Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 116

Mấy ngày sau, Tần Việt ngoài vẫn còn ho ra thì trạng thái tinh thần càng ngày càng tốt.

 

Trong thời gian đó, viện trưởng gọi điện, hỏi cô khi nào về ăn Tết, cô không giấu viện trưởng chuyện nhập viện, viện trưởng vội vàng chạy đến, chọc trán, dạy dỗ cô cả buổi sáng.

 

Lúc đó Thẩm Kiến Thanh ở bên cạnh, vừa nhìn thấy dáng vẻ Tần Việt ngồi trên giường, cúi mày cụp mắt, ngoan ngoãn chịu mắng thì bật cười, hả hê một cách vô cùng quá đáng.

 

Viện trưởng đã biết quan hệ của các cô, không hề khó hiểu khi Thẩm Kiến Thanh xuất hiện tại đây, thậm chí, trước khi ra về còn trịnh trọng, nghiêm túc dặn dò cô ấy: "Tiểu Thẩm à, bây giờ ta không quản được nó nữa rồi, chuyện lớn như nhập viện mà cũng dám giấu ta, sau này trông cậy vào con cả đấy, nó lắm trò thì lắm trò thật, nhưng vẫn biết nghe lời giáo viên."

 

Chuyện này ấy à...

 

Thẩm Kiến Thanh rất khó xử.

 

Dù sao thì, cô ấy là giáo viên nên mới bị lừa nhiều nhất đấy.

 

Thẩm Kiến Thanh lấy tay che miệng, che đi nụ cười, nói: "Viện trưởng cứ yên tâm, sau này con nhất định sẽ dạy dỗ cô ấy nghiêm khắc."

 

"Đúng, nhất định không được nhân từ mềm lòng, chiều quá sinh hư đấy." Viện trưởng có uy nói, quay đầu nhìn Tần Việt đang nhìn mình, lập tức nghiêm mặt, "Đúng là hồi nhỏ chưa ăn đánh bao giờ, ngứa đòn."

 

Tần Việt cũng không phản bác, tay trái cầm quả quýt to, tay cầm tròn xoe, giơ lên vẫy vẫy với viện trưởng, nói: "Viện trưởng đi thong thả."

 

Thái độ như kẹo bông, đánh một cái không những không rung tay, mà còn ngọt ngào vô cùng.

 

Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn không kìm được, người ngả nghiêng, dựa vào tường cười run bần bật: "Tần Việt, lạnh lùng của em đâu? Khí chất bố già của em đâu? Nanh nhỏ của em đâu rồi?"

 

Hahaha.

 

Chẳng sắc sảo xíu nào! Khỏi nói đến trả treo với người ta, cơ hội nhận lỗi còn chẳng thấy đâu kia kìa!

 

Thẩm Kiến Thanh càng nghĩ càng vui, tiếp tục ở bên Tần Việt trong tương lai, giống như mở ra một cánh cổng lớn đến với thế giới mới, có thể áp đảo cô hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

 

Ví dụ như ăn uống, khẩu vị của Tần Việt vẫn chưa tốt lắm, ăn được nửa quả trứng thì bắt đầu lề mề.

 

Những lúc này, Thẩm Kiến Thanh chỉ cần đổi chân bắt chéo, bình tĩnh nói "Hay là chị gọi cho viện trưởng, bảo viện trưởng đích thân đến đôn đốc em ăn cơm nhé?" thì Tần Việt sẽ cắn thêm một miếng trứng, chậm chạp nuốt, nói: "Không cần phiền thế đâu, người trưởng thành có thể đi lại độc lập rồi mà."

 

Một ví dụ khác là cam quýt, Tần Việt ghét chua, dù đã biết nó có thể thanh lọc phổi nhưng vẫn không chăm ăn.

 

Thẩm Kiến Thanh khoanh tay trước ngực ngồi trên sofa, thong thả hỏi: "Lúc ăn dâu sao không thấy em chê chua?"

 

Tần Việt nói: "Chê tất."

 

Thẩm Kiến Thanh kéo dài âm: "Hả——?"

 

Tần Việt nhìn cô ấy 2 giây, cúi đầu, cắn một miếng quýt như ốc sên, nói: "Phần chua cho chị ăn hết rồi còn đâu."

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Phải rồi, cô ấy chính là cô bạn gái may mắn (khốn khổ) chuyên giải quyết đuôi dâu tây mà.

 

Nội tâm Thẩm Kiến Thanh thổn thức.

 

Ánh mắt của cô ấy có lẽ không được tinh tường lắm, nhiều năm trước lại không hề phát hiện đây còn là đồ nhõng nhẽo.

 

Cũng không hẳn là không phát hiện...

 

Lần giúp đỡ Trần Vi, cô ấy đã đích thân lái xe đưa người này về nhà ngủ cùng mình, ở nhà, nhìn thấy môi cô khô đến tróc cả da, nhất thời không kìm được động lòng trắc ẩn, rót cho cô một ly nước trái cây, ra lệnh cho cô rằng không uống hết thì không được ngủ với mình.

 

Kết quả là cô làm gì?

 

Không những không uống hết, mà còn cắn cô ấy lúc hôn, trách cô ấy không tập trung, sau đó l@m tình, càng quá đáng hơn là bắt cô ấy ngậm trâm cài tóc—— Không được để rơi, không được cắn—— Giờ đây cô ấy nghi ngờ rằng mục đích thật sự của cô không phải là để cô ấy cảm thấy k1ch thích, mà là để cô ấy không thể mở miệng, như vậy thì sẽ không có ai giáo huấn rằng cô không nghe lời.

 

Quá tâm cơ.

 

Đây không phải trọng điểm.

 

Trọng điểm là, lúc đó các cô vẫn còn chưa thân, mà đã có người bắt đầu mượn việc không uống hết nước trái cây để nhõng nhẽo với cô ấy.

 

Phải chăng phát hiện sớm hơn là tốt rồi.

 

Sư phụ Tần nhõng nhẽo, đáng yêu đẹp mắt hơn bất cứ thứ gì.

 

Thẩm Kiến Thanh không nhịn được mà thở dài.

 

Dư quang nhìn thấy Tần Việt không ngoan ngoãn ngủ trưa, đang mở mắt thao láo nhìn mình chằm chằm, Thẩm Kiến Thanh rời mắt khỏi máy tình, nhìn cô, quen thuộc áp đảo: "Nhìn cái gì?"

 

Tần Việt nói: "Nhìn chị, chị đẹp."

 

Thẩm Kiến Thanh muốn kêu cứu mạng.

 

Cô ấy vừa mới hoàn hồn từ trong cảnh tượng k1ch thích khi ngậm trâm trong lúc giường chiếu, giờ đã lại tán tỉnh cô ấy.

 

Nhưng, đây cũng không thể trách Tần Việt được, dạo này cô ấy thật sự rất xinh đẹp.

 

Thẩm Kiến Thanh quay lại, bất động thanh sắc chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình qua màn hình máy tính.

 

Gần đây tâm trạng của cô ấy rất tốt.

 

Cơ thể vừa được thư giãn, trạng thái liền tốt lên.

 

Nhìn nước da này mà xem, căng mịn, mềm mại, sáng bóng, tưởng chừng như động vào sẽ vỡ vậy.

 

Thẩm Kiến Thanh vô tình bị chính mình làm cho hài lòng.

 

Tần Việt ở phía xa gọi: "Giảng viên Thẩm."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Hả?"

 

Tần Việt nói: "Mấy ngày hôm nay chị đang bận bịu cái gì thế?"

 

Mấy ngày qua Thẩm Kiến Thanh vẫn luôn ở trong viện cùng Tần Việt, ngoại trừ ba bữa một ngày, những thời gian khác gần như đều ở trước máy tính, rất bận rộn.

 

Nhưng bây giờ đã là nghỉ đông, năm mới cận kề rồi, Tần Việt không nghĩ ra được trường học còn có công việc gì yêu cầu cô ấy phải bận rộn đến thế.

 

Thẩm Kiến Thanh mấp máy môi, vài giây sau mới nói: "Cập nhật giáo trình mấy môn hay dạy, biên soạn một cuốn tài liệu môn chuyên ngành, nhận xét luận văn của sinh viên, sửa tiểu luận... Tóm lại trong một câu," Thẩm Kiến Thanh ngả người tựa vào ghế, quay đầu nhìn Tần Việt nói, "Hoàn tất nốt công việc bên trường."

 

Thẩm Kiến Thanh nói như vậy, Tần Việt không thể không hiểu ý cô ấy.

 

Hai người ăn ý nhìn nhau một lúc, Tần Việt nói: "Em không ngủ được, có thể giúp chị nhận xét luận văn."

 

Đầu ngón tay Thẩm Kiến Thanh gõ gõ vào mặt bàn: "Nghiên cứu sinh năm 3 đấy, em có chắc là làm được không đấy?"

 

Tần Việt ngồi dậy, thản nhiên nói: "Em làm được hay không, chị không rõ à?"

 

Đầu Thẩm Kiến Thanh tê dại: "Em nên đi ra ngoài gặp gỡ người khác đi, ngày nào cũng lẻo mép trước mặt chị, chẳng biết làm sao để nói chuyện nghiêm túc nữa."

 

Thẩm Kiến Thanh đứng dậy, lấy máy tính dự phòng đưa cho Tần Việt: "Cố gắng nhận xét chi tiết chút, để bọn họ đỡ phải sửa nhiều."

 

Chiến tuyến kéo dài, cô ấy sợ không đủ thời gian.

 

Tần Việt nói: "Được."

 

Tiếp đó, hai người mỗi người một góc, không ai làm phiền ai, nhưng lại thân mật và thảnh thơi đến lạ.

 

Có lúc Thẩm Kiến Thanh chỉ đang cau mày suy nghĩ vấn đề, Tần Việt sẽ chu đáo gửi cho cô ấy một meme fighting—— Trên đầu buộc ruy băng đỏ, sau lưng lóe lên hào quang vàng, nắm tay lại, mày dựng lên—— Thẩm Kiến Thanh vui vẻ đến mức dường như dòng suy nghĩ cũng trở nên trôi chảy hơn.

 

Vài ngày trước giao thừa, Giang Bình đột nhiên giảm nhiệt độ, tuyết lại rơi.

 

Thẩm Kiến Thanh phác thảo kế hoạch đào tạo sinh viên học kỳ tới xong, quẳng cho Tần Việt, bảo cô chỉnh sửa rà soát, mình thì lén làm biếng nửa ngày, không có mặt ở bệnh viện.

 

Tần Việt chỉnh sửa xong, thuận miệng hỏi Thẩm Kiến Thanh lúc báo cáo cho cô ấy: 【Đang làm gì thế?】

 

Thẩm Kiến Thanh gửi một bức ảnh uống cà phê, nói: 【Tận hưởng cuộc sống】

 

Tần Việt: 【Không mang em theo à?】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Em thích bệnh như thế, chị có muốn mang theo cũng đành chịu】

 

Tần Việt: 【Mặt nhỏ nhăn nhó.jpg】

 

Tần Việt: 【Sắp khỏi rồi.】

 

Thẩm Kiến Thanh cười đến mức Tần Việt ở trong phòng bệnh vẫn nghe được. Cô đặt điện thoại xuống, nhìn về phía cửa.

 

Giây tiếp theo, Thẩm Kiến Thanh vội vã mở cửa, toàn thân đầy khí lạnh bước vào.

 

"Sao mà mua nhiều đồ thế này?" Tần Việt nhìn những túi mua sắm to nhỏ trong tay Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh đặt đồ lên sofa, giơ tay cởi khăn quàng cổ: "Em sắp xuất viện rồi, không mua quần áo cho em thì em cởi trần ra ngoài à?"

 

Tần Việt nói: "Em có quần áo, ở nhà ấy."

 

Thẩm Kiến Thanh vắt khăn lên ghế, điềm đạm nói: "Chị vứt hết rồi."

 

Chiếc áo phao rụng lông ấy thật sự là cơn ác mộng của Thẩm Kiến Thanh, chỉ cần nhìn thấy, cô ấy sẽ nhớ đến tiếng ho xé tim xé phổi của Tần Việt trong camera hành trình.

 

Cô ấy không muốn nhìn thấy dù chỉ một giây, thậm chí, bảo người của nền tảng trực tuyến đến tận cửa thu hồi những bộ quần áo khác của Tần Việt.

 

Giao thừa sắp đến, sang năm, cô ấy sẽ có rất nhiều thời gian để có thể dẫn Tần Việt từ từ sắm đủ "bốn mùa".

 

Năm nay cứ tạm vậy đã.

 

Thẩm Kiến Thanh hào hứng lấy từ trong túi mua sắm ra một chiếc áo phao trắng tinh, lật mặt sau, nói: "Giống em không?"

 

Tần Việt nói: "Không giống."

 

Con mèo trên mặt sau áo phao đang li3m láp móng vuốt, cô không hề có thói quen xấu này, thậm chí, khi mới 3-4 tuổi, cô đã bắt đầu uốn nắn các anh chị tiểu học đừng cắn móng tay.

 

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười: "Không giống?"

 

Tần Việt nói: "Mà là y xì đúc."

 

Thẩm Kiến Thanh lập tức khôi phục biểu cảm hiền hậu, từ trong túi khác lấy ra một chiếc mũ len màu kaki, lông xù xù, trên đầu còn có hai chiếc tai mèo tròn xoe.

 

Tần Việt nói: "Đến mức mà muốn đội ngay bây giờ, gu thẩm mỹ của giảng viên Thẩm cao đấy."

 

Sau đó là một chiếc khăn quàng cổ, hai đầu là một chiếc chân mèo vào một chiếc đuôi mèo, có thể luồn chân vào trong đuôi, tránh cho bị tuột.

 

Tần Việt nói: "Nhìn đã thấy ấm, ánh mắt của giảng viên Thẩm rất độc đáo."

 

Thẩm Kiến Thanh lấy từng món ra, Tần Việt dùng đủ cách để khen ngợi.

 

Thẩm Kiến Thanh suýt chút nữa lạc lối trong trò nịnh hót chất phác mà màu mè của Tần Việt, cô ấy nhét đồ vào túi, nói: "Buổi tối chị đi tìm một tiệm giặt khô gần đây, để khi nào em xuất viện thì mặc luôn."

 

"Nếu mặc luôn thì có lẽ không kịp đâu." Bác sĩ điều trị của Tần Việt đột nhiên đi vào, theo sau là là một bác sĩ khác cùng nhóm.

 

Hai ngày nay ông đi công tác, vừa mới về Giang Bình.

 

Bác sĩ cười tít mắt đi vào, kiểm tra cho Tần Việt, nói: "Sáng mai đi làm thủ tục xuất viện đi, tranh thủ nhường chỗ cho những bệnh nhân sau."

 

Lời này của bác sĩ có hơi bất ngờ, Thẩm Kiến Thanh sững sờ một giây rồi mới hỏi: "Cô ấy được xuất viện rồi?"

 

Bác sĩ nói: "Được rồi, nhưng ho thì phải từ từ, sức đề kháng của cô ấy, tôi không nói nữa, tự các cô hiểu rõ trong lòng, sau khi về nên làm gì thì các cô nghĩ kỹ thử xem."

 

Thẩm Kiến Thanh đáp lại, hỏi bác sĩ vài câu dựa theo những gì tìm hiểu được gần đây rồi tiễn ông ra ngoài.

 

Đi đến cửa, bác sĩ đột nhiên dùng quyền đấm vào lòng bàn tay, vẻ mặt như sực nhớ ra điều gì đó.

 

"À đúng rồi," Bác sĩ quay người nhìn Tần Việt đang ngồi trên giường bệnh, ân cần nhắc nhở cô, "Lần sau bị bệnh thì đừng cố chịu, tấm thân nhỏ bé của cô không chịu được đâu."

 

"Chịu" là điểm nhạy cảm của Thẩm Kiến Thanh, câu nói này của bác sĩ rất tai hại.

 

Trái tim an phận của Tần Việt khẽ đập thịch, nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh quay mặt lại, ánh mắt lạnh buốt.

 

Tần Việt tắt trò Tiêu Tiêu Lạc vừa mới mở lên, nghiêm túc suy nghĩ 2 giây, nói: "Không có lần sau đâu."

 

"Tốt nhất là thế."

 

Tần Việt cầm điện thoại, bình tĩnh đánh trống lảng: "Bác sĩ nói hôm nay giặt khô không kịp kìa."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Chị thêm tiền, chị vui, chị có tiền."

 

Tần Việt nói: "Em không có tiền."

 

Thẩm Kiến Thanh một tay đút túi, trịch thượng: "Liên quan gì đến chị?"

 

Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh một lúc, vén chăn xuống giường.

 

Trong phòng vang lên tiếng bước chân sàn sạt.

 

Tần Việt đi đến trước mặt Thẩm Kiến Thanh, nói: "Liên quan đến chị rất nhiều."

 

Thẩm Kiến Thanh hơi cụp mắt, chờ cô nói tiếp.

 

Tần Việt đưa tay, nắm lấy cổ tay gầy guộc của Thẩm Kiến Thanh: "Chị phải nuôi em, phải hỗ trợ em đi học, mấy ngày nữa còn phải mua quà cùng em về viện đón Tết. Giảng viên Thẩm, chuyện của em, đều liên quan đến chị."

 

Thẩm Kiến Thanh suýt chút nữa không nhịn được.

 

Bây giờ Tần Việt thật sự giống như đã khai thông hai mạch nhâm, đốc, miệng tùy tiện thốt ra một chữ, tay tùy ý làm gì đó thôi cũng đã ngọt ngào đến chết người, huống hồ còn cố ý như vậy,

 

Thẩm Kiến Thanh nghiến răng, gồng: "Có gì nói thẳng, đừng có mà vòng vo."

 

Tần Việt nói: "Quần áo mang để về nhà rồi giặt được không? Thêm tiền không đáng."

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Có mấy chục tệ thôi mà.

 

Tần Việt nói: "Em không có tiền, một phần thu nhập của chị phải nuôi hai chúng ta, em sợ chị vất vả."

 

Thẩm Kiến Thanh muốn nói cô ấy chẳng vất vả chút nào, tiền cô ấy không thiếu, nhưng vẫn không kịp đề phòng để rồi bị sự săn sóc của ai kia đánh gục.

 

Thôi được.

 

Những người từng có lỗ hổng trong lòng như cô ấy thật sự rất cần được "yêu thương".

 

Thẩm Kiến Thanh liếc nhìn bàn tay trên cổ tay mình, nói: "Không giặt thì mặc gì?"

 

Tần Việt nói: "Chọn thử quần áo của chị đi, chắc là có đồ em mặc được."

 

Thẩm Kiến Thanh: "???"

 

Chọn? Thử?

 

Chê cô ấy không đủ cao chứ gì, lúc hôn chẳng phải còn phải cúi đầu trước cô ấy hay sao?

 

Thẩm Kiến Thanh rất tận hưởng cảnh tượng này, không nhịn được mà hồi tưởng lại.

 

Tần Việt không hề hay biết, rằng mình đã vô tình nhảy một điệu Lambada trên sở thích đang xao động của cô ấy: "Em muốn mặc đồ của chị, cảm giác như mối quan hệ với chị sẽ trở nên thân mật hơn, đối với chị, nhìn thấy bạn gái mặc đồ của mình trên người, chắc cũng phần nào thỏa mãn ham muốn chiếm hữu, một mũi tên trúng hai đích, không, ba đích, còn tiết kiệm được tiền giặt khô nữa."

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, đầu đột nhiên có hơi choáng váng.

 

Cô ấy nghi ngờ là do đường huyết có vấn đề.

 

Tất cả đều trách Tần Việt nói những lời này rất ra gì và này nọ.

 

Các cô mới bắt đầu yêu nhau nghiêm túc, quãng đời còn lại dài như thế, cô ấy phải mua một chiếc máy đo đường huyết để kiểm tra bất cứ lúc nào ư?

 

Thẩm Kiến Thanh u sầu.

 

Chút lực trên cổ tay như mèo cào, cô ấy ngứa ngáy tận trong tim.

 

Rất tốt.

 

Giờ đây cô ấy chỉ muốn yêu đương, chẳng muốn trừng trị ai nữa.

 

Thẩm Kiến Thanh hất cằm với Tần Việt nói: "Về giường ngồi."

 

Tần Việt quan sát Thẩm Kiến Thanh vài giây, biết lỗ hộng mà bác sĩ để lại coi như đã được lấp đầy, cô "ừ" một tiếng, kéo cổ tay Thẩm Kiến Thanh đi theo, bộ dạng dính người như thể không muốn xa cô ấy dù chỉ một giây.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn tay, nhìn người, muốn chấm cho Tần-ai-đó 101 điểm kỹ năng yêu đương.

 

1 điểm cộng thêm là vì cô ấy quá mãn nguyện.

 

Chờ Tần Việt ngồi trên giường, đắp chăn xong, Thẩm Kiến Thanh nhớ ra hỏi: "Vừa nãy em nói mấy ngày nữa phải mua quà cùng em về viện đón Tết nghĩa là sao?"

 

Tần Việt: "Năm nào em cũng về viện ăn Tết, năm nay chị về cùng em."

 

Thẩm Kiến Thanh khựng lại, nhớ ra viện trưởng đã biết chuyện của cả hai, cô ấy nên đến thăm.

 

Bỗng có hơi hồi hộp.

 

Để che đậy cảm xúc, Thẩm Kiến Thanh hơi dè dặt hỏi: "Đi với thân phận gì?"

 

Tần Việt tìm thấy điện thoại trong chăn, bấm vài cái, quay sang Thẩm Kiến Thanh: "Thân phận được ghim."

 

Thẩm Kiến Thanh lại gần, nhìn thấy 3 chữ đen được in đậm ở cột tên—— Chị gái nọ.

 

Đây á hả?

 

Cũng không phải là không được, cơ mà, liệu có hơi thấp so với bạn gái không?

 

Tần Việt nói: "Các thầy cô lớn tuổi đều biết vào mùa xuân, em vẫn luôn đợi một chị gái, hôm qua là lập xuân rồi, vậy tức là mùa xuân năm nay em đã đợi được chị, em muốn dẫn chị về cho họ xem, để họ mừng cho em."

 

"Giảng viên Thẩm,  thân phận này sẽ là thân phận được coi trọng nhất ở viện năm nay."

Bình Luận (0)
Comment