Không khí ở cửa bỗng chốc ngưng kết lại.
Tai trái Tần Việt ù đi, nơi quai hàm nối liền cổ bỏng rát như lửa đốt, đau nhức.
Phản ứng đầu tiên của mẹ Thẩm là mình đã tát nhầm người, phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Kiến Thanh đằng sau, mặt bà biến sắc, loạng choạng lùi lại một bước.
Đôi mắt lặng ngắt của Thẩm Kiến Thanh khóa chặt vào mẹ Thẩm, tiếng bước chân nặng nề, chậm chạp.
Khi sắp sửa đến cạnh Tần Việt, ánh mắt Thẩm Kiến Thanh trong nháy mắt trở lại bình thường.
Như thể không có chuyện gì xảy ra, cô ấy bỏ điện thoại vào túi, bình tĩnh đóng cửa lại, bước đến trước mặt Tần Việt, từ trán xuống đến cằm, tỉ mỉ chỉnh lại mái tóc rối bù do bị tát của cô, sau đó nghiêng mặt cô, ngón tay cái dịu dàng vuốt v3 cạnh cổ cô, buông bàn tay đang nắm lấy tay cô ra, cười nói: "Vào phòng ngủ đợi chị."
Sự bình tĩnh của Thẩm Kiến Thanh khiến người ta kinh ngạc.
Tần Việt quay lại, đôi mắt đỏ hoe s1nh lý vì đau và sốc nhìn Thẩm Kiến Thanh bất động.
Thẩm Kiến Thanh cười hỏi: "Không muốn vào à?"
Thẩm Kiến Thanh kéo cổ áo Tần Việt lên, giấu đi hõm cổ và quai hàm đáng sợ của cô, dịu giọng nói: "Vậy ở lại đây với chị."
Ngay khi nói xong, quay người lại, trên mặt Thẩm Kiến Thanh đã không còn vẻ dịu dàng, trong đôi đồng tử đen kịt dường như có cơn phẫn nộ đang cuồn cuộn ngất trời, nhìn ai, người đó sẽ bị hút vào tâm xoáy nước ngay lập tức.
"Muốn đánh tôi phải không, tôi đứng ngay đây này, đánh đi."
Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh vững vàng khác thường, càng như thế, huyết sắc trên mặt mẹ Thẩm càng nhạt đi.
Tần Việt ở phía sau Thẩm Kiến Thanh, trái tim bất chợt chùng xuống, như cảm nhận được phần nào.
Tay phải Thẩm Kiến Thanh vừa chuyển động, cô lập tức bước tới trước mặt Thẩm Kiến Thanh, giữ cô ấy lại.
Cô không muốn ngăn cản, nhưng không muốn Thẩm Kiến Thanh một ngày nào đó bị người khác chỉ trích vì động tay với mẹ ruột mình.
Đối với những bậc cha mẹ như vậy, không đáng.
Thẩm Kiến Thanh khựng lại, nhìn Tần Việt, hiểu được lo lắng của cô.
Một lát sau, Thẩm Kiến Thanh giơ tay trái lên, Tần Việt lẳng lặng túm lấy cẳng tay cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, nhưng tay lại chuyển hướng, từ lưng Tần Việt di chuyển lên, đỡ đầu cô, để cô tựa vào bên cổ mình, vuốt v3 tóc cô, nói: "Được rồi, hiểu ý của em rồi, thật sự rất muốn làm theo ý của em, nhưng..."
Thẩm Kiến Thanh ngước mắt nhìn mẹ Thẩm, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giá lạnh.
"Ai bảo người bà ta đánh là em chứ?"
Ngay khi nói xong, Thẩm Kiến Thanh dễ dàng giằng tay phải đang bị Tần Việt giữ ra.
Sức lực của Tần Việt chưa bao giờ bằng được Thẩm Kiến Thanh, chỉ kịp bắt lấy không khí, phía sau đã vang lên tiếng la hét thảm thiết của mẹ Thẩm—— Tay bà ta bị Thẩm Kiến Thanh túm chặt, đập mạnh vào tường.
"Thích đánh người vậy à? Vậy xương sắp gãy chưa?"
"Giảng viên Thẩm, khụ." Tần Việt nắm chặt phần áo quanh eo Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh nghe thấy Tần Việt ho, nghiêng đầu hôn lên thái dương cô, giọng nói ngay tức khắc trở nên dịu dàng: "Ngoan, đừng sợ, chị không đánh vào mặt bà ta đâu, dù gì cũng là mẹ chị, truyền ra ngoài, chị sẽ bị người ta chì chiết mất."
Trong lồ ng ngực Tần Việt bồn chồn, không thể mở miệng, sợ bất cẩn ho sẽ càng tiếp thêm dầu cho cơn giận ẩn nhẫn của Thẩm Kiến Thanh.
Nhưng ngày khi cô gắng sức kìm nén, tay phải Thẩm Kiến Thanh cử động, tay mẹ Thẩm lại lần nữa bị đập mạnh vào tường, mạnh đến mức Tần Việt cảm nhận được cơn chấn động trong người Thẩm Kiến Thanh.
Mẹ Thẩm đau đớn gào lên.
Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn đánh mất lý trí.
Trước khi cô ấy ra tay lần thứ 3, Tần Việt ôm lấy cơ thể cô ấy, dùng hết sức đẩy ngược ra sau.
"Rầm!!"
Cơ thể Thẩm Kiến Thanh nện mạnh lên cửa, cô ấy r3n rỉ một tiếng, sắc mặt xanh xao, đôi mắt đỏ ngầu.
"Khương Vĩ, rốt cuộc bà muốn làm gì?!"
"Tôi đã nói tôi không cần tiền của các người, không cần các người quan tâm! Tôi khó khăn lắm mới tìm được cuộc sống mà tôi mong muốn, rốt cuộc các người muốn làm cái gì hả?!"
Thẩm Kiến Thanh cảm thấy rất nực cười: "Bà, Thẩm Ngọc Sơn, mặt mũi, danh dự của các người còn quan trọng hơn mạng sống của tôi và chị tôi ư?!"
"Không phải!" Mẹ Thẩm bao trùm trong đau nhói, sợ hãi tột cùng.
"Thanh nhi, mẹ, mẹ chỉ không muốn con can thiệp vào chuyện của chị con thôi mà."
"Tôi không can thiệp để bà can thiệp à?! Cái can thiệp của bà là giữ kín chân tướng đó hả?!"
"Như vậy có gì sai à? Chị gái con lần trước đã chịu nhiều đau khổ như thế, con nỡ để những người đó gièm pha chị con, xem trò cười của con bé lần nữa sao?!"
"Trò cười? Con gái ruột của bà bị người ta đặt điều, bị người ta ép đến mức tự sát, vậy mà bà nghĩ đây chỉ là một trò cười?!"
"Mẹ nói nhầm, mẹ chỉ không muốn chị con bị người khác bàn tán nữa thôi."
"Vậy nên chị ấy xứng đáng phải mang tiếng xấu mãi sao? Bà có bao giờ nghĩ rằng, nhưng thứ đó giống như ung thư, từng giây từng phút ăn mòn xương thịt của chị ấy, cho đến khi cơ thể chị ấy hoàn toàn thối rữa, bốc mùi chưa?"
"Thanh nhi, chị gái con đã chết rồi..."
"Người chết thì không cần danh dự à?"
"Mẹ..."
"Khương Vĩ, bà thật khiến tôi buồn nôn!"
Câu từ sắc nhọn của Thẩm Kiến Thanh khiến mẹ Thẩm chết lặng ngay tại chỗ, khuôn mặt bà lúc xanh lúc trắng, sửng sốt hỏi lại: "Con vừa mới nói gì?"
Thẩm Kiến Thanh siết chặt nắm đấm, gần như phát điên: "Tôi nói, bà, khiến, tôi, buồn, nôn!"
Mẹ Thẩm phẫn nộ, sải bước về phía Thẩm Kiến Thanh.
Tần Việt xoay người, đưa tay trái ra sau, nắm lấy tay Thẩm Kiến Thanh, cởi vòng tay, đeo cho cô ấy.
Mẹ Thẩm nghiêm giọng: "Tránh ra!"
Tần Việt nhìn bà ta, bất động: "Tôi vẫn luôn nghĩ, bố mẹ giảng viên Thẩm và chị Thẩm rốt cuộc là người như thế nào mới để người ngoài cuộc dùng 4 chữ 'nương tựa lẫn nhau' để miêu tả cuộc sống của hai chị em họ, giờ tôi hiểu rồi."
Tần Việt giữ chặt Thẩm Kiến Thanh, bờ lưng áp vào cơ thể căng thẳng của cô ấy.
"Cũng hiểu tại sao 2 năm trước cô ấy lại giận tôi đến vậy mà 2 năm sau lại lo được lo mất vì tôi."
Trước kia cô cũng hiểu.
Bao nhiêu lần xung đột tình cảm với Thẩm Kiến Thanh, là bấy nhiêu lần hiểu rõ hơn.
Nhưng chưa bao giờ sâu sắc hơn ngày hôm nay.
Cô ấy nhạy cảm trước tình cảm, hạ mình khi gặp lại.
Cô ấy điên rồ, tàn nhẫn, cô ấy nắng mưa thất thường.
Tất cả những khác thường của cô ấy, có lẽ đều chỉ vì thứ tình cảm "hiếm có" lại "không dễ gì có được" đối với cô ấy, chứ không phải vì cô ấy "bị bệnh".
Cơ thể vốn luôn đứng không thẳng của Tần Việt lúc này thẳng tắp như cây tùng, nhìn xuống mẹ Thẩm, nhưng cô gầy quá, dù đã mặc áo phao cũng chẳng che được thân hình mảnh khảnh, tuy vậy, tâm trạng xao động đột ngột và vẻ mặt bình tĩnh quá mức cực kỳ không ăn nhập, nhưng vẫn khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt.
"Dì, dì không xứng đáng được giảng viên Thẩm gọi là mẹ." Tần Việt lạnh nhạt nói.
Sắc mặt mẹ Thẩm khó coi, tay đau khiến bà ta không nhịn được mà nghiêm nghị quát tháo: "Tôi xứng đáng hay không, là người như thế nào, không đến lượt cô phán xét! Vài năm trước, cô được mấy tuổi? Tí tuổi đã học đòi làm đồng tính." Giọng điệu của mẹ Thẩm vô cùng chán ghét.
Mặt Tần Việt lặng như nước, không hề nao núng: "Dì có thể lùi về 23 năm trước, tôi 4 tuổi, đã thích giảng viên Thẩm rồi."
Mẹ Thẩm kinh ngạc, giọng điệu ngay lập tức càng thêm mỉa mai: "Cô nghĩ đây là chuyện đáng để tự hào à?"
Tần Việt nói: "Tại sao lại không đáng để tự hào? Thứ dì không cho giảng viên Thẩm, tôi đã trao cho cô ấy ngay từ lần đầu gặp mặt, kiên trì cho đến tận bây giờ, cô ấy có thể thoải mái nói với mọi người rằng, cô ấy đã tìm được cuộc sống mà mình mong muốn, tại sao tôi không được tự hào?"
"Cãi chày cãi cối!"
"Sự thật thôi mà."
Tần Việt nói: "Dì, ngay từ lần đầu gặp, tôi đã không thích dì, nhưng tôi vẫn cảm kích dì vì đã dẫn cô ấy đến viện phúc lợi vào năm 13 tuổi, để tôi gặp được cô ấy. Bất kể mục đích của dì khi đó là gì."
Tần Việt phớt lờ ánh mắt sửng sốt của mẹ Thẩm, nắm chặt tay Thẩm Kiến Thanh nói: "Từ giờ trở đi, cô ấy thuộc về một mình tôi, xin dì hãy tránh cô ấy xa một chút."
Mẹ Thẩm không hoàn hồn nổi.
23 năm trước, tuy rằng sự nghiệp của bà ta và Thẩm Ngọc Sơn đã ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng cũng chỉ như nước chảy qua cầu, không có tiếng tăm, bọn họ cần khoác lên mình thật nhiều hình tượng tích cực, từ lưu lượng trở thành nghệ sĩ, nhưng họ chẳng phải minh tinh, không thể rầm rộ sôi nổi tham gia các chương trình giải trí, nên mới chọn tự lực cánh sinh, nâng cao hình tượng bằng cách quan tâm đ ến những nhóm người yếu thế, nào ngờ, nào ngờ lại chôn vùi cả cuộc đời của con gái mình! Thậm chí còn ra tay với bà ta vì con bé này??
Lòng mẹ Thẩm như lửa đốt: "Chẳng phải cô chỉ biết cởi trần, lên giường cùng con bé hay sao, là cái thá gì, dựa vào đâu mà bắt tôi tránh xa nó?! Tôi mới là người sinh ra nó, nuôi nấng nó!"
Những lời sỉ nhục của mẹ Thẩm hoàn toàn chạm đến giới hạn của Thẩm Kiến Thanh.
Tiếng cười lạnh của Thẩm Kiến Thanh u ám đáng sợ, vừa vang lên bên tai Tần Việt thì im bặt vì những lời tiếp theo của cô.
Tần Việt nói: "Dì chỉ sinh ra giảng viên Thẩm, người nuôi nấng cô ấy là chị Thẩm, người đồng hành cùng cô ấy sau này là tôi, cô ấy sẽ được yêu thương rất, rất nhiều, chứ không phải thứ tình cảm giả dối của dì."
Sự ung dung và kiên quyết của Tần Việt khiến mẹ Thẩm như bị sét đánh, mặt cắt không còn giọt máu mà ngớ ra.
Ba ta dường như đã hiểu lý do tại sao Thẩm Kiến Thanh lại dứt khoát với mình như vậy.
Dứt khoát...
Cả người mẹ Thẩm bỗng mềm nhũn, muốn bắt lấy cánh tay Thẩm Kiến Thanh: "Thanh nhi, con nghe lời mẹ một lần thôi được không? Một lần cuối cùng thôi—— Đừng lên tiếng trên mạng, đừng đổ thêm dầu lửa, được không? Bố con thật sự không thể chịu thêm cú sốc nào nữa đâu, coi như mẹ cầu xin con, để ông ấy yên ổn làm việc nốt mấy năm nữa, được không? Còn chị gái con nữa, con bé đã qua đời lâu vậy rồi, sao con có thể nhẫn tâm nhìn con bé bị người ta xé xác trên mạng?"
Câu cuối cùng của mẹ Thẩm đánh thẳng vào chỗ đau của Thẩm Kiến Thanh, tâm trí ngập tràn tình yêu nồng nàn vì những lời vừa rồi của Tần Việt cô ấy, trong phút chốc biến thành những lời bàn luận dơ bẩn và th ô tục của lũ giòi mạng.
【Không có ảnh thì không có thật】
【Tôi là nam, xin ảnh】
【Tôi là nữ, xin ảnh】
【Tôi không phải nam, cũng chẳng phải nữ, nhưng chắc cũng được xin một tấm thổi kèn nét căng chứ nhỉ?】
Thẩm Kiến Thanh bước từng bước một đi ra từ sau lưng Tần Việt, nắm chặt bàn tay mẹ Thẩm đưa tới, đột ngột kéo về phía mình, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bà ta: "Tôi không nhẫn tâm, nên tôi sẽ nhanh chóng khiến những kẻ mạt sát chị ấy câm miệng, giải quyết cho chị ấy, để chị ấy an nghỉ."
Mẹ Thẩm: "Thanh nhi!"
Giọng Thẩm Kiến Thanh trầm đến mức khiến mẹ Thẩm lạnh sống lưng: "Khương Vĩ, bà có giỏi thì cứ bịt miệng tôi suốt đời, không, thì cút ra khỏi nhà tôi."
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh buông tay, mẹ Thẩm lập tức ngã xuống đất.
Thẩm Kiến Thanh khinh thường nhìn xuống bà ta: "Bây giờ đi, có lẽ bà vẫn có thời gian xử lý khủng hoảng truyền thông, nếu muộn, danh tiếng cả đời của bà và Thẩm Ngọc Sơn sẽ hoàn toàn bị thiêu rụi."
Cùng lúc Thẩm Kiến Thanh dứt lời, người đại diện của mẹ Thẩm và Thẩm Ngọc Sơn ọi đến tới, tiếng chuông dồn dập như thể đang tuyên bố với bà ta cái kết không thể cứu vãn.
Mẹ Thẩm lúng túng tìm điện thoại trong túi, lấy ra nghe máy, sau đó biến sắc rõ rệt, lảo đảo bò dậy chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong hành lang yên tĩnh trở lại.
Tần Việt đứng cạnh tủ giày, hai tay đút túi, lẳng lặng, Thẩm Kiến Thanh khoanh tay dựa vào bức tường đối diện cô, ánh mắt sáng rực.
"Lần này thể hiện được mấy phần?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Tần Việt nói: "Vừa mới bắt đầu, chắc còn chưa nổi một đâu."
"Ngạo nghễ dữ vậy sao?"
"Cũng không dữ lắm, ngạo nghễ bình thường."
"Hahaha."
Thẩm Kiến Thanh khoái chí cười lớn.
Tiếng cười vang vọng trong hành lang không mấy rộng rãi, từng tiếng đánh vao trái tim Tần Việt, đồng thời cũng đánh bay những cảm xúc mà Thẩm Kiến Thanh đang cố gắng duy trì.
Cô ấy đỏ ửng mắt, khom eo chống gối, nói: "Mấy ngày trước viện trưởng nói hồi nhỏ em chưa bị đánh bao giờ, ha, hồi nhỏ em còn chưa bị đánh bao giờ, hôm nay lại bị đánh vì chị."
Cái bạt tai mạnh như vậy, chỗ bị tát sưng tấy ứ máu.
Phải chăng da cô đừng trắng, nhìn sẽ không gai mắt, cô ấy sẽ không khó chịu đến thế.
Thế nhưng cô lại trắng.
Trắng thuần, lại còn xanh xao do vừa mới hồi phục sau trận bệnh nặng.
Thẩm Kiến Thanh cười mà nghẹn ngào, nước mắt lăn rơi.
Tần Việt cụp mắt, nhìn thấy những vết nước trong veo trên sàn nhà.
Bàn tay đút trong túi của Tần Việt nắm chặt, bước lên 2 bước, ngồi xổm trước mặt Thẩm Kiến Thanh, hai tay khoanh trên gối, cố ý nghiêng đầu, đến gần trước mặt cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh không muốn Tần Việt nhìn thấy mình khóc, nghiêng đầu lẩn tránh.
Tránh bên nào, Tần Việt đuổi theo tới bên đó.
Thẩm Kiến Thanh tức giận đẩy trán cô, đẩy cô ngã "uỵch" một tiếng, ngồi trên đất.
Thẩm Kiến Thanh sững sờ, quên mất Tần Việt yếu ớt rất dễ bị đẩy ngã.
Tần Việt thì lại thủng thỉnh, thuận thế ngồi xuống đất, khoanh chân, hai tay phủ lên hai bên mắt cá, bình tĩnh nói: "Vậy giảng viên Thẩm, chị không định dỗ em à? Đây là lần đầu tiên em bị đánh đấy."
"??" Nói chuyện còn có vẻ rất vẻ vang nữa chứ??
Thẩm Kiến Thanh quên cả khóc, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm Tần Việt.
Tần Việt ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh, nói: "Giảng viên Thẩm, đau lắm đấy, vừa nãy tai trái em hoàn toàn không nghe thấy gì trong mấy chục giây cơ."
Bàn tay đặt trên đầu gối của Thẩm Kiến Thanh đột nhiên cuộn tròn lại, ngón cái đè chặt các khớp ngón tay trỏ.
Tầm mắt cô ấy mất tự chủ hướng về phía cổ Tần Việt.
...Nước da trắng ngần đã lan đầy những đốm máu chi chít.
Trong đầu Thẩm Kiến Thanh vang ầm một tiếng lớn, trước mắt trắng xóa, rồi ngay lập tức lại trở nên rõ ràng do nước mắt rơi, nhưng chỉ trong chốc lát, lần lần nữa mơ hồ, cứ thế lặp đi lặp lại, cô ấy không gắng gượng được nữa, trượt xuống theo bức tường.
Tâm trạng của Thẩm Kiến Thanh khó tả mà ào ạt.
Cô ấy cảm thấy mình đang xót xa cho Tần Việt, trong đó lẽ còn pha lẫn một chút áy náy, bởi cái tát đó vốn dĩ là dành cho cô ấy.
Nhưng nhìn thấy Tần Việt "cợt nhả", cô ấy lại cảm thấy sự việc dường như không quá nghiêm trọng, cô ấy không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng, chỉ là không kìm nén được nước mắt.
Hai tay Tần Việt đặt ở mắt cá chân, người hơi nghiêng về phía trước, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng Thẩm Kiến Thanh, nói: "Giảng viên Thẩm, có cần em ôm chị không?"
Lại là trò này.
Bộ trông cô ấy thiếu ôm lắm hả?
Thiếu...
Rất, rất thiếu.
Thẩm Kiến Thanh vội ôm lấy Tần Việt, cổ họng nghẹn ngào, nước mắt không ngừng lăn trên cổ cô.
Tần Việt một tay quấn quanh tấm lưng gầy gò của Thẩm Kiến Thanh, một tay đỡ gãy cô ấy, ngón trỏ vuốt nhẹ chân tóc, nói: "Giảng viên Thẩm, muốn khóc thì khóc to lên."
Cô nhập viện, giảng viên Thẩm không khóc; với Dụ Hủy, cô không biết; ra khỏi ICU, mắt giảng viên Thẩm chỉ hơi rơm rớm.
Vừa nãy đột nhiên nhìn thấy tin tức về chị Thẩm; cô đột nhiên bị tát.
Trong cơn thịnh nộ, giảng viên Thẩm đã cố ý hoặc vô tình lên án mẹ Thẩm, muốn rạch mở vết thương; những lời mẹ Thẩm nói để khiến cô ấy đừng can thiệp vào chuyện của chị Thẩm, là xát muối lên vết thương của cô ấy.
Cô bị sỉ nhục, giảng viên Thẩm sẽ đau lòng; những lời mà cô thể hiện đều hướng về giảng viên Thẩm, giảng viên Thẩm sẽ vui vẻ.
Cảm xúc trong lòng giảng viên Thẩm quá nhiều mâu thuẫn, phải khóc một trận thoải mái thì mới có thể dung hòa và tiêu hóa kịp thời, đè nén mãi, rồi sẽ giống như cô, đột ngột ngã bệnh vào một ngày nào đó.
"Giảng viên Thẩm." Đồng tử Tần Việt hạ thấp theo hàng mi từ từ buông xuống, dừng lại ở chân tường, giọng cô rất nhẹ, vang lên trong hành lang yên ắng, "Khóc đi, sau ngày hôm nay, chỉ là của riêng một mình em, em sẽ chỉ khiến chị tươi cười mất hình tượng."
Tim Thẩm Kiến Thanh bị đánh mạnh, cô ấy nghẹn ngào, gần như không thở nổi, đôi mắt cay xè, nhưng lạ lùng, lại cảm thấy yên ổn và sảng khoái, cảm giác mâu thuẫn mạnh mẽ khiến cô ấy không kìm được mà giữ cằm Tần Việt, hôn cô.
Tần Việt nếm được vị nước mắt mặn chát, trong lòng được lấp đầy.
Cô thuận theo động tác của Thẩm Kiến Thanh, nằm xuống sàn, áo phao bị mở ra, nụ hôn giữa môi áp bức, nặng nề, từng chút một cướp đi hơi thở yếu ở trong lồ ng ngực cô.
Tần Việt ho một tiếng.
Thẩm Kiến Thanh hơi khựng lại, tay tìm kiếm mạch dưới cổ Tần Việt, xoa qua xoa lại một lúc, cúi đầu quan sát.
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, ánh mắt rực lửa khi nhìn chằm chằm thứ gì đó, chẳng cần bất kỳ thứ gì tô điểm cũng đã toát lên vẻ nguy hiểm của một mãnh thú.
Đó là một kiểu k1ch thích khác.
Tần Việt đã thân mật với cô ấy vô số lần mà vẫn chưa bao giờ nhìn thấy, nên khi cô ấy quay mặt Tần Việt qua, bất chợt hôn lên đó, toàn thân Tần Việt run lên.
Đã rất lâu rồi cơ thể cô chưa được trải nghiệm một Thẩm Kiến Thanh cuồng nhiệt như vậy.
"Khụ."
Cơn chấn động trong cổ họng Tần Việt thiêu đốt thần kinh Thẩm Kiến Thanh, cô ấy đan chặt hai tay Tần Việt, giơ cao qua đầu, hôn từ dòng mạch đang đập đến sau tai cô, nói: "Cơ thể ổn chứ?"
Hồi trưa ở trong nhà vệ sinh, Thẩm Kiến Thanh đúng như những gì cô lo lắng, mọi hành đồng đều phối hợp với Tần Việt, không dám làm gì cô.
Giờ đây, thần kinh phức tạp và nhạy cảm của cô ấy đang căng thẳng, muốn đòi một chút an ủi từ Tần Việt.
Tần Việt nói: "Ổn."
Thẩm Kiến Thanh lập tức làm ẩm cổ Tần Việt bằng đôi môi, hôn vào đó.
Tần Việt nghiêng đầu nhìn đôi cao gót đen đế đỏ của Thẩm Kiến Thanh, độ cao và màu sắc phối hợp nổi bật của chúng đập vào mắt, giống như nụ hôn nóng bỏng bên cổ.
Hơi thở của Tần Việt nhanh chóng trở nên gấp gáp và rõ ràng, cô hé miệng, giọng run run: "Giảng viên Thẩm."
"Ừ?"
"Muốn nghe em gọi chị không?"
...
Màn đêm buông xuống, trong hành lang đen kịt không chút ánh sáng.
Tần Việt nằm trên sàn, vẫn đang nghiêng đầu.
Thẩm Kiến Thanh lấy giấy trong nhà vệ sinh ở cửa ra vào, khi cúi đầu hôn cô, cô ấy vén chiếc quần chỉnh tề của Tần Việt lên, nhẹ nhàng lau chùi.
"Lần trước hôn cổ em là khi nào ấy nhỉ?" Thẩm Kiến Thanh mím môi Tần Việt hỏi.
Tần Việt nói: "Bệnh viện."
"Cái đó không tính." Cô chưa lên, cô ấy không dám.
Tần Việt nói: "Khách sạn ở Tùy Châu."
Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, cúi đầu nhìn tờ giấy đã ướt.
"Trí nhớ tốt."
Thẩm Kiến Thanh vứt giấy đi, giơ tay quay mặt Tần Việt qua, dịu dàng vu0t ve: "Lâu vậy mới hôn lại em, thích không?"
Tần Việt ho khan, mái tóc dài của Thẩm Kiến Thanh sượt qua mắt cô: "Thích."
Thẩm Kiến Thanh cúi xuống, lần nữa hôn lên môi Tần Việt, thấp giọng nói: "Chị cũng thích."
Chỉ lắng nghe hơi thở và tiếng tim đập lệch nhịp của cô thôi mà những cảm xúc mơ hồ nhưng mãnh liệt trong lồ ng ngực như lắng đọng, để đến giờ, cả người nhẹ tênh.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Nằm thêm một lát đi, chị đi đổi mật khẩu."
Lần trước mẹ Thẩm đến đây, vì bà ta đột ngột nhắc đến chi tiết về cái chết của Thẩm Đồng Nghi nên cảm xúc cô ấy bị chi phối, quên đổi.
Không có lần sau đâu.
Tần Việt nắm lấy cổ tay đang chống bên cạnh của Thẩm Kiến Thanh nói: "Xong việc là được làm nũng phải không?"
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, thân thể vừa nhấc lên lại hạ xuống hỏi: "Làm nũng gì cơ?"
Tần Việt: "Dùng tên em làm mật khẩu."
Thẩm Kiến Thanh ngẩn người, đưa tay cốc trán Tần Việt: "Mật khẩu điện thoại chị là tên em, máy tính, máy tính bảng cũng thế, bây giờ cửa cũng đổi thành em, liệu tham vọng chiếm hữu có mạnh quá không?"
Tần Việt nói: "Có hả?"
Trong lòng Thẩm Kiến Thanh không thể hài lòng hơn với đề xuất này, nhưng miệng lại nói: "Cho chị một lý do chính đáng."
Tần Việt: "Em ở cửa, miễn là em không thả tay thì sẽ không ai dám tùy tiện vào bắt nạt chị."
Thẩm Kiến Thanh thoáng ngơ ngác, lồ ng ngực nóng lên, cô ấy giơ tay vỗ vỗ má Tần Việt, kìm nén cảm xúc đang cháy bỏng, nói: "Canh cửa, thì là cún rồi còn đâu."
Tần Việt: "Hôm khác em đi đặt thêm một cái vòng cổ cho chó vậy."
Thẩm Kiến Thanh nằm nhoài trên người Tần Việt.
Tiếng cười rung động lồ ng ngực Tần Việt, cô hỏi: "Dùng tên em được không?"
Thẩm Kiến Thanh cố gắng nhịn cười, nói: "Em đã làm nũng rồi, chị dám không dùng chắc?"
Vậy thì tốt.
1012 là mật khẩu chỉ có cả hai biết, dùng nó, cô mới yên tâm được.
Thẩm Kiến Thanh chống tay xuống đất, đứng dậy đi ra cửa.
Đi được nửa đường thì nhớ ra một chuyện, Thẩm Kiến Thanh ngoái lại nói: "Sư phụ Tần, tự nhiên chị nhớ ra một chuyện."
Tần Việt: "Chuyện gì?"
Thẩm Kiến Thanh cong môi, thong thả ung dung nói: "Bộ dạng em nằm đó làm nũng rất giống như đang kêu gọi."
Tần Việt im lặng một giây, nhìn Thẩm Kiến Thanh nói: "Thế chị cho không?"
Thẩm Kiến Thanh: "..." Có lẽ cô ấy muốn bạn gái mình sống lâu trăm tuổi hơn.
Thẩm Kiến Thanh quả quyết không nhìn nữa, đi ra đổi mật khẩu.
Điện thoại cô ấy đang nằm trên đất, đột nhiên rung lên, Tần Việt nghiêng đầu nhìn, nói với Thẩm Kiến Thanh đi vào bằng mật khẩu mới: "Giảng viên Thẩm, chị có email mới."
Thẩm Kiến Thanh đáp lại, một tay kéo Tần Việt dậy, tay kia cầm điện thoại lên mở khóa, vào hòm thư.
Quảng cáo 5 giây kết thúc, bàn tay đang nắm tay Tần Việt của Thẩm Kiến Thanh đột nhiên siết chặt.
Tần Việt bước lại gần Thẩm Kiến Thanh, cúi đầu xem nội dung tóm tắt của email.
Người gửi: IF
Nội dung: Thanh nhi, là chị đây, lâu rồi không gặp. Em trưởng thành chưa, xinh đẹp hơn rồi phải không? Cạnh em có cô gái em thích...