Quan Đạo Vô Cương

Chương 53

- Thường ca, chúng ta dù sao cũng phải làm. Chắc chắn là chúng ta có thể làm được việc này. Chúng ta cũng chẳng ham gì lãnh đạo khích lệ, nhưng ít nhất cũng phải chứng minh chúng ta không phải là không làm được việc đúng không?
Lục Vi Dân vừa suy nghĩ đến tâm tư của đối phương vừa trầm ngâm nói:
-Tìm đường thì chúng ta cùng tìm. Vừa nãy tôi và Tiểu Tô đã rất rầu rỉ, vì chúng tôi chẳng biết gì cả đối với ngành này, thực sự không biết nên làm thế nào. Bây giờ Thường ca đến thì tốt rồi, một chuyên gia đã đến thì chúng em coi như có người tâm phúc.
- Được rồi, Tiểu Lục, đừng tâng bốc anh thế làm gì. Ở cục Thương nghiệp này, Thường Ca tôi là một nhân vật mà ai nấy gặp đều ghét cả. Được ngưỡng mộ như cậu nói, thì tôi đã được làm Cục trưởng rồi?
Người đàn ông có khuôn mặt dài cười lên. Tuy giọng điệu có chút hòa hoãn:
-Tiểu Lục, vừa nãy cậu nói chúng ta không mong gì khác, mà chỉ mong được chứng minh chúng ta có thể làm được. Câu nói này tôi rất thích. Ở Nam Đàm chúng ta bên này tôi có quen vài người kinh doanh buôn bán hoa quả. Nhưng trái kiwi này ở huyện Nam Đàm chúng ta thì sợ khó mở ra được cục diện lắm. Dù là ở Lê Dương thì cũng vậy thôi. Chỉ có thể trông mong Nam Xương bên kia xem có chút khả năng gì không.
- Thường ca, chuyện này chúng ta phải nhanh chóng tiến hành, không được chậm trễ nữa.

Lục Vi Dân cũng là thuận cột leo lên.
- Ở các xã, thị trấn bên huyện này, chúng tôi về cơ bản đều đã có sự tính toán trước rồi. Tinh lực chủ yếu phải đặt vào vấn đề tìm đường tiêu thụ.
- Tiểu Lục, chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Dù là ở Xương Châu bên kia có thể có một số con đường tiêu thụ. Vậy cậu tính xem nông dân có thể tự thuê xe kéo đến Xương Châu hay không? Hay là chúng ta phải tổ chức con đường tiêu thụ thống nhất? Là tình trực tiếp bán hàng ra như thế, hay là lựa chọn và đóng gói đơn giản?
Người đàn ông có khuôn mặt dài cười như không cười, liếc mắt nhìn Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh một cái.
- Việc buôn bán, bất luận là vận chuyển hay về giá cả thì đều sẽ có tổn thất. Hơn nữa đường tiêu thụ cũng có hạn chế. Nếu như đóng gói đơn giản thì những việc về sau cũng không ít đâu.
Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh đều là niềm vui bất ngờ đan xen. Không ngờ Thường ca này thực sự cũng rất có bài bản, cách thức. Rất nhiều vấn đề tuy Lục Vi Dân cũng nghĩ tới nhưng về thao tác cụ thể thì vẫn chưa từng thực sự tiếp xúc. Có một chuyên gia sành sỏi có sự tiếp xúc thực tế thế này, thì có thể tránh được rất nhiều đường vòng, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
- Thường ca, hai chúng em đều không quen thuộc lắm đối với những điều này. Vì thế nên vẫn phải nhờ anh – người chuyên nghiệp trong những việc này ra tay cầm lái. Tôi và Tiểu Tô làm cấp dưới của anh tuyệt đối không thành vấn đề.

Lục Vi Dân xoa xoa tay rồi kéo lại một chiếc ghế mây, ngồi bên cạnh người đàn ông có khuôn mặt dài:
- Thường ca, anh nói xem, bên này còn có việc gì cần lập tức phải làm nữa?
- Ha hả, Tiểu Lục, cậu thật là biết miệng ăn nói đấy.
Người đàn ông có khuôn mặt dài hiển nhiên có ấn tượng không tồi về Lục Vi Dân. Người đi ra từ Văn phòng Huyện ủy thì hầu như ai cũng có một số lề lối, có thể khách khí tôn trọng mình như thế này khiến cho Thường Xuân Lai có chút bất ngờ.
Lúc đầu anh ta cố ý giả bộ như thế chính là muốn cho đối phương không thể chấp nhận chính mình. Sau đó sẽ cho quay về Cục để tìm người khác. Không ngờ đối phương lại vẫn tôn trọng và khách khí với mình như thế. Hơn nữa một số lời nói còn nói đến điều trong tâm khảm của chính mình. Điều này khiến cho anh ta có chút vứt bỏ thể diện của mình đi.
- Thường ca, hiện tại ba người chúng tôi đồng tâm hiệp lực cũng tốt, là cùng chung một con thuyền cũng được, cũng chỉ có thể kiên trì cố gắng làm tốt việc này. Tôi và Tiểu Tô đều không có kinh nghiệm gì cả, chỉ đành dựa tất cả vào anh thôi.
Lục Vi Dân suy đoán tâm tư của đối phương. Hắn biết cũng có một chút đắn đo. Nếu như là mình thì vấn đề này không có chút bản lĩnh nào. Chỉ sợ cũng khiến đối phương xem nhẹ.

- Tôi và Tiểu Tô vừa nãy cũng thương lượng với nhau rồi. Cũng giống như Thường ca đã nói. Nam Đàm cũng được, Lê Dương cũng được, chỉ sợ mức độ thị trường chấp nhận rất ít mà thôi. Trong tỉnh thì cũng chỉ có thể trông mong vào Xương Châu. Cũng may tôi và Tiểu Tô đều là người Xương Châu cả. Chúng tôi định quay về Xương Châu tìm đường tiêu thụ.
- Ồ?
Người đàn ông mặt dài thần sắc hơi động, gật gật đầu.
- Hai người tính làm thế nào?
Lục Vi Dân sau khi nói ra một số suy nghĩ của mình. Thường Xuân Lai lúc này mới ý thức được mình vẫn là hơi có chút khinh thường đôi nam nữ này. Vốn trước khi được Cục phái đến đây thì anh ta đã tìm hiểu trước tình hình rồi, cảm thấy chuyện này làm mà không tốt thì sẽ trở thành người chịu tội thay. Vậy nên quyết định muốn thoát thân. Nhưng vừa nghe những điều mà đôi nam nữ này nói thì lại cảm thấy rất có sự chắc chắn.
Lúc này Thường Xuân Lai mới chính thức quyết định sẽ thương lượng về thao tác cụ thể của chuyện này. Hai người tuy cũng có một số con đường riêng. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì cũng vẫn chưa có cụ thể những việc làm về phương diện này. Rất nhiều vấn đề chi tiết vẫn cần được suy xét đến. Đã bị quấy vào vũng nước đục rồi thì cũng chỉ có thể cố gắng kiên trì. Cũng giống như đối phương đã nói, không vì cái gì khác mà là muốn chứng minh chính bản thân mình.
Trên chuyến xe đường dài từ Nam Đàm đến Xương Châu, Tô Yến Thanh không kìm nổi hỏi Lục Vi Dân vì sao tin tưởng Thường Xuân Lai đến vậy. Làm sao lại dám giao tất cả những công việc bên này cho Thường Xuân Lai?
- Rất đơn giản. Tôi đã tìm hiểu qua rồi. Thường ca ở Cục Thương nghiệp thì không được đối đãi tốt lắm. Lần này anh ta cũng là bị lãnh đạo cố ý đưa đến bên này. Nhưng bản thân anh ta ở bên ngoài vẫn còn có một số con đường, lại rất quen thuộc với ngành này. Chúng ta cứ làm tốt việc mà chúng ta cần làm đã. Việc anh ta liên hệ tìm nguồn tiêu thụ hoa quả bên Xương Châu không mâu thuẫn gì với chúng ta cả. Chỉ cần chúng ta bên này có thể làm xong. Sau đó dùng một số phương pháp tuyên truyền như lời tôi nói, thì anh nghĩ việc tạo nên một cơn sốt trái kiwi ở Xương Châu là rất có thể. Bất kể là anh ta có mở ra được con đường tiêu thụ hoa quả hay không, thì mình cũng có thể mượn cơ hội này để thúc đẩy.

-Vi Dân, những biện pháp đó thực sự là anh nghĩ ra sao?
Tô Yến Thanh không thể hiểu làm sao mà Vi Dân lại có thể nghĩ ra được những biện pháp như thế. Nghĩ ra được biện pháp như thế này. Theo như cô thấy, quả thật ngay cả chuyên viên quảng cáo tiếp thị cũng chưa chắc có được tư duy như vậy. Nhưng Lục Vi Dân lại có thể hạ bút thành văn như thế.
-Ha hả, Yến Thanh. Cô đừng nghĩ chuyện này thần bí đến thế. Tôi cũng chỉ là nhạy bén một chút mà thôi. Chúng ta đi cửa sau kéo các mối quan hệ để giúp cho việc mở rộng tiêu thụ của chúng ta. Nhưng cũng phải khiến cho những người giúp chúng ta làm tốt công việc mới được. Không thể cứ vô duyên vô cớ không ăn táo mà ăn kiwi được.
Lục Vi Dân khẽ mỉm cười.
- Vợ của Bí thư Thẩm chính là ở Nhật báo Xương Châu. Ưu thế này mà không biết lợi dụng thì có phải là đáng tiếc không cơ chứ? Huống chi Bí thư Thẩm chẳng phải là tổ trưởng lãnh đạo của chúng ta hay sao? Bụng làm dạ chịu mà. Còn về việc làm mấy tư liệu tuyên truyền, tiền tuy tiêu nhiều một chút nhưng tôi thấy vẫn đáng. Mấy trăm nghìn cân trái kiwi, không nói là theo giá nhập khẩu quả kiwi từ nước ngoài, dù là giảm giá 20 %, 40% thậm chí 50%, thì thấp nhất cũng là bốn tệ một cân. Tính ra thì cũng là hơn một triệu. Bỏ ra chút tiền nhỏ cho việc lớn. Đáng mà. Huống hồ là năm nay, năm sau chúng ta vẫn phải tiếp tục làm. Cái này cũng coi như là đặt nền móng vậy.
-Hơn nữa tôi đang suy nghĩ muốn mở ra con đường tiêu thụ ở Bắc Kinh, Thượng Hải, chỉ sợ không chỉ có thể dựa vào mồm mép là có thể được. Mình muốn người ta tin tưởng mình, cách hiệu quả nhất chính là nhìn thấy tận mắt. Nhưng người ta làm sao mà có thể đến đây được, thế nên những bức ảnh chụp thực tế là trực quan nhất rồi. Anh tính việc này cần làm càng tỉ mỉ, càng xác thực càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment