Thanh nhi, là chị đây, lâu rồi không gặp.
Em trưởng thành chưa? Xinh đẹp hơn rồi phải không? Cạnh em có cô gái mà em thích muốn đồng hành cùng em suốt phần đời còn lại không?
Em xuất sắc thế cơ mà, đáp án chắc chắn là có rồi nhỉ?
Nhưng tiếc quá, chị không thể tận mắt nhìn em trưởng thành, cũng không thể tự mình chúc phúc cho em và cô gái ấy.
Nhưng chị biết cô ấy nhất định phải xinh đẹp và dũng cảm giống em, thế thì mới có thể lọt vào mắt đối phương, mới có thể lựa chọn đến với người còn lại bất chấp những ràng buộc của luân thường.
Chị nên nói "cảm ơn" với cô ấy.
Thanh nhi, chị còn nợ em một câu "xin lỗi".
Chị đã không bảo vệ em đến cùng, cũng không báo trước với em rằng chị phải ra đi, khiến em mất đi tất cả một cách quá đột ngột.
Em nhõng nhẽo thế kia mà, có mỗi việc cầm bút ngủ gật, bất cẩn đập cằm vào bàn thôi cũng chạy vào phòng chị khóc lóc kể lể rất lâu, chị đột nhiên rời đi, em chắc chắn sẽ rất, rất đau khổ.
Chị xin lỗi.
Chị muốn ở bên em mãi mãi, nhưng chị bị bệnhmột căn bệnh không thấy được, không sờ được, nhưng lại tự làm hại bản thân một cách mất kiểm soát, còn có thể làm tổn thương em nữa.
Có còn nhớ kỳ nghỉ hè năm lớp 7, em ngủ trưa trong phòng chị, thức dậy thì thấy chị cầm một con dao gọt hoa quả trong tay không?
Thật ra không phải chị muốn gọt táo cho em đâu, mà là bất chợt muốn cắt cổ tay của mình, và cả của em nữa.
Chị sợ bỏ em một mình, em sẽ buồn, muốn đưa em đi cùng.
Chị thật đáng sợ phải không?
Không đâu.
Em chắc chắn sẽ không thấy vậy, em sẽ chỉ thương xót chị, muốn tìm mọi cách để giúp chị thôi.
Nhưng mà Thanh nhi à, sau khi tỉnh lại, trong lòng chị sẽ cảm thấy sợ hãi vô cùng, bị trói chặt, bị nuốt chửng, nơi nơi đều là bóng tối, chị không mình mình rồi sẽ có ngày biến thành một kẻ điên thậm chí còn không nhận ra chính bản thân, sợ hơn nữa là sẽ có ngày làm tổn thương em và người bạn quan trọng nhất của chị.
Em và cậu ấy là hai người quan trọng duy nhất trong lòng chị, tổn thương hai người, chị sẽ khó chịu hơn cả chết.
Thanh nhi, chị xin lỗi, chị thật sự đã rất, rất nỗ lực gắng gượng, nhưng càng về sau, chị càng đau khổ.
1 giây trước là thiên thần, 1 giây sau đã là ác quỷ.
Chị mệt quá rồi.
Vậy nên chị ích kỉ, không thông báo với em câu nào, mà đã đến một nơi không có áp lực, không có đau đớn.
Em có giận chị không?
Không đâu nhỉ?
Thanh nhi của chúng ta là một cô bé vừa lương thiện lại vừa rộng lượng, chắc chắn sẽ không tị nạnh với chị đâu.
Vậy chị có thể ỷ vào lòng tốt của em, đưa ra một yêu cầu quá đáng với em được không?
——Chuyện trên mạng là chị nhờ người khác làm đấy, để chị bảo vệ em nốt một lần cuối cùng được không?
Vốn dĩ chị không muốn mang tên của họ, vì em không thích, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chị vẫn mang theo.
Họ có tiếng tăm, có thể giúp chị thu hút sự chú ý, khiến mọi người không để ý đến em.
Lúc làm vậy, chị không thấy áy náy chút nào, bọn họ đã sinh ra em thì ắt phải có trách nhiệm với, đây là những gì họ nợ em.
Còn về phần chị, người chết hồn tan, đã không cảm nhận được những ác ý của thế giới đó từ lâu lắm rồi, cái gì mà danh tiếng trong sạch, toàn bộ đều vô thưởng vô phạt, không còn ảnh hưởng gì đến chị nữa, nhưng em và cô gái em thích vẫn còn một chặng đường rất dài cần phải đi.
Chị mong các em có một hành trình thật bình yên và suôn sẻ.
Đây là mong muốn cuối cùng của chị.
Thanh nhi, em sẽ đồng ý với yêu cầu của chị, giúp chị thực hiện mong muốn của chị, đúng không?
————
Thẩm Kiến Thanh không biết, đầu cô ấy vừa trống rỗng vừa nặng nề, rối như tơ vò, chớp mắt một cái, nước mắt âm thầm lăn dài, khác biệt hoàn toàn với khi giải tỏa cảm xúc ở cửa cách đó chưa lâu.
Bức thư này của Thẩm Đồng Nghi có quá nhiều thông tin—— Bệnh tình của chị rất nghiêm trọng; chị đã từng cố gắng kiên trì ở nơi cô ấy không nhìn thấy; một trong những nguyên nhân chị lựa chọn ra đi là sợ làm tổn thương cô ấy và bạn chị... Ngay cả sau khi rời đi, chị cũng vẫn đang lên kế hoạch cho mọi thứ vì cô ấy; kế hoạch của chị hoàn toàn trái ngược quyết định của cô ấy—— Chị muốn dùng chính mình đánh đổi lấy sự bình yên và suôn sẻ của cô ấy và Tần Việt.
Thẩm Kiến Thanh không gắng gượng nổi nữa, gục trên đầu gối, bả vai run rẩy không ngừng.
Cô ấy hiểu nỗi đau khổ khi không thể kiểm soát được bản thân mình.
Tất cả những gì cô ấy trải qua, nhẹ đến mức không cần dùng thuốc, nhưng đã ngập tràn áy náy với Tần Việt, người từng bị cô ấy làm tổn thương, còn Thẩm Đồng Nghi...
Chị đã cầm dao.
Từng hướng nó về phía đứa em gái mà mình thương yêu nhất.
Sau khi tỉnh lại, chị ấy phải đau khổ, tự trách đến nhường nào, thì mới có thể tiếp tục chiều chuộng cô ấy, yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy như chưa có chuyện gì xảy ra?
Đôi bàn tay Thẩm Kiến Thanh véo chặt cánh tay mình, trong cổ họng thốt ra những tiếng r3n rỉ vỡ vụn và đau đớn.
Tần Việt lắng nghe, lòng đau như cắt, nhưng vẫn chỉ âm thầm ở bên cạnh, không động chạm, cũng không khuyên nhủ.
Tấm lòng chân thành trải ra trước mặt, các cô không còn cách nào khác ngoài chấp nhận.
Chấp nhận nó, không tránh khỏi cũng phải chấp nhận sự bất lực mà nó từng chịu đựng.
Thẩm Kiến Thanh ôm chặt vai mình, khắp người đều đang run rẩy.
"Chị chưa một lần nào phát hiện ra những dằn vặt của chị gái chị, chưa một lần nào."
Giọng nói ướt át của Thẩm Kiến Thanh vỗ vào tim Tần Việt, cô giơ tay, dừng lại giữa không trung rất lâu, cuối cùng vẫn đưa xuống, nói: "Không phải chị không phát hiện, là chị Thẩm không cho chị phát hiện."
Thẩm Kiến Thanh chôn vùi, nước mắt lặng lẽ tuôn trào: "Từ nhỏ đến lớn, chị chỉ biết đòi hỏi chị ấy, chưa bao giờ đền đáp chị ấy bất kỳ cái gì."
Tần Việt: "Chị vui vẻ, hạnh phúc chính đã món quà lớn nhất đối với chị Thẩm rồi."
"Em nghĩ chị ấy viết email này vào lúc nào?"
"Trước khi tự sát chăng?"
"Chị ấy sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, một đoạn video chị chưa từng xem, một người chị không hề hay biết, vả cả tin tức này nữa?"
"Sau đó liệu có còn gì khác nữa không?"
"Chị ấy chỉ ra đời trước chị vài năm thôi, không có nghĩa vụ phải tốt với chị đến thế." Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, trên mặt toàn là nước mắt.
Mắt Tần Việt như bị kim châm, không nhịn được giơ tay lên, lau dòng nước mắt đang tuôn trào của Thẩm Kiến Thanh: "Không phải nghĩa vụ, mà là yêu."
Thẩm Kiến Thanh ngẩn người, hồi lâu, tâm trí hỗn loạn dần được pha màu và xuất hiện những cảnh tượng.
6 tháng tuổi, nhìn thấy Thẩm Đồng Nghi bị gãy chân, cô ấy rõ ràng không hề hay biết gì về thế giới này, đã biết phải lật mình, bò đến bên chân Thẩm Đồng Nghi giúp chị li3m vết thương;
1 tuổi, buổi đêm Thẩm Đồng Nghi bị bệnh, muốn uống nước, cô ấy vừa mới tập đi, bò lên bò xuống cầu thang, lấy bình sữa đang ủ trong hộp giữ nhiệt ra cho chị;
2 tuổi, ngày nào cũng kéo bảo mẫu đến cổng nhà trẻ để đợi Thẩm Đồng Nghi tan học, vừa nhìn thấy, cô liền chạy tới ôm chị;
3 tuổi, sợ Thẩm Đồng Nghi vừa mới lên tiểu học bị ướt mưa trên đường về, cô ấy cầm ô chạy đến cổng trường đón Thẩm Đồng Nghi, không ngờ gặp một trận gió lớn, thổi bay cô ấy, cô ấy cũng chẳng buông ô;
4 tuổi, ngoài học đàn, học vẽ, Thẩm Đồng Nghi bắt đầu có nhiều bài tập hơn, vì không để chị thức khuya một mình, cô ấy có buồn ngủ đến mấy cũng sẽ đắp một chiếc chăn nhỏ, rúc ở góc giường ở cạnh chị;
6 tuổi, trong lớp có một cậu bé nghịch ngợm giật tóc Thẩm Đồng Nghi, cô ấy đánh không lại nên cắn, cả miệng đầy máu, bị buộc phải thay một cái răng;
9 tuổi, Thẩm Đồng Nghi đại diện cho lớp biểu diễn tiết mục mừng Tết, để cổ vũ động viên tinh thần Thẩm Đồng Nghi, cô ấy đứng trên ghế vỗ tay, kết quả sảy chân ngã, gãy chân, nhưng vẫn không quên nhảy đến trước mặt Thẩm Đồng Nghi, tặng chị một nắm hoa mai hái ở vệ đường;
11 tuổi, cùng Thẩm Đồng Nghi thi vào cấp 2, bận tới bận lui, sụt mất 1 cân thịt, la lối suốt 2 tháng;
12 tuổi, xông vào cửa hàng chọn chiếc áo ngực đầu tiên cho Thẩm Đồng Nghi bẽn lẽn, đắc ý nửa năm trời;
13 tuổi, làm bánh sinh nhật cho Thẩm Đồng Nghi, vì liên tục thất bại, rồi liên tục ăn thử, khiến chính mình no căng đến mức r3n rỉ suốt đêm.
...
Những chuyện này, một số là nằm trong ký ức của Thẩm Kiến Thanh, một số là do Thẩm Đồng Nghi kể cho cô ấy.
Mỗi lần nhắc tới, nụ cười trên mặt Thẩm Đồng Nghi đều sẽ trở nên rạng rỡ khác thường, nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "Thanh nhi, cũng may là chị có em."
Trước kia, Thẩm Kiến Thanh không hề chú ý đến vẻ vui mừng và cảm kích trong giọng điệu của Thẩm Đồng Nghi.
Bây giờ nhớ lại rồi.
Khi nói câu này, có lẽ chị ấy cũng đang nghĩ rằng, may mà chị có một cô em gái hoạt bát, vui tươi, nếu không, những ngày tháng vừa phải học văn hóa truyền thống, vừa phải chăm lo học hành hẳn sẽ rất khô khan.
Thẩm Kiến Thanh nắm chặt tay, như bừng tỉnh khỏi giấc mơ: "Việt, chị đã rất tốt với chị gái chị, chị đã rất tốt với chị gái chị!"
Đều là những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng có những người, lại cần chính những chi tiết này để biến cuộc đời đơn điệu tẻ nhạt của họ trở nên sinh động.
Sự áy náy trong lòng Thẩm Kiến Thanh hóa thành an ủi, trong khoảnh khắc khóc không thành tiếng.
Đến giờ Tần Việt cuối cùng mới dám ngồi lại gần, ôm Thẩm Kiến Thanh nói: "Giảng viên Thẩm, chị tốt, chị Thẩm đều biết cả. Có lẽ những gì hai người dành cho nhau không tương xứng, nhưng những gì chị làm cho chị ấy nhất định chính là những gì chị ấy mong muốn, nên chị ấy mới lưu luyến bảo vệ chị cho đến tận bây giờ."
Cũng như cô thuở ban đầu, chỉ vì một cái ôm, một tia nắng mà nhung nhớ một người rất nhiều năm.
Các cô không ngốc, mà là vô tình nhìn thấy ý nghĩa của tình cảm trong cuộc sống.
Cho nên, "Giảng viên Thẩm, những gì chị Thẩm dành cho chị đều là vì chị ấy muốn, chị không cần suy nghĩ gì cả, càng không cần cảm thấy áy náy."
Thẩm Kiến Thanh hé miệng, nhưng không phát ra tiếng. Sau khi được giác ngộ, cảm xúc của cô ấy dao động quá mạnh.
Tần Việt ở bên cạnh cô ấy không rời nửa bước.
Một lúc lâu sau, Thẩm Kiến Thanh mới từ từ bắt đầu bình tĩnh, giọng cô ấy khàn đặc: "Chị hiểu ý của chị gái chị trong email rồi, nhưng..."
Thẩm Kiến Thanh dừng lại giữa chừng, nhìn điện thoại trên bàn, nói: "Việt, đi lấy máy tính của chị mang đến đây."
Tần Việt: "Được."
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Kiến Thanh vào hòm thư phản hồi "IF": 【Ai vậy?】
Thẩm Đồng Nghi đã qua đời được 22 năm, email này tuyệt đối không thể được gửi đi từ hộp thư nháp của chị.
IF ở đầu kia dường như đang chờ đợi, trả lời rất nhanh: 【Bạn của chị cô.】
Thẩm Kiến Thanh: 【Chỉ là bạn thôi sao?】
Chuyện quan trọng như vậy, chị ấy giao cho người này.
Và người này đã gìn giữ suốt 22 năm.
Thì phải là bạn tốt đến nhường nào?
Khương Vĩ và Thẩm Ngọc Sơn có tiền tài, có danh vọng, có quan hệ, người này cứ thế lôi tên họ ra, không sợ rước họa vào thân ư?
Nếu người này là bạn của chị gái cô ấy, thì hẳn cũng đã 40 có lẻ, không cần lo lắng cho gia đình sao?
Nếu tình bạn được duy trì bởi chia sẻ và giúp đỡ, vậy chị cô ấy qua đời đã nhiều năm như vậy, còn có thể mang lại gì cho người này? Người này tốn nhiều công sức, mạo hiểm như vậy, là vì điều gì?
Những câu hỏi nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu Thẩm Kiến Thanh, cô ấy nóng lòng cần một đáp án rõ ràng.
Nhưng bên kia email mãi không có động tĩnh.
Thẩm Kiến Thanh hơi sốt ruột nhấp chuột.
"Ting."
Thông báo email mới hiện lên góc dưới bên phải màn hình, Thẩm Kiến Thanh lập tức bấm mở.
IF: 【Tôi còn hâm mộ chị cô nữa.】
Tay Thẩm Kiến Thanh run lên, tim đập nhanh: 【Đến tận bây giờ?】
IF: 【Đúng.】
Dòng chữ cô quạnh dường như rất mạnh mẽ.
Thẩm Kiến Thanh ngơ ngác mở miệng, rất lâu mới phát ra âm thanh.
"Việt à..."
"Có người thích chị gái chị."
Tần Việt nói: "Ừ."
Thẩm Kiến Thanh quay đầu, tốc độ nói vội vã: "Em nghĩ người này sẽ là người như thế nào? Có dễ mến không? Có xuất sắc không?"
"...Người đó biết chị ấy qua đời rồi mà vẫn thích chị ấy, những ngày tháng như vậy, làm sao người đó vượt qua được?"
Mặt Thẩm Kiến Thanh tái nhợt, nhớ lại 2 năm qua của mình—— Tần Việt sống rất tốt, cô ấy biết Tần Việt ở đâu, nhớ cô thì có thể tìm thấy cô bất cứ lúc nào, như vậy mà cô ấy đã thấy một ngày dài như một năm, người thích chị cô ấy làm thế nào mà sống được?
Bàn tay đặt trên bàn phím của Thẩm Kiến Thanh run rẩy, xóa đi một dòng chữ đã nhập, xóa rồi lại gõ, cuối cùng chỉ còn lại: 【Vậy còn chị tôi? Chị ấy có thích đằng đó không?】
Chỉ khi đây là tình cảm từ hai phía, sự kiên trì của người này mới có ý nghĩa.
Thẩm Kiến Thanh mâu thuẫn trong hi vọng: mong là phải, lại mong là không phải.
"Phải" vì không muốn người này chịu đựng những cay đắng từ tình yêu đơn phương, "không phải" là vì không đành lòng để người này bị mắc kẹt mãi trong dĩ vãng.
Ánh mắt Từ Tô Du rung chuyển, không giữ chắc ly nước vừa mới cầm lên, đổ đầy người.
Cô nàng đặt ly xuống, tùy ý lau hai lần bằng khăn giấy, bàn tay khựng lại bất động giữa không trung.
Nếu Hoắc Tĩnh không lừa cô nàng, nếu cô nàng đoán không nhầm, thì Thẩm Đồng Nghi thích cô nàng.
Nhưng đó chỉ là nói suông, cô nàng lấy gì ra để chứng minh cho người thứ ba đây?
Ngón tay Từ Tô Du động đậy, vứt giấy đi.
Ngẩng đầu nhìn thấy tờ giấy viết thư đã ố vàng trên bàn, tầm mắt Từ Tô Du dừng lại.
Chuyện "nhờ" cô nàng giúp, Thẩm Đồng Nghi không nói trực tiếp.
Chị biết, một khi mở lời, chị sẽ không thể chết.
Cô nàng sẽ cố gắng hết sức ngăn cản.
Vậy nên khi tiễn cô nàng trở lại nước ngoài, Thẩm Đồng Nghi bí mật để lại hai bức thức trong vali của cô nàng.
Một bức là email vừa mới gửi cho Thẩm Kiến Thanh, một bức viết:
Tô Tô, tôi xin lỗi, sang năm không giúp cậu đón tuổi trưởng thành được rồi.
Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng không yên tâm về Thanh nhi được, em ấy mới 14, vẫn còn nhỏ quá.
Cậu vẫn chưa gặp em ấy bao giờ nhỉ?
Vốn dĩ muốn đợi cậu học xong về nước rồi chính thức giới thiệu cả hai, bây giờ không kịp nữa rồi.
Giới thiệu trong đây được không?
Thanh nhi trông rất giống tôi, nhưng tính cách lại khác, em ấy hoạt bát, cởi mở, có gì nói đó, hàng ngày tự do tự tại, chẳng có phiền muộn gì.
Còn tôi là người bị giam cầm, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng có chế độ và khuôn khổ cố định.
Tôi rất ngưỡng mộ em ấy, càng vui vẻ hơn là đã bảo vệ em ấy suốt 14 năm qua, vì vậy mới có thể để em ấy được tận hưởng một cuộc sống hoàn toàn khác với tôi.
Tôi mong em ấy luôn hạnh phúc.
Tô Tô, cậu giúp tôi được không?
Bạn bè của tôi không nhiều, sau vụ ảnh nhạy cảm, đã chẳng còn ai thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi chỉ dám giao phó Thanh nhi cho cậu tôi.
Tôi biết yêu cầu này là rất quá đáng.
Trước khi để lại bức thư này, tôi cũng đã nghĩ, nếu cậu không về gặp tôi, thì tôi sẽ không làm khó cậu nữa.
Với tư cách là bạn bè, tôi chưa tốt với cậu đến mức khiến cậu dành ra khoảng thời gian có thể là cả đời để dây dưa với tôi.
Thế nhưng Tô Tô, cậu lại về.
Tôi gọi cho cậu một cuộc, chẳng nói năng gì, cậu đã đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Tại giây phút đó, sự ích kỷ trong tôi lập tức thôi thúc tôi mở lời với cậu.
Đây cũng chỉ là lòng ích kỷ của tôi, cậu không có bất kỳ nghĩa vụ nào với nó cả.
Nên nếu cậu sẵn lòng, thì xin hãy giúp tôi, nếu một ngày nào đó thấy mệt mỏi, xin hãy dừng lại ngay.
Tô Tô, ngoài Thanh nhi ra, cậu là người quan trọng nhất đối với tôi, tôi không yên tâm cho Thanh nhi, cũng không nỡ xa cậu.
...
Lá thư ấy của Thẩm Đồng Nghi rất dài, ngoài giải thích sự "ích kỷ" bất đắc dĩ và hi vọng rằng Từ Tô Du sẽ giúp đỡ, phía sau còn dài dòng rất nhiều điều.
Năm xưa, máy bay Từ Tô Du hạ cánh, ngay khi về tới chỗ ở và nhìn thấy lá thư, cô nàng lập tức nhận ra sự khác thường ở Thẩm Đồng Nghi—— Chị, người xưa nay vẫn luôn lý trí và điềm đạm, đến cuối cùng đã lộn xộn trong câu từ.
Từ Tô Du lập tức gọi cho Thẩm Đồng Nghi.
Từ không ai nhấc máy đến tắt máy, cô nàng lại lần nữa về Giang Bình, chỉ nhận được tin chị đã chết.
Tang lễ được tổ chức đơn giản, cô nàng lặng lẽ đi theo phía sau, ghi nhớ nơi chị an giấc ngàn thu, từ đó, mỗi năm sẽ về thăm chị một lần.
Lần nào cũng nói giống nhau—— Làm cho chị an lòng, cô nàng đang làm những gì mình đã đồng ý.
Chớp mắt đã 20 năm trôi qua, cô nàng chưa từng nghĩ nhiều.
Hôm nay đọc lại lá thư dành cho cô nàng, đánh máy lá thư dành cho Thẩm Kiến Thanh, kết hợp với hồi ức của Hoắc Tĩnh, con tim hiu hắt của cô nàng mơ hồ thoáng chút rung động.
——Em và cậu ấy là hai người quan trọng duy nhất trong lòng chị.
——Tô Tô, tôi cũng không nỡ xa cậu.
——Tô Tô, tại sao kỳ nghỉ đông vẫn chưa tới nhỉ? Tôi bắt đầu thích cậu mất rồi.
Vả cả một câu xen lẫn trong những câu từ lộn xộn cuối cùng của Thẩm Đồng Nghi: Tô Tô, tôi hi vọng rằng sự ra đi của tôi, sẽ không mang cậu đi.
Chị có thể mang cái gì của cô nàng đi chứ?
Chị biết tình cảm giữa cô nàng và bố mẹ rất tốt, sẽ không bao giờ bỏ mặc bọn họ.
Vậy, cô nàng còn có cái gì để cho chị mang đi?
Trái tim chăng?
Trong ngực Từ Tô Du nóng ran.
"Thẩm Đồng Nghi..."
"Cậu phát hiện ra rồi à?"
Nhưng cậu không thể xác nhận, lại chẳng yên tâm nổi.
Vì vậy mà cậu để lại cho tôi một chuyện phải mất 22 năm, thậm chí là cả một đời mới hoàn thành được, để tôi tự mình lựa chọn.
Tôi chọn "có", tức là tôi thích cậu, từ đó chuyện cậu để lại sẽ trở thành niệm tưởng trong tôi, tôi có thể dựa dẫm vào đó mà tiếp tục sống, cho đến khi quên được cậu; tôi chọn "không", tức là cậu chẳng mấy quan trọng đối với tôi, tôi sẽ nhanh chóng lãng quên cậu và sống thật tốt.
Là vậy à?
Thẩm Đồng Nghi, cậu đã thu xếp xong xuôi cho cả tương lai của tôi.
Tôi cứ tưởng rằng trong mắt cậu mãi mãi sẽ chỉ có em gái cậu thôi chứ.
Cậu thích tôi, tại sao không nói cho tôi biết?
Cậu đã gọi tôi về rồi, đã chuẩn bị rời đi rồi, tại sao không nói cho tôi...
Sắp rời đi nên mới không dám, đúng không?
Cậu sợ tôi sẽ ở lại, và rồi một ngày cậu không kiểm soát được bản thân nữa, con dao trong tay cậu sẽ chĩa về phía tôi.
Vậy, nếu tôi nói tôi học tâm lý học là vì cậu thì sao?
Nếu tôi hơn câu vài tuổi, học tâm lý học sớm hơn một chút thì sao?
Hiện tại liệu chúng ta có ở bên nhau không?
...Thẩm Đồng Nghi, tôi tìm thấy bằng chứng cho thấy cậu thích tôi rồi.
Hốc mắt Từ Tô Du ươn ướt, nhưng không rơi, cô nàng đặt lá thư xuống, gõ từng chữ vào email.
IF nghĩa là nếu.
Sau khi nhận ra mình thích Thẩm Đồng Nghi, tất cả những nơi mà cô nàng dùng tên trực tuyến đều sẽ có IF.
Cô nàng luôn thích giả dụ rằng Thẩm Đồng Nghi cũng thích mình, rồi từ đó chuẩn bị rất nhiều, để có thể đối phó với đủ loại khả năng.
Giờ đây, IF của cô nàng đã có đáp án.
IF: 【Cậu ấy cũng thích tôi.】
Thẩm Kiến Thanh đã mất kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời này, cô ấy đột nhiên đứng hình, sau đó, niềm vui và chua xót ngập trời quấn quanh cô ấy.
"Việt ơi, chị ấy không cô độc chút nào, chị ấy có người mình thích, người đó bây giờ vẫn còn thích chị ấy!"
"Chị ấy cũng giống chị, trong đời chỉ có một mình em!"
"Chị ấy không cô đơn chút nào!"
"Việt à..." Thẩm Kiến Thanh lại không kìm được nước mắt, "Nhưng người đó không phải em, người đó sẽ không bao giờ đợi được chị gái chị."
Tần Việt đáp lại, giơ tay lên, dịu dàng lau nước mắt cho Thẩm Kiến Thanh: "Vậy chúng ta thay mặt chị ấy đối xử tốt với người đó, được không?"
Thẩm Kiến Thanh sững sờ, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: "Em..."
Tần Việt nói: "Em không muốn chị ấy bị người khác bàn tán thêm nữa, cũng không muốn người chị ấy thích đau khổ vì chị ấy bị người khác dị nghị."
"Giảng viên Thẩm, chị ấy và người chị ấy thích vẫn luôn đang bảo vệ chúng ta, lần này chuyển thành chúng ta bảo vệ họ, được không?"
"Việt!"
"Vừa rồi chị nói chị hiểu ý mà chị Thẩm nói trong email, vế sau chị chưa nói xong là 'Nhưng chị không muốn chấp nhận', đúng không?" Tần Việt gạt nước mắt trên ngón tay, nói: "Giảng viên Thẩm, bắt đầu từ lúc chị chuẩn bị tinh thần cho em, em đã nghĩ đến những gì chị có thể làm, và thái độ của em sẽ luôn là ủng hộ chị. Hôm nay thì càng chắc chắn hơn—— Ngoài muốn làm cho chị yên tâm, em còn muốn người đó không đau lòng, vì người đó là người đã khiến chị ấy không cô đơn, là người mà chị ấy thích."
Tần Việt nhìn vào đôi đồng tử đang cuộn trào mạnh mẽ của Thẩm Kiến Thanh, dịu dàng nói: "Người sống quả thực phải chịu đựng nhiều hơn người đã mất, nhưng người sống cũng có nhiều cơ hội để biện bạch cho bản thân hơn người đã mất. Giảng viên Thẩm, chị muốn nói gì thì cứ nói đi, chúng ta giúp chị, cũng là giúp người đó bảo vệ chị ấy một lần, còn lại, chúng ta sẽ cùng đối mặt, còn với chị ấy, chúng ta cùng nhau xin lỗi. Giảng viên Thẩm, chị thấy vậy có ổn không?"
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu cười lớn, lại ngước mắt lên, chắc như đinh đóng cột: "Ổn!"
Thẩm Kiến Thanh lập tức thoát ra khỏi hộp thư thu nhỏ, vào Weibo.
Cô ấy là giáo sư tại Đại học Giang Bình, trong tay từng nắm giữ rất nhiều dự án và giải thưởng.
Cô ấy còn là con gái của Khương Vĩ và Thẩm Ngọc Sơn.
Danh tiếng của cô ấy dù sao cũng lớn hơn một người đã khuất, vậy nên, sự thật mà cô ấy nói ra, sẽ được chứng thực trong thời gian ngắn hơn, trải qua ít quy trình hơn.
Sự thật của cô ấy có thể thay thế bước thứ hai của Từ Tô Du—— Dùng ảnh nhạy cảm của Thẩm Đồng Nghi để đốt cháy dư luận.
Đây là sự che chở lớn nhất của Thẩm Đồng Nghi, cũng là bước đi khó khăn nhất đối với Từ Tô Du.
Tần Việt nhìn góc nghiêng kiên quyết của Thẩm Kiến Thanh, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhắn tin cho Từ Tô Du.
【Bác sĩ Từ, xin lỗi, tôi không những giúp cô ngăn cản giảng viên Thẩm, không cho cô ấy làm gì, mà còn khích lệ cô ấy.】
【Vì tôi hiểu cô ấy.】
【Như tôi đã nói trước đó, cô ấy cũng yêu chị gái mình, muốn làm chút gì đó cho chị ấy.】
【Đồng thời, tôi cũng hiểu cô.】
【Khi cô thay chị Thẩm làm những chuyện này, chắc chắn sẽ có lúc từng muốn từ bỏ, vì cô cũng muốn bảo vệ người mình thích.】
【Cô và giảng viên Thẩm, một người rất muốn tiến, một người từng muốn lui, thực tế giữa hai người không hề xung đột lẫn nhau.】
【Vậy nên tôi xin lỗi, tôi giỏi tự ý quyết định, sẽ cùng giảng viên Thẩm ra đứng ở đầu sóng ngọn gió trước, để cô chỉ làm một người ngoài cuộc im lặng, bảo vệ người mình thích.】