Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 107

Giọng Tần Việt rất nhẹ, nhưng lời nói lại đinh tai nhức óc, sảnh thang máy rơi vào yên tĩnh trong nháy mắt.

 

Thẩm Kiến Thanh ngắm nhìn khuôn mặt Tần Việt, không cảm nhận được sự chân thực.

 

Cô tỉnh rồi...

 

Cổ họng Thẩm Kiến Thanh nghẹn lời, tầm nhìn rõ ràng trong chớp mắt đã bị hơi nước mờ ảo chiếm chỗ.

 

Cô ấy cũng không muốn như vậy chút nào, nhưng nước mắt cứ như mất khống chế, phóng mạng mà rơi, cô ấy lau thế nào cũng không sạch.

 

2 ngày qua, để giữ cho Tần Việt ở trong môi trường yên bình và tích cực, bớt gặp ác mộng, cô ấy còn chẳng dám đi thăm cô.

 

Bây giờ cô cuối cùng cũng tỉnh rồi...

 

"Ha——"

 

Thẩm Kiến Thanh bật cười một tiếng, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.

 

Thật sự tỉnh rồi.

 

Đã bảo rồi, chỉ là viêm phổi thôi, làm sao có thể đánh bại sư phụ Tần lợi hại như thế được?

 

Cô là mèo 9 mạng mà.

 

...Có ngoan cường đến mấy cũng phải vượt qua đau khổ từng chút một.

 

Thẩm Kiến Thanh dùng mu bàn tay che mắt, da thịt ẩm ướt trong chớp mắt.

 

Tần Việt trong video như đã dự đoán trước, sau khi khựng lại rất lâu, giọng nói lại một lần nữa vang lên: "Giảng viên Thẩm, đến thăm em nhé?"

 

Lồ ng ngực Thẩm Kiến Thanh bị nện mạnh một cú, cô ấy lập tức đứng dậy chạy vào trong, xô mạnh, làm lệch cả giá đựng tờ rơi tuyên truyền về bệnh truyền nhiễm được kê ở cạnh tường, đầu gối đập phải bàn trước đó truyền đến một cơn đau nhói ngay tức khắc.

 

Thẩm Kiến Thanh chỉ tiện tay vịn vào tường, rồi lại sải bước chạy vào trong.

 

Tìm y tá đăng ký, thay trang phục phòng hộ.

 

Thẩm Kiến Thanh cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

 

Khoảng 10 phút sau, Thẩm Kiến Thanh xuất hiện ở ngoài cửa ICU.

 

Nghe thấy tiếng động, Chu Tư đang đứng trước cửa kính nói với Tần Việt "Em không cần lo lắng chuyện bên ngoài, cứ yên tâm dưỡng bệnh" rồi đưa điện thoại cho Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh không kìm được run tay, thứ đồ vật nặng chưa tới trăm gram khi cầm cũng cảm giác nặng trĩu, khiến cổ tay mềm nhũn. Cô ấy đứng nghiêng về phía phòng bệnh, trong dư quang, ảnh ngược in trên kính chồng lên Tần Việt.

 

"Giảng viên Thẩm, chị quay qua đây để em nhìn xem." Giọng nói chân thực hơn, cũng khàn và yếu ớt hơn trong video của Tần Việt phát ra từ ống nghe.

 

Thẩm Kiến Thanh chợt nắm chặt điện thoại.

 

Thẩm Kiến Thanh lúng túng mím môi, chậm rãi xoay người, ánh mắt đi qua tấm kính, các dụng cụ phức tạp, điều dưỡng đang cầm điện thoại giúp Tần Việt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Tần Việt.

 

Lại gầy rồi, vân môi sâu đến mức như sắp nứt ra, toàn bộ khuôn mặt bị vẻ bệnh tật bao bọc chặt chẽ.

 

Ngoại trừ đôi mắt.

 

Thẩm Kiến Thanh vội tiến lên một bước, tay vịn vào tấm kính.

 

Trên giường bệnh, đôi đồng tử luôn bình lặng của Tần Việt đang phản chiếu ánh đèn. Rõ ràng, sáng ngời. Nhìn cô ấy, Tần Việt bỗng mỉm cười, cởi bỏ vẻ từng trải và bình tĩnh của tuổi 27, đôi mắt cong thành hình "trăng non" mà người ta thường ví von.

 

Lúc này, trên đầu không có bầu trời, nhưng những vì tinh tú không hèn mà cùng lấp lánh trong con ngươi cô.

 

Cô cười nói: "Giảng viên Thẩm, chị khóc."

 

Thẩm Kiến Thanh bị vạch trần, trong lòng bỗng chốc đau xót, trong cổ họng như có hàng ngàn câu từ đang tranh nhau tuôn trào, như sắp nổ tung. Cô ấy mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, vô số cảm xúc đang đan xen trong khoang ngực, hóa thành một âm thanh ngập tràn lo sợ, "Việt..."

 

Lời vừa thốt ra, Thẩm Kiến Thnh cắn chặt môi, không để một giọt lệ nào tuôn rơi.

 

Tần Việt khó khăn lắm mới tỉnh lại, nhất định phải cho cô phản hồi tích cực.

 

Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh, ho một tiếng rất khẽ, nói: "Đừng khóc."

 

Thẩm Kiến Thanh gằn giọng: "Chị không khóc!"

 

"Ừ, là đậu vàng rơi."

 

"Không phải!"

 

"Kim cương?"

 

"Em ngậm miệng lại đi!"

 

Tần Việt nói: "Được." Dùng giọng điệu biết điều mà cô giỏi nhất.

 

Thẩm Kiến Thanh cuối cùng vẫn không gắng gượng được, cong eo ngồi thụp xuống sau tấm kính, nghẹn ngào thành tiếng.

 

Tần Việt nghe thanh âm cố gắng hết sức để kìm nén của cô ấy, nụ cười trên khóe môi dần nhạt đi, hốc mắt ửng đỏ.

 

Một bức tường kính, cả trong lẫn ngoài đều yên tĩnh.

 

Hạ Tây lùi đến chân tường, cụp mắt, vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Kiến Thanh vào lần đầu tiên đến tìm cô ấy.

 

Cô ấy từng thờ ơ, kiên định nói với cô nàng, "Gậy trắng không thể ủy quyền, cô đừng lãng phí công sức vì tôi", nhưng hiện tại lại chủ động gọi cô nàng tới, muốn ký giấy đồng ý ủy quyền cho cô nàng, còn ngồi xổm dưới đất, khóc lóc sướt mướt như một đứa trẻ.

 

Tình yêu thật sự rất tuyệt vời, phải không?

 

Nó âm thầm thay đổi không chỉ trạng thái sinh hoạt của một người, mà cả thái độ sống của người đó.

 

Cô nàng...

 

Dưới chân đột nhiên xuất hiện một bóng người.

 

"Đau à?" Chu Tư lùi về sau thấp giọng hỏi.

 

Xương sườn bị thương của Hạ Tây vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay khi vội ra sân bay lại bị người ta va mạnh, mặt trắng bệch suốt cả đường đi.

 

Chu Tư không yên tâm, nhưng lại không thể hỏi, cứ nhịn mãi.

 

Lúc này trông sắc mặt người này thật sự rất khó coi, vẫn không nhịn được mà mở lời.

 

Hạ Tây nghe vậy, trong lồ ng ngực lập tức dâng lên ngọn lửa giận không tên, cô nàng tưởng rằng mình sẽ hét to lên như trước, bảo Chu Tư tránh xa cô nàng ra, lời đến bên môi như bị nghiền nát, chỉ còn lại một câu "Ừ" khó mà nghe thấy.

 

Chu Tư trầm giọng: "Theo chị đến khu cấp cứu."

 

Hạ Tây im lặng, cổ tay bị Chu Tư nắm vội lấy, kéo đi ra ngoài.

 

Chẳng mấy chốc, trong hành làng chỉ còn lại Thẩm Kiến Thanh đang thấp giọng nghẹn ngào.

 

Tần Việt không muốn quấy rầy cô ấy giải tỏa, cũng không muốn cô ấy rời đi với đôi mắt đỏ hoe sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi, vậy là cô đè nén giọng điệu bất an không kém, nói: "Giảng viên Thẩm, chị mà khóc tiếp là em cũng phải khóc theo đấy."

 

Thẩm Kiến Thanh siết chặt tay, nắm thành quyền: "Em dám!"

 

Vừa tỉnh lại đã khóc, tìm đường đến điện Diêm Vương hay gì?!

 

Tần Việt nói: "Em không dám, nhưng nghe chị khóc mãi, em, khụ!"

 

Tần Việt đột nhiên ho mạnh một tiếng.

 

Thẩm Kiến Thanh liền đứng dậy, hoảng sợ nói: "Việt!"

 

Điện thoại được điều dưỡng đặt sang một bên, bà đang giúp Tần Việt hóa đờm và dừng ho một cách bài bản.

 

Không lâu sau, Tần Việt bình tĩnh trở lại, điều dưỡng lại đặt điện thoại trở lại bên tai cô.

 

Thẩm Kiến Thanh vẫn còn sợ hãi nhìn Tần Việt, hai người không ai chủ động mở lời, mãi đến khi điện thoại Thẩm Kiến Thanh nhắc nhở pin yếu, bên tai cô ấy chấn động, cõi lòng mới như đột nhiên sống lại.

 

Đôi môi mím chặt của Thẩm Kiến Thanh mấp máy, đè nén mọi cảm xúc xao động, nhẹ giọng nói: "Gặp bạn bè có vui không?"

 

Tần Việt nói: "Vui."

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng: "Hiếm lắm mới nghe thấy một từ sống động như thế từ miệng sư phụ Tần nhà ta, vậy..."

 

Thẩm Kiến Thanh chăm chú nhìn vào mắt Tần Việt: "Gặp bạn gái thì sao?"

 

Tần Việt chậm lại 2 giây rồi mới nói: "Rất yêu, rất yêu chị."

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, vui vẻ cười lớn: "Ông nói gà, bà nói vịt rồi sư phụ Tần ơi."

 

Tần Việt nhìn hốc mắt đỏ lên trong nháy mắt của Thẩm Kiến Thanh, không đề cập đến những giấc mơ kỳ lạ, đẹp đẽ đó, mà lặng lẽ đợi tiếng cười của Thẩm Kiến Thanh tắt dần rồi hỏi cô ấy: "Có giận em không?"

 

Tiếng cười còn sót lại trong cổ họng Thẩm Kiến Thanh im bặt.

 

Cô ấy hiểu những lời không đầu không đuôi của Tần Việt là đang hỏi về cái gì—— Bề ngoài hẳn là chỉ bao gồm căn bệnh đột ngột khiến cô ấy lo lắng, bên trong...

 

Đồ ngốc này vẫn còn chưa biết cô ấy đã vạch trần bí mật nhỏ của cô cả rồi.

 

Thẩm Kiến Thanh đau trong lòng, cố tình làm mặt hung dữ nói: "Chắc chắn là có rồi, sắp tức chết rồi đây này, về nhà rồi xem chị trừng trị em thế nào."

 

Tần Việt nói: "Ừ, em sẽ sớm ra, sớm theo chị về nhà, em sẽ nghĩ trước xem chị trừng trị em thế nào, không chừa không được."

 

"Ha." Thẩm Kiến Thanh không nhịn được nghiêng đầu cười một tiếng, đôi mắt đo đỏ lườm Tần Việt, "Gặp đồ ngốc rồi, mà chưa gặp ai ngốc đến mức nóng lòng đòi bị đánh."

 

"Khụ, khụ," Giọng Tần Việt khản đặc, "Không ngốc, biết chị không nỡ nên mới dám nói vậy."

 

Tim Thẩm Kiến Thanh mềm nhũn.

 

Cô ấy không nỡ đấy, ở bên đường Tùy Châu, con bé này chỉ tùy tiện cúi đầu, tùy tiện hôn lên khớp tay cô ấy, là cô ấy đã châm chước rồi, làm gì còn giới hạn nào thấp hơn nữa đâu?

 

Cuộc đời này của cô ấy, coi như là cho cô khống chế rồi.

 

Thẩm Kiến Thanh cụp mắt cũng không che giấu nổi ý cười chan chứa.

 

Nhớ đến bài đăng Weibo xem được cách đây không lâu, nụ cười của cô ấy khựng lại, ngước mắt nhìn Tần Việt.

 

"Việt, nếu khi em ra ngoài, chuyện chúng ta yêu nhau được rất nhiều người biết, liệu em có thấy đột ngột không?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

 

Cô ấy đã biết thái độ của Tần Việt đối với việc công khai tình tình cảm, không cần phải hỏi nhiều, nhưng vẫn sợ cô sẽ trở tay không kịp trước biến cố đột ngột này.

 

Tần Việt đoán được điều gì đó, cô hơi nghiêng đầu, ghé sát micro, để Thẩm Kiến Thanh có thể nghe rõ hoàn toàn giọng nói của mình.

 

"Giảng viên Thẩm, chị quên rằng, vào ngày chị cầm hoa đến trường tìm em, chị đã đồng ý cưới em rồi." Tần Việt nói.

 

Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh chấn động, cố định trên khuôn mặt Tần Việt.

 

Tần Việt cạn kiệt năng lượng, tạm dừng một lát mới tiếp tục: "Chị đã đồng ý, nên điều em trông mong mỗi ngày, là chị gióng trống khua chiêng đến rước em, nếu đã như vậy, tại sao em phải cảm thấy đột ngột chứ?"

 

Môi Thẩm Kiến Thanh khẽ run, nước mắt tuôn trào. Cô ấy vội vàng ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay lau nước mắt.

 

Lên tiếng lần nữa, giọng Thẩm Kiến Thanh đã khàn, nhưng trên mặt lại ngập tràn nụ cười trêu chọc: "Nhắc đến lẻo mồm lẻo mép, em thứ Hai thì không ai Chủ Nhật."

 

"Khụ, ừ," Tần Việt nói, "Chủ Nhật mới lừa được chị."

 

Chữ "lừa" của Tần Việt được nói rất thoải mái.

 

Thẩm Kiến Thanh nghe mà sóng lòng trào dâng, cô ấy giơ tay, nhẹ nhàng vu0t ve khuôn mặt tái nhợt của Tần Việt qua tấm kính.

 

"Việt à, tỉnh rồi thì đừng ham ngủ nữa có được không?" Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Kiến Thanh nhận ra giọng điệu của mình quá u tối, lập tức nhướng mày, cao giọng, "Em là sư phụ Tần, kỷ luật lại xuất sắc, lỡ như bị người ta biết được mình nằm ì trên giường cả ngày, thì mặt mũi biết giấu vào đâu?"

 

Tần Việt nói: "Em biết rồi, giảng viên Thẩm."

 

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười, nhìn cô: "Việt, sắp đến Tết rồi, chị chờ em cùng đón năm mới."

 

Năm nay, cô ấy không muốn một mình nhìn Tần Việt trở về ở phía xa nữa, tiễn cô lên máy bay đi xa ở phía xa nữa.

 

Cô ấy muốn ăn uống nói cười cùng Tần Việt vào đêm giao thừa, muốn ôm cô thật chặt khi tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên, cũng muốn vu0t ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, sau đó hôn lên môi cô khi ánh bình minh của ngày đầu năm mới leo lên bệ cửa sổ.

 

Tần Việt nói: "Được."

 

Khi tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Thẩm Kiến Thanh hơi rùng mình, ánh sáng giống như một cây bút, họa lại đôi mắt và góc nghiêng của cô, đến đôi môi, chỉ nhẹ nhàng phớt một nét, tiếp đó tỉ mỉ tô vẽ, đổ bóng, những đường nét rõ ràng được thời gian và trải nghiệm mài giũa bỗng trở nên mềm mại.

 

Tim Tần Việt khẽ run, cô nhớ đến giấc mơ hiện hữu trong mình khi điều dưỡng mang những lời của Thẩm Kiến Thanh vào—— Trên con đường trăm hoa đua nở, cô được ánh nắng bao quanh, gió nhẹ thổi hiu hiu, bỗng bị âm điệu thận trong của Thẩm Kiến Thanh đánh trúng.

 

"Việt, em đến rồi mà sao không ngẩng đầu nhìn chị?"

 

Nội tạng tĩnh lặng của cô rung chuyển dữ dội, không gian trong mơ nhanh chóng lùi lại, nén chặt trong chớp mắt, cô bị chấn động, mở mắt ra, nhìn thấy camera mà điều dưỡng vừa mới mở lên.

 

Nhỏ bé, tăm tối, từng chút một kéo cô từ trong mơ trở lại hiện thực.

 

Quay trở lại rồi, cô muốn cho Thẩm Kiến Thanh nhìn nhiều hơn, để cô ấy ở cả trong mơ lẫn thực tại đều yên lòng.

 

"Khụ." Tần Việt nhắm mắt một lát rồi từ từ mở ra, nói: "Giảng viên Thẩm, ngày mai chị lại đến thăm em được không?"

 

Em sợ chị khóc một mình ở ngoài.

 

Những lời trong video đột nhiên vang lên trong tâm trí Thẩm Kiến Thanh, những ngón tay của cô ấy cuộn tròn, ghì chặt vào tấm kính: "Lại còn bảo là không ngốc, ngốc đến mức sắp bốc hơi rồi kia kìa."

 

Một người mạnh khỏe, ăn được, ngủ được như cô ấy khóc vài trận thì có làm sao?

 

Không tổn thương gân cốt, chẳng giống một số người...

 

Nằm đó không động đậy được đã đành, ngay cả điện thoại cũng phải để người khác cầm giúp.

 

Ngón tay bấm điện thoại của Thẩm Kiến Thanh dần siết chặt.

 

Tần Việt hỏi: "Vậy chị có đến không?"

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt, cười một tiếng, nói: "Có ngốc đến mấy thì cũng là bạn gái mình chọn, không đến thì còn làm thế nào nữa?"

 

"Ừ." Tần Việt đáp, giọng nói thấp xuống, "Em đợi chị đến..."

 

Bên ngoài, y tá nhanh chóng bước tới nói: "Đã hết giờ thăm bệnh."

 

Tim Thẩm Kiến Thanh trĩu xuống, nhìn thấy Tần Việt mệt mỏi nhắm mắt lại, ấn đường cau chặt.

 

Cô vẫn khó chịu.

 

Đột nhiên tỉnh dậy chỉ là do không yên tâm cô ấy.

 

Nhận thức này khiến Thẩm Kiến Thanh sa sầm mặt mày trong chớp mắt.

 

Dụ Hủy, cô đúng là đáng chết!

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt một lúc rồi lặng lẽ cất điện thoại, đi ra ngoài.

 

Trong lúc chờ thang máy, điện thoại của Thẩm Kiến Thanh bỗng sáng lên, cô ấy liếc nhìn số điện thoại chưa lưu, sắc mặt vốn đã khó coi lập tức càng thêm u ám.

 

Đây là số điện thoại của mẹ Thẩm.

 

2 năm không liên lạc, bà ta tự nhiên gọi đến thì có thể vì cái gì nữa?

 

Trong mắt Thẩm Kiến Thanh nổi lên ý cười giễu cợt, ném điện thoại vào túi, đi vào thang máy.

 

Thang máy dừng ở từng tầng một, 5-6 phút sau mới xuống đến nơi.

 

Thẩm Kiến Thanh đi trong tuyết mấy chục mét rồi lấy điện thoại ra.

 

Chậc, mới đó mà đã 3 cuộc rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy biết hóa ra mình lại được người ta nhớ nhung đến thế.

 

Thẩm Kiến Thanh vẻ mặt vô cảm gọi lại.

 

Không có bất kỳ lời hỏi han nào, câu chất vấn lạnh nhạt của mẹ Thẩm vang lên từ trong ống nghe: "Sao không nhấc máy?"

 

Thẩm Kiến Thanh đút một tay vào túi, bình thản bước đi: "Tại sao phải nhấc?"

 

Mẹ Thẩm trầm giọng: "Mẹ gọi điện không phải để cãi nhau với con."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Đúng là thần giao cách cảm."

 

Sự lạnh nhạt của Thẩm Kiến Thanh khiến mẹ Thẩm nóng nảy.

 

Trong điện thoại im lặng vài giây, mẹ Thẩm đi thẳng vào vấn đề: "Sao con vẫn còn dính líu đến con bé Dụ Hủy đó?"

 

Quả nhiên...

 

Thẩm Kiến Thanh muốn cười.

 

Cô ấy đã nói mà, cô ấy là một kẻ mắc bệnh đồng tính, lại chẳng điềm đạm, khéo léo, có thể kế thừa sự nghiệp của một số người như chị gái, lấy đâu ra bản lĩnh mà khiến bọn họ năm lần bảy lượt đích thân gọi điện thoại đến để "hỏi thăm sức khỏe"?

 

Mẹ Thẩm nói: "Những tin đồn trên mạng, nếu không phải học trò của bố con phát hiện sớm, xử lý sớm thì bây giờ con sớm đã là đối tượng chỉ trích của công chúng rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh xem thường: "Có vấn đề gì à?"

 

"Con là giảng viên đấy!" Mẹ Thẩm cao giọng, "Mẹ và bố con năm đó tốn bao nhiêu công sức mới đè được chuyện đó xuống, con nhất quyết phải làm ầm ĩ lên có đúng không?"

 

"Làm ầm ĩ thì sao?"

 

"Con có cần công việc nữa không?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không cần."

 

Mẹ Thẩm sững sờ, giọng điệu khoan dung biến thành người mẹ đáng thương bất lực trước con gái: "Thanh nhi, đừng tùy hứng."

 

Thẩm Kiến Thanh cười: "Mẹ nói vậy là sao? Con đã từng này tuổi rồi, lấy đâu ra tư cách để được tùy hứng?"

 

"Thế tại sao lại nói như vậy?" Mẹ Thẩm thở dài, "Con dù lớn vẫn là con của mẹ, mẹ làm sao có thể hại con được?"

 

Thẩm Kiến Thanh dừng bước, nụ cười trên mặt lập tức hóa đá.

 

2 năm trước, khi cô ấy và mẹ Thẩm tranh cãi ở trong văn phòng của Kha Lương Bình, những lời buột miệng của người sau hiện lên trong đầu cô ấy.

 

"Khi đó chị con học lớp 12, vốn đã bị trầm cảm vì áp lực học hành rồi mà con vẫn để con bé ngày ngày hộ tống con đi học, rồi sao? Con bé chết, con sống, tiếp tục làm loạn! Con không thấy có lỗi với chị mình à?!"

 

"Chị con bị trầm cảm lúc nào? Sao lại bị?"

 

"Ngày chị con tự tử, chị ấy nói lựa chọn của chị ấy không hề liên quan gì tới con, là chị ấy gắng gượng lâu quá, mệt rồi. Trước kia, con vẫn luôn tưởng rằng chị ấy nói vậy là vì không muốn khiến con áy náy. Chị ấy đã che chở con suốt một năm trời, quãng thời gian đó là quá dài, vì đó mà con tin chắc là vậy. Mẹ, bây giờ, mẹ hãy nói cho con biết đi, chị con, người mà ngay cả hiệu trưởng cũng không dám phản bác, tại sao lại trầm cảm đến mức phải tự tử vì vài bức ảnh đồi trụy chỉ trong vòng một tháng chứ?"

 

"Đúng! Là do bố mẹ ép con bé kế thừa tấm áo này càng nhanh càng tốt, không cho con bé học ngành mà nó muốn nên mới khiến con bé bị bệnh, tất cả là tại con! Con quá buông thả, giáo viên không làm gì được con nên gọi điện cho mẹ, nói trong lớp, con rủ bạn học chơi cờ caro, quấy nhiễu trật tự lớp học, tính cách của con làm sao có thể học lễ nghi cổ đại được?!"

 

"Con không học được nên các người ép chị con?"

 

"Tính cách chị con trầm tĩnh, suy nghĩ tinh tế, sinh ra chính là để làm cái ngành này!"

 

"Nhưng cuộc sống của chị ấy không phải của hai người!"

 

Thẩm Kiến Thanh cầm điện thoại, hai mắt tăm tối không thấy đáy.

 

"Không dám làm ầm ĩ là hai người chứ nhỉ?"

 

Mẹ Thẩm hít một hơi, giọng nói trở nên căng thẳng: "Con đang nói linh tính cái gì thế?"

 

Thẩm Kiến Thanh: "Sự việc mà bung bét ra, mọi người sẽ biết đại học giả nghiên cứu lễ nghi cổ đại, danh tiếng lẫy lừng – Ông Thẩm Sơn Ngọc và vợ là bà Khương Vĩ đã tự tay bức bách con gái lớn đến mức trầm cảm, khiến cô ấy phát bệnh mà tự sát khi đang bảo vệ em gái, sau đó, không những không truy cứu trách nhiệm của hung thủ, mà còn chi tiền để che đậy sự thật, đuổi con gái út ra khỏi nhà, hai mười mấy năm chẳng thèm đoái hoài gì đến người này."

 

"Hai người sợ điều này nhỉ?" Thẩm Kiến Thanh lời vàng ý ngọc, "Hai người dạy lễ nghi, nhưng lại chẳng sẵn lòng cho con gái do chính mình sinh ra sự tôn trọng và che chở tối thiểu, chuyện này một khi truyền ra ngoài, danh tiếng của hai người chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh, mẹ gọi điện đến là vì sợ điều này phải không?"

 

"Không phải." Mẹ Thẩm thẳng thừng phủ nhận, giả vờ bình tĩnh nói, "Căn bệnh của chị gái con là ngoài ý muốn, sở dĩ bố mẹ nghiêm khắc với con bé, là vì đặt nhiều kỳ vọng vào con bé."

 

"Ồ, để con thử lý giải xem nhé." Thẩm Kiến Thanh bước xuống vỉa hè, giẫm lên nền tuyết hằn đầy vết xe, "Có một nghi vấn, bố mẹ nghiêm khắc với chị con là vì yêu chị ấy, còn con thì không quan trọng, đúng không? Con không chịu kế thừa sự nghiệp của hai người, không tuân theo kỷ luật, gặp chuyện thì chỉ xứng với hai chữ bệnh hoạn, một câu xấu hổ, đúng không?"

 

Mẹ Thẩm không vui răn dạy: "Con đừng có nói chuyện với mẹ cái kiểu kẹp thương mang gậy như vậy."

 

"Được thôi." Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Mẹ ơi, chúng ta đã không liên lạc nhiều năm rồi, có thể đừng mỗi khi xảy ra chuyện, là đột nhiên xông ra can thiệp cuộc sống của đối phương không? Con không phải trẻ con, thật sự không cần hai người quyết định bất cứ cái gì cho con cả. Con có người con thích, cô ấy không giống hai người, sẽ không nghĩ con bệnh hoạn, sẽ không đuổi con đi, cô ấy sẽ đưa ra câu trả lời tích cực cho mọi quyết định của con, con chùn bước, cô ấy sẽ dỗ dành con tiến lên, cái chết của chị con, cô ấy không chỉ không trách con, mà còn thương con đến mức đến bây giờ vẫn còn đang nằm trong ICU. Mẹ à, con thấy cuộc sống như vậy đã là rất tốt rồi, hai người, đồng lòng, không cần thêm người chỉ tay năm ngón, vậy nên, sau này không liên lạc nữa có được không? Nói thật với mẹ, con đúng là có chút vấn đề, hai người cứ ép con, phủ nhận con, con mà sốt ruột lên thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

 

Dứt lời, một tiếng còi xe chói tai vang lên từ phía sau Thẩm Kiến Thanh.

 

Mẹ Thẩm kinh ngạc: "Con đang ở đâu?!"

 

Thẩm Kiến Thanh đứng ở bên đường, nhìn tài xế lịch sự bấm còi ra hiệu rồi chầm chậm đi qua, nói: "Ngã tư đường."

 

Ngã tư bệnh viện, giao thông thật sự không mấy phức tạp.

 

Mẹ Thẩm hoảng loạn: "Thanh nhi, con đừng dại dột, mẹ không nói nữa, con làm việc của con trước đi, xong việc thì gọi cho mẹ, được không?"

 

"Gọi lại?" Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Những lời vừa rồi của con vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"

 

Mẹ Thẩm nghẹn họng, hồi lâu, nói: "Con qua đường trước đi."

 

Sau đó cúp máy.

 

Thẩm Kiến Thanh buông thõng tay, không nhanh cũng chẳng chậm bước trở lại vỉa hè.

 

Thực ra cô ấy có hơi kỳ quái, từ lời nhắc nhở của Từ Tô Du cho đến sự lo lắng hiếm hoi của mẹ Thẩm, tại sao ai ai cũng nghĩ rằng cô ấy sẽ bốc đồng?

 

Ồ, cô ấy bị bệnh.

 

Thẩm Kiến Thanh xoay điện thoại, quay người nhìn tòa nhà nội trú bị gió tuyết che phủ, chậm rãi nói: "Bắt đầu từ hôm nay, không bị cũng phải bị."

 

Thẩm Kiến Thanh lấy xe ở trung tâm thương mại phía đối diện, về nhà dưới gió tuyết.

 

Khoảnh khắc cửa nhà mở ra, Thẩm Kiến Thanh siết chặt tay nắm cửa.

 

Cô ấy là người làm về điện, dù tối qua có vội ra ngoài đến đâu thì nhất định cũng đã tắt đèn.

 

Nhưng bây giờ lại sáng.

 

Trong phòng khách truyền đến tiếng giày cao gót, vài giây sau, khuôn mặt cao quý xa lạ của mẹ Thẩm xuất hiện trước mặt Thẩm Kiến Thanh.

Bình Luận (0)
Comment