"Giảng viên Thẩm, thân phận này sẽ là thân phận được coi trọng nhất ở viện năm nay."
Chân gác phía trên của Thẩm Kiến Thanh nảy lên rất nhanh, biên độ rất nhỏ, nhưng trái tim của cô ấy dường như lại loạn nhịp bởi cú đá của chính mình.
Thân phận được coi trọng nhất ở viện năm nay.
Lời tâm tình của Tần Việt quá tự nhiên, cô ấy hoàn toàn không nghi ngờ gì về việc mình sẽ mê mệt mãi mãi.
Chỉ có điều, câu trước có vẻ như là ai kia đang khoe khoang.
Nếu đã như vậy...
Ngón tay trỏ đặt trên chân Thẩm Kiến Thanh điểm qua điểm lại vài vòng, đôi môi đỏ hơi hé: "Chị miễn cưỡng chấp nhận thân phận này vậy."
Thẩm Kiến Thanh về nhà chọn một bộ quần áo phù hợp mang đến bệnh viện, ngày hôm sau, cùng Tần Việt kiểm tra lần cuối rồi làm thủ tục xuất viện.
Hai người về đến nhà là vừa qua 12 giờ.
Các cô đã dùng bữa bên ngoài, Thẩm Kiến Thanh xách túi lớn túi nhỏ đi vào trước, Tần Việt theo sau đóng cửa lại, lặng lẽ đứng ở lối vào.
Lần trước quay lại nơi này, cô đã mất 2 năm, lần này chỉ mất 2 tuần, nhưng lại cảm giác đã lâu không về lại mạnh mẽ hơn so với 2 năm.
Ngoài cách bài trí, mọi thứ ở đây dường như đều đã khác.
Dáng vẻ bận rộn của giảng viên Thẩm khi cất đồ đạc rất sinh động; từ trong ra ngoài, cô ấy đều rất thư thái.
"Ngồi đi." Thẩm Kiến Thanh chỉ vào ghế thay giày bằng ánh mắt, nói với Tần Việt.
Tần Việt đi tới ngồi xuống, nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh vịn tường, tùy ý đá giày ra, sau đó nhấc ống quần lên, dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt mình.
Tần Việt nhận ra ý định của Thẩm Kiến Thanh, chân vô thức rụt lại.
Thẩm Kiến Thanh cong khóe miệng, giọng lười biếng: "Tránh cái gì?"
Thẩm Kiến Thanh giữ mắt cá chân Tần Việt, kéo ra trước, giúp cô tháo dây giày, cởi giày, tất, sau đó từ trong ngăn kéo tủ đựng giày lấy ra một đôi tất cotton mới toanh, đi vào cho cô, còn có một đôi dép bông mới mua, cuối cùng hai tay giữ bắp chân chân cô, ngắm nghía một lần rồi nói: "Kích thước vừa phải.
Tần Việt cúi đầu, trong lòng tựa như xuất hiện ảo giác "bắt đầu lại từ đầu"—— Bắt đầu lại từ đầu theo mọi mặt nghĩa.
Thẩm Kiến Thanh thì đang nghĩ, chị ơi, em sẽ bắt đầu những gì đã hứa với chị, trở thành một cô người yêu trưởng thành, chín chắn, chăm sóc đồ ma ốm này thật tốt, tuy nhiên, những ngày tháng sau này rất dài, có lẽ em vẫn sẽ trở mặt vì bị cô ấy "chọc giận" bất ngờ, nhưng...
Đó là tình thú, là thú vui của huấn luyện mèo và trêu chọc mèo.
Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, nhìn Tần Việt nói: "Đi ngủ một lát đi? Khi nào dậy thì cùng chị đi mua quà cho viện trưởng."
Tần Việt nói: "Đến là được rồi, viện trưởng không để ý những thứ này đâu."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Chị để ý."
Tần Việt đã sắp đặt cho cô ấy thân phận quan trọng nhất trong toàn viện rồi, cô ấy làm sao có thể không biết ngượng mà đi tay không được?
Hơn nữa, đó là gặp phụ huynh mà.
Một gia đình lớn như vậy, sẽ có bao nhiêu người dò xét cô ấy, đánh giá cô ấy đây?
E rằng chỉ riêng việc để Tần Việt cô độc chờ đợi suốt 23 năm thôi, cô ấy sẽ bị trừ rất nhiều điểm.
Thẩm Kiến Thanh vô thức siết chặt bắp chân Tần Việt.
Tần Việt ngước mắt, trên mặt toát ra vẻ yếu ớt và mỏng manh của người vừa mới hồi phục sau cơn bạo bệnh, nhưng ánh mắt lại sạch sẽ thấu triệt, im lặng.
"Giảng viên Thẩm, chị căng thẳng à?"
Thẩm Kiến Thanh bị vạch trần, bật cười, đầu gối phải trên không đ è xuống sàn, thẳng người dậy nói: "Căng thẳng là vì coi trọng em. Sư phụ Tần, nếu không có gì bất ngờ, 2 ngày tới, em sẽ nhìn thấy tình cảm mà chị dành cho em."
Thẩm Kiến Thanh giơ tay lên, ngón trỏ vu0t ve đôi môi vẫn còn chưa mấy khỏe khoắn của Tần Việt, đuôi mắt vểnh lên: "Chẳng phải là nói lời yêu thương thôi hay sao, ai mà không biết?"
Thẩm Kiến Thanh nói chậm rãi, khi nhìn người, mí mắt hơi cụp xuống sẽ toát lên cảm giác thờ ơ.
Chính là những gì Quan Hướng Thần đánh giá cô ấy lúc ban đầu, vừa ngầu vừa cuốn.
Đối với Tần Việt, đây cũng là điều đã lâu lắm rồi không gặp.
Bàn tay đặt trên ghế thay giày của cô từ từ siết chặt, mấp máy môi, nói: "Lời yêu thương của giảng viên Thẩm nghe hay hơn."
Khi nói, đôi môi khô của Tần Việt cọ vào Thẩm Kiến Thanh, khi nhả chữ, hơi thở nóng ẩm bao quanh cô ấy.
Ngón tay Thẩm Kiến Thanh run nhẹ, ánh mắt từ từ lắng đọng dừng lại trên mặt Tần Việt một lúc rồi hạ tay xuống nói: "Đi ngủ đi."
Thẩm Kiến Thanh đứng dậy, bàn tay vừa rồi đưa về phía Tần Việt.
Hàng mi Tần Việt chớp lóe, nắm lấy tay Thẩm Kiến Thanh, được cô ấy kéo đứng dậy, đưa một mạch về phòng.
"Em muốn tắm." Tần Việt nói.
Ở viện đã nhiều ngày, cơ thể cô chỉ được Thẩm Kiến Thanh lau chùi hàng ngày, chưa bao giờ thực sự tắm rửa, kể cả vài ngày trước khi xuất viện, đã có thể đứng lâu, nhưng Thẩm Kiến Thanh vẫn không cho cô tắm, sợ lại cảm lạnh, ho nặng hơn.
Cô thấy mình hơi bẩn.
Trùng hợp, Thẩm Kiến Thanh cũng có ý định này, nhưng cô ấy muốn là gột rửa vận rủi và quá khứ, còn bẩn, thì Tần Việt nghĩ nhiều rồi, cơ thể cô là do cô ấy lau, lau đến mức nào, lau ở đâu, không ai biết rõ hơn cô ấy.
Cô ấy thấy rất sạch, cũng rất, đẹp.
Mỗi lần lau xong, khi giúp cô lau sạch những bộ phận mỏng manh, cô ấy sẽ không kìm được mà nảy sinh những kiểu cảm thán như thế này.
Những kiểu cảm thán đó chất chồng trong tâm trí cô ấy, không thể chia sẻ, giải tỏa với ai, đến giờ chúng chồng chất, nhạy cảm đến mức chỉ cần nhìn vào mắt Tần Việt vài giây thôi là như thể sắp nổ tung ầm ầm.
Ví dụ là vừa rồi ở cửa.
Nếu không phải cô ấy phản ứng nhanh, ngón tay đặt trên môi Tần Việt có lẽ đã xâm nhập vào miệng cô, tùy ý càn quấy một lần, sau đó hôn cô rồi.
Thật sự đã lâu lắm rồi chưa hôn môi với cô.
Bàn tay vẫn còn đang dắt Tần Việt của Thẩm Kiến Thanh khó kìm được run lên.
Tần Việt cúi đầu nhìn.
Ánh mắt cô quá tĩnh lặng, đến mức lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy như đang rất tập trung.
Thẩm Kiến Thanh không chịu được, bất lực nói: "Đừng nhìn nữa, nhìn nữa là có chuyện bây giờ."
Tần Việt ngước mắt nhìn Thẩm Kiến Thanh: "Chuyện gì cơ?"
"???" Thẩm Kiến Thanh cạn lời bịt mắt Tần Việt, uy hiếp: "Đừng có cố tình hỏi."
Thẩm Kiến Thanh thành thạo lột trần Tần Việt, đẩy cô vào nhà vệ sinh nói: "Chị cũng đi tắm."
Nói xong đã đi, nhanh đến mức Tần Việt còn chưa kịp hỏi "Tắm xong thì em mặc gì?".
Tần Việt đứng tại chỗ, chờ tiếng bước chân của Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn biến mất, cô giơ tay nhìn một lúc, cúi đầu thổi nhẹ vào lòng bàn tay có hơi ẩm ướt.
Hơi muốn giảng viên Thẩm.
Nhưng giảng viên Thẩm hình như không muốn cho cô "muốn" lắm thì phải.
Tần Việt đóng cửa nhà vệ sinh, thong thả bước đến dưới vòi sen.
Đi đến cuối, ánh mắt lóe lên, dán chặt vào kệ để đồ.
Món đồ chơi đeo được mà Thẩm Kiến Thanh quên cất đặt ở đó.
...
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Kiến Thanh thu dọn xong xuôi, cả người nhẹ tênh quay lại phòng ngủ tìm Tần Việt.
Sao im ắng thế nhỉ?
Thẩm Kiến Thanh cau mày.
Nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch của Tần Việt, tim Thẩm Kiến Thanh đập thình thịch, bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Rẹt——!
Thẩm Kiến Thanh mở mạnh cửa, đã tắm xong rồi, nhưng Tần Việt không biết mặc cái gì nên đang nhoài trên thành bồn tắm gật gà gật gù.
Cô tự xả nước nóng cho mình, trong nước còn rắc tinh dầu mà Thẩm Kiến Thanh thường dùng, da dẻ toàn thân thấm đẫm hơi nóng.
Nghe thấy tiếng động, mí mắt Tần Việt cử động, ngước lên, giọng nói cũng ẩm ẩm.
"Giảng viên Thẩm, em không có quần áo mặc."
Thẩm Kiến Thanh bỗng siết chặt tay nắm, máu gần như đột kích lên vành tai.
Cái con bé này...
Dụ dỗ ai đấy?
Thẩm Kiến Thanh nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh: "Không có quần áo mặc thì không biết ngủ trần à? Có phải chị chưa thấy em tr@n truồng bao giờ đâu. Đứng dậy." Thẩm Kiến Thanh vừa bước đến vừa nói: "Em còn chưa khỏi ốm hẳn đâu đấy, không ngâm mình lâu được đâu."
Thẩm Kiến Thanh nắm lấy cổ tay đang rủ giữa không trung của Tần Việt, muốn kéo cô dậy.
Tần Việt không nói gì, cánh tay theo động tác của Thẩm Kiến Thanh mềm mại vẽ nên những đường cong trong không trung.
Vừa mới vượt qua đầu, cổ tay Tần Việt đột nhiên xoay lại, bàn tay đang buông thõng tự nhiên giơ lên, nắm lại Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh giật mình, mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Tần Việt ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Nước vừa mới xả, không ngâm thì phí, giảng viên Thẩm có muốn vào cùng không?"
Màu đỏ vừa mới rút đến sau lưng Thẩm Kiến Thanh khựng lại, rồi leo thẳng lên cổ cô ấy như sấm chớp.
Cô ấy bị mê hoặc rồi.
Rất lâu sau, dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Việt, cô ấy cởi quần áo, ngồi vào, mặt đối mặt, giơ tay vén phần tóc ướt trên mặt Tần Việt, tay di chuyển xuống giữ bên cổ cô nói: "Sư phụ Tần, có hứng thú hôn chị một chút trước khi ngủ không?"
Dứt lời, Thẩm Kiến Thanh nghiêng người đến gần, hơi nghiêng đầu, ngậm lấy môi dưới Tần Việt, từng chút một làm ẩm cô.
Cảm giác áp bức mềm mại khiến hô hấp Tần Việt từ từ xuất hiện âm thanh.
Tần Việt hơi hé môi, nói: "Giảng viên Thẩm."
Thẩm Kiến Thanh ngước mắt, người trong đồng tử rõ ràng lại mờ ảo.
"Hả?" Thẩm Kiến Thanh không tách khỏi Tần Việt, từ sâu trong cổ họng phát ra một âm thanh, trầm thấp quyến rũ.
Bàn tay trên bồn tắm của Tần Việt nắm chặt, m út lấy môi Thẩm Kiến Thanh: "Lâu rồi không chạm vào chị, có lẽ em sẽ hơi mạnh đấy."
Thẩm Kiến Thanh đứng hình, lập tức bật cười, khát vọng trong tiếng cười trong trẻo ấy không hề che giấu. Cô ấy tách mở đùi Tần Việt, từ từ di chuyển về phía trước. Khi phần mềm mại trước ngực cuối cùng cũng áp vào thân hình mảnh mai của Tần Việt, nó khẽ run lên, cô ấy giơ tay vòng qua cổ cô, nhìn cô không chớp mắt: "Sợ em vừa mới khỏi bệnh, vẫn chưa ổn, chưa kịp thỏa mãn chị thì đã tự mình rút lui trước rồi."
Thẩm Kiến Thanh nói những lời này trên đôi môi Tần Việt, khiêu khích lại mờ ám.
Tần Việt im lặng, chỉ đưa tay ôm eo Thẩm Kiến Thanh, tay kia luồn qua chân tóc cô ấy, đỡ xương chẩm cô ấy, nhẹ nhàng tiến lên, tìm kiếm đôi môi cô ấy.
Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm nhau, Thẩm Kiến Thanh rùng mình, trong cổ họng phát ra một âm thanh du dương.
Còn chưa kịp mở rộng, đã bị đầu lưỡi của Tần Việt đè nặng xuống, thâm nhập vào cổ họng, như đang nhắc nhở cô ấy: Vẫn chưa đến lúc phát ra tiếng.
Thẩm Kiến Thanh gần như phát điên.
Giữa các cô đã lâu rồi chưa được thân mật theo kiểu hòa hợp gắn bó như thế này, thân quen lại lạ lẫm, toàn bộ thần kinh đang say ngủ trong cơ thể cô ấy bị đánh thức trong phút chốc, tranh trước lấn sau muốn được Tần Việt vỗ về.
Thế nhưng Tần Việt đã lùi về, nhẹ nhàng mà linh hoạt khuấy động lưỡi cô ấy.
Cái hôn nóng bỏng lại thuần khiết thiêu đốt bầu không khí ẩm ướt.
Thẩm Kiến Thanh nóng lòng vặn vẹo.
Tần Việt được phản ứng của cô ấy dẫn dắt, nụ hôn dần trở nên sâu sắc, mãnh liệt, kéo theo hơi thở nặng nề.
Hai cơ thể dưới nước vô thức sáp lại gần, mở ra, khi sắp chạm vào nhau thì đột nhiên khựng lại.
Thẩm Kiến Thanh vịn vai Tần Việt, đẩy cô ra, th ở dốc.
"Được rồi đấy."
Vì động tình, hốc mắt Tần Việt ửng đỏ, giọng nói khàn khàn: "Do cũ rồi sao?"
Thẩm Kiến Thanh sững sờ, không hiểu ý Tần Việt.
Tay Tần Việt hòa vào nước, cạnh ngón trỏ nhẹ nhàng áp lên trên, cào một đường.
"Rào!"
Thẩm Kiến Thanh suýt nữa ngồi không yên.
Tần Việt giơ tay lên, ngón tay cái chạm vào ánh nước sáng rõ khác thường, xoa xoa, nói: "Xem ra không phải do cũ."
Thẩm Kiến Thanh khép đùi lại, muốn cắn người.
Mấy ngày qua não cô ấy vào nước rồi mới thấy người trước mặt ngoan ngoãn, nghe lời, dễ áp đảo.
Vẫn là câu nói đó: Đều là giả dối hết, cáo đội lốt cừu, giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng người ta, một mình cô chống lại được hai người, có cái con khỉ, mười người còn dễ ấy chứ.
Tính sai rồi.
Biết trước thì đã ngược cô thêm mấy lần ở viện rồi.
Lần nào cũng dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt của cô mua chuộc, xí, đầu gối nên húc vào đâu đây?
Thẩm Kiến Thanh đè chân Tần Việt xuống đáy bồn, cười hừ một tiếng, nói: "Đừng trách chị không nhắc em, bây giờ chị đang xót cơ thể em không dễ chịu, em mà làm tiếp, khỏi nói chiều đi mua quà cho trưởng khoa, mà kể cả đến tận đêm giao thừa, chưa chắc em đã xuống được giường để về nhà ăn Tết đâu."
Thẩm Kiến Thanh nói một tràng rất khí thế, không ngờ Tần Việt chỉ bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của cô ấy, lát sau, nói: "Giảng viên Thẩm, phiền chị làm em không xuống được giường đi, em hơi muốn chị."
Thẩm Kiến Thanh: "...?!"
Mọi nội tạng của Thẩm Kiến Thanh đang nhộn nhạo.
Cô ấy muốn hỏi, ai lại đi hẹn hò với một cô bạn gái thích tự phá mình như thế này vậy nhỉ?
Chắc không có đâu.
Phá thế kia, ngày nào cũng phá, chắc phải phá thành mảnh từ lâu rồi.
Còn cô thì...
Thẩm Kiến Thanh không nhịn được cười, giọng nói trở nên uể oải: "Em muốn chị nhưng lại đòi chị làm cho em không xuống được giường? Lý lẽ kiểu gì đấy?"
Thẩm Kiến Thanh buông đầu gối Tần Việt ra, di chuyển về phía trước.
Tiếng nước chảy êm dịu trong trẻo.
Thẩm Kiến Thanh quỳ dậy, đỡ vai Tần Việt, chờ cô ngẩng đầu rồi hôn lên môi cô, nghiêng người nói bên tai cô: "Không đùa với em đâu, em vẫn chưa khỏe hẳn, cố gắng hạn chế hoạt động thể lực, lát nữa..."
Thẩm Kiến Thanh cuốn lấy d ái tai Tần Việt vào trong miệng, hôn m út triền miên. Chờ đến khi mọi cảm xúc sẵn sàng, báo hiệu cho cô một tiếng, trong cảm giác xâm nhập từ tốn nhưng rõ ràng, cô ấy nói: "Chị tự làm, em xem."
...
Giấc ngủ trưa của Tần Việt cuối cùng vẫn không được trọn vẹn.
Câu "Kể cả đến tận đêm giao thừa, chưa chắc em đã xuống được giường để về nhà ăn Tết đâu" của Thẩm Kiến Thanh cuối cùng lại vận vào người mình, trong phòng tắm tích hợp cách âm, tự có hiệu ứng âm vang, cô ấy thốt ra mọi tâm tình thăng trầm những ngày qua, sau đó chỉ còn lại những vui sướng đánh mất đã lâu, cô ấy toàn tâm toàn ý hưởng thụ, nhiệt tình phản hồi, mười mấy giây cuối cùng, tê dại đến mức gần như lịm đi.
Phải rồi, Thẩm Kiến Thanh đang chờ đèn đỏ, gõ gõ vô lăng, quay đầu hỏi Tần Việt đang dựa vào ghế ngủ bù: "Cuối cùng em nói gì vào tai chị vậy?"
Tần Việt mở mắt, chớp chớp, nói: "Lời yêu."
Thẩm Kiến Thanh: "Nói cho chị nghe xem nào."
Tần Việt: "Cần một ký ức để chắp vá lại."
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, càng thêm hứng thú: "Nói đi."
Tần Việt: "Trước đây, chị nói chị hơn em 9 tuổi, chẳng mấy chốc là tới cái tuổi người già sắc phai, giảng viên Thẩm, chị không cần lo lắng chuyện cầm lái."
Thẩm Kiến Thanh: "..."
Tự nhiên tòi ra một cụm từ nghiêm trọng như thế, cô ấy có thể không cầm ư? Ai mà chẳng mong mình mãi mãi rạng rỡ trước mặt người yêu?
Trước đây là cô ấy trẻ tuổi không hiểu chuyện, ăn nói...
"Chị hỏi lại em có chắc chắn sẽ nảy sinh ham muốn với chị không, lúc đó em phản bác lại chị cũng là khuynh hướng của em, hôm nay thêm một điều nữa." Ngữ điệu đều đều của Tần Việt cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Thêm gì?"
Ánh mắt Tần Việt thẳng thắn, dư quang nhìn thấy đèn đỏ đang đếm ngược: "Giảng viên Thẩm, chị gợi cảm hơn cả trước kia, làm em thích mê."
Tim Thẩm Kiến Thanh sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Cô ấy nhớ, lúc đó Tần Việt đang dẫn dắt, dùng biện pháp an ủi để kéo dài dư vị, khi cô ấy sống không bằng chết, nức nở thành tiếng, cô đã nói lời này, cô ấy lập tức lại lẩy bà lẩy bẩy cắn chặt vai cô.
Cảm giác đó, phù——!
Tần Việt nhìn khung xương rõ ràng trên mu bàn tay Thẩm Kiến Thanh, nhẹ giọng nói: "Đèn xanh rồi."
Thẩm Kiến Thanh cắn chặt môi, muốn quẳng cô ra ngoài, nhưng đáng tiếc đây là giữa đường giữa chợ, quẳng người không những lên bản tin xã hội, mà còn sẽ ảnh hưởng đến giao thông.
Thẩm Kiến Thanh nhả phanh, lăn bánh.
Đến trung tâm mua sắm, Thẩm Kiến Thanh đã hoàn hồn từ lâu.
Cô ấy thay giày cao gốt, ngẩng đầu thấy Tần Việt đang đứng ở cạnh xe, kéo khóa áo phao.
Giày cao gót Thẩm Kiến Thanh chạm xuống đất, cô ấy bấm nút đóng cốp: "Tần Việt."
Tần Việt quay đầu.
Thẩm Kiến Thanh ngoắc ngoắc ngón trỏ với cô, nói: "Nói cho em một chuyện."
Tần Việt tiếp tục kéo khóa hết cỡ, hai tay đút túi đi tới.
"Chuyện gì?" Tần Việt hỏi, chiếc áo phao này của cô ấy là cổ cao, không cần cúi đầu cũng che được hơn nửa khuôn mặt, nên Thẩm Kiến Thanh chỉ có thể nghe thấy giọng cô, không nhìn được cô cử động miệng.
Điều này khiến Thẩm Kiến Thanh rất khó chịu, cô ấy giơ tay ấn cổ áo xuống dưới cằm Tần Việt, nói: "Chuyện tốt."
Tần Việt không tin, cô thấy ánh mắt của giảng viên Thẩm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tay Thẩm Kiến Thanh thuận thế giơ lên, giữ cằm và quai hàm trái của cô, xoay cô sang trái, nụ hôn rơi xuống phía bên phải.
Da thịt vùng cằm mỏng manh, khi Thẩm Kiến Thanh mang ý trừng phạt mà m út cắn, Tần Việt cảm thấy nhói nhẹ. Cô thật thà nói: "Giảng viên Thẩm, hơi đau đấy."
Thẩm Kiến Thanh tàn nhẫn nói: "Chịu đi."
Tần Việt dành dựa vào thân xe chịu đựng.
Hồi lâu, Thẩm Kiến Thanh tách ra, nhìn chằm chằm dối hôn trên quai hàm Tần Việt như đang đánh giá một lúc, nói: "Hôm nay không được phép giấu mặt trong cổ áo."
Dám trêu chọc cô ấy giữa đường giữa sá, đây chính là kết cục.
Hôm nay, ai kia chính là cái đồ nổi bật nhất trong trung tâm thương mại này.
Đồ nổi bật giơ tay sờ sờ, bình thản nói: "Cảm ơn giảng viên Thẩm đã đóng dấu."
Thẩm Kiến Thanh vui muốn chết, cô ấy rất thích cái điểm "biết điều" này của Tần Việt.
Thẩm Kiến Thanh tinh thần sảng khoái dắt Tần Việt đi lên tầng.
Tần Việt hiểu rất rõ sở thích của viện trưởng, mua quà cho bà chỉ mất chưa đầy 10 phút, toàn bộ thời gian còn lại là Thẩm Kiến Thanh đưa cô đi thử quần áo khắp nơi.
Một tiếng sau, Tần Việt nhìn những chiếc túi trong tay Thẩm Kiến Thanh, nói: "Mùa đông sắp qua rồi, nhiều vậy mặc không hết."
Thẩm Kiến Thanh như không nghe thấy gì, giơ tay chỉ vào ba món, nói với nhân viên: "Lấy size của cô ấy."
Nhân viên cười ngoác đến tận mang tai, đáp lại không ngớt.
Tần Việt chỉ có thể bước vào chế độ thay đồ một lần nữa.
Thay xong một bộ trên bó dưới lỏng xong, nhân viên thật lòng nói: "Dáng vóc của cô đẹp quá." Eo thon, chân dài, cao ráo, vòng một không quá đầy đặn nhưng đủ tạo nên đường cong mềm mại, lại giữ được nét đẹp cơ bản nhất của bộ trang phục.
Cảnh tượng này rất ái muội, khi rũ mi, gương mặt không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, Thẩm Kiến Thanh lập tức tràn ngập vẻ quyến rũ tột cùng.
Tần Việt chậm rãi mím môi.
Thẩm Kiến Thanh tùy ý cầm thắt lưng trong tay, lắc lư đi tới trước mặt Tần Việt, nói: "Sư phụ Tần, em có biết em như thế này ra ngoài sẽ quyến rũ chết bao nhiêu người không?"
Tần Việt đưa tay nới cổ áo, một động tác nhỏ hết sức bình thường cũng dường như trau chuốt cho cô vào lúc này.
Tần Việt nói: "Bao nhiêu?"
Thẩm Kiến Thanh đưa tay gõ vào cẳng tay Tần Việt, người sau tự giác giơ hai tay lên.
Thẩm Kiến Thanh luồn thắt lưng qua từng đỉa quần, đến phía sau, cô ấy tiến lên một bước nhỏ, nửa ôm Tần Việt, thì thầm bên sườn mặt cô: "Toàn bộ con người chị."
Toàn thế giới chỉ có một.
Tần Việt "ừ" một tiếng, vừa khéo chỉ muốn "quyến rũ chết" một người này.
Đeo thắt lưng xong, Thẩm Kiến Thanh lùi lại vài bước ngắm nhìn.
Nhân viên nói ra suy nghĩ của mình trước tiên: "Có thắt lưng của cô phối đúng là điểm nhấn hoàn hảo."
Thẩm Kiến Thanh: "Lấy bộ này đi."
Trước đây là cô ấy hẹp hòi, khi mua quần áo chỉ dựa theo sở thích của mình, muốn coi Tần Việt như con vật nhỏ mà nuôi.
Hôm nay cô ấy chợt phát hiện, vẻ điềm đạm và rỗi rãi của Tần Việt đã được định sẵn là sẽ giúp cô trở thành ông trùm đích thực, cô có thể đáng yêu, cũng có thể dễ thương, nhưng những thiết kế mang vẻ đơn giản toát ra từ sự cao cấp, dịu dàng mà vững vàng, chuyên nghiệp mà không quá nghiêm túc mới là danh từ đi với cô sau này.
Những thành tựu trong tương lai của cô sẽ vượt qua hầu hết tất cả mọi người, kể cả cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi mà lòng đã dậy sóng.
2 năm tới, cô ấy sẽ chăm cô thật tốt, cô chẳng cần phải là tiểu thư nhà ai nhưng vẫn có thể trở thành "kỹ sư Tần, giảng viên Tần, cô Tần" mà người người khen ngợi ngưỡng mộ, hoặc, thậm chí thêm nhiều danh hiệu khác.
Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt, trong mắt như có ánh sáng rực rỡ muôn phương.
Tần Việt gần như thiêu đốt.
Khi thanh toán, cô nghe thấy một đống chữ số, nghiêng đầu đếm túi mua hàng trên sofa.
24 món, cô phải mất bao nhiêu mùa đông mới mặc hết được đây?
24 món...
Tần Việt vừa mới bước sang năm thứ 24 kể từ khi quen biết Thẩm Kiến Thanh.
"Thưa cô, có cần chúng tôi giúp cô giao hàng đến tận nhà không?" Nhân viên kết toán xong, nhiệt tình nói: "Những thứ khác cô đã mua cũng có thể giao chung."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Cần, cảm ơn cô."
Lát nữa cô ấy còn muốn đi làm tóc, mang theo nhiều đồ như vậy không tiện.
Thẩm Kiến Thanh tiện tay vuốt tóc Tần Việt rồi đặt tay lên vai cô: "Dài rồi, muốn giữ không?"
Ngày xưa, Tần Việt cắt tóc là để tiết kiệm thời gian, cân bằng công việc với thi nghiên cứu sinh, bây giờ tất cả đã thuận lợi, Thẩm Kiến Thanh muốn hỏi xem cô có ý định khác không.
Tần Việt nói: "Chị thích em để tóc dài à?"
Thẩm Kiến Thanh không cần suy nghĩ: "Có thể rải trên giường chị, cũng có thể rủ xuống bên cổ chị, tại sao chị lại không thích?"
Tần Việt nói: "Vậy thì giữ đi, lát nữa tỉa lại tóc mái và đuôi tóc là được."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Chị muốn nhuộm tóc, dưỡng lại, lâu lắm, có phiền làm chạy việc bưng trà rót nước cho chị không cô em?"
Ánh mắt Tần Việt lướt qua túi xách của Thẩm Kiến Thanh, đưa ra yêu cầu: "Chị đổi lại biệt hiệu WeChat cho em thì làm."
Ê, chuyện "lâu lắm rồi" mà vẫn còn ghim cơ đấy.
Bàn tay đặt trên vai Tần Việt của Thẩm Kiến Thanh nhấc lên, vỗ vào sau đầu cô: "Nếu chị không đổi thì sao?"
Tần Việt nói: "Tôi là Tần Việt, nghiên cứu sinh của thầy Chu, muốn tập trung vào sự nghiệp học hành, không nhận việc phụ."
"Chậc." Thù dai cỡ đó, Thẩm Kiến Thanh nói: "Nếu là bạn gái yêu cầu em thì sao?"
Tần Việt: "Mời cô ấy dỗ tôi vui trước."
"Đổi biệt hiệu là vui hả?"
"Đúng."
Thẩm Kiến Thanh cuối cùng không nhịn được nữa, gục trên vai Tần Việt cười phá lên.
Hahaha.
Đồ nhỏ nhen nhỏ nhen mà cũng dễ thương nữa.
"Được, đổi cho em đấy, phải đổi luôn ngay bây giờ."
Thẩm Kiến Thanh vui vẻ lấy điện thoại từ trong túi ra.
Khoảnh khắc mở khóa màn hình, ánh mắt cô ấy lạnh đi, nụ cười đóng băng.
Tần Việt hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Kiến Thanh bấm vào Weibo qua thông báo, nghiêng người tựa vào lan can nói: "Có người tiết lộ chuyện của chị gái chị."
Tần Việt nghĩ đến Từ Tô Du ngay tức khắc, cô nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của Thẩm Kiến Thanh.
#Con gái của Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ bị vu khống đến chết#
Thẩm Kiến Thanh nói: "Vốn dĩ chị định dùng chuyện của chị để giảm bớt tổn hại đến chị gái chị."
Nhưng bây giờ! Có người đã đẩy chị gái cô ấy lên đầu sóng ngọn gió trước!
Nếu không có hai tiền tố Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ, chị gái cô ấy cùng lắm cũng chỉ được chú ý, chứ không thể nào có lượng đọc nhiều gấp mười, gấp trăng, thậm chí còn cao hơn như hiện tại.
Trong phần bình luận có rất nhiều người xin ảnh nhạy cảm của chị.
Không một ai nhắc đến Thẩm Kiến Thanh.
Không ai nói rằng nguyên nhân Thẩm Đồng Nghi bị người khác tung tin đồn nhạy cảm là vì cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh siết chặt điện thoại đến mức đốt ngón tay trắng bệch, không nhận ra Tần Việt ở bên cạnh cũng đã lấy điện thoại ra.
Cô hỏi Từ Tô Du qua WeChat: 【Tin tức trên mạng là do cô đăng à?】
Từ Tô Du trả lời rất nhanh: 【Đúng.】
Tần Việt: 【Chẳng phải cô thích chị Thẩm hay sao, vì sao không cố gắng hết sức để bảo vệ chị ấy, mà lại đẩy chị ra trước mặt mọi người?】
Từ Tô Du: 【Đây là yêu cầu của cô ấy.】
Từ Tô Du lời ít ý nhiều: 【Cô ấy muốn dùng một ngọn sóng lớn chọc trời để che đậy những sự thật không đáng nhắc tới phía sau.】
Tần Việt lập tức hiểu ra: Sự thật không đáng nhắc tới là giảng viên Thẩm từng thích người cùng giới, hiện tại đang yêu người cùng giới. Chị Thẩm đã mở rộng phạm vi bảo vệ mà chị dành cho Thẩm Kiến Thanh đến mức mạng sống cũng chẳng thể chạm tới.
Nhưng...
Tần Việt: 【Giảng viên Thẩm sẽ không đồng ý.】
Tần Việt: 【Cô ấy cũng yêu chị gái mình.】