh nhau, bình thường lúc trà dư tửu hậu, nói chuyện phiếm thì bọn họ còn ba hoa được, nhưng một khi chuyện xảy ra trên người bọn họ, trước mắt bọn họ thì bọn họ lấy đâu ra dũng khí, chỉ nghĩ tới an toàn cho mình trước nhất, tránh xa được bao nhiêu thì tránh... Thậm chí có người đã bắt đầu âm thầm oán giận đám người Thẩm lão, hại bọn họ phải sợ hãi trong lòng...
Có điều đây cũng là chuyện thường tình. Đối với người thường thì khoảng cách với hoàng quyền quá xa, dễ thần thánh hóa nó lên, đâm ra sợ hãi nó. Hai trăm năm qua, từng đời con dân Đại Minh, đã có thói quen phục tùng đối với hoàng quyền, cũng coi sự phục tùng này là chuyện thiên kinh địa nghĩa, trừ phi không thể còn đường sống nào nữa, bằng không sẽ không dám làm phản.
Đây cũng là chuyện Thẩm Mặc lo lắng, trong lòng y biết rất rõ, đối thủ của mình không phải là hoàng cung bên kia, mà là vô thượng hoàng quyền của Đại Minh triều suốt hai trăm năm qua. Cho dù bây giờ là lúc nó suy yếu nhất, cũng vẫn khó lòng thay đổi được suy nghĩ của mọi người... Có thể bách quan nhất thời căm phẫn mà lộ ra vẻ bất tuân, nhưng khi bọn họ tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ bị nó đè nén cho kinh sợ.
Thời gian càng lâu, tình huống lại càng nguy hiểm. Thời khắc này khác nào đi trên núi đao biển lửa, tất cả lúc này là được ăn cả ngã về không, không còn đường để lùi nữa.
Nếu như không muốn để bản thân trở thành trò cười, nếu như không muốn sự vất vả mười năm trở thành công cốc thì chỉ có một biện pháp, đó là tiếp tục khơi dậy sự căm phẫn của bách quan, để cho bọn họ hăng hái, nhiệt huyết, khiến cho bọn họ quên đi sợ hãi thì mới có thể giành chiến thắng. Cho nên còn có thứ gì có thể so với tiếng trống Đăng Văn?
Vì vậy các Ngôn quan sau khi đợi rất lâu mà trong cung không có trả lời, bèn bỏ qua thái giám, muốn trực tiếp gặp mặt lưỡng cung, cho nên tất cả đều ra ngoài ngọ môn đánh lên tiếng trống Đăng Văn.
Đúng là hiệu quả rất nhanh, tiếng trống còn chưa dứt trong cung đã truyền ý chỉ tới, hoàng thượng lên triều, có gì không phục thì có thể tấu lên.
Bách quan vội vàng đi vào, đương nhiên từ tứ phẩm trở xuống, hoặc không phải là Ngôn quan thì vẫn phải chờ ở ngoài.
- oOo-
Trong Càn Thanh cung, hai bên ngự tọa đều có rèm buông rủ, phía sau rèm hình như có có ghế ngồi, chắc là chuẩn bị cho hai vị nương nương. Cung nữ cầm quạt, thái giám cầm phất trần, cùng các đại hán tướng quân, tất cả mọi người đều vào vị trí, chỉ chờ hoàng thượng cùng hai vị nương nương xuất hiện.
Lúc này, hoàng đế đã đổi sang triều phục, hai vị nương nương cũng thay mũ phượng, áo choàng để chuẩn bị lên triều. Việc đối mặt với những đại thần không coi họ ra gì này cũng khiến hai người thấp thỏm.
Phùng Bảo đứng ở bên cạnh, nói nhỏ sự chuẩn bị cho các tình huống bất trắc có thể xảy ra cho hai vị nương nương yên tâm:
- Hai bên điện đều có người mai phục, do đề hình ti Hầu thiết thủ tự mình dẫn đội. Chỉ cần nương nương ra lệnh một tiếng sẽ lập tức bắt người, không cần biết bọn họ ai.
- Ngoài cung thì từ sáng nay Ngự Mã giám đã phái người cầm hổ phù tới cấm quân tứ Vệ, khống chế chín cửa kinh thành, chỉ cần trong cung có chuyện sẽ lập tức phái binh giới nghiêm.
Phùng Bảo lại nói:
- Mặc dù phong đài đại doanh có năm vạn kinh doanh quân, nhưng trừ phi ngang nhiên tạo phản, bằng không làm sao dám xông vào cửa thành? Đối phó với đám quan văn trói gà không chặt kia thì đã là dùng dao giết trâu mổ gà rồi.
Hai vị nương nương nghe bố trí chu toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Đúng thế, Gia Tĩnh hoàng đế có thể làm được thì chúng ta cũng có thể làm được, thế giới này mặc dù có đạo lý, nhưng đạo lý lớn nhất chính là vũ lực. Nếu như các đại thần vẫn cứng cổ không nghe lời, thì trong cung cứ đóng cửa thả chó, để xem các ngươi cứng cổ hay là hoàng gia kiên trì.
Ngay lúc hai vị nương nương bình tĩnh lại, chuẩn bị dẫn hoàng đế vào triều thì quản sự thái giám của Càn Thanh cung là Lý Toàn tiến đến, nhỏ giọng bẩm báo:
- Thẩm lão có lời nhắn cho quý phi nương nương.
- A.
Lý quý phi nhìn Phùng Bảo, chỉ thấy Phùng Bảo vẻ mặt khiếp sợ, nhìn sang Trần hoàng hậu thì nghe hoàng hậu nói:
- Muội muội cứ xem thế nào đã.
Quý phi đưa tay tiếp lấy trang giấy Thẩm Mặc gửi, vừa mở ra nhìn liền biến sắc.
- Sao, viết cái gì vậy?
Trần hoàng hậu thấy mặt nàng trắng bệch thì vội hỏi.
Lý quý phi đưa mảnh giấy cho Trần hoàng hậu, Trần hoàng hậu cầm lấy nhìn cũng lập tức biến sắc, run giọng nói:
- Thật hay giả?
- Giấy trắng mực đen gửi tới chúng ta thế này...
Lý quý phi lạnh lùng, mắt lộ ra sát khí:
- Thẩm lão sao dám nói bừa?
- Cũng đúng.
Trần hoàng hậu gật đầu.
Hai vị nương nương mỗi người một câu, nhưng cũng không nói rõ đầu đuôi thế nào, khiến Phùng Bảo không nhịn được hỏi:
- Nương nương, rốt cục là có chuyện gì vậy?
- Không phải việc của ngươi!
Lý quý phi lạnh lùng liếc hắn một cái, phất tay nói:
- Chuẩn bị một phòng yên tĩnh, mời Thẩm lão vào.
- A.
Phùng Bảo từ trước tới nay nói gì hai vị nương nương cũng đều nghe, không ngờ lần này lại vậy thì rất lo lắng:
- Hãy mau lên triều, có chuyện gì thì vào triều rồi nói.
- Vào triều thì chậm mất.
Lý quý phi lạnh lùng nói:
- Lẽ nào Phùng công công có việc gì mà không thể gặp Thẩm lão?
- Đương nhiên không có việc gì.
Phùng Bảo thấy Lý quý phi bị mảnh giấy kia tác động, thay đổi hẳn thái độ, liền không dám ngăn cản nàng gặp Thẩm Mặc, bèn nói:
- Chỉ là lão nô lo lắng nương nương cùng ngoại thần gặp gỡ riêng tư, nếu truyền ra sẽ tổn hại tới danh dự của người.
- Ai nói ta gặp riêng, có hoàng hậu nương nương đi cùng ta, ai dám đặt điều?
Lý quý phi vỗ bàn, mày liễu dựng thẳng:
- Phùng công công, rút cục hai ta ai là chủ, ta muốn gặp người khác còn phải nghe lời ngươi sao?
Phùng Bảo sợ hãi vội quỳ xuống dập đầu không ngừng. Lý quý phi không thèm nhìn hắn, nói với Lý Toàn:
- Phùng công công không chịu đi, ngươi đi đi!
- Không không, lão nô sẽ đi.
Phùng Bảo vội vàng bật dậy, không đợi Lý quý phi nói đã chạy như bay ra ngoài.
Lý Toàn vẫn ngóng Lý nương nương, xem có phải đi nữa không.
- Ngươi cũng đi đi, đừng để hắn nói linh tinh cái gì.
Lý quý phi nói lời này đã rất rõ ràng. Lý Toàn không khỏi rùng mình, ngày hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện, tiểu nhân như hắn không nên nghĩ tới.
Lý Toàn chạy ra được một đoạn thì bị lôi vào trong nhĩ phòng, Phùng Bảo đã đứng đó chờ hắn.
- Vì sao không bẩm báo trước!
Khuôn mặt trắng nõn của Phùng Bảo đằng đằng sát khí, đâu còn vẻ khép nép như trước mắt hai vị nương nương.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Phùng Bảo đã sớm chuẩn bị mọi thứ, Lý Toàn là tổng quản Càn Thanh cung đương nhiên là người cực kỳ quan trọng, Phùng Bảo đã tự mình đi tìm hắn, dặn dò nhiều lần rằng bất kể có tin tức gì, trước tiên phải báo cho hắn trước, rồi sau đó mới do hắn trình lên.
Không ngờ đã dặn đi dặn lại như thế, mà đến giờ hắn lại không nghe theo. Hơn nữa tin này còn ảnh hưởng rất lớn tới hắn, Phùng Bảo có thể không hận hay sao?
- Phùng công công thứ tội.
Lý Toàn vẻ mặt sợ hãi:
- Ta nhận được mảnh giấy kia, liền theo thói quen chạy tới bẩm báo nương nương, quên khuấy mất lời ngài dặn.
- Sao ngươi không chết quách đi cho rồi.
Phùng Bảo hận không thể bắt hắn đến Đông Xưởng, dùng cực hình gang miệng hắn ra, nhưng lúc này Phùng Bảo thầm nhủ không được lỗ mãng, chỉ có thể tức giận nói:
- Cho ngươi một cơ hội nữa, nói cho ta biết trên mảnh giấy kia viết cái gì?
Nói rồi dùng tay bóp hàm Lý Toàn, hung dữ quát:
- Ngươi chỉ cần nói láo một lời, ta sẽ cho người giết mẹ của ngươi.
Sắc mặt Lý Toàn biến đổi mấy lần, qua một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng cũng cười thảm nói:
- Ta không thấy!
- Muốn chết!
Phùng Bảo độc ác khẽ quát một tiếng, mấy tên phiên tử phía sau Lý Toàn liền dùng kẹp kẹp ngón tay hắn, sau đó mỗi người một bên kéo mạnh, khiến các ngón tay Lý Toàn kêu răng rắc.
Lý Toàn tức thì như bị sét đánh, cả người run rẩy kịch liệt, nhưng hắn chỉ là một thái giám trói gà không chặt, lấy sức đâu mà phản kháng. Trong chốc lát, nước mắt thi nhau chảy ra ào ạt.
Phùng Bảo lạnh lùng nói:
- Đây chỉ là cảnh cáo, lần này nếu ngươi còn không nói thật, ta sẽ khiến mẹ ngươi thống khổ hơn ngươi vạn lần.
Lý Toàn ra sức lắc đầu, nhưng hàm bị bóp nên chỉ có thể kêu ô ô.
Phùng Bảo cũng không dám để hắn lên tiếng, cho người mang giấy bút tới bắt hắn viết ra.
Tay phải Lý Toàn run rẩy, viết ra được mấy chữ xiên xẹo: "Có giết cả nhà ta, thì ta cũng không biết..."
- Khốn kiếp!
Phùng Bảo quát lên. Lý nương nương lúc này vẫn còn đang chờ hắn phục chỉ, hắn biết không thể làm quá chuyện này, đành phải bảo người thả Lý Toàn ra, vỗ vỗ lên người Lý Toàn, không dùng giọng dữ tợn mà chỉ thản nhiên nói:
- Hôm nay nếu không có chuyện gì xảy ra thì ta sẽ cho ngươi cơ hội bày rượu bồi tội, còn nếu ta có gì bất trắc...
- Ngươi sẽ giết ta, còn cả mẹ ta nữa.
Lý Toàn bi thảm nói tiếp thay hắn.
- Biết là tốt rồi.
Phùng Bảo muốn cười, nhưng thật sự không cười nổi.
Không hỏi được Lý Toàn điều gì, Phùng Bảo đành phải bắt hắn chờ ở nhĩ phòng, sau đó cho Triệu Thành đi mời Thẩm lão.
Thẩm Mặc chỉ đi một mình tới, tay bắt mặt mừng với Phùng Bảo. Trong tay Phùng Bảo có một đám hung thần thái giám, còn Thẩm Mặc chỉ có một mình, điều này làm Phùng Bảo có tâm lý yên tâm hơn, lần đầu tiên có can đảm nói với Thẩm Mặc giọng tức giận:
- Quân tử sao lại là kẻ không giữ lời?
- Bản quan không giữ lời bao giờ?
Thẩm Mặc mỉm cười đáp.
- Đêm qua ngươi nói với ta những gì?
Phùng Bảo thẹn quá hóa giận:
- Lẽ nào bây giờ đã quên rồi sao?
- Không thể nói thế được, nếu để người ngoài nghe thấy lại nghĩ bản quan không ra gì.
Thẩm Mặc vuốt mũi, thản nhiên cười nói:
- Bản quan tốt xấu gì thì cũng là một trạng nguyên, lời hôm qua nói không đến mức quên mất. Lúc đó ta nói sẽ không để Cao Củng làm khó ngươi đúng không? Ngươi hãy tự hỏi lại mình, đến tận bây giờ có bị Cao Củng làm khó không?
-...
Ý Thẩm Mặc là sẽ không để Cao Củng làm khó Phùng Bảo, nhưng không đảm bảo chính y không làm khó Phùng Bảo. Phùng Bảo tức giận thầm nghĩ, ngươi đường đường là một Đại học sĩ, sao có thể nói không biết xấu hổ như vậy được?
- Tránh ra.
Thẩm Mặc nói xong câu đó liền nghiêm chỉnh:
- Bằng không ta sẽ kêu lớn.
Y đoán chắc Phùng Bảo tự mình gặp y ở đây, sợ Lý quý phi biết được nên sẽ không dám to tiếng.
Ngươi làm vậy bảo Phùng Bảo ta phải làm sao? Phùng Bảo thầm nghĩ tới số phận của mình, trên mặt hiện vẻ độc ác, kéo tay áo Thẩm Mặc nói:
- Thẩm lão, ngươi thật muốn cá chết lưới rách sao?
- Lưới không rách được, cá cũng không chết được.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Ta chỉ muốn giải quyết vấn đề, không muốn đầu của ai cả.
Vừa nghe Thẩm Mặc nói xong, tức thì trong lòng Phùng Bảo sinh ra tia hi vọng, vội nói:
- Như vậy việc người nào đó cấu kết với Cẩm Y Vệ, bồi dưỡng thân tín trong quân, kết bè đảng ở Đông Nam, còn chuyện lần này nữa, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai. Những chứng cứ thu được nhiều năm cũng sẽ tiêu hủy.
Thẩm Mặc sắc mặt không đổi, vẫn tươi cười nói:
- Người này là ai, nghe thật dọa người.
- Ha ha.
Phùng Bảo cho rằng Thẩm Mặc đã bị dọa cho sợ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Hy vọng vĩnh viễn không biết người nọ là ai.
Nói rồi sai người tránh lối cho Thẩm Mặc ra.
Thẩm Mặc gật đầu cười cười, như không có chuyện gì bước ra.
Đợi y đi khuất, Ngô Ân hỏi nhỏ:
- Cha nuôi, cha nói hắn có giữ kín mọi chuyện không?
- Nếu không thì phải làm sao đây?
Phùng Bảo mặt lạnh nhạt nói:
- Trong mắt Thẩm Mặc, ta chẳng qua chỉ là con lươn con chạch, hắn tội gì phải lấy mạng đổi mạng với ta?
Trong lòng Phùng Bảo lúc này đang hối hận vì sao lúc trước lại tự ý làm những việc này...
Theo kế sách lúc trước, Trương Cư Chính sao có thể bỏ qua sự tồn tại của Thẩm Mặc? Huống chi hai bên còn có thù sâu chất chứa, cho dù Thẩm Mặc bị quân công ràng buộc, nhưng vẫn bình tĩnh đến lạ kì, thậm chí khi vua đăng cơ y còn rời khỏi kinh thành, làm ra vẻ không muốn để ý tới. Nhưng Trương Cư Chính vẫn coi Thẩm Mặc là tâm phúc đại hoạn.
Trên thực tế, đại địch lớn nhất trong lòng Trương Cư Chính chính là Thẩm Mặc. Chỉ là người này quá giảo hoạt, cách thường với y không có tác dụng, chỉ có thể âm thầm điều tra, thu thập chứng cứ, rồi ra một đòn quyết định không cho y kịp trở tay thì mới xong. Cho đến khi cấu kết với Phùng Bảo, Trương Cư Chính hắn mới dựa vào Đông Xưởng âm thầm điều tra chứng cứ phạm tội của Thẩm Mặc. Những năm gần đây mặc dù vẫn vất vả tìm kiếm, nhưng cũng không bắt được một chứng cứ có giá trị nào, nhưng ít ra cũng đã tìm hiểu được bảy tám phần thế lực khổng lồ của Thẩm Mặc.
Trương Cư Chính không biết vì sao Thẩm Mặc làm như vậy, nhưng hắn biết Thẩm Mặc làm như vậy đã vượt xa bổn phận của thần tử, phạm vào kiêng kỵ của hoàng gia. Thậm chí không cần bằng chứng cụ thể, chỉ cần dựa vào những tội danh mơ hồ này cũng có thể khiến y vào Đông Xưởng không có đường ra.
Trong tay nắm chứng cứ khiến Trương Cư Chính tự tin lên rất nhiều, hắn tham gia vào cuộc đấu tranh của Phùng Bảo cùng Cao Củng, định đuổi Cao Củng trở về, đồng thời vẫn lưu ý động tĩnh của Thẩm Mặc. Chỉ cần Thẩm Mặc có điều khác thường là sẽ ra điều kiện với y, hắn không tin Thẩm Mặc không đồng ý. Chỉ là Thẩm Mặc vẫn luôn tỏ ra thành thật, khiến cho Trương Cư Chính vẫn không có cơ hội làm điều này.
Để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, đêm qua hắn cho Phùng Bảo cầm chứng cứ đi tìm Thẩm Mặc để cho y xem, hắn tin chắc rằng, con người luôn coi an toàn là trên hết như Thẩm Mặc chắc chắn sẽ ngoan ngoãn án binh bất động. Đợi sau khi hắn giải quyết xong Cao Củng, có khi Thẩm Mặc sẽ tự động về quê để bảo toàn thể diện, nếu mọi chuyện xảy ra như vậy thì quá tốt.
Đây là kết quả tốt đẹp nhất có thể có trong kế hoạch, Trương Cư Chính không muốn vừa mới lên mà đã không vững, cho nên mặc dù tìm mọi cách lấy lòng Phùng Bảo, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn coi thường thái giám, coi Phùng Bảo chỉ là một quân cờ trong tay. Nhưng hắn cũng không ngờ hắn trong lòng Phùng Bảo chẳng qua cũng chỉ là một tên mưu sĩ quèn mà thôi. Cho nên đối với lời Trương Cư Chính nói, Phùng Bảo không hoàn toàn nghe theo, trong khi liên hệ mật thiết với Trương Cư Chính, Phùng Bảo cũng đã thông qua Thẩm Minh Thần liên hệ với Thẩm Mặc, còn coi thái độ nhiệt tình của Thẩm Minh Thần là thái độ của Thẩm Mặc, bởi vậy mới quyết định hai chân giẫm lên hai chiếc thuyền.
Cho nên đêm đó thấy sự nhiệt tình niềm nở của Thẩm Mặc, Phùng Bảo hắn không muốn trở mặt, vì thế đã không đưa những chứng cứ đó ra. Tới bây giờ hắn như người tỉnh mộng, vội vàng nói ra mong cứu mệnh...
- oOo-
Thẩm Mặc thở phào nhẹ nhõm, trước khi thực hiện kế hoạch y đã tính qua mọi khả năng, nhưng không ngờ tới chính là hai vị nương nương trong cung lại xấu hổ giống cô nương mới lớn, cho dù lửa thiêu đến chân mày cũng không chịu lộ mặt. Mắt thấy thời gian tảo triều đã đến, mà còn chưa thấy người, y đành phải dùng cách chuyển giấy không an toàn này.
Cho dù công tác tình báo làm tốt đến đâu, cũng khó lòng biêt được hết mọi chuyện, cho nên Thẩm Mặc cũng không biết bản thân có bị Phùng Bảo nhìn ra điều gì hay không. Nếu như Lý Toàn không có kiên định, để cho Phùng Bảo biết nội dung mảnh giấy, thì bản thân một mình đi vào đại nội chẳng phải quá mạo hiểm sao?
Sau khi rời khỏi chỗ Phùng Bảo, Lý Toàn liền xuất hiện, thấy trên khuôn mặt trắng bệch của hắn còn vương mồ hôi, Thẩm Mặc khen ngợi gật đầu.
Lý Toàn khổ sở nhe răng cười, thấp giọng nói:
- Mời Thẩm lão dừng chân, để nô tài vào bẩm báo một tiếng.
Nói xong liền đi vào bẩm báo. Chẳng mấy chốc đã quay lại:
- Mời Thẩm lão vào, nhị vị nương nương đang chờ ở bên trong.
Thẩm Mặc sửa sang lại quan phục, sau đó bước vào trong.
Trong phòng có một tấm rèm ngăn cách, phía sau rèm có đặt ghế, lờ mờ ngồi hai người, còn có mấy bóng người đang đứng.
Chính là Trần hoàng hậu cùng Lý quý phi ở trong, nhưng y không lập tức quỳ xuống hành lễ, mà trầm giọng nói:
- Mời vén rèm lên, để bản quan biết người bên trong là người phương nào.
- Hỗn xược!
Bên trong hai vị nương nương biến sắc, người này sao lại lớn mật như vậy? Ngoại thần cùng hậu phi cùng ở một nơi vốn đã là không phải phép, lại còn nói những lời như vậy, quả thật chính là vô lễ.
- Nếu như tiên đế còn trên đời, ngươi dám yêu cầu thế này sao?
- Nếu như tiên đế còn trên đời, đương nhiên sẽ không buông rèm gặp thần.
Thẩm Mặc nghiêm chỉnh nói:
- Từ xưa vua không cẩn thận thì mất thần, thần không cẩn thận thì mất thân. Vi thần có việc muốn nói, liên hệ với an nguy xã tắc. Nếu không chắc chắn sau rèm là hoàng hậu cùng quý phi nương nương, vi thần sẽ không tùy tiện nói.
Hai vị nương nương bên trong nghe xong thấy cũng có lí, liền cho người vén rèm lên, mặc dù buông xuống ngay nhưng cũng đủ để Thẩm Mặc thấy rõ hình dáng.
Xác định bên trong là hai vị nương nương, Thẩm Mặc lập tức quỳ xuống thực hiện lễ quân thần, cất cao giọng nói:
- Thần Thẩm Mặc khấu kiến hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, vừa rồi thần có điều gì mạo phạm, xin hai vị nương nương lượng thứ.
- Ngươi còn nhiều chỗ mạo phạm lắm.
Lời Thẩm Mặc vừa nói khiến Lý quý phi tìm được cơ hội xả giận:
- Thẩm lão, ngươi thân là cố mệnh đại thần, tiên đế uỷ thác cho ngươi, chính là để ngươi tùy ý ức hiếp cô nhi quả phụ chúng ta sao?
Thẩm Mặc cũng không nóng nảy, đợi nàng mắng xong thì chậm rãi nói:
- Thần nghĩ nhất định là có hiểu lầm. Từ khi tiên đế về với tiên tổ, trong ngoài cung không vừa ý nhau, khó tránh khỏi sinh ra xích mích.
Dừng một chút lại nói:
- Đối với ý chỉ hôm nay, mặc dù việc không như ý muốn, nhưng vi thần cũng không có ý kháng chỉ, chỉ là thỉnh cầu được yết kiến, xác nhận đó có phải là ý chỉ của hai vị nương nương hay không...
- Việc này còn giả sao?
Lý quý phi giọng lạnh lẽo:
- Đó là ý của ta cùng hoàng hậu nương nương, Thẩm lão có thể làm theo rồi chứ?
Lý quý phi cũng biết cách làm khó người, gọi Thẩm Mặc đến rõ ràng là để hỏi rõ chuyện ghi trên mảnh giấy, nhưng cũng vẫn phải nói thêm vài câu cho bõ tức.
Chỉ là loại thủ đoạn nhỏ nhặt thế này dùng để đối phó với đám thái giám cung nữ còn được, còn đối với một người lão luyện như Thẩm Mặc thì chẳng đáng gì, chỉ thấy Thẩm Mặc cười khổ nói:
- Tình hình có sự biến hóa, cho dù vi thần phụng chiếu, bách quan cũng không đồng ý. Không biết vì sao nương nương không sớm cho vi thần diện thánh.
Nói rồi thở dài thật sâu, vẻ mặt thương cảm:
- Tiên đế với vi thần tình cảm nghìn đời không đổi. Tiên đế vừa cưỡi rồng về trời, vi thần đương nhiên phải dốc hết lòng trung thành, cho dù máu chảy đầu rơi cũng muốn phò trợ hai vị nương nương, chống đỡ giang sơn Đại Minh.
Y nói tới đây thì cổ họng nấc nghẹn, nức nở thổn thức.
Trần hoàng hậu sau tấm rèm che rất cảm động, lệ châu trong suốt đã chảy ra khóe mắt, vội dùng khăn lau rồi nói với Lý quý phi:
- Muội muội, ban Thẩm lão ngồi đi.
Lý quý phi gật đầu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:
- Ngồi xuống rồi hẵng nói.
Lý Toàn mang ghế tới cho Thẩm Mặc, Thẩm Mặc vừa tạ ơn vừa ngồi xuống chỗ của mình, Lý quý phi nói:
- Bản cung muốn gặp tiên sinh, cũng không phải vì việc thánh chỉ, ta mặc dù ở nơi thâm cung, nhưng cũng biết thánh chỉ ban ra cũng không có chuyện thu hồi lại, bằng không quyền uy của hoàng đế ở đâu? Cho nên không cần biết là đúng hay sai, Cao Củng cũng phải rời đi. Thẩm lão nếu có thể đồng ý việc này thì chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện, bằng không mời tiên sinh trở về, chúng ta sẽ gặp nhau trên triều.
- Có thể.
Thẩm Mặc làm bộ trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng gật đầu nói.
Y vừa đồng ý liền khiến địch ý trong lòng Lý quý phi giảm đi, rốt cuộc không kiềm được nói:
- Điều tiên sinh vừa nói là thật hay giả?
- Đương nhiên là thật.
Thẩm Mặc chậm rãi:
- Nhưng trước tiên vi thần khẩn cầu nương nương hãy cho người lui ra, bởi vì một khi lộ ra, hai vị nương nương cùng hoàng thượng đều có thể gặp nguy hiểm.
- Cứ nói đừng ngại, đây đều là người chúng ta tin tưởng.
Lý quý phi nói.
- Vị kia cũng vậy sao.
Thẩm Mặc thản nhiên nói một câu, làm Lý quý phi á khẩu nhìn sang Trần hoàng hậu, cuối cùng đành phải nói:
- Các ngươi đều lui cả ra.
- Vâng.
Được Phùng Bảo dặn dò, mấy nữ quan cùng thái giám này không ai dám nhiều lời, đành phải ngoan ngoãn lui ra.
Nghĩ đến việc sắp nói ra vô cùng hệ trọng, thậm chí rất có khả năng liên quan đến Lý quý phi, Trần hoàng hậu không muốn sau này chuốc lấy phiền phức, bèn đợi cung nhân đi ra cũng chủ động đứng lên nói:
- Cứ ở trong này nói chuyện, ta ra giữ cửa cho các ngươi.
Lý quý phi trong lòng cũng nghĩ vậy, thấy Trần hoàng hậu thức thời như vậy đương nhiên là không phản đối.
Thẩm Mặc có chút xấu hổ, hắn dù sao cũng là thần, cùng quả phụ trẻ tuổi ở chung một gian phòng đã là vô lễ, giờ lại còn mặt đối mặt nói chuyện, việc này truyền ra thì dù y có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội. Trần hoàng hậu đã đi từ phòng trong ra, thấy y còn quỳ ở đó thì mỉm cười nói:
- Có bản cung ngoài cửa, ngươi còn sợ cái gì?
Nói xong mới cảm thấy lời này không thích hợp, vội vàng bổ cứu:
- Thẩm tiên sinh là chính nhân quân tử, bản cung cùng Lý quý phi tin tưởng tiên sinh.
Thẩm Mặc đành phải phụng mệnh đứng dậy, chậm rãi đi lên phía trước, đưa tay vén rèm lên. Việc này chỉ diễn ra trong chốc lát, bởi vậy ai cũng không nhìn rõ hình dáng đối phương thế nào, chỉ là để xác nhận thân phận mà thôi.
Vị Lý thái hậu này thật ra mới chỉ có 27,28 tuổi. Thẩm Mặc lơ đãng nhìn nàng một cái, liền thấy mắt phượng của Lý thái hậu đang nhìn chăm chú vào bản thân, y không dám nhìn tiếp, vội vàng nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Mặc, Lý quý phi liền có chút xuất thần, nàng nhớ lại lần gặp 10 năm trước ở hoa viên Dụ Vương phủ, nhớ kỹ lúc đó y đứng một mình bên hồ sen vắng lặng, gió thu thổi lá rụng cùng vạt áo y bay phấp phới, nét mặt phiêu nhiên không màng danh lợi vẫn rõ ràng trong tâm trí nàng.
Đúng là khuôn mặt đó, khuôn mặt đã làm ấm lên trời thu ảm đạm 10 năm trước. Khi y đứng trước mặt nàng, thời gian đã làm khuôn mặt trẻ đẹp của y trở nên thành thục, so với năm xưa còn có sức hấp dẫn nhiều hơn. Điều này khiến cho Lý quý phi buồn bã trong lòng, cùng là 36 tuổi, mà tiên đế đã ra đi. Trước khi chết chỉ còn da bọc xương, sắc mặt xanh xao. Mà Thẩm Mặc bây giờ vẫn như thời trai trẻ, toàn thân bừng bừng sức sống. Người với người sao lại khác nhau thế chứ?
- Nương nương.
Thấy nàng thật lâu không nói lời nào, Thẩm Mặc đành phải gọi nhỏ một tiếng.
- A.
Lý quý phi biết mình thất thố, tức thì hai má đỏ hồng, quay mặt nhìn sang bên cạnh, không dám nhìn thẳng vào y mà nói:
- Ta chỉ là nhớ tới tiên đế, hai người đều cùng tuổi, mà tiên đế đã bỏ đi, bỏ cô nhi quả phụ chúng ta lại bơ vơ trên cõi đời này...
Nghe xong lời này Thẩm Mặc trong lòng hổ thẹn, cũng không phải thẹn với Lý quý phi, mà thẹn với Long Khánh hoàng đế mới qua đời. Y biết, lúc tiên đế hấp hối, y đã lo mình vì công lao quá lớn mà có thể nguy hiểm. Nhưng Long Khánh hoàng đế là người trọng nghĩa, không đành lòng xuống tay với người đã vất vả vì mình, hơn nữa cũng chưa từng làm hắn thất vọng, nên Long Khánh vẫn lựa chọn tin tưởng vào y.
Thế nhưng thi thể Long Khánh còn chưa lạnh, Thẩm Mặc y đã ức hiếp cô nhi quả phụ của hắn, làm cơ nghiệp tổ tông của hắn tan thành bọt nước, người vong ân phụ nghĩa trong thiên hạ cũng chỉ đến mức này mà thôi. Cho nên Thẩm Mặc vẫn chịu lương tâm vò xé, nhưng việc nên làm y vẫn làm, y không thể vì tư tình mà bỏ sự công tâm, chỉ có thể đợi tới lúc xuống cửu tuyền, sẽ thỉnh tội với Long Khánh hoàng đế.
Lần này tới lượt Thẩm Mặc im lặng, Lý quý phi cũng cảm nhận được sự xấu hổ của y, bèn ho nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi nói đến việc kia, vậy có chứng cứ gì không?
Quay lại việc chính, Thẩm Mặc liền thu lại cảm giác cá nhân, gật đầu nói:
- Hôm trước đã bắt hắn quy án ở Tế Ninh phủ Sơn Đông, sau đó cho Án sát sử ti bí mật thẩm vấn, Hồ thần y kia vốn chỉ là giang hồ chuyên đi lừa gạt, một khi bị bắt thì khai ra tất cả.
- Hắn thừa nhận nghe sự sai khiến của Phùng Bảo?
Lý quý phi cũng trở nên nghiêm túc.
- Hắn cũng không biết là ai sai mình.
Thẩm Mặc nói thật:
- Nhưng quả thật có người bắt giữ người nhà của hắn để uy hiếp hắn, bắt hắn lừa dối Mạnh Hòa.
- Nhưng vậy cũng không thể nói Phùng Bảo sai khiến hắn chứ?
Lý quý phi lắc đầu, tâm tình buông lỏng, dù sao Phùng Bảo cũng hầu hạ hoàng đế, lại là người bản thân tín nhiệm, nếu như chứng minh hắn từ đầu đến giờ lừa dối mình, thì quả thật khiến nàng khó chấp nhận.
- Vi thần nói như vậy đương nhiên là có chứng cứ.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Trong tay Hình bộ có một ít dược hoàn lục soát được từ phủ của Mạnh Hòa. Dựa theo điều Hồ thần y kia nói, đan dược mà hắn dâng lên hoàng thượng, qua sự xét nghiệm của Thái Y viện cho thấy đó chẳng qua chỉ là các viên đường, ngoại trừ ăn vào có thể gây sâu răng ra thì không thể gây ra sự bất tỉnh. Nhưng mà từ chỗ Lý Toàn, Hình bộ lấy được các viên dược hoàn mà tiên đế đã dùng, mặc dù bên ngoài giống nhau như đúc, nhưng bên trong lại có độc dược rất mạnh.
- Theo như ngươi nói...
Lý quý phi sợ hãi:
-... thì chẳng phải dược hoàn đã bị đánh tráo sao?
Ngay cả dược hoàn của tiên đế cũng có thể bị người khác đổi mất, vậy trong cung còn có chỗ nào an toàn sao?
- Đúng vậy, nhân lúc Lý Toàn không để ý, có người đã tráo đổi.
Thẩm Mặc thản nhiên nói.
- Xem ra bọn nô tài trong Càn Thanh cung đã động tay chân với dược hoàn, trừ Lý Toàn ra thì tất cả bọn chúng đều đáng nghi.
Lý quý phi tư duy cũng rất nhanh, mỉm cười nói:
- Nhưng vẫn không thể chứng minh Phùng công công là hung thủ.
- Vâng, thần cũng không có chứng cứ về việc này.
Thẩm Mặc khẽ than một tiếng:
- Nhưng thần có một chứng cứ khác, có thể chứng minh Phùng Bảo có tội đại nghịch bất đạo.
- Chứng cứ gì?
Thấy Thẩm Mặc lại nói tới nói lui, Lý quý phi có chút không hài lòng:
- Hy vọng lần này không phải nói chơi.
- Vâng.
Thẩm Mặc gật đầu, nói ra bốn chữ làm cho Lý quý phi chút nữa ngất xỉu:
- Giả tạo di chiếu...