Vì sốt cao, Cảnh Nghi phải ở nhà suốt ba ngày, tóc tai rối bù, mỗi ngày chỉ loanh quanh từ giường ra phòng khách rồi lại quay về giường, chính thức biến thành một chú cá muối lười biếng.
【Chán muốn xỉu luôn á!】
Cảnh Nghi nằm dài trên sofa, lướt điện thoại đặt hàng online.
Dạo này tài chính của cậu khá rủng rỉnh, không còn lăn tăn chuyện giá cả hay đọc bình luận nữa, cứ thấy thích là mua, niềm vui bóc hàng đã trở thành ánh sáng cứu rỗi những ngày nằm dài chờ tóc mọc.
Dịch vụ giao hàng ở thế giới này rất phát triển, đặt hôm nay, mai hàng đã đến nơi.
Sáng nay, cậu nhận được vài tin nhắn báo hàng tới, vừa nhấm nháp niềm vui mở hộp, vừa nằm ườn trên sofa, chân gác cao đong đưa, nhàn nhã đến mức khiến cả chú mèo lười cũng phải ghen tị.
Đang hí hoáy đặt thêm hai món nữa, cậu đột nhiên nghe tiếng "ting ting" của ứng dụng chat. Tin nhắn hiện lên:
[Tiểu Thiếu Gia đã mời bạn vào nhóm. Mau vào trò chuyện nào!]
Ơ? Nhóm gì thế?
Cảnh Nghi xoay người, bò dậy, tiện tay với lấy một quả cherry trên bàn nhét vào miệng, vừa nhai vừa tò mò mở nhóm ra xem.
[Tên nhóm tạm thời (4)]
Cảnh Nghi: ???
[Tiểu Thiếu Gia]: Chào mừng Cảnh Nghi vào nhóm nhé~
Cảnh Nghi: O.o? Gì vậy trời?
Với một tấm lòng tràn đầy hiếu kỳ, cậu nhấn vào danh sách thành viên, phát hiện ngoài Lệ Vấn Chiêu ra, cả ba cậu em trai nhà họ Lệ đều có mặt đông đủ.
Nhìn hàng tên sắp xếp ngay ngắn, Cảnh Nghi bật cười: Bộ định làm cách mạng, bắt đầu từ việc cô lập đại thiếu gia hả?
Còn chưa kịp nghĩ xem mình có nên làm gián điệp cho Lệ Vấn Chiêu hay không, Cảnh Nghi đã thấy nhóm bắt đầu náo nhiệt:
[Lệ Úc]: Đây là nhóm gì?
[Tiểu Thiếu Gia]: Nhóm hoạt động bí mật, mấy anh đừng nói, nghe em nói trước!
[Lệ Đình]: ...Có rắm mau thả.
Sau một hồi im lặng, tin nhắn của Tiểu Thiếu Gia hiện lên:
[Tiểu Thiếu Gia]: Tin nóng! Nhà mình sắp có đại tẩu rồi!
[Lệ Đình]: ?
[Lệ Úc]: Em nói nhảm gì thế.
[Tiểu Thiếu Gia]: Thật mà! Chính mắt em thấy!
Cảnh Nghi: ?!
Cậu bất giác căng thẳng. Cậu với Lệ Vấn Chiêu rõ ràng đâu có biểu hiện thân mật gì trước mặt người khác, Tiểu Thiếu Gia thấy gì chứ?
[Tiểu Thiếu Gia]: Hôm trước anh cả đi dự lễ khai máy chương trình của em. Tối đến, em thấy anh ấy ôm một cậu trai từ trong phòng khách sạn đi ra! Là một cậu trai! Em còn đích thân lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện nữa!
...
[Lệ Úc: Em có nhìn lầm không đấy?
[Tiểu Thiếu Gia]: Nhìn rõ ràng luôn! Em trố mắt ra nhìn mà!
[Lệ Úc]: ...
[Lệ Đình]: Chậc, nhìn anh cả thì có vẻ lạnh lùng xa cách, ai mà ngờ sau lưng lại chơi lớn thế? Đến mức làm người ta ngất xỉu?
Ngay sau đó, Tiểu Thiếu Gia đổi tên nhóm thành: "Hội săn lùng chị dâu"
Cảnh Nghi: "..."
Đúng là ba vị thiếu gia quá rảnh rỗi, không tìm gì hay ho để làm lại thích hóng hớt chuyện đời tư của người ta, mà lại còn là của anh trai mình. Muối ăn nhiều thế không sợ bị phù à?
[Lệ Đình]: Cảnh Nghi đâu, sao không nói gì? Anh cả bên cạnh bao giờ lại có thêm một cậu trai thế?
Cảnh Nghi căng thẳng đến nỗi không dám nằm ườn nữa, ngồi xếp bằng ngay ngắn, gõ tin nhắn thật cẩn thận:
[Mộng dài lười tỉnh]: Không có đâu.
[Lệ Úc]: Cậu ở bên anh ấy lâu thế, sao không phát hiện gì?
[Mộng dài lười tỉnh]: Thật sự tôi không biết gì hết á.
Ngay lập tức, Lệ Đình sửa tên nhóm thành: "Hội rình mò tìm chị dâu"
Cảnh Nghi: "..."
Tên nhóm càng lúc càng kỳ cục. Ba anh em nhà họ Lệ rõ ràng đã vượt mọi giới hạn trên con đường ăn dưa hóng chuyện.
[Lệ Úc]: Lệ Đình, đứng đắn lên.
Lần này, Lệ Úc đổi tên nhóm thành: "Hội đi khắp thế gian tìm chị dâu"
Cảnh Nghi: "..."
Nhìn đi, còn chẳng tốt hơn tẹo nào.
[Tiểu Thiếu Gia]: Gõ chữ phiền quá, chúng ta gặp nhau trực tiếp đi, tiện hơn, còn tổng hợp được cả manh mối.
Lệ Úc và Lệ Đình đều đồng ý ngay tắp lự.
Có vẻ như scandal tình ái của Lệ Vấn Chiêu quá hấp dẫn, khiến ba cậu em không thể kiềm chế nổi.
Cảnh Nghi vội vàng rút lui: [Tôi không đi đâu, đang cảm mạo phát sốt, tự cách ly trong thành phố đây.]
[Tiểu Thiếu Gia]: Sao đến cả anh cũng bị bệnh rồi?
[Lệ Đình]: Khoan đã, Minh Chức, em đưa anh cả đến bệnh viện nào?
[Tiểu Thiếu Gia]: Bệnh viện của Thủ Thành ạ.
[Lệ Đình]: Lạ ghê, anh tra hồ sơ bệnh viện hôm đó, chẳng thấy ai khả nghi, chắc anh cả đã xóa hồ sơ rồi. Nhưng anh lại tìm ra một chuyện thú vị...
Cảnh Nghi thót tim. Cậu quên mất rằng tổng tài bá đạo luôn có siêu năng lực tra cứu hồ sơ, từ bệnh án, đặt vé máy bay, thuê nhà, đến cả nắm bắt từng hơi thở của cô dâu chạy trốn.
[Tiểu Thiếu Gia]: Anh ba, anh tìm được gì rồi? Nói mau nói mau!
Cảnh Nghi nuốt nước bọt cái ực.
[Lệ Đình]: Cảnh quản gia, cậu sốt đến 39,8 độ, não gần như chín rồi phải không? Há há há há há há!
Cảnh Nghi: "............"
Cậu thở phào.
Cứ tra đi nhé, ba vị cứ mạnh dạn mà đào bới, tôi thách các vị tìm ra đấy. Cứ kiểu này, cả đời cũng chẳng tra đến đầu tôi đâu!
Nhắn thêm vài câu cho có lệ, Cảnh Nghi hoàn toàn yên tâm. Ba vị thiếu gia chẳng những không nghi ngờ cậu, mà còn đang bàn chuyện tìm chị dâu từ... ngoài dải ngân hà.
.
Khi chiều dần buông, Cảnh Nghi lén nhìn vào thư phòng, thấy Lệ Vấn Chiêu vẫn đang họp.
Cuộc họp quốc tế này bắt đầu từ tám giờ sáng, Lệ Vấn Chiêu vừa chuyên nghiệp vừa thông thạo ngoại ngữ, một mình cân cả đám đối tác.
Giọng anh vang lên trầm ấm như băng từ nghe tiếng anh ngọt ngào, chỉ tiếc Cảnh Nghi nghe một chút đã muốn choáng váng, đành lùi lũi quay lại phòng mình, quyết không làm phiền.
Đại thiếu gia cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, vậy mình cũng cố gắng... nằm chơi dưỡng bệnh thôi!
Đến bữa tối, đang loay hoay tính mua đồ ăn, thì điện thoại reo, giọng Phàn Minh vang lên: "Cảnh quản gia, Lệ tổng bảo tôi mang tài liệu qua nhà, phiền cậu lát nữa ra mở cửa nhé."
Cảnh Nghi đương nhiên là rất sẵn sàng, giọng khỏe khoắn đáp: "Được chứ!"
Chợt nhớ ra điều gì, cậu bổ sung thêm: "À mà này, thư ký Phàn, có thể giúp tôi một việc được không?"
Phàn Minh không chút lưỡng lự: "Tất nhiên rồi, cậu cứ nói."
"Có một lô hàng vừa tới, tổ chức quyết định cử anh làm người liên lạc."
Phàn Minh: "???"
Cảnh Nghi nghiêm túc: "Mật khẩu tôi sẽ gửi riêng cho anh."
Phàn Minh im lặng một hồi, cuối cùng bật ra một câu đầy chán nản: "Cảnh quản gia, cậu cần tôi đi lấy hàng thì nói thẳng luôn, vòng vo làm gì cho mệt?"
Anh vừa thở dài vừa tự nhủ, tí nữa tim mình suýt rớt ra ngoài vì tưởng "thiếu phu nhân" lén lút làm gì phạm pháp, mà mình lại bị lôi kéo vô vụ này.
Nghĩ tới cảnh báo cáo cho đại thiếu gia, tay run run bấm gọi, thật đúng là khó xử.
May mà Cảnh quản gia vẫn biết giữ chừng mực.
Nói chuyện với Phàn Minh xong, Cảnh Nghi lập tức gọi điện đặt đồ ăn từ nhà hàng năm sao dưới nhà.
Mấy ngày nay cậu bị ốm, toàn nhờ nhà hàng này tiếp tế, đồ ăn rất hợp khẩu vị. Nghĩ đến việc nhờ Phàn Minh đi lấy đồ hộ, Cảnh Nghi còn chu đáo đặt thêm hai món mà anh thích: cá mai chiên và sườn om tiêu xanh.
Hai mươi phút sau, Phàn Minh xuất hiện với một tay ôm tài liệu, một tay xách cả đống hàng chuyển phát nhanh.
Lúc đó, Lệ Vấn Chiêu vừa kết thúc cuộc họp. Hai người tranh thủ thảo luận vài vấn đề công việc, còn Cảnh Nghi thì ngồi xếp bằng trên thảm, hào hứng xé bao bì đóng gói.
Khi tất cả các đồ ăn đều được "giải phóng", cả ba cùng nhau ăn cơm, không khí cực kỳ vui vẻ.
Nhưng niềm vui của Cảnh Nghi chỉ kéo dài đến khi... Lệ Vấn Chiêu thản nhiên gạt toàn bộ các món cay nóng ra xa khỏi tầm với của cậu.
Cảnh Nghi cầm đũa, vừa chọc vào không khí vừa nhỏ giọng kháng nghị: "Em khỏe rồi mà."
Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng tuyên bố: "Để đề phòng tái phát, em cứ kiêng thêm hai ngày nữa đi."
Cảnh Nghi lườm nguýt đầy nghi ngờ.
"Anh xem em là thủy tinh hả? Không thể nào! Dù không phải thép, thì em ít nhất cũng là bê tông cốt thép! Một chút cảm cúm mà làm sao đến mức phải kiêng cữ chứ?"
Lệ Vấn Chiêu đặt đũa xuống, ngẩng đầu liếc nhìn: "Mắng tôi?"
Cảnh Nghi giật mình, nhanh chóng cúi gằm mặt, cắm cúi gắp cơm, không dám hó hé gì thêm.
Phàn Minh ngồi cạnh nhìn tình huống mà không dám hó hé, đũa giơ lên giữa không trung run run như muốn xin phép rút lui.
Không cam chịu thất bại, Cảnh Nghi đảo mắt, chuyển mục tiêu. Cậu cười híp mắt nhìn Phàn Minh: "Phàn thư ký, chắc anh muốn ăn hải sản đúng không? Xa quá với tay không tới hả? Để tôi giúp..."
Nhưng đũa của cậu còn chưa chạm vào miếng cá thì cả đĩa đã bị Lệ Vấn Chiêu "hộ tống" ra chỗ khác an toàn.
Cảnh Nghi nhìn chằm chằm chỗ trống trên bàn mình, lòng đau như cắt: "..."
Lệ Vấn Chiêu quá hiểu cái tính lươn lẹo của cậu, liền nhẹ nhàng cắt đứt ý đồ từ trong trứng nước.
Thật ra không phải Lệ Vấn Chiêu ác ý, mà bàn đầy món cay nóng, nếu cậu ăn bậy thì bệnh lại tái phát. Nghĩ đến viễn cảnh nửa đêm phải đưa cậu vào viện, anh quyết không nhượng bộ.
Thấy Cảnh Nghi vẫn len lén nhìn quanh, Lệ Vấn Chiêu nheo mắt hỏi: "Lại nhắm món gì nữa hả?"
Cảnh Nghi lập tức rụt tay lại, lúng túng bào chữa: "Không, em chỉ định lấy khăn giấy thôi!"
Vừa nói, cậu vừa gắng gượng bốc ba tờ khăn giấy, động tác đầy sức mạnh như thể đang biểu diễn.
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, ánh mắt sâu xa: "Có vẻ tôi hiểu lầm em rồi."
Cảnh Nghi thở phào, cười cợt nhả: "Thôi, em tha lỗi cho anh."
"..." Lệ Vấn Chiêu im lặng, nhưng ánh mắt nói lên nhiều điều.
.
Đến lúc cơm nước xong xuôi, Phàn Minh vội vàng chuồn mất, không dám nán lại thêm một phút.
Khi nhà chỉ còn lại hai người, Cảnh Nghi nằm ườn trên bàn, giọng đầy oán trách: "Lúc có người ngoài, anh có thể chừa cho em chút thể diện không?"
"Đối xử với em như với trẻ con, người ta nhìn em kiểu gì đây?"
Lệ Vấn Chiêu từ bếp vọng ra: "Em muốn cái gì cơ?"
Cảnh Nghi nâng cằm, khịt mũi: "Thể diện của một người trưởng thành."
Lệ Vấn Chiêu cầm khăn lau tay, đi tới xoa đầu cậu: "Yên tâm, trong mắt Phàn Minh, em hoàn toàn không giống người trưởng thành đâu. Ít nhất về mặt tâm lý thì không."
Cảnh Nghi bật ngửa: "Anh nói cái gì cơ?"
"Đùa thôi," Lệ Vấn Chiêu cười khẽ, đưa tay chạm nhẹ vào má cậu: "Em là cây hài của nhà này. Ai nhìn cũng thấy vui."
Cảnh Nghi nghe thế mà lòng mềm nhũn, nhưng miệng vẫn bật ra một câu: "Ồ, thì ra tôi là trò cười."
"..." Lệ Vấn Chiêu dừng tay, cảm thấy đã quen với cái cách não cậu hoạt động. Anh bình tĩnh đáp: "Hiểu kiểu nào tùy em."
Cảnh Nghi xụ mặt, đẩy tay anh ra: "Tay anh sắp làm nát mặt em rồi đấy!"
"Còn lâu." Lệ Vấn Chiêu nhìn gương mặt tròn đầy sức sống của cậu, cười nhẹ. Ngón tay vô thức nhéo thêm một cái nữa.
Cảnh Nghi: "..."
Cuối cùng, Lệ Vấn Chiêu nâng cằm cậu, giọng nghiêm túc hơn: "Mấy ngày này em đừng đi lung tung nữa, cứ bám sát tôi."
Cảnh Nghi nhìn anh đầy nghi hoặc: "Tại sao?"
"Bên nhà họ Thẩm giờ chỉ còn hấp hối, tôi sợ hắn sẽ giãy chết, gây chuyện."
"Gì cơ? Nhanh vậy?"
Cảnh Nghi bám lấy tay anh, tò mò hỏi: "Anh làm cách nào vậy?"
Lệ Vấn Chiêu nhếch môi, đầy bí ẩn: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Cảnh Nghi: "???"
Và chẳng cần chờ lâu, hai ngày sau, cậu đã biết tất cả.
Cảnh Nghi hoàn toàn không biết Lệ Vấn Chiêu đã làm gì sau lưng mình, nhưng khi anh vừa khỏe lại và quay lại công ty, cả nơi này đã xôn xao với tin tức về vụ "nhà sập" của Tập đoàn Thẩm Thị.
Tin sốc 1: Lão tổng Thẩm Thị, Thẩm Thù Bách, bị nghi ngờ cấu kết với trùm lừa đảo của nước Mãn Quốc để kiếm lời bất hợp pháp!
Tin sốc 2: Thẩm Thù Bách và ảnh hậu Tần Ninh Ninh đã chính thức chia tay!
Tin sốc 3: Thư ký nữ mới nhậm chức của Thẩm Thị bị thương nặng, nhập viện, nghi bị bạo hành bởi chính sếp. Hiện cảnh sát đã vào cuộc điều tra...
Mỗi dòng tin đều như đập búa vào đầu người dân, khiến cả Thủ Thành chấn động, còn bảo an ở Lệ Thị cũng rôm rả bàn tán.
Cảnh Nghi đứng hình tại chỗ: "Cái gì đây trời má!!!"
Ở trong nhà dưỡng bệnh vài ngày mà ngoài kia như cách cả nghìn năm, thế giới đã thay đổi chóng mặt. Không phải chứ, Thẩm Thù Bách "sập nhà" nhanh đến thế là do "hào quang nhân vật chính" hết hạn sao?
Cả ba tin tức kia gộp lại đúng kiểu chất xúc tác để "nướng" anh ta trên lửa. Tin tức chỉ trong một tuần đã lan nhanh hơn lửa cháy rừng, đến độ chó đi ngang đường cũng phải sủa vài tiếng.
Cảnh Nghi chắc chắn đây không phải trùng hợp. Tay của Lệ Vấn Chiêu chắc chắn đã khuấy động ít nhiều.
Giờ cổ phiếu Thẩm Thị tụt dốc không phanh, công ty vốn đã khó khăn nay càng thêm khốn đốn.
Nhưng điều khiến Cảnh Nghi thấy buồn cười nhất lại là... nữ chính Tần Ninh Ninh thực sự chia tay Thẩm Thù Bách rồi à?!
Ủa?!
Vậy bộ đôi "CP chính" này tan vỡ rồi, cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này chẳng phải nát bét hay sao? Liệu có ngày nào đó thế giới này sụp đổ luôn không, rồi tất cả mọi người, bao gồm cậu, biến thành "mẩu giấy vụn tiểu thuyết" mà bay về miền vô định?
Nghĩ đến đây, Cảnh Nghi bỗng thấy việc bản thân bị quẳng vào đây đúng là cách mà cõi trên "phi tang" không để lại dấu vết.
Cậu ngồi độc chiếm chiếc bàn dài trong văn phòng của Lệ Vấn Chiêu, dùng chiếc máy tính cấu hình "xịn sò" của tổng giám đốc để xem tin tức. Ngón tay cứ thế cuộn chuột mượt mà, nhìn hết bài này đến bài khác.
Xem đến đoạn chẳng còn gì mới, cậu tiện tay cầm con chuột "v.uốt v.e" như đang vỗ về một con thú cưng, rồi chống cằm ngẩn người.
Cửa phòng bỗng "két" một tiếng.
Phàn Minh bước vào, vừa tìm tài liệu vừa nói: "Cảnh quản gia, tôi đến lấy tài liệu cho Lệ tổng."
Cảnh Nghi vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ sâu thẳm, không thèm phản ứng.
Chờ Phàn Minh lấy xong tài liệu, quay ra thì vẫn thấy anh quản gia ngồi như tượng, mắt đờ đẫn. Không nhịn được, anh ta lên tiếng: "Cảnh quản gia?"
"...Hả?" Cảnh Nghi cuối cùng cũng tỉnh.
"Cậu ngồi đờ ra đây cũng lâu rồi."
"Thật á?"
"Thật." Phàn Minh nhìn xuống con chuột trong tay Cảnh Nghi, mặt không cảm xúc: "Con chuột của Lệ tổng sắp được cậu mài cho bóng loáng rồi."
Cảnh Nghi lập tức thả chuột ra, nhìn bàn tay mình đầy vẻ áy náy: "...À."
Phàn Minh thấy thế, lịch sự hỏi: "Cậu cần tôi giúp gì không?"
Cảnh Nghi chán nản nằm dài ra bàn: "Đại thiếu gia đúng là cao tay, tôi còn chưa nghĩ ra cách xử lý Thẩm Thù Bách thì người ta đã gần như 'game over' rồi."
Phàn Minh mỉm cười: "Lệ tổng trước giờ vẫn vậy mà."
Cảnh Nghi ngồi bật dậy, chống tay lên bàn, môi nhếch lên như diễn thuyết: "Đáng tiếc tôi thì đầy mưu kế, nhưng lại phải chịu cảnh hoài tài bất dưỡng!"
"..." Phàn Minh chớp mắt, sửa lời cậu: "Ý cậu là hoài tài bất ngộ."
"Tôi nói sai à?"
"Ừ."
"Vậy tôi nói thành gì?"
"Hoài tài bất dưỡng."
"..." Chết tiệt, sao tự dưng vui quá mà "lỡ lời" thế này?!
Sau vụ việc, trên mạng đầy tin đồn về Thẩm Thị. Cảnh Nghi biết điều, không ra ngoài lông bông nữa, cũng chẳng dám gọi đồ ăn giao đến.
Lệ Vấn Chiêu đã tăng cường an ninh để đề phòng Thẩm Thù Bách giở trò bẩn, nên cậu cũng ngoan ngoãn ăn ở nhà ăn công ty.
Hôm nay vừa bước vào nhà ăn, Cảnh Nghi ngó quanh: "Có phải em hoa mắt không? Hình như nhà ăn hôm nay đông vui bất thường?"
Lệ Vấn Chiêu thản nhiên đáp: "Mấy dự án phá sản gần đây của Thẩm Thị đều do tôi tiếp nhận, phần lớn là nửa chừng bỏ dở, nhưng chắc chắn mang về lợi nhuận."
Ồ, ra là đang sắp "phát tài." Bảo sao dạo gần đây cậu toàn mơ đẹp, mà mơ mãi không trùng lặp.
Nhưng vừa bước vào nhà ăn, không khí náo nhiệt ban nãy bỗng tắt ngấm như ai bấm nút "tắt tiếng".
Cảnh Nghi vốn không thích bị người khác nhìn chăm chăm khi ăn, nhưng ở cạnh Lệ Vấn Chiêu, ánh mắt của người xung quanh cứ như X-quang chiếu qua chiếu lại, khiến cậu ăn chẳng thấy ngon, cuối cùng phải bỏ bữa giữa chừng.
Lệ Vấn Chiêu phát hiện, liền hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"
"Không phải." Cảnh Nghi ôm khay cơm, lí nhí: "Em sợ bản thân không hợp... ánh mắt của họ."
Ăn cơm có nửa tiếng, mà cậu thấy mình bị "soi" đến mấy chục lần.
Lệ Vấn Chiêu nghẹn lời, vừa buồn cười vừa xót xa, đành nói: "Về văn phòng trước đi, lát nữa tôi bảo Phàn Minh chuẩn bị trà chiều."
"Được nha!" Cảnh Nghi lập tức lấy lại sức sống, đứng dậy quay người... rầm! keng!
Khay cơm rơi xuống đất, bát canh văng tung tóe.
Cảnh Nghi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy Lệ Vấn Chiêu giữ lấy tay mình, bàn tay đỡ cả eo cậu: "Em không sao chứ?"
Người thì không sao, chỉ có áo là ướt nhẹp. Thì ra vừa rồi cậu vô ý va phải một nhân viên nữ đi ngang, khiến cả bát canh đổ hết lên người.
"Xin, xin lỗi!" Cô gái hoảng hốt, mặt trắng bệch: "Tôi không để ý... Tôi thực sự xin lỗi!"
Cảnh Nghi vội xua tay: "Không sao, là tôi đụng vào cô mới đúng, tôi phải xin lỗi mới đúng."
Cô gái nhìn Lệ Vấn Chiêu, trông càng căng thẳng: "Nhưng áo anh ướt hết rồi... Hay là tôi giúp anh giặt, hoặc trả phí giặt là..."
"Không cần đâu." Cảnh Nghi nắm lấy vạt áo ướt, nhăn nhó cựa quậy: "Tôi thay cái mới là được."
Lệ Vấn Chiêu liền nói: "Về văn phòng trước đi, ở đó có sẵn đồ để thay."
Cảnh Nghi nghe lời, gật đầu: "Dạ."
.
Về tới văn phòng, để tránh vải ướt dính lên người, Cảnh Nghi đi lạch bạch như vịt, còn hỏi: "Từ khi nào văn phòng có sẵn đồ của em vậy?"
Lệ Vấn Chiêu thản nhiên: "Là đồ của tôi."
Cảnh Nghi liếc nhìn, ước lượng sự khác biệt về vóc dáng hai người, nhíu mày: "Không vừa đâu."
Lệ Vấn Chiêu cụp mắt nhìn xuống, trong khi Cảnh Nghi đang loay hoay kéo cổ áo của mình, chiếc áo hoodie rộng thùng thình bị vén đến mức từ góc nhìn của anh, gần như chẳng còn gì là "bí mật quốc gia".
Trong ánh mắt sâu lắng của Lệ tổng chợt lóe lên một tia sáng mờ ám.
Cảnh Nghi: Hả?
Ủa, có nhầm không vậy? Sao lại cảm giác ánh mắt của Lệ tổng vừa rồi hơi... xanh xanh?
Lệ Vấn Chiêu hít sâu, giọng trầm thấp ra lệnh: "Mặc áo lại đàng hoàng."
"Lạnh!" Cảnh Nghi nhảy lùi như con thỏ bị giật mình, vừa xoa xoa cổ vừa bật cười ngượng ngùng: "Anh đừng chạm vào em chứ!"
Lệ Vấn Chiêu im lặng nhìn cậu, trông chẳng khác nào bị trêu tức đến nghẹn họng.
Khi lên tới tầng cao nhất, Cảnh Nghi nhanh chóng chui tọt vào phòng nghỉ. Cậu cởi chiếc hoodie ướt nhẹp ra và phát hiện lớp áo lót bên trong cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
Lệ Vấn Chiêu cầm đến cho cậu một bộ quần áo mới tinh chưa từng mặc: "Mặc tạm bộ này đi."
Cảnh Nghi nhận lấy, ngó nghiêng một lượt rồi thắc mắc: "Anh... quay mặt đi được không?"
Lệ tổng nhướn mày, không đuổi cậu ra ngoài đã là tử tế lắm rồi. Nhưng cuối cùng, anh gật đầu đầy thiện chí: "Tôi sẽ ra ngoài-"
Chưa nói hết câu, Cảnh Nghi đã quay phắt lưng lại, chẳng buồn chờ.
Cậu vội vàng lột lớp áo lót dính nước lạnh như băng ra, vừa lau sơ qua người, vừa run lập cập.
Lớp da trắng mịn của Cảnh Nghi dưới ánh sáng đèn trở nên đặc biệt bắt mắt, khiến Lệ Vấn Chiêu, người lỡ đứng trước gương, vô tình thấy hết mọi thứ.
Lệ tổng chết lặng: "..."
Ban nãy trong thang máy chỉ là "tưởng tượng sơ bộ". Còn giờ thì... hình ảnh thật sự đã chính thức xâm chiếm trí não.
Một giây trước, Lệ Vấn Chiêu còn tự hào vì khả năng kiềm chế sắt thép của mình, giờ đây anh cảm thấy lòng kiên định ấy đang bị thử thách nghiêm trọng.
Cảnh Nghi vừa lau người vừa cảm nhận không khí xung quanh như giảm vài độ, chẳng nghĩ ngợi gì, cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc màn thay đồ đông lạnh này.
Bỗng, âm thanh bíp bíp bíp vang lên chói tai khiến cậu giật bắn cả mình. Đang định quay đầu, Cảnh Nghi nhận ra bóng người in lên sàn.
"..."
Cảnh Nghi cứng đờ. Sau lưng cậu, Lệ Vấn Chiêu - người lẽ ra đã đi ra ngoài - không biết từ khi nào đã đứng ngay đó, tỏa bóng lớn che kín cả ánh đèn trên đầu.
"Anh... sao vẫn ở đây?" Cảnh Nghi vừa sững sờ vừa hoang mang hỏi.
"Em quên lấy quần áo" Lệ tổng bình thản đáp, như thể mình không hề làm gì sai.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt của Lệ Vấn Chiêu sâu thẳm như cực quang Bắc Cực.
... Cái kiểu nhìn này không phải như đang ngắm "bé thỏ con" đâu, mà rõ ràng là ánh mắt của sói đói trước một miếng thịt tươi sống.
Cảnh Nghi rùng mình, muốn chui xuống đất trốn: "Anh, anh ra ngoài đi mà!"
Lệ tổng vẫn không nhúc nhích: "Cần tôi giúp không?"
Giúp? Mặc quần áo mà cũng cần giúp á?
Cảnh Nghi cuống cuồng giật lấy bộ đồ từ tay anh, hấp tấp chui vào. Nhưng cậu không để ý bộ áo sơ mi này đã được cài kín cúc cổ.
Vừa chui đầu vào, Cảnh Nghi đã bị kẹt cứng!
Cậu đứng giữa phòng, bụng nhỏ phơi ra, dáng đứng kỳ quặc như một con búp bê vải bị hỏng.
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Cảnh Nghi: "..."
"Mau ra ngoài đi!" Cảnh Nghi hoảng loạn hét lên, cố giãy khỏi chiếc áo nhưng không làm được gì.
Thấy cậu càng vùng vẫy càng tệ, Lệ tổng thở dài, tiến tới nắm nhẹ tay cậu kéo ra khỏi đống hỗn độn: "Đứng yên. Để tôi."
Chỉ vài giây sau, chiếc áo được cởi bung cúc. Cảnh Nghi như con mèo bị sợ, thò đầu ra ngoài, mặt đỏ như gấc chín.
Cả hai nhìn nhau, không ai nói gì.
Cảnh Nghi bỗng nhớ lại chuyện "nước thần kỳ" lần trước, ánh mắt Lệ tổng bây giờ sao mà giống y đúc. Cậu cúi gằm mặt, tim đập loạn xạ, không biết nên nhìn đi đâu.
"Giúp xong rồi," giọng Lệ Vấn Chiêu trầm thấp. "Em muốn đuổi tôi đi à?"
Cảnh Nghi cứng họng: "... Vậy anh còn định làm gì nữa?"
"Không phải em nghe được suy nghĩ của tôi sao?"
"......"
Cậu muốn gào lên:
Đừng nhắc nữa! Từ nãy đến giờ, cái bíp bíp bíp trong đầu em sắp làm em điếc luôn rồi!
Cảnh Nghi thở dài, nói nhỏ xíu: "Đại thiếu gia, anh biết đây là văn phòng chứ?"
Lệ tổng khẽ gật, đầy vẻ thản nhiên.
Cảnh Nghi cúi đầu, lí nhí: "Cho nên, chúng ta đừng ở chỗ này làm chuyện kinh thế hãi tục..."
Lệ Vấn Chiêu: "..."