Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 106

Thẩm Kiến Thanh vẫn luôn tưởng rằng "hít phải dị vật" mà bác sĩ nói là do lông trên cổ áo phao của Tần Việt khi về Giang Bình gây ra, cô ấy nghĩ chiếc áo này đã bị mình cấm chỉ, sau này hẳn sẽ không khiến Tần Việt ho nữa, cho nên cô ấy không oán trời trách đất dù chỉ một giây.

 

Nhưng lúc này, cô ấy đang xem video, nghe thấy ho dữ dội hoàn toàn bất đồng với bầu không khí ấm áp, nỗi căm hận Dụ Hủy trong lòng bắt đầu âm thầm tăng thêm.

 

Thẩm Kiến Thanh thoát khỏi đoạn video đã phát xong, phát đoạn video tiếp theo—— Video của camera hành trình được lưu thành từng đoạn—— Tiếng đóng cửa, giọng hát xa lạ của Tần Việt, và câu kết thúc "Hi vọng mọi người đều sẽ giống tôi, gặp được một ai đó, chầm chậm đồng hành với người ấy, chầm chậm già đi" trong đoạn video, cứng nhắc đi vào tâm trí Thẩm Kiến Thanh.

 

Cô ấy bất động xem hết đoạn video Tần Việt đã quay vào tối hôm đó, khung hình dừng lại vài giây, đột nhiên chuyển sang một tiệm đồ ngọt có sắc điệu tươi sáng—— Cửa hàng của Hạ Tây.

 

Nhìn thấy đường nét khuôn mặt quen thuộc đối diện Dụ Hủy, Thẩm Kiến Thanh bỗng siết chặt máy tính.

 

Hồi cấp 3, người đó và Dụ Hủy như hình với bóng, cô ta đã giúp Dụ Hủy cướp nhật ký của cô ấy, cũng từng lớn tiếng giễu cợt sau lưng cô ấy.

 

Bọn họ nói gì khi ngồi cùng nhau, Thẩm Kiến Thanh gần như chẳng cần phải đoán.

 

Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh dần tối sầm, trán nổi gân xanh.

 

Bọn họ đã chi tiết hóa cơn ác mộng của Tần Việt.

 

Tần Việt rất thích nhận sai, rất giỏi nhận sai.

 

Vậy mà bọn họ lại chi tiết hóa cơn ác mộng của cô!

 

"Thẩm Kiến Thanh!" Giọng nói của Từ Tô Du đột nhiên vang lên, mang theo vẻ nghiêm túc và căng thẳng hiếm thấy.

 

Trước mắt Thẩm Kiến Thanh trắng xóa, chỉ còn lại những âm thanh mơ hồ trong video.

 

"Sự việc đã qua nhiều năm thế rồi, việc gì cậu cứ muốn nhắm tới Thẩm Kiến Thanh, ngoài thích cậu ra..."

 

Từ Tô Du nhanh chóng bước tới nhấn tạm dừng, âm thanh đột nhiên im bặt.

 

Tầm nhìn trắng xóa của Thẩm Kiến Thanh không thể tập trung vào một điểm, cô ấy nhìn về phía màn hình, mỉa mai cười một tiếng, nói: "Tô Du, tôi thích loại người như Dụ Hủy, chị nghĩ những chuyện sau này liệu có phải đều là quả báo do mắt tôi mù hay không?"

 

Từ Tô Du trầm giọng: "Là vì có một vài người đáng chết."

 

Thẩm Kiến Thanh im lặng hồi lâu mới "ừ" một tiếng, tầm mắt dần bắt đầu rõ ràng.

 

Thẩm Kiến Thanh tắt video, cô ấy không cần xem tiếp nội dung trong đó cũng có thể đoán được đầy đủ.

 

Đã nhiều năm qua đi rồi, bọn họ đã không còn có thể gây ra nhiều tổn thương cho cô ấy từ lâu, nhưng lại có thể chèn ép Tần Việt đến không thở nổi.

 

Giao diện quay trở lại tập tin theo động tác của Thẩm Kiến Thanh, cô ấy nhìn thấy Tần Việt đã đánh dấu từng chứng cứ theo dòng thời gian, trên đầu, còn có một tập tin Word.

 

Thẩm Kiến Thanh bấm đúp mở, trong đó ghi lại rõ ràng từng phát hiện của Thẩm Kiến Thanh, từng bước kế hoạch, từng người, từng vật có thể lợi dụng, và cái giá phải trả cho đó.

 

Phía sau tên các nữ sinh của Hoàng Văn Phong, Tần Việt gạch chéo, không định lợi dụng họ để định hướng dư luận.

 

Hoàng Điềm...

 

Tần Việt nói: "Xin lỗi."

 

Dù trong nội dung ghi chép của cô đã viết rõ, những hành động của cô sẽ không gây ra bất tổn hại thực chất nào cho Hoàng Điềm, thậm chí còn có khả năng giúp cô bé giải mẫn cảm với cái chết của con mèo vào một ngày nào đó trong tương lai, nhưng vẫn là nỗi day dứt đối với cô.

 

Cô giống như Từ Tô Du đoán đêm qua, tồi một cách hoàn hảo mà không có giới hạn.

 

Như vậy rất mệt mỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh biết.

 

Trong lòng Thẩm Kiến Thanh như bị dao cứa, nhưng lại không cảm thấy đau, cô ấy đọc từng dòng ghi chép của Tần Việt, giọng nói bình tĩnh lạ thường: "Tô Du, hình như cô ấy thật sự đã làm rất nhiều chuyện xấu xa."

 

Đầu mày Từ Tô Du cau chặt: "Không có cái nào là cô ấy thật sự chủ động làm."

 

"Ừ," Thẩm Kiến Thanh gật đầu, "Tôi biết, cô ấy như thế này, chỉ là vì không phải tiểu thư đài các mà thôi."

 

Muốn gì mất đó.

 

Cô muốn sống sót trong xã hội phức tạp và đầy biến động này, cũng muốn sống sao cho trong sạch, liêm khiết, cô muốn liều mạng giành lấy, nhưng lại không muốn hoàn toàn biến chất, cuối cùng buộc phải ép mình nửa đứng trong ánh sáng, nửa chìm vào bóng tối.

 

Cô không phải một người hoàn hảo, nhưng sống rất thực tế lại nhiệt huyết.

 

"Tô Du, cô ấy tỉnh chưa?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

 

Từ Tô Du mím chặt môi, chần chừ do dự.

 

"Vừa rồi bác sĩ thăm khám, nói tình trạng khá ổn định." Từ Tô Du nói.

 

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Thẩm Kiến Thanh đã hiểu.

 

Thẩm Kiến Thanh đóng tài liệu và máy tính, quay đầu nhìn Từ Tô Du, trịnh trọng nghiêm túc nói: "Cảm ơn chị."

 

Ánh mắt Từ Tô Du phức tạp: "Chuyện của Dụ Hủy, em cứ thế bỏ qua?"

 

Thẩm Kiến Thanh cười: "Trước đó Tần Việt cũng hỏi tôi như vậy, tôi nói để tôi suy nghĩ đã."

 

"Giờ thì sao?"

 

"Vẫn phải suy nghĩ."

 

Nghĩ cách khiến Dụ Hủy trả giá nhiều hơn, đồng thời chừa đường lui cho các cô, giống như Tần Việt.

 

Những ngày tháng sau này của các cô vẫn còn dài, không thể vì một con chuột trong rãnh nước mà vấy bẩn một đời không dễ gì có được của các cô.

 

Từ Tô Du mấp máy môi, như muốn nói chuyện, nhưng trước khi thốt thành lời thì đột nhiên nuốt lại, cúi đầu, nói: "Chuyện của Hoàng Điềm, tôi sẽ nghĩ cách. Tôi có thể coi là có tiếng trong ngành này, những năm qua cũng tham gia không ít vụ án công ích, muốn tiếp cận Hoàng Điềm có lẽ sẽ không quá khó."

 

Thẩm Kiến Thanh nhất thời không hiểu: "Tại sao lại phải tiếp cận Hoàng Điềm?"

 

"Để chữa khỏi bệnh cho cô bé." Từ Tô Du nhìn vào mắt Thẩm Kiến Thanh nói: "Hoàng Điềm khỏi bệnh, trong lòng Tần Việt sẽ bớt đi một việc, sau này cô ấy hạnh phúc, em cũng sẽ vui vẻ theo."

 

Thẩm Kiến Thanh hơi sững sờ.

 

Từ Tô Du nói: "Không cần nghĩ nhiều, tôi không có âm mưu gì với em đâu."

 

"Tôi biết." Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng nói: "Tôi chỉ đột nhiên nghĩ rằng từ khi quen biết đến hiện tại, chị liên tục giúp đỡ tôi, tôi chưa báo đáp bất kỳ thứ gì cho chị."

 

Từ Tô Du nói: "Có đấy."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Là gì?"

 

Từ Tô Du im lặng vài giây rồi mới nói: "Em rất giống cô ấy."

 

Thẩm Kiến Thanh muốn hỏi "Ai', lời chực thốt thì đã có đáp án: "Người chị thích?"

 

"Ừ." Từ Tô Du ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế.

 

"Chúng tôi quen nhau từ năm lớp 7, chỉ vỏn vẹn một tháng sau khi khai giảng đã thân thiến đến mức thuộc vanh vách sở thích của đối phương."

 

"Thành tích của chúng tôi đều rất tôi, ở trong lớp là quan hệ cạnh tranh, nhưng thích học hỏi lẫn nhau hơn."

 

"Chúng tôi dành 3 năm để lớn lên cùng nhau."

 

"Cấp 3, tôi ra nước ngoài, chúng tôi không hề vì thế mà xa cách, ngược lại, do không thể ở gần đối phương nên sự quan tâm trở nên rõ ràng và thẳng thắn hơn, nó cùng với khoảng cách và chênh lệch múi giờ, dần dần cho chúng tôi phát hiện ra thế nào là thích, nhưng chúng tôi khi đó vẫn chưa trưởng thành, cô ấy cũng chưa từng tỏ ra hứng thú với con gái, nên tôi mãi không dám thổ lộ với cô ấy, sợ rằng cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không thể làm."

 

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Sau đó thì sao?"

 

Từ Tô Du nhìn mặt đất, lông mi che mất ánh mắt thăng trầm dao động của cô nàng: "Sau đó cô ấy mắc bệnh nặng, qua đời."

 

Thẩm Kiến thanh sửng sốt, không thể ngờ rằng "Đi mất" mà Từ Tô Du nói là như vậy.

 

"Tô Du..."

 

Từ Tô Du mỉm cười, nói: "Đừng biểu cảm như thế, quả thực tôi không thể chấp nhận sự ra đi của cô ấy, nhưng nó cũng cho tôi biết mình phải làm gì trong tương lai, cô ấy còn giao cho tôi một việc mà có lẽ tôi sẽ phải mất cả một đời mới hoàn thành được, những năm qua tôi sống khá trọn vẹn, bây giờ còn có Dương Dương, cho dù đột nhiên già đi vào một ngày nào đó, thì cũng sẽ không quá cô đơn, vậy nên Thẩm Kiến Thanh, đừng nghĩ rằng em chưa báo đáp được gì cho tôi nữa, mà ngược lại, em cho tôi tưởng tượng ra dáng vẻ của cô ấy sau khi trưởng thành, Tần Việt thì cho tôi gặp được Tề Dương, với mối duyên này, vốn dĩ là tôi phải tìm mọi cách để cảm ơn các em."

 

Thẩm Kiến Thanh không nói nên lời, sự chuyển giao và gửi gắm tình cảm, cô ấy đã quá đỗi quen thuộc—— Vòng tay, con mèo, khu trọ chật chội...

 

Khi chúng có nơi để dừng chân, các cô mới có thể tìm được lý do để giả vờ bình yên an ổn mà sống tiếp.

 

"Cảm ơn." Thẩm Kiến Thanh vẫn muốn nói.

 

Từ Tô Du không lên tiếng, trong lòng cô nàng, những vết thương cũ lâu năm bị khơi lại đang nuốt chửng sự bình tĩnh trong cô nàng từng chút một.

 

Nhớ tới biểu cảm ủ dột của Thẩm Kiến Thanh nhìn thấy khi mới đi ra, Từ Tô Du nắm chặt tay, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

 

"Thẩm Kiến Thanh, đừng manh động chuyện của Dụ Hủy." Từ Tô Du nhắc nhở.

 

Chủ đề đột nhiên bị kéo trở lại, sự thương tiếc cho Từ Tô Du và cô gái đó của Thẩm Kiến Thanh tan biến hoàn toàn, trên mặt chỉ còn vẻ thờ ơ vô tận.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Đương nhiên, cô ta còn chẳng bằng một sợi tóc của Tần Việt, làm sao tôi có thể đặt chuyện của cô ta lên trước Tần Việt được."

 

Từ Tô Du bổ sung: "Dụ Hủy bây giờ chẳng qua là đang vùng vẫy mà thôi, cô ta làm quá nhiều chuyện xấu, sớm muộn gì cũng thất bại."

 

Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi. Chị mau về nghỉ ngơi đi, đợi Tần Việt tỉnh, cô ấy sẽ đãi chị, tôi trả tiền, chúng tôi cùng mời chị một bữa cơm."

 

Thẩm Kiến Thanh hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề về Dụ Hủy, Từ Tô Du đành thôi.

 

Từ Tô Du liếc nhìn phía phòng bệnh, hỏi: "Tôi đi rồi, ai chăm sóc Tần Việt?"

 

Thẩm Kiến Thanh đứng hình, rất nhanh đã cười một tiếng, nói: "Điều dưỡng, cô ấy chuyên nghiệp hơn chúng ta."

 

Còn cô ấy...

 

Thẩm Kiến Thanh chỉ muốn nắm tay trong chốc lại, cử động các khớp tay đã lạnh đến cứng đờ, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay, nhưng chỉ là càng siết lại càng mạnh.

 

Cô ấy vẫn chưa sẵn sàng đến gần khu phòng bệnh.

 

Người ở trong đó nhìn thấu cô ấy rất rõ.

 

Cô ấy sợ mất đi, vẫn luôn sợ, sợ đến mức hình ảnh khổ sở của cô chỉ sượt qua trong đầu là toàn sẽ cứng đờ run rẩy, đầu óc sẽ hỗn loạn đến trống rỗng.

 

Để cô ấy đi vào chăm sóc Tần Việt với tình trạng này, ngoài khiến cơn ác mộng của cô trầm trọng hơn, sẽ chẳng có chút tác dụng gì.

 

Từ Tô Du hôm qua đã hiểu, cô nàng không nói gì, chỉ để lại một câu "Có gì thì cứ gọi điện cho tôi", rồi quay người rời đi.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi một mình, bất động nhìn thang máy lên xuống liên tục.

 

Điện thoại đột nhiên rung lên, Thẩm Kiến Thanh hoàn hồn.

 

Chu Tư phản hồi về những luận văn cô ấy đã gửi: 【Không phải em dịch đúng không?】

 

Thẩm Kiến Thanh mở bàn phím gõ: 【Là tôi, Thẩm Kiến Thanh.】

 

Thẩm Kiến Thanh hỏi: 【Bản dịch có vấn đề à?】

 

Chu Tư vừa mới dậy, nhìn thấy dòng chữ "Thẩm Kiến Thanh" thì ngơ ngác hồi lâu mới ngồi dậy trả lời: 【Không, chính xác ngắn gọn, không chê vào đâu được. Vừa rồi thấy đặt tên file không khớp với thói quen của Tần Việt nên thuận miệng hỏi.】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Được, sau đó có vấn đề gì, cô có thể trực tiếp gửi WeChat cho tôi, lát nữa tôi thêm cô.】

 

Chu Tư nhíu mày: 【Tần Việt đâu?】

 

Tin nhắn vừa được gửi đi, Chu Tư biết mình đã vượt quá giới hạn.

 

Dù cô nàng và Thẩm Kiến Thanh đã bắt tay giảng hòa, nhưng chuyện cô nàng đã từng thích Tần Việt là sự thật không thể chối cãi, bây giờ thiếu suy nghĩ mà hỏi cô ấy chuyện của Tần Việt, ít nhiều cũng không hay, nhưng hấp tấp thu hồi thì lại quá bịt tai trộm chuông.

 

Chu Tư phiền muộn gãi đầu, nhận được phản hồi của Thẩm Kiến Thanh: 【Đang nhập viện.】

 

Chu Tư siết chặt tay, lập tức gọi điện cho Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh thành thật nói về tình trạng của Tần Việt.

 

Chu Tư nhanh chóng xuống giường, nói: "Tôi có thể đến thăm Tần Việt không? Với tư cách là bạn bè đơn thuần."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Đương nhiên là được. Bạn bè của cô ấy không nhiều, cô đến được, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui."

 

Chu Tư nói: "Tôi sẽ xuất phát ngay."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Đợi đã."

 

Chu Tư khựng lại.

 

Thẩm Kiến Thanh: "Có thể đưa cả Hạ Tây tới được không?"

 

Bàn tay Thẩm Kiến Thanh xòe ra, nhẹ nhàng ấn lên máy tính.

 

Dòng đầu tiên trong file Word của Tần Việt đề cập đến Hạ Tây: Đáp ơn cô ấy.

 

Ngay bên dưới là một dòng chữ nhỏ: Tìm cơ hội hỏi giảng viên Thẩm xem có thể ủy quyền gậy trắng cho Hạ Tây không, chị gái Hạ Tây cần, Chu Tư cần, giảng viên Thẩm cũng cần.

 

Cô ấy làm được.

 

Dự tính ban đầu khi cô ấy thiết kế gậy trắng là để đền bù cho Tần Việt, bây giờ Phạm Giai Nguyệt mà Tần Việt quan tâm đã có thể đi lại thoải mái, cho cô ấy thêm một cơ hội để làm cho Tần Việt, cô ấy cầu còn chẳng được, vậy nên chỉ cần Hạ Tay đến, cô ấy sẽ ngay lập tức ký giấy ủy quyền với cô nàng, không chỉ cho cô nàng quyền sử dụng, mà cả quyền chỉnh sửa, cho phép cô nàng tùy chỉnh cho chị gái dựa trên cái hiện có.

 

Chu Tư nghe xong lý do thì có phần do dự, lát sau, nói: "Để tôi thử."

 

Từ ngày hôm đó, cô nàng hỏi về tình hình của Hạ Tây trên WeChat bị người nọ nghe được, người nọ nổi giận, các cô không còn liên lạc nữa.

 

Cách đây vài ngày, chị gái Hạ Tây gọi cô ấy đến nhà dùng bữa, xưng hô mà Hạ Tây gọi cô từ "Chu Tư" đã biến thành "Chị Chu Tư", thay đổi này tượng trưng cho sự chấm dứt của mối quan hệ nhất định giữa các cô, cô nàng không chắc Hạ Tây có còn muốn ở cùng một chỗ với mình nữa hay không.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Làm phiền rồi."

 

Cúp máy, Thẩm Kiến Thanh khóa màn hình điện thoại, lấy máy của mình ra, gọi điện cho trưởng khoa nhãn khoa của bệnh viện công nghệ cao – Trưởng khoa Hoàng.

 

"Ông vẫn cần quyền sử dụng gậy trắng chứ?"

 

"Tôi có một điều kiện."

 

"Chất lượng không thấp hơn thị trường, giá cả không cao hơn thị trường, nếu làm được, tôi sẽ không nhận một đồng phí bản quyền nào, đồng thời hàng năm cung cấp miễn phí ít nhất 4 lần nâng cấp chương trình."

 

Tần Việt từng nói, việc ủy quyền gậy trắng sẽ không khiến cô vui vẻ, nhưng nếu có thể trở thành một việc khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ, thoải mái hoặc có ý nghĩa hơn, thì cô sẽ ủng hộ vô điều kiện.

 

Bây giờ cô ấy đang cảm thấy vui vẻ.

 

Thẩm Kiến Thanh xoa xoa máy tính, thầm hoàn thiện dòng chữ nhỏ của Tần Việt: Chị gái Hạ Tây cần sự tôn trọng của chúng ta, Chu Tư cần hòa giải với chính mình, giảng viên Thẩm cần nói lời từ biệt với quá khứ.

 

Nhiều người cần đến như vậy, không có ý nghĩa thì là cái gì?

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn nhãn tên trên máy tính Tần Việt, thầm nói với cô trong lòng: "Việt, khi em tỉnh lại, em sẽ nhìn thấy tất cả những gì em muốn thấy."

 

Trưởng khoa Hoàng kích động không thôi, đồng ý ngay tức khắc.

 

Thẩm Kiến Thanh hẹn ông sau Tết sẽ bàn chuyện ủy quyền, sau đó ngồi mãi ở sảnh thang máy.

 

Mọi người xung quanh đến rồi lại đi.

 

8 giờ, điều dưỡng đi tới nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh, tốt bụng nhắc nhở: "Bệnh viện chúng tôi có cho thuê giường gấp, 15 tệ/lần, cô có muốn đi nghỉ ngơi một lát không?"

 

Thẩm Kiến Thanh định nói không cần, ai dè khi đứng dậy lại váng đầu hoa mắt, điều dưỡng vội đỡ Thẩm Kiến Thanh ngồi xuống, thở dài: "Chú ý sức khỏe chứ, đừng để còn chưa đợi được cô ấy ra ngoài thì cô đã ngã bệnh trước."

 

Thẩm Kiến Thanh nhắm chặt mặt để làm dịu.

 

Một lát sau, Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu: "Thuê giường ở đâu?"

 

Điều dưỡng lập tức đưa Thẩm Kiến Thanh đi.

 

Thẩm Kiến Thanh ngủ một giấc đến 3 giờ chiều, điều dưỡng nói: "Buổi chiều lại sốt, thấy cô ngủ say quá nên tôi không gọi."

 

Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, vô thức bước lên, chỉ một bước đã đột nhiên dừng lại, nói: "Hiện tại sao rồi?"

 

Điều dưỡng: "Nhiệt độ cơ thể về cơ bản đã ổn định."

 

"Còn những thứ khác?"

 

"Không có tiến triển."

 

Đây cũng coi như là tin tốt.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn về phía ICU, sống lưng thẳng tắp, trông kiên cường và thầm lặng trong mắt người xung quanh.

 

Điều dưỡng ở gần mới có thể thấy rõ môi Thẩm Kiến Thanh khô đến tróc cả da do đã lâu không ăn.

 

Điều dưỡng làm ở bệnh viện đã mười mấy năm, sớm đã chẳng lấy làm lạ với những cảnh tượng này, không những vậy, bà đã từng dìu đỡ không ít người nhà bệnh nhân ngất xỉu vì đau buồn quá mức, đáng lẽ ra đã chẳng còn quá nhiều lòng trắc ẩn, nhưng khi nghĩ đến "Giảng viên Thẩm" không thể thiếu khi Tần Việt mở miệng, bà không nhịn được mà nói: "Đi ăn đi, lát nữa tôi quay video cho cô, để cô xem cô ấy thế nào."

 

Tim Thẩm Kiến Thanh đập thình thịch, ngơ ngác vài giây, hỏi: "Có thể phiền cô chuyển lời giúp tôi được không?"

 

"Lời gì?"

 

"..."

 

Thẩm Kiến Thanh bỗng không nghĩ ra.

 

Bây giờ chủ đề mang vào nhất định phải là chủ đề tích cực, vui vẻ thì mới có ích cho Tần Việt, cô ấy không nghĩ ra được chuyện gì vui vẻ.

 

Điện thoại reo, Chu Tư nói cô nàng và Hạ Tây đã đến, Thẩm Kiến Thanh chợt tỉnh cả người.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Nói với cô ấy, bạn bè ở phía Nam của cô ấy đến thăm cô ấy, còn nữa, giảng viên Thẩm hôm nay sẽ đặc biệt ủy quyền gậy trắng cho người mà cô ấy muốn cảm ơn, hỏi cô ấy có muốn xem không."

 

Điều dưỡng gật đầu đồng ý, nói: "Nhất định sẽ chuyển tới."

 

Điều dưỡng nhanh chân đi vào trong,

 

Điều dưỡng nhanh chân đi vào trong, Thẩm Kiến Thanh từng bước đi ra ngoài, đi giúp Tần Việt đón bạn.

 

Xuống tầng, Chu Tư và Hạ Tây vẫn chưa đến.

 

Gần bệnh viện tắc đường nghiêm trọng, các cô vẫn phải cần khoảng 20 phút nữa.

 

Thẩm Kiến Thanh đến nhà hàng gần đó ăn cơm trước.

 

Trong lúc chờ cơm, Thẩm Kiến Thanh mở Weibo tìm kiếm thông tin của Dụ Hủy.

 

Có một bài đăng xu hướng của tay mơ vượt 10.000 lượt thời.

 

——#Dụ Hủy lên tiếng cho bản thân# Buồn cười ghê chưa, trường cấp 3 của tôi là cũng là Nhất Trung, là bạn cùng lớp của Dụ Hủy, chỉ biết cô ta hồi đó xấu tính kinh khủng, giật băng vệ sinh của các nữ sinh, đốt tóc, kéo nội y, ấn đầu vào bàn rồi đập, nam sinh cũng phải coi là hậu cung cả dàn đấy, hôm nay vẫn còn chơi bạn này, ngày mai đã sờ ngực cùng bạn khác ở hành lang rồi, thật sự là chưa bao giờ nghe cô ta sẽ vì chuyện gì mà ngậm đắng nuốt cay đến cái mức như thế.

 

Những bình luận hàng đầu đã chứng thực phát ngôn của tay mơ này.

 

【Tôi ở tầng dưới, một nữ sinh lớp chúng tôi chỉ yêu thầm cô ta mà cũng bị cô ta làm nhục, chế nhạo giữa đám đông, lại còn tuyên dương khắp nơi.】

 

【Thật đấy, bạn nữ ấy tốt cực kỳ, hay mang cho bọn tôi đồ ăn vặt nhập khẩu, giảng bài cho bọn tôi, cậu ấy chỉ yêu thầm thôi, chẳng làm gì mà cũng bị Dụ Hủy ép chuyển trường.】

 

【Tôi biết cậu ấy, bố Dụ Hủy đánh cô ta ở trường, bạn nữ ấy còn giúp cô ta, nhưng Dụ Hủy lại chà đạp tình cảm của cậu ấy, kinh tởm thật ấy.】

 

...

 

Những trả lời bên dưới đều mắng chửi Dụ Hủy là vong ơn phụ nghĩa.

 

Thẩm Kiến Thanh không nhìn thấy, hai mắt như bị làm mờ, những hình ảnh, chữ cái, tất cả đều mờ ảo, tầm nhìn trắng xóa một mảng lớn.

 

Chuyện của cô ấy có lẽ không thể che giấu được nữa rồi...

 

Cô ấy mặc kệ có mất việc hay không.

 

Giống như cô ấy nghĩ vào ngày trở về Giang Bình: Thân là giảng viên, cô ấy sớm muộn gì cũng phải đánh đổi vì thân phận "đồng tính".

 

Cô ấy đã chuẩn bị từ lâu, nhưng Tần Việt, cô mới nhập học, lỡ bị chuyện của cô ấy liên lụy...

 

"Tần Việt không để ý đâu."

 

Chu Tư đi ngang qua bên đường, nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh, hùng hồn nói.

 

Tầm nhìn trắng xóa của Thẩm Kiến Thanh điều chỉnh tiêu điểm trong nháy mắt, ngẩng đầu nhìn Chu Tư đang đứng ở cạnh bàn.

 

Hạ Tây cũng đã đến.

 

Cô nàng không nói một lời, ngồi vào bên trong, để lại chỗ ngồi bên ngoài cho Chu Tư.

 

Chu Tư ngồi xuống nói: "Đây là lời chính miệng Tần Việt nói."

 

Thẩm Kiến Thanh mở miệng, nói được giữa chừng, giọng mới trở nên rõ ràng: "Nói khi nào, nói như thế nào?"

 

Chu Tư mở WeChat, lướt tìm một hồi cuộc trò chuyện rồi đẩy điện thoại đến trước mặt Thẩm Kiến Thanh nói: "Nói vào ngày cô và Tần Việt hôn nhau ở cổng 071, bị Tống Hồi nhìn thấy."

 

Sắc mặt Thẩm Kiến Thanh thay đổi đột ngột.

 

Chu Tư nói: "Tống Hồi là đồ ngốc, không nghĩ là các cô. Cậu ta không có định kiến gì về đồng tính, là yêu đương bình thường."

 

Hai câu nói tưởng chừng như không liên quan của Chu Tư đã rõ ràng cho Thẩm Kiến Thanh biết, dù Tống Hồi nhìn thấy Tần Việt hôn môi người cùng giới, thì cũng sẽ không có định kiến gì với cô, sau này cùng ở cùng một phòng thử nghiệm, nên như thế nào thì vẫn sẽ như thế đó.

 

Trái tim thắt lại của Thẩm Kiến Thanh buông lỏng, cầm lấy điện thoại của Chu Tư.

 

Giây tiếp theo, từng dòng Chu Tư dàn xếp ổn thỏa Tống Hồi vào đêm hôm đó và ảnh hưởng của việc công khai Tần Việt là người đồng tính được phơi bày trước mặt Thẩm Kiến Thanh, ánh mắt cô ấy từ bình tĩnh chuyển sang hơi dao động, cuối cùng cuộn trào trong đôi đồng tử cô ấy như những ngọn sóng lớn xa ngàn dặm mà con người không thể đương đầu.

 

Chu Tư: 【Tần Việt, em quên những ngày ngoài đi làm, ngày nào cũng đầu tắt mặt tối chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh vất vả như thế nào rồi sao?】

 

Tần Việt: 【Chưa quên.】

 

Chu Tư: 【Vậy em cam tâm nhường thứ đang trong tầm tay cho người khác sao?】

 

Chu Tư: 【Tần Việt, nghiên cứu sinh là cơ hội cuối cùng em, bỏ lỡ, tương lai của em, tiền đồ của em sẽ không mấy hứa hẹn đâu.】

 

Tần Việt: 【Em hiểu ý của chị.】

 

Tần Việt: 【Chị chỉ nhìn thấy nửa năm chuẩn bị cho kỳ thì của em, nhưng 5 năm trước, em đã sống như vậy rồi.】

 

Tần Việt: 【Điều em sợ nhất trên đời này có lẽ là bắt đầu từ con số 0.】

 

Tần Việt: 【Chu Tư, thật sự lâu lắm rồi em không nhìn thấy cô ấy cười thoải mái như vậy.】

 

Chu Tư: 【Có đáng không?】

 

Tần Việt: 【Chuyện tình cảm không thể bàn đến đáng hay không đáng được, chị nên hỏi em có phụ lòng những người đã kỳ vọng vào em hay không.】

 

Chu Tư: 【Vậy em có phụ lòng họ không?】

 

Tần Việt: 【Có, nhưng rồi một ngày, em sẽ dùng biện pháp khác để khiến họ không tức giận, không tiếc nuối.】

 

Thái độ của Tần Việt chỉ cần liếc nhìn là hiểu, sự kiện định của giống như một bàn tay dịu dàng vỗ về trái tim sưng tấy của Thẩm Kiến Thanh, cô ấy nghĩ, hình như cô ấy chẳng cần phải trải qua quá nhiều đắn đo như Tần Việt đã từng, là đã có thể khiến Dụ Hủy phải trả giá nhiều hơn.

 

Tần Việt hoàn toàn không bận tâm thân phận đồng tính của mình bị vạch trần.

 

Tay Thẩm Kiến Thanh run rẩy kịch liệt, cô ấy dùng lực siết chặt, đẩy điện thoại trở lại, bình tĩnh nói: "Cảm ơn."

 

"Không cần cảm ơn. Tôi là bạn của Tần Việt, bây giờ cô ấy không nói chuyện được, tôi có nghĩa vụ phải cho người cô ấy thích biết suy nghĩ của cô ấy." Chu Tư tắt màn hình, câu chữ rõ ràng nói: "Giảng viên Thẩm, cô là nạn nhân, Tần Việt mãi mãi sẽ chỉ cảm thấy những tin tức trên mạng sẽ khiến cô tổn thương, chứ không nghĩ rằng quá khứ của cô là gánh nặng cho tương lai của cô ấy."

 

Thẩm Kiến Thanh bắt chước Tần Việt, nói: "Được."

 

Điều này cô ấy cũng đã biết.

 

Giờ đây cô ấy chẳng cần băn khoăn bất cứ điều, có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, miễn là nằm trong phạm vi pháp luật cho phép.

 

Đây là điều Tần Việt để ý, cô ấy cũng phải tuân thủ.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Hôm nay vội vàng nên không mời các cô đi ăn ở chỗ khác, xem xem ở đây có gì muốn ăn không."

 

Thẩm Kiến Thanh mời Chu Tư và Hạ Tây ăn cơm rồi cùng nhau đi lên khu nội trú.

 

Thời gian thăm khám lần 3 trong khu ICU là từ 6 giờ đến 6 rưỡi tối, một lần tối đa 5 người.

 

Thẩm Kiến Thanh không vào, vẫn ngồi trong sảnh thang máy.

 

Điều dưỡng bận xong thì đi tới, cho Thẩm Kiến Thanh xem một đoạn video của Tần Việt như đã hứa.

 

Ánh sáng trong video không tốt, Tần Việt nhìn vào ống kính, chớp mắt rất chậm, sắc mặt tái nhợt, sau khi nghe điều dưỡng nói "Được rồi", cô cố gắng mở miệng, nói: "Giảng viên Thẩm, em muốn xem."

 

Xem chị từng chút một buông bỏ quá khứ, ký giấy ủy quyền với Hạ Tây.

 

Nhưng trước đó...

 

"Chị đến thăm em được không? Em sợ chị khóc một mình ở ngoài."

Bình Luận (0)
Comment