Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 121

Từ Tô Du: 【Các cô muốn làm gì?!】

 

Tần Việt: 【Giảng viên Thẩm sẽ dùng câu chuyện của chị ấy để chứng minh chị Thẩm trong sạch, tôi sẽ luôn ở cạnh giảng viên Thẩm.】

 

Tần Việt ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh đang ngồi trước máy tính bận bịu.

 

Câu chuyện của giảng viên Thẩm hẳn sẽ bao gồm việc cô ấy từng thích một người đồng giới; người chị gái luôn bảo vệ bản tính và cảm tính của cô ấy; giờ đây cô ấy cuối cùng cũng bước ra khỏi quá khứ và vẫn lựa chọn một người cùng giới, bắt đầu một mối tình khác.

 

Câu chuyện của cô ấy trọn vẹn mà bộc trực, chị Thẩm chỉ là một phần trong đó—— Một phần đầy ắp yêu thương, chứ không phải vũng nước bẩn mà Dụ Hủy cố tình hắt lên người cô ấy.

 

Từ Tô Du lập tức hiểu được ý định của Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh, cô nàng lo lắng: 【Thẩm Kiến Thanh là giảng viên, cô là sinh viên, cô có biết một khi quan hệ của hai cô được công khai, thì sẽ phải chịu bao nhiêu chỉ trích không?!】

 

Tần Việt nói: 【Tôi biết.】

 

Tần Việt: 【Nhưng chúng tôi có nhau, hai người.】

 

Hai bờ vai của các cô dù thế nào vẫn rộng hơn vai của một mình Từ Tô Du hay Thẩm Đồng Nghi.

 

Mệt mỏi, các cô vẫn có thể dựa dẫm vào nhau.

 

Vậy thì chỉ trích có gì mà phải sợ?

 

Từ Tô Du không nói nên lời.

 

Chéo phía trước, ngay khi bấm đăng, đầu óc Thẩm Kiến Thanh bỗng trống rỗng, bất động nhìn vào màn hình hồi lâu.

 

Tần Việt cất điện thoại, nói: "Đăng rồi à?"

 

Thẩm Kiến Thanh khựng lại, lùi về dựa vào vai Tần Việt nói: "Ừ."

 

Đó là những lời cô ấy đã giấu kín trong lòng quá nhiều năm, không cần sắp xếp hay suy nghĩ gì cũng có thể giãi bày một cách mạch lạc.

 

Tần Việt đón lấy bàn tay Thẩm Kiến Thanh, cúi đầu nhìn cô ấy rồi nghịch nghịch chuỗi hạt trên cổ tay cô ấy.

 

"Mắt hơi sưng." Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Hôm nay cảm xúc của cô ấy quá đong đầy, mắt có lẽ đã sưng vù vì khóc rồi.

 

Tần Việt cong ngón tay, nắm lấy ngón trỏ Thẩm Kiến Thanh đang áp vào lòng bàn tay mình, nói: "Nằm xuống chợp mắt một lát nhé?"

 

Thẩm Kiến Thanh "ừ", cơ thể thuận thế di chuyển, nằm trên đùi Tần Việt.

 

Tần Việt gạt chuỗi hạt lên đến khuỷu tay, lòng bàn tay ấn lên hai mắt Thẩm Kiến Thanh, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Thẩm Kiến Thanh thoải mái thở ra một tiếng, thần kinh dường như cũng được thả lỏng.

 

"Việt, em nghĩ ngày mai liệu có tuyết không?"

 

Màn đêm tĩnh mịch xuyên qua cửa sổ, rải trên người Thẩm Kiến Thanh.

 

Tần Việt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Chắc là có, sắp Tết rồi."

 

Tết ở phương Bắc dường như phải có một trận tuyết lớn thì mới có hương vị của đoàn viên.

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, trở người ôm quanh eo Tần Việt, vùi mặt vào bụng cô: "Vậy thì tuyết ơi rơi đi."

 

Dù sao các cô đã đợi được mùa xuân ao ước, bất kể nó là trời quang hay mưa như trút nước.

 

————

 

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Kiến Thanh bị một cuộc gọi đánh thức.

 

Thẩm Kiến Thanh mò điện thoại, nhìn, nói với Tần Việt đang nhìn cô ấy: "Thầy Kha."

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy, hắng giọng, bấm nghe máy: "Alô."

 

Kha Lương Bình thở dài: "Mấy hôm trước ăn cơm, mấy người lão Lữ lại nói chuyện chủ nhiệm khoa, còn muốn đề cử em, em nói thế này là thế nào?"

 

Thẩm Kiến Thanh tựa vào đầu giường, ngón tay mân mê chiếc mũi cao cao của Tần Việt: "Em chỉ biết dạy học, nghiên cứu khoa học, thật sự không có hứng thú với chuyện hành chính, lỡ rồi thì thôi ạ, không tiếc lắm."

 

Kha Lương Bình: "Sinh viên thì sao? Biết bao nhiêu sinh viên của em phải làm sao? Em có biết hòm thư của viện trưởng, ôi, thôi bỏ đi."

 

Kha Lương Bình muốn nói lại thôi.

 

Thẩm Kiến Thanh vẫn hiểu—— Nhất định là hòm thư của viện trưởng lại nhận được những khiếu nại liên quan đến cô ấy.

 

Mục đích ban đầu khi viện lập hòm thư khiếu nại ẩn danh là nhằm thu thập yêu cầu của sinh viên, nâng cao chất lượng giảng dạy, giám sát lỗ hổng trong công tác giáo dục, ngờ đầu phần lớn điểm rơi cuối cùng lại là các giảng viên.

 

Dù là ở lớp học, hay riêng tư, bất kỳ hành vi không đúng mực nào của giảng viên nào cũng sẽ đều bị soi xét và phóng đại, huống hồ là đồng tính luyến ái.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Em xin lỗi, gây phiền phức cho thầy rồi."

 

Kha Lương Bình bó tay: "Bây giờ em nghĩ thế nào?"

 

Ngón tay đang điểm trên sống mũi Tần Việt hơi khựng lại: "Nghiên cứu sinh năm 3 khóa này nghỉ hè là tốt nghiệp rồi, em sẽ đích thân dẫn dắt, năm nhất và năm 2, em đã lập kế hoạch đào tạo dựa theo thế mạnh và dự định của từng người, sau này sẽ được giao cho các giảng viên cùng nhóm, vừa không ảnh hưởng đến sự phát triển, vừa đảm bảo thích nghi với môi trường."

 

"Nghĩ kỹ chưa?"

 

"Nghĩ kỹ rồi ạ."

 

"Nỡ không?"

 

"..."

 

Thẩm Kiến Thanh cuộn tròn ngón tay, muốn rời đi.

 

Tay vừa động đậy, đột nhiên bị Tần Việt nắm lấy, kéo vào chăn, ôm trước ngực.

 

Thẩm Kiến Thanh cúi đầu nhìn Tần Việt đang co rúm bên cạnh mình như tôm khô, khóe môi dần dần lộ ra nụ cười.

 

"Có gì mà không nỡ ạ?" Thẩm Kiến Thanh nói: "Thầy vẫn chưa biết ngày xưa em làm giảng viên là vì chị gái em sao? Sợ em sẽ không bao giờ vượt qua những ám ảnh của năm cấp 2 nên trước khi qua đời, chị ấy mới bảo em làm giáo viên, vậy là em làm, thật sự không phải tự em muốn đâu, sự nghiệp trồng người ấy à, em không có lý tưởng cao cả vậy đâu."

 

Kha Lương Bình nói: "Nhưng em tỉ mỉ chu đáo hơn bất kỳ ai."

 

"Nghiên cứu sinh của em, ngay từ ngày đầu tiên bước vào phòng thử nghiệm, nên học môn gì, đọc tài liệu gì, quan sát thử nghiệm gì, em đã sắp xếp chu toàn mọi mặt, có cần tôi nêu ví dụ cho em về sinh viên đại học không? Chỉ riêng việc được bầu chọn là giảng viên được sinh viên yêu quý nhất thôi đã đủ thể hiện sự công nhận mà các sinh viên dành cho em rồi." Kha Lương Bình khí phách nói.

 

Thẩm Kiến Thanh giả khờ: "Thật ạ?"

 

Kha Lương Bình: "Có muốn tôi gõ hết lời nhắn khen em trong hòm thư của viện trưởng ra không?"

 

Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Thôi đừng, em sợ xem lại thấy ngượng."

 

Kha Lương Bình im lặng.

 

Điện thoại chợt im bặt.

 

Rất lâu sau, Thẩm Kiến Thanh thấp giọng nói: "Thầy Kha, giáo viên không phải nghề của một người, miệng đời độc địa."

 

Kha Lương Bình thầm thở dài.

 

Sáng dậy nhìn thấy tin tức trên mạng, ông lập tức đi kiểm tra hòm thư viện trưởng.

 

Không có gì ngạc nhiên, hơn hàng trăm lời nhắn yêu cầu sa thải Thẩm Kiến Thanh, một số là vì cô ấy đồng tính, sẽ ảnh hưởng xấu đến sinh viên, một số là vì hai vị phụ huynh già mà không nên nết của cô ấy, cho rằng nhà dột từ nóc dột xuống.

 

IP của những lời nhắn ở khắp mọi nơi, Kha Lương Bình không thể biết đâu là yêu cầu thật sự của phụ huynh và học sinh, đâu là những kẻ đứng trên điểm cao đạo đức mà giậu đổ bìm leo.

 

Chỉ có một điều, có người nhắc tới thì ông sẽ phải đưa ra lời giải thích.

 

Trước khi giải thích, nhiều hơn nữa là những "bài viết nhỏ" thay lời Thẩm Kiến Thanh, ông cũng không thể dễ dàng phớt lờ.

 

Haizz.

 

Đúng là loạn cào cào.

 

Kha Lương Bình nói: "Trước tiên cứ lo đón Tết đã, năm mới vui vẻ."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Năm mới vui vẻ."

 

Cúp máy, Thẩm Kiến Thanh im lặng một lúc lâu.

 

Khi Tần Việt nắm tay cô ấy ngồi dậy, cô ấy mới mỉm cười, nói: "Không ngủ nữa à?"

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, nhìn Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh buông điện thoại xuống, sờ sờ mặt, "Trên mặt chị có gì à?"

 

Tần Việt nói: "Không."

 

"Thế sao nhìn chị dữ vậy?"

 

"Phân tích xem chị có thật sự nỡ rời trường không."

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, nghịch ngón tay cô hỏi: "Kết quả phân tích là gì?"

 

Tần Việt nói: "Không nỡ."

 

Thẩm Kiến Thanh cười mà không nói gì.

 

Tần Việt nói: "Chuyện từng tận tâm, nơi từng ở, ai rồi cũng sẽ không nỡ thôi."

 

Lần đầu tiên đến 312, nghe thấy các sinh viên bàn luận về Thẩm Kiến Thanh, cô đã biết cô ấy là một giảng viên giỏi.

 

Nếu không đã chẳng để lại ấn tượng "chỉ cần ngồi đó là buổi thử nghiệm sẽ ổn", chẳng khiến sinh viên nảy sinh suy nghĩ "được làm việc với cô Thẩm thì có xiên mình thành tổ ong, mình cũng cam lòng", cô ấy cũng đã chẳng hướng dẫn luận văn cho sinh viên của giảng viên khác, hướng dẫn đến tận nửa đêm chỉ vì tình cờ chạm mặt người này đang khóc trong hành lang.

 

Đây chỉ là những gì mà cô nhận định là giỏi, còn thực tế lại có những tiêu chuẩn khác để đánh giá "giảng viên giỏi".

 

Theo những tiêu chuẩn đó, Thẩm Kiến Thanh không phù hợp để làm hình mẫu, nếu cô ấy ở lại, nhất định sẽ bị người khác đối xử lạnh nhạt, chỉ trích.

 

Nếu là như vậy, "Giảng viên Thẩm, em ủng hộ quyết định của chị."

 

Thẩm Kiến Thanh nhướng mày: "Sao chị lại nhớ có ai nói sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì muốn về Giang Bình để theo chị học tiến sĩ ấy nhỉ? Bây giờ tự nhiên xúi chị nghỉ việc, khó để chị không nghĩ nhiều lắm."

 

Tần Việt nói: "Nghỉ việc chị vẫn là giảng viên Thẩm, cả đời này em không nghĩ ra được danh xưng thứ hai."

 

"Thế 'chị ơi' mấy hôm trước là chó sủa hả?"

 

"Mèo kêu."

 

Tần Việt nghiêng người hôn Thẩm Kiến Thanh, hơi thở hòa quyện đan xen.

 

...

 

Thẩm Kiến Thanh áo gấu xộc xệch đứng cạnh giường nói: "Sáng muốn ăn gì, chị đi mua."

 

Tần Việt ngẩng đầu, thở hơi gấp: "Em đi với chị."

 

Hôm nay là ngày đầu tiên các cô công khai quan hệ, những gì cần đối diện, cô muốn đối diện cùng Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh trong lòng hiểu rõ, không phản bác.

 

Hai người cùng đánh răng rửa mặt, thay quần áo có màu sắc tương xứng rồi ra khỏi khu tập thể.

 

Đường phố lúc 7 giờ vắng vẻ, Tần Việt muốn ăn chút gì đó đưa miệng, mà còn phải đơn giản.

 

Thẩm Kiến Thanh suy nghĩ rồi đưa cô đến phía Đông uống trà dầu.

 

Bà chủ là một phụ nữ trung niên thật thà phúc hậu, ánh mắt chỉ thoáng dừng lại trên hai người rồi quen thuộc nói: "Giảng viên Thẩm, hôm nay lấy 2 phần hả?"

 

Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Vẫn 1 phần, cô ấy ăn ít, lát nữa còn có một quả trứng, thể nào cũng sẽ để lại hơn một nửa cho tôi."

 

Bà chủ: "Vậy tôi lấy thêm một cái quẩy nhé."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Được."

 

Tại quầy hàng đơn giản, gió lạnh luồn vào từ khắp nơi.

 

Tần Việt ăn một miếng thì dừng hai miếng, trông thấy trứng sắp nguội, ăn vào bụng dạ sẽ khó chịu, cô một miếng nhét hết nửa lớn còn lại vào miệng, nhai không được, nhổ cũng chẳng xong, khiến bà chủ vẫn luôn nhìn về phía này vì quán chẳng có mấy khách bật cười haha.

 

Thẩm Kiến Thanh đổ dầu vào lửa, nhéo má cô.

 

Tần Việt bình tĩnh khom vai, không giận không hờn, vẻ mặt trông rất dễ bắt nạt.

 

Thẩm Kiến Thanh càng thêm nghiện.

 

Bà chủ nhìn mãi, không nhịn được mà nói: "Giảng viên Thẩm, đừng để ý người khác nói gì, tự các cô hạnh phúc là đủ rồi."

 

Động tác của Thẩm Kiến Thanh chậm lại, nhìn Tần Việt, cười nói: "Vâng."

 

Ở một góc độ khác, nếu dáng vẻ hạnh phúc của các cô được người khác nhìn thấy, thì những tiếng chất vấn ấy cũng có lẽ sẽ tan biến.

 

Ăn xong, Thẩm Kiến Thanh ngồi trước bàn trang điểm—— Hôm nay là giao thừa, lát nữa hai người sẽ cùng nhau về viện.

 

Quần áo của Tần Việt đều là đồ mới mua, cũng chẳng cần thay, từ lúc về đến giờ vẫn luôn thảnh thơi ngồi bên cửa sổ xem điện thoại.

 

Trong nhóm WeChat—— Nhóm nhỏ của dự án 071, do Tống Hồi tiên phong, lập một nhóm nhỏ cho các sinh viên.

 

Lúc đầu nhóm này không có Tần Việt.

 

Theo cách nói của Tống Hồi, khác biệt giới tính quá lớn, không có tiếng nói chung.

 

Vài phút trước, cậu ta tự tát vào mặt mình, kéo Tần Việt vào, bắt đầu phát điên.

 

Tống Hồi: 【Đm! Người tôi nhìn thấy ở cồng 071 là giảng viên Thẩm đúng không? Đúng không?!】

 

Tống Hồi: 【Đm! Lúc ở căn cứ, tôi nhìn thấy trong điện thoại giảng viên Thẩm có em, thế mà không nghĩ ra hai người đang yêu nhau!】

 

Tống Hồi: 【Đm! Đàn em của tôi hóa ra là bạn gái của ngẫu tượng tôi, đúng là vcđ!】

 

Mao Mao: 【Giảng viên Thẩm ở trường bọn tôi, thành ngẫu tượng của cậu hồi nào thế?】

 

Tống Hồi: 【Lần đầu tiên kỹ sư Chu của MT họp với chúng ta.】

 

Mao Mao: 【Thế thì ngầu thật.】

 

Tống Hồi: 【Lại chẳng, phản ứng nhanh đến mức tôi có lần còn nghi ngờ rằng mình đã đi học bao giờ chưa đấy.】

 

Mao Mao: 【Ai chẳng thế.】

 

Hai người tôi một câu anh một câu, tám chuyện trong nhóm.

 

Trong lúc hỗn loạn, Đàm Cảnh bất thình lình tòi ra: 【@Tần Việt Từ giờ tôi nên gọi cậu là sư mẫu, đúng không?】

 

Trong giây lát, mọi người trong nhóm im như gà ngậm thóc.

 

Tần Việt nhìn hồi lâu, mở bàn phím gõ: 【Để tôi hỏi thử giảng viên Thẩm.】

 

Đàm Cảnh phát điên: 【Hỏi vô tri ấy mà, xin đừng quấy rầy giảng viên hướng dẫn của tôi!】

 

Xui thay, Tần Việt đã mở lời: "Giảng viên Thẩm, Đàm Cảnh hỏi, từ giờ cậu ta có nên gọi là em là sư mẫu không."

 

Thẩm Kiến Thanh kẻ mắt lệch một đường, mặt vô cảm nói: "Bảo cậu ta thấy chỗ nào mát thì ra đó mà ngồi."

 

Tần Việt cúi đầu trả lời: 【Giảng viên Thẩm bảo ừ.】

 

Đàm Cảnh đáp lại ngay: 【Sư mẫu.jpg】

 

Một bức meme đang quỳ trên đất, hận không thể đập vỡ đầu.

 

Tống Hồi sụt sịt: 【Cậu chắc là chuẩn bị sẵn từ lâu rồi hả? Khả năng chấp nhận cao thật.】

 

Đàm Cảnh: 【Thức tỉnh dòng máu chỉ cần một khoảnh khắc.】

 

Tống Hồi: 【Cậu là khoảnh khắc nào?】

 

Đàm Cảnh bình chân như vại gõ mõ trong nhóm.

 

Tần Việt cầm điện thoại, nhớ ra khoảnh khắc Đàm Cảnh nhìn họ qua gương chiếu hậu trong ô tô trên đường từ Tùy Châu về Giang Bình.

 

Các cô nắm tay, có Đảm Cảnh đã nhận ra từ lâu.

 

Không nói, tức là chấp nhận.

 

Tần Việt bỏ điện thoại xuống, nói: "Giảng viên Thẩm, sao chị đẹp thế?"

 

Thẩm Kiến Thanh lườm cô: "Đang yên đang lành, tự nhiên dẻo miệng là có ý gì?"

 

Tần Việt nói: "Tâm trạng tốt."

 

Tâm trạng Thẩm Kiến Thanh chẳng tốt chút nào, sắp đi gặp phụ huynh rồi, cô ấy căng thẳng.

 

Căng thẳng!

 

Lần đầu tiên trong cuộc đời.

 

Thẩm Kiến Thanh thở hắt ra, cầm kẹp mi lên gắn mi giả.

 

Tần Việt tựa vào tường nhìn một lúc rồi tạm thời thoát ra khỏi nhóm chat, bấm vào Weibo.

 

Chẳng được bao lâu, Thẩm Kiến Thanh trang điểm xong, đi đến trước mặt Tần Việt nói: "Xem cái gì đấy? Mất cả hồn rồi kìa."

 

Tần Việt đưa điện thoại cho Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh cúi đầu đọc.

 

Hoắc Tĩnh vạch trần việc Dụ Hủy ép mình chụp ảnh hở hang và quan hệ trong nhà vệ sinh, đồng thời giải thích rõ ràng rằng những bức ảnh nhạy cảm của Thẩm Đồng Nghi là do Dụ Hủy chỉnh sửa từ ảnh hở hang của cô ta.

 

Cô ta đã báo cảnh sát, khả năng cao năm nay Dụ Hủy sẽ phải đón Tết trong đồn cảnh sát.

 

Thẩm Kiến Thanh khóa màn hình điện thoại, ngẩng đầu: "Em nghĩ tại sao Hoắc Tĩnh này đột nhiên lại ra mặt?"

 

Tần Việt im lặng, trong lòng cả hai đã có sẵn câu trả lời: Người đó / Từ Tô Du.

 

————

 

Trên đường đến viện phúc lợi, Thẩm Kiến Thanh lái xe.

 

Hàng năm, tất cả các giáo viên ở lại trường để đón giao thừa cùng bọn trẻ đều sẽ đưa người nhà tới cùng, tránh việc họ phải hi sinh gia đình nhỏ của mình sum họp vì tổ ấm lớn viện phúc lợi.

 

Thẩm Kiến Thanh dừng ở cổng 2 giây, tiếp tục lái thẳng.

 

Tần Việt hỏi: "Sao không vào?"

 

Thẩm Kiến Thanh: "Hôm nay nhiều người tới, chắc là không có chỗ đỗ xe đâu."

 

Tần Việt cúi đầu xem điện thoại.

 

Lúc các cô vừa xuất phát, viện trưởng gọi nói đã dành sẵn chỗ đỗ cho hai người, bảo họ cứ vào thẳng.

 

Tần Việt không bóc trần vẻ căng thẳng của Thẩm Kiến Thanh, cùng cô lượn một vòng lớn gần đó, 10 phút sau, thành công đỗ vào chỗ đỗ xe mà viện trưởng đã giữ cho họ.

 

Thẩm Kiến Thanh lấy quà trong cốp xe, nắm tay Tần Việt đi vào trong.

 

Kỳ quá lạ quá.

 

Sao hôm nay ai kia đi bộ nhanh thế nhỉ?

 

Thẩm Kiến Thanh không hề cảm thấy mình đi quá chậm, cô ấy dùng sức ghì tay Tần Việt, nói: "Em đừng kéo chị, chị đang đi cao gót đấy."

 

Tần Việt muốn nói "Giảng viên Thẩm, chị có đi cao gót vẫn bước đi như bay đưc mà", lời đã đến môi lại không dám nói, chỉ đành buộc phải dừng bước.

 

Thẩm Kiến Thanh: "Bảo em đi chậm lại, có phải bảo em đừng đi đâu."

 

Tần Việt: "Chậm hơn thì chỉ có thể là dừng thôi."

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Viện trưởng chờ đã lâu vừa đến thì nhìn thấy hai người đứng im không nói năng gì, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

 

Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm căng thẳng."

 

Thẩm Kiến Thanh chối bay chối biến: "Không có nha."

 

Viện trưởng sững sờ, đỡ gốc cây bên đường ôm bụng cười lớn.

 

Tiếng cười kéo dài từ buổi sáng đến tận bữa tối.

 

Trong viện đông người, nhưng không một ai có cái nhìn khác về quan hệ của họ, cũng không ai tỏ ra thương hại trước những gì Thẩm Kiến Thanh từng trải qua, họ chào đón cô ấy một cách nồng nhiệt nhất với thái độ bình thường nhất.

 

Ăn được nửa bữa, cô Lý đột nhiên bưng bát đi tới, hóng hớt hỏi Thẩm Kiến Thanh: "Cái Việt nhà ta yêu vào thì như thế nào vậy?"

 

Răng nhọn miệng sắt, tự tin, phách lối; đồi trụy trắng trợn, suốt ngày ăn nói làm người sửng sốt; tay mơ trong lĩnh vực nũng nịu, đáng yêu, nhưng lại lành nghề...

 

Thẩm Kiến Thanh đại đại cũng có thể liệt kê ra cả đống, nhưng mà, một Tần Việt trái ngược lại là thứ cô ấy muốn giữ cho riêng mình, tạm thời vẫn chưa muốn cho ai khác biết.

 

Thẩm Kiến Thanh đổi ý, dối lòng nói: "Như bây giờ đấy ạ."

 

Cô Trương đi theo kinh ngạc: "Đứa câm lạnh lùng đó hả??"

 

Dứt lời, cùng cô Lý một trái một phải cốc vào đầu Tần Việt, cốc mà cô ấy run cả tay, đùi gà vừa mới gắp rơi "phịch" xuống đ ĩa, bị người khác cướp mất.

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Hình như gài bạn gái hơi thảm.

 

Suốt nửa bữa còn lại, Tần Việt bị cô Lý và cô Trương bao vây, truyền đạt kinh nghiệm yêu đương.

 

Tần Việt chăm chú lắng nghe, cẩn thận trả lời câu hỏi, cuối cùng còn không quên nói "cảm ơn", Thẩm Kiến Thanh nhìn mà áy náy không thôi, chốc chốc lại nhịn cười đến mỏi cơ mặt, đau cơ bụng.

 

Cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Kiến Thanh kéo Tần Việt dậy đi ra ngoài.

 

Bên ngoài tuyết rơi dày, nhưng không hề ảnh hưởng đến lũ trẻ háo hức mong đợi năm mới, đám trẻ trong nhà vui chơi với đám trẻ trong viện, tiếng cười không ngừng bên tai.

 

Thẩm Kiến Thanh tìm một chỗ khuất gió rồi ngồi xuống cùng Tần Việt, tựa người vào vai cô nói: "Em cũng có quà năm mới đấy."

 

Tần Việt: "Quà gì?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Xòe tay ra."

 

Tần Việt rút một tay ra khỏi túi, xòe ra trước mặt Thẩm Kiến Thanh.

 

Nắm đấm siết chặt của Thẩm Kiến Thanh giơ phía trên bàn tay Tần Việt, từ từ mở ra, một mặt dây chuyền hình mặt trời rơi xuống từ lòng bàn tay cô ấy, vắt ở ngón giữa, lắc lư, tỏa ra ánh nắng rực rỡ ở lòng bàn tay Tần Việt.

 

Mang theo hơi ấm chân thức có thể cảm nhận được.

 

Đôi mắt Tần Việt lóe sáng.

 

Thẩm Kiến Thanh lắc lư mặt trời, bình tĩnh nói: "2 năm nay cùng thầy Mộ thức hiện vài dự án quang học, cũng coi như là có kinh nghiệm về chủ đề này, tiện tay làm cho em món quà nhỏ thôi, không cần cảm động quá đâu."

 

Tần Việt gật đầu, bàn tay nắm lại rồi lại xòe ra, nét mặt bình thản nắm mặt trời gần như giống hệt với hồi nhỏ, ì à ì ạch, ha, điềm đạm đến mức này, quả nhiên phải rèn từ tấm bé.

 

Thẩm Kiến Thanh quyến luyến ngắm nhìn người trước mặt, hồi lâu, đột nhiên cười một tiếng, thở dài nói: "Hôm nay uống được mấy ly đâu, sao chưa gì đã lâng lâng rồi nhỉ?"

 

Tần Việt ngước mắt, nhìn thấy vành mắt Thẩm Kiến Thanh ươn ướt. Thần kinh cô ấy đã ngấm rượu, không kìm được mà nhớ lại vài lần gặp gỡ mấu chốt giữa họ.

 

"Ngày gặp nhau ở Tử Ngọ, trong đầu chị toàn là những gì chị gái căn dặn, thiếu cảnh giác, nếu không thì em đã chẳng có cơ hội đi tới nhắc nhở chị là trong rượu có thuốc rồi." Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Tần Việt: "Một lần nữa cảm ơn chị đã tâm linh sắp đặt."

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay quay mặt Tần Việt qua: "Nói tử tế."

 

Tần Việt: "Cảm ơn giảng viên Thẩm đã chịu cho em cơ hội."

 

Trong tuyết, rượu cồn từ từ trôi dạt, hai người cách nhau rất gần chỉ cần một ánh mắt đã khiến bầu không khí trở nên mờ ám.

 

Hai người ăn ý sáp lại gần.

 

Môi vừa chạm, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt: "Chị Việt đấy à?"

 

Hai người khựng lại, ăn ý tách nhau ra.

 

Tần Việt quay đầu, nhìn thấy Phạm Giai Nguyệt đang cầm gậy trắng đứng cách đó không xa.

 

"Chị đây." Tần Việt nói.

 

Phạm Giai Nguyệt đã tự tin hơn nhờ gậy trắng, giống như cô bé truyền tin, hãnh diện nói: "Bọn họ bảo em đến gọi chị chơi cùng."

 

Tần Việt không từ chối. Đây là thông lệ hàng năm.

 

Nhưng Thẩm Kiến Thanh vẫn ngồi yên, không hề có ý định tham gia cùng cô.

 

Tần Việt ngoảnh lại.

 

Thẩm Kiến Thanh dựa vào ghế, nói: "Trò chơi của trẻ con chị không biết chơi, chị chỉ chơi..."

 

Năm chữ cuối cùng Thẩm Kiến Thanh dùng khẩu hình, rất chậm.

 

Tần Việt lập tức nhận ra: Chị chỉ chơi trò chơi của người lớn.

 

Tần Việt dắt Phạm Giai Nguyệt ra sân chơi.

 

Dưới mái hiên thoáng cái đã chỉ còn một mình Thẩm Kiến Thanh, cô ấy vô tình nghĩ đến một người khác.

 

Thẩm Kiến Thanh mở hòm thư, hỏi IF: 【Gặp nhau được không?】

 

Dù chỉ là một tiếng cảm ơn, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy cuộc gặp này rất cần thiết.

 

Qua vài phút IF mới trả lời: 【Không, giao điểm duy nhất giữa chúng ta là chị gái cô.】

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn màn hình mỉm cười, đáp: 【Vậy thì năm mới vui vẻ.】

 

IF: 【Năm mới vui vẻ.】

 

Thẩm Kiến Thanh cất điện thoại, chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói "Năm mới vui vẻ" với Tần Việt, bèn dứt khoát đứng dậy ra sân chơi.

 

Một trò chơi kéo dài đến tận khi năm mới đến mới kết thúc.

 

Khi trở về, Tần Việt không uống rượu lái xe, hai người lần lượt tắm rửa, tắt đèn đi ngủ.

 

Có lẽ là tâm trạng vui vẻ vẫn còn đó, trong bóng tối, cả hai không ai ngủ được.

 

Những hơi thở với tiết tấu không đồng nhất vang vọng trong màn đêm yên tĩnh, không biết ai lại gần ai trước, hoặc có lẽ chỉ là hơi men dẫn dắt.

 

Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu th ở dốc một tiếng, nói: "Em làm được không?"

 

Buổi tối Tần Việt đón gió lạnh quá lâu, hơi ho.

 

Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, có nhiệt tình đến mấy cũng đành nhịn, nói: "Ngủ đi."

 

Sau đó không nói gì nữa.

 

Cũng không nghe thấy động tĩnh nào khác từ Tần Việt ngoài tiếng ho.

 

Thẩm Kiến Thanh nghi hoặc.

 

Ngay khi mở mắt, bất ngờ chạm phải đôi đồng tử hiện lên một tầng sáng nhẹ của Tần Việt.

 

Cô nói: "Em không ngủ với chị được, chị ngủ với em được mà."

 

Tần Việt cúi xuống, hôn lên môi Thẩm Kiến Thanh: "Đêm nay em vẫn còn muốn hôn chị."

 

Sau đó lại đan tay cô ấy: "Muốn nắm tay chị."

 

Hơi thở Thẩm Kiến Thanh lại lần nữa hỗn loạn: "Chị không cử động được môi, không cử động được tay, ngủ với em thế nào được?"

 

Tần Việt dừng lại, môi áp vào tai Thẩm Kiến Thanh: "Đồ chị để trong nhà vệ sính vẫn còn sạch chứ?"

 

Bàn tay đan vào tay Tần Việt của Thẩm Kiến Thanh siết chặt, hốc mắt bỗng đỏ lên. Cô ấy nhìn Tần Việt chăm chú không chớp mắt, giọng khàn khàn: "Em chắc chưa?"

 

"Chắc." Tần Việt nói: "Đêm ở Tùy Châu không để ý, không biết chị thích tiết tấu và mức độ nào, đêm nay chị giúp em thử xem, em cho chị phản hồi là sau này em sẽ biết."

 

Lời nói của Tần Việt tựa như sấm xuân đang nổ rần trong cơ thể Thẩm Kiến Thanh, lập tức gián đoạn dòng nước sông vô tận ở nơi sâu. Cô ấy nắm chặt tay Tần Việt, qua quýt hôn cô một lúc rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

 

Chẳng mấy chốc, Tần Việt th ở dốc vài tiếng trong bóng đêm, hàng mi ướt đẫm.

 

————

 

Sáng hôm sau, mồng 1 Tết.

 

Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh ở nhà xem một bộ phim rồi thay quần áo ra ngoài tản bộ.

 

Đường phố treo cao đèn lồng đỏ chót, ngập tràn không khí năm mới.

 

Hai người vừa đi vừa dừng, không có mục đích gì, chỉ tận hưởng cuộc sống yên ả với một trạng thái mới.

 

Đi ngang qua hẻm Hồng Môn, bước chân Thẩm Kiến Thanh bỗng chậm lại.

 

Hẻm Hồng Môn vẫn giữ nguyên phong cách kiến trúc của thập niên 80, 90, nhịp sống thong thả, tình người sâu đậm, bên trong có rất nhiều cửa tiệm đáng để khám phá.

 

Tần Việt tưởng Thẩm Kiến Thanh muốn đi vào.

 

Nhưng Thẩm Kiến Thanh lại lắc đầu, nhìn người phụ nữ cao ráo bên cạnh sư tử đá nói: "Chị từng gặp cô ấy rồi."

 

Tần Việt hỏi: "Ở đâu?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Nơi em muốn chị đến—— Trường cấp 2 trực thuộc, chị từng gặp cô ấy ở cổng."

 

"Cô ấy đến đón một cô gái tan học, chị nhớ cô gái đó vừa giống mà vừa khác em, cô bé được em nhờ, đưa cho chị một túi bánh quy, vị đào trắng ô long." Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Túi bánh quy đó là điểm khởi đầu để cô ấy hiểu Tần Việt.

 

Thẩm Kiến Thanh nắm tay Tần Việt, nói: "Chị muốn cảm ơn cô gái đó, em đi cùng chị không?"

 

Tần Việt: "Được."

 

Hai người đi tới, Thẩm Kiến Thanh nói: "Chào cô."

 

Mộ Thanh Lâm hoàn hồn, giống như đã đứng ở đây rất lâu, khi xoay người, động tác chủng chẳng, chậm chạp.

 

"Chúng ta có quen à?" Mộ Thanh Lâm hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh kể ngắn gọn chuyện ở cổng trường cấp hai, hỏi: "Cô bé đi cùng cô đâu? Tôi muốn cảm ơn cô bé."

 

Đôi mắt bình lặng của Mộ Thanh Lâm run rẩy kịch liệt, thấp giọng nói: "Không biết."

 

Thẩm Kiến Thanh hơi đứng hình.

 

Mộ Thanh Lâm đã quay người bỏ đi.

 

Thẩm Kiến Thanh dõi theo bóng lưng người nó rất lâu, mơ hồ đoán ra gì đó, vô thức siết chặt tay Tần Việt.

 

Tần Việt cúi đầu nhìn, nói: "Giảng viên Thẩm, chị ở đây đợi em một lát."

 

Thẩm Kiến Thanh quay đầu: "Em đi đâu?"

 

Tần Việt dùng ánh mắt chỉ vào tiệm hoa bên kia đường, nói: "Người quen, em qua đó chào hỏi."

 

Thẩm Kiến Thanh không hỏi nhiều, buông tay Tần Việt ra, nhìn cô ấy băng qua đường đi vào cửa tiệm.

 

Vệ Hân đang bận rộn đột nhiên nhìn thấy Tần Việt, sững sờ rất lâu mới kích động nói: "Là cô à, lâu rồi không gặp."

 

Vệ Hân là cháu gái của Vệ Tín Thành.

 

Hồi vẫn còn đang làm việc ở Lĩnh Khoa, Tần Việt nhận không ít việc riêng của Vệ Tín Thành, một trong số đó chính là giúp Vệ Hân lắp hộp đèn ở tiệm hoa ở cổng Nam của Đại học Giang Bình—— Yêu cầu cao, tiền công ít.

 

Tần Việt mãi cũng thành quen, nhưng Vệ Hân không giống Vệ Tín Thành, cô nàng thật lòng cảm kích Tần Việt vì đã làm ra một hộp đèn đẹp đến như vậy.

 

Lúc đó Vệ Hân đã làm một bó hoa hồng miễn phí coi như quà cảm ơn.

 

Khi hỏi có cần thiệp không, Tần Việt nói: "Không cần đâu. Tôi vẫn đang yêu thầm chị ấy, không được quá lộ liễu, đợi một ngày chị ấy thật sự thuộc về tôi, tôi sẽ lại tới chỗ cô tìm tấm đẹp nhất."

 

Hôm nay, Tần Việt đứng trước quầy, nhìn các món trang trí rực rỡ muôn màu, nói: "Thiệp đẹp nhất ở chỗ cô là tấm nào?"

 

Vệ Hân nhớ lại, vội lấy ra một tấm: "Đây."

 

Tần Việt nhận lấy, nói: "Phiền cô làm giúp tôi một bó hồng nữa nhé."

 

Vệ Tín đã đọc tin tức trên mạng, biết chuyện của cô và Thẩm Kiến Thanh. Cô nàng không nói gì thêm, cầm kéo đi ra ngoài.

 

Tần Việt cúi xuống quầy viết thiệp.

 

Bên kia đường, Thẩm Kiến Thanh dựa vào sư tử đá, tán gẫu với nó: "Muốn mua hoa cho mình thì cứ bảo là mua hoa đi, chào hỏi người quen cái nỗi gì, diễn xuất tệ chết."

 

Nói xong, Thẩm Kiến Thanh vuốt tóc, hai tay khoanh trước ngực, ung dung thong thả chờ người đến tìm mình.

 

Chờ gần 20 phút, Tần Việt cuối cùng cũng ra khỏi cửa tiệm, trong tay quả nhiên ôm một bó hoa.

 

Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, thầm nhủ chắc là lãng mạn thất bại rồi, vẫn không hiểu được em.

 

Giây tiếp theo, điện thoại Thẩm Kiến Thanh đổ chuông. Cô ấy nhìn Tần Việt cũng đang cầm điện thoại ở bên kia đường, lấy ra nghe: "Alô."

 

Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm, chị cứ giữ nguyên tư thế bây giờ, đừng cử động."

 

"??" Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Mắc gì?"

 

Tần Việt nói: "Lát nữa rồi biết."

 

Lại úp úp mở mở.

 

Tim Thẩm Kiến Thanh vô cớ đập thịch, nói: "Qua đường thì để ý vào, lề mà lề mề, nhìn thế nào cũng thấy lo lắng."

 

Tần Việt: "Được."

 

Cúp máy, ánh mắt Thẩm Kiến Thanh dõi theo Tần Việt.

 

Đến khuất tầm mắt, Thẩm Kiến Thanh vô thức muốn xoay người.

 

Nhớ ra những gì Tần Việt nói trong điện thoại, cô ấy dừng lại, giữ nguyên tư thế dựa vào sư tử đá bất động.

 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

 

Thẩm Kiến Thanh dần thấy bồn chồn.

 

"Giảng viên Thẩm." Giọng nói trầm của Tần Việt bỗng xuất hiện phía sau lưng.

 

Thân hình Thẩm Kiến Thanh cử động, bàn tay đặt trên cánh tay nắm chặt: "Được động đậy rồi à?"

 

Tần Việt nói: "Ừ, chị quay đầu lại đi."

 

Thẩm Kiến Thanh li3m môi, bỏ tay xuống, xoay người.

 

Khoảnh khắc những bông hồng đỏ rực hiện ra trước mắt, trái tim của Thẩm Kiến Thanh vốn đã sẵn sàng vẫn không nhịn được mà đập nhanh hơn.

 

Tần Việt vừa lên tiếng, linh hồn cô ấy cũng chẳng còn yên phận nữa: "'Người con gái tôi thích đi rất chậm, nhưng khi tôi quay đầu, cô ấy sẽ luôn ở đó'. Giảng viên Thẩm, chị đã viết câu này lên bưu thiếp, bây giờ em đến để chứng thực với chị: Bất kỳ lúc nào, sẽ không có chuyện chị không biết em đang ở đâu, chị ngoảnh lại, em sẽ ở ngay phía sau chị."

 

Câu này hoàn toàn tương phản với "Không biết" mà Mộ Thanh Lâm đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc.

 

Tần Việt quá nhạy bén, chỉ một câu nói tùy ý của người khác thôi cũng có thể khơi dậy thông cảm trong cô ấy, sau đó đưa ra phản hồi.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn cô, trong lòng dậy sóng, suýt chút nữa nước mắt lưng trong giữa phố phường đông đúc.

 

Thẩm Kiến Thanh nhẫn nhìn, đưa tay gẩy nhẹ hoa hồng.

 

"Trời sinh đã có cái miệng biết yêu đương."

 

Nhìn thấy tấm thiệp được gài bên cạnh, Thẩm Kiến Thanh cầm lên mở ra, trong mắt dâng lên một lớp nước mong mỏng.

 

【Thẩm Kiến Thanh, bắt đầu từ hôm nay trở đi, em sẽ yêu chị một cách công khai, nhiệt tình. ——Tần Việt】

Bình Luận (0)
Comment