Cảnh Nghi đang ung dung trong rạp chiếu phim mini, xem một vở hài kịch ngọt lịm, thì ở phim trường bên kia, Lệ Minh Chức cũng vừa xong lịch trình của mình.
Sau lễ khai máy, cậu còn phải phối hợp quảng bá trên mạng, vài ngày nữa là chính thức vào đoàn phim.
Sau khi ra mắt, Lệ Minh Chức phát triển khá suôn sẻ, giờ cũng được coi là một danh hài nho nhỏ có chút tiếng tăm rồi.
"Chị Hà, tối nay em không về đâu, em qua khách sạn tìm Cảnh Nghi. Sáng mai chị không cần qua đón em đâu."
Quản lý Hà Bình gật đầu: "Cũng được, nhớ đeo khẩu trang vào, để chị đưa em qua."
"Không cần đâu." Lệ Minh Chức phẩy tay: "Em muốn lén lút ghé thăm, cho Cảnh Nghi bất ngờ."
Phim trường cách khách sạn của Lệ Vấn Chiêu ở không xa, Hà Phinh cũng không ép, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Lệ Minh Chức lịch sự chào tạm biệt đoàn phim. Nhưng cậu vừa đi được vài bước thì đã thấy Kha Minh Hoa theo sau.
"Minh Chức, xong việc rồi à?" Kha Minh Hoa cười cười.
Lệ Minh Chức liếc anh ta một cái: "Ừ."
"Giờ còn sớm, ăn tối chung không? Trước đây tôi có hơi thất lễ, luôn muốn tìm dịp để xin lỗi cậu."
Mấy chuyện trước kia, Lệ Minh Chức hoàn toàn không để bụng. Nghe thế, cậu lắc đầu: "Thôi, tôi còn có việc, để dịp khác."
"Cậu định qua gặp Lệ tổng à?"
Lệ Minh Chức hơi khựng lại: "Có vấn đề gì à?"
"Không, không có gì." Kha Minh Hoa cười nhạt: "Anh trai cậu đúng là nhân vật lớn hiếm có. Tôi chưa từng nói với cậu nhỉ? Thật ra Lệ tổng là thần tượng của tôi. Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn được gặp mặt anh ấy một lần."
Lệ Minh Chức chớp mắt: "A, hôm nay anh tôi chẳng phải vừa đến rồi sao? Còn chụp ảnh chung với chúng ta nữa. Cậu không gặp à?"
"..."
Kha Minh Hoa nghẹn họng. Cái tên thiếu gia ngốc nghếch này sao nghe mãi không hiểu ý người ta vậy? Đổi thành người khác, chắc chắn đã mời nhiệt tình rồi đưa mình đi gặp Lệ tổng ngay rồi.
Tính cách như vậy mà cũng lăn lộn trong giới giải trí được, đúng là kỳ tích. Tiếp tục thế này, sớm muộn cũng đâm đầu vào tường mà thôi.
Kha Minh Hoa hít sâu một hơi, vẫn giữ nụ cười: "Ý tôi là, tôi muốn trực tiếp gặp Lệ tổng. Nhưng cậu cũng biết đấy, tôi chỉ là người nhỏ bé, Lệ tổng chắc chẳng biết tôi là ai, cũng không có cơ hội nào để gặp. Minh Chức, chúng ta cũng coi như bạn bè rồi, giúp tôi một lần được không?"
Nghe tới đây, Lệ Minh Chức cuối cùng cũng nhận ra. Người này không phải đến để ăn tối hay xin lỗi, mà là muốn lợi dụng cậu để gặp anh trai.
Ý đồ rõ rành rành thế này, coi cậu là đồ ngốc chắc?
Nghĩ thông, Lệ Minh Chức lập tức lùi sang một bên, giữ khoảng cách: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi không đi tìm anh tôi. Tôi đi tìm bạn, là người lần trước đến thăm tôi ở phim trường, cậu cũng thấy rồi đó."
Lần trước? Cái tên quản gia giả vờ làm đại gia kia sao?
Kha Minh Hoa nhíu mày, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, không tiếp tục cố chấp: "Vậy à? Thế thì không làm phiền cậu nữa, tạm biệt."
Nói xong, Kha Minh Hoa xoay người đi luôn, dứt khoát không một chút lưỡng lự.
Lệ Minh Chức gãi đầu nghi hoặc. Đi thật à? Ban nãy trưng ra bộ dạng muốn gặp thần tượng lắm lắm, sao nói vài câu đã bỏ qua luôn? Khó mà không nghĩ người này đang có âm mưu gì khác.
Thôi, kệ đi, không quan trọng.
Lệ Minh Chức thu ánh mắt, xách túi của mình lên. Trong đó, cậu vừa mua được mấy món đồ chơi thú vị, tất cả đều để tặng Cảnh Nghi. Lần này mang qua chắc chắn sẽ khiến anh ấy mắt chữ O miệng chữ A cho mà xem!
.
.
Khách sạn.
Cảnh Nghi đang cười khúc khích đến rung cả người khi xem tiểu phẩm hài.
Đang cười ngon lành thì bất thình lình cậu hắt xì một cái rõ to.
Lệ Vấn Chiêu liếc mắt: "...?"
Cảnh Nghi xoa xoa mũi: "Cái đứa nào rảnh quá lại đang lôi tôi ra mắng vậy?"
Vừa dứt lời, cậu lại hắt xì liền hai cái nữa, lần này còn mạnh hơn.
Cảnh Nghi bực bội, đang há miệng định cằn nhằn thì cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm lên trán mình.
Cậu đảo mắt lên trên: "Ủa, anh định đè lửa giận giúp rm hả?"
Lệ Vấn Chiêu thu tay về: "Em đang sốt, không thấy khó chịu à?"
Cảnh Nghi sờ sờ mặt mình, rồi nhìn lên màn hình: "Không thể nào, ai đời xem tiểu phẩm hài mà cũng tự làm mình sốt được chứ?"
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu đầy kiên nhẫn: "Em cảm cúm rồi."
"...?" Cảnh Nghi ngơ ngác. Nghĩ lại, hình như từ sáng cậu đã thấy hơi uể oải. Ban đầu cứ tưởng do thức khuya nên người mệt, hóa ra là "bé cảm cúm" đã nhăm nhe từ sớm.
Cảnh Nghi khịt mũi: "Ồ, thì ra em có fan virus đấy à."
Lệ Vấn Chiêu không buồn tiếp chuyện với cái miệng tếu táo của cậu, tắt ngay trình phát tiểu phẩm: "Đừng xem nữa, đi nghỉ đi."
"Chỉ là cảm cúm thôi mà, đâu cần nghiêm trọng thế." Cảnh Nghi không vui, mắt lườm cái điều khiển vừa bị cướp. "Em đấu được với mấy con virus nhỏ xíu này. Ngủ một giấc là xong!"
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu chăm chú: "Mắt em đỏ như vậy mà bảo thắng được virus?"
Cảnh Nghi chạy vào phòng tắm soi gương. Quả nhiên, mắt đỏ hoe như bị mèo cào, mặt cũng nóng rẫy. Nhìn đi nhìn lại, rõ ràng là không ổn rồi.
Cậu vỗ vỗ má mình, bực bội: "Mùa đông thì lạnh buốt, vậy mà virus cảm cúm không chịu đông cứng, lại còn tìm đúng em mà gây sự."
Lệ Vấn Chiêu kéo cậu về phòng: "Đi nghỉ ngay. Tôi gọi Phàn Minh mang thuốc đến."
Cảnh Nghi vội can: "Muộn thế này rồi, sáng mai uống cũng được mà."
Trời tối đen như mực, cậu không nỡ làm khó Phàn thư ký, bắt người ta chạy đôn chạy đáo trong gió rét. Thật là một quản gia mẫu mực, biết nghĩ cho nhân viên đến thế là cùng.
Vì Cảnh Nghi bị cảm, Lệ Vấn Chiêu nhường luôn phòng ngủ chính. Anh đích thân đắp chăn, chỉnh nhiệt độ điều hòa, còn tỉ mỉ ghim góc chăn lại.
Cảnh Nghi thoải mái nằm trong chăn, động đậy một chút: "Anh vỗ nhẹ đầu em đi."
Lệ Vấn Chiêu hơi ngớ người, nhìn cậu đầy hoài nghi.
Cảnh Nghi vểnh cằm lên, chăn quấn sát tận cổ: "Đắp chăn chuẩn chỉnh thì phải vỗ nhẹ một cái cho nó đúng bài."
Lệ Vấn Chiêu giơ tay vỗ hai cái lên trán anh: "Vậy được chưa?"
Cảnh Nghi nhăn mặt: "...Cái này nhìn y như muốn phong ấn em vậy."
Dù thế, đôi mắt đỏ hoe của cậu từ từ khép lại, ngoan ngoãn nằm im trong chăn. Lệ Vấn Chiêu dỗ: "Ngủ đi. Lát nữa uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Cảnh Nghi gật đầu răm rắp, cuộn tròn trong chăn như một bé mèo ngoan ngoãn.
Khi Lệ Vấn Chiêu rời đi, cậu bắt đầu thấy buồn chán. Vẫn còn phấn khích vì mấy trò hề trong tiểu phẩm, cậu trốn trong chăn lấy điện thoại ra nghịch.
Vừa mở điện thoại, tin nhắn của "lão gia nhà họ Cảnh" đã tới.
[Lão Cảnh]: Cảnh Nghi, con từ bao giờ lại kết bạn với người họ Tô vậy?
[Ngài Cảnh đại gia]: ?
"Người họ Tô" gì nữa đây? Chỉ một mình Thẩm Thù Bách đã đủ khiến cậu đau đầu lắm rồi, giờ lại thêm họ Tô thì nhà họ Lệ chắc muốn bùng nổ luôn.
[Lão Cảnh]: Có một người đàn ông họ Tô hôm nay tìm đến nhà, hỏi ta đủ thứ chuyện kỳ quặc.
[Ngài Cảnh đại gia]: Ổng hỏi gì ạ?
[Lão Cảnh]: Ông ta hỏi gần đây con có gì bất thường không, rồi còn hỏi cả lịch sử bệnh lý gia đình nhà mình.
Cảnh Nghi: "..."
Ra là Thẩm Thù Bách.
Rõ ràng cái người này không muốn buông tha cậu, còn mò đến nhà họ Cảnh. Không biết đã kể lể linh tinh gì nữa.
[Ngài Cảnh đại gia]: Thế ba nói gì ạ?
[Lão Cảnh]: Nói gì nữa, ta cầm chổi quét hai phát đuổi ông ta đi luôn.
[Ngài Cảnh đại gia]: Uy vũ quá ba ơi! [Icon mèo xoa vai.jpg]
[Lão Cảnh]: Có gì đâu. Con làm việc cho tốt, chăm sóc cho thiếu gia nhà họ Lệ cẩn thận. Lần sau họ Tô đến, ta lại quét thêm vài phát. [Icon nắm đấm có sức mạnh trời ban.jpg]
Cảnh Nghi cười mím môi, trong lòng thấy hơi áy náy. Được ông cụ dạy dỗ bao năm, vậy mà giờ đây quản gia như cậu chẳng làm nổi việc gì, lại còn để Lệ Vấn Chiêu phải chăm ngược lại.
Đúng là... đảo lộn càn khôn.
[Lão Cảnh]: Mà cái tên trên WeChat của con là sao thế hả? Không nghiêm túc chút nào. Mau đổi đi, định làm "đại gia" của ai đây? Nếu mấy thiếu gia nhà họ Lệ mà thấy thì ra cái thể thống gì!
Cảnh Nghi: "..."
Lỗi này không phải tại cậu. Cái tên WeChat này vốn do "nguyên bản" của cậu đặt, chứ cậu đâu có ngông cuồng vậy. Chẳng qua... lười đổi thôi mà.
Ngẫm nghĩ một chút, không dám trái ý ông cụ, cậu đổi bừa sang cái khác.
[Mộng dài lười tỉnh]: Dạ rồi đây ạ.
[Lão Cảnh]: ...
Vừa nhắn tin xong, tiếng cửa phòng bị vặn làm cậu giật mình. Cảnh Nghi vội nhét điện thoại xuống dưới gối, giả vờ ngủ.
Lệ Vấn Chiêu bước vào, thấy cái chăn trên giường phồng lên, rõ là cục quản gia nào đó đang làm chuyện mờ ám.
"Dậy uống thuốc đi."
Cảnh Nghi ngồi bật dậy: "Nhanh vậy ạ?"
Phàn Minh lắp cánh vào rồi à?
Lệ Vấn Chiêu đưa cho cậu cốc nước ấm: "Nhờ lễ tân khách sạn mang tới."
Cảnh Nghi ngoan ngoãn uống thuốc, rồi bị dỗ nằm xuống. Đèn trần bị tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ ấm áp từ đèn ngủ.
"Thuốc hạ sốt có cả thành phần an thần, ngủ một giấc đi. Nếu sáng mai còn sốt, tôi sẽ đưa em đi bệnh viện."
Cảnh Nghi nằm trong chăn, mắt tròn xoe: "Nghe lời anh ạ!"
.
Khách sạn ban đêm.
Cảnh Nghi nhẹ nhàng chui vào chăn, mặt đầy tự tin: "Yên tâm đi, có vũ khí khoa học hỗ trợ, đối phó với mấy con virus nhỏ xíu này chẳng khác gì b.óp ch.ết một con muỗi."
Nhưng nghĩ thì đẹp, mà hiện thực thì... Sau khi uống thuốc hạ sốt chưa lâu, Cảnh Nghi đã chìm vào giấc ngủ lờ đờ, thế mà trong mơ, nhiệt độ cơ thể tăng cao, mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi trán rịn ra như suối.
Giữa lúc mơ màng, cậu cảm giác mình như một con cá vừa bị vớt ra khỏi nước, há miệng đớp từng hơi mà vẫn thấy thiếu oxy. Đau khổ quá chừng!
Trong cơn lơ mơ, cậu nghe tiếng cửa mở, một mùi hương quen thuộc đến gần, cảm giác yên tâm khiến Cảnh Nghi lại chìm sâu vào giấc ngủ.
9 giờ tối.
Lệ Minh Chức đến khách sạn, trong ba lô toàn là mấy món quà nhỏ nhặt được cho Cảnh Nghi. Nhờ thư ký Phàn mách nước, cậu biết được số phòng và đi thẳng lên tầng cao nhất.
Nhưng khi bước ra khỏi thang máy, vừa đi được vài bước, cậu thấy có một người đứng trước cửa phòng từ xa.
Người đó... ừm... dáng vẻ quen quen, nhưng phong cách ăn mặc thì hơi... kỳ lạ:
Dưới mặc độc chiếc quần short, để lộ cặp chân thon dài; trên là áo sơ mi mỏng manh như sương khói, bên trong chẳng khác gì bức tranh che một nửa.
Lệ Minh Chức: "???"
Cái gì đây? Drama này đúng là tôi đến đúng giờ rồi!
Ở hành lang vắng vẻ, Kha Minh Hoa lạnh run cầm cập.
Sau khi rời khỏi đây, hắn đã tìm cách moi móc số phòng của Lệ Vấn Chiêu. Lúc này, trời đã khuya, hắn lén mò lên tầng cao nhất.
Kha Minh Hoa biết rõ thành công của Lệ Minh Chức đến từ nền tảng quyền lực mạnh mẽ phía sau. Nói cách khác, chính là nhờ người đàn ông này.
Hắn không có "chống lưng," mà mọi thành tựu đạt được đều nhờ vào nỗ lực và vận may. Đời hắn đã quá khó khăn rồi, nên việc tiếp cận Lệ Vấn Chiêu là cơ hội vàng để hắn chen chân vào thế giới thượng lưu.
Hắn hít sâu, cố sưởi ấm cánh tay và chân lạnh cóng, chỉnh lại tóc tai, rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
"...Kha Minh Hoa?"
Một giọng nói vang lên bất ngờ khiến hắn suýt nhảy dựng. Ngoảnh lại thì thấy Lệ Minh Chức đang đeo ba lô, chậm rãi tiến lại gần.
Kha Minh Hoa: "..."
Thôi chết, đúng người sai thời điểm.
Lệ Minh Chức nhìn từ đầu đến chân bộ dạng của hắn, lại liếc qua số phòng. Bất giác hiểu ra chuyện này chẳng phải điều tốt lành gì.
Mặt cậu lạnh tanh: "Hóa ra đây là lý do cậu tìm tôi, để hỏi về anh trai tôi?"
Khắc Minh Hoa co rụt cổ, cố che sự xấu hổ: "Chuyện này chẳng liên quan đến cậu."
"Cậu biết mình đang làm gì không?" Lệ Minh Chức gắt lên.
"Tôi không cần cậu dạy đời." Khắc Minh Hoa lảng tránh ánh mắt cậu.
"Anh trai tôi không thích đàn ông." Lệ Minh Chức dằn giọng: "Nếu để anh ấy thấy cậu ăn mặc thế này, cậu nghĩ mình còn chỗ đứng trong giới giải trí không?"
Kha Minh Hoa đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng gượng: "Không thể nào."
Hắn đã điều tra kỹ: Lệ Vấn Chiêu, 29 tuổi, khối tài sản khổng lồ, không có bất kỳ tin đồn tình cảm nào. Nếu không phải đã có người trong lòng, thì chỉ có thể thích đàn ông.
Rõ ràng, hắn đã cược vào khả năng thứ hai!
Vừa lúc này, cửa phòng bật mở.
Kha Minh Hoa mừng rỡ kêu lên: "Lệ tổng..."
Nhưng chưa nói hết câu, hắn lập tức ngậm miệng, vì khung cảnh trước mắt làm hắn á khẩu.
Lệ Minh Chức cũng trố mắt nhìn: Ủa?
Lệ Vấn Chiêu đứng trước cửa, tóc rối bù, áo hơi xộc xệch, gương mặt đầy nghiêm nghị. Quan trọng nhất là... trên tay anh đang bế một người.
Một người nhỏ gọn, được cuốn trong chăn, chỉ lộ ra vài sợi tóc mềm mại.
Lệ Vấn Chiêu lướt qua hai người ngoài cửa: "Lái xe sao?"
Lệ Minh Chức như robot trả lời: "Dạ..."
"Xuống xe, chở anh tới bệnh viện."
Lệ Minh Chức ngay lập tức chạy về hướng thang máy, đầu óc vẫn rối bời:
Trời ơi! Anh cả có người trong lòng rồi! Là ai? Là người nào mà còn nhanh tay hơn cả Kha Minh Hoa này chứ?
Cậu nhịn không được, chỉ muốn lát nữa kéo hai anh trai còn lại vào để tám chuyện cái quả dưa nóng hổi này!
Tại cửa khách sạn, Kha Minh Hoa hoàn toàn hóa đá.
Lệ Vấn Chiêu bế người trong tay, động tác nhẹ nhàng như sợ làm đau đối phương.
Còn hắn? Đứng đó run cầm cập trong bộ đồ "quyến rũ" mà chẳng ai thèm nhìn lấy.
Tư liệu không sai, quả nhiên Lệ Vấn Chiêu thích đàn ông, nhưng mà mình tới muộn mất rồi.
.
Hôm sau.
Cảnh Nghi tỉnh dậy vào trưa hôm sau. Cậu vẫn thấy lơ mơ, nhưng mùi thuốc sát trùng trong không khí làm cậu tỉnh táo lại đôi chút.
Mở mắt ra, người đầu tiên cậu thấy là Lệ Vấn Chiêu đang ngồi cạnh giường, tay lật tài liệu.
Cảnh Nghi cất giọng khàn khàn: "Này... anh đang... làm gì thế?"
Lúc nghe thấy tiếng động, sắc mặt Lệ Vấn Chiêu thoáng dịu xuống: "Đừng nói gì cả, em vừa mới hạ sốt thôi."
Cảnh Nghi nuốt khan, cổ họng khô khốc, cố gắng phát ra âm thanh, nhưng vừa mở miệng đã thành tiếng "quạc quạc" như vịt kêu.
Cảnh Nghi: "?"
Ở đây có vịt hả?
Cậu nhanh chóng ngậm miệng lại.
...Thật cay đắng. Bị ốm xong, cậu thành vịt luôn rồi sao? Đây là cảm giác bị virus đấm cho không kịp đỡ.
Lệ Vấn Chiêu gọi bác sĩ đến kiểm tra. Sau một hồi thăm khám, bác sĩ kết luận rằng Cảnh Nghi đã hạ sốt, cổ họng khàn là hậu quả của cảm cúm, chỉ cần uống thuốc vài ngày là ổn.
Chẳng mấy chốc, thủ tục xuất viện hoàn tất, Cảnh Nghi được đưa về căn hộ ở trung tâm thành phố để nghỉ ngơi.
Trải qua cơn cảm cúm nặng, cả người cậu như bị rút cạn sức lực. Ngủ một giấc trên xe, cậu mới gượng lại được một chút tinh thần.
Về đến nhà, Cảnh Nghi liền lết vào phòng ngủ, định tắm rửa xong thì lên giường cuộn tròn như một con sâu.
Cửa vừa đóng lại, cậu còn chưa kịp cúi đầu cởi áo thì phía sau đã vang lên tiếng gõ cửa: "Đừng tắm lâu quá, cẩn thận ngất xỉu."
Cảnh Nghi há miệng, trả lời: "Quạc..."
【Em biết rồi mà.】
Nhanh chóng tắm rửa qua loa, Cảnh Nghi thay bộ đồ ngủ rồi nhặt đống quần áo bẩn dưới đất định đem ra máy giặt. Nhưng chợt khựng lại...
Hai phút sau, cậu buông đống quần áo bừa bộn, chạy ra mở cửa.
Lệ Vấn Chiêu vừa pha xong cốc nước ấm, đang bóc thuốc một cách rất bài bản theo lời dặn của bác sĩ. Đôi mắt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đêm qua, khi quản gia nhỏ của anh đột ngột sốt cao, anh đã thức trắng ở bệnh viện. Sáng ra lại phải tiếp một cuộc gọi của Lương Kinh để bàn dự án mới, cộng thêm xử lý vài văn kiện phức tạp, đến giờ anh đã kiệt sức.
Cảnh Nghi đứng trước cửa, tóc vẫn còn ướt, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh.
Lệ Vấn Chiêu cau mày, điều chỉnh nhiệt độ phòng lên cao hơn: "Sao không sấy khô tóc đã?"
【Có sấy rồi, nhưng vẫn hơi ẩm.】
Lệ Vấn Chiêu bước tới, kiểm tra một lượt, phát hiện tóc cậu đã khô gần hết, chỉ còn đuôi tóc hơi ẩm chút xíu: "Ra ngoài làm gì?"
Cảnh Nghi ngẩng mặt, đôi mắt đen láy nhìn anh, đôi môi nhợt nhạt hơi mím lại: 【Đại thiếu gia, em mượn điện thoại anh đặt ship đồ được không?】
Lệ Vấn Chiêu hơi bất ngờ, đưa điện thoại ra: "Muốn mua gì?"
Cảnh Nghi hơi nghiêng đầu, đáp nhỏ:
【Sinh mệnh thứ hai của em hình như để quên ở khách sạn rồi.】
Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Sinh mệnh thứ hai là cái gì?"
Cậu mỉm cười ngượng ngùng: 【Điện thoại.】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Hóa ra trước khi ngủ, Cảnh Nghi định chơi điện thoại một lát, rồi vô thức nhét nó dưới gối. Đêm qua cậu sốt bất tỉnh, chắc Lệ Vấn Chiêu không phát hiện ra.
Cảnh Nghi mở điện thoại định thao tác, nhưng Lệ Vấn Chiêu ngăn lại: "Không cần đâu, Phàn Minh lo việc trả phòng rồi. Cậu ta sẽ kiểm tra xem có đồ gì bỏ sót không. Lát nữa mang cơm tới, em hỏi cậu ta là được."
【Nhỡ anh ấy quên thì sao?】
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu dán lên người cậu, bình thản đáp: "Không đâu."
Đúng là thư ký đa năng, Cảnh Nghi gật đầu, sau đó lẻn về phòng.
"Khoan đã."
Cảnh Nghi dừng bước: "..."
"Ra đây uống thuốc đã." Lệ Vấn Chiêu cười khẽ: "Chạy cái gì?"
【Em đâu có chạy, chỉ là muốn ngủ một giấc đã rồi uống sau.】
Lệ Vấn Chiêu cười nhạt: "Ừ, tôi tin."
Cảnh Nghi: "..."
Cực chẳng đã, cậu đành ngoan ngoãn uống thuốc. Uống xong, cậu ngáp một cái, nhìn quầng thâm dưới mắt Lệ Vấn Chiêu, đoán chắc anh cũng chưa ngủ đủ. Sau một hồi đắn đo, cậu rụt rè hỏi:
【Đại thiếu gia, anh có muốn... ngủ cùng em không?】
Lệ Vấn Chiêu ngạc nhiên nhướn mày, sau đó gật đầu: "Được."
Cảnh Nghi chớp chớp mắt, đầy hoài nghi. Chỉ là một giấc ngủ trưa thôi, nhưng sao vẻ mặt anh lại như thể vừa ký xong hợp đồng lớn vậy?
Rồi cậu cũng hiểu lý do.
Lệ Vấn Chiêu bước vào phòng ngủ của cậu.
【......】
Anh bắt đầu cởi áo khoác.
Cảnh Nghi ngồi trên mép giường, ngoan như mèo con, không dám nhúc nhích.
Đúng là lỗi của cậu, không nói rõ "ngủ cùng" là mỗi người một góc giường.
Lệ Vấn Chiêu vừa cởi cúc áo cổ tay vừa nói nhẹ nhàng: "Em bị cảm, ngủ cùng tiện chăm sóc."
Cảnh Nghi nhìn anh, thở dài: 【Anh không sợ virus của em làm tổ trên người anh à?】
Lệ Vấn Chiêu bật cười kiểu rất tổng tài bá đạo: "Tôi tập luyện thường xuyên, thể chất chưa đến mức yếu ớt như vậy."
【......】
Cảnh Nghi thấy mình vừa bị "cà khịa".
Lệ Vấn Chiêu nằm xuống cạnh, còn Cảnh Nghi thì quay lưng lại, tự cuộn mình như cuốn chả giò trong chăn.
【Ngủ thì ngủ, ai sợ ai chứ.】
Lệ Vấn Chiêu bật cười, kéo chăn lên. Cảnh Nghi chỉ cảm nhận được một nguồn nhiệt áp sát lưng mình.
【...!!!?#^$>+^??!!!**】
"Không ngủ mà lẩm bẩm cái gì vậy?"
Tiếng cười nhỏ của Lệ Vấn Chiêu làm Cảnh Nghi giật mình, cậu vội nhắm tịt mắt. 【Ngủ ngon, Makka Pakka.】
"..."
Cậu cứ nghĩ lần đầu "chung giường" sẽ căng thẳng đến không ngủ được, nhưng hóa ra lại đánh giá thấp thuốc giảm đau. Một lát sau, cậu đã thở đều, ngủ sâu.
Lệ Vấn Chiêu hé mắt, nghiêng người kiểm tra trán cậu. Thấy cậu không sốt lại, anh hơi nhích về phía cậu, nhắm mắt ngủ tiếp.
.
Không biết đã bao lâu, Cảnh Nghi bị nóng mà tỉnh.
Mở mắt ra, đập vào mắt cậu là gương mặt đang ngủ của Lệ Vấn Chiêu.
Ngủ thì anh nằm ngoài, tỉnh lại cậu đã "lăn" vào lòng anh từ lúc nào, bị vòng tay anh ôm nhẹ lấy. Trong phòng quá ấm, cậu cảm thấy mình như sắp hóa thành bánh hấp vậy.
Lệ Vấn Chiêu vẫn chưa tỉnh, mà Cảnh Nghi thì cũng không dám làm phiền, ngoan ngoãn nằm im.
Lúc này cậu mới hiểu vì sao trong mấy cuốn tiểu thuyết hay phim truyền hình, nhân vật chính cứ thích ngắm trộm người mình thích lúc ngủ.
Nếu đối tượng là Lệ Vấn Chiêu, cậu cũng ngắm. Không chỉ ngắm, mà còn thấy cực kỳ thích thú.
Trong ấn tượng của cậu, Lệ Vấn Chiêu luôn mang dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, mạnh mẽ và điềm tĩnh, một mình chống đỡ cả bầu trời nhà họ Lệ.
Nhưng lúc ngủ, anh lại yên bình và dịu dàng đến kỳ lạ. Đôi môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt của Cảnh Nghi bất giác rơi vào đó. Cậu nuốt khan một cái, trong đầu bất giác nhớ tới cảm giác mềm mại của hai cánh môi ấy...
Bỗng một tiếng thở khẽ vang lên, kéo cậu về thực tại.
Cảnh Nghi ngơ ngác: "...?"
Lệ Vấn Chiêu mở mắt.
Cảnh Nghi: "..."
Anh nhìn cậu vài giây, rồi bất ngờ bật cười, tiếng cười trầm thấp lan tỏa trong lồng ng.ực. "Những suy nghĩ của em đúng là táo bạo quá đấy. Phim bản quyền chắc cũng chẳng rộng lượng bằng anh đâu, nhỉ?"
"..."
Aaaaaaaasa
Cảnh Nghi suýt nữa bóp nát chăn. Trời ơi, suy nghĩ trong đầu cậu lại bị lộ sạch sẽ rồi!
Cậu tức tối: 【Chết tiệt! Buff này mà có công tắc thì chết ai chứ?!】
Lệ Vấn Chiêu cười đến mức không dừng lại được, cậu liền nhào tới bịt miệng anh lại:
【Cười thêm tiếng nào nữa, em cho anh biết tay!】
Nhưng Lệ Vấn Chiêu hoàn toàn không sợ, chỉ càng cười lớn hơn. Trong mắt anh, dáng vẻ giận dữ của cậu chẳng khác gì một chú mèo xù lông mà thôi, mềm mềm, dễ thương vô cùng.
Sau khi cười đủ, Lệ Vấn Chiêu vòng tay ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: "Anh cũng thích em, giống như cách em thích anh vậy. Nghe em nói thế, anh rất vui."
Cảnh Nghi ngượng đỏ mặt: 【Dậy đi.】
Lệ Vấn Chiêu lại lười biếng nằm ì: "Đợi thêm chút nữa."
Hiếm khi có cơ hội ôm lấy cậu như thế này, anh đúng là không muốn buông tay.
Cảnh Nghi vừa định cựa quậy thì bụng bỗng réo vang "ầm ầm".
【............】
Lệ Vấn Chiêu cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Thôi, dậy đi nào. Phàn Minh chắc cũng sắp tới rồi."
Cảnh Nghi lập tức chui tọt vào chăn, che mặt: 【Anh ra trước đi. Để em... lấy lại phong độ đã.】
Lệ Vấn Chiêu: "Lấy lại phong độ?"
【...giảm bớt đói khát, quay lại làm người.】
"..."
.
Không rõ là do Lệ Vấn Chiêu sắp xếp hay Phàn Minh có siêu năng lực tính giờ, mà ngay khi Cảnh Nghi thay đồ xong, chuông cửa đã reo.
"Lệ tổng, đây là bữa tối của ngài."
Lệ Vấn Chiêu đứng dậy mở cửa: "Vào đi."
Phàn Minh mang hộp thức ăn vừa nấu vào, còn Cảnh Nghi thì mím môi, ánh mắt ngập ngừng: 【Thư ký Phàn...】
Nhưng cậu không phát ra âm thanh, chỉ mấp máy môi.
Phàn Minh: "?"
Cảnh Nghi ngước đôi mắt long lanh nhìn Lệ Vấn Chiêu, cầu cứu.
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, bất lực làm thông dịch viên: "Cậu ấy hỏi tối nay ăn món gì."
Phàn Minh: "..."
Dù đã quen với sự ăn ý đáng sợ của hai người, anh vẫn bị sốc trong vài giây:
"Là những món thanh đạm bồi bổ: đậu phụ tôm, cá vàng chiên, canh bí nấu vịt, nấm cục với nấm hương, và chè lê chưng tuyết."
Cảnh Nghi nghe xong chảy nước miếng: 【Nhanh nhanh nhanh, dọn bàn ăn ngay!】
Lệ Vấn Chiêu rất hiểu ý, tự tay chuẩn bị bát đũa, lại còn tỉ mỉ nhắc nhở: "Cá để lát nữa ăn, giờ uống canh trước đã... Tôm ăn ít thôi... Không muốn uống thuốc nữa đúng không?"
"..."
Phàn Minh gần như hóa đá tại chỗ.
Sau vài giây choáng váng, anh bỗng nhớ ra điều gì đó, liền lấy trong túi ra một vật nhỏ: "Cảnh quản gia, đây chắc là điện thoại của cậu. Tối qua tôi tìm thấy ở khách sạn."
Cảnh Nghi sung sướng nhận lấy, quay sang giơ ngón cái với Lệ Vấn Chiêu.
Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Cảm ơn thư ký Phàn."
Phàn Minh hoàn toàn ngơ ngác: "..."
Phải mất một lúc anh mới nhớ ra cách nói chuyện: "Không có gì."
Năm phút sau, Phàn Minh rời khỏi nhà họ Lệ trong trạng thái lơ mơ.
Vừa lúc ấy, điện thoại reo lên.
[Tên họ Trâu hỗn đản]: Khi nào về? Cơm xong rồi. [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]
Phàn Minh đứng ngẩn người một lúc, rồi nhắn lại: "Anh đoán thử xem tôi đang nghĩ gì?"
[Tên họ Trâu hỗn đản]: ......???
Phàn Minh bậy cười, cảm thấy mình điên thật rồi.
[Phàn Minh]: Thư ký Trâu thông minh như thế, hóa ra cũng chẳng biết 'thần giao cách cảm' là gì à?
[Tên họ Trâu hỗn đản]: .........